Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary:

Lúc đầu, Katsuki nghĩ điều tồi tệ nhất trong việc này là anh thậm chí không hề làm nhiệm vụ gì khi chuyện đó xảy ra.

"Thực ra, đây là một quirk thư giãn. Nó làm chậm nhịp tim của một người xuống mức nghỉ ngơi, khiến họ rất mệt mỏi. Miễn là cậu không có bất kỳ vấn đề nào về tim mạch, thì cậu không cần phải quá lo lắng đâu!"

Nhưng không, hóa ra đó không phải là điều tồi tệ nhất. Mà nó còn tồi tệ hơn.

Chết tiệt, ngày hôm nay quả là một thảm họa.

Katsuki bị trúng phải một quirk làm anh kiệt sức, và anh không chắc mình đã sẵn sàng cho sự yếu đuối đi kèm với nó hay chưa.

---

Lúc đầu, Katsuki nghĩ điều tồi tệ nhất trong việc này là anh không hề làm nhiệm vụ gì khi chuyện đó xảy ra.

Không. Anh có thể hoàn thành hàng chục ca tuần tra dài 10 tiếng mà không gặp vấn đề gì dù chưa được phép sử dụng quirk của mình. Nhưng khi đi mua sắm, anh lại gặp phải rắc rối. Làm sao anh dám mong muốn có một buổi chiều bình thường, không có chuyện gì xảy ra cơ chứ?

Họ vẫn là những học sinh. Điều này thật ngớ ngẩn—và Katsuki biết điều đó, các giáo viên cũng biết, cả xã hội đều biết. Các học sinh của U.A. có đủ kinh nghiệm để trở thành những anh hùng chuyên nghiệp toàn thời gian. Nhưng xã hội vẫn đang hồi phục, và các học sinh cũng vậy, nên việc tiếp tục các lớp học (với tư cách là năm hai) là ý tưởng tồi tệ của một người nào đó để đưa cuộc sống trở lại bình thường.

Và mặc dù đó là chuyện nhảm nhí, Katsuki cũng không quá bận tâm. Họ cho phép học sinh làm việc vài ngày một tuần nếu họ muốn, thời gian còn lại thì họ đến các lớp học. Họ cũng lựa chọn quay trở lại ký túc xá, và tất cả 2A đều chọn làm vậy. Tất cả họ có thể tụ tập, và khi sự yên lặng trở nên quá mức chịu đựng, họ có nhau.

Ugh. Anh dần trở nên sến sẩm với mọi chuyện.

Nhưng điều đó không có nghĩa là mọi thứ đều tốt đẹp. Ví dụ như hôm nay, khi một thằng ngốc nào đó (nhiều khả năng là Kaminari) đã dùng hết số bơ cuối cùng trong bếp của họ. Katsuki định nấu ăn tối hôm đó nên anh phải ra ngoài mua thêm. Một mình nữa, vì gần như tất cả những người khác đều đang làm việc.

Và thật là tuyệt khi anh bị dính phải quirk trong khi đang làm việc đó.

Ừ, dính có vẻ không phải là từ chính xác.

Anh đang đi dọc theo lối đi thì đột nhiên các kệ bên trái nghiêng và bắt đầu đổ xuống. Chỉ có một người nào đó đang ở trên lối đi—một đứa trẻ, dưới mười tuổi—và Katsuki ngay lập tức hành động. Anh bế cô bé lên bằng tay còn lại và di chuyển ra khỏi lối đi của các kệ hàng đang đổ xuống với một tiếng động lớn của vật phẩm rơi và một tiếng thụp khi chúng chạm đất.

Cô bé trong vòng tay anh kêu lên vì bất ngờ, trong khi các khách hàng khác trong cửa hàng thốt lên hoặc la hét khi thấy chuyện đang xảy ra.

"Nhóc ổn chứ?" Cô bé nắm chặt áo của anh, nhưng anh chắc chắn cô bé không sao. Ngay cả khi không làm nhiệm vụ, Katsuki vẫn là người giỏi nhất. Sau một lúc, cô bé xác nhận bằng cách gật đầu.

Katsuki không biết tại sao đứa trẻ này lại bị bỏ lại một mình, nhưng trước khi anh có thể xé xác người giám hộ của cô bé ra, thì anh lại có đối tượng cần được dạy một bài học.

Mọi người vừa bắt đầu tụ tập xung quanh nơi xảy ra sự việc thì Katsuki đã nhìn thấy thủ phạm.

Hai thằng nhóc cấp hai. Tất nhiên rồi. Chúng trông vô cùng tội lỗi.

"Này! Hai đứa bây làm cái quái gì vậy?"

"Xin lỗi! Chúng em chỉ đùa giỡn—"

"Em đã mất kiểm soát quirk của mình, em thật sự không cố ý--!"

"Im đi! Tụi mày có thể khiến nhiều người bị thương đấy! Tao phải dạy cho tụi mày cách cư xử ở nơi công cộng—"

Đột nhiên, có một bàn tay nhỏ đặt trên cánh tay anh. "Anh ơi, anh cần bình tĩnh lại."

...Và lạ lùng thay, Katsuki đã làm vậy. Giống như, gần như ngay lập tức. Cánh tay của anh, trước đó đang chỉ trỏ loạn xạ vào các thằng nhóc, từ từ hạ xuống, và toàn thân anh dường như cũng sụp xuống. Anh dường như không thể nói thêm lời nào, chỉ còn cách chớp chớp mắt, dài và chậm rãi. Thật không may, điều đó không mấy đáng sợ.

Hai thằng nhóc đó dường như không biết vì sao chúng lại thoát được bài học đáng sợ từ Dynamight, nhưng chúng coi khoảng lặng trong bài giảng của anh như một cơ hội để chuồn khỏi đó.

"Chúng em xin lỗi, thưa anh!" Chúng hét lên khi chạy ra khỏi cửa hàng.

Katsuki muốn hét lên sau lưng chúng. Sao bọn khốn nạn đó dám bỏ đi trước khi anh có cơ hội mắng chúng chứ? Nhưng một lần nữa, dường như anh không thể tìm thấy chút sức lực nào.

Anh nên lo lắng, nhưng ngay cả suy nghĩ đó cũng có vẻ lờ đờ chậm chạp. Đôi mắt của anh lại nhìn về phía cô bé trong tay. Nhiệm vụ anh hùng trước tiên, luôn luôn.

"Bố mẹ nhóc đâu rồi?"

"Ôi trời, Yuki!"

Và đây là câu trả lời cho Katsuki. Cô bé vật lộn trong tay anh cho đến khi anh đặt cô bé xuống, và cô bé chạy đến với người phụ nữ và vui mừng gọi, "Mẹ!"

Họ ôm nhau. Đó là một cảnh tượng ngọt ngào, chắc chắn thế, nhưng Katsuki không phải kiểu người sẽ bị cảm động bởi những thứ như thế này. Không phải khi anh cảm thấy chỉ còn vài giây nữa là anh sẽ tan chảy vào sàn nhà để ngủ một giấc. Không-- Cô bé sẽ không bao giờ gặp nguy hiểm ngay từ đầu nếu mẹ cô bé có trách nhiệm hơn.

Một lần nữa, mặc dù anh muốn la hét, nhưng anh không thể làm được. Thay vào đó, anh nói, "Này, đừng để con của mình một mình chứ. Nguy hiểm lắm."

Người mẹ gật đầu với một nụ cười mệt mỏi và cúi người xin lỗi. "Tôi xin lỗi vì đã làm phiền. Quirk của cô bé đã ảnh hưởng đến tôi ngày hôm qua, và tôi vẫn chưa bình phục nên tôi không thể theo kịp khi cô bé chạy đi."

Ôi chết. Nghe có vẻ không mấy hứa hẹn. Các bánh răng trong đầu anh chuyển động chậm chạp, nhưng Katsuki vẫn hiểu.

"... Nó không liên quan đến việc kiệt sức đột ngột đúng không?"

Nụ cười nhẹ nhàng của bà mẹ biến mất, bà trở nên buồn bã. "Ôi không."

...Cả ngày hôm nay tệ thật, thật sự đấy.

Anh đặt ngón tay lên đầu mũi mình. Anh sẽ tức điên ngay bây giờ nếu cơ thể anh có thể theo kịp được, nhưng nó không làm vậy. Chết tiệt. Hoạt động đi.

"Được rồi," anh hít một hơi dài trước khi tiếp tục, "giải thích đi. Đó là cái gì?"

Người mẹ bình tĩnh nói, "Thực ra đó là một quirk thư giãn. Nó làm chậm nhịp tim của một người xuống mức nghỉ ngơi, khiến họ rất mệt mỏi. Nó thường kéo dài vài ngày." Cô ấy lại mỉm cười, thêm vào, "Miễn là cậu không có bất kỳ vấn đề nào về tim mạch, thì cậu không cần phải quá lo lắng đâu!"

Chết tiệt, ngày hôm nay quả là một thảm họa.

Anh nhìn người mẹ chằm chằm. Bà ấy cũng nhìn lại anh. Sau đó, chắc hẳn bà ấy đã nhớ ra anh là ai, hoặc nhìn thấy ánh mắt mệt mỏi nhưng vẫn đầy giận dữ của anh và nhận ra tình hình.

"Ôi không." Bà ấy lại nói một lần nữa.

Một ngày như l*n.

---

Katsuki phải báo cáo với nhân viên U.A. Anh không vui vẻ gì về chuyện này, nhưng anh không muốn ngã lăn ra chết chỉ vì không nói cho họ biết về cái quirk ngu ngốc đó.

Vì vậy, anh lại phải đeo một chiếc đồng hồ theo dõi nhịp tim 24/7. Nó sẽ cảnh báo nếu nhịp tim của anh xuống quá thấp hoặc gì đó.

Anh đã quá mệt mỏi rồi.

Anh cảm thấy đôi chân mình lê từng bước qua phòng sinh hoạt chung. Anh nhìn xuống chân mình, tức giận vì chúng không thể cố gắng hơn nữa. Anh chỉ hơi buồn ngủ và giờ đây không thể đi đúng cách. Thật buồn cười.

Cuối cùng, anh cũng đến được phòng của mình và may mắn không bị các bạn cùng lớp làm phiền. Anh rất biết ơn vì điều đó, vì anh thực sự không muốn giải thích tại sao mình lại di chuyển chậm chạp như vậy, và anh thực sự không muốn có thằng ngốc nào lợi dụng việc anh không được nhanh nhẹn hoặc phản ứng chậm. Anh biết họ chỉ làm vậy cho vui, nhưng ý nghĩ đó vẫn khiến anh cảm thấy nổi da gà vì khó chịu.

Một cách đáng thương, anh không thể kịp đến nhà vệ sinh để đánh răng trước khi ngã vật xuống giường và ngủ ngay lập tức khi tiếp xúc với tấm ga trải giường mềm mại.

...Và trong chớp mắt, gần như không ngủ đủ giấc, Katsuki tỉnh dậy vì tiếng chuông báo thức—hoặc ít nhất, anh nghĩ vậy. Khi anh thực sự nhìn lại, thì anh nhận ra rằng báo thức đã kêu liên tục trong bảy phút. Và điều đó có nghĩa là anh đã ngủ gần mười hai giờ liền. Anh thậm chí không nghĩ rằng chính báo thức đã khiến anh mở mắt—nếu anh không cần đi vệ sinh, thì ai biết được anh sẽ còn ngủ lâu đến mức nào.

Và bây giờ, mặc dù anh vẫn còn tỉnh táo, việc đứng dậy dường như trở nên khó khăn vô cùng.

Thật vô lý. Quá vô lý. Không đời nào một quirk tầm thường của một đứa trẻ mới biết đi có thể làm anh gục ngã được.

Anh thở dài, cố gắng mở mắt ra để nhìn điện thoại rõ hơn, hy vọng mình sẽ tỉnh táo thêm một chút nữa.

Trên màn hình, có một thông báo từ Izuku.

Hôm nay chúng ta cùng ăn trưa nhé?

Anh và Izuku đã lảng tránh chủ đề này trong vài tháng qua. Họ hơn cả bạn bè, có lẽ thậm chí là bạn thân vào thời điểm này, nhưng vẫn chưa có một bước đột phá nào để tiến xa hơn. Katsuki nghĩ mình suýt lỡ lời vì những lời mùi mẫn ở bệnh viện, nhưng Izuku vẫn chưa nói gì rõ ràng về chuyện đó.

Ừ thì, họ thường xuyên gặp nhau gần như mỗi tối khi không có việc gì bận, và đôi khi họ ở lại phòng nhau cho đến khi một trong hai người ngủ quên. Thậm chí, đôi khi ánh mắt họ còn nán lại quá lâu trên đôi môi của nhau... và Katsuki đã lạc mất dòng suy nghĩ của mình.

Bất chấp mối quan hệ của họ vẫn đang trong tình trạng lấp lửng, và tình trạng của mình, Katsuki không định yếu đuối từ chối bữa trưa với Izuku chỉ vì mình hơi buồn ngủ.

Anh nhắn đồng ý, sau đó cố gắng đứng dậy, từng chân một. Anh phải đến lớp, mặc dù tâm trí anh mơ hồ như khi còn dùng thuốc sau lần xuất viện vài tháng trước. Một cảm giác khó chịu len lỏi trong lồng ngực khi anh nhớ lại điều đó.

Bằng cách nào đó, anh lết đến tủ quần áo, loay hoay mặc đồ vào. Đến khi bước chân vào phòng sinh hoạt chung, mọi người có vẻ như đã đi mất từ lâu rồi.

Việc đi bộ giúp ích đôi chút. Anh biết mình phải tiếp tục di chuyển, ít nhất là vậy, và chắc chắn để mình không gục xuống ngủ giữa đường.

Khi cuối cùng anh cũng đến được lớp học, mọi thứ diễn ra quá nhanh để anh theo kịp.

"Whoa, Blasty! Suýt nữa là cậu đến muộn đấy!"

"Bro, tụi này tưởng cậu đã tới rồi!"

"Tối qua cũng không thấy cậu đâu! Ngủ bù cho da đẹp hay sao thế?"

Katsuki chỉ chớp mắt nhìn tất cả bọn họ, rồi giơ ngón giữa lên. Điều đó khiến bọn họ cười nghiêng ngả đủ mạnh để không làm phiền anh nữa khi anh bước về chỗ ngồi.

Việc ngồi xuống rất nguy hiểm, vì đôi mắt anh gần như muốn nhắm lại ngay lập tức. Anh hy vọng mọi người nghĩ biểu cảm của mình là tức giận chứ không phải mệt mỏi, để họ để anh yên. Vì có lẽ anh chỉ cần nhắm mắt lại một chút thôi, rồi mọi chuyện sẽ ổn cả.

Có một cái chạm nhẹ nhàng lên cánh tay anh.

"Chào buổi sáng, Kacchan." giọng nói ấm áp của Izuku vang lên sau lưng anh. Katsuki thậm chí không nhận ra cậu đã ngồi đó từ khi nào, khi mà suy nghĩ của anh vẫn còn đang mơ màng. Anh cố gạt đi cơn buồn ngủ để quay lại nhìn cậu.

Khoảnh khắc nhìn vào mắt Izuku, anh mới nhớ ra, "Chết tiệt. Tao quên mang cơm trưa rồi."

Giờ nghĩ lại, anh cũng quên cả bữa sáng.

Cái quirk chết tiệt.

Izuku chỉ mỉm cười, rồi đưa tay về phía trước mặt Katsuki để anh có thể nắm lấy. (Giờ bọn họ có thói quen như vậy. Nắm tay nhau hay gì đó. Họ chưa nói về điều đó; họ chỉ là làm vậy thôi. Katsuki vẫn đang cố gắng làm quen với cảm giác lạ trong lòng mỗi khi họ nắm tay.)

"Không sao mà," cậu ấy nói với giọng dịu dàng, "chúng ta có thể chia sẻ bữa trưa của tớ. Tớ không phiền đâu."

Katsuki khịt mũi, không đồng ý cũng không phản đối. Tâm trí anh vẫn còn mơ hồ, và cả bàn tay nơi Izuku đang nắm lấy cũng vậy. Tay họ đan vào nhau trên bàn của cậu, và Katsuki nghĩ có lẽ cũng không tồi nếu dùng chúng làm gối. Chỉ cần đặt đầu xuống và—

Thầy Aizawa bước vào lớp đúng lúc tiếng chuông bắt đầu reo.

Katsuki không rên rỉ thành tiếng, nhưng trong lòng anh thực sự muốn tiếp tục nhìn Izuku và chơi đùa với bàn tay của cậu cho đến khi anh ngủ thiếp đi.

(Chết tiệt, sao anh lại trở nên mềm yếu như vậy? Chắc chắn là do quirk. Nhất định là vậy.)

Nhưng anh không thể tiếp tục làm những việc mình muốn, nên anh rút tay về, quay lại và cố gắng tập trung.

---

Katsuki không chắc mình có lơ đãng suốt bốn tiếng trước giờ ăn trưa hay không, hay là mắt anh đã thực sự nhắm lại vào một lúc nào đó. Anh thực sự đã đánh giá thấp mức độ của quirk này sẽ ảnh hưởng đến mình. Với cảm giác tồi tệ và uể oải như thế này, anh thấy thật may mắn khi mình vẫn còn đứng vững.

Tiếng bàn ghế xê dịch, và cả tiếng những học sinh khác nữa. Vậy chắc là đến giờ ăn trưa rồi. Điều này được xác nhận khi Izuku bước tới đứng trước mặt anh.

"Sẵn sàng chưa?"

Thật ngu ngốc khi anh lại thích nụ cười của Izuku đến vậy.

Katsuki gật đầu, vác túi xách lên vai. Khi đứng dậy, đầu anh cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút. Anh chớp mắt. Có lẽ anh đã có một giấc ngủ ngon trong giờ học.

Bây giờ, bọn họ ăn trưa trên sân thượng. Ở đó yên tĩnh hơn nhiều so với sự ồn ào của căn-tin. Sau những hỗn loạn của cuộc chiến, cả hai đều không thích đám đông cho lắm. Hơn nữa, không khí trên này trong lành và dễ chịu, và chẳng có ai bình phẩm nếu họ ngồi gần nhau hơn mức bạn bè bình thường.

Sau khi lên đến nơi, họ ngồi tựa vào bức tường cầu thang.

"Cậu muốn ăn gì?" Izuku hỏi, "Tớ có một ít cơm, cá và rau, không có gì đặc biệt, nhưng nếu hôm nay cậu không muốn ăn gì cay thì đây là một sự lựa chọn tốt—ừm, nhưng nếu cậu không thích, tớ vẫn còn một vài thanh protein còn dư từ lần đi làm hôm trước—"

Âm điệu từ những lời lẩm bẩm của Izuku khiến Katsuki thư giãn. Dù trước đây anh rất ghét điều đó, nhưng giờ anh lại thấy nó thật dễ chịu.

Tiếc là lần này nó lại quá đỗi dễ chịu và thoải mái. Anh cảm thấy cơn mơ màng đang quay lại, và anh cố gắng hết sức để đẩy nó ra càng xa càng tốt.

"Tao sẽ lấy một thanh protein." Anh không nghĩ mình có thể cầm đũa đủ chắc để ăn bất cứ thứ gì khác.

Izuku đưa cho anh sau khi lục lọi trong túi một lát. Katsuki gật đầu thay lời cảm ơn, rồi để đầu mình gục xuống vai Izuku trong khi chậm rãi nhấm nháp.

Chuyện này cũng khá bình thường. Anh nghĩ vậy. Hy vọng là thế. Izuku không căng thẳng gì cả. Điều đó thật tuyệt, ngoại trừ việc nó chẳng giúp ích gì cho việc cố gắng không ngủ thiếp đi như một kẻ thua cuộc hoàn toàn.

Anh mất rất lâu để nhai miếng thứ ba, rồi tay anh buông thõng, không thể giơ lên được nữa.

Mẹ kiếp. Katsuki ghét cái quirk này lắm rồi.

Đúng lúc đó Izuku hỏi, "Kacchan, có chuyện gì sao?"

Katsuki thường ghét câu hỏi đó—một bản năng sâu thẳm muốn phản kháng lại, muốn nổi giận với nó, chống trả lại việc bị coi thường, dù anh biết Izuku không bao giờ có ý đó. Và anh thực sự không muốn nói về chuyện này, không muốn thừa nhận rằng mình đang ở trong trạng thái không ổn lúc này.

Nhưng, anh cũng cảm thấy cần phải giải thích. Vì một lý do nào đó. Mặc dù anh không cần phải biện minh cho bất cứ điều gì, nhưng lần này lại có cảm giác khác. Và đó là Izuku nên...

"Bị dính quirk. Khiến tao mệt. Không nguy hiểm gì, chỉ là vô cùng phiền phức."

Izuku ngừng nhai rồi gật gù, vừa tiêu hóa thông tin vừa nhai thức ăn.

Katsuki cảm thấy nhẹ nhõm khi cậu ấy không hoảng sợ gì cả. Họ không phải lúc nào cũng hoàn toàn lý trí khi liên quan đến nhau. Có vẻ như lời giải thích của anh đủ rõ ràng.

Những ngón tay đầy sẹo bắt đầu chơi đùa với những ngón tay bị thương của anh. Cậu hỏi, "Vậy tại sao cậu không nằm nghỉ đi?"

"...Tao không hề..yếu đuối."

"Kacchan, chẳng ai nghĩ vậy về cậu đâu."

Katsuki thực sự không có sức lực để tranh luận về chuyện đó lúc này.

"Chết tiệt, tao ghét điều này." thay vào đó, anh nói. Đôi mắt anh nhắm lại—ngay cả ánh sáng mặt trời chói chang cũng không thể làm anh tỉnh táo hơn. Anh cảm nhận được Izuku gật đầu, chấp nhận sự lảng tránh và không hỏi thêm gì. Izuku hiểu. Katsuki cảm thấy mình không xứng đáng với sự quan tâm và tình cảm của Izuku.

Izuku nói với anh, "Cậu có thể ngủ trưa một lát ở đây. Tớ sẽ đánh thức cậu dậy trước giờ học, tớ hứa."

Anh không nên làm vậy. Anh thật sự không nên.

Nhưng làn gió thì mát mẻ và Izuku thì có mùi thơm rất dễ chịu, Katsuki thì mệt mỏi, và anh không còn nhớ tại sao mình lại không nên làm vậy.

Mí mắt của anh quá nặng. Và cứ như thế...

Mặc dù anh ghét việc mình ngủ quá nhiều, nhưng việc thức dậy có lẽ là phần tệ hại nhất của trải nghiệm này.

Anh rên rỉ khi cơ thể mình lắc lư một chút với một lực nhẹ nhàng.

"Xin lỗi nha, Kacchan. Lớp học sắp bắt đầu sau vài phút nữa."

Katsuki thật sự không muốn đi chút nào.

Anh cảm thấy không được nghỉ ngơi nhiều như trước. Anh cũng không biết mình còn có thể tỉnh táo được bao lâu—việc tỉnh táo suốt cả ngày còn lại dường như là điều không thể, và anh không muốn bất kỳ ai hỏi han, hay phát hiện ra chuyện này. Những ánh mắt, những cái nhìn, và những trò đùa—anh không muốn bất kỳ điều gì trong số đó.

Nhưng anh là người xuất sắc nhất. Và anh sẽ không để những điều như thế này khiến mình tụt lại phía sau.

Với một hơi thở thật sâu và thở ra, anh mở mắt và khuôn mặt lo lắng, quan tâm của Izuku chào đón anh. Chết tiệt. Anh đã làm Izuku lo lắng.

Nếu không có gì khác, thì điều đó sẽ khiến tim anh đập đủ nhanh để anh thực sự cảm thấy mình có thể đứng dậy được.

Anh đứng dậy, và nắm lấy tay Izuku đưa ra, để không làm cậu ấy thất vọng (hoặc có thể là vì anh muốn thế. Có lẽ vậy). Họ quay trở lại lớp học, và Katsuki cố gắng thuyết phục bộ não mình rằng đây là một nhiệm vụ không thể thất bại, vì vậy anh cần phải tập trung.

Katsuki thực sự cảm kích khi Izuku thu hút sự chú ý của đám ngu ngốc ấy ngay khi họ bước vào lớp, để không ai chú ý đến dáng vẻ mệt mỏi của Katsuki và cách đôi chân anh lê bước. Anh sẽ cần ghi nhớ điều này để cảm ơn Izuku sau.

Lớp học bắt đầu trở lại khá nhanh. Katsuki thật sự cố gắng tập trung, nhưng cứ mỗi phút anh lại phải lắc đầu một lần để giữ mình tỉnh táo. Anh phải dùng hết tất cả năng lượng để không gục đầu xuống.

Chân anh bỗng bị Izuku đẩy một cái. Katsuki phớt lờ nó đi. Sau đó, nó lại bị gõ nhẹ lần nữa, chỉ một chút sau đó, Katsuki cảm thấy lông mày mình nhíu lại.

Anh xoay người đủ để nhìn Izuku, thủ phạm, người đang giơ một ngón tay lên môi để nhắc Katsuki giữ im lặng.

Sau đó, cậu ấy thì thầm, "Nó sẽ giúp cậu tỉnh táo hơn."

À. Được rồi. Thì ra điều đó cũng không phiền phức lắm.

Nó thực sự giúp ích. Trong cơn sương mù của suy nghĩ, Katsuki bắt đầu mong chờ khi cảm thấy đôi giày của Izuku chạm nhẹ vào ống quần của mình, rồi nhẹ nhàng ấn vào mắt cá chân của anh.

Như một điều ngớ ngẩn. Thật sến súa. Katsuki ghét việc mình dễ dàng sa vào những suy nghĩ như vậy trong những ngày này.

Họ trải qua phần còn lại của ngày theo cách đó. Khi tiếng chuông tan học reo, Katsuki thở phào nhẹ nhõm. Nếu cái quirk chết tiệt này kéo dài khoảng hai ngày, ít nhất ngày mai là cuối tuần nên anh sẽ không phải chịu đựng lớp học nữa. Anh sẽ phải bỏ lỡ một ngày tuần tra vì lý do sức khỏe, điều đó thật bực bội, nhưng ít nhất thì chuyện này đã kết thúc.

Anh đang mong đợi việc trở về ký túc xá, về phòng của mình, ngoại trừ việc anh thực sự phải tự mình đến đó.

Katsuki quay lại nhìn Izuku, và quên mất việc giận dữ với chính mình khi bộ não anh tưởng tượng ra những ý tưởng kỳ quặc. Như việc Izuku bế anh về ký túc xá, hoặc như việc ngủ gục trên vai Izuku ngay tại đây và ngủ thêm một giấc nữa, an toàn và thoải mái với những sợi tóc của Izuku làm nhột má anh. Những thứ ngu ngốc như vậy. Thật kinh khủng. Blegh.

"Deku!" Uraraka gọi khi cô ấy đến gần. Nụ cười của cô không còn như trước, nhưng đang cải thiện dần. Tất cả bọn họ đều như vậy. "Tsu, Iida và tớ sẽ ra ngoài ăn tối tối nay—cậu có muốn đi không?"

Câu trả lời tử tế, nhưng ngay lập tức, "Tớ xin lỗi, tối nay Kacchan và tớ có kế hoạch rồi. Có lẽ là lần sau nhé!"

Katsuki chớp mắt, nhưng không để lộ bất kỳ sự ngạc nhiên nào xuất hiện trên khuôn mặt của mình. Họ không có kế hoạch nào đã được lên lịch—anh không thể quên một thứ như vậy, ngay cả trong tình trạng như thế này. Chắc chắn, dạo này họ thường xuyên ở bên nhau, nhưng điều đó không có nghĩa là Katsuki cần tất cả thời gian rảnh của Izuku.

Uraraka không hề khó chịu vì bị từ chối, cô nói, "Tớ cũng đoán vậy, nhưng không muốn bỏ sót cậu. Thứ Sáu tuần tới chúng tớ cũng muốn làm gì đó nữa, vì vậy hãy để trống lịch của cậu nhé? Và Bakugou," cô quay sang anh, "cậu cũng có thể tham gia!"

Katsuki gật đầu. Nếu Izuku muốn đi, anh sẽ cân nhắc.

Ở góc phòng, anh nghe thấy, "Aww, vậy là chúng ta không thể rủ Bakugou đi chơi cùng chúng ta tối nay rồi."

Lần đầu tiên trong suốt cả ngày, Katsuki tìm được sức lực để đáp lại bằng lời nói. "Tao đã tốn quá nhiều thời gian với lũ khốn tụi bây rồi." anh nói, nhưng anh không hề có ý như vậy và họ biết điều đó, vì vậy Ashido, Denki và Kirishima chỉ mỉm cười.

"Xin lỗi các cậu nha!" Izuku xin lỗi họ, để lấp đầy khoảng lặng khi Katsuki không còn sức để đáp lại nữa.

Và điều điên rồ là Katsuki thật sự cảm thấy tiếc. Bởi vì họ là những người bạn thân nhất của anh, nhưng suy nghĩ về việc ngồi cùng họ trong tình trạng yếu ớt như thế này vẫn khiến anh nổi da gà. Nó quá thực tế. Quá nhiều. Vì vậy, anh vừa bối rối vừa cảm kích vì Izuku đã cho anh một lối thoát.

Khi anh và Izuku bước ra ngoài, Ashido hét lên, "Hẹn hò vui vẻ nhé, Blasty!"

Anh chắc chắn sẽ đưa ngón giữa về họ trước khi họ biến mất khỏi tầm mắt.

Đoạn đường trở về của họ khá yên tĩnh. Những ngón tay của họ thỉnh thoảng chạm nhau. Katsuki cảm thấy tỉnh táo hơn một chút khi đang bước đi, nhưng anh nghĩ rằng mình có thể ngã gục một lần nữa nếu anh nghiêng người quá gần vào hơi ấm của Izuku.

Và anh có điều gì đó muốn nói, vì vậy anh phải giữ đầu óc tỉnh táo để trò chuyện.

"Mày có thể đi với Uraraka và bọn họ." anh lầm bầm, cố tỏ ra vẻ nghiêm khắc, "Mày không cần phải ở lại với tao." Anh ghét việc lời nói của mình làm anh líu lưỡi.

Izuku vẫn vô tư như thường lệ, chỉ nói, "Nhưng tớ muốn ở lại với cậu."

Katsuki lắc đầu, cố gắng truyền đạt cho cậu. "Mày nên làm điều gì đó khiến mày vui vẻ."

"Ở bên cậu khiến tớ rất hạnh phúc."

Ơ, cái thằng khốn mồm mép này.

Katsuki đẩy khuôn mặt đẹp trai ngốc nghếch của Izuku ra, khiến người kia bật cười. Âm thanh đó vang vọng nhẹ nhàng qua cánh đồng cỏ rộng lớn.

Anh ghét việc trái tim mình lại đập nhanh hơn, giúp cho việc đi bộ trở nên dễ dàng hơn. Đã nói rõ, họ thích nhau, anh hiểu mà, giờ thì tim anh có thể im lặng được không ?

Khi họ trở về ký túc xá, Katsuki lại bắt đầu cảm thấy uể oải trở lại. Anh cảm thấy có lỗi khi Izuku muốn ở bên anh tối nay, nhưng anh không nghĩ mình có thể thức quá lâu. Thật tồi tệ.

Izuku dẫn họ đến chiếc ghế sofa. Katsuki ngồi xuống, nhưng không để mình dựa vào gối ngay lập tức. Anh phải giữ tỉnh táo—anh phải—

"Cậu có muốn ăn gì không?" Izuku hỏi.

Katsuki suy nghĩ một lúc. Thực tế, không có gì quan trọng hơn nhu cầu chỉ cần ngủ ngay bây giờ của anh, nhưng anh cũng không muốn làm vậy. Anh đã không ăn gì từ bữa trưa, vì vậy có lẽ...

Anh không biết mình đã bị phân tâm bao lâu, nhưng Izuku không bình luận gì về điều đó.

"...Có lẽ là một cái gì đó nhanh nhanh."

Izuku gật đầu, sau đó nói một cách hào hứng, "Tớ có ý tưởng này! Tôi sẽ quay lại trong vài phút nữa."

"Tao sẽ đi cùng—"

"Kacchan, không sao đâu. Cậu cứ thoải mái đi."

Anh chớp mắt. Và rồi Izuku không còn đứng trước mặt anh nữa. Ôi.

Trời ơi, sương mù trở lại quá nhanh. Katsuki nhìn vào màn hình TV tối đen, hình ảnh phản chiếu của chính mình mà anh cũng thấy mờ mịt như cảm giác của anh. Anh không biết Izuku đã có kế hoạch gì cho buổi tối, nhưng vào ban đêm—Katsuki không muốn ở một mình. Anh đã ngủ quá bảy phút báo thức sáng nay. Và anh biết, theo lý thuyết, rằng chiếc đồng hồ trên cổ tay của anh sẽ cảnh báo Recovery Girl nếu nó giảm xuống dưới mức an toàn trong vài phút thì cô ấy sẽ cử ai đó đến đánh thức anh, nhưng nếu anh... không thể tỉnh thì sao. Nếu có một cuộc tấn công và anh ngủ quên thì sao, nếu—

"Kacchan, cậu có muốn xem phim với tớ không?"

Ồ. Izuku đã về. Và trái tim anh đau nhói trong lồng ngực khi nó cố đập nhanh hơn một chút, anh rất biết ơn vì nó có thể kéo dài thời gian ở lại với Izuku. "Được thôi. Xin lỗi, nhưng tao không phải là bạn đồng hành tốt nhất tối nay."

Izuku tựa vào cuối ghế sofa. "Tớ thực sự không phiền đâu, Kacchan. Tớ hứa." Mỗi tay cậu cầm một cốc. Cậu đưa một cốc cho Katsuki. Có nắp đậy trên đó, và một cái ống hút. Anh uống một ngụm.

Đó là một ly sinh tố.

"Tớ nghĩ cái này sẽ ổn hơn một bữa ăn thật sự." Izuku giải thích.

Cậu ấy nói đúng. Nó tốn ít công sức và làm nhanh hơn nhiều, Katsuki nghĩ rằng cái lạnh sẽ giúp anh tỉnh táo, ít nhất là một chút. Khi anh uống, anh tựa vào gối bên cạnh mình và kéo chân lên để chúng nằm trên sofa. Đầu gối của anh cong một chút để không chạm vào Izuku.

Izuku mở một số dịch vụ phát trực tuyến, và mở một bộ phim anh hùng mà Katsuki thực sự không có đủ sức lực để xem. Thay vào đó, những suy nghĩ của anh chỉ lướt qua bộ não như bùn trong cống.

Mặc dù điều đó làm anh cảm thấy khó chịu, nhưng suy nghĩ về việc được chăm sóc, cách mà Izuku đã quan tâm đến anh ngày hôm nay không giống như vậy. Có lẽ vì Katsuki quá mệt mỏi để thực sự nghĩ về điều đó, quá mệt mỏi để cảm thấy không thoải mái, không thể tự chăm sóc bản thân như thế này. Dù lý do là gì, sự chú ý của Izuku dành cho anh ngày hôm nay thật... tuyệt. Dễ chịu, có lẽ vậy. Ấm áp. Vì một lý do nào đó.

Katsuki đặt cốc đã cạn xuống sàn, rời mắt khỏi màn hình nhòe màu sắc để nhìn Izuku.

Izuku đã nhìn anh từ trước, với vẻ mặt bình tĩnh, dịu dàng và... trìu mến-nếu Katsuki phải tìm một từ để diễn tả nó. Đó là kiểu biểu cảm mà Katsuki thường tránh né, đẩy khuôn mặt Izuku ra và gọi cậu là đồ đáng ghét, để đánh lạc hướng khỏi cách mà cậu nhìn anh với cái nhìn dịu dàng đến mức khiến má của Katsuki đỏ bừng lên một cách khủng khiếp.

Nhưng giờ đây, anh chỉ thở dài vì cảm giác dễ chịu mang lại khi Izuku nhìn anh theo cách đó.

Nhắm mắt chậm rãi, liếm môi, và giảm bớt sự kiềm chế, Katsuki cảm thấy đây là thời điểm thích hợp để thúc đẩy.

"Nếu mày cứ nhìn tao như thế," anh thở dài nói, hàng mi khẽ chớp để cố giữ tỉnh táo, "thì tốt nhất là mày nên làm điều gì đó đi."

Izuku không hề ngại ngùng khi bị bắt gặp nhìn lén và bị gọi tên. Chuyện gì đã xảy ra với Izuku lắp bắp hay khóc lóc ngày xưa vậy? Nếu có, nụ cười của cậu ấy chỉ cong lên nhiều hơn, không còn dịu dàng nữa, và giờ thì có phần kiêu ngạo—hào hứng.

"Tớ đang nhìn cậu như thế nào cơ?" Izuku hỏi.

Katsuki đưa tay ra, lười biếng. Anh không thể chạm tới Izuku, nhưng Izuku nắm lấy bàn tay đó (như cậu ấy vẫn luôn làm—mạnh mẽ, dũng cảm, và tử tế) và để mình bị kéo gần hơn, mặc dù Katsuki thực sự không thể kéo cậu lại.

"Giống như mày muốn hôn tao vậy." anh trả lời. Khuôn mặt anh giờ đây đã đủ gần để có thể cảm nhận hơi thở của Izuku trên má mình, và nhìn thấy rõ sự khao khát đang cuộn trào trong đôi mắt cậu.

Izuku đang ngồi ở giữa hai chân anh, nghiêng người tới phía trước. Bàn tay vừa nắm lấy tay anh vừa giữ anh không lăn ra khỏi ghế sofa, cánh tay còn lại vịn sau đầu của Katsuki. Katsuki cảm thấy được bao bọc theo cách thoải mái nhất có thể—hơi ấm của Izuku không hề đáng sợ hay choáng ngợp, mà chỉ là rất dễ chịu.

Katsuki gần như có thể nếm được điều đó khi Izuku thì thầm, "Tớ muốn hôn cậu, Kacchan."

Dù cho mi mắt anh muốn khép lại, anh vẫn không thể ngừng nhìn vào khuôn mặt phía trên đầu mình—đôi mắt sáng, những đốm tàn nhang nâu, đôi môi hồng. Izuku thật mê hoặc, như thế này đây. Anh muốn những đôi môi đó trên môi mình đến phát điên, và nếu Izuku chỉ đang chờ đợi một cái gì đó, một lời xác nhận hoặc bất cứ điều gì khác, Katsuki sẽ sẵn sàng đưa cho cậu ấy.

"Vậy thì hôn đi." anh nói.

Và Izuku làm theo.

Đôi môi ấy chạm vào môi anh, chỉ thoáng nhẹ thôi, nhưng Katsuki đã không thể kìm được cách mắt mình nhắm lại. Đôi môi họ lại chạm nhau lần nữa, ấm áp—"Kacchan"— một nụ hôn thoáng qua, rồi lại tách nhau ra kèm theo một âm thanh nhỏ vang lên—"Kacchan"—chúng lại chạm nhẹ vào nhau, hết lần này đến lần khác, mềm mại và dịu dàng đến mức điên rồ, cảm giác như anh dần trôi vào cõi mơ—"Kacchan"—và Izuku cứ lặp đi lặp lại tên anh giữa những nụ hôn như thể đó là một thứ gì đó quý giá, như thể anh đang nắm giữ nó trong tay và không thể tin rằng nó thực sự tồn tại ở đó. Hôn Izuku—được Izuku hôn—cảm giác thật tuyệt vời. Anh thề là mình đang ở một nơi nào đó khác, lơ lửng trên những đám mây hay thứ gì đó, rời xa mọi thứ ngoại trừ Izuku, Izuku, Izuku.

Katsuki muốn hôn mạnh mẽ hơn, cảm nhận nhiều hơn, tỉnh táo lâu hơn, nhưng anh chẳng thể làm gì nhiều ngoài việc siết chặt tay Izuku thêm một chút, và ngẩng cằm lên một chút.

Một cơn rùng mình chạy dọc qua sống lưng anh khi anh cảm nhận được tiếng cười ấm áp của Izuku phả lên môi mình. "Kacchan, tớ nghĩ là cậu đang ngủ rồi đó."

Izuku nói rất khẽ, cậu nói nhỏ đến mức như thể chỉ cần nói to hơn một chút thôi, là sẽ phá vỡ sự yên bình này.

Katsuki đáng lẽ sẽ bực mình với câu nói đó—phản đối hoặc phủ nhận chúng—nhưng anh đang cảm thấy rất ấm áp, và đôi môi của Izuku cứ chạm vào môi anh với từng âm tiết mới, vậy làm sao anh có thể bực mình vì điều đó được? Anh cố gắng mở mắt, nhưng chúng cứ nhắm lại mỗi khi anh mở được một nửa. Anh thực sự muốn nhìn thấy đôi môi và gương mặt của Izuku, nhưng tâm trí anh không thể thoát khỏi sự mơ màng dễ chịu này.

"Không, không phải vậy, tao không buồn ngủ." anh cố gắng nói, bởi vì anh muốn nhiều hơn thế này, nhiều hơn với Izuku, ngay cả khi cơn buồn ngủ đang kéo đến một cách nặng nề.

Lại một tiếng cười nhẹ khác, thêm một nụ hôn nhẹ trên môi, rồi đến má, rồi lên trán. Katsuki cảm nhận hơi thở của mình dội ngược trở lại trên gương mặt. Izuku vẫn còn ở rất gần anh, ngay cả khi anh cảm thấy tay mình đang dần nới lỏng khỏi tay Izuku.

Môi Izuku lại chạm vào môi anh lần nữa, lần này lâu hơn một chút, và anh nghĩ Izuku là người phát ra tiếng rên nhẹ đầu tiên, rồi đến Katsuki. Những rung động này thật dễ chịu.

Khi nụ hôn kết thúc vì Katsuki không thể ngẩng đầu mình lên được nữa, Izuku nói, "Hoàn toàn không buồn ngủ chút nào, phải không." Nếu Katsuki còn sức lực, anh đã búng lên trán Izuku vì lời châm chọc này rồi. Nhưng anh biết Izuku thực sự không chế giễu mình. Một bàn tay vuốt nhẹ qua mái tóc anh, khiến Katsuki chìm sâu hơn vào cơn buồn ngủ và tình yêu. "Cậu có muốn tớ đưa cậu về phòng không?"

Bộ não chậm chạp của Katsuki mất vài giây để xử lý câu hỏi. Sẽ thật tuyệt nếu được ở trong phòng riêng của mình, chăn riêng của mình, nhưng ghế sofa thì mềm mại còn Izuku thì ấm áp, anh lại đang rất mệt, và mọi thứ ở đây đều quá tuyệt vời để thay đổi. Anh lắc đầu.

"Cậu muốn tớ ở lại không?"

Anh gật đầu, hoặc ít nhất là anh hy vọng mình đã làm vậy. Anh muốn điều đó rất nhiều. Anh hy vọng mình đã nói với Izuku điều đó trước khi đầu anh nghiêng sang một bên và chìm vào giấc ngủ say.

"Ngủ ngon nhé, Kacchan." Izuku nói, nhưng Katsuki đã ngủ mất rồi.

---

Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt. Tại sao?

"Xin lỗi nhé, Kacchan. Đồng hồ nhịp tim phát tín hiệu, nên tớ phải đánh thức cậu dậy."

Katsuki rên rỉ, đưa tay lên dụi mắt.

"Mấy giờ rồi?"

Izuku nghe có vẻ áy náy khi trả lời, "Khoảng ba giờ sáng. Đi nào, chúng ta đi dạo để làm tăng nhịp tim lên nhé."

Theo lý thì anh biết đó là ý hay, nhưng về mặt thể chất thì cảm giác đó như là một hình phạt tồi tệ nhất trên hành tinh lúc này. Ugh.

Katsuki cảm thấy mệt mỏi kinh khủng...

Izuku đỡ anh đứng dậy bằng một tay.

... Nhưng ít nhất Izuku vẫn ở bên anh.

Họ cố gắng lết ra khỏi cửa trước mà Katsuki không cần dựa quá nhiều vào Izuku. Giống như lúc trước, việc di chuyển giúp anh tỉnh táo hơn đôi chút.

Cũng có một làn gió nhẹ giúp điều đó, nhưng cũng tạo ra một cơn rùng mình khó chịu chạy qua người anh. Trời không lạnh lắm. Có lẽ là do nhịp tim chậm, ugh. Anh cảm thấy mình thật thảm hại. Thậm chí anh không thể tự làm ấm bản thân bằng quirk của mình lúc này. Thật ngu ngốc. Anh thật vô dụng chết tiệt trong tình trạng thế này—

"Cậu có muốn tớ đi lấy áo khoác không?" Izuku hỏi.

Katsuki lắc đầu.

"Tao chỉ muốn cái quirk chết tiệt này biến mất thôi."

Vì một lý do nào đó, giọng anh bị ngắt quãng ở một vài chỗ. Vì một lý do nào đó, một cảm giác bỏng rát khủng khiếp bắt đầu xuất hiện ở khóe mắt anh. Tại sao anh lại cảm thấy như mình sắp khóc chỉ vì thấy hơi lạnh một chút? Chỉ vì mệt mỏi một chút, anh đã trở thành thế này sao?

Anh kiên quyết không để bất kỳ giọt nước mắt nào rơi xuống.

Họ dừng bước. Izuku không nói gì về giọng nói đứt quãng của Katsuki, về sự thật trong đó, hay về biểu cảm của anh khi cố gắng không tan vỡ. Thay vào đó, cậu ấy nói về một chuyện hoàn toàn khác.

"...Khi tớ mới tỉnh dậy sau cuộc chiến," Izuku bắt đầu, giọng nghiêm túc, và Katsuki cố gắng lắng nghe hết mức có thể, "và nhận ra mình không thể sử dụng quirk như trước nữa, tớ cảm thấy mình thật vô dụng. Có lẽ là bất lực nữa. Tớ không muốn nói về điều đó. Tớ vẫn không muốn, nhưng thành thật mà nói... khi biết rằng mình chỉ còn lại những tàn lửa yếu ớt thay vì một ngọn lửa mạnh mẽ, đôi khi tớ cảm thấy mình thật vô dụng."

Đôi mắt của Izuku nhìn sâu vào những vết sẹo trên tay mình, và ánh mắt của Katsuki cũng dõi theo sau. Trái tim anh tuy mệt mỏi nhưng nó vẫn nhói đau vì Izuku. Anh và Izuku giống nhau ở chỗ, họ không phải lúc nào cũng bộc lộ cảm xúc của mình, nên điều này rất-quan trọng. Anh phải tiếp tục lắng nghe. Anh muốn lắng nghe Izuku và thấu hiểu.

Khi Izuku tiếp tục, Katsuki cảm thấy bụng mình thắt lại, "Và rồi mọi người bắt đầu chăm sóc tớ một cách quá mức, và tớ khép mình lại, tớ muốn rút lui cho đến khi mọi thứ dần dần ổn định. Tớ chỉ muốn mạnh mẽ trở lại và muốn mọi người nhìn thấy tớ mạnh mẽ. Tớ thực sự mạnh mẽ thật. Chỉ là, việc mọi người muốn giúp đỡ tớ không có nghĩa là họ thấy tớ yếu đuối. Nhưng đôi khi thật khó để nhìn nhận điều đó nhỉ!"

Izuku nắm lấy bàn tay tàn bị thương của Katsuki, bàn tay không còn hoạt động tốt nữa, và hôn nhẹ lên các đốt ngón tay của anh một cách quá đỗi dịu dàng so với một người thô lỗ như Katsuki.

Ồ. Anh nhận ra chuyện này không chỉ liên quan đến Izuku.

Izuku nhìn thẳng vào mắt anh, và Katsuki gần như cứng đờ khi cảm nhận được những lời sắp tới. Anh không muốn nghe chúng, nhưng cũng rất tuyệt vọng muốn nghe. Anh cũng cần phải nghe.

"Cậu cũng rất mạnh mẽ, Kacchan. Ngay cả bây giờ. Đặc biệt là bây giờ."

Tất nhiên là Izuku biết. Cậu ấy hiểu. Katsuki thực sự rất yêu cậu ấy.

Anh đưa tay lên và nắm lấy mái tóc của Izuku, phần vẫn còn dài đủ để rủ xuống mặt cậu, và kéo nhẹ dù anh đã thu hút được sự chú ý của cậu.

"...Chết tiệt, mày nói điều này khi tao không thể hét lên."

Izuku đỏ mặt, lúng túng một lúc, "Tớ không cố ý lợi dụng hoàn cảnh này, tớ thề đó! Tớ chỉ nghĩ rằng cậu cần được an ủi một chút, và tớ thực sự trân trọng việc cậu không hề đẩy tớ ra xa vì tớ thích chăm sóc cậu, tớ hiểu cảm giác của cậu nên tớ biết điều đó có thể—"

"Izuku..." Trời ơi, điều này thật sự rất quan trọng, Katsuki không thể tin rằng mắt mình đang cố nhắm lại lần nữa. Anh dùng chút sức lực còn lại để kéo khuôn mặt Izuku lại gần, và đặt một nụ hôn vụng về, mệt mỏi lên má cậu ấy.

"Mày... mày có thể nói với tao những điều đó... về cảm xúc của mày, được không? Bất cứ khi nào." Đầu anh tựa lên vai Izuku, tay anh buông khỏi tóc cậu ấy, và giọng nói của anh không lớn như anh muốn, nhưng anh đang ở ngay bên tai Izuku, nên chắc chắn cậu ấy vẫn có thể nghe thấy khi anh thêm vào, "Để tao có thể nhắc nhở mày rằng mày cũng rất mạnh mẽ."

Sến súa thật, chắc chắn rồi. Nhưng tất cả đều xứng đáng khi anh cảm nhận được Izuku thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Sau đó cậu vòng hai tay quanh lưng Katsuki, và Izuku tựa cằm lên vai anh.

Katsuki chỉ có thể nghe được tiếng thì thầm chân thành của Izuku, "Được rồi."

Để chứng tỏ rằng anh cũng hiểu, cũng nghe thấy những điều mà Izuku đang cố gắng giải thích và hiểu được nó, Katsuki cần nói thêm một điều nữa.

"Ở lại với tao đêm nay nhé."

Một câu hỏi, một yêu cầu, một mệnh lệnh, và tất cả mọi thứ giữa những điều đó.

Anh cảm thấy Izuku cười trên vai mình, thậm chí khi cả hai đứng bên ngoài như thế này, Katsuki vẫn cảm thấy sương mù kéo anh gục xuống. Anh có thể để nó xảy ra. Anh đủ mạnh mẽ để quyết định điều đó, vì anh biết chắc rằng Izuku sẽ không bao giờ để anh gục ngã.

---

Họ phải quay lại phòng Katsuki, dù anh không chắc liệu mình có loạng choạng đi đến đó với sự hỗ trợ của Izuku hay là cậu ấy đã bế anh. Anh thực sự không quan tâm, miễn là anh được nằm ấm áp trong chăn và ở bên Izuku.

Trong suốt cả ngày, có vài lần anh tỉnh táo đủ để uống nước hoặc ăn uống, và một lần nhìn Izuku lâu đến mức cậu hiểu rằng anh muốn một nụ hôn. Đúng là anh không thể nói điều đó ra bằng lời.

Khi Izuku cuối cùng cũng hiểu và thu hẹp khoảng cách, không lâu sau khi đôi môi anh cảm nhận được sự dễ chịu thì mắt anh cũng bắt đầu khép lại lần nữa, cảm giác lâng lâng bồng bềnh đó lại quay trở lại.

Lần này, anh thực sự than vãn, mặc dù anh sẽ phủ nhận điều đó sau. "Chỉ cần thêm vài giờ nữa thôi. Rồi chúng ta có thể hôn nhau thật sự."

"Tớ sẽ không đi đâu cả, Kacchan. Cứ từ từ."

Và rồi, vào buổi chiều hôm đó, cuối cùng—mẹ nó—anh cũng tỉnh dậy.

Katsuki tỉnh dậy và cảm thấy như mình vừa bị một chiếc xe buýt đâm phải, nhưng cũng giống như thể mình thật sự còn sống lần đầu tiên sau hai ngày.

Trời ơi! Cuối cùng cũng kết thúc!

"Izuku!" anh gọi, và giọng của anh thực sự rất to—hơn bình thường. Dù không cần thiết, vì đối tượng mà anh gọi đang nằm ngay bên cạnh, người chỉ đang lướt điện thoại.

"Gì thế?"

Katsuki nhanh chóng ngồi dậy, chỉ vì anh có thể, và đặt chân lên đùi Izuku để đối mặt trực diện với cậu ấy.

"Mày đã hôn tao, đúng không? Điều đó không phải là mơ chứ?"

Izuku đặt điện thoại xuống và mỉm cười, và Katsuki phải chấp nhận thực tế rằng có lẽ cậu ấy luôn dịu dàng như vậy, không chỉ vì quirk, bởi vì nụ cười đó thật sự rất ấm áp.

"Không, Kacchan, không phải mơ đâu," cậu ấy đưa tay lên vuốt một lọn tóc của Katsuki ra sau tai, "nhưng tớ rất vinh dự khi cậu nghĩ rằng đó là một giấc mơ."

Cái tên kiêu ngạo này. Katsuki sẽ không để chuyện đó trôi qua dễ dàng đâu.

Anh hừ một tiếng, rồi quyết định trả thù bằng cách mỉa mai, "Ồ, có lẽ tao đã quên hết mọi chuyện rồi."

Izuku nghiêng người lại gần, giọng nói trầm ấm (hấp dẫn) và khàn khàn, "Có lẽ tớ sẽ phải làm lại lần nữa."

Bàn tay lành lặn của Katsuki nắm chặt lấy cổ áo của Izuku và đáp lại, "Mày chắc chắn phải làm vậy."

Katsuki vui sướng vì lần này anh thực sự được trải nghiệm toàn bộ cảm giác. Khi đôi môi họ chạm vào nhau, anh không thể ngăn nổi tiếng rên hài lòng thoát ra từ môi. Cảm giác thật tuyệt, và lần này đôi môi Izuku không rút lại nhanh mà tiếp tục di chuyển, kéo dài và ngọt ngào, Katsuki cảm nhận được một làn khói mờ khắp đầu ngón tay, bắt đầu từ đôi môi của anh và áp lực nhẹ nơi bàn tay Izuku chạm vào quai hàm anh, hơi thở của anh chậm lại khi chia sẻ hơi thở với Izuku, và đôi mắt anh nặng trĩu—

Anh đột ngột lùi lại, và phải chớp mắt vài lần để lấy lại bình tĩnh, "Cái quái gì vậy?"

"Hmm?" Izuku trông cũng ngơ ngác, nhưng chủ yếu là bối rối vì không hiểu tại sao đôi môi Katsuki không còn ở trên môi cậu nữa.

Katsuki nhìn vào màn hình đồng hồ của mình khi nó kêu bíp vài lần, nhận thấy nhịp tim của anh đã vượt qua một trăm lần đầu tiên trong hai ngày, vì vậy nó không còn chậm lại nữa. Anh ghét việc bộ não mình dường như không hoạt động hết công suất, vì vậy anh bắt đầu giải thích trước khi thật sự hiểu điều đó.

"Quirk đã hết tác dụng, nhưng tao vẫn cảm thấy..."

Anh không thể nói là buồn ngủ... mệt mỏi không đủ... Cảm giác như bị điện giật? Mờ mịt, cảm giác đó có vẻ hợp lý, nhưng anh tuyệt đối không thừa nhận điều đó. Tệ quá.

Đáng tiếc, có vẻ như Izuku đã hiểu ra rồi.

Cậu ấy hôn lên má anh với vẻ kiêu ngạo chết tiệt.

"Tớ nghĩ là cậu thật sự thích hôn thôi, Kacchan."

Katsuki lập tức phản đối, "Im đi, tao sẽ không ngủ gật mỗi khi chúng ta làm thế này đâu. Quirk chỉ còn vương lại chút thôi." Đó là một lời nói dối trắng trợn và Izuku cũng biết điều đó. Ngón tay cái của cậu ấy nằm ngay trên điểm mạch trên cổ Katsuki, vì vậy không thể không cảm nhận được nhịp đập nhanh dưới tay cậu. Và chắc chắn cậu ấy cũng nghe thấy tiếng bíp của đồng hồ.

"Được thôi, tất nhiên rồi." cậu ấy đồng ý chỉ để xoa dịu Katsuki. Nhưng rồi biểu cảm của cậu ấy thay đổi, và trông giống như biểu cảm của cậu ấy trước khi anh hôn Izuku tối hôm qua, với vẻ yêu thương, giống như một thứ gì đó của Katsuki urg... quý giá, hay cái gì đó. Vì vậy anh biết rằng sắp có điều gì đó sến súa sắp được nói ra.

"Này," Izuku thì thầm vào cổ anh khi đặt một nụ hôn vào bên cạnh cổ anh. "cảm ơn cậu vì đã tin tưởng tớ để tớ có thể chăm sóc cậu trong suốt thời gian qua, Kacchan."

Katsuki biết mặt mình đang đỏ ửng, vì vậy anh cảm thấy biết ơn rằng Izuku hiện đang vùi đầu vào cổ anh nên không thể thấy được. Nhưng, dù sao đi nữa. Đây cũng là một gánh nặng lớn với Izuku, và Katsuki muốn đáp lại sự quan tâm của cậu ấy, vì vậy anh cũng muốn nói điều gì đó.

"Ờ. Cảm ơn mày. Vì..." mọi thứ, tất cả những gì mày làm, chăm sóc tao, nói chuyện với tao, ở bên tao, để tao ở bên mày— "... mày biết đó. Tất cả điều này."

Katsuki là người giỏi nhất trong mọi việc. Ngoại trừ khả năng nói, rõ ràng là vậy.

Anh cảm nhận được hơi thở nóng hổi khi Izuku cố gắng không cười vào mặt anh, rồi người kia ngẩng đầu lên, và Katsuki nhìn thấy ánh sáng trong mắt cậu ấy. Cậu ấy sắp một nói điều gì đó ngớ ngẩn, anh chỉ biết thế.

Với một nụ cười, Izuku trêu chọc, "Tớ nghĩ là tớ sẽ không ngại nếu cậu để tớ làm 'điều này' 'trong suốt phần đời còn lại của chúng ta.'"

Chỉ trong vài giây, đồng hồ của anh bắt đầu kêu bíp và nhấp nháy đỏ với dòng chữ: "Nhịp tim cao!" Mặt anh nóng bừng và Izuku thì bật cười khúc khích. Katsuki gõ gõ, cố gắng tắt đồng hồ vì— nó quá trung thực, trung thực một cách chết tiệt—nhưng nó vẫn không tắt, vì vậy Katsuki gầm gừ với tiếng ồn của nó.

Những lời anh nói trong bệnh viện bị ném lại vào mặt anh—Izuku thật may mắn vì Katsuki yêu cậu ấy.

(Dù vậy, anh cảm thấy mình mới là người may mắn.)

Izuku trông như sắp nói thêm điều gì đó trước khi tiếp tục bật cười, vì vậy trước khi cậu ấy kịp trêu chọc anh thêm, Katsuki đã ngăn miệng Izuku bằng cách hôn lên miệng cậu.

Izuku dường như tan chảy ngay lập tức, tay cậu ấy nắm chặt Katsuki một cách nhẹ nhàng nhưng rõ ràng là không đủ để ngăn cản anh.

"Kacchan," cậu ấy cười giữa những nụ hôn, và đó không phải là cảm giác tuyệt vời nhất sao, "có lẽ chúng ta nên báo cho Recovery Girl biết—"

"Im đi." Katsuki gầm gừ, tập trung vào việc đưa đôi môi ấy trở lại với mình. "Để sau."

Và có vẻ như kế hoạch này là hợp lý với Izuku, vì cậu ấy bắt đầu hôn lại anh, thực hiện cái chuyển động kinh khủng (tuyệt vời) đó bằng đôi môi của mình lần nữa.

Và lần này, khi những giây phút ấy dường như trôi chậm lại, cơ thể anh dường như tan chảy, Katsuki để cho sự mờ mịt đó xâm nhập vào. Anh để cho bản thân mình gục xuống khi não anh bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Dù sao đi nữa, anh biết Izuku sẽ đỡ lấy anh, lần nào cũng vậy, cho đến hết cuộc đời này. 


END

Note: Những bạn học cùng lớp của họ đã nhìn thấy Katsuki ngủ trên ghế sofa và ôm chặt lấy Izuku, Izuku đảm bảo rằng không ai trong số họ chụp lại ảnh làm bằng chứng để đe dọa đâu =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bakudeku