Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 59: Đội ngũ cướp tiền (Trung)

.

.

Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Tác giả: Tô Du Bính

Biên tập: Người Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)

.

.

"Hắc Ám Đại Công!"

Vô Song quay đầu lại, cắn răng mà nhả ra từng chữ. Đây mới gọi là nửa đường chém giết lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim*, khiến bọn họ thất bại trong gang tấc. Chư Cát Động Minh nhanh tay lẹ mắt, quay lưng xử lý nốt con mèo đeo nơ bị bọn họ bỏ qua lúc nãy.

(*Trình Giảo Kim: một dũng tướng thời Đường, sử dụng búa, khỏe như voi, thời phá làng phá xóm, lại làm thảo khấu hoành hành một thời Sau khi làm tướng thì toàn lực đánh ba búa không thắng liền bỏ chạy, mệt rồi lại đánh tiếp, dạng như cắn phá rối, không chịu thiệt bao giờ nên nhiều xuất hiện kẻ nửa đường phá hư khác gọi là Trình Giảo Kim.)

Hắc Ám Đại Công vươn tay, con sóc nhỏ liền nhảy lên lòng bàn tay hắn, sau đó một đường chạy thẳng lên trên bả vai, dùng cái đuôi to xù lông cọ đi cọ lại lên mặt Hắc Ám Đại Công. Hắn lấy ra một viên tùng quả đưa cho nó. Con sóc nhỏ liền ôm lấy, vội vã gặm cắn.

"Đại Công" Bách Chiến Bách Thắng cùng Tuyết Lý Hống đều nhảy ra khỏi vòng chiến, tiến về phía hắn chào hỏi. Dù sao tiền đã vào tay, tái đánh tiếp cũng không còn ý nghĩa.

Vô Song cố nén xúc động muốn xông lên chém giết tất cả bọn họ —- bởi vì tỷ lệ thành công là quá nhỏ, cho nên hắn liền cùng Chư Cát Động Minh thối lui về phía đội ngũ của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn.

Hắc Ám Đại Công cười tủm tỉm, chào hỏi "Trùng hợp vậy sao?"

Vô Song nghĩ đến bản thân mình cố gắng cả nửa ngày như vậy mà thành quả lại dễ dàng rơi vào tay đối phương, liền dâng lên một cỗ xúc động muốn chửi bới tất cả mọi người. Nhưng lại nghĩ đến chính hắn cũng là bị gọi tới viện trợ, cùng đối phương hoàn toàn không có gì khác nhau, chỉ là kỹ năng của hắn kém đối phương một bậc thôi, thì khẩu khí kia liền nghẹn khuất mà nuốt trở về.

"Đi thôi" Chư Cát Động Minh nhặt lên nơ bướm rơi từ thi thể con mèo ra, phá vỡ trầm tĩnh.

"Ân" Vô Song quay đầu liếc mắt nhìn Quan Miên một cái.

Không còn mèo, Quan Miên liền khôi phục lại tự nhiên và thong dong như dĩ vãng. Y chậm rãi bước ra, đi về phía truyền tống trận vừa mới xuất hiện.

"Sáu rưỡi gặp nhau tại chỗ cũ" Hắc Ám Đại Công đột nhiên nói ra một câu như vậy.

Ánh mắt mọi người đầu tiên là tập trung về phía hắn, sau đó lại tỏa ra bốn phía.

Vô Song cùng Chư Cát Động Minh hiểu rõ mọi chuyện, liền trực tiếp nhìn về phía Quan Miên.

Bách Chiến Bách Thắng cùng Tuyết Lý Hồng thì quay sang nhìn nhau.

Nhưng người khác hoàn toàn không biết gì, thì tầm mắt đảo lượn xung quanh giống như đang tìm kiếm mục tiêu khả nghi.

Hắc Ám Đại Công lại bổ sung thêm một câu "Đương nhiên, ngươi cũng có thể không đến"

Vô Song cùng Chư Cát Động Minh đầu đầy hắc tuyến. Khống đến cũng được sao? Đây là thể loại hẹn gặp mặt gì vậy?

Nhưng Quan Miên đã có một lần kinh nghiệm, nên biết những lời hắn nói nghĩa là cho dù y không đến cuộc hẹn, thì hắn cũng sẽ tìm được y.

.

.

.

Theo truyền tống trấn trở lại trấn nhỏ, Vô Song chào tạm biệt đám người Thình Thịch Ái Mễ Mễ, sau đó quay sang hỏi Quan Miên "Ngươi quen biết Đại Công ngoài hiện thực à?"

Quan Miên lắc đầu "Không biết"

Vô Song khẽ nhíu mày. Nếu như bọn họ thật sự quen biết ở ngoài đời, thì còn có thể dễ dàng lý giải loại quan hệ này, nhưng bọn họ lại không hề quen biết khiến hắn cảm thấy thực kỳ quái. Lấy địa vị của Hắc Ám Đại Công ở trò chơi thì không hề giống loại người ngay cả bằng hữu cũng không có, khát khao chạy theo quấn quit lấy một người ở nghiệp đoàn đối địch?

Thu Thiên Đãng Đãng cười tủm tỉm "Có lẽ đây là duyên phận a"

Vô Song chần chờ một chút rồi mở miệng "Không phải là ngươi định đổi nghề đi?"

Ở trong trò chơi, thì việc đổi chức nghiệp là chuyện rất bình thường, vì dù sao thì trong cuộc sống hiện thực cũng chỉ có một ít người vĩnh viễn đi theo một nghề. Nhưng Quan Miên hiện tại lại là một nhân vật hết sức quan trọng của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn, tay to nắm quyền cầm kinh tế của cả bang, nếu y thực sự đổi nghề thì sẽ tạo nên ảnh hưởng không nhỏ đối với nghiệp đoàn.

"Ta đã nhận tiềng lương" Quan Miên nói ra một câu không rõ nghĩa.

Vô Song "Cho nên?"

Quan Miên "Trừ phi cắt xén tiền lương của ta, bằng không ta sẽ không tìm thấy lý do để đổi nghề"

"Nếu như Đế Diệu nghiệp đoàn đồng ý trả lương cao hơn cho ngươi thì sao?"

"Lương cao ở đâu?"

"Ta nói là nếu như mà"

"Ngươi có nghĩ tới vấn đề trời đã tối thì nên làm gì không?" Quan Miên hỏi xong, thì trực tiếp nôi ra bảng khống chế chọn logout.

Đám người Vô Song đối với tác phong của Quan Miên ngày ngày logout đúng giờ ăn cơm, đúng giờ đi ngủ đã tập mãi thành quen. Từng người một tự triệu hồi ra mã kỵ, hướng Bác Đặc thành bay đến.

.

.

.

Quan Miên cơm nước xong xuôi login, liền thắng hướng tiến về Núi Lạc Nạp Tư Gia.

Lúc này, Hắc Ám Đại Công đang gối đầu lên hai tay, dựa vào vách núi mà ngủ gà ngủ gật.

Bông hoa dại nhỏ mọc trên vách đá đang nghiêng mình nằm trên mặt hắn, theo gió nhẹ nhàng lay động, khiến khuôn mặt hắn cũng trở nên nhu hòa hơn.

Nhưng Quan Miên hiên nhiển cũng không có nhã hứng để ngắm hoa ngắm mỹ nhân. Y ngồi chồm hỗm xuống đất, đưa tay vỗ vỗ chân Hắc Ám Đại Công, hỏi "Ngươi gọi ta đến đây có chuyện gì?"

Hắc Ám Đại Công lười biếng mở to hai mắt, sau đó lại nửa nhắm nửa mở mà đánh giá y trong chốc lát, mới nói "Ngô, ta đột nhiên phát hiện ra ngươi nhìn qua có chút giống con mèo"

...

Chỉ là một từ, mà lực sát thương thật lớn.

Quan Miên lén lút hít sâu một hơi "Ngươi muốn nói gì?"

Hắc Ám Đại Công ngồi thẳng lên, sau đó nhàn nhã nói "Có một món quà muốn tặng ngươi thôi"

Quan Miên khẽ nhíu mày. Sẽ không phải là một con mèo đi? Y rất khó đảm bảo là sau khi mình nhìn thấy lễ vật này, sẽ không động thủ mà công kích đối phương.

Hắc Ám Đại Công từ trong bọc lấy ra một bàn tính thời xưa đưa cho y.

Quan Miên chọn lông mày "Bàn tính?"

"Ngươi không phải mới thăng chức nguyên lão tài vụ của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn sao? Cho nên ta thấy lễ vật này đem tặng ngươi là hợp nhất"

Quan Miên cầm trên tay, hơi do dự không biết có nên nhận hay không, vì dù sao bàn tính này đối với y mà nói, ngoại trừ tạp âm ra không còn công dụng gì khác.

Hắc Ám Đại Công "Ngươi không biết dùng bàn tính sao?"

"Ân" Y đích xác là không biết dùng. Từ khi phát hiện ra bản thân mình có thể tính nhẩm để đối phó với đại bộ phận các đề thi, thì y chưa từng học qua các công cụ phụ trợ này.

Hắc Ám Đại Công tỏ vẻ không sao, nhún vai nói "Vậy giữ làm kỉ niệm đi. Nó có thể là bàn tính duy nhất ở trong trò chơi đấy"

Quan miên đưa tay vuốt từng hạt châu ở trên bàn tính.

Tạch. Tạch

Lần đầu tiên, y cảm thấy thanh âm phát ra từ bàn tính cũng không hoàn toàn là tạp âm. Y đem nó cho vào túi, nói "Cảm ơn"

Khóe miệng Hắc Ám Đại Công hơi cong lên, hắn một lần nữa nằm xuống, dựa vào vách đá tiếp tục giấc mộng bị đánh gãy.

.

.

.

Sau mấy ngày dọn dẹp và chuận bị, thì cuối cùng thôn trang của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn cũng đã đủ yêu cầu để bắt đầu làm nhiệm vụ.

Công tác của nhóm NPC rất nhanh, bốn cửa Đông Tây Nam Bắc của thôn trang đã được phân biệt rõ ràng, đường đi đến sạp bán hàng tổng hợp cũng đang bắt đầu được lát gạch đá.

Nhưng tiến trình thi công và tốc độ đốt tiền lại có quan hệ trực tiếp vơi nhau. Cho nên toàn bộ Mộng Đại Lục hiện tại, nơi nơi đều là các đội ngũ cướp tiền, ngay cả Tinh Phi Ngân còn đang trong thời kỳ đến trường cũng bỏ ra thời gian để online kiếm tiền cho nghiệp đoàn. May mắn là kiến trúc thôn trang, ngoài trừ nguyên vật liệu mua tại hệ thống cửa hàng ra, còn có thể do người chơi tự mình chế tạo. Nên rất nhiều người chơi trước kia không được coi trọng bởi vì thích học kỹ năng cuộc sống, hiện tại địa vị lại trở nên cao cao tại thương.

Quan Miên lợi dụng quan hệ riêng tư đem Thể Hồ Thanh Tỉnh gia nhập Tinh Nguyệt nghiệp đoàn, sau đó bảo hắn dẫn dắt các phân đội nhỏ đi lấy quặng kiếm tiền về cho bang.

Y thì cả ngày cùng với kiến trúc sư kiêm công trình sư Lưu Lạc Cao Nguyên Hồng đi giám sát mọi nơi. Công việc chính của Lưu Lạc Cao Nguyên Hồng là giám sát, đảm bảo chất lương công trình. Còn Quan Miên thì ghi chép số lượng hao tổn nguyên vật liệu, phương thức làm việc với NPC, hơn nữa còn phải nghĩ ra cách để tiết kiệm chi phí cho nghiệp đoàn.

Công trình kiến trúc thôn trang, dưới sự chung sức đồng lòng của toàn bộ nghiệp đoàn đã được tiến hành đâu vào đấy.

...

Vào cùng khoảng thời gian này, thì đại bộ phận phế tích của Đế Diệu nghiệp đoàn đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng thôn trang lại chưa được khởi công. Thế nên đến hiện tại tuy là nghiệp đoàn nhận nhiệm vụ trước tiên, nhưng Đế Diệu nghiệp đoàn lại trở thành bang hội bắt đầu khởi công sau cùng.

...

Mắt thấy sạp bán hàng tổng hợp chung cũng sắp hoàn thành, Quan Miên liền bắt tay vào công cuộc chọn lựa thương phẩm cho sạp hàng. Vũ khí, áo giáp, thuốc pha chế, nguyên vật liệu, trứng thú cưng kỵ,... Tất cả đều không thể chuẩn bị qua loa. Mấy thứ này, một phần là do hội viên đưa đến để đổi lấy điểm cống hiến nghiệp đoàn, một phần là do Quan Miên đi sang các địa phương khác thu mua. Bởi vì hệ thống cửa hàng thường bán ra các loại vật phẩm bình thường, nhưng giá cả lại không hề tiện nghi, cho nên đại đa số thời gian Quan Miên phải đi khắp các quầy hàng ở nhiều trấn nhỏ để đem về. Nếu y không tìm thấy gì, thì nhất định phải phát động những người chơi thành thạo kỹ năng cuộc sống ở nghiệp đoàn, chế ra để bù vào.

Các loại việc vặt vãnh, việc lẻ tẻ gom lại cũng thành một đống, khiên thời gian rời tuyến của Quan Miên từ chín rưỡi chậm lại thành mười giờ.

—- Đây cũng đã là cực hạn của y

...

Mười một giờ hai mươi phút.

Quan Miên kéo ra mặt bảng khống chế đang chuẩn bị logout, thì thấy Bạch Thảo Bao vội vàng chạy tới nói "Thôn trang của Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn bị đánh lén!"

"Cái gì?" Tay Quan Miên đặt xuống khỏi mặt khống chế bảng.

"Có người xông vào đánh lén thôn trang của Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn, khiến kiến trúc phòng ốc cùng thần điện tất cả đều bị hủy bỏ"

Quan Miên nhíu mày "Vừa mới xảy ra sao?"

"Ân"

Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn nhận được nhiệm vụ kiến thành, cũng là do có thêm sáu cái nghiệp đoàn nhỏ, thực lực yếu kém nhập vào thành một. Nghe nói, chân chính hội viên của bọn họ cũng chỉ có hơn hai ngàn người, mặt khác, hơn bảy ngàn người kia là do hội trưởng nghiệp đoàn dùng các loại ưu đãi hấp dẫn thu vào. Cho nên lực lượng của nghiệp đoàn này cũng không được coi là mạnh, kiến trúc thôn trang cũng đều là do một mình hội trưởng dùng tiền đập tới.

Bạch Thảo Bao "Thật là đê tiện a. Ngươi nói thử xem, mục tiêu tiếp theo của bọn họ có phải nhằm vào chúng ta không?"

"Rất khó nói... Nghiệp đoàn của chúng ta có khoảng bao nhiêu người thường online cả đêm?"

"Lúc này cho dù có là thường xuyên onl đêm, hay bất chợt onl thì cũng đều chạy đi luyện cấp hết rồi, làm gì còn ai ở lại thôn trang a"

Quan Miên cau mày "Ngoài ta ra, còn nguyên lão nào khác đang onl không?"

"Ngươi cho tới hiện tại chính là tư lệnh tối cao duy nhất ta có thể tìm được a"

Quan Miên mở ra sổ sách thu chi của nghiệp đoàn, xem xét tình huống một chút, sau đó liền vung tay lên không nói hai lời "Đi thuê một chi đội NPC về đi"

So với số tiền bỏ ra để kiến thiết thôn trang, thì giá thuê một chi đội NPC cũng chi như đồ đề gặp sư phụ của mình mà thôi.

.

.

.

Hết chương 59./

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro