Chương 1 :Chuyên nghiệp đối khẩu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xuân ấm, băng tan, vạn vật bắt đầu.

Dưới chân những ngọn đồi xanh nhấp nhô, có một đám người xếp hàng liên miên kéo dài mười dặm, tiếng vái chào trầm bồng du dương, cao thấp nối tiếp nhau, đặc biệt nổi bật giữa những tiếng ồn ào như nấu cháo.

"Cốt linh mười bảy, mộc ba mươi, kim bảy mươi, tiếp theo!"

Dưới sự xô đẩy của người phía sau, Lâm Độ mở mắt ra, một đợt tim đập nhanh khiến nàng không khỏi cau mày.

"Đằng trước nhanh lên đi! Sao còn bất động?"

"Nhỏ giọng một chút, cái người kia trông không được khỏe, có chút không thoải mái."

"Ma bệnh tới đây xem náo nhiệt gì, tông môn nào dám thu nhận chứ, mau nhanh lên, đừng làm chậm trễ những người phía sau."

"Trật tự!" Tu sĩ duy trì trật tự nghiêm mặt hô.

Những người phía trước nhanh chóng im lặng.

Tu sĩ đo linh căn thấy người chậm chạp không đưa tay, mở miệng nhắc nhở: "Nắm tay để lên thầm niệm sinh thần bát tự của mình."

Một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh rơi xuống trước mặt hắn, gân cốt lởm chởm, gân xanh trong như thủy tinh, tu sĩ khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn chủ nhân của bàn tay đó.

Người kia nhìn qua còn trẻ tuổi, vóc người cao nhồng, mặc một chiếc áo choàng màu xanh lá cây thô ráp, tóc tùy tiện buộc sau đầu, tóc trên trán rối bù, có chút ố vàng, dường như do suy dinh dưỡng.

Cố tình nàng lại có khuôn mặt mỹ nhân nhợt nhạt mệt mỏi, lông mày và đôi mắt u ám, vẻ mặt xa cách và lạnh lùng, giống như tuyết rơi cành khô vào mùa đông, chỉ cần sơ suất một chút sẽ bị nghiền nát thành từng mảnh, hóa thành sương mù.

Là một ma bệnh, thế nhưng lại là một tên ma bệnh cực kỳ ưa nhìn, thật đáng tiếc.

Linh khí cảm ứng ngũ hành, thiên can, địa chi không ngừng xoay chuyển, cuối cùng dừng lại ở một góc, sau đó ánh sáng bùng phát, người ghi danh phía sau quầy đột nhiên mở to mắt.

"... Sinh ra ở Tiểu Hàn, mặt nước sáng ngời phủ đầy băng. Đây là trời sinh max trị số thuộc tính băng, thuần băng linh căn."

Tiết tiểu hàn: là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên.

Một câu trong bài thơ 《人日城南登高》của Han Yu 韩愈 (nhà Đường)

霭霭野浮阳,晖晖水披冻。

Ải ải dã phù dương, huy huy thủy phi đống.

tạm dịch: Nắng sương mù bồng bềnh nơi hoang dã, dòng nước rực rỡ phủ đầy băng

Thuần túy băng linh căn, tâm tính thuần khiết, tinh thần bất khuất, một hạt giống tu luyện tuyệt vời.

Tu sĩ sau quầy dường như đã nhìn thấy một bảo bối hiếm có, gầm lên: "Cốt linh mười ba, là max trị số băng linh căn!"

Những người phía sau theo đó xôn xao, hôm là ngày Đại tuyển hiếm hoi của các tông môn Trung Châu, ba tông, sáu phái, mười môn, các tông các phái từ lớn tới nhỏ đều tề tụ nơi đây chỉ để tuyển chọn đệ tử mới.

Mỗi người sinh ra đều có thuộc tính ngũ hành, nếu linh căn của người đó không tương thích thì tu hành gian khổ, người có linh căn tương trợ thì càng có lợi trong hấp thu linh khí, mà đơn phẩm linh căn có thể tu luyện nhanh chóng, chưa kể linh căn bị biến dị theo thời gian, phúc vô cùng tận, hiếm thấy.

Quả thật tư chất tu hành bất luận tốt hay xấu thì vẫn luôn có kì ngộ bước vào đại đạo, nhưng thiên phú bẩm sinh vẫn là điều kiện tất yếu để bước vào một tông môn tốt.

Dù sao... có tư chất tốt bực này, có thể hấp thu linh khí cực nhanh, các tiểu môn tiểu phái bình thường cũng không dám muốn —bọn họ sợ linh mạch nhà mình sẽ bị hút cạn, cho nên thiên tài trẻ tuổi phần lớn đều xuất thân từ các đại tông đại phái.

Ai có thể ngờ rằng cây sào ốm yếu gầy guộc trước mắt lại có thiên phú tốt như vậy.

Tu sĩ cầm bút nhanh chóng viết ra thuộc tính của Lâm Độ, đưa cho nàng một tấm mộc phù: "Phúc vô cùng, tiểu hữu cầm đi, mời đi tới quảng trường trên đỉnh núi, đợi tông môn chọn lựa, căn cứ con số trên mộc phù đưa tin."

Lâm Độ gật đầu cảm ơn, cảm nhận được cơn nhói đau trong tim, nụ cười trên môi trở nên cay đắng.

Cơ thể này cũng không đơn giản chỉ là ma bệnh, cảm giác giây tiếp theo có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Dò linh căn ở dưới chân núi, một người có tư chất tu luyện nhận mộc phù bước về phía trước, trong nháy mắt, nàng giống như xuyên không, đến trước bậc đá rộng rãi.

Lâm Độ có chút tò mò ngẩng đầu nhìn đỉnh núi bị mây che phủ.

Đây chính là Tu chân giới sao? Thú vị hơn nàng nghĩ.

Những suy nghĩ không thuộc về nàng lại hiện lên trong đầu.

[Ký chủ thế nào rồi? Cô đã nghĩ kỹ chưa? Cô biết đấy, cô chỉ còn một ngày để sống. 】

Lâm Độ bước lên bậc đá, vẻ mặt không thay đổi: "Theo mô típ tiểu thuyết tu chân thông thường, linh lực có thể kéo dài tuổi thọ đúng không?"

Nước đổ đầu vịt.

Hệ thống đau hết cả đầu, ký chủ tốt nào có thể bất hợp tác với hệ thống như vậy cơ chứ?

[Nhưng có thể nào, ý tôi là có khả năng cô sẽ không sống sót được đến ngày bắt đầu tu luyện hay không? 】

Lâm Độ bước đi rất chậm, thân thể này thực sự rất yếu, Lâm Đại Ngọc trông còn khỏe mạnh hơn mình.

Nàng là một blogger về tình yêu, một blogger tình yêu với những PM và livestream tràn ngập những lời phàn nàn về tình yêu mỗi ngày.
*pm: tin nhắn riêng (private message)

Cha mẹ Lâm Độ đã ly hôn, từ nhỏ đã không có ai quản giáo, suốt chặng đường nhìn thấy rất nhiều tình người ấm lạnh, trong một thế giới mơ hồ về lợi ích cá nhân gặp sao hay vậy, thấu lòng người đến không thể rõ hơn được nữa, dứt khoát lên bờ làm blogger tình yêu, vì phong cách sắc sảo, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, chữ chữ khoan tim mà tăng fan cực nhanh.

Đáng tiếc, mặc kệ là dụ dỗ nhẹ nhàng hay xúc phạm ác ý đều không cứu nổi đám vì yêu cứ đâm đầu trên thế giới.

Tóc Lâm Độ ngày càng thưa thớt , khuôn mặt ngày càng già đi — tức giận.

Cuối cùng nàng ra tay, tôn trọng, chế giễu, khóa kín!

Ai có thể ngờ rằng sau khi thức cả đêm livestream, nàng lại đột nhiên lên cơn đau tim và kết quả là ở đây.

Đúng, Lâm Độ xuyên không, nói chính xác là xuyên thư.

Bước vào bộ tu chân ngược luyến hệ liệt văn, cái hệ liệt này quy tụ một loạt những kẻ mù quáng hàng đầu của tu chân giới, Lâm Độ vừa lên núi, vừa xem danh mục giới thiệu xuất hiện trong đầu.

Sư huynh bị người yêu đào linh cốt, nhị sư tỷ đang mang thai bị người yêu mổ bụng lấy thai làm thuốc hồi sinh bạch nguyệt quang, tiểu sư muội bị ma tôn lừa gạt đánh cắp bảo vật của tông môn sau đó bị bỏ rơi một cách tàn nhẫn khi hết giá trị sử dụng, sư tôn yên lặng trả giá ba ngàn năm cuối cùng bị người yêu hiến tế Thiên Đạo...

Cuối cùng, nàng dừng bước.

Hệ thống mong chờ phản hồi của ký chủ.

Ký chủ... Ký chủ ôm tim, hít một hơi rồi ngồi xuống vì kiệt sức.

Hệ thống:...6

Lâm Độ lật tới phần cuối nói: "Thế này vẫn còn có thể toàn bộ HE?

Đám người tu chân giới các ngươi không tập trung mà tu luyện đi đều đang nghĩ cái gì vậy? Vương Bảo Xuyến nhìn còn phải nói một câu rau dại của ta nhường cho ngươi đó."

[Chính vì những mối duyên sai lệch này lại bị xem là duyên phận tốt đẹp làm xáo trộn cuộc sống của mọi người trong tu chân giới, dẫn đến quy tắc hỗn loạn, nên ký chủ mới có thể bị kéo vào. 】

"Liên quan gì đến ta?" Lâm Độ lười biếng nhướng mi, hạ tam bạch lạnh lùng lộ ra vẻ mỉa mai: "Tôn trọng, giễu cợt, khóa kín, cảm ơn."

[ Nhưng ký chủ, cô không nghĩ mình sắp chết sao? 】

Lâm Độ che đậy sự khó chịu vô cùng trong lòng: "Có hơi hơi."

[Bởi vì tuổi thọ của bạn yêu chỉ còn có một ngày thôi nha, ở thế giới hiện thực, cô nộ khí công tâm mà chết, dù ký chủ có muốn quay về cũng không thể quay lại.]

[Mỗi khi cô cứu được một não yêu đương và mối duyên sai lệch của họ, hệ thống sẽ trao phần thưởng là đan dược tương ứng tùy theo cấp độ của mục tiêu, ký chủ có thể tiếp tục sống ~]

[ Hơn nữa, vì bạn yêu bẩm sinh yếu đuối nên cần thiên tài địa bảo vô cùng quý hiếm, mà các tông môn bình thường chắc chắn sẽ không cung cấp nổi, nếu cô muốn nhờ tu luyện để kéo dài tuổi thọ, có bao giờ nghĩ rằng sức khỏe kém cũng sẽ cản trở việc tu luyện không?】

Lâm Độ trầm mặc không nói, trong đầu không có bất kỳ suy nghĩ gì, tựa như trống rỗng, hệ thống thấp thỏm chờ đợi phản ứng của ký chủ.

Nàng tùy tiện ngồi trên bậc đá lạnh lẽo, đôi môi tím tái vì thiếu dưỡng khí, khuôn mặt xinh đẹp xám xịt u ám, những sợi tóc rối rụng rũ xuống trán theo đông tác cúi người về phía trước của nàng, do tuổi còn nhỏ nên lộ ra vẻ đẹp phi giới tính

Lần lượt có người đi ngang qua thiếu niên cổ quái yếu đuối này, người ngoài nhìn xem chán nản, nhưng nàng không thèm để ý, thậm chí còn cảm thấy khá hài lòng.

"Đỗ Thược, Khanh Khanh, nàng hãy nghe ta nói, tư chất linh căn của ta đoán chừng chỉ có môn phái nhỏ mới thu nhận, nhưng tố chất linh căn của nàng tốt như vậy, chỉ sợ có thể đi vào đại tông môn, hai ta là vị hôn phu thê, tương lai dương nhiên muốn phải sống cùng nhau, sao có thể tách rời......"

Một người đàn ông ngữ tốc cực nhanh, vừa nhìn cô gái bên cạnh vừa bước lên bậc thang.

"Ta không muốn rời xa chàng, nhưng làm sao ta có thể quyết định việc chiêu mộ của môn phái đây?"

Giọng người của cô gái mười phần khó xử.

Người đàn ông nắm tay nàng cầu xin: "Hãy cùng ta đến tiểu giáo phái đi. Ta thực sự không muốn xa cách nàng. Chờ sau khi chúng ta cùng nhau trúc cơ, ta sẽ cùng ngươi kết làm đạo lữ."

Cô gái ngẩn ra, mặt lộ vẻ bối rối: "Nhưng... để ta suy nghĩ đã."

"Khanh Khanh... Ta thật sự muốn vĩnh viễn ở bên ngươi, huống chi sao ta có thể yên tâm để ngươi lẻ loi một mình ở tông môn lớn......"

Hai người mải nói chuyện nên không để ý đến người đang tựa mình vào bên đường.

Lâm Độ đột nhiên nói: "Được."

[Ý của ký chủ là?】

Lâm Độ hơi nghiêng đầu, ánh mắt dõi theo đôi nam nữ vẻ mặt khổ tâm đang bước lên cầu thang, khóe môi hiện lên một nụ cười giả tạo: "Chuyên nghiệp đối khẩu, đảm bảo ngài hài lòng."

*Chuyên nghiệp đối khẩu: Học và làm việc đúng ngành nghề; Học gì ra đó

——————————————

Tác giả highlight: Là nữ chủ văn, tất cả nhân vật nữ trong truyện đều có đặc sắc, đều là ưu tú nữ tính, chỉ là Lâm Độ mang cảm giác chủ đạo là thiếu niên mà thôi.

Thích dùng thiếu niên đại xưng, "thiếu niên cường thì quốc cường" "Thiếu niên", ở từ điển Hán, nó dùng để chỉ những người từ 10 đến 15 hoặc 16 tuổi, bao quát thiếu nam thiếu nữ, từ chối chỉ đạo viết văn.

Cảm ơn các vị bảo tử đọc và ưa thích, chúc mọi người mọi điều tốt đẹp nhất.

Đạo gia không phân giới tính, xưng hô chỉ có sư huynh đệ, sư thúc bá , mặc dù bài này chỉ là tu chân tiểu thuyết, nhưng rất nhiều thiết lập tham khảo quy tắc của Đạo giáo, tức Lâm Độ được xưng hô Tiểu sư thúc.

* Có cp, phần diễn không nhiều, ít cảnh và thoại tình cảm, cường cường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro