Tớ xin lỗi...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-" Đừng chạm vào cuộc sống của tớ nữa đc không? đừng cản trở bước đi của tớ nữa, xin cậu ! ".....-"

Cậu là đồ tồi, cậu không xứng đáng với tình yêu của tôi Eunjung ạ

- "Đó là lời chia tay mà cô đã nói với Jiyeon và đó cũng là lời cuối cùng Jiyeon nói trong khi khóc nức nở rồi cúp máy. Jiyeon tắt máy quá nhanh,Ji không kịp nhận ra, không kịp nghe thấy những tiếng nấc nghẹn lòng.. Ở đầu dây bên kia.

-Đúng, chị là 1 kẻ tồi tệ, 1 con người tồi yêu em nhất. Jung và Ji yêu nhau đc 2 năm, 1 khoảng thời gian dài và êm đềm cho đến khi chuyện xảy ra. Jung vội vàng lau nước mắt rồi chầm chậm nhớ lại ngày đầu khi quen Ji....Đó là 1 buổi chiều năm nó học lớp 12, sau tiết học hóa nó đc cô giáo phân công rửa và đi cất đồ dùng dụng cụ thí nghiệm của buổi học.

Do có hẹn với lũ bạn, Jung vội vã làm thật nhanh. Cất đồ xong nó lao thật nhanh ra cửa và ...-Rầm ! nó va phải 1 ai đó. Jung loạng choạng lùi ra phía sau, trước mặt cô là 1 cô gái đang ngồi bệt dưới đất, 1 tay chống còn 1 tay xoa đầu .. Nó tiến lại giơ tay ra-Xin lỗi em , tại chị vội quá , em k sao chứ? Cô gái nắm lấy tay nó đứng dậy rồi nói :

-Biết người ta bao nhiêu tuổi mà gọi là em vô duyên. Jung hơi bất ngờ vì câu nói đấy, nó gọi thế là vì cô gái có dáng vẻ rất trẻ con và đáng yêu ,trông chỉ như các cô gái lớp dưới.

Cười ngượng, Jung đáp lại:

-Hì. Vậy mình xin lỗi, bạn ko sao chứ?

- Tôi không sao, may mà tôi không mang thứ gì vào đây cất, không thì bạn đền tất cả. Cô gái nhặt cặp sách lên rồi quay đi, Jung vẫn thẩn thờ nhìn theo, bất chợt cô gái nói với lại :-Mình tên park Jiyeon, học 12A.

Jung mỉm cười rồi lại chợt nhớ ra lũ bạn đang chờ,nó vội vàng chạy ra đi....Xẩm tối, đang lang thang trên đường về nhà, Jung rẽ vào 1 quầy bán thẻ điện thoại. 1 người có dáng vẻ hơi quen quen đang đứng trước nó, hình như là Jiyeon.-" Đúng là cô bé chiều nay mình va phải, cô ấy cũng mua thẻ phone à? Chắc nhà cô ấy gần đây "Jiyeon không nhận ra nó đang đứng ngay đằng sau.... Ji đọc số điện thoại cho cô bán hàng và rồi nhanh tay,nó bấm lấy số phone của Ji rồi quay người lại chạy đi thật nhanh. Ji quay ra nhìn nhưng k nhận ra nó....Tối đến, sau 1 hồi đắn đo, Jung quyết định nhắn tin cho Jiyeon

- Jiyeon này ,chiều nay lúc va phải mình bạn ko sao thật chứ?? 15p sau...-Thật ! mà sao bạn lại có số mình vậy 0.o??

-Tình cờ thôi, hôm nào bạn rảnh, mình có thể mời bạn đi ăn gì đó đc ko?

-Tại sao mình phải đồng ý??

-Thì cứ coi như là mình xin lỗi vụ chiều nay đi

-Đc rồi. Ăn kem nha, mà nói trước mình ăn nhìu lắm đấy.

OK.hehe-OK. Mình cho bạn ăn no căng luôn...

Jung và Ji quen nhau như vậy, đơn giản và nhẹ nhàng,rồi thời gian trôi, dần dần 2 đứa yêu nhau từ bao giờ không hay ....

1 dòng nước mắt lại trào ra khi Jung vô tình nhìn vào bức ảnh 2 đứa chụp chung để trên bàn học. Khẽ lau nước mắt, Jung úp tấm hình xuống rồi tắt điện đi ngủ... Lúc mới chia tay, Ji vẫn cố gắng níu kéo cô, mặc dù Ji không sai. Ji không làm điều gì sai để Jung phải chia tay cô. Nhưng Ji vẫn cố gắng níu lấy Jung, Ji đã khóc, khóc nhiều lắm, mắt Ji sưng lên. Vì Ji vẫn yêu Jung, yêu nhiều lắm. Nhiều khi tưởng chừng Ji k chịu nổi cơn đau này, nó nói chia tay quá đột ngột và không hề có 1 lí do nào giải thích đc sự thay đổi của Jung. Mỗi lần nhớ Jung, Ji lại khóc, lại gọi điện, nhắn tin cho Jung. Jung vẫn lạnh lùng, vẫn đẩy Ji ra bằng những lời lẽ lạnh nhạt,đôi khi còn nặng lời với Ji. Thất vọng, cô đơn trong buồn tủi. Ji cắn răng chịu đựng trong suốt thời gian đó...

Jung không còn ba mẹ, ba cô mất vì 1 tai nạn hồi cô mới lớp 3, rồi khi cô lên cấp 2 thì mẹ nó cũng bỏ lại nó vì căn bệnh ung thư quái ác. Jung sống 1 mình trong căn nhà cấp 4 nhỏ bé mà ba mẹ để lại, khi bé nó còn được họ hàng giúp đỡ, nhưng từ năm vào cấp 3, Jung phải tự lo cho cuộc sống của mình, Jung làm thêm sau mỗi buổi học để kiếm tiền. Lâu lâu Jung vẫn được bà con họ hàng bên nội chu cấp 1 khoản nhưng rất ít. 1 cuộc sống khó khăn nhưng vẫn rất vui vẻ, và dường như từ lúc có Ji thì Jung có thêm nhiều nghị lực hơn...

Trái ngược với Jung..

Ji là con 1 trong gia đình khá giả. Ba mẹ đều là công nhân viên chức. Ji có khuôn mặt dễ thương, đôi má phúng phính khi cười. Jung vẫn hay trêu Ji gọi Ji là khủng long lai heo, Ji giận dõi làm Jung tìm mọi cách dỗ ngọt mặt dù vậy nụ cười luôn nở trên môi cả 2 rất hạnh phúc....

1 năm trôi qua kể từ khi chia tay, có lẽ con người ta khi mà phải chịu 1 nỗi đau nào đó quá lớn, phải đối mặt, phải sống trong nỗi đau ấy, dần dần họ cũng sẽ quên đi, sẽ trở nên vô cảm. Ji cũng vậy, Ji đã cố quên Jung, Ji hận Jung. Và hình như vì quá hận nên Ji muốn Jung biết rằng.. Ko có Jung thì Ji vẫn sống, Ji vẫn có thể hạnh phúc, không việc gì cô phải hối tiếc 1 người vô tình, bạc bẽo như vậy nữa....

Khoảng thời gian đó, Jung cố tỏ vẻ như không có gì ảnh hưởng, không có gì xảy ra với Jung. cố gắng tránh mặt Ji, nếu có vô tình gặp nhau, Jung cũng chỉ cười lạnh nhạt rồi quay ngoắt đi, Ji cũng vậy.

Nhưng Jung đâu biết rằng lại1 lần nữa.. Cô k kịp nhìn thấy những giọt nước mắt của ai đó đang nhẹ lăn.

Ở sâu trong trái tim Jung, vẫn còn tên 1 người con gái.. là Ji...

Jung vẫn yêu Ji, Jung k bao giờ muốn rời xa Ji. Nhưng vì muốn Ji hạnh phúc, muốn Ji có 1 cuộc sống hoàn hảo như bao cô gái khác, 1 tình yêu thật sự, được gia đình và xã hội công nhận, điều mà Jung không thể mang đến cho Ji, nên cô đành chấp nhận phải rời xa Ji, chưa 1 lúc nào cô quên đi Ji. Jung vẫn giữ những tấm hình của Ji, những món quà Ji đã tặng, gìn giữ cẩn thận. Vẫn nâng niu, vẫn xem như cơ và Ji vẫn đang yêu nhau...

Jung xót xa hình dung lại ngày hôm đấy.....7h tối, Jung đang nằm đọc sách, có tiếng gõ cửa. Đoán là thằng bạn cùng lớp đến mượn sách hoặc là Ji đến kéo nó đi đâu đó chơi như mọi khi. Jung mừng rỡ ra mở cửa. Trước mặt nó là 1 người đàn ông và 1 phụ nữ trạc tuổi bố mẹ cô, có lẽ là 1 đôi vợ chồng...

-Cậu là Eunjung phải ko?

-Dạ Phải ! 2 bác có việc gì ạ?

-Ừ,vợ chồng tôi có chuyện muốn nói.

-Vâng, mời 2 bác vào trong nhà, 2 bác đợi cháu 1 chút cháu đi lấy nước.

-Thôi khỏi, chúng tôi nói nhanh thôi.Vừa ngồi xuống ghế,người phụ nữ lên tiếng.

-Cô đang yêu Jiyeon, con gái chúng tôi phải ko?

Jung sững người, hóa ra đây là ba mẹ Ji, mặc dù yêu nhau 2 năm nay, nhưng chưa bao giờ Jung vào nhà Ji, chưa bao giờ nó gặp ba mẹ Ji, sở dĩ cô nghĩ vì cả 2 đứa vẫn đang đi học, như vậy có lẽ k nên.

-Vâng, vậy ra 2 bác là ba mẹ của Ji ạ, cháu xin lỗi.Cháu vô í quá, tại cháu chưa có dịp được gặp 2 bác nên... Người phụ nữ chặn lại.

-Tôi muốn cậu tránh xa cái Jiyeon nhà tôi ra. Jung lặng người, môi run run và mất 1 lúc nó mới bình thường trở lại, cô cúi mặt xuống

-Chắc cô cũng biết tại sao tôi cấm cô rồi, chúng tôi chỉ có mình nó thôi. Tôi muốn nó có cuộc sống bình thường, 1 tình yêu đúng nghiã, cô cũng biết tình yêu của 2 nguời con gái là không thể chấp nhận được ở xã hội này.

-Vâng ! Cháu hiểu.Cháu xin lỗi.

-Nếu cô thật sự yêu nó, hãy để nó có 1 người chồng và 1 gia đình đúng nghiã. Đừng nói với nó về cuộc gặp hôm nay. Chào cô.

Jung như người vô hồn, 2 dòng lệ từ từ trào ra, cay đắng. Jung cắn chặt môi rồi lặng lẽ khóc.

Jung chia tay Ji, thì cô đã phải chuẩn bị tâm lí, cố gắng nói bằng giọng điệu lạnh lùng nhất, cố gắng không bật khóc lúc nói. Jung chỉ dám gọi điện chứ không dám gặp Ji, vì nó biết Ji sẽ giữ cô lại hỏi lí do bằng được, Ji sẽ khóc. Cô sẽ không chịu được khi thấy Ji khóc, cô sợ cô sẽ yếu lòng, cô sẽ lại ôm lấy Ji. Sẽ làm ba mẹ Ji thất vọng... Cô luôn dõi theo Ji,luôn là người lặng lẽ đi sau Ji, âm thầm đứng nhìn Ji từ 1 góc nào đó. Cô không biết chia sẻ với ai ngoài Suzy cô bạn thân hồi cấp 3, cũng là bạn của Ji. Suzy vẫn luôn an ủi Jung, động viên, khích lệ cô cố gắng sau ngày ấy, là người gián tiếp thăm hỏi tình hình củaJi cho cô...

-Chuyện đã rồi, cậu đừng ôm buồn mãi nữa. Ji nó vẫn ổn và nó sẽ hạnh phúc thôi mà.

-Có lẽ đến khi nào Ji lấy chồng, tơ  mới thực sự yên tâm về Ji.

-Thế cậu định cứ diễn vai diễn kẻ bạc tình rồi ôm buồn đến bao giờ, cậu cũng phải bắt đầu lại như Ji chứ?

-Ừ... Nhưng k phải lúc này mày ạ.....

Rồi Ji cũng có người yêu mới, tên là Siwan. Là 1 người đàn ông thành đạt, phong độ. nghe Suzy kể hình như là 1 đối tác gì đó với ba của Ji, 1 lần vào nhà Ji ăn cơm, họ gặp nhau.....

-Trang sắp cưới rồi đấy, cậu yên tâm đc chưa?

-Ừ,chắc rồi.

-Thế cậu tính như nào?

-Học xong rồi nhưng mà chắc tơ  không có khả năng xin đc việc đâu, không có tiền cậu ạ.

-Thế chả nhẽ cứ ở nhà?

-Đâu có,tớ định sắp tới sang Nhật làm việc có ông bác đang làm bên đấy giới thiệu, hơi vất 1 tí nhưng sức mình có thì lo gì, đi vài năm kiếm ít vốn đã rồi tính chuyện sự nghiệp sau.

-Cậu muốn đi là vì muốn quên Ji đúng ko?

-Cậu...-Ừ thôi như thế cũng tốt...

Và dường như mọi thứ không bao giờ suôn sẻ như người ta mong muốn, ngày định mệnh ấy cũng đến. Ji đang trên đường đi tập thể dục như mọi khi vào mỗi buổi sáng, qua 1 dãy phố, khi Trang đang dừng lại để nghỉ.

-Xoảng!!!có tiếng gì đó vỡ ở phía trên đầu, Ji nhìn ngước lên. Bỗng vô số mảnh thủy tinh nhỏ bé rơi xuống, rơi cả vào mắt Ji, rất may những mảnh to đều không rơi trúng cô. Chưa kịp định hình là bụi hay là gì, Ji đưa tay lên dụi dụi vào mắt. Rồi Ji hét lên đau đớn sau đó lăn ra bất tỉnh...

Tỉnh dậy, Ji thấy đau, rất đau ở 2 mắt, cô không mở ra được vì đau, và vì hình như có 1 dải băng quấn quanh mắt Ji. Ji rất sợ, Ji bật dậy rồi 2 tay đưa ra phía trước mò mẫm, miệng gọi tên ba mẹ liên hồi. 1 bàn tay nắm lấy tay Ji.

-Con yêu, mẹ đây, đừng sợ, có mẹ đây rồi, không sao đâu con, mọi thứ ổn rồi.

-Mẹ ơi, con đau lắm, tối lắm, con không mở mắt được, con đang ở đâu??

-Mắt con đang đau, đừng mở ra. Con đang trong bệnh viện, ba mẹ đều ở đây cả rồi, con đừng sợ.

-Tối lắm mẹ ơi, con đau lắm, con bị làm sao rồi mẹ ơi. Mẹ nói đi?

-Có người làm vỡ cửa kính, con bị thủy tinh rơi vào mắt, nhưng k sao đâu, ba mẹ ở với con đây rồi.

-Mắt con có bị sao không mẹ? con thấy đau lắm, con k mở ra đc.

-Con nằm xuống, đừng sợ. Ba mẹ sẽ kêu bác sĩ chữa cho con ngay, con yêu đừng lo....

Ji đc chuẩn đoán là bị chấn thương giác mạc nghiêm trọng, điều kinh khủng hơn nữa là.. Ji sẽ k còn được nhìn thấy ánh sáng trở lại nữa. Nghe bác sĩ nói, ba mẹ Ji bật khóc nức nở, thương con gái duy nhất, chỉ vài tuần nữa là lên xe hoa, sẽ có 1 cuộc sống hạnh phúc. Trớ trêu thay, trò đời luôn là như thế.

Tự đoán được tình trạng hiện tại, khi ba mẹ vừa vào phòng. Ji hỏi:

-Con có bị mù không hả mẹ, con có thấy đc nữa k hả mẹ??..Xót xa. Mẹ Ji ôm lấy cô bật khóc.

-Ba mẹ xin lỗi, ba mẹ sẽ cố hết sức để chữa cho con,ba mẹ sẽ tìm người thay mắt cho con bằng mọi giá. Ji cũng bật khóc theo mẹ, dù mắt Ji đau xót vô cùng,tuy không ra nổi nước mắt, nhưng ai cũng hiểu nỗi đau cả thể xác và tinh thần lúc này Ji phải chịu đựng....Jung đứng bên ngoài, cô không dám vào, không muốn để ba mẹ Ji biết cô đang ở đây, không muốn để Ji biết 1 kẻ như nó đang ở đây. Suzy đã báo tin cho ncô biết, cô vội vàng đến bệnh viện nhanh nhất có thể. Cô đau nhói trong tim, cố gắng cầm nước mắt khi nghe những lời kêu khóc của mẹ Ji và của người con gái mà nó yêu nhất.

.

.

.................

Con sợ lắm mẹ ơi. Đau thắt trong lòng, Jung ngậm ngùi quay bước chạy thật nhanh ra ngoài, nước mắt lại rơi,đã gần 2 tháng nay, cô tưởng chừng sẽ k phải khóc vì Ji 1 lần nào nữa....

5 ngày sau. Có 1 người đồng ý hiến giác mạc và Ji có cơ hội chữa lành mắt trở lại. Ji vui mừng khi nghe ba mẹ báo tin, mẹ Ji nói là của 1 người đã khuất, trước khi mất người đó có di nguyện như vậy. Ji thầm cảm ơn người đó...

Ca phẫu thuật thành công, Ji nhìn thấy ánh sáng trở lại, thấy ba mẹ Ji. người chồng sắp cưới của Ji với Ji lúc này,k điều gì hạnh phúc hơn đc nữa..

..Rồi 1 ngày...

-Ji à, mẹ bảo này.

-Dạ.

-Mẹ nghe nói Eunjung nó vừa mất đc mấy hôm đấy, nghe nói là bị mấy thằng thanh niên sai rượu chạy ôtô phóng nhanh vượt ẩu, số nó khổ quá,đang đi trên vỉa hè thôi mà thằng kia cũng đâm vào, con đến tiễn cô ấy lần cuối đi.

-Con sắp cưới rồi. Để qua lễ cưới đi mẹ, thật tình con không bao giờ muốn đến nhà kẻ bạc tình đấy nữa.

-Nhưng mà con à...

-Con ra ngoài với Siwan đây, mẹ cứ ăn cơm trước đi nhé...

Vừa bước ra ngoài, Ji gặp Suzy đang đứng đợi.

-Ô kìa, sao hôm nay sao cậu đến tìm tớ thế? Ji cười hỏi.

-Bạn có định đến lễ tan của Jung 1 chút được không đc không? Dù gì cậu ấy cũng là...

-Để sau đi, giờ tớ không muốn nhắc đến. Nếu chỉ là việc ấy thì tớ phải đi đây.

-Dừng lại, thật sự tớ phải nói với cậu chuyện này.

-Chuyện gì???-Nếu Eunjung cậu ấy còn, tớ sẽ chẳng bao giờ nói ra, nhưng giờ cậu ấy mất rồi.Tớ phải nói...

-Có 1 hôm, tại cafe page one, tớ gặp chồng sắp cưới của cậu đang ngồi ngay đằng sau nói chuyện với bạn của hắn, lúc đấy bạn vẫn đang ở bệnh viện.

-Chuyện gì?? Như thế nào??

-Hắn nói nếu bạn không thể chữa khỏi đôi mắt, không thể thấy được nữa, hắn sẽ từ hôn. Bạn mà phẫu thuật chậm vài hôm nữa thôi là hắn nói chia tay cậu rồi.

-Cậu nói gì thế? Anh ấy không phải loại người như thế. Anh đấy yêu tớ và tớ cũng vậy.

-Tớ biết, hắn yêu cậu nhưng khi cậu gặp chuyện như thế, hắn đã nản lòng. Liệu 1 người như thế có đáng để cậu lấy làm chồng ko??

-Tớ không cho phép ai nói xấu anh đấy như vậy. Tại sao tớ phải tin cậu?? Cậu là bạn thân của Jung, cậu muốn giúp Jung phá bọn tớ đúng không??

-Đc rồi, thế thì cậu hãy tự dùng đôi mắt của Jung mà nhìn nhận cái người chồng của Cậu đi, nhưng đừng hối hận.

-Cậu...  cậu nói gì cơ?? Mắt của ai??

-Có lẽ cậu nên hỏi bố mẹ cậu đi, tớ nói đến đây thôi. Tớ không để sự hi sinh của Jung là vô ích được.

Ji chạy thật nhanh về nhà, trong đầu Ji lúc này hàng ngàn suy nghĩ lẫn lộn, đan xen cả sự sợ hãi, Ji sợ rằng điều Suzy nói là thật, nhưng không phải về Siwan mà là về Jung. Về đến nhà, Ji thấy ba mẹ mình ăn mặc gọn gàng như đang chuẩn bị đi đâu đó.

-Ba mẹ định đi đâu à??

-Sao con làm gì mà mồ hôi nhễ nhại vậy??

Ba mẹ định đến lễ tan Eunjung.

-Trước khi đi ba mẹ phải trả lời con chuyện này đã.... -Có phải, người hiến giác mạc cho con mà mẹ nói là nói dối đúng ko? Người đó là Jung đúng ko??

-Tại.. tại sao con??

-Ba mẹ đừng giấu con nữa, con muốn biết, con phải biết.

-Đến nước này ba mẹ cũng không giấu con nữa, là Eunjung nó yêu cầu ba mẹ phải giữ kín không để con biết thôi...

Ji chết lặng người, điều cô sợ nhất là sự thật, Suzy nói đúng. 1 sự thật mà kinh khủng nhất từ trước đến nay cô phải chịu đựng, còn hơn cả lúc Jung chia tay cô và lúc cô biết cô bị mù.

-Nó biết con bị hỏng giác mạc nó đã đến gặp ba mẹ và xin ba mẹ đồng ý để nó hiến giác mạc cho con...

-Từ đầu ba mẹ không đồng ý, nhưng mà.............

.

..

-Cháu xin 2 bác, 2 bác đồng ý giúp cháu, đây là điều cuối cùng cháu có thể làm được cho Ji. Cuộc sống từ nay về sau của cháu, cháu chấp nhận,cháu sẽ tự lo đc.

-Nhưng mà, chúng tôi không thể làm thế với cháu, chính tôi đã cản cô với...-Ngày đấy,cháu đã đồng ý làm theo lời bác vì cuộc sống của Ji, bây giờ vẫn vì cuộc sống của Ji, cháu mong 2 bác đồng ý....

-Nó khóc trước mặt ba mẹ,

không biết làm như nào, vì quá thương con nên ba mẹ đồng ý,tội cho nó quá. Ba mẹ định sau khi nó hiến giác mạc cho con, ba mẹ sẽ chu cấp tiền cho nó mỗitháng, để nó có đủ ăn đủ mặc đợi đến khi nào có người nào hiến giác mạc mới, ba mẹ sẽ chữa lại cho nó...Rồi mẹ Ji cũng bật khóc.

-Thế mà, chưa kịp đền đáp cho nó cái gì mà nó đã..... Mẹ xin lỗi, ngày xưa mẹ đã ngăn cấm nó quen với con vì tương lai của con. Giờ mẹ mới hiểu Eunjung rất yêu con vì con nố có thể hy sinh tất cả. Con đừng trách nó hãy trách ba mẹ quá cố chấp, cùng ba mẹ đến gặp nó lần cuối...

Trang ngã quỵ xuống, mắt cay cay, Ji bật khóc. khóc như chưa bao giờ được khóc,

Như ngày trước lúc nó nói chia tay Ji....Nhìn tấm di ảnh của Jung, vẫn đôi mắt dịu dàng nhìn nó như ngày nào vẫn nụ cười tươi dù cuộc sống có đau khổ. Ji đau xót, hối hận vì đã không cố gắng tìm hiểu lí do Jung chia tay cô, mà chỉ cố gắng níu kéo Jung, rồi căm hận Jung đã chà đạp lên tình cảm của cô. Nước mắt Ji tuôn ra nhưng không khóc thành tiếng. Vào phòng Jung, mọi thứ vẫn ngăn nắp,vẫn bố trí như ngày cô và Jung yêu nhau, tấm ảnh 2 đứa chụp chung vẫn trên chiếc bàn học, con gấu bông Jung thích vẫn gọn gàng nơi đầu giường....

Suzy bước vào.. Rồi 1 lúc sau đưa cho Ji 1 chiếc hộp.

-Tớ nghĩ nó là dành cho cậu........

Đến nhà, Ji mở chiếc hộp ra, tất cả mọi thứ mà Ji tặng cô, đều nằm trong này.. Chiếc vòng cổ, chiếc nhẫn móc treo chìa khóa..v..v. Và 1 lá thư Jung đã để lại cho Ji, đêm mà trước khi Trang và nó phẫu thuật giác mạc......

" Ji à, Tó hi vọng 1 ngày nào đó cậu đọc được những dòng này. Vì khi ấy là lúc tó k còn nữa, k còn dõi theo cậu đc nữa. Chưa 1 lúc nào tớ hết yêu cậu cả, chưa 1 phút nào tớ quên đi cậu.. người con gái đầu tiên và duy nhất quan tâm tớ, yêu thương tớ, ở bên tớ.. tớ xin lỗi, xin lỗi vì đã k thể đi cùng cậu hết đoạn đường như tớ vẫn hứa, k chăm sóc cho cậu những lúc cậu đau ốm, k thể nấu món mà cậu thích cho cậu ăn, k thể cõng e những lúc e thấy mỏi. Xin lỗi vì tớ đã làm cậu khóc rất nhiều, xin lỗi vì đã phải tỏ ra vô cảm với cậu, phải để cậu thất vọng vì tớ. Xin lỗi vì đã làm cậu đau lòng, cậu đau như thế nào, tớ đau gấp trăm lần như thế. Xin lỗi vì đã k thể yêu cậu đc nữa... tớ viết những lời này, có lẽ chẳng cho ai đọc, chẳng ai đọc đc..Nhưng tớ cứ viết, vì sau hôm nay, có lẽ tớ k bao giờ viết đc nữa, tớ sẽ ngắm nhìn cậu thật lâu.. Vì có lẽ tớ sẽ k bao giờ đc thấy cậu 1 lần nào nữa. cậu là hạnh phúc của tớ và tớ k giữ đc hạnh phúc ấy, thì có lẽ tớ sẽ bảo vệ hạnh phúc của cau. Vì cậu hạnh phúc, cũng coi như tớ hạnh phúc rồi. Tớ đã hi sinh tình yêu của mình 1 lần để cậu có 1 cuộc sống thật tốt, thì chẳng có lí do nào mà a k hi sinh lần nữa để bảo vệ nó. Nhìn cậu vui cười, nụ cười mà tớ chưa bao giờ quên.. tớ đã đánh cắp nó. Rồi có người lấy lại đc, trả về cho cậu. Thì tớ hiểu tớ nên làm gì lúc này... Quên cậu nói thì dễ. Nhưng đó là điều khó nhất mà tớ phải làm. Cậu hãy cố gắng sống thật hạnh phúc, như mình đã từng có.. À k, phải hạnh phúc hơn thế cậu nhé. Đâu đó vẫn có tớ dõi theo cậu dù k nhìn thấy cau... Nhưng tớ vẫn luôn đi đằng sau cậu dù là đi chậm nhưng nếu 1 ngày nào cậu cần, tớ vẫn sẽ đuổi kịp đc mà. Tớ yêu cậu Park Jiyeon".

Ji như chết lặng có hối hận cũng đã muộn màng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro