Dở dang cuối cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới đây là quà comm của mình tặng Klee, OCs thuộc sở hữu của Klee.

_____

Gửi người đồng chí đầu tiên - người em thương nhất.

Không biết nơi ấy anh ra sao, xa nhau có lẽ đến vạn dặm, thư chẳng biết về đâu. Anh khoan hẵng ngạc nhiên, tự hỏi sao em lại gọi anh bằng cái danh xưng ấy, bởi lá thư này cũng chẳng phải về tiền tuyến như mọi khi. 

Anh khỏe không? Đang lúc giao mùa, anh nhớ giữ gìn lấy. Giờ này bên em trời đã về khuya, không có trăng, ngoài cửa sổ chỉ có lũ đom đóm đang loay hoay như đang gọi hồn. Thú thực ban nãy, em tưởng chúng đã gọi anh tới đây, để gửi cho em một lá cờ đỏ sao vàng. Hoặc, nói với em đôi lời nào đó.

Thế mà không, căn phòng này vẫn cứ lặng im giữa núi rừng sâu thẳm, bên tai em chỉ còn thì thầm tiếng vọng của một nỗi nhớ ngút ngàn. Anh Hoàng này, mãi cho đến hôm nay, trong tâm trí em dường như vẫn còn vang lên một tiếng nổ đáng sợ. Một tiếng nổ câm. Lạ phải không? Rõ là em chưa từng nghe thấy, nhưng lại như thể đã nằm lại đó cùng anh...

Bao nhiêu lâu nay, em cứ đắm mình vào một cơn đau kéo dài đến mỏi mòn, nó như một màn sương đêm lạnh lẽo và cô đặc, giam em vào một cõi nào đấy chẳng rõ đường đi. Em đã lạc trong ấy bao lâu, bao lâu... Những giây giờ đau khổ ấy, với em thật chẳng rõ ràng. Có những lúc em nghĩ đã thật nhiều năm qua đi, lại có những khi tưởng chừng cơn đau kia hẵng còn mới lắm. Cơn đau, có lẽ là cách tốt nhất để người ta nhìn thật rõ trái tim mình, như cái cách mà em đã thấy nó thương anh.

Nhớ anh Hoàng lắm, cứ mỗi ngày thức giấc, em lại thấy nỗi nhớ đó lại càng lớn thêm. Em nhớ lần đầu mình trở thành bạn của nhau, nhớ tờ giấy nhạc rơi trên nền lớp học năm nào, nhớ cả những lần hai đứa mình cùng ngồi lại để vẽ nên một bức hình cho tương lai thật tươi sáng. Anh biết không, lúc ấy đôi mắt anh đã sáng ngời hy vọng, sáng ngời tương lai. Chính đôi mắt anh đã khiến em ngày một vững tin vào con đường mà mình đã chọn. Ngày ấy em ngưỡng mộ anh vô kể, ao ước mình sẽ được sống đầy lý tưởng như anh. (Và em làm được rồi, Hoàng ạ, biết ơn anh nhiều lắm.) Nhưng rồi thời gian dần trôi, dường như cái "tình đồng chí" mà em dành cho anh đã bị thứ gì làm cho khác đi mất. Em vẫn nhìn anh, vẫn ngưỡng mộ anh, nhưng với một ánh nhìn khác. Em không khống chế được đôi mắt mình, anh ạ, khi mà chúng đã quen với việc tìm kiếm dáng hình anh giữa biển người. Chỉ là, khi ấy em vẫn chưa hề biết thứ tình cảm mà em ôm ấp với anh là gì, nó mơ hồ và rộng lớn quá còn em thì chỉ như một chú nai tơ chưa hề bước vào đời.

Em đứng đây rồi, sao anh lại nằm yên? Mau lên chứ! Khoác súng lên vai! em muốn trông thấy anh hiên ngang dù giữa vòng vây giặc. Em muốn mai này ta đón gió hòa bình gửi về hậu phương, nhặt mảnh bom rơi để vá những con đường, những con đường đã thấm đầy biết bao xác thịt chiến sĩ, những chiến sĩ như anh. Và khi cái ngày ấy đến, sau tất cả những thăng trầm mà mình trải qua bên nhau, có thể nào em sẽ có được một đáp án cho riêng mình không anh?

Thế mà, khi mà em vẫn chưa kịp biết câu trả lời, anh đã rời đi. Trái tim em khi ấy tưởng đã ngừng đập, em như thể bị ném vào một màn đêm vĩnh hằng và đặc quánh vậy. Em không tin, không dám tin, cho đến khi chạm tay mình vào những mảnh lựu đạn nóng rực ấy - mảnh lựu đạn đã tiễn gót anh đi. Em coi nó như một mảnh linh hồn anh đã gửi lại để vá trái tim đã vỡ nát của mình. Còn nhớ ta gặp nhau khi em mười sáu, anh mười bảy; rồi ta trưởng thành dần, em đôi mươi, anh hăm mốt. Nhưng Hoàng ơi, em đã ba mươi, sao anh chưa ba mốt?

Trận chiến này không cấm niềm thương yêu, nhưng em không dám quá nhung nhớ về anh dù là trong hơi thở. Em sợ mình sẽ ngã xuống. Nhưng anh biết không, thời gian càng qua đi, em càng hiểu rõ trái tim mình. Em hốt hoảng nhận ra, rằng hình bóng anh đã âm ỉ đốt lòng em tự bao giờ, rằng thứ tình cảm mông lung thuở nào, giờ đã gói gọn trong chữ "thương". Em thương anh. Nhưng càng thương anh thì em lại càng cố ngăn mình nhớ về. Lâu rồi từ khi nhận ra điều ấy, em không còn nhìn kỹ mảnh lựu đạn năm xưa nữa. Nhưng đến hôm nay, khi em một lần nữa hát lên bài ca "Bút, súng và Tổ quốc", cảm giác ấy lại ùa về và em biết, đã đến lúc mình phải chấp nhận hiện thực này đi thôi... Đã đến lúc em để anh đi, để anh được gói thân trong màu cờ năm ấy, trong lá cờ hôm nay; đã đến lúc em phải truy điệu anh bằng khúc hát năm nào. Nhưng em vẫn sẽ thương anh, sẽ mang niềm thương ấy gói trong từng viên đạn phá vỡ tiếng súng kẻ thù.

Và Hoàng này, anh biết không, nếu một mai này em sẽ theo anh mà chưa kịp nhìn ngắm non sông thái bình, dân tộc tự do thì cũng không sao hết. Bởi bên cạnh em lúc này đây là những người đồng chí nhỏ tuổi, cũng đương tiếp bước hai ta giữ gìn Tổ quốc. Các em ấy là những cậu trai tuổi đời còn chưa vừa nắm tay, vậy mà đã dám dũng cảm cầm súng thay cọ để mà vẽ nên tương lai Đất nước. Nhìn các em ấy đoàn kết và kiên cường, em lại nhớ về những năm tháng tuổi trẻ của hai ta. Anh ơi Đất nước của chúng ta, đã nuôi dưỡng được những mầm non tươi đẹp nhất. Và cũng cảm ơn những đứa trẻ ấy (bước chân khỏi chiến trường và nhiệm vụ, em vẫn muốn cho các em ấy một tuổi thơ) đã khơi lại cho em những cơn đau tê dại, để đêm nay em tự tay mình gỡ đi đôi mắt đầy ráo hoảnh mà em đã mang. Trong cả vạn con chữ mà em gửi cho anh mấy năm nay, chỉ có lá thư này mới là em thật nhất, là Nguyễn Thành mà anh quen...

Nguyễn Thành: Cậu học trò trường Bưởi gặp anh năm mười sáu, chàng thanh niên khóc anh năm hai mốt và người chiến sĩ cộng sản chỉ dám nhớ về anh qua những trang thư nơi chiến trận. Chừng ấy năm em mơ hồ trong thứ tình cảm vô danh, để rồi ngay khi nó vừa hé cánh đã đành xếp lại phía sau để dành cả con tim cho Tổ quốc.

Em yêu nước mình rồi mới yêu anh, nhưng anh biết không, chính anh cũng là một phần Đất nước. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro