"Tớ vẫn chưa quên được cậu."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mối quan hệ giữa người và người thật phức tạp. Nhưng mỗi chúng ta không ai sinh ra đã muốn cô đơn, bởi vì chúng ta rất yếu đuối nên phải sống để giúp đỡ lẫn nhau, viết nên một câu chuyện của riêng mỗi người, với chính ta là nhân vật chính trong câu chuyện đó! Hãy luôn mỉm cười với cuộc sống, đón chào tương lai bằng một nụ cười chân thành nhất, và hãy luôn đối xử chân thành với những con người xuất hiện trong cuộc đời ta.

Cuộc sống này không ngắn cũng không dài, hãy cứ sống hết mình với tuổi trẻ, một thời thanh xuân đầy nhiệt huyết ấy đừng để nó trôi đi một cách vô nghĩa, để rồi sau này nghĩ lại sẽ cảm thấy hối hận, và cũng để sau này nghĩ lại, có cái để tiếc nuối, có cái để nhung nhớ. Và điều nuối tiếc nhất của tôi khi nghĩ về quá khứ, đó chính là người tôi thích lại không thích tôi, còn người thích tôi… thì tôi lại không hay biết và đã bỏ lỡ đi điều quí giá nhất ấy.

Đôi khi tôi suy nghĩ rất nhiều về quá khứ, một thời bồng bột không lo âu, suy nghĩ gì nhiều, chỉ biết bất chấp hết tất cả vào mọi việc, không tính toán chi li, hơn thua điều gì, chỉ mong những người xung quanh được vui vẻ, bản thân được thoải mái. Nhưng tôi lại khiến cho người luôn quan tâm tới tôi phải buồn, mà tôi lại không hề hay biết. Tôi cảm thấy bản thân thật vô tâm. Tôi vẫn còn nhớ lúc ấy, sau khi nói ra tình cảm của mình với đối phương và bị từ chối, tôi chính thức bị thất tình. Trong khoảng thời gian tôi gần như suy sụp, cậu ấy đã luôn bên cạnh tôi, lắng nghe tôi, thông cảm và sẻ chia cùng tôi, như một tia nắng ấm áp bao quanh lấy khoảnh khắc băng giá trong lòng tôi, làm tan chảy những lớp đá phủ lên tâm hồn tôi. Và cũng từ ngày đó, trái tim tôi lại không thể nhận ra những thứ gọi là tình cảm nữa, tất cả chỉ dừng lại ở mức bạn bè, và dù sau này cái số đào hoa đeo bám tôi thì tôi vẫn không thích thêm được một ai. Từng có một khoảng thời gian, xuất hiện tin đồn tôi và cậu quen nhau, nhưng hai đứa tôi vẫn tỏ ra như không hề biết, vẫn là bạn bè với nhau, vẫn hay cùng nhau đi đó đây, nhưng không hề có bất kì một cử chỉ nào vượt quá mức bạn bè, khiến cho mọi người xung quanh dần chán đi, cứ như thế lướt qua tin đồn kia, và cuối cùng nó cũng lắng xuống.

Cậu lúc ấy rất tốt, tốt đến nỗi bây giờ ngồi nghĩ lại, tôi thấy cứ như cậu đang “đánh dấu chủ quyền”, ý bảo không ai được đụng vào tôi, và tôi là của cậu vậy. Những khi tôi buồn, cậu đều xuất hiện. Những khi tôi khóc, cậu đều cho tôi mượn bờ vai và cả… lốc khăn giấy nữa. Những khi tôi đói, cậu đều chạy đi mua cho tôi những món mà tôi thích. Những khi tôi bệnh, cậu đều quan tâm chăm sóc, chạy đôn chạy đáo khắp nơi… Đã có nhiều người bảo với tôi rằng, chắc chắn 100% cậu thích tôi, nhưng tôi không tin, trừ khi cậu lại trước mặt tôi mà nói thì tôi còn suy nghĩ lại. Có lần, có một cô gái chạy lại trước mặt tôi… tuyên chiến! Tôi bất ngờ, không biết từ khi nào, mấy cô gái thầm mến cậu đã coi tôi là tình địch, dù có hơi chút khó chịu vì cái vận “đào bông” của cậu, nhưng sau khi suy nghĩ lại, thấy mình không có quyền can thiệp gì tới chuyện tình cảm của bạn thân mình, nên bảo với cô gái ấy rằng giữa tôi và cậu chẳng có gì cả, nếu muốn thì tôi sẽ giúp đỡ cho việc theo đuổi. Khi cậu biết việc ấy, cậu đã giận tôi, nhưng tôi thấy đó chỉ là vì muốn tốt cho cậu, nên đã trở thành “quân sư quạt mo” cho mấy cô gái kia. Trong khi làm việc đó, tôi lại không hề hay biết rằng, chính vì cái “nhiệt huyết ngút trời” đó của mình mà khiến cậu vô cùng tuyệt vọng…

Tôi và cậu luôn bên cạnh nhau, nhưng tôi lại không hề hay biết cảm xúc của cậu, để rồi khi cậu rời xa tôi rồi, tôi mới biết những thứ cảm xúc cứ ngỡ như không còn xuất hiện trong tôi, tất cả lại vỡ oà. Cậu đã rời xa tôi, ra nước ngoài du học, học ngành Y mà cậu luôn yêu thích và mơ ước. Tôi không hề trách cậu, người đáng trách là tôi, chính tôi đã khiến cậu tuyệt vọng, chán nản mà quyết định ra nước ngoài, để mà quên tôi đi, quên cái thứ tình cảm đơn phương của cậu. Trước khi cậu ra đi, cậu đã nói hết mọi chuyện với tôi và bảo rằng, nếu ngày cậu quay về vẫn không thể quên được tôi, thì cậu nhất định sẽ không nhút nhát và bỏ cuộc như bây giờ nữa, và hỏi tôi, liệu những thứ tình cảm trên mức bạn bè kia, tôi có từng dành cho cậu dù chỉ một chút? Tôi không trả lời, vì tôi thật sự không biết bản thân mình muốn gì cả, chỉ có nước mắt không ngừng rơi trên mặt.

Đã bao năm trôi qua, tôi vẫn chưa có mảnh tình nào thêm nữa cả, chỉ mong cậu quay về, để cậu nghe câu trả lời tôi nợ cậu khi xưa. Khi qua bên ấy, cậu chẳng hề cho tôi chút thông tin liên lạc nào, đã có đôi lúc tôi cảm thấy rất mệt mỏi và tuyệt vọng, nhưng sâu trong tôi, hình ảnh cậu vẫn mãi khắc sâu, không thể nào phai nhoà…

Đã có nhiều người bảo tôi ngốc, đợi chi làm gì mãi một người đã bao năm không hề liên lạc, chắc gì người ta ở bên kia sẽ chờ tôi, có khi người ta cũng đã có mối tình mới rồi không chừng. Nhưng tôi thật sự rất khó rung động với người khác nữa rồi, có nhiều lúc tôi muốn quên cậu đi, nhưng tôi lại không đủ can đảm và dũng khí xoá sạch những kí ức thời tuổi trẻ thác loạn khi có cậu ấy. Tôi cũng từng hi vọng rất nhiều đấy chứ, nhưng rồi thời gian chợt làm tôi nhận ra, thay gì cứ ngồi đó ảo tưởng, thì thà cố gắng sống với thực tại, dù cho có cô đơn, không có cậu kề bên thì cũng không thể mãi buồn được, phải sống cho thật vui vẻ thì cuộc đời này mới có ý nghĩa chứ.

Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều về tương lai, về viễn cảnh ngày cậu quay về, nhưng lại cảm thấy trống rỗng, cuối cùng chỉ mong bản thân thuận buồm xuôi gió, không hơn không kém. Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều về hiện tại, cảm thấy nó thật vô vị và ngớ ngẩn, nhưng chỉ cần bản thân thấy vui vẻ và hài lòng là được rồi, nhỉ? Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều về quá khứ, cảm thấy bản thân thật đơn thuần, nhưng lại vui vẻ biết bao dẫu đã vấp té không biết bao nhiêu lần, và vì có cậu gần bên nữa. Nhưng tôi sẽ không bao giờ hối hận hay mong rằng thời gian quay trở lại, tôi chỉ cảm thấy tiếc nuối, tiếc nuối cho chính bản thân mình, tiếc nuối vì bản thân không biết nắm bắt cơ hội, hạnh phúc của bản thân.

Hôm nay, ngoài đường gió mạnh, khí trời âm u, trông có vẻ như sắp có mưa. Vào những lúc thời tiết như thế này, tôi lại hoài niệm về quá khứ, lẩn tha lẩn thẩn đi ngang qua những nơi đầy ấp kỉ niệm giữa tôi và cậu. Tôi có một ước muốn, đó là được gặp lại cậu, nói cho cậu nghe những nỗi ấm ức của tôi trong bao năm qua, ôm lấy cậu mà khóc oà lên như đứa trẻ, kể cho cậu nghe về cuộc sống của tôi khi cậu ra đi, tôi muốn nói cho cậu nghe rất rất nhiều việc mà bao lâu nay tôi chưa từng kể cho ai nghe, vì tôi chỉ tin tưởng mỗi mình cậu. Tôi còn rất muốn đánh cậu nữa, đánh cậu cho vơi đi bao nhiêu nỗi tủi hờn, những cay đắng mà cuộc đời này đem lại. Tôi đã trải qua rất nhiều chuyện, vui có, buồn có, nhưng cậu lại chẳng bên cạnh để sẻ chia cùng tôi… Đột nhiên mưa ào xuống, tôi mới nhớ ra mình quên đem ô, đang tính chạy vào đâu đó để trú thì bỗng có một chiếc ô từ đâu chìa ra, che mưa cho tôi. Là mùi hương quen thuộc ấy… Tôi thất thần, rất muốn ngẩng đầu lên, nhưng sợ rằng khi ngẩng đầu lên, người ấy không phải là người mình vẫn luôn chờ đợi… Người ấy lên tiếng, bằng chất giọng ấm áp của ngày nào: “Tớ vẫn chưa quên được cậu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro