Chương 7: Nhiệm vụ tân thủ (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Nhiệm vụ tân thủ (Thượng)

.

Đại khái vì tiếng kêu của hắn rất có lực, đoàn thanh lý những kẻ nhàn rỗi số 1 thuộc Đế Diệu nghiệp đoàn đang đứng canh ngoài cửa lập tức chạy tới.

"Là Hà Kỳ Hữu Cô và Tinh Phi Ngân!" Tên vong linh kỵ sĩ lúc nãy hô to, những người khác nghe vậy lập tức cùng nhau xông lên.

Lại là một mảnh chém giết kịch liệt.

Thi độc, định thân, hỏa cầu, băng tiễn, độc gai,... từ phía đoàn thanh lý những kẻ nhàn rỗi số 1 thuộc Đế Diệu nghiệp đoàn mãnh liệt bắn về phía Hà Kỳ Hữu Cô.

Hà Kỳ Hữu Cô nghiêm túc, dùng tốc độ kinh người buff thánh quang hộ thể và thần chi sủng ái cho mình cùng Tinh Phi Ngân, sau đó lập tức quay đầu bỏ chạy.

Tinh Phi Ngân cưỡi Độc giác thú từ trên trời giáng xuống, lưỡi kiếm lóe ra kim quang không chút lưu tình tấn công về phía vong linh pháp sư.

Tử linh hệ là thiên địch của Quang minh hệ.

Vong linh pháp sư bị lưỡi kiếm suýt chút nữa chém vào người, sắc mặt lập tức trắng bệch như giấy.

Vong linh kỵ sĩ đạp hắn một cước, bay thẳng ra khỏi chiến trường, quát "Vú em thì biến sang một bên mà buff máu đi."

Vong linh pháp sư tiếp đất xong liền mãnh liệt uống hồng.

Quan Miên từ lúc chiến sự xảy ra đã rất phối hợp lùi sang một góc hóng sự tình.

Tuy rằng đoàn người Tinh Nguyệt nghiệp đoàn đang bị vây trong hiểm cảnh xấu, nhưng thực chất lại chiếm thế thượng phong. Tinh Phi Ngân là một minh chứng sống động cho cái gọi là một người giữ ải, vạn người khó địch. Hà Kỳ Hữu Cô dị thường nhàn nhã mà trốn ở phía sau hắn buff máu buff trạng thái, hoặc chẳng may không cẩn thận bị địch tấn công, thì há mồm uống hồng.

"Lão tử nhất định sẽ quay lại!" Vong linh kỵ sĩ trước khi hóa thành bạch quang, đã bỏ lại câu danh ngôn đầy khí thế như vậy.

Vào loại thời điểm này, đến đứa ngốc cũng có thể nhìn ra tiền đồ trước mắt bọn họ đầy đen tối.

Vong linh pháp sư một bên liều mạng triệu tập xương khô quay lại, một bên nháy mắt ra dấu cho đồng bọn của mình.

Tinh Phi Ngân vừa ném ra một chiêu Trừng Giới Chi Quang xong, vong linh pháp sư cùng vài đồng bọn hiện đang hấp hối liền nhanh chóng triệu hồi kỵ thú, gấp gáp bỏ chạy.

Tinh Phi Ngân cưỡi Độc giác thú, mặt không chút đổi sắc thu hồi kiếm, tùy ý nhìn bọn họ chật vật chạy trốn.

Hà Kỳ Hữu Cô lười nhác duỗi thắt lưng, "Mệt chết đi được, chơi chả vui gì cả." Hắn quay đầu nhìn Quan Miên, cười tủm tỉm nói, "Ngươi cũng khá đấy, lâm trận không hề bỏ chạy."

Quan Miên nói: "Ta ở lại chỉ để xem náo nhiệt thôi."

Hà Kỳ Hữu Cô lập tức trưng ra vẻ mặt ngươi không cần phải giải thích đâu, mở miệng hỏi: "Ngươi nhàm chán lắm à?"

Quan Miên nói: "Ân. Thực sự nhàm chán."

Hà Kỳ Hữu Cô chớp mắt, "Để ta mang ngươi đi luyện cấp nhé? Ngươi chuyển sang hình thức trò chơi đi."

Quan Miên lập tức từ chối: "Khỏi."

"Vì sao?" Hà Kỳ Hữu Cô hiếu kỳ nói, "Ta nhớ là mỗi công nhân cung ứng năng lượng đều có một trăm tiếng chơi game miễn phí mà."

Quan Miên coi như không nghe thấy hắn nói gì, đứng dậy bỏ đi.

Tinh Phi Ngân lạnh nhạt nói: "Nhân phẩm âm."

Hà Kỳ Hữu Cô phì cười, "Không thể nào?"

Quan Miên tiếp tục mắt điếc tai ngơ đi thẳng.

Hà Kỳ Hữu Cô từ phía sau nhào tới, ôm bờ vai y nói: "Ta cảm thấy ngươi rất đáng yêu, chờ đến khi nhân phẩm ngươi hết âm thì nhớ quay lại tìm ta chơi nhé. Ta ở Bác Đặc thành – thủ đô của Sa Mạn Lý Nhĩ. Có thể ngươi hiện tại không có khái niệm gì quá lớn đối với ID Hà Kỳ Hữu Cô này, nhưng ta nhất định phải nói cho ngươi biết, vì đó chính là một ID phi thường phi thường vĩ đại!"

Quan Miên đột ngột dừng bước.

Hà Kỳ Hữu Cô vội ho một tiếng nói: "Ngươi chuẩn bị quỳ lạy ta sao? Được rồi, tuy rằng ta từ trước đến giờ vốn không thích mấy kiểu lễ nghi như vậy, nhưng vì thấy ngươi vô cùng thuận mắt nên ta cho phép ngươi được làm qua loa một chút." Hắn đưa tay gập người hướng về phía Quan Miên, "Đến đây hôn tay ta đi!"

...

Quan Miên quay đầu nhìn Tinh Phi Ngân nói: "Thủy Lam Mộc Ngẫu vẫn còn đang ở trên mỏ."

Độc Giác Thú lắc lắc cái đuôi. Tinh Phi Ngân thản nhiên đáp: "Nàng tự biết logout."

Quan Miên nhún vai. Y cũng chỉ là người đưa tin, còn về phần kết quả như nào thì việc đó không liên quan đến y.

"Phải rồi. Cái này tặng cho ngươi." Hà Kỳ Hữu Cô nhét quả trứng vào ngực Quan Miên.

Quan Miên khẽ nhíu mày.

"Đây là thứ thông dụng nhất dùng để di chuyển trong Mộng Đại Lục, trứng dơi." Hà Kỳ Hữu Cô vỗ vỗ bờ vai hắn, "Nhớ rõ. Đợi đến khi ngươi đạt cấp ba mươi thì hãy cưỡi con dơi này tới tìm ta. Đến lúc đó ta sẽ mời ngươi ăn vịt nướng."

Quan Miên đẩy quả trứng dơi trở về, "Không cần, cảm ơn."

"Vì sao? Ngươi không biết là quả trứng dơi này rất có giá trị à? Bán đi được những năm mươi kim tệ đó, chính là năm trăm đồng đó!" Hà Kỳ Hữu Cô vừa cầm trứng dơi, vừa đau đớn nhìn y.

"Bởi vì..." Quan Miên nhìn hắn, chầm chậm nhả từng chữ, "Ta không quen biết ngươi."

"..." Hà Kỳ Hữu Cô cứng đờ người.

Quan Miên đã đi được một khoảng khá xa, vẫn còn nghe rõ tiếng Hà Kỳ Hữu Cô đang thanh thanh khóc lóc kể lể với Tinh Phi Ngân.

"Hắn nói là không quen biết ta. Ta nói chuyện với hắn nhiều như thế, vậy mà hắn dám nói không quen biết ta... Ta rõ ràng còn bảo sẽ mời hắn ăn thịt nướng! Vậy mà đến nước miếng hắn cũng không thèm chảy một giọt! Hắn so với ngươi còn khó hầu hạ hơn!"

Tinh Phi Ngân tựa hồ ghé vào tai Hà Kỳ Hữu Cô nói gì đó, nhưng thanh âm của hắn thực sự rất nhỏ, khiến Quan Miên không nghe thấy được.

Tuy nhiên, Hà Kỳ Hữu Cô lại nghe rất rõ ràng.

Tinh Phi Ngân quát: "Câm miệng, mở trứng đi rồi mau rời khỏi đây."

...

Trở lại núi Lạc Nạp Tư Gia, Thủy Lam Mộc Ngẫu quả nhiên đã logout, nhóm sát nhân thuộc Đế Diệu nghiệp đoàn cũng đã bỏ về, cả ngọn núi rộng mênh mông chỉ còn một mình y. Quan Miên đang chuẩn bị logout, thì thấy Thể Hồ Thanh Tỉnh đột nhiên xuất hiện.

"Ngươi tới rồi à." Thể Hồ Thanh Tỉnh vui vẻ chào y, "Ta còn tưởng là ngươi đã logout đi chơi ."

Quan Miên nói: "Ta không có nơi nào để đi."

Thể Hồ Thanh Tỉnh sửng sốt, lập tức cười nói: "Ngươi ở thành phố nào? Nếu gần thì có thể sang chơi với ta."

Quan Miên vừa rồi chỉ là thuận miệng nói, không nghĩ tới hắn sẽ đưa ra lời mời như vậy. Nghĩ đến những chuyện trước đây đã từng trải qua, y lập tức cự tuyệt, "Ta không thích ra ngoài."

"Ra là vậy." Thể Hồ Thanh Tỉnh rất thức thời chuyển sang chủ đề khác, "Sao trên núi lại không có ai thế nhỉ?"

Quan Miên nghĩ nghĩ, rồi đem chuyện vừa xảy ra kể lại giản lược trong vòng ba năm câu.

Thể Hồ Thanh Tỉnh cau mày hỏi: "Ngươi giúp Tinh Nguyệt nghiệp đoàn truyền tin à?"

"Ân. Vì người chơi không thể tấn công ta."

"Tuy là vậy nhưng thế lực của Đế Diệu nghiệp đoàn ở Mộng Đại Lục rất lớn, hơn nữa còn hay thù dai, ngươi về sau nếu muốn chơi game thì nhất định phải cẩn thận bọn họ. Nếu không đợi hôm nào rảnh ngươi bỏ ít tiền mua thuốc nhuộm tóc đi, thay đổi màu tóc có lẽ sẽ dễ dàng qua mặt đối phương hơn."

Quan Miên nhớ tới vừa rồi tìm hết một vòng vẫn không tìm ra Mộng Đại Lục liền mở miệng hỏi: "Mộng Đại Lục thuộc thể loại tổng hợp à?"

Thể Hồ Thanh Tỉnh nói: "Đúng vậy. Là thể loại tổng hợp, rất dễ tìm."

Quan Miên âm thầm ghi nhớ.

Hai người nói chuyện phiếm trong chốc lát, Thể Hồ Thanh Tỉnh liền bắt tay chuẩn bị lấy quặng.

Quan Miên đã giải toán suốt bốn giờ, vừa rồi lại phải đi xa như vậy nên có chút mệt mỏi logout trước.

......

Ba ngày tiếp theo trải qua trong yên bình.

Cả Thủy Lam Mộc Ngẫu lẫn người của Đế Diệu nghiệp đoàn đều không xuất hiện.

Thể Hồ Thanh Tỉnh đối với chuyện này có chút phê bình kín đáo, cảm thấy Thủy Lam Mộc Ngẫu là loại qua sông đoạn cầu. Quan Miên lại thấy không sao cả, trong đầu y hiện giờ chỉ nghĩ có mỗi một chuyện, đó là ngày mai có thể chơi trò chơi .

Đến ngày thứ tư, Quan Miên chậm rãi giải toán trong bốn giờ, sau đó logout, chuyển sang hình thức trò chơi, chọn loại hình tổng hợp.

[Hệ thống] Hoan nghênh 'Xuân Mộng Bất Tỉnh' đến với thế giới thực chiến. Xin hãy lựa chọn bối cảnh trò chơi.

Bát Nháo Giang Hồ

Truyền Thuyết Cửu Giới

Mộng Đại Lục

Tinh Quang

...

Quan Miên không chút do dự lựa chọn số 3.

Hình ảnh vừa chuyển, y liền xuất hiện trong một căn phòng bình thường thuộc nhà dân. Phòng chỉ có một cửa sổ, nhìn từ trong ra ngoài có thể thấy một cung điện khá nguy nga nằm ở phía đối diện..

"Xuân Mộng Bất Tỉnh." Cửa bị đẩy ra, một phu nhân xinh đẹp vội vàng chạy tới, "Ngươi tỉnh lại rồi à."

Quan Miên gật gật đầu.

Phu nhân nói: "Từ hôm nay trở đi, ngươi đã là người trưởng thành, phải nhận trọng trách học hành đưa trấn nhỏ của chúng ta đi lên. Trưởng trấn đang chờ ngươi ở phía bên ngoài, ngươi mau ra gặp hắn đi."

Quan Miên biết đây chỉ là nhiệm vụ, nên lập tức mở bản đồ ra, quả nhiên thấy một chấm đỏ đang lập lòe ánh sáng.

Y cáo biệt phu nhân, rời nhà đi đến chỗ chấm đỏ.

Vì để game thủ mau chóng thích ứng với trò chơi, không vì đường xá xa xôi mà mất đi hứng thú, nhà trưởng trấn chỉ cách khu dân cư tầm 15m về phía bên trái.

Trưởng trấn đứng ngoài cửa, thấy Quan Miên đi tới liền thân thiết vẫy vẫy tay.

Quan Miên nhìn điểm đỏ nhanh chóng biến mất.

[Hệ thống] Hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm trưởng trấn, nhận được 100 exp, lòng trung thành với trấn nhỏ Dora +1

Lòng trung thành là cái gì?

Quan Miên còn chưa kịp nghĩ ra, chợt nghe trưởng trấn nói: "Xuân Mộng Bất Tỉnh ngươi thật là một tiểu tử hoạt bát!"

Bởi vì thanh âm của trưởng trấn khí thế mười phần, cho nên mấy tân thủ đang ở phụ cận đều đồng loạt quay đầu nhìn y..

"..."

Quan Miên đột nhiên ý thức được một chuyện, ID đã làm bạn với y suốt ba năm nay trên diễn đàn... có lẽ không thích hợp trong trò chơi này.

Hết chương 07./

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro