Tờ hứa hôn (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang suy tư bên dòng khói

thuốc , Trí Nguyên giật mình bởi

tiếng gọi Khá lớn của em gái:

-Anh hai! Ba gọi anh kìa.

Trí Nguyên quay lại trừng mắt :

- Em không còn cách nào gọi

khác hơn sao ? Với lại, anh đâu

có điếc mà phải la lớn lên như

vậy.

- Em biết chứ. Nhưng đó là cách

tốt nhất trong những lúc tâm

hồn anh đi hoang.

Thúy My bước hẳn vào phòng

anh , mùi thuốc lá làm cô phải

hắt xì liên tục:

- Anh định tự tử bằng thuốc lá

sao anh hai ?

-Ai nói ?

- Anh xem này. Trong phòng anh

chẳng có mùi gì khác ngoài mùi

thuốc lá. Còn nữa nghe - Thúy

My chỉ những bao thuốc nằm lăn

lóc trên bàn và cái gạt tàn thuốc

đầy ấp đầu lọc - Anh hút, anh

không sợ nám phổi anh sao ? Đã

biết nó nguy hiểm , tại sao

không tránh?

Trí Nguyên nhún vai:

- Với anh bây giờ chẳng có gì

nguy hiểm chẳng có gì làm anh

sợ cả. Nếu được chết bây giờ thì

hay biết mấy.

- Anh đừng có nói bậy. Cha mẹ

cho anh nên vóc nên hình, bộ

muốn chết là chết sao ? Cái gì

làm anh coi rẻ mạng sống của

mình hơn làm một người con

hiếu thao ?

Thúy My nhìn anh trai:

- Chẳng lẽ Thủy Linh đã tác động

lớn với anh như vậy ? Cổ khiến

anh không tha thiết gì cả.

- Cô ta chẳng điều khiển được

anh đâu.

- Nhưng tại sao lúc nào anh cũng

ưu tư và nhiều tâm sự ?

Trí Nguyên xoay một vòng:

- Em muốn biết ư ?

- Nếu có thể, em sang sẽ cùng

anh.

- Không ai có thể giúp anh cả,

ngoại trừ một người.

- Ai ?

- Vợ hứa hôn của anh. Cô ta tự

động hủy hôn ước, anh mới hết

nặng nề.

Thúy My vỡ lẽ:

- Thì ra anh suy tư trầm lặng

cũng vì chuyện này à ? Anh

không hài lòng người vợ ba

chọn cho anh sao ?

- Hôn nhân cần phải có tình yêu.

Anh không thể cưới một người

vợ mà chẳng có chút tình cảm

nào. Anh đã nhiều lần nói với ba,

nhưng ba nào có nghe thấy.

Thúy My tiếp lời:

- Cho nên anh cố tình cặp bồ

lăng nhăng, khiêu khích bên gia

đình cô gái ấy, phải Không ? Anh

hai! Tại sao anh không chịu khó

suy nghĩ một chút ? Tại sao anh

làm ba thất vọng ? Anh có biết

những việc anh làm chẳng

những không ảnh hưởng đến ai

mà chỉ làm cho ba la tức giận

thôi.Mấy ngày nay, ba lặng lẽ đi

nhiều, anh không thấy sao ? Trời

ơi! Đi tới đâu, người ta cũng ca

ngợi giám đốc Nguyên , nhưng

mà ca ngợi trong sự chế giễu và

mỉa mai. Nào là nữ hoàng tình ái

Thủy Linh đã làm Lâm Trí

Nguyên sụp đổ. Nào là ...Ba xấu

hổ Lắm đó anh hại.

Trí Nguyên vung tay:

- Tất cả đều phịa.

Thúy My thở dài:

- Bịa đời khó mà bịt miệng, trừ

phi anh thay đổi cách sống.

- Không phải anh đã là một tổng

giám đốc tài giỏi hay sao ?

- Trí tài đi đôi với họa. Anh giỏi

có nhiều người khen, người nể,

nhưng có nhiều người ganh

ghét. Bây giờ anh như là một

người nổi tiếng , chỉ cần anh rục

rịch một chuyện nhỏ thôi , cũng

đã là đề tài cho họ. Anh hai! Trên

đời này chẳng có gì là hoàn

thiện, nếu anh biết khắc phục

thì mọi việc không tồi tệ lắm.

Trí Nguyên hạ giọng:

- Ba sao rồi ?

- Hai ngày nay ăn không ngon

miệng, dấu dấu như muốn bệnh.

Thêm chuyện của anh nữa, nên

ba chẳng nói gì luôn.

Trí Nguyên ôm đầu:

- Anh thật không cam tâm với

cuộc hôn nhân sắp đặt, nhưng

anh lại Không muốn ba buồn.

- Ba có bắt anh phải cưới liền

đâu. Ba đã cho anh thời gian tự

tìm hiểu mà.

- Thật chứ?

- Ủa! Câu này anh không nghe ba

nói sao ?

- Chưa.

Thúy My phán:

- Anh thật là tệ. Cả hai gia đình

đều không ép buộc gì anh và cô

gái kia cả. Họ chỉ yêu cầu hai

người nên gặp gỡ và tìm hiểu

nhau. Họ chỉ muốn hai người

đến với nhau bằng trái tim chân

thành. À! Hình như anh chưa hề

gặp mặt cô vợ hứa hôn của anh ,

phải Không ?

Trí Nguyên gãi đầu:

- Chưa.

- Anh tệ Vô cùng. Anh không

bằng lòng rồi nhưng cuộc hẹn

của ba vời gia đình bên kia, anh

cũng coi như không. Anh hai ơi

là anh hai! Làm như thế là xúc

phạm , coi thường người ta đấy.

Trí Nguyên vụng về:

- Mọi việc lo rồi còn biết làm sao

nữa, tại lúc đó ...

- Tâm trí đâu nữa mà nghĩ , bị

Thủy Linh cướp mất hết rồi.

- Em còn mỉa mai chi.

- Em không ngờ anh lụy tình đến

như vậy. Việc anh làm anh nghĩ

đi, ba có tha thứ cho anh

không?

Trí Nguyên buồn bã:

- Em không giúp anh còn mắng

anh sao, Thúy My?

- Em nào dám. Chỉ vì đang tức và

tiếc cho người chị dâu hụt của

mình. Chị ấy chẳng những xinh

đẹp, dễ thương, bản lĩnh mà còn

rất thông minh và tài giỏi. Ai

chiếm được trái tim chị ấy là

người hạnh phúc nhất trần gian,

cho nên mới nói anh là tên dại

Khờ nhất.

- Cả em mà cũng khen thì cô ta

đặc biệt rồi.

- Không những khen mà còn

ngưỡng mộ.

- Vậy anh cũng muốn giáp mặt

cho biết.

- Coi chừng không còn cơ hội

đâu.

- Tại sao ?

- Làm sao người ta dám gặp mặt

anh nữa khi anh đã coi thường

người ta. Hãy hối tiếc trong

muộn màng đi.

- Làm cao hả ? Trí Nguyên này

chưa thấy hối tiếc là gì.

Thúy My quay lưng:

- Vậy anh cứ một mình đương

đầu với số phận của mình đi. Em

rất tiếc khi không giúp gì được

nữa cho anh. Nhưng em chỉ

Khuyên anh, đừng đánh mất

hình tượng trong lòng mọi

người và hình ảnh đứa con

ngoan trong đôi mắt người cha.

Ba đang đợi anh đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro