Tờ hứa hôn (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trí Nguyên thở dài:

- Tao ước gì con tim tao còn

nguyên vẹn.

- Nhưng rất tiếc, phải không?

Mộ Nam tiếp lời:

- Mày đã từng nói. Đó là lý lẽ của

con tim thì đừng nên suy

nghĩ.Một khi nó đã rung động

thì không có gì chế ngự. Cái

chính yếu là mày xác định đó có

phải là tình yêu chân thành hay

không ? Mày cũng biết, đam mê

dục vọng dễ đẩy con người đến

đau khổ và tuyệt vọng.

Anh nhìn ra ngoài:

- Làm người, ai cũng có cái khó

riêng. Mày đang gặp phiền phức

trong sự lựa chọn tình cảm,

nhưng còn tao thì đang buồn bã

trong cô đơn. Đời là thế đấy. Ít

khi được công bằng.

Trí Nguyên nhún vai:

- Ai ai cứ tưởng tao là người

hạnh phúc nhất trên đời, nhưng

họ có biết đâu đằng sau sự hào

nhoáng , danh vọng ấy là một

chuỗi dài phiền não. Mày có biết

tao luôn ước tao là một con

người hoàn toàn tự do trong

cuộc sống không bị ràng buộc

bởi danh lợi hay địa vị nào.

- Được đấy chứ. Lúc ấy , trừ phi

mày không còn là Lâm Trí

Nguyên.

- Bởi vậy mọi cái không như

mình muốn.

Mộ Nam chợt la lớn:

- Tại sao chúng ta lại đem phiền

toái cho chúng ta vậy chứ ? Một

ngày nghĩ cũng không được

thanh thản. Trí Nguyên ! Chúng

ta thử không gò ép để chúng ta

tự do xem.

- Bằng cách nào?

Mộ Nam kéo tay bạn:

- Đi với tao đến chỗ này.

- Lại ngồi quán nữa ư ? Gần hai

tiếng đồng hồ trong cậy ngòai

ấy, tao thấy chán lắm rồi. Suốt

một tuần đối diện với máy tính,

giấy tờ, ngày nghỉ thì chẳng có

gì mới mẻ và thú vị. Ngán đến

tận cổ.

Mộ Nam mỉa mai:

- Đi với tụi tao thì mày thấy

chán. Có Thủy Linh bên cạnh ,

mày cũng đâu cần thiết đến tụi

tao làm gì , phải không? Cúp điện

lấy đèn dầu ra xài đơ3, đó cũng

là quy luật của tự nhiên. Nói thật

mày đừng giận nghe , Thủy Linh

đã làm cho mày thay đổi quá

nhiều.

Trí Nguyên nhăn nhó:

- Mày đang trách tao?

- Không , tao chỉ cho mày thấy

để mày tự suy nghĩ lại những

việc mày làm. Nhưng dù sao tao

cũng không giận mày đâu.

Trí Nguyên xởi lởi:

- Nếu tao có gì sai thì cho tao

xin lỗi nghe. Là bạn bè , tao cứ

tưởng mày thật sự cảm thông.

- Vậy bấy lâu nay, tao không

cảm thông mày sao? Nếu không

cảm thông , tao đã rời khỏi

khách sạn Tây Đô rồi.

- Tao hiểu.

Trí Nguyên chấm dứt buổi nói

chuyện buồn chán và lắt léo:

- Bây giờ đi đâu?

- Mày không ca thán thì theo

tao. Nhưng tao nói trước , đó

không phải là chỗ ăn nhậu đâu.

- Chẳng lẽ mày đưa tao vô chùa

để tịnh tâm ?

Mộ Nam phá lên cười:

- Chưa đến lúc. Nơi này sẽ làm

cho mày thư thả tâm hồn và

quên đi bầu tâm sự.

- Thế ư ? Chỉ nghe thôi đã thấy

hấp dẫn.

Trí Nguyên sốt sắng:

- Bỏ xe ở nhà đi, tao chở mày.

- Không ép à nha.

Trí Nguyên trừng mắt:

- Mày muốn gì nữa ?

- Ngồi sau lưng tổng giám đốc,

tao thấy mình chưa được cái

vinh hạnh đó đâu.

- Mày...

Mộ Nam né cái đấm của bạn. Anh

vọt lẹ ra sân. Giờ anh mới phát

hiện cái nắng gay gắt đã bắt

đầu.

Đập mạnh lên vai bạn, Nam Như

hét:

- Tao nói nãy giờ , mày có nghe

gì không?

Đang thả hồn theo suy nghĩ ,

Sơn Khương giật mình , ngơ

ngác:

- Mày nói gì ?

Nam Như tức tối:

- Thì ra nãy giờ lời tao như nước

đổ lá môn. Mày ...Biết vậy, tao

không thèm giúp đỡ cứ để mày

sống trong thắc mắc mà tao

thấy hay hơn.

Sơn Khương nhìn bạn phì cười:

- Mày đang giận tao đấy à ?

- Hứ!

Nam Như quay chỗ khác, khuôn

mặt hầm hầm. Biết bạn giận, Sơn

Khương xởi lởi:

- Mày đừng giận tao nữa , tao

xin lỗi nhé. Những gì mày đã nói

với tao, tuy không nghe được

nhiều nhưng cũng nghe được

ít.Mày đang nói về cái gã Trí

Nguyên, bạn anh mày chứ gì?

Cô thở dài:

- Vấn đề ấy tự nhiên không còn

hấp dẫn với tao nữa, cái tao

đang quan tâm và đau đầu đó là

vấn đề hôn nhân của tao. Câu

chuyện tao cứ tưởng chừng

như đơn giản , nhưng thật sự

nó không đơn giản như tao

nghĩ. Cho đến bây giờ , nữa

tháng trời qua rồi, tao vẫn chưa

tiếp xúc được với Trí Nguyên,

xem con người anh ta như thế

nào. Vậy mà tao đã từng hứa

với bác Dũng, tao vô dụng quá.

Nghe tâm sự của bạn , quên mất

sự giận hờn, Nam Như quay lại

cô an ủi:

- Thời gian còn rất dài, mày

buồn làm gì ?

- Nhưng tuổi xuân con người

cũng có thời gian. Tao không

thể dấn thân vào trò chơi này

mãi được.

Nam Như gục gặc:

- Mày nói cũng phải. Biết đâu lúc

biết được anh ta , mày đã già

mất rồi.

Sơn Khương chép miệng :

- Đáng lý ra ngay từ đầu, tao

không nên bày ra cái trò chơi

này. Tao vô cùng mạo hiểm khi

vô tình biết Trí Nguyên không

phải là người đàn ông bình

thường. Anh ta có địa vị trong

xã hội và rất là tài giỏi. Với lại ,

tao đã từng suy nghĩ , cuộc hôn

nhân do hai bên gia đình định

đoạt kết quả rất là mong manh.

Nam Như tròn mắt:

- Mày nghĩ được như vậy tại

sao mày vẫn tham gia?

- Sự bốc đồng của tuổi trẻ và sự

háo thắng của tao đã khiến tao

không thể quay đầu lại.

Nam Như trầm ngâm:

- Còn có cách nào khác không ?

Tao giúp gì được cho mày đây?

- Hiện tại có lẽ tao không cần,

nhưng thời gian sau thì không

nói trước được.

- Tao lúc nào cũng sẳn sàng.

Thấy mày mỉm cười trong hạnh

phúc thì tao cũng hạnh phúc lây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro