Tờ hứa hôn (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sơn Khương nạt ngang :

- Mi đừng có lung tung nữa. Trả

lời ta đi !

- Mộ Nam.

Sơn Khương lập lại:

- Mộ Nam ư ?

- Sao , có gì đáng ngạc nhiên ư ?

- Mi còn nhớ gã đàn ông đụng ta

không ?

- Ừ , rồi sao ?

- Thì tên Mộ Nam cũng có trong

máy của ông ta.

- Chẳng lẽ ông ấy là bạn của anh

Hai ta ?

- Ta không dám khẳng định. Có

thể anh mi là bạn làm ăn của ông

ấy. A ! Lúc trước, mi nói anh mi

làm ở đâu ?

- Giám đốc khách sạn Tây Đô.

Thôi , để biết chính xác , ta sẽ

hỏi anh ta.

- Ừ.

- Còn chuyện gì nữa không ?

- Lúc này ông ta gọi đến ngỏ ý

chuộc lại điện thoại , nhưng ta

bảo chân ta còn đau, thế là ông

ta cúp máy.

- Giận dữ chứ ?

- Đương nhiên rồi. Nè! Có hỏi thì

hỏi cho chính xác nghe, để

chúng ta kịp đối phó.

- Ừm.

- Ta cúp máy à.

- Ừm.

Sơn Khương cúp máy , cô bé

nhìn cha và ông Dũng mà lung

tung :

- Con xin lỗi.

Ông Nam nhếch môi :

- Ba nghĩ con nên dừng ngay trò

chơi của con đi. Chanh chua và

đanh đá , không hay lắm đối với

một đứa con gái có giáo dục

như con. Đừng để người ta nhìn

con mà sợ hãi.

Sơn Khương nhỏ nhẹ :

- Con sẽ biết dừng lại đúng lúc.

Đối với đàn ông mà không biết

lịch sự tế nhị với phái nữ thì con

để cho biết tay.

- Ba chỉ sợ con không làm được

gì mà còn rơi vào vòng lẫn quẫn

thì nguy to.

- Ba đừng xem thường con gái

của ba chứ. Trái tim Sơn Khương

không dễ dàng đập nếu không

đúng đối tượng đâu. Gã Trí

Nguyên ấy con không lịch sự thì

sẽ gặp con dài dài.

Ông Dũng giật mình :

- Con vừa nói Trí Nguyên nào ?

- Thì cái gã tông vào cháu ấy.

À.... Sơn Khương chốp mắt - Cháu

quên là con trai bác cũng tên Trí

Nguyên. Nhưng cháu nghĩ

không có sự trùng hợp như thế

đâu. Gã đàn ông này ngang tàng

và nói chuyện khó ưa lắm. Với

lại , ông ta cũng đã có người yêu

rồi.

Thủy Linh ! Tên đẹp , chắc có lẽ

người cũng đẹp.

Ông Dũng hỏi tiếp :

- Sao cháu biết Thủy Linh ?

- Cũng là chuyện tự nhiên. Ông

ta đưa điện thoại cho cháu thì

một lát sau có một người con

gái gọi đến , trông giận dữ lắm.

Cô ta hét vào máy và gọi tên Trí

Nguyên nên cháu cũng mới biết

được tên ông ta.

Hai người bạn già đưa mắt nhìn

nhau :

"Đúng là oan gia."

Sơn Khương có vẻ đắc ý :

- Cháu không độc ác, nhưng cầu

mong chị Thủy Linh nào đó giận

ông ta một trận để biết rằng

muốn đấu với Sơn Khương này

không phải là dễ.

Ông Dũng đặt câu hỏi:

- Nếu từ một chuyện hiểu lầm

nhỏ như thế mà họ chia tay

nhau thì sao ?

Sơn Khương cắn móng tay, lòng

cô hơi rung động :

- Cháu không nghĩ ... sự thật như

bác nói , cháu có độc ác và tàn

nhẫn lắm không khi cháu vô tình

chia rẽ họ ?

- Bá đặc ví dụ nếu Trí Nguyên

kia là con trai của bác, là vị hôn

phu của cháu , cháu nghĩ sao ?

- Cháu ...cháu không biết.

- Cháu còn lúng túng như vậy thì

làm sao tham gia vào cuộc chơi.

Khi đối diện với vị hôn phu mình

và người tình của anh ta, cháu

không biết giành ưu thế cho

mình thì cháu sẽ thua cuộc.

- Nhưng cháu không thích tranh

giành tình cảm.

- Đó không phải tranh giành mà

cháu hãy thể hiện mình là một

người có bản lĩnh không nhu

nhược. Cháu phải cho người ta

biết cháu nhường người chứ

không phải là thua cuộc. Với cá

tính của cháu , cháu thừa khả

năng đối phó với cô Thủy Linh

kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro