Chương 19:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên làn da của cô không có vết đen do bị ăn mòn, rõ ràng không phải là người dị hóa, nếu không cô đã không bị khi dễ đến trạng thái này.

"Tôi... tôi biết ông ấy, tôi là nhân viên ở đây..." Giọng người phụ nữ run run.

Chỉ có ở trong một cửa hàng tiện lợi được gia cố mới có thể ngăn chặn hoàn toàn cuộc xâm lấn diện rộng ban đầu.

Quý Hủ: "Ông ấy có tới đây không?"

Nữ nhân viên: "Không có, thỉnh thoảng ông chủ mới tới đây, nhưng từ khi tận thế cũng không thấy tới."

Quý Hủ cũng đoán được không có khả năng Mạnh Trọng sẽ ở lại đây, là ông chủ không có khả năng thức suốt đêm với nhân viên ca đêm.

Quý Hủ chưa từ bỏ: "Cô có biết gia đình ông ấy sống ở đâu không?"

Nữ nhân viên lắc đầu, cô chỉ là một nhân viên nhỏ, làm sao biết được ông chủ của mình ở đâu?

Cửa kính lại bị đẩy ra, Quý Hủ lập tức nhặt gậy bóng chày lên, phát hiện người đi vào chính là Tần Nghiễn An.

Quý Hủ: "Những người đó đâu?"

Tần Nghiễn An chỉ mất kiểm soát trong giây lát, rất nhanh đã tự mình áp chế lại: "Tôi không tìm thấy tên đầu trọc, có lẽ hắn ta đã chạy trốn. Cậu có tìm được người không?"

Quý Hủ: "Ông ấy không có ở đây."

Với sự điên cuồng của Phạm Bảo, dù có phải trả giá bằng mạng sống cũng sẽ cắn lại đối thủ một miếng, nên sẽ không dễ dàng bỏ trốn như vậy, chắc hắn chỉ tạm thời tránh đi, đợi họ rời đi rồi lại quay về. Dù sao trạm xăng ở đây, cửa hàng tiện lợi có đồ ăn, nhà lại kiên cố không dễ đột nhập, không có nơi nào thích hợp hơn nơi này để ở.

Chỉ cần có trạm xăng là có thể không ngừng tạo ra bom xăng, Quý Hủ vốn muốn báo đáp ân huệ của Mạnh Trọng nhưng không ngờ lại bị đám Phạm Bảo lợi dụng.

Quý Hủ định xoay người rời đi, đột nhiên dừng lại, cởi quần áo chống nắng ném cho nữ nhân viên đang mặc quần áo rách.

"Những người đó có lẽ sẽ quay lại, nơi này không thể ở lâu, các người cũng nên rời đi."

Hầu hết các cô gái bị giam ở đây đều là bị đám Phạm Bảo bắt giữ, khi nghe được có thể rời đi, trên khuôn mặt tê dại và tuyệt vọng hiện lên hy vọng, có người ngập ngừng đứng dậy, thấy đám Quý Hủ không ngăn cản, liền mạnh dạn đi ra ngoài, càng đi càng nhanh cuối cùng là chạy.

Có người dẫn đầu, những người khác cũng bắt đầu lao ra ngoài, chẳng bao lâu, tất cả những người sống sót trong cửa hàng tiện lợi đều đã biến mất.

Trong vài ngày qua kể từ khi bị bắt, họ đã bất lực nhìn đàn ông bị ép ra ngoài đẩy xe, còn phụ nữ và trẻ em không vâng lời thì bị thả ra ngoài để thu hút lũ quái vật gần đó, kết cục không cần nghĩ tới cũng biết.

Bọn họ lúc nào cũng sợ hãi, không biết khi nào sẽ đến lượt mình, bây giờ có cơ hội trốn thoát, sẽ không có ai ngu ngốc ở lại đây chờ đám súc sinh kia quay lại, tất cả đều dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi.

Tần Nghiễn An nhìn họ rời khỏi cửa hàng tiện lợi, cảm xúc sợ hãi nhanh chóng giảm xuống, so với lũ quái vật bên ngoài, họ càng sợ ở lại đây hơn.

Trong tận thế, con người còn đáng sợ hơn cả quái vật.

Quý Hủ đẩy cửa đi ra ngoài, tinh thần lực của cậu tạo thành một khối sáu mặt hoàn toàn phong bế, một hình chữ nhật từ hư không xuất hiện, phong tỏa hoàn toàn trạm xăng, không chỉ trên mặt đất mà còn dưới lòng đất.

Cho dù đám Phạm Bảo có quay lại, dù có đào ba thước đất cũng không thể đào được chút xăng dầu nào.

Tần Nghiễn An đứng bên xe nhìn cậu.

Cùng một hình thức, đồng dạng ngăn cách cảm xúc, không hề nghi ngờ, nơi này cũng đã bị Quý Hủ động qua.

Quý Hủ quay người lại, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông.

Quý Hủ: "???"

Tần Nghiễn An: "Còn nơi nào khác đã được gia cố nữa? Sao không phong tỏa tất cả lại."

Với rất nhiều thùng được sử dụng, chắc hẳn phải có nhiều hơn một trạm xăng.

Quý Hủ ban đầu chỉ muốn chuyển xăng, nhưng hành vi của Phạm Bảo đã nhắc nhở cậu rằng không thể chuyển toàn bộ trạm xăng ở thành phố Thanh Giang. Thùng lớn đều có hạn, không chứa được nhiều như vậy, nếu bỏ trạm xăng thì sẽ luôn có người dùng đủ loại thủ đoạn để lãng phí xăng dầu.

Không có xăng, những chiếc xe cậu mua sẽ trở nên vô dụng.

Đám người Phạm Bảo một khi biết rằng xăng ở trạm xăng có thể sử dụng được thì rời khỏi chỗ này bọn chúng cũng sẽ tìm tới những chỗ khác.

Quý Hủ: "Quả thật nên phong tỏa hết."

Vì không thể mang hết đi nên chỉ có thể phong tỏa chúng lại.

Mạnh Trọng có xe gia cố, có xe thì cần xăng, trạm xăng này Quý Hủ sẽ không động tới, khi tìm được Mạnh Trọng sẽ trả lại cây xăng và cửa hàng tiện lợi cho ông ấy, nhưng trước khi tìm được Mạnh Trọng, cậu chỉ có thể phong tỏa nó lại.

Hai người lên xe rời đi, thay vì đi lấy thùng, họ lại đi tìm trạm xăng.

Tần Nghiễn An vẫn là người lái xe, Quý Hủ liếc nhìn tay phải rồi quay lại nhìn Bố Tể, tiểu gia hỏa đang nằm trên ghế dài, dùng hết bàn chân bám chặt vào ghế, dang rộng cơ thể ra như một chiếc bánh mèo, vì sợ bị bay ra ngoài.

Quý Hủ đưa tay sờ sờ đầu nhóc, Bố Tể rên rỉ, trong giọng tràn đầy trách cứ, nếu không phải có lưng ghế chặn lại, bây giờ nó đã bay lên kính chắn gió rồi.

Không có phương tiện định vị, Tần Nghiễn An cũng không quen đường đi trong thành phố Thanh Giang, chỉ có thể dựa vào sự hướng dẫn của Quý Hủ để lần lượt đi đến các trạm xăng, mới gia cố được vài trạm thì trời đã tối.

Di chuyển vào ban đêm rất nguy hiểm, hai người ăn gì đó rồi qua đêm trên xe, Quý Hủ ôm Bố Tể nằm co ro trên ghế dài. Tần Nghiễn An thân cao chân dài, ở trên chỗ ngồi chấp vá tạm một đêm, chiếc xe tải được gia cố giống như một thành lũy di động nhỏ, rất an toàn.

Đúng như Quý Hủ nghĩ, sau khi hai người rời đi, Phạm Bảo đã mang người quay về, bọn chúng đều bị thương nặng, trên người có rất nhiều mảnh vỡ xe, dù những chiếc xe đã trở nên giòn sau khi cuộc xâm lấn nhưng so với máu thịt con người cũng là một công cụ sắc bén.

Bọn chúng không biết đó là loại năng lực gì, nó giống như là không khí bị nổ mạnh, không có tiếng động nhưng uy lực rất mạnh. Chúng biết mình bị áp đảo nên vội vàng bỏ chạy, chỉ đợi bọn họ rời đi rồi mới quay lại. Ở đây có đồ ăn, đồ uống, chỗ ở và trạm xăng, là một nơi rất tốt để xây dựng căn cứ, không thể từ bỏ chỗ này được.

Sau khi núp trong bóng tối quan sát hồi lâu, xác định không nhìn thấy xe tải, biết nhóm Quý Hủ đã thực sự rời đi, không chiếm trạm xăng, điều này khiến chúng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là chờ khi bọn chúng thấy rõ tình hình trạm xăng, đều trợn tròn mắt, một trạm xăng tốt như vậy lại bị "xi măng" phong tỏa!

Không chỉ vậy, ngay cả cửa kính và cửa sổ của cửa hàng tiện lợi cũng bị phong tỏa, đừng nói tới đồ ăn và nước uống bên trong, hiện tại muốn đi vào cũng không được.

Phạm Bảo không có khả năng dễ dàng từ bỏ, hắn ta ra lệnh cho người của mình đào đất, đập tường, phải đem trạm xăng và cửa hàng tiện lợi đào ra.

Quý Hủ rất tự tin vào năng lực dị hóa của mình, ngay cả năng lượng thạch anh cũng không thể phá hủy, cho dù họ có đào hay đập mạnh đến đâu, chúng cũng đừng mơ đến việc phá hủy được "thành lũy" vững chắc này.

Sau khi trời sáng, hai người tiếp tục lái xe đi tìm trạm xăng, phong tỏa từng cái, một số trạm xăng ở xa hơn thậm chí còn không nhìn thấy cuồng thi chứ đừng nói đến những người sống sót. Những trạm xăng như vậy Quý Hủ sẽ bỏ qua, để lại cho những người sống sót có nhu cầu, tất nhiên không phải nói đám người của Phạm Bảo, mà là những người sống sót thực sự cần xăng dầu.

Không bao giờ nên đánh giá thấp trí thông minh của con người, vật chất tối thực sự có thể xâm nhập vào mọi thứ, nhưng không có gì đảm bảo rằng sẽ không có "cá lọt lưới". Nghe đồn rằng chiếc xe cải trang đầu tiên thay đổi nguyên vật liệu mới được tạo ra bởi một người thợ sửa xe không ngừng đổi mới bình xăng cùng động cơ, vì không có sẵn xăng và dầu ma dút nên anh ta phải tìm kiếm những nguồn năng lượng mới, cho nên mới nghĩ ra làm xe cải trang.

Ở kiếp trước sự xuất hiện của xe cải trang bị hạn chế bởi sự xuất hiện của các nguồn năng lượng mới, chỉ có năng lượng mới, chúng ta mới có thể tạo ra xe cải trang trong tương lai. Hiện tại, thành phố Thanh Giang đã có trạm xăng hoàn chỉnh, rất có thể xe cải trang sẽ xuất hiện sớm hơn.

Quý Hủ có thể hoàn thành việc phong tỏa trạm xăng mà không cần xuống xe.

Có thể do tận thế mới xảy ra vài ngày, những người sống sót đều chỉ tập trung vào việc thu thập vật tư để sống sót, mọi người đều biết rằng tất cả các phương tiện đều trở thành phế liệu, xăng thì biến thành keo, trạm xăng không quan trọng lắm trừ khi vô tình phát hiện ra có trạm xăng còn có thể sử dụng.

Việc phong tỏa sau đó diễn ra suôn sẻ, họ tìm thấy những thi thể rách nát tại một trạm xăng và một cửa hàng tiện lợi, bức tường kính của cửa hàng tiện lợi bị đập vỡ, trong cửa hàng có những gói thực phẩm và chai nước khoáng vương vãi, chắc là của người sống sót bỏ lại. Không biết là bị quái vật dị hóa tấn công hay chính những người sống sót cũng biến thành quái vật dị hóa, tóm lại là chỉ nhìn thấy xác chết, không có người sống.

Xe tải chạy vòng quanh thành phố Thanh Giang suốt một ngày, ngoại trừ những trạm xăng cố tình bỏ qua, còn lại đều được phong tỏa.

Các trạm xăng được bỏ qua đều cách xa ngoại thành phía Bắc, đám Phạm Bảo cho dù muốn tìm cây xăng cũng phải xem còn mạng để tìm không đã.

Hai người một mèo lại ở trên xe một đêm nữa, sau bình minh, họ đi đến vùng ngoại ô phía bắc, mang toa xe đi thẳng đến thị trấn Bạch Loan.

Chung Trì và Chung Phong Dân đã lái xe trở lại căn cứ hai ngày trước, vẫn luôn đợi Quý Hủ và Trình Mạch, ban đầu họ nghĩ rằng ngày hôm sau hai người sẽ quay lại, nhưng chờ đợi như vậy cho đến ngày thứ tư, Miêu Lập Thu và cha mẹ Trình đều lo lắng.

Mẹ Trình mỗi ngày đều chạy ra cửa mấy lần chờ con trai về.

Sáng sớm hôm đó Miêu Lập Thu và Trương Hữu Đức đang chuẩn bị bữa sáng thì nghe thấy tiếng còi xe tải, nghe thấy tiếng xe tải quay lại, họ lập tức chạy ra cửa, đợi đến khi tiếng xe đến gần mới mở cửa ra.

Xe tải lao thẳng vào, hai vợ chồng vội vàng đóng cửa lại, khóa cửa cẩn thận, chặn đám cuồng thi đang đuổi theo xe.

Tần Nghiễn An xuống xe, nhìn vào tường vây cao lớn, ý thức được rõ ràng năng lực của Quý Hủ, so với suy nghĩ của anh càng mạnh và quan trọng hơn.

Chỗ nào có Quý Hủ, thì đó là nơi an toàn.

Quý Hủ ôm Bố Tể từ ghế xuống, dì Thu và chú Trương đã theo qua đây, rất ngạc nhiên khi nhìn thấy một con mèo lớn như vậy.

Quý Hủ giới thiệu Tần Nghiễn An với bọn họ: "Đây là cháu trai của bà Tần."

Miêu Lập Thu và Trương Hữu Đức đều biết bà Tần thông qua Quý Hủ, dì Thu nhiệt tình kêu bọn họ cùng ăn bữa sáng vừa được chuẩn bị.

Bây giờ không có điện, ga, chỉ có thể nấu ăn bằng than củi. Quý Hủ từ xa ngửi thấy mùi bánh bao thơm phức, bụng đói cồn cào, ở bên ngoài chỉ có thể dựa vào đồ ăn nhẹ để thỏa mãn cơn đói, căn bản không đủ no.

Trước cửa nhà Miêu Lập Thu có một thùng dầu lớn đã rỉ sét, thùng dầu đã được sửa chữa một chút để có thể cho củi từ bên dưới vào, bên trên đặt một chiếc nồi trở thành bếp lò di động. Lúc này, một chiếc nồi hấp lớn được đặt trên thùng dầu, lửa bập bùng trong bếp, khói trắng lượn lờ.

Nhìn thấy chiếc bếp đơn giản như vậy, Quý Hủ nhớ tới mình đã đặc biệt mua một chiếc bếp củi, nồi đơn, nồi đôi đều có, nhưng lúc đi đã quên đưa cho dì Thu, không biết họ tìm ở đâu ra một chiếc bếp to lớn cũ nát như vậy.

Nhìn thấy Quý Hủ đang nhìn chằm chằm vào cái bếp, Miêu Lập Thu mỉm cười nói: "Là chị Chung tìm được cái này cho dì, tuy nhìn bề ngoài không đẹp mắt nhưng lại rất dễ sử dụng, nấu cơm xào rau đều rất ngon."

"Mau vào trong rửa tay rồi ra ăn cơm." Miêu Lập Thu giục bọn họ vào trong.

Trương Hữu Đức đã chuẩn bị nước rửa tay cho họ, ở đây có nhà và nhà kính, hầu như nhà nào cũng có giếng, tuy nhiên những cái giếng này cũng cần máy bơm để bơm nước, mà máy bơm thì phải sử dụng điện.

Trong hai nhà kính của Quý Hủ có mấy cái giếng nước, ngoài sân còn có một cái giếng điều áp, có thể tự tay ép nước mà không cần dùng điện.

Khi Quý Hủ rời đi, cửa sân đã khóa, không có điện, không có giếng nước, trong thời tiết nắng nóng như vậy, nước chắc chắn là một vấn đề lớn.

"Chú Trương, nước này..." Quý Hủ nhìn thấy trong phòng có một dãy xô nước tinh khiết, có một số đã dùng hết.

Trương Hữu Đức cho biết: "Gia đình Chung Trì có một máy phát điện nhỏ. Tình cờ trong nhà còn dư một ít dầu ma dút nên mọi người dùng máy bơm để lấy nước giếng. Ba nhà đều tích trữ một ít."

Quý Hủ gật đầu, không nói nhiều, cậu chỉ là tiến vào thế giới ý thức, tìm được mô hình giếng nước trong mô hình ý thức của căn cứ thành lũy, những thứ này đều do cậu dùng tinh thần lực tạo ra.

Sau khi tận thế sẽ xảy ra tình trạng thiếu lương thực và nước uống trầm trọng, trong vài ngày nếu không có thức ăn sẽ không chết đói, nhưng nếu không có nước vào một ngày nắng nóng thì sẽ thực sự tử vong. Lúc trước cậu trốn ở trong nhà, cũng vì không có thức ăn, nước uống phải mạo hiểm ra ngoài tìm kiếm, trốn đông trốn tây cuối cùng trốn vào khu thương mại kia.

Sau khi xây xong căn cứ, việc đầu tiên Quý Hủ giải quyết là vấn đề nguồn nước. Nguồn thức ăn và nước trên mặt đất đã bị ăn mòn nghiêm trọng, hàm lượng vật chất tối đã đạt đến mức nguy hiểm cao, ngược lại, nguồn nước ẩn dưới lòng đất sau khi được lọc qua các lớp mặt đất có hàm lượng thấp, vì vậy Quý Hủ nảy ra ý tưởng đào giếng.

Cậu có thể xây dựng mô hình giếng nước, nhưng không thể tìm kiếm nguồn nước ngầm, khi đó cậu đã tìm thấy người có hiểu biết vấn đề này trong số những người sống sót nên đã xây dựng một giếng nước ở căn cứ, giải quyết vấn đề nước uống.

Nguồn nước ở thị trấn Bạch Loan rất đầy đủ, chỉ cần khoan khoảng hơn mười mét là đã có nước nên việc khoan giếng rất thuận tiện.

Hết chương 19.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro