Tờ hứa hôn (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Nam quay lưng,

nhưng anh không về văn

phòng mình mà anh lên

thẳng phòng tổng giám

đốc bởi anh muốn biết

kết quả cuộc phỏng vấn

người trợ lý mới của Trí

Nguyên.

Nói về Sơn Khương, văn

phòng tổng giám đốc

không hề khó đối với cô.

Đứng trước cánh cửa

đống im lìm , Sơn

Khương không hề thấy

hồi hộp hay căng thẳng

như bao cô gái khác đến

phỏng vấn mà cô rất

thản nhiên , rất có niềm

tin.

Tổng gíam đốc Lâm Trí

Nguyên đâu xa lạ gì với

cô. Con người của ông ta,

cô quá rành nữa là khác ,

nhưng còn Trí Nguyên,

ông ta có biết mình

không nhỉ ? Ông ta có

suy đoán lung tung về

người con gái có cái tên

Vũ Sơn Khương ?

Cô điểm nụ cười, chắc

bất ngờ lắm đấy.

Sơn Khương đưa tay gõ

cửa.

Cóc ..Cóc ..Cóc ..

Bên trong vọng ra giọng

nói vừa uy quyền, vừa là

một mệnh lệnh :

-Mời vào !

Sơn Khương đẩy nhẹ

cánh cửa. Trí Nguyên

ngồi bên bàn làm việc ,

trước mắt là cái máy vi

tính.

Trong vài giây, Sơn

Khương quan sát căn

phòng của Trí Nguyên.

Sang trọng và dễ thở. Đó

là nhận xét của cô.

Tiến thẳng về phía Trí

Nguyên, Sơn Khương đặt

tập hồ sơ lên bàn làm

việc của Trí Nguyên , cất

giọng trong trẻo :

-Thưa ông, tôi đến đây

theo giấy mời của công

ty.

Nguyên ngẩng lên, đôi

mắt anh trợn ngươc. :

-Là cô à ?

Sơn Khương cũng vờ

ngạc nhiên :

-Thì ra ông là tổng giám

đốc công ty An Nguyên.

Thật là xui xẻo cho tôi.

Nguyên nghiêm mặt :

-Cô đến đây làm gì ?

-Theo giấy mời đến

phỏng vấn. Chính ông đã

ghi giấy , ông không nhớ

sao ?

Trí Nguyên đanh giọng :

-Không có giấy mời,

không có phỏng vấn gì

hết.

Sơn Khương mở to mắt :

-Ông nói vậy là sao ?

-Cô không hiểu hay cố

tình không hiểu ? Tôi

nghĩ cô đùa giỡn bấy

nhiêu đủ rồi. Đây là công

ty của tôi, cô nên dẹp cái

trò đó đi. Cô về đi, tôi

không nhận cô vào công

ty đâu.

-Thì ra ông thù dai đến

như vậy.

Sơn Khương tự nhiên

kéo ghế ngồi :

-Ông viết giấy gởi tôi rồi

bây giờ nói không biết gì

hết , ông cũng đang giỡn

đấy à ?

-Cô không có quyền ngồi

đây nói chuyện với tôi.

-Tại sao ? Không xứng

đáng ư ? Tôi nghĩ ông

không phải là một tổng

giám đốc tốt và cũng

không xứng đáng ngồi

vào cái ghế tổng giám

đốc.

-Cô ...

-Ông thù vặt cá nhân,

không phân biệt công tư.

-Cô ...

-Tôi nói sai sao ?

Trí Nguyên hét lên :

-Cô rời khỏi đây ngay !

- Được thôi, nhưng

trước khi đi, tôi muốn

hỏi ông một chuyện.

Trí Nguyên khoanh tay :

-Tôi nghe và sẵn sàng trả

lời.

-Tôi chỉ muốn biết, vì sao

ông không chịu phỏng

vấn tôi ?

- Đơn giản thôi, vì tôi

không thích.

- Đó là lý do của ông ? Tôi

không nghĩ vậy. Do ông

thù vặt cá nhân vì

những chuyện xảy ra

trước đây, ông ngụy

quân tử.

Trí Nguyên giận dữ

đứng dậy :

-Cô có tin tôi tống cô ra

khỏi đây như tống cổ

những tên trộm những

kẻ hỗn xược không ?

-Tin chứ.

-Thế sao cô còn chưa

chịu đi ? Cô đợi à ?

Phớt lờ vẻ hằn học khó

chịu của Trí Nguyên, Sơn

Khương tỉnh tỉnh :

-Tôi muốn gọi điện thoại.

-Ra ngoài đường ấy !

-Nhưng tôi muốn gọi ở

đây. Điện thoại dành cho

những người quan trọng

phải gọi cho người quan

trọng.

Trí Nguyên nhìn Sơn

Khương. Càng làm dữ thì

cô càng không sợ. Đã

bao lần đụng độ, anh

đều bị lép ve.

Trời xui đất khiến cô ta

có quan hệ với ba anh

chi vậy ?

Sơn Khương nghiêng

đầu :

-Sao hả ?

Trí Nguyên cao giọng :

-Cô gọi rồi biến khỏi nơi

đây giùm tôi.

Nhấc ống nghe, Sơn

Khương chúm chím môi :

-Ông không hỏi tôi gọi đi

đâu ư ? Nếu tôi gọi cho

bác Dũng nói rằng, con

trai bác không muốn

nhận tôi còn đuổi tôi

nữa thì anh nghĩ sao ?

-Cái gì ?

Trí Nguyên muốn nhảy

nhổm :

-Tôi không muốn phiền

phức đến ba tôi. Cô

đừng có độc ác như vậy.

-Thế anh tính sao đây ?

Nguyên mím môi. Cô ta

nắm yếu điểm của anh

rồi, anh còn cách nào lưa.

chọn sao ? Sơn Khương

ơi là Sơn Khương ! Ngày

trước, tôi mắc nợ cô

chắc, để bây giờ cô phải

theo ám ảnh tôi. Nếu anh

cương quyết không

nhận cô ta thì chẳng

khác nào anh đã trực

tiếp làm cho ba anh tức

giận.

Nhận cô ta vào công ty

để cô ta quậy tan tành

nữa ư ? Anh thật đau

đầu khi nghĩ ba anh

nghĩ sao mà giới thiệu

một đứa con nít cho

anh ? Cô ta chỉ có quậy

phá là hay.

Thấy Trí Nguyên im

lặng , Sơn Khương hối

thúc :

-Ông quyết định nhanh

đi chứ , tôi không có thời

gian đâu. Tôi còn biết

bao nhiêu công việc để

làm.

Nguyên mỉa mai :

-Cô mà làm được việc gì ?

Sơn Khương hất mặt :

-Công việc gì mà tôi

chẳng làm được. Tôi có

thể làm việc ngang hàng

với ông.

Trời ơi ! Cô ta không biết

khiêm tốn là gì cả. Trí

Nguyên chưa biết giải

quyết thế nào thì

chuông điện thoại reo.

Anh lật đật nhấc ống

nghe.

-A lô !

-Thưa tổng giám đốc.

-Chuyện gì đó cô Việt

Hà ?

-Ba của ông muốn nói

chuyện với cô Sơn

Khương ?

-Tại sao ...

-Ông đang chờ máy.

Trí Nguyên trao óng

nghe cho Sơn Khương.

Giọng anh khó chiu. :

-Ba tôi muốn nói chuyện

với cô.

Sơn Khương mừng rỡ :

-Linh thật ! Tôi mới nhắc

tới bác.

Cô áp ống nghe vào tai :

-Bác ơi ...

Trí Nguyên làu bàu:

-Ngọt ngào quá há. Với

anh , một câu như thế

cũng được đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro