(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Con có sao không? - Có cô gì trông cũng trẻ trẻ, cô ấy vừa nhặt giúp vừa hỏi tớ.
- Không sao cô ạ.
- Thật không? Con bị ngã đau chỗ nào à?
Cô ấy lau nước mắt cho tớ, hỏi dịu dàng. Người cô thơm quá, quần áo cũng xinh xịn nên tớ hơi ngại, theo bản năng dịch ra xa một chút, vừa dựng xe vừa giải thích:
- Con chẳng đau chỗ nào cả, con xót tiền nên khóc cô ạ.
Cô cười hiền, bảo tớ ra cô nhờ chút. Tớ đi theo cô ấy về một cái xe rất sang trọng.
- Con tên gì, bao nhiêu tuổi?
- Con là Thu, năm nay mười bốn tuổi ạ.
- Vậy thì bằng tuổi Cún nhà cô.
Nhà cô có con chó già vậy hả? Ờ, cũng chẳng có gì lạ đâu, nghe bảo con chó già nhất thế giới còn hơi hai sáu tuổi cơ mà.
- Cún ơi, bạn Thu bằng tuổi con này, chào bạn đi con!
Lúc tớ nghe cô ấy nói rồi nhìn vào xe mới vỡ lẽ cún là Cún chứ không phải chó, bạn Cún là con trai cô ấy. Bạn ấy mặt mũi sáng sủa đẹp trai, mà hơi gầy, bé như tớ thôi, đang ngồi nên tớ cũng không biết cao hơn hay thấp hơn. Nhưng bạn không giống bạn của tớ, khi tớ bảo: "Chào cậu." bạn chỉ hơi đỏ mặt sau đó nhanh chóng quay đi, cảm thấy cứ không bình thường kiểu gì ý. Đang lơ ngơ thì mẹ bạn ấy rút ví ra hai tờ năm trăm ngàn, bảo là đền cho tớ vì cô ấy là người tuýt còi xe. Tớ thì tất nhiên chẳng phải người cao thượng gì rồi, nghèo lấy đâu ra mà sĩ diện, nhưng cũng chưa đến lúc vô liêm sỉ nên lí nhí bảo cô ấy:
- Cho con xin ba trăm là được rồi ạ.
Cô khen tớ ngoan rồi vẫn đút tiền vào túi áo tớ, sau đó bảo bận đưa bạn đi xem phim nên có duyên thì hẹn gặp lại khi khác. Tớ cũng vẫy tay chào cô. Một triệu lận, hiếm khi được cầm nhiều tiền như thế. Hôm đó mang tiền về cả nhà quyết định mua cá trắm ăn đổi bữa. Ôi chao cái thịt cá nấu dấm bỗng thơm ơi là thơm, ngon ơi là ngon. Túm lại, trên cả tuyệt vời!
Ngày Chủ Nhật đầu tiên của tháng Ba, bác bán thịt ở đầu chợ sang nhà tớ hỏi chuyện. Bác ấy bảo tớ đã chọn trường cấp ba nào chưa, bảo ba mẹ tớ nộp thêm hồ sơ vào trường quốc tế Việt Đức xem sao.
- Hả? Bác hôm nay bị ốm à, trường đó học phí trên trời, toàn đứa giàu, con nhà em xin vào làm quét rác sợ cũng không đủ tiêu chuẩn ý chứ!
- Dào ôi, cô chú chẳng biết gì sất. Hôm nay tôi vừa đọc báo thấy bảo trường đó thi tuyển chọn đầu tháng Sáu, đứa nào đạt điểm tổng cao nhất sẽ trúng học bổng toàn phần ba năm, tới đồng phục và cơm nước buổi trưa cũng được lo luôn.
Mẹ tớ hơi mừng, xong lại cau mày:
- Nhưng bọn nó học giỏi siêu sao lắm bác ạ!
- Con Thu nhà cô cũng học giỏi nhất lớp mà, cứ thử đi, mất gì đâu. Đã học trường quốc tế thì cơ hội đi du học là rất lớn, biết đâu sau này cô chú được đổi đời?
Ba mẹ tớ thấy vậy liền xua tay không dám mơ, nhưng xong vẫn cho tớ ba trăm ngàn làm hồ sơ dự tuyển. Tớ bảo toàn các bạn "trâu bò" thôi, con sợ không đấu nổi, xem ra ba mẹ sắp mất oan một trăm năm mươi thanh đậu phụ rồi. Đấy là nói ngoài miệng cho hai người tớ yêu nhất đỡ phải hi vọng, chứ thực lòng tớ nghĩ gì các cậu biết không?
TỚ. NHẤT. ĐỊNH. GIÀNH. HỌC. BỔNG.
Tớ không biết nữa, chỉ là tưởng tượng tiền học ba năm liền, rất là lớn. Thử hỏi ba năm tới nếu ba mẹ chỉ phải nuôi tớ ăn, có phải sẽ nhẹ gánh đi rất nhiều không? Rồi nếu học tốt được đi du học, mai sau sẽ kiếm được rất nhiều tiền còn gì? Tiền, tiền, tiền. Buổi tối đầu óc tớ toàn tiền thôi, động lực mạnh mẽ kinh khủng khiếp. Tớ ngay lập tức lên mạng tìm đề các năm trước về làm thử. Khổ nỗi, nhà không có máy tính, có mỗi con điện thoại ghẻ anh họ không xài nữa vứt cho, nhiều lúc toét cả mắt. Mà chẳng làm sao sất, có để dùng là tốt lắm rồi.
Từ hôm ấy ngày nào tớ cũng ôn tập mải miết tới ba giờ sáng mới dám đi ngù. Chỉ sợ nếu không cố gắng thì cả đời sẽ hối hận. Những người quen toàn chê tớ già trước tuổi. Nói chung tớ cũng không quan trọng chuyện đó, giờ tớ già, xấu vậy thôi, khi nào có tiền tớ sẽ đẹp và trẻ ra, nhất định thế!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro