Chương 6: Hắn từng nhìn thấy khuôn mặt này,giống hệt khuôn mặt của lão biến thái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Hòn Đá Nhỏ sao có thể đối xử với ta như vậy!” Thanh Đại Hòe lại chạy đến chỗ Phượng Ninh kêu than, cảm xúc kích động, âm thanh nghẹn ngào, tiếng khóc than đem hết chim trong vườn dọa bay hết: “Cả Lục Giới đều biết ta vì nó mới mở học đường! Sao nó có thể tàn nhẫn bỏ mặc ta chạy tới chỗ người khác làm đồ đệ? Nó để lại mỗi tờ giấy! Mỗi tờ giấy này thì sao làm ta yên tâm cho được?!”

Phượng Ninh đã quen với việc này, ngoảnh mặt làm ngơ, một bên gặm hạt dưa, một bên suy xét việc chung thân đại sự của mình.

“Phượng Ninh, ngươi nghĩ thử xem Hòn Đá Nhỏ sẽ đi đâu?” Thanh Đại Hòe lệ rơi đầy mặt: “Lỡ nó tìm phải một người sư tôn không đứng đắn thì sao đây? Lỡ nó học hư thì sao bây giờ?”

Phượng Ninh đột nhiên sát lại gần, khuôn mặt ngưng trọng nhìn Thanh Đại Hòe.

Thanh Đại Hòe còn cho rằng Phượng Ninh muốn cho hắn lời khuyên nào đó, lập tức vểnh tai lắng nghe, kết quả hắn nhận được là Phượng Ninh thần sắc nghiêm túc mà hỏi: “Nếu như ân nhân cứu mạng của ngươi muốn ngươi lấy thân báo đáp, ngươi có đáp ứng không?”

“Hả?” Thanh Đại Hòe ngơ ngác.

Phượng Ninh ném hạt dưa trong tay đi, hối hận mà đập thẳng tay vào đùi: “Ta lúc đó rốt cuộc nghĩ gì vậy… Nên để y lấy thân báo đáp! Vậy mà bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy! Não ta rốt cuộc chứa đất hay gì vậy? Quân tử hảo cầu làm cái gì? Này tốt rồi, người không tìm được, liên lạc cũng không xong, còn nói gì đến nói chuyện yêu đương!”

Ba ngày qua, hắn nghe ngóng thế nào cũng không nghe được thông tin vị “sư tôn” nào lấy điều kiện khảo hạch thất đức như Cưu Mãng Quả.

Rốt cuộc Tiểu Thanh Lang của hắn bị lừa đi đâu rồi?!

Thanh Đại Hòe: “Hóa ra những lời ta nói hồi nãy, ngươi nửa chữ cũng nghe không vào đúng không?”

Phượng Ninh lần nữa kéo bát hạt dưa sang, liếc mắt nhìn: “Ta nghe cũng đã bao nhiêu năm rồi, lỗ tai cũng đều muốn mọc kén, Thanh Đại Hòe, ngươi đừng có ngày nào cũng tìm ta nói chuyện không đâu, cả ngày cháu trai, cháu gái, chắt trai, nói chuyện gì có ý nghĩa chút được không?"

Thanh Đại Hòe: “Là chuyện gì?”

Phượng Ninh nghĩ đến đây, khóe miệng không tự chủ được mà cười ngốc: “Tình yêu!”

Thanh Đại Hòe: “…”

Thanh Đại Hòe chuẩn bị liều mạng bồi cái não chỉ có tình yêu của hắn: “… Nói một chút đi, ngươi cùng vị kia nhà ngươi tiến triển đến đâu rồi?”

Phượng Ninh nghĩ nghĩ một chốc, khiêm tốn nói: “Hắn nhận nhẫn của ta.”

Thanh Đại Hòe khiếp sợ không thôi: “Lợi hại nha Lão Phượng! Này là cầu hôn rồi?!”

Phượng Ninh mặc dù rất muốn đứng dậy cúi đầu hưởng thụ tiếng vỗ tay, nhưng hắn vẫn cười ngượng hai tiếng, gãi đầu một cái, nói: “Không phải là nhẫn cầu hôn, là Tử Diên Giới, ta đưa hắn chiếc nhẫn là để hắn bảo mệnh, dù sao hắn nhỏ tuổi như vậy, ta sợ hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”

Thanh Đại Hòe tròng mắt đi xoay chuyển, nói: “Ngươi có biết Tử Diên Giới còn có một công năng đặc thù không?”

Phượng Ninh từ hai vạn năm trước từ Minh giới lấy được Tử Diên Giới, sau đó cũng không lấy ra dùng, lúc này mới hứng thú bừng bừng mà hỏi: “Công năng gì?”

------------------

“… Trong tất cả tân sinh, chỉ có ta là Ma tộc sao?” Thanh Lang hỏi.

Sư huynh bên cạnh tròn mắt gãi đầu: “Đúng vậy… Dù sao Cưu Mãng Quả cũng không dễ lấy.”

Thanh Lang cúi đầu nhìn lệnh bài của mình.

Bên trên lệnh bài, hơi chếch về bên trái là danh hào của Phượng Ninh tiên tôn.

Chính diện lệnh bài khắc: “Lần thứ hai mươi tám, đệ tử thứ năm mươi sáu, Thanh Ương.”

Thanh Lang cụp mi, trong lòng có hơi hối hận.

Nếu sớm biết Ma giới chỉ có mỗi hắn, hắn cũng không cần phải hao tâm tổn trí sửa đổi tên của mình.

Như vậy, hắn với sư tôn có thể cùng được khắc tên trên lệnh bài.

Thanh Lang càng nghĩ càng hối hận, hận không thể đem hai chữ “Thanh Ương” này khoét xuống, đổi lại tên thật của chính mình.

Thanh Lang được xem như người duy nhất thừa kế Ma giới, xem như là “đệ tử chân truyền” mà Thượng Thần Thanh Đại Hòe chưa mở học đường đã chiếu cáo thiên hạ.

Vì để tránh phiền toái không cần thiết, lúc hắn báo danh Quy Ninh sơn đã điền cho mình cái hư danh “Thanh Ương”, đồng thời che đi đôi mắt màu xám tro cùng cùng chiếc sừng nhọn trên trán.

Họ Thanh ngược lại cũng không có gì đặc biệt.

Chỉ là trong Ma giới, chỉ có quý tộc mới có Ma giác (sừng đó mấy má=)) mà tròng mắt màu xám tro, mênh mông Ma giới chỉ có mỗi Thanh Lang có.

Cũng chính là… do lão biến thái đối với Ma giới không hiểu rõ, nếu đổi lại là một Ma tộc khác, vừa nhìn thấy Thanh Lang liền lập tức đoán được thân phận của hắn.

Sư huynh kia tự giới thiệu: “Ta tên Lâm Cửu, là đệ tử nội môn thứ mười bảy của sư tôn, ngươi gọi ta là Thập Thất sư huynh cũng được, gọi là Lâm Cửu sư huynh cũng được. À đúng rồi, đi qua hoa viên này là khu kí túc xá của ngươi, hoa viên này rộng lớn, bên trong cũng không tệ, có đôi khi sư tôn sẽ ở bên trong nghỉ ngơi.”

Ánh mắt Thanh Lang sáng lên: “Phượng Ninh sư tôn sẽ thường xuyên đến hoa viên này sao? Y thích nhất là khi nào tới?”

Lâm Cửu: “Sư tôn không thường xuyên tới, cũng không có thời gian cố định.”

Thanh Lang liếm môi dưới có chút khô, trong lòng bàn tay cũng đã bắt đầu đổ mồ hôi, hắn yên lặng nhìn Lâm Cửu, hỏi: “Vậy ta… tân sinh chúng ta bao giờ mới có thể thấy sư tôn?”

Lâm Cửu: “Nếu không có gì bất ngờ, ngoại môn đệ tử các ngươi thì lễ bái sư có thể gặp, sao vậy?”

Thanh Lang chuẩn bị nói chuyện, bỗng nhiên có âm thanh kỳ quái truyền tới.

“… Có thể nghe được sao… Cái thứ này rốt cuộc có tác dụng không vậy, tại sao lại không đáng tin như thế…”

Lâm Cửu chớp chớp mắt, chỉ vào túi trữ vật của Thanh Lang: “Ngươi có phải mang theo một cái truyền thanh pháp khí không nha?”

Thanh Lang sửng sốt một chút, từ trong túi trữ vật tìm ra một chiếc nhẫn màu tím bị hắn tùy tiện ném tới một góc nào đó.

Thanh Lang là lần đầu tiên nhìn thấy giới chỉ mà còn biết nói chuyện, hắn nhíu mày, cầm nó lên để trong lòng bàn tay.

Mặc dù trong lòng ẩn ẩn có cảm giác không ổn, nhưng hắn vẫn mang theo ý định thăm dò mà hỏi: “Ai?”

Bên kia lập tức kích động: “Oa, vậy mà thật sự được! Xem ra chúng ta thật sự là có tình duyên nha, ta nghe nói cái loại công năng này chỉ khi người có duyên cầm vào mới có thể sử dụng! Tiểu Thanh Nhi! Ta yêu ngươi!”

Thanh Lang: “…”

Bên kia âm thanh xuyên qua giới chỉ truyền tới, hơi có chút sai lệch, nhưng vẫn là có thể nghe được là của nam nhân.

Nhìn Lâm Cửu bên cạnh biểu tình khiếp sợ, Thanh Lang đơn giản hận không thể theo giới chỉ bò qua, đem lão thần tiên đối diện giết chết.

“A...... Cái kia...... Tiểu sư đệ...... Ngươi...... Ngươi trước tiên trò chuyện, ta đi nhìn… nhìn hoa, a, hôm nay hoa nở thực sự là diễm lệ......”

Nói xong hắn liền một đường loạng choạng mà hướng phía trước chạy.

Thanh Lang cắn răng, đôi môi mỏng dán gần sát giới chỉ, cắn răng nghiến lợi nói: “Cút! Lão biến thái chết tiệt! Đừng để cho ta gặp lại ngươi!”

Nói xong, hắn liền đem chiếc nhẫn màu tím kia hung hăng ném xuống một bên ao nước bên cạnh.

Mặt hồ tĩnh lặng trong nháy mắt gây nên một hồi gợn sóng.

Thanh Lang còn chưa kịp nhẹ nhõm, trong lòng bàn tay liền bỗng nhiên nhiều một cái đồ vật.

Thanh Lang giang tay ra xem xét, tâm trạng đơn giản tới mức có thể miêu tả bằng hai từ: tuyệt vọng.

Chiếc nhẫn vừa bị hắn ném đi, bây giờ yên bình mà nằm ở trong lòng bàn tay của hắn, còn dính nước.

Đáng ghét, âm thanh lần nữa từ giới chỉ bên trong vang lên: “...... Ngươi có phải hay không đem giới chỉ ném xuống nước ? Quên nói cho ngươi, chiếc nhẫn này là sẽ tự động khóa lại, ngươi ném không được.”

Lão biến thái dừng một chút, âm thanh bỗng nhiên điều thấp hai độ: “...... Cái kia, bên cạnh ngươi hồi nãy là có người phải không? Thật xin lỗi. Ta lần sau sẽ chú ý một chút.”

Thanh Lang nổi giận đùng đùng nói: “Ngậm miệng! Không có lần sau!”

Thanh Lang nhìn xung quanh, bốn phía không người, lập tức trong lòng bàn tay thi triển U Minh Hỏa, muốn đem chiếc nhẫn này hòa tan.

Nhưng nửa nén hương đi qua, chiếc nhẫn này vậy mà không chút tổn hao nào.

Ngược lại là Thanh Lang tức giận đến tâm như lửa đốt.

Cũng may lão biến thái cũng không có mở miệng lần nữa, Thanh Lang hít sâu một hơi, tiện tay lại đem chiếc nhẫn này ném tới chỗ sâu nhất trong túi trữ vật, nhấc chân đi về phía trước.

Thanh Lang vừa mới đi qua một ngã rẽ, đã nhìn thấy Lâm Cửu sư huynh, Lý Giai Duệ sư tỷ, cùng với một đám sư huynh không quen biết đang hướng ánh mắt tò mò nhìn xem hắn.

Thanh Lang sắc mặt tỉnh táo hướng sư huynh, sư tỷ hành lễ, nói: “Sư huynh, sư tỷ, các ngươi vì cái gì đều ở đây?”

Lâm Cửu nói: “À... Vừa mới sư tôn ở trong hoa viên, bọn ta không dám tiến lên quấy rầy.”

Thanh Lang trái tim đều muốn nhảy ra ngoài, hắn lập tức bước nhanh về phía trước hai bước: “Sư tôn?! Phượng Ninh sư tôn?! Sư tôn vẫn còn chứ, hắn bây giờ đang ở trong hoa viên sao?”

Lâm Cửu vội vàng khoát khoát tay: “Không có ở đây, không có ở đây, đã đi, ngay cả một cái bóng hình cũng đi mất, ngươi chớ khẩn trương…”

…Đã đi.

Tim Thanh Lang chậm rãi trầm xuống.

Ngay sau đó, một cỗ lửa giận từ lồng ngực dâng lên.

Nếu không phải, nếu không phải cái lão biến thái kia bỗng nhiên truyền âm quấy rối hắn, hắn cũng không đến nỗi không thấy được sư tôn......

Thanh Lang gục đầu xuống, tay chậm rãi nắm chặt lại, cơ hồ có thể nghe được âm thanh khớp xương va chạm vang lên.

Lý Giai Duệ tựa hồ cũng không có phát hiện Thanh Lang trạng thái, nàng đụng vai Thanh Lang, một mặt cười đểu nói: “Tiểu sư đệ! Cúi đầu làm gì nha? Không cần thẹn thùng! Các sư huynh sư tỷ đều rất phóng khoáng, đều rất có bao dung! Bây giờ cũng là thời đại gì rồi! Không phải là yêu người cùng giới sao? Cái này có gì ngượng ngùng! Sư đệ! Nghe ta nói! Ngươi giỏi nhất!”

Lý Giai Duệ đưa mắt liếc nhìn, ra ý qua một cái, bên cạnh các sư huynh trố mắt nhìn nhau phút chốc, cũng giơ tay lên, vì Thanh Lang động viên nói: “...... Sư đệ sư đệ ngươi giỏi nhất! Cho dù là đoạn tụ cũng rất tuyệt!”

Thanh Lang: “......”

Thanh Lang cảm giác đốt ngón tay của hắn đều bị chính mình bóp cho nát.

Không biết có phải hay không, nhờ vào thân phận chính mình đã là ma tộc lại là “đoạn tụ”, phần lớn người ở cũng là phòng đôi, phòng ba người, phòng bốn người thậm chí tám người ở một phòng, Thanh Lang lại được phân đến một gian rộng rãi sáng tỏ phòng một người.

Nhưng hắn vẫn như thế nào cũng không vui.

Lời đồn như liệt hỏa lan tràn, không đến một ngày, đầu bếp ở nhà ăn đều biết hắn ưa thích nam nhân.

Mặc kệ hắn đi đến chỗ nào, đều có người nhìn lấy bóng lưng của hắn chỉ trỏ.

Thanh Lang từ nhỏ đến lớn bị người chỉ trích đã quen, hành vi này cho dù để hắn phiền chán, cũng không phải không thể chịu đựng.

Nhưng hắn sợ chuyện này sẽ truyền đến tai sư tôn.

Nếu là sư tôn cũng cho là hắn là loại biến thái cái ưa thích nam nhân, thế thì làm sao bây giờ?

Nếu sư tôn bởi vậy chán ghét hắn nên làm cái gì?

…Đều do cái lão biến thái kia!

Nếu không phải hắn hồ ngôn loạn ngữ, truyền âm quấy rối, sự tình cũng không cần phát triển tới mức như thế!

Huống hồ, nếu không phải bởi vì hắn, chính mình hôm nay đã sớm nhìn thấy Phượng Ninh sư tôn trong hoa viên!

Cái lão biến thái kia thực sự là vận rủi của hắn!

Thanh Lang càng nghĩ càng giận, lên cơn giận dữ.

Lật qua lật lại đều không thể tĩnh tâm ngủ.

Đúng lúc này, trong túi trữ vật lại truyền tới âm thanh của lão biến thái: “Tiểu Thanh Nhi? tiểu Thanh Lang? Có đây không?”

Lão biến thái! Ngươi lại muốn làm cái gì?

Một ngày nộ khí, rốt cuộc tìm được chỗ phát tiết.

Thanh Lang tức giận đem chiếc nhẫn kia lấy ra.

“Ngươi quậy đủ chưa?”

Thanh Lang âm thanh băng lãnh, nhưng bất cứ người nào đều có thể từ trong âm thanh của hắn cảm giác được lửa giận khó lòng ức chế của hắn.

“Ta rốt cuộc cùng ngươi có thù gì oán gì? Ngươi dựa vào cái gì giẫm đạp ta như vậy? Ngươi biết hôm nay có bao nhiêu người cười nhạo ta sao? Ta không phải là đoạn tụ, ta sẽ không thích ngươi, ta hiện tại nhớ tới ngươi liền cảm thấy khó chịu, nghe thấy thanh âm của ngươi liền thấy buồn nôn! Ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần nữa ngươi mới có thể rời xa ta?”

Âm thanh bên trong giới chỉ bỗng nhiên ngừng lại.

Đầu kia của giới chỉ truyền đến một tiếng tiếng sáo, tiếng sáo kia mở đầu có chút chua xót, cũng có chút mờ mịt không rõ, có thể càng đến phía sau lại càng thông thuận, giống gió nhẹ, giống mưa xuân, giống cánh hoa nhiễm hạt sương vào sáng sớm.

Rất ôn nhu.

Bỗng nhiên, một con đom đóm nhỏ tựa hồ bị tiếng sáo này hấp dẫn, nó từ trong cửa sổ chen lấn đi vào, bay đến trước mặt Thanh Lang.

Nó giữa đem đêm đen như mực đưa xuống một tia ánh sáng.

Ngay sau đó là con đom đóm thứ hai, con thứ ba, con thứ tư…

Những con đom đóm giống ngôi sao tràn đầy cả phòng.

Khiến cho Thanh Lang nghĩ lầm chính mình bước nhầm vào Tinh Hải (biển sao).

Ngay sau đó, những con đom đóm kia lặng lẽ vặn vẹo thân thể của mình, trong bóng tối chậm rãi xuất hiện ba chữ.

[Xin lỗi ngươi]

Tiếng sáo dừng mất vài nhịp trong chớp mắt, lại tiếp tục tấu vang lên.

Chữ viết tụ lại, lại tản ra.

Giống như là một lần một lần viết.

[Xin lỗi ngươi, ta lần thứ đầu tiên thích một ai đó, không biết nên như thế nào biểu đạt tình yêu của mình]

[Khiến ngươi khó chịu, là ta cân nhắc không chu toàn]

[Ta phải làm thế nào mới có thể khiến cho ngươi vui vẻ?]

Thanh Lang trầm mặc một hồi, nhìn đàn đom đóm trước mặt.

Hắn bình tĩnh hỏi: “Muốn ta vui vẻ đúng không?”

Đom đóm đập cánh dừng lại tại chỗ, giống như là đang chờ đáp án.

Thanh Lang cụp mi mắt, âm thanh xuyên qua giới chỉ càng thêm phần lãnh huyết.

“Vậy thì vĩnh viễn không xuất hiện ở trước mặt ta, vĩnh viễn không truyền âm cho ta.”

Thanh Lang dừng một chút, âm thanh càng ngày càng băng lãnh tàn nhẫn.

“… Tốt nhất là ngươi nên đi chết đi.”

Tiếng sáo ngừng một chút, tiếp tục êm ái vang lên.

Thanh âm kia có chút rối bời, không ôn nhu như ban đầu, ngược lại giống như âm thanh tiếng chùy đập nát tảng băng.

Mang theo sự trong trẻo, yếu ớt dễ vỡ.

[Ta không có cách nào hứa với ngươi]

[Ngủ ngon]

Ánh sáng chậm rãi tan đi.

Tiếng sáo càng lúc càng xa, giống như là đang hướng hắn cáo biệt.

Nhưng một chút ánh sáng yếu ớt vẫn như cũ bảo hộ ở bên cạnh hắn.

Mãi đến khi hắn ngủ say.

Mấy ngày kế tiếp, lão biến thái quả nhiên không thông qua chiếc nhẫn kia truyền âm cho Thanh Lang.

Thanh Lang về sau cũng cảm thấy chính mình lúc ấy nói có chút quá phận.

Nhưng hắn cũng không có ý định thu lại những lời kia.

Nếu như lại tới một lần nữa, hắn còn có thể nói như vậy.

Hắn đem chiếc nhẫn màu tím kia bỏ vào một cái hộp nhỏ có khóa.

Đồng thời quyết định vĩnh viễn không mở ra.

Đảo mắt, đã đến lễ bái sư.

Thanh Lang đem trường bào màu xanh trắng học viện phát cho mà là lại một lần, nhìn gương mặt trong gương đồng, có chút khẩn trương.

Hắn hít sâu một hơi, mở cửa phòng, đi ra ngoài.

Bây giờ Tiên Giới, chỉ cần là thần tiên đức cao vọng trọng, đều phải ở môn hạ thu hơn mấy cái đệ tử, nhưng sư tôn cùng người khác không giống nhau, hắn thu đệ tử cũng không phải là phải để củng cố thế lực của mình hay bành trướng thế lực gì đó.

Mà đơn thuần là vì trồng người.

Sư tôn tiên phong đạo cốt, lòng có thiên hạ, lòng dạ từ bi.

Hắn trồng người, không thèm để ý xuất thân của tân sinh, mặc kệ là Tiên giới , Yêu giới hay là Ma giới, mặc kệ thân phận là hoàng tử Thiên giới, hay là nô lệ Yêu giới, chỉ cần vào bước vào Quy Ninh Sơn, liền chỉ có một cái thân phận, đó chính là đệ tử của Ninh Sơn.

Sư tôn mỗi trăm năm tuyển nhận một lần học sinh, bây giờ đã chiêu thu hai ngàn tám trăm năm, có thể nói là học trò khắp thiên hạ.

Mỗi lần thu nhận đều chỉ thu ngoại môn đệ tử, mà tại lễ bái sư, sư tôn sẽ ở trong đó chọn ra nội môn đệ tử.

Trong Ninh Sơn, mỗi một ngoại môn đệ tử đều có thể tốt nghiệp trong vòng trăm năm, mà nội môn đệ tử, thì sẽ lưu lại lâu dài tại Ninh Sơn.

Nghe sư tôn nói ngài tuyển nhận nội môn đệ tử chưa từng nhìn tư chất, chỉ nhìn cơ duyên.

Thanh Lang nằm mơ cũng muốn được sư tôn chọn trúng.

“Ngươi là Thanh Ương?”

Một âm thanh xa lạ từ phía sau truyền tới.

Thanh Lang quay đầu nhìn lại, là một nam tử xa lạ, người kia dò xét Thanh Lang từ trên xuống dưới, ánh mắt có chút ghét bỏ.

Thanh Lang cúi đầu nhìn một thân y phục của đối phương, liền nhận ra thân phận của gã.

“Trường Bạch sư huynh.” Thanh Lang hành lễ.

Trong ba ngày này, Thanh Lang đã biết được không ít chuyện.

Hắn biết, Trường Bạch sư huynh này là đại đệ tử nội môn của sư tôn, trước mắt, mọi việc lớn nhỏ trong sư môn là một tay gã phụ trách.

Hắn biết, Trường Bạch sư huynh mới chịu phạt ở Nhai Tư Quá về.

Hắn biết, người bắt hắn đi lấy Cưu Mãng Quả cũng là gã.

“Ngươi lấy được Cưu Mãng Quả?” Trường Bạch chủ động nhắc tới nguyên nhân bản thân đến đây.

Thanh Lang: “Đúng vậy.”

Ánh mắt Trường Bạch tràn ngập nghi ngờ: “Là ngươi tự mình đi lấy? Một Ma tộc như ngươi làm thế nào đi qua được tiên vụ?”

Thanh Lang ngẩng đầu nhìn gã, vẻ mặt bình tĩnh: “Sư huynh nếu không tin tưởng ta lấy được Cưu Mãng Quả vì sao còn bắt ta đi lấy? Chẳng lẽ sư huynh cố ý làm khó Ma tộc chúng ta?”

Âm thanh của Thanh Lang không lớn không nhỏ, vừa vặn khiến người qua đường đều nghe được rõ ràng.

Đệ tử đi ngang đều vô thức mà ngừng chân.

Sắc mặt của Trường Bạch trở nên khó coi, nhưng vẫn nhanh chóng mỉm cười, tiến lên một bước, làm bộ như giúp Thanh Lang sửa lại vạt áo: “Nghe sư đệ nói, ta tất nhiên là tin tưởng các ngươi.”

Nói xong, gã tiến gần thêm một bước, ghé sát tai Thanh Lang.

Gã đè âm xuống thấp, thanh âm mang theo sự chán ghét không thèm che giấu: “Thức thời một chút, cút nhanh đi, loại Ma tộc bẩn thỉu như ngươi không xứng đáng ở lại Ninh sơn.”

Thanh Lang mỉm cười, nói khẽ: “Loại tiểu nhân như ngươi, cũng không xứng đáng thân cận sư tôn như vậy.”

Dù sớm hay muộn thì cũng sẽ có ngày ta thay thế ngươi, bầu bạn kề cận với sư tôn.

Trở thành đệ tử thân cận nhất của y.

“Ngươi!”

Không đợi Trường Bạch phát hỏa, Thanh Lang liền lui về phía sau một bước, cung kính hành lễ: “Trường Bạch sư huynh, sư đệ cáo lui trước.”

Thanh Lang vừa quay người đi được hai bước, sau lưng liền truyền đến tiếng huyên náo.

“Cái… cái gì vậy?!”

“Trường Bạch… Trường Bạch sư huynh! Con cóc…”

“Sư huynh! Ngươi… Bên trong quần áo của ngươi có con cóc!”

“A! Dọa chết ta rồi!”

Thanh Lang nghe âm thanh gà bay chó sủa phía sau, bước đi nhẹ nhàng.

Ánh mắt hắn sáng ngời, khóe môi lại không nhịn được mà câu lên.

Tổ phụ của hắn mặc dù Thư giáo không được tốt cho lắm, nhưng mà mấy trò vặt này vẫn là dùng tốt chán.

-----------

Bái Sư Đại Điển được cử hành ở Minh Hoa Điện.

Quy Ninh Môn thành lập đã lâu, tất cả các kiến trúc đều thiên về cổ điển trang nhã, chỉ có Minh Hoa Điện này, có lẽ do là mới xây dựng gần đây mà lộ ra vẻ huy hoàng trang nghiêm.

Phía trước Minh Hoa Điện có tổng cộng hai mươi mốt bậc thang, một cái cửa chính cùng hai cái cửa phụ.

Thanh Lang cùng sáu mươi bảy tân sinh khác, từng bước từng bước tiến lên, yên tĩnh đi vào từ cửa chính.

Phượng Ninh tiên tôn ngồi ngay trong điện.

Thanh Lang kỳ thật đã không nhớ rõ dáng vẻ của Phượng Ninh tiên tôn.

Hắn lúc đó thấp thấp bé bé, một thân đầy bùn, một mặt đầy nước mắt.

Mà tiên tôn cao lớn như thế, đứng dưới ánh mặt trời, đầu ngón tay giống như mặt trời ấm áp.

Hắn hai mắt đẫm lên mông lung, cũng không nhớ kỹ khuôn mặt của tiên tôn.

Nhưng lại tựa như vĩnh viễn khắc sâu ánh mắt của tiên tôn.

Tiên tôn biểu lộ lạnh nhạt, giống như là nhìn Thanh Lang, lại giống như xuyên qua Thanh Lang, nhìn xem thế gian vạn vật.

Tiên tôn cường đại, ấm áp, nhân từ.

Y là vị thần duy nhất mà Thanh Lang thừa nhận.

Mà thần linh của hắn, bây giờ đang ở ngay trước mặt hắn.

Đồng môn đệ tử bốn phía đều cúi đầu nhìn đường, không một ai dám ngẩng đầu nhìn.

Một mình Thanh Lang lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn lên phía trước.

Nhưng phía trước của hắn là một Hùng yêu khổng lồ, cao gần chín thước, triệt triệt để để chặn mất tầm nhìn của hắn.

Thanh Lang gấp đến mức cả lòng bàn tay tràn ngập mồ hôi, duỗi cổ cũng không thể nhìn thấy diện mạo của sư tôn.

Đội ngũ tân sinh dừng lại.

Đến lúc bái sư.

“Đệ tử bái kiến sư tôn!”

Đám người cùng nhau quỳ trên mặt đất, hướng sư tôn hành lễ.

“Mọi người, mời đứng lên, hôm nay nếu đã bước chân vào Quy Ninh sơn, thì chính là đệ tử của Phượng Ninh ta.”

Giọng y bình tĩnh mà trang nghiêm.

Mỗi một câu như đánh thẳng vào lòng của Thanh Lang.

Đám người cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, lớn mật nhìn lên.

Sư tôn mang một thân trường bào trắng thuần, ánh mắt lãnh đạm đảo qua đám người, trầm tĩnh nhân từ, không có nổi một gợn sóng. Y ngồi thẳng tắp trên ghế nam mộc màu vàng, dưới ngọn đèn luôn cháy trong Minh Hoa Điện, đôi mắt phượng khẽ híp lại, đôi môi mỏng khẽ mím, thanh âm nhuộm mấy phần lười biếng lãnh đạm, xa xa nghe tới, làm cho người khác có cảm giác xa cách, uy nghiêm làm cho người khác không dám nhìn thắng.

Đám người không dám nhìn nhiều, chỉ liếc mắt qua liền cúi đầu xuống.

Chỉ có Thanh Lang, giống như là bị sét đánh, lặng người đứng nhìn gương mặt kia.

... Gương mặt này, hắn từng gặp qua.

—— Trên đầu lão biến thái dây dưa không rõ, mặt dày mày dạn, bị hắn chửi mắng thậm tệ, hận không thể giết chết cho thống khoái kia…

-----------

Editor: cuối cùng cũng load được wattpad trên giả lập rùi, máy cùi đến mức không cập nhật được huhu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro