Tổ tông ơi, người hại con rồi! [Yunjae]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title: Tổ tông ơi, người hại con rồi!


Author: là ta!!! ( Yu đại nhân, đz và thánh thiện =))

Genre: Sa, pink, humor, HE

Disclaim: Yunjae không thuộc về ta cũng như các ngươi, bọn nó mãi mãi thuộc về nhau, vậy nên...đừng-có-mơ.

Pairings: Yunjae, Yoosu (maybe), min-?

Rating: PG-13.

Lengt: shortfic (vài ba chap gì đấy).

Status: completed!

Sumary: Tổ tông, thật là biến thái mà!!!

Đừng hòng lấy fic khi chưa được sự đồg íz of ta!

~~~~~~~~~~~~~~~~~

.

.

.

Chap 1

.

.

.

Tôi là Kim JaeJoong - con trai duy nkất trog gia đình họ Kim danh giá cùng với tám người chị xinh đẹp. Mọi người chắc hẳn ít nhiều cũng biết đến và ngưỡng mộ? Từ bao đời nay nhà họ Kim luôn là một trong số những gia tộc giàu nhất nhì đại Hàn dân quốc, lễ nghi gia giáo cũg thuộc loại "khủng" =.=".

Nkưng mọi người đâu biết sự thật đằng sau nó? Phải chăg do tiền bạc dư thừa, của cải chất đống mà cái gia đình này ngày càg lập dị? Không. . .phải nói là ngày càng biến thái! T.T

Chỉ riêng những quy định trog gia phả tổ tông để lại cũng đủ làm tôi muốn tự tử chết lên chết xuống rồi :

.

.

.

"Không được ăn quá ba bữa một ngày, không được mặc đồ màu tối, không được đập ruồi muỗi trog nhà,. . .hay thậm chí chỉ được mặc đồ lót màu đỏ và ngay cả nhu cầu đại tiểu tiện cũng nhất thiết chỉ được thực hiện một lần trong ngày. . ." có phải là muốn tôi nổi điên không? =.="

.

.

.

Nhưng cứ tạm gác chúng qua một bên đã, dù sao tôi ở ngoài làm gì cũng không ai biết được, có muốn ăn bao nhiêu, mặc cái gì, đi vệ sinh bao nhiêu lần cũng làm gì có ai rảnh vạch đồ ra kiểm tra hay đi theo dõi tôi bao giờ. Nói tóm lại là tôi hoàn toàn lách luật và coi mấy thứ vớ vẩn này là trò trẻ con.

.

Nhưng. . .

.

Vầng, mọi chuyện đều từ chữ "nhưng" này mà ra...ông trời thật không công bằng khi ghen tị với sắc đẹp của tôi mà bắt tôi trả một cái giá quá lớn như vậy!

.

Oa~ trog tất cả các điều luật, có một thứ tôi không thể lách. . .điều kinh khủng, kinh tởm, kinh dị, biến thái. . .nhất lại nằm trong điều này:

.

.

.

"Con trai họ Kim tuổi đời từ 16 đến 18 nhất định phải giả gái ra đường nếu không sẽ yểu mệnh chết bất đắc kỳ tử!"

.

.

.

Ở đâu ra cái gia phả chết tiệt này vậy???

Tôi thà chết bất đắc kì tử còn hơn phải giả gái ra đường! Nam nhi đại trượng phu sao có thể. . .có thể. . . Oa~ Tôi quả thật không cam tâm mà!!!

.

.

.

Nhưng xin mọi người hãy bình tĩnh mà phớt lờ những gì tôi nói ở trên. Ông bà già đã suýt vất tôi ra đường chỉ vì tội "kháng chỉ".

Kim Jaejoong tôi trời không sợ, đất không sợ, bị chết bất đắc kì tử cũng không sợ! Chỉ sợ. . .bị đuổi ra đường không có chỗ ngủ thì thật là thê thảm mà~~~

.

.

Và đó là lý do vì sao trong ngày khai giảng hôm nay, tôi lại ở giữa sân trường, trong bộ váy đồng phục này và để mặc cho bọn con trai nhìn chằm chằm vào cặp giò của mình. Một lũ biến thái!~

.

Chưa hết!

Quan trọng hơn là. . .

.

.

.

Jung Yunho! - kẻ thù truyền kiếp của tôi sao lại ở đây? Tại nơi này?. . .Ngay trước mặt tôi ??? T.T"

Trời ơi!!!

Số phận của tôi lại kết thúc nhanh như vậy sao??? Tôi còn chưa có bạn gái nữa~~~ Nhất thiết phải thành gia lập thất sinh con đẻ cái 10 đứa toàn là nữ không được là nam >"< Đợi đã! đó không phải vấn đề. . .vấn đề là có phải tôi vừa thấy Jung Yunho nhếch mép nhìn tôi cười đầy thích thú không vậy????????????

.

.

.

"Kim JaeJoong, thật không ngờ lên cấp ba cũng chung trường với cậu. Hơn nữa. . .mấy tháng hè không gặp, cậu đã thành con gái từ khi nào vậy?"

.

Con gái. . .

.

.

Con gái. . .

.

.

.

Con gái..................................

.

.

.

Tiếng nói của hắn khi đó cứ mãi vang vọng trong đầu tôi. . .

.

.

.

Trời ơi! Tổ tông ơi! Người hại con rồi!~~~

.

.

.

End chap 1.

.

.

.

Chap 2

.

.

.

Tôi vốn đã biết số phận không thích tôi, hay tệ hơn là nó ghét tôi đến độ không để tôi sống yên ổn dù chỉ một ngày. Nhưng làm ơn đi, có nhất thiết phải triệt đường sống của tôi ở đây không? Ai cũng được, tại sao cứ phải là Jung Yunho chứ??? T.T"

]

Hai người chúng tôi không hẹn mà gặp, từ nhỏ đến lớn đã luôn đụng mặt nhau rồi. Khi học mẫu giáo hắn tranh đồ chơi với tôi. Lên cấp một hắn tranh thức ăn ở trườg với tôi. Cấp hai vất vả lắm mới bộc lộ hết vẻ manly cố hữu ra để cua gái, cua được rồi thì hắn lại là quyến rũ cô ta.

Ngay lần hẹn hò đầu tiên của chúng tôi, khi chúng tôi đụng mặt nhau trong quán cafe, khi cô ấy nhìn thấy hắn lúc đó, lập tức bỏ tôi chỉ sau năm phút để chạy theo cái mà cô ấy gọi là "tình yêu sét đánh". Kể từ đó dù tôi có quen ai đi chăng nữa thì cũng đều là hắn xuất hiện rất kịp thời phá hỏng mối tình đẹp của tôi. Lên cấp ba tôi đã cố gắng thi vào một trường thật xa nhà mong sao không bao giờ đụng mặt hắn nữa. Vậy mà chuyện gì đây? Không những chung trường, chung lớp, mà còn gặp hắn trong bộ dạng thê thảm nhất của tôi. Tại sao tôi ở hiền mà không gặp lành vậy??? Thật không cam tâm mà!!!

.

.

.

Suốt từ khi bắt đầu vào học cho đến lúc này đây, mặc kệ ánh mắt đe dọa đầy khí khái và đậm vẻ đẹp trai của tôi, mặt hắn cứ vênh lên, thỉnh thoảng lại nhìn tôi nhếch mép tạo thành nụ cười đểu giả cố hữu, thật muốn dùng chân đá sưng phù cái bản mặt ấy đến độ cha mẹ nhìn không ra, bà con họ hàng không dám nhận, lúc đó có quỳ xuống lạy lục bắt tôi tha mạng thì chẳng phải trông hắn rất thê thảm sao? Bất giác không thể ngừng nhếch môi cười khi nghĩ đến cảnh đó. Ai ya, chỉ là tưởng tượng thôi nhưng sao tôi lại thấy thỏa mãn một cách kì lạ đến vậy?

]

"Kim tiểu thư, đừng có hi vọng dùng nụ cười ngớ ngẩn ấy để quyến rũ tôi, tôi không hứng thú với cậu đâu"

]

Yunho đã phũ phàng phang mạnh một đòn ngay xuốg đầu tôi, khiến tôi không chịu nổi mà lập tức nổi điên.

"Yah! Cậu gọi ai là tiểu thư? Cậu nghĩ mình là ai hả? Jung đần độn! Nói cho cậu biết, tôi là nam tử hán đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất. . .là tôi đã nhịn cậu lắm rồi đó!. . .@$%)<&+. . ."

Vì phải vận công đè nén âm phát ra sao cho vừa thể hiện bá khí ngút trời vừa chỉ đủ hai người nghe nên chửi được một lúc là tôi đã thấm mệt. Thế mà bản mặt của tên đó vẫn cứ câng câng.

"Ồh, vậy sao? Vậy cậu thử thể hiện cậu là nam tử hán ra cho cả lớp thấy thì tôi nhất định sẽ công nhận". Hắn nhướn mày nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên. . .

"Tôi. . ."

"Sao? Không làm được à, KIM-TIỂU-THƯ?" ba chữ cuối hắn nhìn tôi chằm chằm, gằn từng tiếng một rõ ràng.

"Cậu. . .cậu. . ." Tôi tức giận đến không thốt nên lời.

"Tôi nói cho cậu biết, tôi sẽ cho cả trường biết sự thật này!"

Tôi giật thót tim!

"Khônnnngggg! Jung Yunho! Đừg mà! Chúng ta . . .có gì chúng ta thương lượng. . .đừng làm thế."

Trời ơi, tôi không muốn trog mắt mọi người trở thành kẻ biến thái thích mặc đồ phụ nữ đâu! Oa~~~.

Tôi níu chặt lấy cánh tay hắn, bắt đầu bù lu bù loa.

Jung Yunho có vẻ bối rối, hắn ta nhanh chóng dỗ dành tôi để ngăn không cho tiếng thút thít phát ra

"Cậu làm gì vậy? Đừng khóc nữa. Đừng làm tôi mất mặt!"

Đây mà là dỗ dành sao? =.=" thấy kết quả không khả quan, tôi ngày càng nức nở. Cuối cùng, có lẽ do không chịu được nữa, hay xấu hổ vì mọi người xung quanh đang dần nhìn về phía chúng tôi, mà Yunho cũng chịu nhượng bộ.

"Thôi được rồi, tôi sẽ giữ bí mật chuyện này. . ."

"Thật không?" tôi nín, ngẩng phắt lên hỏi.

"Nhưng với một điều kiện. . ."

"Gì chứ?" mặt tôi lại chảy dài ra như cái bơm.

"Cậu. . ." tôi thề là đã thấy hắn nở một nụ cười vô cùng ớn lạnh cùng cái đuôi phe phẩy sau lưng ". . .phải trở thành bà xã tôi!"

.

.

.

ẦM!!!

.

.

.

Có phải vừa nãy chính là tiếng động trog truyền thuyết "sét đánh ngang tai" hay không?

Tai tôi sau khi nghe xong tiếng động đó liền ù đặc, chỉ thấy lùng bùng trong đầu một câu.

.

.

.

Cậu phải làm bà xã tôi. . .

.

.

. . .Bà xã tôi. . .

.

.

. . .Bà xã tôi. . .

.

.

.

.

Tổ tông ơi! Thật sự thì con đã mắc tội lỗi gì quá lớn với người sao??? Sao người lại nỡ hại con!!!

.

.

.

End chap 2.

.

.

.

Chap 3

.

.

.

"CẬU CÓ BỊ ĐIÊN KHÔNG? Làm bà xã cậu. . .Cậu. . .cậu. . .đùa tôi à?" Tôi hét vào mặt hắn, ngay lập tức mọi người đều quay lại nhìn, ngay cả thầy giáo cũng ngưng lại mà nheo mắt ngó tôi.

"Em Kim Jaejoong,có chuyện gì sao?"

"Dạ. . .dạ không ạ. . ." Tôi lắp bắp, hai má đỏ rần. Chết tiệt, tên Jung Yunho đang giả vờ chăm chú nghe giảng, bỏ mặc tôi với khuôn mặt nóng bừng.

Jung Yunho! Tôi hận! Tôi hận cậu!

.

.

.

Sau giờ học, tôi nhanh chóng thu dọn sách vở chuẩn bị về nhà. Ra đến cổng trường, đang chờ tài xế Park đến đón thì tôi thấy Junsu - thằng bạn thân của tôi ì ạch dắt xe đạp ra khỏi cổng (gia phả nhà tôi cậu ấy cũng đã biết T.T). Không hiểu sao cái xe ốm nhom sắp phải vào viện dưỡng lão này vẫn chịu được trọng lượng mà mông cậu ta tác động lên. Ai ya, chẳng lẽ cái yên bé tý không làm cậu ấy đau mông sao? =.="

"Jaejoong ah, cậu còn chờ người sao?"

"Uhm Junsu" Tôi cười ngọt ngào với cậu ấy, cho dù vòng ba có quá khổ nhưng thật sự trông cậu ấy rất dễ thương, ngay cả giọng nói cũng đáng yêu nữa khiến tôi cứ luôn coi cậu ấy là một đứa em trai bé bỏng, khác hẳn thằng em họ Shim Changmin láo lếu ở nkà suốt ngày chỉ ăn, ăn, ăn và ăn. Tôi thậm chí đã từng nghĩ Changmin sinh ra phải chăng để giúp thế giới kiềm chế lạm phát kinh tế? Nó ăn nhiều như thể mỗi khi nó đói thì đại Hàn dân quốc phải sản xuất thêm lương thực vậy. Mà nó thì lúc nào cũng đói còn nông nghiệp thì ngày càng phát triển.

"Jaejoong ah, ngày đầu tiên đi học lớp cậu thế nào? . . .đã có ai xin số điện thoại của cậu chưa thế?. . .Tớ nghe mọi người cứ xôn xao về tiểu mỹ nhân lớp A3 đấy" Junsu nhìn tôi cười khúc khích. Và máu tôi đang bắt đầu dồn lên đỏ ửng cả mặt.

"Yah! Nếu có thằng nào dám tiến đến đụng chạm lòng tự tôn và sĩ diện đàn ông của tớ thì tớ đã đấm vỡ mũi nó rồi" Tôi dứ dứ nắm đấm về phía Junsu, miệng không ngừng lẩm bẩm đe dọa nhưng cậu ấy thì chỉ biết bật cười. Muốn tôi tức chết phải không!!!

Chúng tôi đứng nói chuyện như thế một lúc cho đến khi. . .

.

.

.

"Bà xã!"

.

.

.

Chiếc môtô đỗ xịch lại trước mặt chúng tôi, thằng con trai trên xe tháo mũ bảo hiểm và nhìn tôi cười đểu "Lên xe đi"

.

Là Yunho!

.

Junsu thì cứ há hốc mồm hết nhìn tôi lại nhìn hắn trong khi mặt tôi đã đỏ nhừ vì giận, hai tay nắm chặt chuẩn bị nhắm về phía mũi hắn ta mà tiếp xúc thân mật.

"Woa~Jaejoong ah! Cậu và Yunho. . .là từ bao giờ thế? Sao hai người không nói cho tớ?" Junsu thảng thốt kêu lên.

"Là hôm nay cậu ấy dùng ánh mắt khiêu gợi nhất tán tỉnh tớ" Yunho nhếch mép chêm lời vào sau Junsu.

"Woa~là thật sao?"

Tôi quả thật đã rất nhẫn nhịn nãy giờ, nhưng đến lúc này thì thật sự là như bỏ trứng vào lò viba vậy, tôi hét lên.

"Jung Yunho! Cậu câm miệng cho tôi! Tôi tán tỉnh cậu khi nào hả???"

"Bà xã ah, em đừng nóng, em hét lên như vậy sẽ lộ đấy, em thật không muốn mọi người biết đúng không nào?" Hắn thì thầm vào tai khiến tôi đông cứng. Chết tiệt! Tên tiểu nhân bỉ ổi!

"Bây giờ em muốn ngoan ngoãn tự mình ngồi lên xe hay để anh bế lên?" Mặt hắn lúc đó gian tà đến mức khiến tôi nổi da gà, bất giác ngoan ngoãn trèo lên xe. Tôi nhất định không thể biến thành tên biến thái ở trường được!

Chiếc môtô này thật sự là quá đồ sộ mà, khiến tôi khó nhọc trèo lên, lại còn đang mặc váy nữa, thật đáng xấu hổ!

Trong lúc trèo lên tay tôi vô ý đè lên gấu gáo, thế là piu~. . .tôi ngã dúi dụi vào lưng hắn.

Lưng hắn to hơn tôi rất nhiều, ấm áp và vô cùng săn chắc khiến tôi lập tức đỏ mặt, tim đập thình thịch. Cái khỉ gì vậy?

"Bà xã àh, anh đưa em về nhà, em có thể ôm anh trên đường về, đâu nhất thiết phải lợi dụng cơ hội này để sàm sỡ anh?"

"Yah! Cậu câm miệng cho tôi! Gì chứ, lưng cậu đầy mồ hôi, ai mà thèm! Đừng hoang tưởng!" Tôi gân cổ lên xỉ vả hắn.

"Đó là mùi đàn ông, em không có làm sao hiểu được." Hắn cuời đểu nhìn tôi.

"Gì. . .gì chứ? Ý cậu là sao? Jung Yunho! Cậu nghĩ tôi không phải là đàn ông chắc!"

"Em là bà xã của anh!"

"Cậu. . .cậu. . ." Tôi tức! Tức đến gân xanh gân trắng nổi đầy mặt! Đến uất ức mà chết mất thôi!

"Thôi nào hai người, lên cấp ba rồi mà vẫn chẳng thay đổi gì cả,nhìn xem, mọi người đang chú ý hai người đấy" Junsu chen vào cố giúp chúng tôi giải tỏa căng thẳng.

"Thôi được Junsu, tớ đưa cậu ấy về trước, cậu về sau nhé" Hắn đưa tay xoa đầu Junsu của tôi.

"Uhm, các cậu cứ đi đi" Junsu cười tươi đáp lại "Jaejoong ah, đừng có xụ mặt ra thế, tối nhắn tin với tớ nhé, tớ thật không hiểu hai cậu thế nào nữa."

"Ưm" Tôi cúi gằm mặt lên tiếng.

"Bà xã, em phải ôm cho chắc vào, nếu không có rơi anh cũng không biết đâu" Yunho khẽ nói.

"Không . . .ahhh . . ."

Vừa dứt lời thì Yunho đã nhấn ga cho xe phóng vọt đi khiến tôi bất thình *** h ôm chặt lấy eo hắn.

"AAAHHH . . .GÌ VẬY??? DỪNG LẠI! DỪNG LẠI NGAY!!!" Tôi hét vào mặt hắn.

"Chẳng phải em rất thích sao?" hắn cười nham nhở hỏi tôi.

"THÍCH CÁI ĐẦU CẬU ẤY! CHO TÔI XUỐNG! SỢ CHẾT ĐƯỢC!!!" Tôi nhắm tịt hai mắt, ôm hắn chặt cứng. Không hiểu tại sao mà Yunho ngày càng tăng tốc khiến tôi đứng tim muốn ngất xỉu. Oa~ tôi vẫn còn trẻ mà~ Sao những người đẹp trai (như tôi) thường yểu mệnh?

.

.

.

.

.

Oa~~~ Tổ tông ơi~~~ help me~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

End chap 3.

.

.

.

Chap 4

.

.

.

Part1

.

.

.

Yunho cùng chiếc xe của hắn. . .

Không!

Yunho cùng chiếc xe của hắn, và. . .tôi, cứ lao vun vút trên đường cao tốc, mỗi lần hắn rẽ trái hay phải là cả chiếc xe như nằm rạp xuống mặt đường vậy, khiến tôi không khỏi tái mét mặt mà bám hắn chặt cứng như khỉ con bám mẹ, tôi hét lên mà thậm chí còn không nghe thấy tiếng hét của chính mình.

"YUNHO!!! CẬU ĐIÊN RỒI !!! SAO CỨ NHẤT THIẾT PHẢI CHẠY XE KIỂU ĐẠI CHIẾN THẾ GIỚI NHƯ THẾ NÀY HẢ???"

"Em không nghe thấy gì à?"

"TẤT NHIÊN LÀ CÓ! -em không nghe thấy gì à?- CHỨ GÌ?"

"Đồ ngốc!" hắn bật cười khanh khách "Là tiếng còi hụ!"

"Thì sao?" tôi ngây ra hỏi ngớ ngẩn.

"Thì chúng ta sẽ được ngủ chung với nhau ít nhất là đêm nay để chờ người nhà đến bảo lãnh nếu cảnh sát giao thông đuổi kịp, em hiểu chứ?"

Tôi đơ người, mặt tái mét, run run bấu chặt lấy hắn rồi nhìn về phía sau. . .

. . .

. .

.

Phải đến cả một đoàn xe đang đuổi theo chúng tôi, tiếng còi hú inh ỏi.

"Nếu em thật sự muốn được qua đêm cùng anh thì. . ." Hắn gằn giọng xuống thích thú ". . .bà xã ah~~anh dừng lại nhé?" >:)

"KHÔNG!!! CẬU. . . CẬU TUYỆT ĐỐI... TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯợC DỪNG LẠI! AAAHHH..." Tôi gần như là điên cuồng đánh vào sau lưng hắn, thúc hắn chạy thật nhanh. Cái viễn cảnh con trai nhà họ Kim mang tiền án tiền sự vì chạy quá tốc độ khiến tôi run người. Ông già nhất định sẽ khiến tôi sống không bằng chết. Có khi nào. . .ông bố già bắt tôi mặc bikini ra ngoài đường không trời??? Oa~ thật khủng khiếp!!!

Nhưng điều khiến tôi rùng mình nhất chính là lời nói của Yunho:

.

.

. . .

"qua đêm cùng nhau"

. . .

.

.

Omg! Chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ khiến tôi không khỏi ghê sợ vì điều đó. Con người này là một kẻ điên rồ! Hắn. . .có khi nào hắn muốn cướp đi. . .trinh tiết của tôi tại sở cảnh sát không vậy???

.

.

.

.

.

Oa~ tổ tông ơi! Làm ơn phù hộ cho con đi mà~~~

.

.

End part 1

.

.

.

----------

.

.

Part 2

.

.

.

Không muốn khen nhưng Yunho quả thật có tài trong việc phi xe bỏ chạy, hắn ta cứ lượn lờ trước mặt mấy xe cảnh sát như chọc tức rồi đến lúc chán thì tăng tốc lao vọt đi, tôi chỉ lo nếu không giữ cho chắc thì sẽ bị rơi ra khỏi xe lúc nào không biết.

Chẳng mấy chốc chúng tôi cũng thoát và trở về nhà. . .ý tôi là nhà của tôi.

Tôi nhảy phóc xuống xe và phóng cho hắn ánh nhìn đe dọa (nhưng vẫn hết sức đẹp trai) của mình rồi xoay gót đi vào trong.

Nhưng Yunho đã nhanh chóng tóm lấy tay tôi, kéo giật lại khiến tôi ngã dúi dụi vào người hắn. Cơ ngực của hắn quả thật săn chắc đến mức khiến tôi đau cả đầu, trán sưng u lên một cục nhỏ.

]

Thật bất công! Hắn thì có cơ bắp đầy mình, làn da rám nắng. Còn tôi, thử nhìn xem. Cho dù tôi có đẹp trai hơn hắn thật! Nhưng với cơ thể tòng teng cùng làn da trắng bủng beo này mà so với hắn thì đúng là lấy trứng chọi đá, mà còn là trứng cút chọi đá tảng ấy chứ T.T

Bất giác trong lúc hậm hực liền bấu chặt vào ngực hắn mấy phát mà mơ ước. Giá như mình cũng được như thế này. . .

]

"Aiya, bà xã, em lại thế nữa. Đừng đánh dấu anh kiểu đấy, thật sự rất đau! Nếu muốn. . .em có thể hôn vào đó mà. . .Haha!!!" hắn cười nham nhở rồi vòng hai tay ôm chặt lấy người tôi, khiến mặt tôi dụi vào ngực hắn.

Khó thở chết được!

]

"YAH! Bỏ ra! Làm cái gì vậy hả??? Đồ dê xồm!!!"

"Muốn hôn tạm biệt!"

Tôi đơ người. Tên dê xồm này lại muốn giở trò đồi bại ngay trước cửa nhà tôi sao? Không thể được!!!

Mặc cho tôi vùng vẫy, hắn vẫn ôm chặt cứng, tôi vì bất đắc dĩ liền há mồm, dùng hết sức bình sinh cạp một phát mười mấy cái răng vào ngực hắn. Hắn lập tức buông tôi ra, hét toáng lên.

"Bà xã, em làm gì vậy!!!"

"Tự vệ chính đáng!"

"Không phải với chồng của em chứ!" hắn nhăn nhó.

"Cậu không phải chồng tôi cũng như không có bà xã nào ở đây cả, tôi chỉ vì bất đắc dĩ ở trường bị cậu uy hiếp, chứ ở đây thì đừng-có-mơ!!!" Nói xong tôi quay mặt ngúng nguẩy bước vào trong nhà, bỏ mặc hắn ngồi đó tay ôm ngực xuýt xoa. Cho đáng đời!

.

.

.

----------

.

.

.

Jaejoong quay mặt đi quá nhanh trước khi kịp nhìn thấy nụ cười gian tà cùng cái đuôi ngoe nguẩy sau lưng Yunho.

.

.

.

"Dù trước đây em có không nhận ra tình cảm của anh cũng không sao. Bây giờ đến ông trời cũng giúp anh rồi, anh sẽ thay đổi chiến thuật hành động. Vậy nên. . .bà xã àh~~~ em không thoát khỏi tay anh đâu!" Nói xong lên xe phóng thẳng.

.

.

.

Quả thật Jaejoong là một cậu bé vô cùng ngốc nghếch! Từ nhỏ chỉ có cậu coi Yunho là "kẻ thù không đội trời chung" thôi. Hơn nữa còn coi những hành động "yêu thương" của Yunho là "chiêu thức quỷ quái nhằm phá hỏng cuộc đời mình".

Quả đúng là tội nghiệp cho Yunho mà!

.

.

.

End chap 4.

.

.

.

Chap 5.

.

.

.

Part 1.

.

.

.

"Hyung. . .anh đã chấp nhận làm người yêu của Yunho hyung rồi hả?"

Vừa bước chân vào nhà, chào đón tôi là thằng nhóc Shim Changmin láo lếu. Nó dựa lưng vào cánh cửa, một tay khoanh trước ngực, một tay đẩy nhẹ gọng kính và miệng thì không ngừng nói đểu anh nó.

"Hyung ấy giỏi thật đấy, vừa mới ngày đầu tiên đi học mà đã. . ." Nó tiếp tục lải nhải.

"Yah! Hyung nói cho em biết! Hyung là người đàn ông của thời đại! Hyung bị đày đọa nhưng vẫn là người đàn ông sáng giá! Em nghĩ gì mà nói như vậy hả? Hyung và cậu ta là kẻ thù không đội chung một khu tập thể! Bất đắc dĩ mới chung trường thôi! Em đừng ở đó ăn nói hàm hồ!" Tôi tức giận tuôn ra một tràng không nghỉ. Lúc dừng lại lấy hơi thì Changmin đã bắt đầu ung dung nói.

"Kẻ thù như hai người đâu nhất thiết phải cùng về nhà? Lại còn thân mật ôm nhau ngay trước cửa?"

"Cái đó. . ." Tôi cứng họng.

"Hyung đừng lo. Ai chứ nếu là Yunho hyung thì bác Kim sẽ không cấm đoán gì đâu. Không cần phải lén lút!" Nó nhếch mép nhìn tôi cười đầy ẩn ý rồi cắp đít đi ra ngoài. Còn ngửa mặt lên trời mà cười ha ha khiến tôi trong lòng không khỏi ấm ức.

"Em. . .em. . .được lắm! Hyung ghét em!" X-(

.

.

.

Oa~ tại sao chỉ có con trai họ Kim? Sao không phải họ Shim chứ??? Thật bất công mà!

Tổ tông ơi, người hại con rồi!!! :((

.

.

.

End part 1.

.

.

.

-----------------------------------------------------------------------

Part 2.

.

.

.

----- sáng hôm sau -----

.

.

.

"Jaejoongie~ dậy đi học!"

. . .

Tôi mơ màng nghe thấy tiếng gọi nhưng không tài nào mở mắt. Đêm qua tôi đã không ngủ nổi vì ấm ức cơ mà!

.

"Umma~ chỉ một phút thôi~~~" Tôi rên rỉ.

.

"Anh không phải umma mà là chồng em. Và nếu em không dậy bây giờ thì sẽ không kịp ăn sáng đâu. Mọi người nói hôm qua em đã không ăn gì mà bỏ lên phòng vì ngượng ngùng khi họ nói về chúng ta. Em không đói à?"

.

.

.

BỐP!!!

.

.

.

Tôi bật dậy ngay khi xác định được tiếng nói đó là của ai, nhưng rồi trong tức khắc lại ôm đầu nằm xuống vì trán tiếp xúc với cằm của Yunho.

"Cậu vào đây bằng cách nào?" Tôi ôm trán xuýt xoa. Tệ thật! Trông cậu ta chẳng có vẻ gì là đau cả!

"Cửa sổ đâu còn vừa với cậu?" Tôi hỏi tiếp.

.

.

.

Sở thích của Yunho lúc nhỏ là quấy rầy tôi!

Hằng ngày cậu ấy đều đặn vào phòng tôi bằng cửa sổ để phá vỡ giấc mơ đẹp của một thiên thần dễ thương đang say ngủ (là tôi) dù nhà chúng tôi cách nhau tận ba con phố.

Tôi đã rất nhiều lần mách umma vì hành động đột nhập trái phép này nhưng tất cả những gì umma có thể làm là cười và đưa tay xoa đầu tôi.

Tôi lúc đó thậm chí đã nghĩ có phải umma bị lực lượng người ngoài hành tinh phi chính phủ của Yunho tẩy não rồi không?

Lớn lên mới biết không phải =.="

Và kể từ năm lớp 8 Yunho không còn trèo vào phòng tôi như trước nữa. Vì cậu ấy đã lớn, cơ thể cũng phát triển rồi, không còn vừa với cái cửa sổ bé tý.

Tôi lúc đó đã rất hạnh phúc đến nỗi hằng ngày không ngừng cảm tạ chúa trời vì cuối cùng cũng được yên ổn.

Tôi đã rất ngoan cho đến tận bây giờ nhưng không hiểu sao hôm nay Jesu lại phản bội tôi thế này? T.T

. . .

"Mẹ vợ cho anh vào khi anh nói đến đón em đi học."

"Cái gì??? Cậu đã dùng tà thuật gì để thôi miên umma???" Tôi nhảy dựng lên trên giường.

"Không đồ ngốc, vì anh đến chở bà xã đi học nên là chuyện hết sức bình thường" Hắn nhún vai.

"Và em cũng nên lau nước miếng trên mặt đi trước khi nó văng trúng anh vì em cứ nhảy loi choi như thế" Hắn nói, cười lớn, còn tôi thì ngượng chín mặt.

. . .

Tôi ôm mặt phi vào nhà tắm trong khi hắn ở bên ngoài ôm bụng cười *** nẻ.

.

.

.

Aish! Thật mất mặt mà! Xấu hổ quá đi mất thôi~~~

.

.

.

End chap 5.

.

.

.

Chap 6.

.

.

.

Vì bị Yunho quấy rối nên tôi đành phải lê xác xuống nhà từ rất sớm. Umma ở trong bếp đã chuẩn bị xong bữa sáng. Thấy tôi, umma tươi cười nói:

"Jaejoongie, dậy rồi hả? Qua đây, umma đã chuẩn bị bữa sáng cho hai đứa rồi."

"Cả cậu ta nữa sao?" Mặt tôi dài ra như cái bơm.

"Uhm, tất nhiên, cả Yunho nữa." Umma vẫn tiếp tục ngọt ngào nói.

"Nhưng umma. . .cậu ta. . ." Tôi tỏ vẻ khó chịu.

"Ngồi xuống ăn đi và đừng nhõng nhẽo nữa" Ông bố già bỏ tờ báo xuống liếc mắt nhìn tôi "Yunho, cũng ngồi xuống cùng ăn nào."

"Vâng thưa bác!" Hắn ta ngoãn ngoãn nghe lời và nhanh nhẹn kéo tôi cùng ngồi xuống ghế trong khi Changmin cứ không ngừng đưa mắt nhìn chúng tôi cười khúc khích. Thằng quỷ con!

"Không cần khách sáo, là người nhà, người nhà cả mà" Ông ấy tiếp tục nhẹ nhàng với Yunho - hành động mà chưa bao giờ được đem ra đối xử với con trai ông ấy.

Người nhà cái khỉ gì chứ! Nói vậy tôi là con nuôi sao? :-w

.

.

.

Ăn xong bữa sáng, Yunho chở tôi đến trường trên chiếc môtô của cậu ta. Tôi thật sự đã gào khóc níu giữ umma như hồi mới vào mẫu giáo khi nhìn thấy chiếc xe đó. Cuối cùng Yunho phải hứa sẽ đi thật chậm mới lôi được tôi lên xe. Nhưng dù sao tôi cũng rất sợ!

.

Trên đường đi Yunho cứ không ngừng run lên vì cười khiến tôi tức giận mà nhéo hông cậu ta.

"Aiya" Cậu ta nhăn nhó.

"Cậu cười cái gì? Không phải là đang cười vào mặt tôi chứ?" Tôi đưa mắt lườm cậu ta một cái.

Cậu ấy khúc khích bảo chỉ vì thấy tôi không khác gì hồi nhỏ, hành động lúc nào cũng đáng yêu cả. Khiến tôi bất giác đỏ mặt, nhất thời không nói được gì. Cậu ta cũng im lặng.

Một lúc sau mới dám mở miệng vì cảm thấy quả thật nếu không nói gì thì chẳng phải rất mất mặt sao?

"Lúc nhỏ tôi và cậu ghét nhau như vậy có phải bây giờ muốn lấy tôi ra làm trò tiêu khiển không?"

Tôi cũng chỉ là thuận miệng nói ra, nhưng cậu ta lại không thèm trả lời. Suốt quãng đường còn lại cũng không nói với tôi câu nào nữa. Khiến tôi cũng lúng túng không biết mình đã làm gì sai?

.

.

.

Đến cổng trường tôi xuống xe, đưa mũ cho cậu ta, Yunho vẫn lặng lẽ không nói gì cả. Tôi thấy khó chịu trong bụng mà nạt.

"Rốt cục tôi đã nói gì chứ?"

Yunho ngước nhìn tôi, trước khi đi buông ra một câu:

.

"Anh đối với em không phải là đùa giỡn"

~~~

Một câu nói mà khiến tôi cả ngày cứ ngẩn ngơ suy nghĩ. Junsu bảo tôi bị bệnh rồi, muốn đưa xuống phòng y tế của trường. Tôi thật ra biết thừa cậu ấy lợi dụng thời cơ để xuống nhìn mặt thầy y tế đẹp trai Park Yoochun mà cậu ấy thích từ lâu. Nhưng tôi cũng buồn ngủ quá, nên trước mặt giáo viên cũng vờ đau ốm chút xíu mà chuồn lẹ. Quả nhiên là qua mắt được!

.

.

.

Vừa xuống đến nơi Junsu đã thảy tôi lên giường trùm chăn lên. Bản thân cậu ấy thì đỏ mặt lúng ta lúng túng giúp thầy Park dọn dẹp tủ thuốc một cách lâu nhất có thể rồi mới tiếc nuối quay trở lại lớp. Tôi quả thật nhìn bộ mặt dễ thương đó mà phì cười nghĩ cậu ta còn con nít lắm rồi kéo chăn lên ngủ.

Nhưng vừa nhắm mắt đã nghe giọng thầy Park cất lên hướng ra cửa.

"Em lại sao nữa vậy Yunho? Học không lo học suốt ngày trốn tiết xuống phòng y tế của anh quậy là sao?"

Yunho? Anh?

"Anh họ, em đang bị đau tim đấy"

Là anh em họ sao?

Tôi đã định kéo chăn ra ngồi dậy, nhưng Yunho lại tiếp lời khiến tôi không sao ló mặt ra được.

"Em thích cậu ấy. . .nhưng cậu ấy lại ghét em và luôn nghĩ rằng em lừa dối cậu ấy"

Tôi thừa nhận việc này không liên quan đến tôi. Nhưng tôi nghĩ bạn không thể kháng cự lại trí tò mò của mình nhất là khi việc bạn sắp nghe có thể là một vũ khí bí mật giúp bạn thoát khỏi sự uy hiếp của hắn ta. Vậy nên tôi vẫn trùm chăn mà dỏng tai lên nghe. "Là cái người bạn thanh mai trúc mã hồi nhỏ của em sao? Sao em không nói thẳng ra cho cậu ấy biết?"

Bạn thanh mai trúc mã?

Tôi nhớ từ nhỏ đến lớn ngoài tôi là đối thủ thì cậu ta không có người bạn nào cả. Hay là có mà tôi không biết? Tôi cứ nằm trong chăn suy nghĩ mãi.

"Em không thể. ..Jaejoongie. . .cậu ấy quá ngốc!"

Tôi rùng mình.

Lại còn là một người bạn tên Jaejoong nữa. Nhưng chắc chắn không đẹp bằng tôi đâu.

"Anh thấy cả hai đứa đều là những kẻ ngốc!"

"Anh họ. . ."

"Thôi thôi, nằm ở đây đi, nốt hôm nay thôi đấy. Nhưng một chiếc giường hỏng rồi, nên cậu chịu khó nằm chung với cậu bạn kia nhé. Nếu không thì ra cửa nhà vệ sinh mà nằm"

"Em biết rồi mà. . ." Yunho phụng phịu.

.

.

.

Cậu ta tiến lại phía tôi, dùng chân đá đá vào mông tôi và dùng một giọng hết sức đầu gấu nói.

"Yah! Cậu xuống dưới đất nằm cho tôi!"

Tôi đã nghe trộm rồi nên sao có thể ngồi dậy được chứ, mất mặt! Mất mặt lắm! Vì thế nên bỏ qua cho cậu ta hành động dùng chân sờ mông tôi mà vờ ngủ.

Nhưng Yunho nhất quyết dùng hành động lỗ mãng tiểu nhân mà đối xử với người bệnh. Cậu ta "Yah!" một tiếng rồi co chân đá tôi một đá chui tọt xuống dưới khiến tôi đau ê ẩm, bản thân thì khệnh khạng nhảy lên giường nằm vắt chân chữ ngũ.

Sức chịu đựng của con người quả nhiên là có giới hạn!

Tôi vùng dậy dùng hết sức bình sinh mà la lớn:

"YAH!!! JUNG YUNHO!!!"

.

.

.

"Jaejoong???" Mặt cậu ta có vẻ thảng thốt.

"Là Jaejoong sao???" Thầy Park trợn tròn mắt nhìn tôi.

.

.

.

Này này, là tôi thì sao chứ? Tôi đang là người bị ốm mà!!!

.

.

.

.

.

End chap 6.

.

.

.

Chap 7.

.

.

.

"Kim Jaejoong! Nói! Cậu làm gì ở đây hả???" Yunho hét vào mặt tôi.

Tôi đâu có gì phải sợ hắn chứ! Tôi cũng hét lại.

"Tôi đang ngủ, cậu không thấy sao?"

"Cậu. . .rốt cuộc cậu đã nghe được những gì???"

"Chuyện cần nghe tôi đã nghe rồi, chuyện không cần nghe cũng đã được cậu nói ra hết. Còn gì nữa sao???" Tôi mỉa mai cậu ta.

Yunho sau khi nghe xog câu nói đó lập tức bất động, cứ đứng trân trân nhìn tôi. Một hồi sau mới cất tiếng nói:

"Vậy. . .cậu thấy sao?"

"Sao là sao? Tôi cùng lắm không nói ra chuyện cậu thích người tên Jaejoong gì đó. Còn cậu cũng giữ bí mật chuyện của tôi. Hai bên đều có lợi phải không?" Tôi thỏa thuận.

Yunho ngơ ngác nhìn tôi, một bên mày nhếch lên cao. Có lẽ đang suy nghĩ dữ dội lắm. Quả nhiên là thấy có lợi phải không? B-)

Thầy Park không hiểu sao cả người cứ run lên, bám lấy Yunho làm chỗ vịn, lời nói thì đứt quãng. Có phải vì tiếp xúc nhiều bệnh nhân mà bị ốm không đây :-?

"Yun. . .Yunho. . . Anh quả thật đã tin những gì em nói rồi. . . Đây là một con người đại. . . Đại ngây thơ!!! Hahahaaaa. . ." Nói xong phá ra cười =.="

Yunho không nói gì, mặt đỏ bừng, hai tay nắm chặt. Sát khí tỏa ra tứ phía.

Không phải vì không chấp nhận thỏa thuận mà ra tay đánh tôi chứ???

Oa~ tổ tông ơi. . . Chumilaaa. . . :((

.

.

.

"Kim Jaejoong!" Hắn ta gằn giọng với tôi.

"Sao. . .sao chứ??? Yunho ah~ đừng manh động. . . Chúng ta. . . Chúng ta có gì từ từ. . .bàn bạc chẳng phải tốt hơn sao???" Tôi run rẩy đề nghị.

Sợ quá đi!

"Kim Jaejoong! Em nghe cho rõ đây! Anh chỉ nói một lần thôi vậy nên hãy nghe cho thật rõ!"

". . ."

"Người anh thích tên Kim Jaejoong đó chính là đồ ngốc nhà em đấy biết chưa hả???"

". . ."

"Anh thích em!"

. . . . .

. . . .

. . .

. .

.

HAHAHAHAHA~~~~~~~~

"Jung Yunho ah, cậu thật biết đùa mà, sao có thể chứ?" Tôi ôm bụng cười *** nẻ.

"Aish, đồ ngốc này!!!"

Yunho nói xong liền kéo tôi lại, từ từ cúi xuống trước mặt thầy Park mà mở miệng ra hôn tôi.

.

.

Là hôn! Không phải bo bo!

Là đưa lưỡi vào bên trong chứ không phải chụt một phát là xong chuyện!

Là cướp đi nụ hôn đầu đời của tôi!

.

.

.

AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tôi cứ đứng bất động như vậy, tim đập dữ dội và mắt mở trừng trừng mặc dù trong đầu không ngừng gào thét "Kim Jaejoong! Mày làm gì đi chứ!!!"

Đến khi Yunho nhấc môi ra khỏi mà tôi vẫn như hóa đá vậy, hoàn toàn không nhúc nhích nổi.

. . .

"Jaejoong ah~ Em đã hiểu chưa vậy?"

"Tôi. . .tôi. . ."

"E hèm, mặc dù hai đứa vừa làm một chuyện hoàn toàn không được phép trong trường học. Lại là trước mặt thầy giáo như tôi. Nhưng đứng trên cương vị của một người anh họ, anh sẽ che giấu cho hai chúng mày và tạm chấp nhận việc hai đứa bùng học ngày hôm nay, bù lại đừng đến đây quậy nữa." Thầy Park sau một hồi cũng kìm được tiếng cười phát ra mà cố gắng nói.

"Em biết rồi anh họ, vậy em đưa cậu ấy đi trước."

Yunho vừa nói vừa đưa tôi đang bất động ra ngoài. Vác lên xe và phóng đi.

.

.

.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

.

.

.

"Bà xã, quả thật em đã ăn hết ba ly kem rồi mà vẫn chưa chịu tỉnh sao?" Yunho vừa nói vừa dùng ngón cái mà chùi miệng cho tôi "Em xem, ăn cũng rớt ra ngoài, như trẻ con vậy!"

Tôi đúng là điên thật rồi, sao tự nhiên lại thấy hắn đẹp trai như vậy chứ???

"Cậu. . .tôi. . ."

"Là ông xã, biết chưa?"

"Yunho. . ."

"Sao hả bà xã?"

"Tôi có thể gọi thêm một cốc sinh tố dâu được chứ?" Tôi tuyệt đối không ham ăn như Changmin nhưng khi bị xáo trộn thì luôn dùng thức ăn để lấy lại tinh thần.

". . ."

". . ."

"Em quả thật khiến người khác bất ngờ mà!" Yunho tỏ thái độ bất lực nhưng rồi cũng gọi sinh tố cho tôi.

.

.

Cầm cốc sinh tố trong tay, tôi một hơi đã uống cạn. Đưa lưỡi quệt đi những gì còn dính lại trên môi, tôi đã suy nghĩ thông rồi!

"Yunho ah, cậu. . .sao lại thích tôi chứ? Dù tôi có đẹp trai đến cỡ nào thì cũng là đối thủ của cậu từ nhỏ cơ mà?"

"Thật ra chỉ có em luôn nghĩ vậy đấy chứ."

"Sao?"

"Anh chính là đã thích em từ nhỏ! Nhưng bà xã của anh lại ngốc nghếch quá, anh biết làm sao đây?" Yunho chưng ra bộ mặt tội nghiệp với tôi. Arg~ tự nhiên lại không thấy đáng ghét như trước nữa.

. . .

"Nhưng tôi là con trai! Tôi không thích anh!"

"Anh sẽ làm cho em phải thích anh!" Yunho tuyên bố chắc nịch!

"Dù thế nào tôi cũng không thích một thằng con trai đâu!" Tuyên bố của tôi cũng hùng hổ không kém.

"Để rồi xem" Yunho nhếch môi nhìn tôi khiến tôi bất giác thấy lạnh sống lưng, mắt trái cứ giật liên hồi, không phải sắp có chuyện xảy ra chứ???

.

.

.

Tối hôm đó tôi đã mơ thấy Yunho mặc lễ phục tổ chức đám cưới với một người vô cùng đẹp. Lễ cưới cũng rất sang trọng.

Nhưng điều tồi tệ là. . .

.

.

.

. . .cô dâu chính là tôi sao???

.

.

.

Arg~~~ Tổ tông ơi, người rốt cuộc muốn hại Kim Jaejoong đáng yêu của người đến bao giờ nữa đây???

.

.

.

End chap 7.

.

.

.

Chap 8.

.

.

.

Sáng hôm sau đương nhiên Yunho lại đến nhà tôi.

Nhưng vì là chủ nhật nên tôi sống chết không ra khỏi giường. Còn cậu ta lại nhất quyết dựng tôi dậy bằng được khi cố sờ mó khắp nơi trên cơ thể tôi.

Sĩ diện đàn ông không cho phép tôi chịu đựng việc bị sàm sỡ này, thế nên liền ngay lập tức vùng dậy chửi vào mặt cậu ta. Ai ngờ bị cậu ta vác vào nhà vệ sinh bắt đánh răng rửa mặt.

May mà không đòi thay quần áo giúp T.T

Đúng là đại phiền phức mà! =.="

]

----------

]

Chống cự như thế mà cuối cùng vẫn bị lôi ra khỏi nhà. =.="

.

.

Ngồi sau xe Yunho tự nhiên tôi thấy rộn ràng lạ. Tim cứ đập thình thịch. Chắc bị lây bệnh từ thầy Park hôm qua rồi. T.T

. . .

"Cậu đưa tôi đi đâu?" Tôi hỏi.

"Hẹn hò." cậu ta đáp gọn lỏn.

"Vớ vẩn! Tôi có nói sẽ đồng ý hẹn hò với cậu sao?" Tôi tức giận nạt.

Yunho cố ý phớt lờ những gì tôi nói mà hỏi lại.

"Bà xã, em muốn đi đâu?"

]

Không cần đến 3s suy nghĩ, tôi lập tức trả lời.

. . .

"Sở thú!"

. . .

. .

.

". . ."

. . .

Tôi có nói gì sai sao?

.

.

.

----------

.

.

.

"Woa~ dễ thương quá~" Tôi kéo Yunho đến chuồng sóc, chỉ trỏ vào con sóc bự nhất "Trông giống cậu đấy, một con sóc béo ú vô tích sự." Tôi mỉa mai cậu ta.

"Gì chứ, anh thấy em đúng là đồ con nít!. . .Đây mới là anh. . ." Cậu ta chỉ tay sang chuồng cọp ". . .còn kia là em." Tay còn lại chỉ sang chuồng khỉ.

"Yah! Ý cậu là sao hả???" Tôi điên tiết.

"Haha, ý anh là bà xã rất đáng yêu. . . như khỉ vậy" Cậu ta nhe răng cười khùng khục, mắt híp tịt như hai sợi chỉ, trông ngu dễ sợ! Khiến tôi chỉ muốn điên lên mà vặt hai cái răng khểnh ra khỏi miệng cậu ta! >"<

.

Đồ đáng ghét!

.

-----

.

.

.

"Bà xã, em khát không?" Yunho hỏi sau khi chúng tôi đã lượn lờ khá lâu.

"Uhm. . . Có một chút."

"Vậy thì ngồi đây chờ anh, anh sẽ mang nước về cho em!" Cậu ta ấn tôi ngồi xuống ghế. Bản thân hồng hộc chạy đi tìm nước.

Tôi có khát đến chết đâu mà phải khẩn trương vậy chứ.

Đúng là đồ ngốc!

. . . . .

. . . .

. . .

. .

.

Đã 30' trôi qua.

Không biết cậu ta đi mua nước ở đâu mà lâu đến vậy. Tôi thực sự là khát sắp chết rồi!

Lần này cậu ta về nhất định phải sạc cho một trận!

.

.

.

"Xin hỏi, tôi có thể ngồi đây được không?" Một thanh niên lại gần lịch sự hỏi tôi về phần ghế trống bên cạnh.

"Ờm. . .chỗ này là của bạn tôi, nhưng có lẽ cậu ta còn lâu mới quay lại. Anh cứ ngồi đi" Tôi đập đập tay xuống ghế nói.

"Cám ơn." Anh ta ngồi xuống, đưa mắt nhìn tôi rồi nói "Thật ra. . .trông cô rất đẹp. . .tôi. . ."

Tôi đỏ mặt cúi gằm xuống. . .

.

Đừng hiểu lầm! tôi chỉ vì kìm nén tức giận khi anh ta nghĩ tôi là con gái mà mặt nóng lên. Tuyệt đối không phải vì xấu hổ!

]

"Tôi là c. . ."

]

Vừa mở miệng định giải thích đã nghe một tiếng bốp! Ngẩng mặt lên thì thấy người thanh niên bên cạnh đã ngã khỏi ghế từ lúc nào, một tay ôm mặt ngước mắt lên nhìn. Phía trước là Yunho bừng bừng sát khí nắm đấm còn chưa thu về.

"Ai cho phép mày tán tỉnh bà xã tao?" Cậu ta gầm lên.

"Tôi. . .tôi. . ." Người thanh niên tỏ ra sợ sệt, hết nhìn Yunho lại quay qua tôi.

"YAH! Cậu làm cái trò gì vậy???" Tôi tức giận hét vào mặt Yunho, sau đó ngồi thụp xuống xem xét vết thương của anh chàng kia.

Aiya, tự nhiên lại cảm thấy có lỗi quá. Người ta có làm gì đâu cơ chứ!

"Em. . .em còn bênh hắn sao bà xã??? Em không coi anh ra gì cả!!!" Yunho trừng mắt nhìn tôi.

"Phải, người ta làm gì cậu mà cậu đánh người ta hả???" Tôi gắt lên.

"Hắn ta tán tỉnh em!" Yunho cắn môi đưa mắt liếc xéo người kia.

"Anh ta chẳng làm gì tôi hết! Mà dù có thì việc của tôi không liên quan đến cậu! Tôi không cần cậu lo!!!" Tôi tức giận hét vào mặt Yunho.

". . ."

". . ."

Chúng tôi im lặng hồi lâu nhìn nhau. Cuối cùng Yunho cũng cất tiếng trước.

.

"Được, nếu em đã nói vậy thì kể từ nay Jung Yunho và em không liên quan đến nhau nữa!"

Nói xong cậu ấy lập tức quay lưng bỏ đi.

.

.

.

Tôi tự nhiên thấy trong lòng nhói lên một cái. Thật ra tôi lại nói gì sai nữa sao???

.

.

.

End chap 8.

.

.

.

Chap 9.

.

.

.

Trong suốt 16 năm hành hạ nhau. Chưa bao giờ tôi thấy Yunho giận dữ như vậy. Ngay cả khi tôi làm đứt đầu bambi của cậu ấy năm 5 tuổi, Yunho cũng chỉ dỗi tôi nửa ngày và không mang kẹo cho tôi. Nhưng giận như thế này quả thực là lần đầu tiên.

Đã ba ngày rồi cậu ấy không đến đón tôi, hại tôi vì ngồi chờ mà đi học muộn ba ngày liên tiếp, ở trường có vô tình đụng mặt nhau cũng coi như không quen. Junsu thấy thế nên suốt ngày cứ lải nhải bên tai tôi "Yunho cậu ấy sao vậy? Có phải hai cậu lại giận nhau không? Nói cho tớ nghe đi!"

Tôi quả thật mà vì thế cũng mệt mỏi thêm rất nhiều.

Thế nên trưa nay tôi quyết định phải hỏi cho ra lẽ. Tại sao lại tỏ thái độ đó với tôi chứ?

~~~

Suy đi tính lại đã thấy mình đứng ở cửa lớp cậu ta từ bao giờ. Chân tay cứ lóng ngóng không biết nên vào hay không. Bên tai chợt nghe thấy tiếng của Yunho đằng sau lưng:

"Cậu đứng đó làm gì?"

Bên cạnh cậu ấy còn một cô gái xinh đẹp, cử chỉ hết sức thân mật. Tôi bất giác lúng túng mà không biết nói gì.

"Aiya, chẳng phải tiểu mỹ nhân lớp A3 sao? Nghe nói cô bị Yunho đá rồi, giờ còn đến đây làm gì?" Cô ta khinh khỉnh nhìn tôi buông một câu.

"Gì chứ? Tôi với cậu ta không có quen nhau sao có thể nói là đá? Mà cho dù có quen thì cũng là tôi đá cậu ta! biết chưa hả?" Tôi hùng hổ đáp lại.

Yunho dường như chẳng quan tâm đến chúng tôi, cậu ấy cứ thế bước ngang qua tôi mà đi vào lớp. Trước khi vào còn buông một câu.

.

"Về lớp đi, tôi không có hứng thú nói chuyện"

.

"Nghe rõ chưa? Về đi, đừng đi theo Yunho của tôi!" Cô gái kia cũng nhìn tôi liếc xéo rồi nhanh chóng đi theo Yunho.

.

.

.

Gì chứ? Làm cao hả? Tưởng tôi cần sao? Tôi là tôi chỉ muốn hỏi cho ra lẽ thôi. Chứ cậu thế nào thì mặc kệ cậu! Tôi không quan tâm!

Tôi tức giận hùng hổ bỏ đi. Nhưng chưa kịp cất bước thì đã bị một nhóm nam sinh chặn lại.

"Tiểu mỹ nhân, đến đây tìm chúng tôi sao?" Một đứa có vẻ là cầm đầu nhóm đó bước lên, giơ tay khẽ vuốt má tôi.

Nực cười! Tôi đến mặt còn chưa nhìn thấy hắn bao giờ, sao có thể đến tìm hắn đây?

"Không phải, cậu nhầm người rồi!" tôi gạt tay hắn ra.

.

Cả bọn khựng lại nhìn tôi rồi phá ra cười khanh khách.

"Aiya, tiểu mỹ nhân, đáng yêu quá!" Tên vừa nãy lại tiếp tục giơ tay ra vuốt má tôi.

Làm cái trò gì vậy chứ!!! Hắn sàm sỡ mình!!!

Tôi thủ thế chuẩn bị tung võ ra chọi vào mặt hắn. Nắm đấm chưa kịp đưa ra đã thấy hắn ngã xuống từ lúc nào. Chẳng lẽ tôi có uy lực đến vậy? Có thể đấm từ xa sao?????

.

"Ai cho mày chạm vào đồ của tao?"

.

Là Yunho?

.

"Đại. . .đại ca. . ." Tên vừa nãy run rẩy ngước mắt nhìn Yunho "Em. . .em tưởng. . ."

Hắn chưa kịp nói hết câu đã lãnh trọn một cú đá của Yunho lên mặt. Tôi đứng nhìn mà hai mắt trợn tròn.

Là đại ca sao???

Tôi quả thật là rối trí quá!

.

.

.

Yunho cầm tay tôi kéo đi.

Ba ngày rồi mới lại được cậu ta cầm tay kéo đi như thế này. Cảm thấy cũng. . . thinh thích.

Đằng sau là tiếng đứa con gái vừa rồi hét lên:

"YUNHO! CẬU DẪN CÔ TA ĐI ĐÂU???"

"Hôm nay tôi mệt. Nói với thầy, tôi bùng!"

Cậu ấy bỏ lại đúng một câu rồi lập tức kéo tôi đi.

Tim tôi cứ đập thình thịch như muốn vỡ tung khỏi lồng ngực vậy. Aish!!!

.

.

.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

.

.

.

"Làm cái gì vậy hả?"

Cậu ấy nắm tay tôi lôi đi xềnh xệch nhưng lại không thèm quay lại nhìn tôi lấy một lần.

Tôi vì bị nắm quá chặt mà tay trở nên đau buốt, lập tức giằng mạnh tay ra mà hét lên.

"Đau quá đồ ngốc!!!"

.

"Tại sao?"

"H. . .hả?" Tôi tròn mắt nhìn cậu ta.

"Sao lúc nãy lại để hắn chạm vào người?" Yunho lại siết chặt tay tôi.

"Aiya~ nhanh bỏ tay ra, tôi sắp bị cậu nắm tay đến chết rồi!"

Tôi gắng sức vẫy vùng, tay chân đạp lọa xạ, đánh thùm thụp vào lưng Yunho nhưng cậu ta vẫn chẳng có biểu hiện gì là muốn bỏ ra cả.

Yunho mặt lạnh băng đẩy tôi vào gốc cây, bản thân cậu ta đặt hai tay hai bên chèn tôi ở giữa, đưa miệng sát lại tai tôi mà gằn từng tiếng.

"Nói! Tại - sao?!!!"

Bá khí của cậu ta tỏa ra tứ phía bao trùm lấy tôi. Tôi không sợ nhưng bất đắc dĩ vì bảo toàn mạng sống mà lắp bắp.

"Tôi. . . tôi vì chưa kịp ra tay đã bị cậu. . .cướp đi rồi!" Tôi cúi gằm xuống cắn môi lí nhí.

". . ."

". . ."

". . ."

"???"

.

.

.

CHỤT~~~~~~~~~~~~~~~~~

". . ."

.

A~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Lại nữa rồi~~~~~~~~~~~~

.

Yunho ấn môi cậu ấy vào môi tôi mà bobo. Tôi cố sức đẩy ra cũng không được. Bất đắc dĩ mà cắn phập vào môi cậu ta mới có thể thoát nạn.

"Aiya~"

"Làm. . .làm gì vậy hả???"

"Hôn!" cậu ấy nhếch môi cười.

"Cậu. . .ai cho cậu. . ." Tôi lắp bắp.

Yunho lấy tay nhéo mũi tôi một cái đau điếng rồi cười.

"Ba ngày vừa rồi nhớ anh lắm phải không? :"> Vì em dễ thương thế này nên. . .tạm tha cho em đấy"

"Cái. . .cái gì? Tôi. .. tôi mà thèm nhớ cậu sao???" Tôi hét lên phản bác.

"Thôi nào, đừng dối lòng nữa cục cưng." Cậu ta khoác lấy vai tôi lôi đi. "Anh thật tình là cũng nhớ em lắm, bà xã ah~~~"

"YAH!!!"

"Chúng mình đi ăn kem!"

Yunho từ đầu đến cuối không cho tôi mở miệng lấy một lần. Đều là do cậu ta tự biên tự diễn, còn tiếp tục lôi tôi đi như một món đồ.

.

.

.

AAAAAAAA~~~~~~~~~~~~~JUNG YUNHO! TÔI GHÉT CẬU!!!!!!!!!!!!!

.

.

.

End chap 9.

.

.

.

Chap 10.

.

.

.

Nếu hỏi trên đời này kẻ nào khiến tôi muốn đặt chân lên mặt nhất thì đó chắc chắn là. . .

.

.

.

"Jung Yunho!!!"

"Chuyện gì bà xã?"

"Tại sao trong cặp tôi chỗ nào cũng có hình của CẬU hả???"

"Chỉ là anh đề phòng khi nào em nhớ anh thì lôi ra xem thôi mà~"

"Cái gì??? Tôi muốn quên còn không được! Cậu đừng có bày trò nữa!!!" Tôi hét vào mặt cậu ta.

"Em không quên được sao? Vậy chính là do em quá yêu anh nên bị ám ảnh đấy thôi" Hắn nhe răng nham nhở cười. Khả ố!

"Làm ơn đi! Tôi từ nhỏ đến lớn đã bị cậu ám ảnh rồi! Bây giờ còn chung lớp toán với cậu. Cậu bảo tôi phải làm sao hả???"

Nhắc đến lại thấy bất công! =.=" Tôi không hiểu sao cái trường này mỗi tuần phải dạy năm tiết toán! Như thế thì chẳng phải dù có khác lớp cũng coi như cùng rồi sao? Lại còn bị xếp ngồi cạnh nhau từ đầu năm. Đến bây giờ đã là hai tháng. Tại sao không có chế độ chuyển chỗ chứ??? :((

~~~

"Bà xã, em hãy chấp nhận số phận đi. Là ông trời đã xếp đặt cho chúng ta :-* "

"Xếp đặt cái đầu cậu! Đừng có nói những câu nghe nổi da gà như thế nữa! Mau ăn đi!"

"Aiya! Thì thôi, anh không nói là được chứ gì? Sao ngày nào cũng nổi nóng với anh chứ."

.

Yunho phụng phịu cụp mắt cắm cúi ăn. Thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn tôi.

.

Tôi biết tôi đẹp. Nhưng nhìn một lần, hai lần còn được, đằng này cậu ta cứ năm phút lại nhìn một lần thì có là bào ngư vi cá tôi cũng không nuốt trôi!

"Yah!!! gì vậy hả?"

. . .

"Bà xã ~ hôm nay là 14-2. . ."

. . .

"Thì sao?"

. . .

"Chẳng phải là ngày một người vợ đảm đang nên vào bếp làm chocolate cho chồng mình sao?" Cậu ta nhe răng cười, vòng tay ôm lấy eo tôi.

.

Tên biến thái này!!! Định giở trò ngay tại trường sao???

Tôi tức giận dùng gót giày nghiến vào chân khiến cậu ta lại la toáng lên.

"AIYA!!!!!!!!!!! Bà xã ~ đau quá ah~~~~~~~~~~~~"

"Biết đau là vẫn còn tỉnh táo đấy. Đừng mơ tưởng nữa, cái đống chocolate sáng nay chất đống trên bàn học và tủ giày của cậu còn không đủ khiến cậu đau răng à?" Tôi chỉ tay về phía mấy bọc chocolate, cười khẩy.

"Nhưng anh muốn ăn chocolate do bà xã tặng" Cậu ta ngước mắt long lanh nhìn tôi.

"Được thôi!" Tôi rút đại trong đống chocolate mà cậu ta cho tôi ra một hộp nhỏ và đẩy về phía trước "Cho cậu đấy!"

"Nhưng bà xã. . . đây vốn là của anh mà =.=!"

"Giống nhau cả thôi, là cậu cho tôi, tôi lại tặng cho cậu, vậy xem như là quà!"

"Bà xã. . . em thật chẳng có lòng!" TT.TT

"Vậy sao? Tốt. Bây giờ thì im mồm và ăn nốt phần của cậu trước khi tôi trộn chúng với chocolate!" Tôi lừ mắt đe dọa cậu ta.

Và cuối cùng Yunho cũng chịu để cho tôi ăn nốt phần ăn trưa của mình mà không hé răng thêm một lần nào.

.

.

.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

.

.

.

Sau bữa trưa, tôi có gặp Junsu, cậu ấy có vẻ đang có chuyện gì đó rất vui.

"Chuyện gì vậy Junsu?" Tôi hỏi.

"Jaejoong. . .mình đang rất vui. . ." Junsu hớn hở nói "Mình đã đến phòng thầy Park, giúp thầy ấy thu dọn tủ thuốc rồi đặt chocolate mình tự làm vào trong đó. . ." :"> Cậu ấy cứ không ngừng cười ". . .và tiện thể mình cũng đã thu dọn hết toàn bộ số chocolate trong đó. . .ue kyang kyang~~~~~"

Nghe cậu ấy cười mà tôi lạnh cả sống lưng =="

"Junsu ah, đó không phải thu dọn. . . Mà là cậu đã vất hết chúng đi đúng không?" =.="

"Thì cũng giống nhau mà Jaejoong. . ." Cậu ấy cười điệu "Thế còn cậu?"

"Tớ á?"

"Uh! Cậu đã tặng Yunho chocolate vị gì?"

"Sao tớ phải tặng cậu ta?" Tôi tròn mắt hỏi.

Junsu cũng tròn mắt nhìn tôi.

"Vậy là cậu không tặng Yunho á??? Tội nghiệp cậu ấy. . ." Junsu tỏ vẻ cảm thông.

"Gì mà tội nghiệp chứ? Người tội nghiệp phải là tớ đây này! Đường đường là một nam nhân mà phải giả gái. Trong ngày Valentine cũng không được một nữ sinh nào tặng chocolate. Thật là phí phạm bộ mặt đẹp trai này mà!!!" :((

"Cậu thật là. . . Yunho đã háo hức suốt từ hôm qua cơ. Cậu ấy cứ suy nghĩ xem cậu sẽ tặng chocolate vị gì, hình gì, màu sắc ra sao,. . . cho cậu ấy. Thế mà hôm nay lại chẳng được nhân gì. Hẳn là thất vọng lắm."

Thất vọng sao?

.

.

.

Cả ngày hôm đó câu nói của Junsu cứ lởn vởn trong đầu tôi mãi.

Chẳng lẽ không được nhận quà của tôi mà thất vọng thế sao? :-?

Thôi được!

Jung Yunho!

Nể tình Junsu tôi sẽ tặng cậu chocolate!

.

.

.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

.

.

.

Sau giờ học, trong khi chờ Yunho lấy xe, tôi đến tiệm tạp hóa trước trường và mua một viên chocolate nhỏ hình trái tim. Không bọc gói gì nhiều, chỉ là giấy bóng và một cái nơ xanh cột ở trên. Trông cũng đáng yêu!

.

Yunho đến đón tôi, đưa tôi về nhà mà mặt buồn so, chẳng nói chẳng rằng. Lúc đến cổng nhà cũng không cố ý sàm sỡ tôi như mọi lần. Cứ lủi thủi lên xe. Trông cũng tội nghiệp thật!

"Y. . .Yunho . . ."

"Gì vậy?" Cậu ấy quay lại hỏi.

"Cái này. . ." Tôi dúi vào tay cậu ấy viên chocolate nhỏ ". . .cho cậu!"

Yunho tròn mắt hết nhìn tôi lại nhìn viên chocolate trong tay. Ra vẻ thảng thốt lắm.

"Cái này. . . vì Junsu nói. . . nên tôi mới tặng thôi. . .đừng hiểu nhầm. . ." Tôi lúng túng giải thích.

.

5s

.

10s

.

30s....

.

.

.

Cậu ta vẫn đứng im không buồn nhúc nhích.

Tôi nóng mặt mà giành lại viên chocolate "Cậu không thích thì thôi!"

Yunho trừng mắt giật tay lại, ôm viên chocolate vào lòng, hối hả nhìn tôi "Anh thích! Rất thích mà!"

Nói xong cậu ấy cất viên chocolate vào trong cặp. Nhẹ nhàng nâng niu như báu vật vậy.

"Làm gì vậy? không ăn à?" Tôi hỏi.

"Mang về bỏ tủ đá làm kỷ niệm."

"Cái gì? Cậu điên à???" Tôi trợn mắt.

"Ăn tiếc lắm, bà xã tặng mà. . ." Cậu ta nhe răng cười toe toét. Đúng là đồ đần! Tự nhiên khiến tôi nóng bừng cả mặt! Aish!!!

"Nhưng mà bà xã. . ."

"Gì hả?"

"Em. . .ki bo quá. . .tặng mỗi một viên bé tẹo. . ."

"Cái gì?????? Đừng có mà được nước lấn tới!!!!!!!" Tôi tức giận hét vào mặt cậu ta.

"Hì hì, anh đùa thôi" Yunho kéo tôi lại, ôm ghì vào lòng cậu ta "Bà xã. . .Sarang hae~~~~~~"

"Yah!!!!!Làm cái gì vậy??????????Thả ra~~~~~~~~~~~" Tôi gào lên.

"Aiya~~~ em đáng yêu quá đi mất thôi :"> "

.

.

.

AAAAAAAAAAAAAA~~~~~~~~~~~~~

Tổ tông ơi~~~~~~~~~~~~help me~~~~~~~~~~~~~

.

.

.

~~~~~~~~~~~~~~~

.

.

.

Trong lúc đó, phía bên kia cánh cửa, có một kẻ đang lén rình rập hai người này. . .

"Em biết mà. . . Jaejoong hyung, để xem còn chối được không. Kekeke >:) . . .aish. . . đói quá~~~ đi ăn cái đã!"

.

.

.

End chap 10.

.

.

.

Chap 11.

.

.

.

"JUNG YUNHO!"

Cậu ta lại khiến tôi phải hét lên.

"Có phải cậu. . .chính cậu đã vẽ trái tim to đùng ở bảng thông báo của trường với dòng chữ "Kim Jaejoong là bà xã của Jung Yunho" không hả???" Tôi điên lên xông vào cậu ta cầm cặp xách đánh túi bụi.

Yunho vừa giơ tay lên đỡ vừa phân bua.

"Bà xã. . .anh chỉ là muốn. . .khẳng định chủ quyền cho người ta biết em là của ai thôi. Ayya!"

"Của ai? Của ai hả? Kim Jaejoong tôi là người của công chúng! Cậu làm thế sao tôi có thể lấy được vợ chứ hả???" Tôi tức giận đá cậu ta thêm mấy cái.

"Chẳng phải sau này em sẽ lấy anh sao?"

"ĐỪNG-CÓ-MƠ!!!" tôi trừng mắt với cậu ta ". . tôi không bao giờ kết hôn với con trai!"

"Vậy chúng ta có thể không đăng ký kết hôn, chỉ cần sống với em là anh vui rồi." Yunho nhăn nhở cười với tôi.

Trời ơi! Tên điên này! Cậu ta là một tên thiểu năng trí tuệ! Tôi gần như sẽ phát điên lên vì cậu ta mất thôi!

Ầy, nói đi cũng phải nói lại, tôi sinh ra đã không được tổ tiên phù hộ. Âu cũng là cái số. Đành gắng gượng qua nốt cửa ải này vậy.

.

.

.

Đánh Yunho mãi cũng nản. Vì tôi thì mỏi tay còn cậu ta lại chẳng biết đau. Thế nên đành phải tạm dừng mà bỏ đi. Trước khi đi còn cấm cậu ta một bước cũng không được theo, nếu không tôi sẽ đòi lại chiếc quần đùi hoa bảy màu tặng hôm sinh nhật.

Cậu ta lập tức ngồi im thin thít.

.

.

.

~~~~~

.

.

.

Tôi trở lại lớp mà trong lòng vẫn không nguôi ngoai nỗi bực dọc. Đang tức giận thì lại bị một đám nữ sinh xông ra chặn đường. Trông có vẻ như là fans của tôi :">

Bọn họ nhìn tôi mà phồng mang trợn má =.=" Hâm mộ kiểu gì kì vậy? Đang dọa con nít sao? =.="

.

Người có vẻ là đứng đầu nhóm fan khinh khỉnh bước đến trước mặt tôi. Trông rất quen nhưng tôi lại không tài nào nhớ nổi đã gặp cô ta ở đâu :-?

"Tại sao mày lại quyến rũ bạn trai tao?" Cô ta tóm lấy áo tôi, nghếch mặt lên nói một cách xỉa xói.

~

Ha. Nực cười!

Người đẹp trai như tôi lại đi quyến rũ một thằng con trai khác mà thậm chí còn không biết mặt sao? Tôi còn chưa quyến rũ cô là may.

~

Tất nhiên đó chỉ là tôi nghĩ vậy thôi. Sao có thể lôi ra mà xỉa lại vào mặt người ta chứ.

Chính vì vậy nên tôi liền dùng một giọng nhẹ nhàng nhất, quyến rũ nhất mà tiếp chuyện các "đàn chị".

"Tôi. . . không nhớ là có quen biết gì bạn trai cô cả".

"Cái gì? Còn giả ngu hả? Chính mày đã làm Yunho của tao trở nên như vậy. Bây giờ còn chối sao?" Cô ta vẫn giữ nguyên tư thế, hét vào mặt tôi.

Ở cự ly gần như vậy, bây giờ tôi đã nhớ ra rồi! Đây chính là nữ sinh "xinh đẹp hiền dịu" mà tôi gặp ở lớp Yunho khi cậu ta giận tôi.

Lại là Yunho??? >"< Sao chuyện gì xui xẻo cũng liên quan đến cậu ta???

Hôm nay tôi mà có chuyện gì thì nhất định sẽ không tha cho cậu!!! >"<

"Tôi và Yunho hoàn toàn không liên quan đến nhau. Là cậu ta tự đi theo tôi, tôi không có cấm được."

Tôi mạnh dạn giải thích. Phải nói rõ không người ta lại hiểu lầm.

"Mày. . .mày. . .mày nghĩ mày là ai mà Yunho phải hạ mình đi theo mày hả? Yah!!!" Cô ta giơ tay phải đang nắm chặt lên cao.

Không phải tôi sợ, nhưng phản xạ tự nhiên của con người trong lúc này chẳng phải là nhắm chặt mắt vào sao? Thế nên để cho chắc ăn, tôi không những nhắm mắt mà còn dùng tay che mặt nữa. Cho chắc thôi!

Tôi định khi cô ta chạm nắm đấm vào người tôi rồi thì sẽ dùng tay mình chặn lại, cho cô ấy thấy được sức mạnh đàn ông của tôi.

Nhưng chờ mãi mà vẫn chưa thấy đau, tôi hé mắt ra nhìn. Cô ấy đã thu tay về từ lúc nào, khinh bỉ nhìn tôi cười.

"Tao sẽ không đánh mày một cách bỉ ổi như thế này đâu. Hẹn nhau cuối giờ ở sau trường. Chúng ta sẽ xem ai mới là người xứng đáng với Yunho. Ai không đến đương nhiên Yunho sẽ thuộc về người kia" Nói rồi cô ta buông cổ áo tôi ra, phẩy tay ra hiệu cho lũ đàn em rồi bỏ đi.

.

.

.

~~~~~

.

.

.

Một Kim Jaejoong trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ gián và chuột như tôi sao có thể để một lũ con gái chân yếu tay mềm bắt nạt được! Chính vì vậy sau giờ học tôi quyết định bỏ mặc Yunho chờ ngoài cổng, đi vòng ra sau trường để gặp họ. Đương nhiên là tôi chỉ muốn chứng minh lòng cam đảm của mình. Hoàn toàn không liên quan đến Yunho! =.="

.

.

.

Đến nơi tôi không thấy bóng dáng của nhóm nữ sinh lúc sáng đâu. Thay vào đó là một đám 5, 7 nam sinh tụ tập ở đó, trên môi phì phèo điếu thuốc.

Thấy tôi, một tên đứng dậy, vất điếu thuốc hút dở xuống đất, tiến lại gần, dùng tay nắm lấy cằm tôi.

"Tiểu mỹ nhân. Em xinh đúng như những gì Miyoung nói." Hắn dùng tông giọng bỡn cợt nói với tôi.

Tôi gạt phắt tay tên đó ra, nạt "Miyoung. Tôi hoàn toàn không quen. Cả các người nữa! Hôm nay tôi có hẹn, mau tránh ra!"

"Đồ ngu! Miyoung là tên tao!" Giọng nói cất lên từ sau lưng. Tôi quay phắt lại nhìn. . . Là nữ sinh hồi sáng đang tiến lại phía tôi.

"Tao đã nói sẽ đấu với mày xem ai xứng với Yunho hơn phải không? Để xem sau khi bị một lũ con trai làm nhục, mày sẽ xứng với Yunho hơn hay là tao"

Cô ta nhếch mép nhìn tôi mỉm cười - nụ cười đáng sợ nhất tôi từng nhìn thấy trong đời.

Tôi ngỡ ngàng nhìn cô ta "Ch. . .chẳng phải cô nói. . .không đánh tôi m. . .một cách bỉ ổi sao?"

Cô ta liền cất tiếng cười the thé "Đó là tao không đánh mày một cách bỉ ổi. Còn việc này tao hoàn toàn không chạm vào mày mà, phải không?"

Nói rồi Miyoung quay về phía đám nam sinh, hất mặt ra hiệu. Chúng lập tức vây lấy tôi, hai trong số đó đè tôi xuống, một tên khác thò tay vào xoa đùi tôi, mặc cho tôi có cố gắng giãy giụa thế nào cũng không thoát. Chúng quá khỏe. Ở đây lại vắng người qua lại.

Tôi thật sự rất sợ. Không hiểu sao miệng cứ vô thức mà hét lên tên của Yunho.

"YUNHO! YUNHO!!! Cậu đâu rồi!!! Huhu~~~~~~ Cứu tôi!!!! JUNG YUNHO!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

~

Tôi thật sự đã phát khóc mất rồi!!!

.

.

.

End Chap 11.

.

.

.

Chap 12.

.

.

.

Sau khi làm nhục tôi.

Chúng bỏ đi.

.

.

.

~

Đùa đấy :)) đây mới là thật này =))

~

.

.

.

Tôi cứ la hét mãi, đến khản cả cổ mà Yunho vẫn không xuất hiện.

Chẳng phải trong phim thường có cảnh anh hùng cứu mỹ nhân sao? Sao tôi sắp chết đến nơi mà cậu ta vẫn chưa đến cứu?

Đành rằng Yunho không phài là anh hùng! Nhưng tôi đây chẳng phải là một mỹ nam nhân sao! >"<

Thứ duy nhất nằm trong đầu tôi lúc bấy giờ là khuôn mặt đang mỉm cười của Miyoung.

Bất chợt có chút sợ hãi. . .

~

ROẠT!

~

Tiếng vải bị xé rách vang lên bên tai tôi, đồng thời những chiếc cúc áo cũng vương vãi trên nền cỏ. . .

Làn hơi lạnh còn đượm lại của mùa đông tràn lên trên da thịt khiến tôi không ngừng run lẩy bẩy.

"Mi. . .Miyoung. . . " Tên xé áo tôi khựng lại, kinh ngạc gọi.

"Sao dừng lại hả thằng ngu? Mau lên! Có thể ai đó sẽ. . ." Miyoung giục, hối hả bước về phía chúng tôi. Nhưng rồi cô ta bỗng trở nên bất động, mồm há ra kinh ngạc không kém tên kia khi hắn tiếp tục lắp bắp.

"N. . .Nó là. . .c. . .con trai!!!"

.

.

.

Không khí xung quanh chợt trở nên đặc quánh.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi. Cụ thể hơn là. . .ngực tôi???

". . ."

". . ."

"Nhìn gì dữ vậy? Chỉ có hai cái "khuy" thôi mà!" =.=" Tôi lên tiếng trước, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.

". . ."

". . ."

"Mày. . .là. . ." Miyoung chợt trở nên lắp bắp đến kì lạ, khác hẳn vẻ hung tợn và đểu giả của cô ta khi nãy.

Khi tôi đang chuẩn bị ngồi dậy thay đổi tư thế để giải thích cho bọn chúng mọi chuyện thì chợt có tiếng hét vang lên.

"BÀ XÃ!!!"

.

.

.

~

.

.

.

~Yunho's P.O.V~

.

Ra đến cổng trường tôi không nhìn thấy bóng nhóc đứng đợi như mọi khi.

Một Kim Jaejoong bướng bỉnh không bao giờ cho tôi chạm vào, hay thậm chí quát mắng khi tôi quan tâm, nhưng lại luôn đứng chờ tôi đưa về nhà mỗi ngày. Chưa bao giờ em bỏ đi khỏi vị trí đó dù chỉ một bước chân, vậy mà hôm nay, mặc kệ tôi ở đây gần 20 phút em vẫn không xuất hiện, gọi điện nhóc cũng không thèm bắt máy. Trong lòng tôi bỗng rạo rực như lửa đốt!

Bỏ mặc chiếc mô tô trước cổng trường, tôi chạy khắp các phòng học tìm em. Nhóc có thể trốn ở đâu được chứ?

Bỗng tôi nghe thấy tiếng la hét vọng lại từ sau trường.

Không lẽ. . .

Chẳng kịp suy nghĩ gì thêm, tôi lao về nơi phát ra tiếng kêu.

Từ xa, tôi đã thấy nhóc nằm đó, cúc áo bung ra quá nửa, để lộ khoảng ngực trắng mịn. Ba, bốn thằng con trai giữ lấy nhóc, và một thằng đang đè lên bụng em.

Mẹ kiếp!

Máu nóng trong người tôi bốc lên ngùn ngụt, tôi lao đến và hét lớn.

"BÀ XÃ!!!"

~End Yunho's P.O.V~

.

.

.

Yunho lao đến bên tôi nhanh đến mức tôi chỉ kịp chớp mắt. Cậu ta xốc áo tên đang ngồi trên người tôi, tung ra cú đấm khiến hắn ngã xuống đất, máu mũi ộc ra ướt đẫm áo. Những tên còn lại thấy đồng bọn bị tấn công liền đứng phắt dậy, lao về phía Yunho. Cậu ấy cứ điên cuồng đấm, đá bọn chúng. Chưa bao giờ tôi thấy Yunho đáng sợ đến như vậy, và tôi chắc Miyoung cũng thấy thế!

Cô ta ngã xuống đất, mắt mở to và mồm há hốc nhìn Yunho xử từng tên một. Cho đến khi tất cả đã ngã xuống cậu ấy cũng không buông tha. Yunho dùng chân đá liên tiếp vào mặt, vào bụng bọn chúng, bỏ mặc lời van xin không ngừng thoát ra từ những cái miệng tanh mùi máu. Rồi Yunho nhìn thấy Miyoung, con mắt chợt trở nên đục ngầu. Cậu ấy bước từng bước về phía Miyoung khiến cô ta trở nên sợ hãi, không ngừng giật lùi về sau.

Dù sao cô ta cũng là con gái, tôi cảm thấy không nên đối xử với một đứa con gái quá tàn nhẫn, vậy nên liền xông ra trước mặt Yunho mà can.

"Yunho ah. . .đủ rồi".

Cậu ấy nhìn tôi một hồi, sau đó lại nhìn xuống nơi cúc áo bị bung ra của tôi và ánh mắt chợt trở nên dữ tợn hơn.

Nhận thấy điều xấu nhất có thể xảy ra, tôi bất chấp bản thân đang trong tình trạng vô cùng hở hang mà ôm chầm lấy Yunho, vuốt lưng cậu ấy vỗ về.

"Được rồi mà, cô ấy chưa làm gì tôi cả".

Cậu ấy có vẻ dịu đi đôi chút, người hơi run lên rồi cũng trở lại bình thường, vòng tay ôm lại tôi, chặt cứng.

"Bà xã, em. . .đã bị bọn nó cướp đi sự trong trắng chưa?" =.=" Hỏi gì kỳ cục vậy?

Tôi điên lên mà thụi vào bụng Yunho một đấm "YAH! Cậu không đứng đắn hơn được à?"

Nhưng thay vì ôm bụng vờ kêu đau như mọi khi. Lần này cậu ấy siết chặt lấy tôi, cả cơ thể run lên bần bật, giọng nói trở nên thổn thức.

"May quá, em không sao rồi. . . Anh thật sự đã rất lo. . ."

Chợt tim tôi trở nên ấm áp lạ thường, trong vô thức cũng vòng tay lên ôm chặt cậu ấy. Mắt nhắm và miệng mỉm cười.

Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó. Miyoung sau khi chứng kiến tất cả, chợt lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng.

"Nhưng. . .Yunho. . .Nó. . .lừa dối anh! Nó là con trai!"

Câu nói đó như châm ngòi bùng nổ cho mọi nỗ lực của tôi. Yunho lập tức buông tôi ra, tiến lại phía Miyoung, dùng hai tay mình nắm lấy cổ cô ta và nâng lên cao, mặc cho cô ta giãy giụa.

"Kim Jaejoong là người của tôi! Nếu cô còn chạm vào cậu ấy một lần nữa thì tôi nhất định sẽ khiến cô sống-không-bằng-chết!" Cậu ấy gằn giọng khiến chính tôi cũng lạnh sống lưng.

Sau đó bỏ mặc Miyoung, Yunho dẫn tôi bỏ đi.

.

.

.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cậu ấy dẫn tôi lên sân thượng của trường, tay vẫn không chịu buông. Tôi cũng mặc kệ, coi như lâu lâu cho phép cậu ấy hư một chút.

"Em cảm động sao bà xã?" Yunho thì thầm khi ôm tôi sau lưng.

"Đừng mơ! Tôi có thể tự thoát ra dù không có cậu!" Tôi cãi lại.

Cậu ấy cười giòn tan trên vai tôi. Tiếng cười khiến tôi cũng vui vẻ lên.

"Anh cứ tưởng em sẽ xảy ra chuyện..." Cậu ấy ngừng một lúc rồi tiếp tục "...lúc đó anh sẽ không sống nổi mất" Cậu ấy khẽ siết lấy eo tôi.

Tôi thấy tim mình bị lấp đầy bởi sự ấm áp đang dâng lên. Yunho cũng không đáng ghét như tôi tưởng.

.

.

.

Gió mát khiến tâm trạng tôi tốt lên nhiều, vui vẻ nắm chắc tay cậu ấy, tôi thì thầm chỉ đủ mình nghe

"Có lẽ tôi đã bắt đầu thích cậu mất rồi!"

Và tôi thề là đã cảm thấy một nụ cười nở rộng trên vành môi gian trá của tên biến thái này!

.

.

.

Tổ tông! Có phải người lại sắp hại con không vậy???????????

.

.

.

~~~~~The End~~~~~

.

.

.

Extra 1.

.

.

.

Sau này, vào ngày tết trung thu, khi Kim Jaejoong gặp anh họ xinh đẹp Kim Heechul của mình mới phát hiện ra một nghi án rất lớn.

Tại sao Kim Heechul chỉ hơn mình một tuổi mà lại không phải giả gái? =.="

Thế là tức tốc chạy về nhà hỏi ông bố già. Liền được ông gí cho quyển gia phả vào mặt.

[Con trai họ Kim tuổi đời từ 16 đến 18 nhất định phải giả gái ra đường, nếu không sẽ chết bất đắc kì tử. . .]


Lật trang sau. . .


[. . .nhưng nếu không muốn có thể lập bàn cúng tổ tiên tạ lỗi!]

.

.

.

Kim Jaejoong lúc đó có thể nói xem như là đã phát điên. Lập tức lôi Jung Yunho ra hành hạ!

Bắt Jung Yunho phải giả gái ra đường suốt một  tuần để "thấu hiểu cảm giác bị sỉ nhục của đàn ông".

Hại Jung Yunho bị một ông chú già say rượu sờ mông và ve vãn.

Cuối cùng mọi hậu họa lại rơi xuống đầu "ông chú vô tội" đó.

Aiya, nghiệp chướng! Quả là nghiệp chướng mà!

.

.

.

End extra 1.

.

~~~~~

.

Extra 2.

.

.

.

Lại nói về Kim Junsu!

Sau hơn một năm thu thập chocolate, quà giáng sinh, quà sinh nhật, . . . đủ mọi loại quà mà các nữ sinh tặng cho thầy Park thì cuối cùng cũng bị phát hiện.

Điều kì lạ là không một sự trừng phạt nào xảy ra.

~~~

Mấy hôm sau Kim Junsu nhận được một đống quà kèm lời nhắn từ Park Yoochun:

"Thật ra số lượng quà anh giấu ít hơn của em một chút ^^  Xem ra anh rất có sức hút phải không? "

.

.

.

End extra 2.

.

~

.

Extra 3.

.

.

.

Shim Changmin sau khi lên cao trung đã được gia đình đưa cho một quyển sổ cũ nát bên trong có vài dòng ngắn ngủi.

[Con trai họ Shim tuổi đời tứ 16 đến 18 nhất định phải giả gái ra đường, nếu không sẽ chết bất đắc kì tử. . .]


Lật sang trang sau. . .

.

.

.

[. . .không muốn vẫn phải làm!]

.

.

.

OA~~~ Tổ tông ơi, người hại con rồi!!!

.

.

.

~~~THE END~~~


Ký tên: Yu thánk tkiện a.k.a joro đz

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro