Tớ Thích Cậu. Thật Đấy!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Tớ thích cậu... Thật đấy. Nhỏ khẽ đung đưa chiếc xích đu, miệng khe khẽ bảo
_ Hả? Cậu nói gì, tớ không nghe rõ. Hắn ngạc nhiên quay sang nhìn nhỏ, vẻ mặt ngây thơ vô (số) tội
Nhỏ nhìn hắn trân tráo. Mặt bừng lên vì đỏ trông vô cùng đáng yêu. Khó khăn lắm nhỏ mới có thể ngỏ lời vậy mà...
_ Này, khi nãy cậu nói gì thế? Hắn mỉm cười tinh nghịch nhìn nhỏ khiến mặt nhỏ càng đỏ hơn.
_ Tớ đọc tiểu thuyết thôi. Nhỏ cúi đầu đáp lời, vẻ mặt thoáng lên nét buồn.
Khẽ nhấc mình đứng dậy, nhỏn nhẹ nhàng bước đi. Trong đôi mắt tinh anh kia là một ít tức giận. "Tên đầu óc bả đậu. Tớ nói rõ ràng thế kia mà." Vừa di nhỏ vừa lẩm nhẳm mắng hắn.
Hắn khẽ phì cười trông theo dáng nhỏ đang mỗi ngày một xa. "Ngốc ạ. Cuốn tiểu thuyết ấy tớ đọc đến thuộc rồi cậu chẳng biết sao. Câu nói kia lẽ ra là tớ nói mới đúng chứ." Khuôn mặt hắn hiện lên 2 chữ gian xảo lạ lùng.
Chẳng phải hắn không nghe nhỏ nói đâu nhé, hắn nghe rõ là đằng khác. Chỉ là muốn trêu nhỏ tí thôi. Cơ mà nhìn vẻ mặt ngại ngùng lúc tức giận của nhỏ hắn lại càng thêm yêu. Cứ thế này thì hắn sẽ...
Nhỏ và hắn là hàng xóm của nhau từ bé. Hắn hơn nhỏ một tuổi. Từ nhỏ cả 2 đã thân thiết và quấn quít lấy nhau. Lớn lên thì cùng nhau đi học, cùng nhau chơi đùa.
Nhỏ dễ thương, hay nhè và làm nũng. Hắn mạnh mẽ, tinh nghịch và quậy vô cùng. Nhỏ lúc nào cũng nép sau lưng hắn còn hắn thì như cây to che chở nhỏ trong mọi tình huống.
Nhớ có lần nhỏ bị bọn con trai trêu chọc. Hắn đã không ngần ngại đánh nhau với bọn chúng vì nhỏ. Lần ấy hắn thắng nhưng cũng bị xây xác không nhẹ. Và kết quả là cả hắn, cả nhỏ đều bị ba mẹ phạt quỳ xám hối vì dám ra đường quậy phá.
Lần đó, nhỏ giận hắn cả tuần liền. Hắn nă nỉ mấy cũng không tha. Xin lỗi mấy nhỏ cũng mặc kệ. Không phải nhỏ vô lí, cũng không phải giận vì bị phạt. Nhỏ trách hắn không biết bảo vệ chính mình, nhìn vết thương mà hắn gánh chịu nhỏ cảm thấy không vui.
Sau lần đó, hắn quyết tâm đi học võ để bảo vệ chính mình và bảo vệ nhỏ. Sau lần ấy, tình cảm trẻ thơ của bọn hắn ngày một tốt đẹp hơn dù chỉ là... tình bạn thân.
Rồi năm tháng qua, nhỏ ngày nào lớn hẳn lên, trở thành một cô nàng đẹp trai trong mắt mọi người. Chẳng biết có ảnh hương 3 gì từ hắn hay không mà nhin thể nào cũng chẳng nhìn nhỏ ra đứa con gái cả. Tóc tomboy, áo thun, quần jeans và giày thể thao. Cách ăn nói cũng sặc mùi hầm hố chứ không dịu dàng như bọn con gái kia.
Nhiều lúc hắn cũng góp ý thế mà nhỏ thẳng thừng gạt sang một bên. Nhỏ còn nhớ hắn từng nói "Cậu cứ như thế sau này ế chồng cho xem." Những lúc ấy nhỏ lại phì cười, cười ngây dại là đằng khác. "Không sao, tớ cũng có thích bọn đực rựa ấy đâu." Nhỏ trả lời tỉnh bơ trong con mắt kinh ngạc của bao nhiêu người.
17 tuổi, nhỏ bắt đầu biết mơ mộng. Nhỏ mơ về một chân trời đỏ rực. Mơ hoàng tử điển trai trên con bạch mã trắng sang trọng. Nhỏ là công chúa và công chúa sẽ mãi bên hoàng tử trọn đời.
Hắn phì cười trêu chọc. "Ừ thì hoàng tử lấy công chúa. Chứ ai lại lấy tomboy như cậu."
Thế là nhỏ đùng đùng nổi giận, nhỏ rượt hắn chạy quanh cái sân vận động của xã. Nhỏ vật hắn xuống nền cỏ, đấm túi bụi vào người hắn. Nhỏ mệt, nhỏ lại lăn ra nằm cạnh hắn, tiếng cười 2 người giòn tan hòa vào không khí ban chiều. Đấy, nhỏ là thế đấy, thế có ma mới dám động vào nhỏ.
Tuy vậy, hắn lại rất thích ngắm nhỏ như vậy. Nhỏ đẹp một cách tự nhiên không nhuốm màu son phấn, nhỏ sống thật với chính mình, thẳng thắng trong mọi suy nghĩ. Nhỏ mãi là nhỏ thôi, chưa bao giờ thay đổi.
Và tự lúc nào, hắn yêu nhỏ mất rồi. Tình yêu trong sáng ấy có lẽ đã lớn dần qua năm tháng. Với hắn, yêu là sở hữu, là chiếm giữ. Tình yêu của hắn ích kỉ nhưng nó là trọn vẹn chỉ riêng mình nhỏ thôi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"You're alway my mind.
You're just all the time..."
Tiếng chuông điện thoại vang lên rộn rã. Đôi bàn tay trắng xinh quờ quạng khắp nơi cố tìm kiếm. Đôi mắt tròn to vẫn lì lợm không chịu mở. "Giờ này ai rảnh rỗi quậy mình thế" trong đầu nhỏ thoáng lên những suy nghĩ.
_ Alôoooo... Giọng nói còn ngái ngủ trả lời, thoáng qua nghe cũng có chút lạnh người
_ Đi chơi với tớ nhé. Một giọng nam ấm áp vang lên từ đầu dây kia.
Là hắn, chính xác trăm phần trăm khỏi cần phải nhìn tới màn hình. Thú thật thì ngoài hắn ra cũng chẳng có tên nào đủ độ liều mà rủ nhỏ đi chơi cả. Không khéo ra đường người ta lại bảo gay thì chết.
_ Nay đâu phải lễ tình nhân, đâu phải tết cũng đâu có lễ gì đặc biệt... sao phải đi chơi. Nhỏ nhè giọng trả lời
_ Cậu hâm à, hôm nay trung thu. Tớ đang ở trước nhà cậu, cho cậu 5 phút để xuống đây đó. Hắn tỏ vẻ cáu gắt quát thẳng vào điện thoại.
Phải nói rằng giọng hắn chẳng cần điện thoại thì nhỏ vẫn nghe rõ mồn một đấy thôi. Gập điện thoại quăng thẳng lên niệm, nhỏ vớ vội bộ đồ rồi chạy vào nhà tắm. Gì chứ hắn bình thường dễ thương lắm nhưng một khi đã lên cơn điên thì đáng sợ vô cùng. Nhỏ dù có gan cùng mình cũng chẳng thể nào dám đắc tội với hắn đâu.
Soi mình trước gương, nhỏ cầm chiếc lược chảy vội mái tóc rồi bời của mình. "Áaaa..." tiếng nhỏ hét thất thanh vang vọng khắp nơi. Khuôn mặt tái mét vì lo lắng.
Chuyện là khi nãy không chú ý, nhỏ vớ nhầm chiếc váy ngắn trong tủ. Bây giờ chỉ thẳng còn thời gian đâu mà thay đồ nữa. Nhưng nêu mặc thế này ra đường thì người ta sẽ nói nhỏ là gì. Một đứa con trai mặc váy, sánh vai cùng một tên hotboy đi chơi trung thu. Đúng là kể chuyện hài cho thiên hạ cười mà.
Ngẫm nghĩ đôi chút nhỏ lấy vội chiếc áo măng tô dài khoát vào, ít ra thế này trông nhỏ cũng đỡ hơn. Chạy vội xuống nhà, nhỏ nhanh chóng trèo lên xe để hắn chở đi. Nhìn bộ dạng lúng túng như gà mắc tóc ấy, hắn không khỏi bật cười. Nhỏ lúc nào cũng hậu đậu như vậy cả, nhưng lần đầu tiên ngắm nhỏ mặc váy trông cũng xinh phết, ra dáng con gái hẳn hoi chứ.
Phố xá tấp nập người qua lại, hắn nắm tay nhỏ dắt đi. Nhỏ chỉ biết cúi đầu bước theo hắn mà thôi, bao ánh mắt tập trung về phía cặp đôi lạ thường kia. Đôi má nhỏ hồng hồng trông đáng yêu vô cùng. Còn vẻ mặt hắn thì khỏi phải nói, hạnh phúc ra phết.
Hắn mua kem cho nhỏ, bắt nhỏ đứng cạnh quầy lồng đèn chụp hình. Hắn bắt nhỏ làm đủ trò dù nhỏ đang ngượng chín cả người. Tay trong tay cùng hắn đi khắp mọi nơi, tim nhỏ nhón lên một nhịp ấm áp. Nhỏ chỉ cần thế là đủ, chỉ cần hắn bên cạnh nhỏ thôi, sánh bước cùng nhỏ trong mỗi mùa trung thu.
Hắn chở nhỏ về nhà, băng qua đoạn đường vắng, chiếc xe như chậm dần và tiếc nuối. Nhỏ chỉ mong đường xa thêm để nhỏ được bên cạnh hắn thêm lát nữa. Vòng tay nhỏ ôm chặt lấy hắn, má áp vào chiếc lưng to, từng hơi thở phả vào người hắn.
_ Cậu còn ôm thế nữa tớ ngạt mất, tới nhà cậu rồi kìa. Hắn khẽ mỉm cười nói với nhỏ.
_ Xí tớ ứ thèm. Nhỏ lại dỗi
_ Tặng cậu này, trung thu vui vẻ nhé. Hắn dúi vào tay nhỏ một hộp quà được gói cẩn thận.
_ Cảm ơn cậu. Nhỏ mỉm cười tít mắt rồi quay bước vào trong. Nhìn theo dáng nhỏ khuất sau cánh cổng, ánh mắt hắn vương nét buồn xa xăm. Hắn định kêu nhỏ lại, nhưng rồi hắn vẫn không làm được. Mỉm cười lần cuối coi như chào tạm biệt nhỏ, hắn rú ga lao vội trên nẻo đường ngắn. Trung thu cuối hắn còn bên cạnh nhỏ.
Nhỏ đặt nhẹ hộp quà xuống bàn rồi vào trong thay đồ. Ngắm nghía hộp quà hồi lâu nhỏ nhẹ nhàng mở ra. Bên trong là một chiếc lồng đèn nhỏ xinh do tự tay hắn làm. Nó không đẹp như lòng đèn ở chợ nhưng nó chứa cả tâm tình của hắn vào từng chi tiết. Trên tay cầm lồng đèn còn khắc tên nhỏ và hắn rất tỉ mỉ. Kèm theo đó là một tấm thiệp lớn.
"Là tớ thích cậu... Thật đấy!
Nhỏ ngốc, khi cậu đọc được những dòng chữ này thì có lẽ tớ đã không còn bên cạnh cậu nữa. Tớ xin lỗi vì tớ ra đi không nói trước. Tớ sợ khi tớ nói ra, cậu sẽ khóc và tớ sẽ lại yếu lòng. Tớ sẽ sang Mĩ định cư, đó là quyết định của ông tớ. Tớ rất vui vì được quen biết cậu. Cậu cho tớ rất nhiều kỉ niệm, dạy tớ rất nhiều điều hay.
"tớ thích cậu... thật đấy" cậu còn nhớ câu nói này chứ? Này nhé, nó không có trong quyển tiểu thuyết đó đâu. Lúc đó tớ nghe rất rõ, chỉ là muốn trêu cậu chút thôi. Mà này, con gái ai lại nói câu đó trước. Cậu lúc nào cũng thích cướp lời người khác cả. Phải để tớ ngỏ lời với cậu mới đúng chứ. Mà tớ không thích cậu đâu nhé, vì... tớ yêu cậu mất rồi.
Không có tớ bên cạnh, cậu phải biết tự chăm sóc bản thân mình đấy. Không có tớ bên cạnh, cậu không được phép khóc đâu nhé. Và nếu có ai bắt nạt cậu, hãy nói với họ cậu là bạn gái của tớ. Chắc chắn họ sẽ tránh xa cậu thôi. Nhưng tớ nghĩ với khả năng của cậu thì chắc là tớ đang lo xa thì phải.
Ngốc à. Xa cậu tớ nhớ lắm. Nhưng cậu yên tâm, nhất định một ngày nào đó tớ sẽ trở về. Ngày mà tớ đủ khả năng cho cậu hạnh phúc. Cậu không cần chờ tớ đâu, nhưng khi tớ trở về cậu nhất định phải là của tớ.
Yêu cậu nhiều, nhỏ ngốc ạ."
Nó khẽ mỉm cười. Cẩn thận xếp mọi thứ trở lại hộp rồi cất kĩ vào ngăn bàn. "Tên kia, ai cho cậu gọi tớ là nhỏ ngốc. Tớ sẽ là bạn gái thằng khác để trung thu không F.A. Nhưng cậu yên tâm, tớ sẽ mãi là vợ của cậu." Nhỏ khẽ nhủ thầm trong lòng. Tay chấp lại, mắt hướng về nơi xa ấy, lòng thầm cầu chúc hắn được bình an. Trung thu cuối cùng, nhỏ đi cạnh hắn với tư cách một người bạn. Trung thu về nhỏ sẽ lại vui như xưa và hắn sẽ về bên cạnh nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro