Chương 21: (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong mắt Chung gia, Quý Hủ chỉ cúi đầu suy nghĩ, nhưng Tần Nghiễn An lại cảm nhận được sự dao động năng lượng trong cơ thể Quý Hủ, tương đối yếu, tương tự như lúc cậu phong tỏa trạm xăng.

Chỉ là những dao động năng lượng yếu ớt đó đột nhiên tăng lên, cơ thể Quý Hủ được bao bọc bởi những sợi năng lượng cuồng bạo, như thể những sợi năng lượng này đã bị ức chế quá lâu, những sợi năng lượng bắt đầu nở rộ và tản ra xung quanh Quý Hủ.

Sắc mặt của Tần Nghiễn An đột nhiên thay đổi, anh có thể cảm nhận rõ ràng quỹ đạo của các sợi năng lượng: "Tránh xa!"

Tần Nghiễn An đẩy hai ba con Chung gia đang đứng gần đó ra, anh cảm thấy năng lượng dao động xuyên qua cánh tay, máu rỉ ra từ vết thương nhỏ.

Giỏ nho trên mặt đất lập tức vỡ thành vô số mảnh, mùi trái cây đậm đà bay trong không khí cùng với mùi máu.

Mẹ Chung đang mang nước lại đây định rửa nho bị dọa choáng váng.

Quý Hủ toàn thân run rẩy, môi dính đầy máu, máu mũi không ngừng nhỏ xuống. Cậu đang cố gắng trấn áp năng lượng bạo loạn, đồng thời bảo vệ và hàn gắn ý thức bị thương của mình, tuyệt đối sẽ không bao giờ để mình trở thành một con quái vật khát máu!

Cảm nhận được sóng năng lượng được thu trở về, tay phải của Tần Nghiễn An nhanh chóng biến thành móng vuốt sắc bén, vảy đen trong nháy mắt được trang bị đến khuỷu tay, Chung Trì không thể ngăn cản chỉ kịp nhìn thấy Tần Nghiễn An chạy về phía Quý Hủ.

Những móng vuốt cứng rắn bắt vào không trung, Chung Trì dường như nhìn thấy những tia lửa bay ra, có thứ gì đó lóe lên trên vảy của Tần Nghiễn An, đó là dấu vết do các sợi năng lượng chạm vào vảy cứng để lại.

Tần Nghiễn An quấn lấy những sợi năng lượng rải rác, nhanh chóng đến gần Quý Hủ, bế cậu lên bước nhanh vào nhà.

"Lấy cho tôi một cái khăn ướt."

Ba thành viên của Chung gia đều sợ hãi trước diễn biến bất ngờ. Chung Phong Dân là người đầu tiên phản ứng, lấy cái khăn trên sợi dây đi nhúng nước.

Chung Phong Dân muốn đi đưa khăn lại bị Chung Trì ngăn lại: "Để con đưa cho."

Môi trường xung quanh Quý Hủ quá nguy hiểm, Chung Trì sẽ không để ba mình mạo hiểm, anh là một người dị hóa, có cơ hội sống sót cao hơn.

Tần Nghiễn An đặt người lên ghế sofa, quay mặt sang một bên để ngăn máu mũi chảy ngược khiến Quý Hủ nghẹt thở, rồi dùng khăn ướt đắp lên trán cậu. Tần Nghiễn An biết đây không phải là chảy máu mũi nên không dám bóp mũi để cầm máu, chỉ có thể tiếp tục lau cho cậu.

Những sợi năng lượng trói chặt vào vảy trên cánh tay phải của anh đột nhiên lỏng ra, rút lui như thủy triều.

Lông mày của Quý Hủ giãn ra, vừa mở mắt liền gặp phải một đôi mắt lạnh như sương tuyết.

Sắc mặt Tần Nghiễn An rất ngưng trọng, quai hàm rắn chắc căng cứng, giống như đang gặp nguy hiểm sống chết, khi nhìn thấy cậu mở mắt ra, băng tuyết lập tức tan chảy.

"Cậu cảm thấy thế nào? Có sao không?" Tần Nghiễn An trầm giọng hỏi.

Quý Hủ lấy khăn xuống, chậm rãi ngồi dậy, nhìn người không sợ sống chết đến gần mình, trong lòng cảm xúc phức tạp.

Thành thật mà nói, cho dù Tần Nghiễn An có là cháu trai của bà Tần thì Quý Hủ cũng không tin tưởng anh bằng dì Thu và Trình Mạch.

Hai người sau có nền tảng của kiếp trước, nhưng Tần Nghiễn An thì không, tất cả hiểu biết của Quý Hủ về anh đều đến từ lời kể của bà Tần, trong mắt bà thì cháu trai của bà là người giỏi nhất thế giới, có khuynh hướng tình cảm nghiêm trọng.

Quý Hủ có thể nghe, nhưng lại không thể tin hết được.

Đưa Tần Nghiễn An về căn cứ không chỉ vì tiền mà còn vì bà Tần. Dù sao anh cũng là người thân duy nhất của bà Tần, Quý Hủ dù có thế nào cũng sẽ giúp đỡ bà, dù anh có là bùn lầy cũng không thể bỏ mặc được.

Huống chi Tần Nghiễn An quả thực rất xuất sắc, việc gì cũng có thể làm được, bản thân rất mạnh mẽ, điềm tĩnh chính chắn, gặp vấn đề gì không hề hoảng sợ, ra tay quyết đoán. Những người như vậy chắc chắn sẽ sống tốt trong tận thế hỗn loạn này, cho dù ở chỗ nào.

Trong tình huống biết rõ sẽ nguy hiểm, còn dám tiến lên giúp đỡ cậu, cho dù là bạn bè lâu năm cũng chưa chắc có thể làm được như vậy.

Cơn đau kịch liệt như đầu sắp nổ tung đã không còn, chỉ là vẫn luôn có cảm giác đau đầu, cậu đã quen với loại đau đớn này.

Trong tận thế, không ai có được cuộc sống dễ dàng, cậu có thể cảm thấy đau đầu, chứng tỏ cậu vẫn là một con người.

Quý Hủ cầm cái khăn ướt, ánh mắt không rõ ràng nhìn người đàn ông này.

"Sao anh lại chạy tới? Anh không sợ chết sao?"

Tần Nghiễn An bình tĩnh nhìn cậu một lát rồi nói: "Trong nhật ký của bà nội có rất nhiều lần nhắc tới, bà để lại cho tôi một đứa em trai ngoan ngoãn, đẹp trai, nếu không đợi được tôi trở về thì em trai giao lại cho tôi, để tôi mang theo cậu sống cho thật tốt."

Ngoài cửa sổ, mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ, những chiếc lá xanh thẫm đung đưa, tạo ra những vệt sáng tối loang lổ trên mặt đất.

Khắp nơi yên tĩnh đến rợn người, rõ ràng là có cây cối nhưng lại không có tiếng ve kêu.

Có lẽ bà nội đã mong đợi điều đó, không muốn anh sống trong hận thù và bóng tối, bà muốn để lại cho anh một đứa em trai có thể đứng dưới ánh mặt trời để anh nhìn thấy vẻ đẹp của thế giới. Không cần thiết phải sống trong vũng lầy vì những người không quan trọng.

Anh có thể bước ra, từ bỏ bóng tối và tiến về phía ánh sáng.

Dù bà nội có mất đi, anh cũng không phải không còn vướng bận. Trên đời có một người em trai, có quan hệ với anh, cần được anh chăm sóc.

Bà nội dùng sợi dây mang tên em trai để giữ lấy anh, để anh không thực sự mắc kẹt trong đống hận thù bẩn thỉu rồi chìm đắm hoàn toàn.

Quý Hủ gật đầu, đây quả thực giống như lời nói của bà Tần.

Quý Hủ chủ động đưa tay ra: "Hoan nghênh anh trở về, anh Tần."

Tần Nghiễn An nhận ra được sự thay đổi trong thái độ của Quý Hủ, đối với anh cũng bớt cảnh giác hơn, không thể nói là hoàn toàn tin tưởng anh, nhưng so với trước kia thì thân cận hơn rất nhiều.

Tần Nghiễn An đưa tay ra bắt tay Quý Hủ: "Nếu bỏ đi chữ "Tần" sẽ càng tốt hơn."

Quý Hủ cười rạng rỡ, tươi tắn: "Anh có bị thương không?"

Quý Hủ cũng không ngờ rằng Tần Nghiễn An sẽ lao tới, dùng móng vuốt và vảy sắc nhọn của mình để chống lại những sợi năng lượng.

Loại sợi này trước đây chưa từng xuất hiện, ngay cả Quý Hủ cũng không biết uy lực của nó, Tần Nghiễn An dám quấn lấy nó, chỉ sơ suất một chút, cánh tay phải của anh sẽ bị cắt thành từng lát mỏng, là một người tàn nhẫn.

Tần Nghiễn An không phải liều lĩnh, dao động năng lượng của Quý Hủ quả thực rất mạnh, nhưng không đến mức mất kiểm soát và phát điên, Tần Nghiễn An có linh cảm rằng mình có thể xử lý được nên mới trực tiếp ra tay.

Tần Nghiễn An duỗi cánh tay phải ra cho Quý Hủ xem: "Không bị thương, vảy khá cứng."

Các vảy còn nguyên vẹn, nhưng những phần nhô lên hơi xỉn màu, như bị đóng băng, là do bị các sợi năng lượng làm xước, năng lượng va chạm tạo ra ánh sáng, đó là thứ mà Chung Trì coi là "tia lửa bay".

Quý Hủ cau mày: "Tốc độ dị hóa của anh có phải quá nhanh rồi không?"

Một ngày trước lớp vảy vẫn còn ở trên cổ tay, nhưng lần này chúng đã chạm thẳng đến khuỷu tay rồi.

Quý Hủ nói: "Thu nó lại đi. Tốt nhất là không nên thường xuyên sử dụng năng lực dị hóa của anh, sẽ khiến tốc độ dị hóa của anh tăng nhanh."

Tần Nghiễn An thu hồi móng vuốt và vảy sắc nhọn của mình: "Còn cậu thì sao?"

So với việc sử dụng năng lực dị hóa, không ai sử dụng nó thường xuyên hơn Quý Hủ.

Quý Hủ: "... Tôi có thể khống chế được."

Sức mạnh thành lũy của cậu đã đạt đến dị hóa hoàn hảo, chỉ cần tinh thần lực của cậu đầy đủ, sẽ không tiếp tục dị hóa cho dù cậu sử dụng nó như thế nào đi nữa.

Vấn đề lớn nhất bây giờ chính là thế giới sương mù trắng, vô cùng bất ổn và nguy hiểm, nếu đây thực sự là năng lực dị hóa của lần xâm lấn thứ hai, cậu sẽ phải trải qua quá trình dị hóa lần nữa, tệ hơn nữa là kiếp trước cậu chưa từng nghe nói có ai trải qua lần xâm lấn thứ hai.

Ngay cả bản thân Quý Hủ cũng không biết mình đang ở trong tình trạng nào.

Tần Nghiễn An nhướng mày, không tỏ ý kiến, cái câu có thể tự "khống chế" này là suýt chút nữa đem người khác cắt mỏng sao?

Tần Nghiễn An: "Cậu có vẻ biết rất nhiều về những chuyện này?"

Quý Hủ: "Nói theo kinh nghiệm thôi."

Chung Trì thò đầu vào cửa thăm dò: "Quý Hủ, cậu không sao chứ?"

Quý Hủ đứng lên nói: "Không sao, là tác dụng phụ của dị hóa thôi."

Chung Trì cũng trải qua dị hóa, trong khi bị dị hóa anh đã phát điên đập phá nhà cửa, Quý Hủ không có động tĩnh gì, nhưng nguy hiểm hơn bất kỳ ai khác, những sợi năng lượng vô hình có thể giết người trong im lặng.

Nếu Tần Nghiễn An không cảm nhận được sự dao động của năng lượng, khi Quý Hủ bất ngờ bị xâm lấn thì những người ở bên cạnh cậu đều sẽ gặp bi kịch.

Người dị hóa quả thật rất nguy hiểm.

Quý Hủ chợt nhận ra có điều gì đó không ổn, trước mặt Chung gia không tiện hỏi quá nhiều, đây có thể là năng lực dị hóa của Tần Nghiễn An.

Quý Hủ: "Mọi người nhìn xem kho hàng đặt ở chỗ nào là tốt nhất."

Nhà kho chỉ chứa trái cây và rau quả không cần quá lớn, Quý Hủ chỉ xây 50m2, đặt cạnh một tòa nhà nhỏ.

Một nhà kho hình vuông, khép kín bỗng nhiên xuất hiện. Hai ba con Chung Trì đã nhìn thấy Quý Hủ vây quanh trạm xăng nên họ đã chuẩn bị tinh thần. Mẹ Chung thì hoàn toàn không có chuẩn bị, mặc dù bà đã nhìn thấy những chiếc gai mọc lên từ vết thương của con trai mình, nhưng vẫn không thể tránh khỏi sợ hãi trước việc đột nhiên xuất hiện một nhà kho từ trong không khí.

Ba mẹ Chung đứng cách đó không xa, không dám lại gần Quý Hủ, hiển nhiên vẫn còn sợ hãi trước chuyện vừa xảy ra.

Nhà kho được bao bọc hoàn toàn, chỉ có một cái cửa trượt.

Chung Trì mở cửa kho, bên trong tối om, anh đưa tay vào thử, nhiệt độ trong và ngoài chênh lệch rất lớn, quả thực có thể bảo quản rau quả, nhưng không thể bảo quản quá lâu, chỉ có thể tận sức kéo dài càng lâu càng tốt.

Quý Hủ đứng sang một bên, Chung Phong Dân tự mình tới thử, nhiệt độ trong ngoài chênh lệch ít nhất là mười độ, không có tủ lạnh bảo quản đồ tươi, nơi này không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.

Nếu có thể lấy được băng, nhiệt độ bên trong sẽ hạ xuống thêm, trái cây, rau quả sẽ bảo quản được lâu hơn.

Ba mẹ Chung rất thích cái kho nhỏ này, họ hái một giỏ nho mới, rửa sạch để nhóm Quý Hủ mang theo ăn.

Biết bọn họ sợ hãi, Quý Hủ không tới gần, Tần Nghiễn An giúp cậu lấy nho.

Quý Hủ rất ý thức được nỗi sợ hãi của người bình thường đối với những người dị hóa, trong mắt họ những người dị hóa chẳng qua là những con quái vật có lý trí mà thôi.

Bởi vì sự bất ổn và nguy hiểm của những người dị hóa nên họ sợ hãi, Quý Hủ hiểu rằng dù sao, không ai có thể đảm bảo liệu người dị hóa đang trò chuyện với bạn lúc trước có đột nhiên bất tỉnh và biến thành một con quái vật khát máu hay không.

Cũng giống như Quý Hủ, trước đó cậu còn đang nói đến việc xây nhà kho, nhưng sau đó ý thức của cậu bị xâm lấn, tinh thần lực khó có thể khống chế, nếu không có Tần Nghiễn An, cậu thật sự sẽ làm bị thương người vô tội.

Ba người rời đi với một giỏ nho.

Tần Nghiễn An có chút lo lắng cho Quý Hủ: "Trạm xăng đã bị phong tỏa, không cần vội như vậy, ngày mai đi cũng được."

Quý Hủ: "Là việc cấp bách, không ai biết trong thành sẽ dị hóa ra loại quái vật nào, trong lúc chúng bận rộn dị hóa, chúng ta có thể nhanh chóng mang về những thứ mình cần."

Thuyết phục không có kết quả, cả ba lại lên đường trên ba chiếc xe.

Quý Hủ dự định tìm một chiếc xe khác để vận chuyển những thùng xăng dầu lớn trong một chuyến.

Nhóc mèo Bố Tể bị thương ở hai chân sau, không thể theo Quý Hủ đi khắp nơi, Quý Hủ để Bố Tể cho dì Thu chăm sóc, khẩu phần ăn và đồ chơi của Bố Tể đều được bỏ vào kho, xe lại trở nên trống trãi.

Khi đi qua Nam Thành, họ mang theo những thùng xăng dầu lớn đã để lại, sau đó đi đến Bắc Thành, trên đường nhặt được hai toa xe, những cái thùng chất đầy hai toa xe.

Khi trở về, họ đi đường vòng đến chung cư của Quý Hủ để đưa Trình Mạch và Trì Ánh đang ở nhà theo cùng để đi tìm xăng dầu.

Cửa chung cư bị bịt kín nên cuồng thi bên ngoài không thể vào được, hành lang khá sạch sẽ.

Tần Nghiễn An không cho Quý Hủ xuống xe, một mình anh đi lên đón người.

Anh một hơi chạy lên lầu, rồi gần như loạng choạng vì mùi hôi thối phả vào mặt.

Tần Nghiễn An đã rất sốc khi nhìn thấy những vết máu bẩn thỉu trên tường và sàn, khi anh rời đi vẫn còn rất sạch sẽ, nhưng bây giờ quay lại thì đã biến thành thế này rồi, rõ ràng đã trải qua một trận chiến khốc liệt.

Tần Nghiễn An giẫm lên máu tanh hôi thối, mở cửa an toàn, không thấy Trì Ánh ở trong nhà, liền đi gõ cửa nhà đối diện.

"Ai?" Một giọng nói cảnh giác vang lên từ trong cửa.

"Là tôi, mở cửa đi." Tần Nghiễn An trả lời.

Trì Ánh nghe được giọng nói của Tần Nghiễn An liền đẩy cửa ra.

"Sao bây giờ cậu mới quay lại? Tìm được người... chết tiệt! Mùi gì hôi quá vậy!" Trì Ánh bị mùi hôi thối ngoài cửa làm cho choáng váng, vội vàng bịt miệng mũi quay trở lại phòng khách.

Ánh mắt của Tần Nghiễn An nặng nề: "Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?"

Đây là nhà của anh và Quý Hủ, nhưng bên ngoài giống như một cái hố phân, sao có thể chịu được?

Trì Ánh bịt chặt miệng mũi, lẩm bẩm: "Không phải bọn tôi."

Trì Ánh kể cho Tần Nghiễn An nghe chuyện bọn họ chạm trán với quái vật dung hợp ba mặt, còn không quên bổ sung thêm: "Em trai cậu..."

Khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tần Nghiễn An, Trì Ánh đột ngột chuyển chủ đề: "... rất ngoan, rất dễ thương, là một người em trai tốt."

Tần Nghiễn An liếc nhìn rác rưởi trong phòng khách, ánh mắt càng ngày càng lạnh lùng: "Dọn cho sạch rồi đi xuống lầu."

Trì Ánh lập tức tìm túi rác, cùng Trình Mạch dọn dẹp phòng khách.

Trì Ánh ở nhà mấy ngày, thiếu nước, thiếu lương thực, không thể ra ngoài một mình chỉ đành nhờ hàng xóm giúp đỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro