Chương 39:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phạm Lâm từ trong đống đổ nát bò lên, phát hiện mình bị ném vào trong một phòng ngủ, bị ngã choáng váng, vừa quay người lại thì phát hiện Tần Nghiễn An đã tới, Trình Mạch cũng đã được cứu, nhưng lúc này giống như phát điên, không ngừng dùng tay quơ quào về phía Quý Hủ.

Phạm Lâm quay người, túm lấy chăn điều hòa trên giường, trèo qua đống đổ nát, trùm lên đầu Trình Mạch, nhanh chóng quấn quanh người cậu, Phạm Lâm lập tức khiêng Trình Mạch lên nhanh chóng chạy xuống lầu.

Quý Hủ gia cố sàn và trần: "Đi thôi!"

Tần Nghiễn An lúc này đã chặt cơ thể quái vật thành nhiều mảnh, chỉ cần những bộ phận có bàn tay to gầy còn ở đó, chúng vẫn có thể di chuyển, bàn tay to gầy đỡ các bộ phận cơ thể bò khắp xung quanh, tấn công Tần Nghiễn An hết lần này đến lần khác.

Nghe được tiếng hét của Quý Hủ, Tần Nghiễn An không chút do dự xoay người bỏ chạy, bàn tay to gầy còn nguyên vẹn dùng ngón tay chạy như bay trên mặt đất, đuổi theo hai người về phía cửa.

Quý Hủ ném ra một viên thạch anh, nhanh chóng đóng cửa chống trộm lại, tóm lấy Tần Nghiễn An phóng xuống cầu thang ―― dưới chân đột nhiên run lắc, cửa chống trộm bị thổi bay, trên cầu thang xuất hiện những vết nứt, Quý Hủ và Tần Nghiễn An nhảy xuống, rẽ vào góc tường mới dừng lại.

Chờ một lúc, vẫn không có bàn tay to gầy nào bò ra, Quý Hủ gia cố lại cầu thang, hai người đi lên nhìn lại lần nữa, mặt đất đầy máu và thịt thối, không còn một mảnh nào còn nguyên vẹn, đống xác thối rữa và dồi bọ lớn trong phòng khách đều bị năng lượng thạch anh đánh cho dập nát.

Quý Hủ thở phào nhẹ nhõm, bắp chân đau nhức càng ngày càng rõ ràng, cậu đưa tay muốn vịn vách tường, lại được Tần Nghiễn An giữ lấy.

Sắc mặt Tần Nghiễn An lạnh băng: "Còn đi được không?"

Quý Hủ mặc quần dài màu đen, ống quần buộc vào đôi bốt cao cổ màu đen, nếu không chú ý thì sẽ không nhìn thấy vết máu nào, Quý Hủ chạy tới chạy lui mà không có dấu hiệu bị thương. Nếu không phải Tần Nghiễn An nhìn thấy mấy dấu chân đẫm máu trên mặt đất cũng sẽ không nhận ra là Quý Hủ bị thương.

"Không sao, vẫn có thể đi được." Trong tận thế bị thương là chuyện rất bình thường, vết thương này căn bản không là gì cả.

Quý Hủ không muốn ai giúp đỡ, tự mình bước đi.

Tần Nghiễn An nhìn cậu đi xuống cầu thang, vẻ lạnh lùng trong mắt anh gần như đông cứng lại, màu vàng lan rộng, những chiếc vảy vừa biến mất lại lần nữa xuất hiện.

Tần Nghiễn An đứng trên cầu thang một lúc, đè cảm xúc xuống rồi mới đi theo xuống cầu thang.

Anh bước vào nhà Trình Mạch, đóng cửa chống trộm lại, nghe thấy tiếng hét của Trình Mạch từ trong phòng tắm, anh bước tới nhìn xem bên trong đang xảy ra chuyện gì, những chiếc vảy mà anh đã cố gắng loại bỏ lại xuất hiện.

Trình Mạch bị trói vào ghế, quần áo đã bị cởi bỏ, Phạm Lâm đổ nước khoáng lên đầu và người cậu ta, Quý Hủ thì dùng bàn chải tắm ấn xuống, xoa khắp người và tóc, xoa ra một người đầy bọt bong bóng, trong lúc đó còn giẫm chết mấy con trùng lớn, cũng làm cho Quý Hủ cảm thấy ghê tởm, nhưng một thằng bạn tanh hôi như vậy nếu không chà cho sạch sẽ đúng là không thể chịu được.

Tần Nghiễn An đứng ở cửa phòng tắm trầm mặt: "Vết thương của cậu cần phải được xử lý."

Quý Hủ chỉ đạo Phạm Lâm đổ nước, lúc này không thể tiếc kiệm nước được: "Chờ một chút."

Môi của Tần Nghiễn An kéo căng thành một đường thẳng, anh đứng ngoài cửa phòng tắm nhìn họ bận rộn, Trình Mạch được tắm rửa nhiều lần từ đầu đến chân, mới được Phạm Lâm quấn vào trong một chiếc khăn lớn rồi kéo ra khỏi phòng tắm, Phạm Lâm tìm được quần áo của Trình Mạch giữa một đống quần áo trong phòng khách, lại giúp Trình Mạch mặc quần áo vào.

Trình Mạch bị nhốt trong phòng ngủ, Phạm Lâm cũng đi tắm rửa, trên người anh cũng có mùi khó chịu.

Quý Hủ cẩn thận rửa tay mấy lần, mới ra khỏi phòng tắm, quay lại với đống đồ đạc trong phòng khách.

Tần Nghiễn An đứng ở một bên nhìn, thấy cậu bận bận rộn rộn, hoàn toàn không để ý đến vết thương mà cứ đi đi lại lại, anh cố gắng kìm nén cảm xúc nóng nảy của mình, bước tới: "Cậu về xe trước đi, chỗ này cứ giao cho tôi."

Túi vải trong tay Quý Hủ bị giật lấy, Tần Nghiễn An chất một đống đồ đạc bừa bộn vào nhau, buộc bốn góc lại, ôm lên ném ra ngoài cửa sổ.

Quý Hủ: "..."

Tần Nghiễn An tiếp tục chất túi vải thứ hai lên, thấy Quý Hủ còn đứng ở đó, ngẩng đầu nhìn cậu hỏi: "Có thể tự mình đi xuống được không?"

Quý Hủ: "... có thể."

Tần Nghiễn An: "Cậu đi xử lý vết thương của mình trước đi."

Trong nhà Trình Mạch không có hộp thuốc, nhưng trên xe tải của bọn họ luôn có sẵn hộp thuốc.

Quý Hủ: "Được."

Phạm Lâm từ phòng tắm đi ra, tùy tiện tìm trong phòng khách một chiếc áo phông rộng để mặc vào, quần áo của anh đã nặng mùi rồi, không thể mặc được nữa.

Tần Nghiễn An: "Chờ chút, cậu với Phạm Lâm cùng đi xuống đi."

Quý Hủ đứng ở cửa chờ Phạm Lâm, Phạm Lâm đi vào phòng ngủ khiên Trình Mạch đang nổi điên ra ngoài, ba người cùng nhau đi xuống lầu.

Trình Mạch rất không thành thật, liên tục tay đấm chân đá, cũng may Phạm Lâm cao lớn khỏe mạnh mới có thể chịu đựng được sự tra tấn như vậy. Quý Hủ ở phía trước mở đường, Phạm Lâm vội vàng khiên người chạy xuống lầu.

Trì Ánh nhìn thấy bọn họ đi ra, lập tức mở cửa, Phạm Lâm đang muốn khiên người đi tới, lại bị Quý Hủ ngăn lại: "Đừng đưa lên phòng điều khiển, để cậu ấy vào khoang đi."

Nếu để nhân tố không ổn định này trong khoang điều khiển sẽ có nguy cơ khiến xe bị lật.

Trình Mạch nổi điên không phải do rối loạn tinh thần, mà là bị xâm lấn, nỗi sợ hãi nhất thời bộc phát sẽ dẫn đến hai hậu quả là ăn mòn hoặc xâm lấn, làn da của Trình Mạch vẫn rất sạch sẽ, nhưng người đã bắt đầu phát điên, đây rõ ràng không phải là ăn mòn, mà là một cuộc xâm lấn.

Chỉ cần có thể vượt qua giai đoạn này một cách an toàn, Trình Mạch có thể trở thành người dị hóa mà cậu ấy luôn mong muốn.

Kiếp trước, Trình Mạch nhớ thương đến cha mẹ sống chết không rõ, vẫn giữ ý thức tự giác, hiện tại cha mẹ đều ở căn cứ, an toàn của họ được đảm bảo. Quý Hủ tự hỏi liệu Trình Mạch có mất cảnh giác khiến cho vô hình lợi dụng cơ hội hay không. Cho nên dù có hiểu biết ở kiếp trước, Quý Hủ cũng không chắc Trình Mạch có thể trở thành một người dị hóa cho đến khi cậu ấy hoàn toàn tỉnh táo hay không.

Lúc đầu cứ tưởng không cần, nhưng cuối cùng cũng phải dựng tường vây, một số đồ mà Tần Nghiễn An ném xuống rơi xuống thùng xe, có một số rơi xuống đất, mỗi túi vải đều chứ một nửa quần áo, một nửa gạo mì chất chồng lên trên, như vậy lúc ném xuống có thể giảm xóc, không đến mức rách ra, đây là cách nhanh nhất.

Tường vây được thả xuống, những cuồng thi mắc kẹt bên trong được dọn sạch, những người khác đến giúp đỡ chuyển những thứ rơi trên mặt đất đến thùng xe.

Đồ đạc của Trình Mạch đều được đặt trong thùng xe của Quý Hủ, xe của Trình Mạch vẫn còn trống, Quý Hủ mở cửa xe, nhặt mấy chiếc chăn bông dưới đất ném vào trong xe, vuốt phẳng chúng ra, sau đó ném Trình Mạch vào trong, đóng cửa xe lại, để Trình Mạch ở bên trong tha hồ lăn lộn.

Phạm Lâm: "... cẩn thận thiếu oxy."

Sau khi Tần Nghiễn An ném xong hết đồ đạc, từ cửa sổ tầng hai anh nhảy thẳng vào trong tường rồi đi về phía Quý Hủ.

Quý Hủ thấy anh trở lại, liền thu lại tinh thần lực trên thùng xe nói: "Giúp tôi mở mấy cái cửa sổ thông khí đi."

Tần Nghiễn An nhìn cậu, đứng yên không nhúc nhích.

Quý Hủ: "Sao vậy?"

Tần Nghiễn An dùng trường đao mở mấy cửa sổ thông gió nhỏ trên thùng xe, Quý Hủ gia cố lại lần nữa, tiếng kêu của Trình Mạch đã dừng lại, chỉ còn lại tiếng va chạm vào xe, chắc hẳn Trình Mạch vẫn còn đang lăn qua lộn lại bên trong.

Tần Nghiễn An thu hồi trường đao nói: "Lên xe."

Quý Hủ nhìn chằm chằm anh mấy giây, cảm thấy giống như Tần Nghiễn An đang tức giận? Sau khi nhìn những thứ dưới đất đã được dọn xong rồi, cậu đi theo Tần Nghiễn An lên xe.

Tần Nghiễn An đã lấy hộp y tế ra sẵn.

Quý Hủ quan sát vẻ mặt của anh, nhưng Tần Nghiễn An lại không nhìn cậu: "Cởi giày ra, ngồi lên ghế."

Quý Hủ đành phải làm theo lời của anh, Tần Nghiễn An xoay người xắn ống quần ướt sũng lên, lộ ra năm lỗ đen nhỏ đang rỉ máu.

Tần Nghiễn An nhìn chằm chằm vào vết thương, những ngón tay dài và khỏe mạnh nắm lấy mắt cá chân của Quý Hủ rồi nhấc bắp chân của cậu lên.

Nhiệt độ cơ thể của Quý Hủ tương đối thấp khi bị lòng bàn tay nóng hổi nắm lấy, bị kích thích giật mình, vô thức cử động hai chân, Tần Nghiễn An lập tức siết chặt tay nói: "Đừng cử động, màu máu không đúng."

Quý Hủ dựa vào thành xe, bất động nhìn người đàn ông đang cụp mắt quan sát vết thương: "Chỉ cần khử trùng rồi băng bó lại là được."

Tần Nghiễn An không nghe lời cậu: "Tôi bóp cho máu đen chảy ra, cậu ráng chịu đựng một chút."

Không ai trong số họ dám tưởng tượng đôi bàn tay khô héo đó bẩn đến mức nào.

Dưới sự bóp chặt của Tần Nghiễn An, máu chảy ra nhiều hơn, nhưng màu sắc vẫn xỉn màu, không phải màu đỏ tươi của người bình thường. Sau khi lau đi vết máu chảy ra, Tần Nghiễn An lấy nhíp dùng bông gòn sát trùng vết thương nhiều lần, lại bóp lần nữa, lần này màu máu đã trở lại bình thường.

Tần Nghiễn An lại khử trùng vài lần cho đến khi màu máu hoàn toàn bình thường, anh bôi thuốc cầm máu và băng bó cẩn thận, còn đưa cho Quý Hủ nước khoáng để uống thêm thuốc.

Tần Nghiễn An không cho Quý Hủ di chuyển, nhưng bức tường vẫn cần được Quý Hủ phong hóa, cho nên dù không muốn cũng không thể không đi.

Tần Nghiễn An không còn cách nào khác đành phải giúp Quý Hủ ra khỏi xe, đem tường vây phong hóa, khi cuồng thi tràn vào, Chung Trì, Trì Ánh và Phạm Lâm đã giúp ngăn cản lại, Tần Nghiễn An một tay đem người bế lên, nhét vào trong khoang điều khiển.

Quý Hủ: "..."

Chờ Tần Nghiễn An lên xe, Quý Hủ nói: "Vết thương này không đáng gì đâu, tôi có thể đi được."

Trong lúc sống chết thực sự, dù vết thương có nặng đến đâu, chỉ cần còn sống thì vẫn phải chạy về phía trước, trừ khi muốn chết ngay tại chỗ.

Tần Nghiễn An khởi động xe: "Tôi biết, chỉ là có hơi lo lắng thôi."

Khi đó, lưng bị thương đến mức như vậy vẫn không rên một tiếng, làm tất cả những gì cần làm chứ đừng nói đến việc chữa trị, thậm chí còn không có thời gian nghỉ ngơi, lúc nào cũng bận rộn.

...

Đoàn xe rời khỏi tiểu khu tiếp tục tiến về phía trước, điểm dừng tiếp theo là nơi ở của con trai chú Nhiêu, đó là một khu chung cư cũ, xe của Quý Hủ và Tần Nghiễn An đậu ở cổng khu chung cư, cũng không có trực tiếp lái xe vào.

Khu chung cư dường như đã trải qua một cuộc chiến lớn, các tòa nhà đổ nát, các bức tường bên ngoài xuất hiện từng cái lỗ to, còn có một đống tòa nhà sụp đổ, không biết đã xảy ra chuyện gì ở đây.

Tần Nghiễn An hạ cửa kính xe xuống, bên trong khu dân cư sạch sẽ, không có chút cảm xúc sợ hãi nào, chứng tỏ trong khu chung cư không có người sống sót. Đã tới tận đây rồi, cho dù Tần Nghiễn An có báo tin cho chú Nhiêu thì cũng không thể ngăn cản ông đi vào tìm con trai và con dâu, nếu không tận mắt nhìn thấy thì dù thế nào đi nữa ông cũng sẽ không bỏ cuộc.

Phạm Lâm lái xe tải sang bên trái xe Tần Nghiễn An, cửa sổ của ghế phụ được kéo xuống.

Chú Nhiêu nói: "Cám ơn mọi người, thả tôi xuống ở đây là được."

Tần Nghiễn An nói: "Nhìn vào mức độ hư hại của tòa nhà, khả năng cao chỗ này đã xuất hiện quái vật dị hóa rất mạnh, trong khu chung cư chắc hẳn là không có người sống sót, bên trong rất nguy hiểm."

Chú Nhiêu mỉm cười, vẻ mặt thoải mái nói: "Dù nguy hiểm đến đâu, tôi cũng phải đi, đó là con trai và con dâu của tôi, có lẽ bọn họ đang trốn ở nhà chờ tôi đến cứu, đưa tới đây là được rồi, cám ơn mọi người."

Tần Nghiễn An biết là không thể ngăn cản một người cha đi tìm con mình, dù biết có thể sẽ gặp nguy hiểm nhưng ông sẽ không quay đầu lại.

Tình hình trong khu chung cư nhìn thoáng qua đã rõ ràng, xác suất xảy ra nguy hiểm cực kỳ cao, Quý Hủ không thể để người khác đi theo chú Nhiêu mạo hiểm, đành phải nói: "Chúng tôi sẽ đợi chú ở bên ngoài, nếu trong nhà không có ai, chú phải lập tức quay lại, có lẽ bọn họ đang trốn ở chỗ khác."

Chú Nhiêu đáp ứng, Phạm Lâm cho ông mượn thanh kim loại của mình, chú Nhiêu nhảy ra khỏi xe, da ông đã hóa đá hoàn toàn, ông hất bay những cuồng thi đang lao về phía mình rồi chạy về phía tòa nhà nơi con trai mình ở.

Quý Hủ yêu cầu điều chỉnh hướng xe để một khi xuất hiện nguy hiểm không thể đánh lại thì có thể bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Quý Hủ nói Tần Nghiễn An lùi xe, dỡ toa xe phía sau xe của mình gắn nó vào phía sau xe của Trình Mạch. Toa xe trống phía sau xe của Trình Mạch thì gắn phía sau chiếc xe tải hạng trung do Phạm Lâm lái, khoang xe tải hạng trung chứa vật tư từ siêu thị chuyển đến, thùng xe chứa là xe đạp công cộng, nhẹ hơn xe tải hạng trung khác.

Chung Trì lái một chiếc xe tải hạng trung khác, trong khoang chứa đầy những thùng xăng dầu lớn, thân xe nặng nề nên chạy chậm, không thể tiếp tục chở vật nặng.

Quý Hủ không rời khỏi xe tải của mình để đi theo chú Nhiêu vào khu chung cư, để có thể ứng phó bất cứ lúc nào, cho dù có nguy hiểm thực sự, xe tải cũng có thể giúp chặn lại, giúp ông không bị giết trong một đòn.

Quý Hủ nhìn chú Nhiêu một đường chạy vào một tòa nhà, mấy cuồng thi từ bên ngoài đuổi theo ông đi vào. Quý Hủ nhìn quanh, số lượng cuồng thi trong khu dân cư này có vẻ hơi ít, ít hơn nhiều so với những cuồng thi trong khu dân cư của Trình Mạch, cậu không biết liệu có phải vì bị lũ quái vật dị hóa hù dọa bỏ chạy hay không, hoặc bởi vì trong khu chung cư này không còn người sống sót nên không thu hút được những cuồng thi đến đây.

Chú Nhiêu chạy vào tòa nhà rất nhanh đã lao ra ngoài, liều mạng chạy trở về, một bóng đen đập vào cửa kính tầng 4, nhảy xuống tạo thành một cái hố trên mặt đất, bụi bặm bay khắp nơi. Trong nháy mắt đã biến mất trong làn bụi, bóng đen lao về phía chú Nhiêu đang chạy!

Chú Nhiêu bị móng vuốt cào một cái trên lưng bay xuống đất, bóng đen nhảy lên cao muốn đánh vào chú Nhiêu đang nằm trên mặt đất, nếu đánh trúng thật thì chú Nhiêu sẽ chết ngay tại chỗ. Cái bóng đang rơi xuống đột nhiên bị một cỗ lực lượng vô hình đánh văng, lộn mấy vòng trên không trung rồi bay về phía sau.

Chiếc xe tải đang lao tới đột nhiên dừng lại, Quý Hủ mở cửa, đang định xuống xe thì nghe thấy Tần Nghiễn An lạnh lùng nói: "Chờ một chút."

Tần Nghiễn An nhảy ra khỏi xe đến đỡ chú Nhiêu trên mặt đất, mặc dù bị ăn một móng vuốt nhưng chú Nhiêu không có bị thương, làn da sau lưng đã hóa đá, ngăn cản đòn đánh.

Chú Nhiêu vừa đứng dậy, bóng đen lại lao về phía này, Quý Hủ ghé sát vào cửa sổ lại ném ra một viên thạch anh rồi kích hoạt nó, bóng đen lại bị thổi bay, điều này cũng mang lại cho Tần Nghiễn An và Chú Nhiêu chút thời gian, hai người nhanh chóng leo lên xe tải, Quý Hủ đóng cửa sổ lại.

Tần Nghiễn An khởi động xe, một tiếng nổ lớn vang lên, ba người ngã về phía trước, bóng đen đập thẳng vào kính chắn gió của xe tải. Kính chắn gió của chiếc xe tải vốn đã luôn an toàn kể từ khi tận thế vậy mà giờ đây đã nứt ra như mạng nhện, có thể vỡ nát bất cứ lúc nào, trong khi bóng đen đang đứng tựa vào đầu xe tải!

Một con quái vật hình người gầy gò đen ngòm giơ một chân lên, dẫm mạnh về phía kính chắn gió ―― Quý Hủ ngã xuống ghế lái không đứng dậy, một tay gắt gao ấn vào kính chắn gió, tinh thần lực được tăng cường từng tầng một, Mạng nhện trên kính chắn gió nhanh chóng biến mất, lại bị con quái vật dẫm nát.

Tần Nghiễn An đột ngột lùi lại, chiếc xe tải rẽ ngoặt, con quái vật màu đen đứng trên kính chắn gió bị ném ra ngoài, chiếc xe tải lao thẳng về phía lối vào khu dân cư!

Ba chiếc xe tải đang chờ bên đường nóng ruột sắp chết, họ nhìn xe tải của Quý Hủ bị tấn công, nhưng lại không thể làm gì được, nhìn thấy chiếc xe tải thoát khỏi con quái vật, ba chiếc xe tải khởi động chuẩn bị bỏ chạy. Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, bóng đen nện vào một bên thùng xe của chiếc xe tải đang quay đầu, khiến toàn bộ bánh xe một bên xe tải tưng lên khỏi mặt đất, Tần Nghiễn An vặn mạnh tay lái cuối cùng đã cứu được xe tải không bị lật.

Trì Ánh và những người khác nhìn thấy cảnh này đều toát mồ hôi lạnh, không hiểu đây là loại quái vật gì, chỉ là một hình thể như người bình thường nhưng lại có khả năng nhảy và sức mạnh như vậy, có thể đứng nghiêng trên đầu xe, thế quái nào giải quyết được nó đây!

"Dừng xe!" Quý Hủ đột nhiên nói.

Tần Nghiễn An đạp phanh, anh cũng phát hiện mình lái xe càng nhanh, nếu bị xúc từ bên cạnh, xe càng dễ bị lật.

Quý Hủ tháo chiếc vòng tay thạch anh tím siêu cấp trên cổ tay ra, cầm hạt trong tay, hạ kính xe xuống, ném ba viên thạch anh tím ra khỏi xe, những hạt thạch anh nhỏ im lặng lăn xuống đất, không hề gây chú ý.

Quý Hủ không có đóng cửa sổ, chờ bóng đen chủ động tới gần, sát khí lạnh lùng trong nháy mắt đánh vào người, bóng đen đột nhiên đập xuống cửa sổ, cánh tay đen tóm lấy Quý Hủ trên ghế, nhưng Quý Hủ đột nhiên bị kéo về phía người lái xe, vị trí mà cánh tay đen ngòm duỗi ra đã bị một móng vuốt sắc nhọn tóm lấy, đồng thời thạch anh tím trên mặt đất cũng được kích hoạt!

"Nằm sắp xuống!" Quý Hủ hét lớn, ôm lấy Tần Nghiễn An, nằm ở trên vô lăng.

Năng lượng thạch anh tím lập tức biến thành vô số kim năng lượng, bắn ra tứ phía!

Thân xe rung lắc một lúc, liên tục phát ra âm thanh rung chuyển, nhưng nhanh chóng trở nên yên tĩnh.

Khi Quý Hủ mở mắt ra, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là một cánh tay bị móng vuốt của Tần Nghiễn An giữ lại, chỉ có một cánh tay! Cửa sổ, cửa ra vào và ghế phụ đều là đầy máu và thịt!

Hết chương 39.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro