Chương 34: (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Quý Hủ và Tần Nghiễn An lái xe trở lại, họ nhìn thấy vài người đang tụ tập ở lối vào khu chăn nuôi, nhìn qua cửa sổ.

Khi dì Thu nhìn thấy Quý Hủ quay lại, bà vẫy tay gọi cậu lại hỏi: "Sao đột nhiên lại có nhiều gia cầm như vậy?"

Đêm qua trong khu chăn nuôi chỉ có một con gà, con gà rất to, hôm nay đột nhiên có nhiều gà, vịt, ngan như vậy, khiến dì Thu và mẹ Chung đến chuẩn bị bữa sáng đều bị sốc.

So với những con gà cỡ con bò, những con gia cầm mới thêm này nhìn có vẻ bình thường hơn một chút, ít nhất không có con gia cầm nào lớn hơn con gà kia, mặc dù có một số con trông kỳ dị nhưng ít nhất chúng là gia cầm và là thịt sống. Đêm qua bọn họ đã ăn hết ngỗng, mùi vị rất ngon nên cho dù những con gia cầm dị hóa này trông hơi xấu xí, miễn là không bốc mùi hôi là có thể ăn được.

Quý Hủ liếc nhìn Tần Nghiễn An rồi nói: "Có thành viên mới tới căn cứ, bọn chúng sống ở dưới chân núi phía nam, là một đám mèo dị hóa, đây là quà gặp mặt bọn chúng mang theo."

Quý Hủ không ngốc, cậu biết đám mèo dị hóa này đột nhiên đổi ý, muốn tạm thời đến căn cứ, nhất định có liên quan đến Tần Nghiễn An, khi gặp Tần Nghiễn An trong nhà máy bỏ hoang, cậu phát hiện mối quan hệ giữa anh và đàn mèo rất vi diệu, đàn mèo dị hóa không chỉ không hề có địch ý với anh mà ngược lại có một mối quan hệ rất hài hòa, như thể bọn họ mới là đồng loại của nhau.

Tất cả những gì Quý Hủ có thể nghĩ đến là khả năng dị hóa của Tần Nghiễn An, có lẽ cả hai đều thuộc loại thú nên có thể cộng hưởng với nhau.

Dì Thu rất ngạc nhiên: "Mèo dị hóa còn biết mang quà à? Có phải là mèo giống với Bố Tể không?... A đúng rồi, Bố Tể đâu? Nó đã ăn sáng chưa?"

Trên mặt Quý Hủ lộ ra nụ cười: "Đúng vậy, bọn chúng rất có tính người, Bố Tể ở cùng với đàn mèo, nếu nó đói bụng mèo đen sẽ đưa nó về, dì Thu không cần lo lắng cho nó đâu."

Có lẽ bây giờ nó đang lăn lộn trong tổ nấm, đâu còn biết đói là gì.

Sau khi xem gà xong, dì Thu và mẹ Chung đi đến nhà ăn chuẩn bị bữa sáng, mẹ của bác sĩ Trịnh đã dọn dẹp trong nhà ăn. Trước đây bà yếu ớt như vậy chủ yếu là do đói, sau khi ăn no vào tối qua, bà đã lấy lại được sức lực. Căn cứ nhận bà vào là vì con trai bà, bà phải làm gì đó thì mới có thể thấy thoải mái.

Quý Hủ giao lại nhà ăn cho dì Thu xử lý, quyết định thuê nhân viên cũng do dì Thu tự an bài, bà là người đứng đầu nhà ăn.

Quý Hủ và Tần Nghiễn An mang đống hành lý nhỏ lên xe và lần lượt đi bộ về nhà.

Quý Hủ: "... Cám ơn."

Dù Tần Nghiễn An đóng vai gì trong đó, Quý Hủ cũng nên cảm ơn anh, cảm ơn anh vì túi thạch anh lớn cũng như việc anh đã thuyết phục đám mèo dị hóa đến đây.

Tần Nghiễn An nhếch khóe môi, có thể nhìn ra Quý Hủ đang rất vui vẻ, ngay cả bước đi cũng trở nên nhanh nhẹn hoạt bát.

Hai người vừa bước vào cửa liền đối mặt với Trì Ánh đầu tóc rối bù: "Sao các cậu lại dậy sớm thế?"

Quý Hủ đi ngang qua Trì Ánh: "Có thể được ngủ là may mắn rồi."

Trì Ánh: "..."

Trì Ánh nhìn anh em tốt của mình: "Có phải cậu ấy đang ám chỉ tôi là heo không?"

Tần Nghiễn An đi theo phía sau ngang qua: "Đâu cần nói bóng gió gì chứ."

Trì Ánh: "..."

Quý Hủ lấy ra một cái túi mới, muốn chia những viên thạch anh trong phòng khách thành nhiều phần khác nhau để có thể dễ dàng vận chuyển.

Tần Nghiễn An nắm lấy miệng túi trực tiếp cầm lên một túi thạch anh lớn: "Cậu muốn đặt chúng ở đâu?"

Quý Hủ: "..."

Quý Hủ: "Để ở trong tầng hầm đi."

Quý Hủ đi tới phía trước, mở cửa cho Tần Nghiễn An, bỏ túi thạch anh lớn vào trong rồi cẩn thận khóa cửa khi rời đi.

Quý Hủ giữ những viên thạch anh trong chiếc túi nhỏ mà mèo dị hóa đưa xem như thứ tiêu vặt nên không bỏ chúng dưới tầng hầm.

Bữa sáng là cháo và bánh bao nhân chay, phổ biến nhất là rau củ, còn có mấy món phụ do chính mẹ Chung ngâm, đơn giản lại thỏa mãn.

Hiện tại cơm và mì dùng trong nhà ăn đều lấy từ kho riêng của Quý Hủ, rau củ thì lấy từ nhà kính của Chung gia, Chung gia không có nhiều lương thực trong kho nên Quý Hủ lấy lương thực đổi rau.

Người nào muốn ăn trong nhà ăn thì phải trả tiền đồ ăn, hiện tại mọi thứ mới bắt đầu, tiền cũng không phải là tiền, tạm thời chỉ có thể lấy vật đổi vật, hoặc làm việc chăm chỉ để kiếm khẩu phần. Khi đến thời điểm thích hợp, căn cứ sẽ thực hiện chế độ cống hiến, dựa theo sự đóng góp của mọi người cho căn cứ để nhận điểm cống hiến, một số vật tư liệu khan hiếm chỉ có thể lấy điểm cống hiến của căn cứ để đổi.

Quý Hủ cung cấp gạo mì cho nhà ăn, mọi người trong căn cứ đều có mặt, dì Thu ghi lại trọng lượng thức ăn và mọi khoản chi tiêu, sau này sẽ trả lại cho Quý Hủ. Hoạt động của căn cứ không thể chỉ dựa vào nỗ lực của một người, mỗi người đều là một bộ phận của căn cứ và phải đóng góp vào sự phát triển của căn cứ.

Trong lúc mọi người đang ăn sáng ở đó, Quý Hủ cũng thông báo vài chuyện.

Từ giờ trở đi, mọi người trong căn cứ sẽ ra ngoài tìm vật tư, 30% vật tư mang về phải giao lại, cất giữ tại kho tập thể của căn cứ, dành cho chi tiêu chung của mọi người, 70% còn lại sẽ được phân phối cho những người ra ngoài tùy theo công việc của họ. Quyết định này đều được mọi người ủng hộ.

Có thể thuê xe để sử dụng trong căn cứ hoặc cho cá nhân đi lại, giá thuê có thể thương lượng trực tiếp với chủ xe.

Nếu căn cứ muốn xây dựng một nhà máy quang điện thì cần có đầy đủ vật liệu và thiết bị cần thiết, Quý Hủ cũng cần tuyển người giúp lắp đặt các bộ phận, cậu sẽ trả phí lắp đặt, khi nhà máy quang điện hoàn thành sẽ phát sinh hóa đơn tiền điện thuộc sở hữu riêng của Quý Hủ.

Quý Hủ nói: "Tốt nhất là dùng xe đạp đi lại trong căn cứ, những tòa nhà chưa hoàn thiện dưới chân núi Tĩnh Lâm phải được dọn sạch càng sớm càng tốt, những người sống sót sau này gia nhập căn cứ sẽ được bố trí đến sống ở đó."

Sử dụng ít xăng dầu hơn một chút, nếu không cần tiêu hao thì tốt nhất không nên tiêu hao, hơn nữa xe đạp được gia cố cũng rất tiện lợi, chắc chắn và bền bỉ, là một phương tiện di chuyển rất tốt.

Dì Thu, Chung gia và Trình gia đều có xe, mỗi nhà nhận một tấn xăng dầu mang về, Chung gia đóng góp nhiều hơn, hai cha con thường xuyên mạo hiểm ra ngoài nên Quý Hủ đưa cho Chung gia hai tấn, nhưng Chung gia chỉ có một chiếc xe tải nhỏ, một tấn cũng đã đủ xài, còn lại một tấn thì đổi lấy gạo và bột mì, gia đình bọn họ không có nhiều lương thực dự trữ.

Trình gia thì chỉ có duy nhất Trình Mạch ra ngoài, mặc dù dì Thu và chú Trương không theo ra khỏi căn cứ, nhưng chú Trương vẫn luôn canh giữ cổng, đây cũng là một công việc rất nguy hiểm nên mỗi nhà đều được một tấn. Những cái này đã được phân phối trước đó và không liên quan gì đến hệ thống hiện tại.

Trên bàn dài không ai nói gì, Trình Kỳ Phùng nhìn bốn phía rồi nói: "Nếu cháu tin tưởng chú thì những chuyện này có thể giao cho chú, chú nhất định sẽ lo liệu thật tốt."

Trong số những người hiện tại ở căn cứ, nói đến quản lý thì chỉ có Trình Kỳ Phùng mới có năng lực này.

Quý Hủ nói: "Cháu và Trình Mạch chơi với nhau từ nhỏ, đương nhiên rất tin tưởng chú Trình, vậy sau này phải làm phiền chú Trình rồi."

Trình Kỳ Phùng cười nói: "Phát triển một căn cứ tốt là trách nhiệm của mỗi người chúng ta, chỉ khi căn cứ tốt thì chúng ta mới có thể tốt được."

Quý Hủ hỏi: "Chú Trình, chú có ý kiến ​​gì về lương bổng không ạ?"

Trình Kỳ Phùng suy nghĩ một chút: "Công việc của bác sĩ Đào rất quan trọng, lương cũng phải hậu hĩnh, mỗi tháng có thể trả 20 ký gạo, 30 ký ngũ cốc, 20 ký rau và 10 ký thịt. Hiện tại lương thực đang thiếu hụt nghiêm trọng, đây là đãi ngộ tốt nhất có thể trả cho bác sĩ, cháu thấy thế nào, Quý Hủ?"

Trình Kỳ Phùng đưa ra đề xuất, những người khác đều nhìn về phía Quý Hủ, không thể không nói, lương bác sĩ quả thực rất hậu hĩnh, có gạo, có rau có thịt, nếu là một người có thể sống rất tốt, cho dù là hai người, nếu biết tiết kiệm cũng không có trở ngại.

Dì Thu, Chung gia và Trình gia đều chưa thực sự trải qua khó khăn, bọn họ đều được đưa đến căn cứ ngay sau khi tận thế tới, nhà của họ rất giàu vật tư, họ chỉ suy đoán về tình hình bên ngoài căn cứ, chứ hoàn toàn không có chính xác. Chỉ có ai trải qua cơn đói khát ví như anh em Giản gia, bác sĩ Đào, mẹ của bác sĩ Trịnh và Chu Du Băng, bọn họ nhận ra nó tuyệt vọng và khủng khiếp đến mức nào.

Mức lương Trình Kỳ Phùng đưa ra cho bác sĩ không phải chỉ là đãi ngộ tốt hơn một chút mà là cực kì hào phóng.

Quý Hủ nhẹ nhàng gõ gõ bàn ăn, số lượng mà Trình Kỳ Phùng đề cập quả thực có thể dùng để tham khảo, nhưng ông lại bỏ qua điểm quan trọng nhất: "Các loại lương thực và rau quả mà chú Trình nhắc tới là sạch hay là loại bị ăn mòn?"

Trình Kỳ Phùng: "..."

Lúc xem xét đến tiền lương, ông không ngờ rằng còn có khái niệm sạch và ăn mòn, chỉ cần là lương thực và rau củ ăn được thì có thể coi như tiền lương.

Quý Hủ nói: "Có thể mọi người không biết rằng bên ngoài không có lương thực và thực phẩm chưa bị ăn mòn, trong căn cứ của chúng ta cũng chỉ có nhiêu đó, một khi ăn hết thì xem như không còn nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro