Episode 8. Đại diện Kim Dokja (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

< Episode 8. Đại diện Kim Dokja (2) >

"C-cháu vừa nói Jiyoon à?"

Dansoo ahjussi hỏi, và Ye Hyunwoo cau mày cảnh giác.

"Cái gì cơ?"

"Jiyoon! Em biết Jiyoon à?"

"Cô ấy là bạn của em, sao thế?"

"Bây giờ Jiyoon ở đâu?"

Ye Hyunwoo nhìn về phía tôi, giật mình vì sự bùng nổ đột ngột của ahjussi.

Tôi cố gắng trấn an ahjussi khi chú ấy thở hổn hển.

"Tên con gái chú ấy là 'No Jiyoon'."

Mắt Ye Hyunwoo mở to.

"No Jiyoon? Thật sao?"

Sau khi nhìn qua nhìn lại giữa tôi và ahjussi, Ye Hyunwoo lẩm bẩm bằng giọng thận trọng.

"Nhưng có thể là một người có cùng tên......."

"Hyunwoo-ssi, bạn của em có phải là Jiyoon đã nói rằng cô ấy sẽ kết hôn với Yoo Joonghyuk trong tương lai không?"

Đáp lại câu hỏi của tôi, Ye Hyunwoo gật đầu với vẻ mặt ngơ ngác.

"Hử? Đúng rồi. Wow, chú thực sự là cha của Jiyoon. Không, nhưng nếu chú ở đây nghĩa là chú đã đọc 'Toàn trí độc giả' ư...."

"Jiyoon hiện đang ở đâu?"

Cậu nhóc là người đầu tiên quen biết của con gái mình kể từ khi chú xuyên không đến thế giới này. Dansoo ahjussi gần như hết hơi.

"Cháu xin lỗi....... Cháu cũng chưa gặp Jiyoon kể từ khi đến đây."

"Ah........"

"Nhưng Jiyoon chắc chắn cũng ở đây đâu đó. Cậu ấy là người kéo cháu đến rạp hát."

Khi nhắc đến rạp hát, Kyung Sein hỏi.

"Em cũng tình cờ đến 'Bữa tiệc của Kim Dokja' à?"

"Vâng. Chị cũng vậy à?"

"Đúng thế......."

Đúng như dự đoán, hầu hết người đọc trong rạp hát đều đã được chuyển sinh vào thế giới này.

Ngay cả chú Dansoo cũng chen vào.

"Tôi đang ở trong bệnh viện thì đột nhiên được đưa vào...."

Chú ấy bị chuyển sinh mặc dù chú ấy đang ở bên ngoài rạp chiếu phim. Vậy thì có lẽ không chỉ những người trong rạp chiếu phim được triệu hồi đến đây.

Ye Hyunwoo thở dài và nói thêm.

"Nếu biết chuyện này sẽ xảy ra, em đã không đến đó. Em đang rất vui cho đến khi em trả lời đúng câu hỏi. Em đã mong chờ món quà vì em trả lời đúng câu hỏi khó...."

"Em trả lời đúng câu nào?"

"À, ý nghĩa của 1.863...."

"Ồ, vậy ra câu trả lời đó là của Sứ đồ thứ 7."

Tôi cũng mơ hồ nhớ ra.

Người đã dùng giọng tự tin liên hệ sự thoái lui của Yoo Joonghyuk với năm tuyến tàu điện ngầm đầu tiên mở cửa.

Có lẽ cô bé ngồi cạnh nhóc ấy là người đã hỏi liệu Kim Dokja có được hồi sinh không.

Vậy, cô bé hỏi đó có phải là Jiyoon không?

Ye Hyunwoo thở dài như thể đó đã là thói quen và liếc nhìn về phía Yoo Joonghyuk, người vẫn đang đi trên đường ray xe lửa.

"Em đã không gặp Jiyoon kể từ khi chúng em bị tách nhau ra vào thời điểm đó. Tất nhiên em nghĩ rằng cậu ấy sẽ ở bên cạnh Yoo Joonghyuk vào lúc này...... Nhưng cậu ấy có vẻ không nhập vào Jihye."

Biểu cảm của Dansoo ahjussi tối sầm lại trước lời nhận xét vô tình đó.

"Dù vậy, nếu là Jiyoon, cô ấy vẫn còn sống ở đâu đó, vì vậy đừng lo lắng quá nhiều. Không đời nào một cô nhóc cứng rắn như vậy có thể chết, và cậu ấy đã đọc Sách Khải Huyền nhiều hơn cả em."

Tôi sững lại khi nghe điều đó.

Jiyoon đã đọc cuốn tiểu thuyết hơn 50 lần ư?

Như thể để thay đổi chủ đề, Ye Hyunwoo mỉm cười nhẹ.

"Nhân tiện, thật tuyệt khi các anh đã tiến xa đến thế này rồi. Em đã đọc nó 50 lần, nhưng em may mắn khi bắt đầu gần Chungmuro, nhưng các anh thì........"

"Bọn anh bắt đầu ở Ga Geumho."

"Ồ, ở 'Ga Geumho' à? À, vì anh là 'Cheon Inho'...... Vậy là anh cũng gặp Jung Heewon ở đó phải không?"

"Phải."

Jung Heewon đang nói chuyện với Lee Jihye cách đó mười hai bước. Rõ ràng là Lee Jihye đã chủ động hỏi thăm cô ấy.

"Thật sự bất thường. Jung Heewon trở thành đồng đội của Cheon Inho... Diễn biến này
ổn chứ?"

Khi cậu ấy hỏi tôi điều đó, tôi đã không nói nên lời.

Tôi nghĩ đó là một sự mới lạ về mặt diễn biến.

"Dù sao thì, em cũng nhẹ nhõm khi thấy những thành viên khác của Tông Đồ. Thật sự rất khó để đối phó với Killer King khi anh ta đến đây cùng một nhóm kẻ bám đuôi từ Hiệp hội Đọc Sai."

Ngay khi nghe những lời đó, tôi nhớ đến xác chết của những loài bên ngoài ở phía trước đường hầm. Có vẻ như đó là tác phẩm của Ye Hyunwoo và Gong Pildu.

"Hiệp hội Đọc Sai cũng tấn công ở đây à?"

"Anh đã gặp chúng rồi, đúng không?"

"Nhờ ơn của Killer King cả."

"Ờ, tên khốn đó...... Dù sao thì, chúng cũng đến đây. Có vẻ như chúng đã chuẩn bị rất nhiều cho đợt tấn công lần này. Tất nhiên, em nghĩ chúng chắc chắn đã đánh giá thấp giai đoạn thứ ba của Kế hoạch nuôi dưỡng một lâu đài bất khả chiến bại tại nhà của em."

Ye Hyunwoo có vẻ rất gắn bó với Gong Pildu và đã nói chuyện với chúng tôi về Kế hoạch nuôi dưỡng một lâu đài bất khả chiến bại tại nhà trong một thời gian dài.

Tôi tự hỏi em ấy đã nói bao nhiêu lâu.

"Em muốn về nhà."

Tôi cảm thấy như mình bị một cái gai đâm vào giữa tim.

Tôi không biết đã bao lâu rồi, nhưng Ye Hyunwoo đã rơm rớm nước mắt.

Tôi chợt nhận ra rằng Ye Hyunwoo bằng tuổi Jiyoon.

Trên mặt, mọi người có vẻ phấn khích khi được vào một cuốn tiểu thuyết, nhưng thực tế không bất kỳ ai thực sự muốn sống một ngày trong thế giới tận thế kinh hoàng như thế này.

Kyung Sein nắm chặt tay, và Dansoo ahjussi, người đã đứng dậy khỏi ghế, với tay qua vai cậu bé như thể muốn an ủi cậu.

Đúng lúc đó, chúng tôi nghe thấy một giọng nói từ phía sau cậu.

"Đừng nói nữa và đến đây, nhóc."

Ye Hyunwoo vội vã chạy đến và ngồi xuống cạnh Gong Pildu. Ye Hyunwoo rên rỉ, và Gong
Pildu trừng mắt nhìn tôi như thể tôi sắp giết tôi vậy.

Cậu ấy chỉ mới ở độ tuổi giữa đến cuối thiếu niên. Một đứa trẻ như vậy đã chịu đựng được kịch bản đầu tiên và thứ hai và sống sót đến thời điểm này.

Tôi muốn nói với cậu ấy bất cứ điều gì. Rằng cậu ấy sẽ về nhà an toàn. Rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng tôi là ai mà nói thế?

Tsuchuchuchut.

Túi của mọi người rung lên cùng một âm thanh.

Từng người một, với một chút chênh lệch thời gian, chúng tôi rút điện thoại ra.

Và rồi.

"Inho-ssi."

Giọng nói lo lắng của Kyung Sein.

Cô ấy không phải là người duy nhất. Dansoo ahjussi và thậm chí cả Ye Hyunwoo, người ngồi cạnh Gong Pildu, đều có biểu  giống nhau.

Cùng một thông báo xuất hiện trên màn hình điện thoại của mọi người.

-Đã lâu rồi không gặp. Các độc giả thân mến.

Đại diện KimDokja đã gửi một tin nhắn.

"Cái này, ngay bây giờᅳ"

Tôi nhanh chóng nhìn xung quanh.

Để xem chúng tôi có phải là những người duy nhất nhìn vào điện thoại không.

"Chúng ta hãy kiểm tra trước đã."

Tôi mở tin nhắn.

-Xin chào, những độc giả thân mến. Bây giờ, các bạn đang ở trong kịch bản thứ hai hoặc, nếu các đủ nhanh, thì đã ở trong kịch bản thứ ba.

Tất cả các bạn đều đã sống sót. Tất nhiên, một số người thì không, nhưng tôi có thể làm gì? Đáng nhẽ ra các bạn nên đọc kỹ quyển tiểu thuyết đó hơn.

Có một sự lạnh lùng kỳ lạ trong cách anh ta nói.

Đây có thực sự là tin nhắn từ 'Đại diện Kim Dokja' mà tôi biết không?

-Tôi chắc rằng tất cả các bạn đều đang tự hỏi. Tại sao lại là tôi? Tôi đã làm gì sai để bị chuyển sinh vào thế giới này? Có phải vì tôi đã đọc cuốn tiểu thuyết chết tiệt đó không? Nhưng tôi thậm chí còn không nói bất cứ điều gì xấu về nó. Ai đã đưa tôi đến thế giới này và tại sao?

Đột nhiên, tôi có một linh cảm không lành.

"Mọi người! Nếu các bạn chưa xem tin nhắn-"

Nhưng tôi vẫn chưa nói hết câu.

-Tôi chắc là bạn đang thất vọng. Vậy nên, đối với những độc giả đã đọc đến đây, tôi nghĩ mình sẽ trình bày một chút về lý do tại sao bạn được đưa đến thế giới này, và...

Tsuchuchuchut

Tôi thấy Kyung Sein, Dansoo ahjussi và Ye Hyunwoo lần lượt ngã xuống như những con búp bê đứt sợi.

-Những gì bạn phải hoàn thành để trở về thế giới ban đầu của mình.

Tầm nhìn của tôi cũng tối sầm lại.

-Hẹn gặp lại vào một ngày không xa.

*

Một đường hầm tối tăm.

Người phụ nữ mặc áo khoác trắng, người đang quan sát Ga Chungmuro ​​với một cây kẹo mút trong miệng, bật dậy khỏi chỗ ngồi.

"Này, nhớ lại tất cả những người vừa nhìn vào điện thoại nhé."

[Chòm sao 'Kẻ âm mưu lén lút' hỏi họ bị sao vậy.]

"Tất cả bọn họ đều là những người bị nhập hồn. Ngoài ra thì..."

Người phụ nữ nói thêm, kiểm tra khuôn mặt của Cheon Inho và nhóm của anh ta, những người lần lượt ngã xuống.

"Theo dõi tọa độ của không gian phụ mới được tạo ra. Tìm ra nơi linh hồn của họ đã được triệu hồi. Nhanh lên."

*

Khi tôi mở mắt ra, tôi đang nằm giữa một toà sảnh lớn. Khi tôi đứng dậy, tôi nhận ra rằng khung cảnh trong mắt của mình quen thuộc một cách kỳ lạ.

Từ từ, mắt tôi điều chỉnh lại và quan sát cảnh vật xung quanh.

Phòng bán vé không có đèn và máy bán vé không người.

Đó là rạp chiếu phim Chungmuro.

Khi tôi đến gần máy bán vé, tôi thấy một khuôn mặt trên màn hình đen.

Khuôn mặt tôi ở trong đó. Không phải khuôn mặt của Cheon Inho, mà là khuôn mặt của Lee Hakhyun.

Tôi cười lớn, và một cảm giác buồn thoáng qua trong tâm trí tôi. Một cảm giác nhẹ nhõm sâu sắc tràn ngập tôi, cùng với cảm giác hối tiếc không thể giải thích được.

Có lẽ tất cả chỉ là một giấc mơ.

Sau cùng thì không có chuyện chuyển sinh vào tiểu thuyết. Không thể nào một điều gì đó như tiểu thuyết trên mạng lại có thể đột nhiên xảy ra với tôi.

Lúc đó, trần nhà sáng lên.

Một cột sáng chói lòa từ xung quanh chiếu xuống, và mọi người bắt đầu được triệu tập từng người một.

"Uaaaah!"

"Cái gì!"

Một số người hét lên, trong khi những người khác nhìn xung quanh với vẻ mặt bình tĩnh.

Họ xuất hiện ngay lập tức.

Tôi nhận ra họ là ai.

「Độc giả.」

Những độc giả đã được chuyển sinh vào tiểu thuyết cùng tôi. Phải đến khi tôi nhìn thấy họ, tôi mới nhận ra.

Tất cả chúng tôi đều được gọi đến đây, giống y hiện trạng của chúng tôi ở thế giới thực.

Tôi nhanh chóng đếm những người đó. Một con số có vẻ nhiều hơn một trăm, ngay cả khi đếm sơ qua.

Rõ ràng là có nhiều người bị chuyển sinh từ những nơi khác ngoài những người trong rạp hát.

Tôi đã đếm được khoảng một trăm hai mươi người trong số họ khi tôi phát hiện ra một cái đầu cao nổi bật giữa đám đông.

Tôi không nhận ra bất kỳ ai khác, nhưng tôi nhận ra người đó.

"Sein-ssi."

"Hả? Ai vậy?"

Người đàn ông ngạc nhiên quay đầu về phía tôi, và tôi nhìn thấy thẻ tên của anh ta.

[Thẩm phán Heewon].

Người đàn ông dường như cũng nhận ra thẻ tên của tôi.

"I-Inho-ssi? Anh hẳn là Inho-ssi!"

"Đúng vậy."

"Uaaah! Inho-ssi!"

Kyung Sein lao xuống và ôm chặt tôi.

Tôi nhanh chóng tách ra khỏi anh ấy và hỏi.

"Cậu có thấy những người khác không?"

"Ờ, tôi không biết ngoại hình thật của những người khác."

Ờ, đúng là vậy.

Như thể họ nhận ra chuyện gì đang xảy ra, tiếng mọi người tìm kiếm vang vọng khắp phòng.

"Mijin-ah! Seo Mijin!"

"JihyesLove-nim! JihyesLove-nim có ở đây không?"

"NamwoonsMom-nim!"

Nghĩ lại thì, tôi cũng cần tìm một người. Có lẽ đây là cơ hội duy nhất của tôi.

"Sein-ssi. Tôi cũng phải đi đâu đó một lúc."

"Cái gì? Inho-ssi! Đợi đã!"

Tôi chen qua đám đông, kiểm tra mặt từng người một.

"Ji Eunyoo-ssi! Ji Eunyoo-ssi có ở đây không?"

Ji Eunyoo, biên tập viên bài tập của tôi.

Người đã đưa tôi đến rạp chiếu phim này. Cô ấy hẳn đã chuyển sinh đến đây, bởi vì cô ấy là biên tập viên của Người đọc toàn tri và trả lời đúng một câu hỏi.

"Ji Eunyoo-ssi!"

Nhưng không thấy Ji Eunyoo đâu cả.

Cô ấy vẫn chưa được triệu hồi sao?

Hay là........

Tôi cắn chặt môi. Không phải ai khác, mà là 'Ji Eunyoo'. Người có lẽ đã đọc tiểu thuyết của tôi nhiều hơn tôi.

Không đời nào Ji Eunyoo không sống sót.

Đúng lúc đó, tôi nghe thấy một cái tên quen thuộc.

"Jiyoon-ah...... Jiyoon-ah!"

Một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề đang khom người trên mặt đất, tuyệt vọng gọi ai đó.

"Ahjussi."

Khi tôi đến gần, người đàn ông trung niên ngước nhìn tôi. Đó không phải là khuôn mặt tôi nhớ, nhưng ngay khi nhìn thấy đôi mắt đó, tôi đã chắc chắn.

"Inho...... Là cậu à?"

Đó chính là Dansoo ahjussi không thể nhầm lẫn.

"Đúng vậy."

Dansoo ahjussi ngoài đời thực cũng đẹp trai như phiên bản trong tiểu thuyết.

Điểm khác biệt duy nhất là người đàn ông này trông nhợt nhạt đến mức sẽ không có gì lạ nếu chú ấy ngã gục ngay lập tức, và cơ thể chú giống như một cái cây khô.

"Tôi xin lỗi, cậu, tìm Jiyoon. Jiyoon, làm ơn......."

Dansoo ahjussi ngất xỉu tại chỗ và để lại những lời đó. Đầu chú ấy nóng bừng vì sốt. Tôi vội vàng bế chú ấy trên lưng. Cơ thể chú ấy nhẹ như một đứa trẻ.

Tôi nhìn xung quanh một cách lo lắng.

Tôi có nên đưa chú ấy đến bệnh viện không?

Nhưng không có cách nào tôi có thể đến đó.

Các lối ra và thang máy của rạp chiếu phim bị chặn bởi những bức tường trong suốt.

Đây không phải là 'rạp chiếu phim' mà chúng ta biết, mà là một không gian phụ do ai đó tạo ra tạm thời.

Không có cách nào để thoát ra.

Bây giờ chỉ có một điều tôi có thể làm.

"Jiyoon-ah! No Jiyoon!"

Tôi bắt đầu hét lớn hết cỡ về phía khu vực xung quanh. Kyung Sein, người vội vã bắt kịp, nhận ra chuyện gì đang xảy ra và hét tên Jiyoon cùng với tôi.

"Jiyoon-ah, em đâu rồi!"

Lần này đến lần khác, tôi nhìn thấy những đứa trẻ trông giống như tuổi của Jiyoon, nhưng tôi không thể tìm thấy Jiyoon.

Chẳng mấy chốc, tất cả các cột sáng biến mất.

Cuối cùng thì việc triệu hồi cũng kết thúc.

Khoảnh khắc tiếp theo, tôi dừng lại, cảm thấy một cảm giác áp lực nặng nề lạ thường.

Thật khó thở, và đầu tôi cảm thấy choáng váng.

「Có thứ gì đó đang nhìn chúng ta.」

Tôi khó khăn ngẩng đầu lên, như thể đang thách thức trọng lực.

Từ khi nào vậy.

Có ai đó đang lơ lửng trên trần nhà hát.

【Xem nào. Cuối cùng thì mọi người cũng đã ở đây.】

Anh ấy mặc một chiếc áo khoác trắng giống với Kim Dokja và đeo kính râm đặc trưng của mình, đang nói chuyện
với chúng tôi.

【Chào mừng đến với 'Bữa tiệc của Kim Dokja', hỡi các độc giả thân mến.】

Đó là đại diện Kim Dokja.

Người đã triệu hồi chúng tôi đến thế giới này.

Ghi chú của tác giả

Quy trình thông thường để viết ghi chú của tác giả.

Shin: Thế còn ᄋᄋᄋᄋᄋᄋᄋ (động não quá nhiều) thì sao?

Shong: Không.

Shin: Vậy thì cảm ơn bạn vì ngày hôm nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro