Chap 2.0

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện bị quỷ say tập kích đã chấm dứt, nhưng tiếc nuối chính là điện thoại của Khiết Nhi cũng không thấy sau đêm hôm đó. Vũ Nguyệt và cô cùng nhau tìm một vòng ở địa điểm xảy ra chuyện, kết quả ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy.

"Không còn cách nào, mất thì vứt đi. Nhưng mà điều đáng được ăn mừng chính là dù gì cậu đánh mất cũng là điện thoại, không phải thứ khác, dù sao mất tiền là chuyện nhỏ, mất cái khác mới là chuyện lớn!" Vũ Nguyệt an ủi cô.

Khiết Nhi tốn một tuần lễ mua điện thoại di động lần nữa, bổ sung danh bạ, bởi vì không muốn nói dối với cha mẹ, lại không muốn để cho bọn họ lo lắng, cô dứt khoát nói trước với quản lý trung tâm đào tạo ứng trước tiền lương tháng này.

Cô học ballet và múa hiện đại, chủ nhật sẽ đến một trung tâm đào tạo múa để dạy trẻ em múa, tiền lương coi như không tệ.

Ban đầu mẹ cũng không tán thành việc cô ra ngoài làm việc, nói là trong nhà lại không thiếu tiền, cô chỉ cần an tâm học múa là tốt rồi, có làm những việc khác hay không đều được. Cũng may ba cô coi như thông tình đạt lý, nói đứa bé lớn, nên làm cái gì không nên làm cái gì thì bản thân mình cũng có chừng mực rồi, người lớn cũng đừng quản quá nhiều.

***

Làm Khiết Nhi giật mình hoảng hốt, một tuần sau đó, điện thoại di động bị mất thế nhưng trở lại.

Tối thứ bảy, Khiết Nhi và Vũ Nguyệt đi trung tâm thương mại cách chung cư không xa tiến hành mua sắm, về nhà ăn một chút hải sản nướng ở quán bán hàng trước ngõ.

Trong ngõ hẻm là quán bán hàng một nhà tiếp một nhà, lều màu xanh đen thật chỉnh tề, đốt vài chiếc bóng đèn sáng ngời, khói dầu và khí nóng sẽ cho người cảm thấy rất có mùi lửa khói nhân gian. Đặc biệt là ở mùa đông, quán bán hàng nơi này luôn làm ăn thịnh vượng.

Khiết Nhi và Vũ Nguyệt đến nhà này là chỗ cô thường xuyên đến, tối nay còn chưa tới thời gian ăn khuya, người không tính là nhiều.

Vũ Nguyệt ăn rất vui vẻ, không hề để ý đến toàn bộ xung quanh, Khiết Nhi lại chú ý tới mười mấy người đàn ông trẻ tuổi ngồi bàn bên cạnh, ăn mặc đều tương đối đường phố, uống rượu vung quyền, âm thanh cũng rất lớn.

Đó là tất cả cha mẹ đều sẽ dạy con của mình cách xa loại người kia. Cô cúi đầu nhỏ giọng nói: "Ăn nhanh lên một chút, ăn nhanh về nhà."

Nói xong tốc độ của mình nhanh hơn trước, ăn từng miếng từng miếng đồ ăn trong mâm.

Vũ Nguyệt cũng không ngẩng đầu lên hỏi cô: "Đi qua nông thôn sao?"

Loại câu hỏi lạc đề này làm Khiết Nhi ngẩn người, theo bản năng lấy chữ "A" hỏi thăm một tiếng.

Vũ Nguyệt nói: "Cậu thật sự nên tới nông thôn nhìn xem người ta chăn heo thế nào, múc một muỗng thức ăn cho heo rắc vào, những động vật trắng bóc lớn mũm mĩm đó rất phù hợp với đức hạnh của cậu lúc này vậy."

Khiết Nhi bấm bắp đùi của cô ấy một cái, lại sợ mức độ quá lớn dẫn tới sự chú ý của đám thanh niên bất lương bên cạnh, chỉ có thể khiêm tốn sử dụng ánh mắt ra hiệu cô ấy nhìn bàn bên cạnh. Vũ Nguyệt quay đầu lại liếc nhìn, hiểu ý, nhỏ giọng nói: "Mỗi bên ăn một bàn, có thể có chuyện gì?"

Nói thì nói như thế, nhưng tốc độ của cô ấy còn nhanh hơn. Khiết Nhi vẫn dùng ánh mắt chú ý mấy người trên bàn kia.

Bọn họ gần như đều nhuộm tóc sặc sỡ, có mặc áo khoác mỏng không phù hợp với thời tiết trời đông giá rét, uống rượu vung quyền đồng thời phun ra những lời thô tục bất cứ lúc nào, la hét không chút kiêng kỵ.

Lại qua mấy phút, chiếc xe mô tô cỡ lớn đột nhiên tới ven đường, có một người đàn ông không đội mũ bảo hiểm, ngược lại đội mũ lưỡi trai gia nhập bọn họ, dừng xe xong đồng thời đi tới, không chút để ý đưa tay móc móc vành mũ.

Anh mặc áo khoác ngoài màu đen sạch sẽ gọn gàng, che kín gò má trong nửa vòng bóng mờ của vành mũ, bước chân thong dong.

Gần như tất cả người ồn ào lộn xộn đồng thời hô lên: "Anh Triết!"

"Anh Triết khỏe không?"

"Anh Triết đến rồi!"

Trong tiếng ồn ào trình độ cung kính quá mức có chút thoát khỏi thực tế.

***

Vũ Nguyệt tiếp tục ăn ở trong âm thanh mơ hồ không rõ nói: "Này đồ chơi gì vậy? Bản người thật bí mật đi đánh lén hay bản thực tế của sứ đồ hành giả?"

Nếu là trước kia, Khiết Nhi có thể sẽ tích cực hưởng ứng châm chọc với Vũ Nguyệt, nhưng lần này khác, ánh mắt rơi vào trên thân người kia, cô đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Đó là đỉnh đầu mũ lưỡi trai màu đen tuyền, vành mũ luôn bị ép tới thật thấp.

Gò má rất rõ, dù gặp nhau hai lần đều ở ban đêm, nhưng cũng rõ nét sẽ không bị bóng đêm cắn nuốt. Bởi vì rất đẹp mắt, hơn nữa mang theo một loại cảm giác xa cách không dễ tiếp cận.

Cô nhận ra người đàn ông kia chính là tài xế taxi chở cô về nhà một tuần trước, hơn nữa cứu cô từ trong tay quỷ say.

Người đàn ông trẻ tuổi được gọi là "anh Triết" kéo cái ghế ra, không chút để ý ngồi xuống, cũng không nói chuyện. Đám người kia lại lập tức càng thêm náo nhiệt, vội vàng rót rượu bưng thức ăn cho anh ta, trong miệng nói mấy lời thân thiện.

Khiết Nhi vẫn nhìn chằm chằm vào anh ta.

Một lát sau, hình như anh ta đã nhận ra gì đó, khẽ nghiêng đầu nhìn sang, lập tức đối mặt với tầm mắt của cô.

Cặp mắt kia vẫn giống như lần gặp mặt lúc trước, đen như mực, rất giống như biển rộng hoàn toàn yên tĩnh không tiếng động, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì.

Khiết Nhi không biết anh ta có nhận ra mình hay không, nhưng anh ta ra tay giúp cô, cô còn chưa từng tỏ ý cảm ơn, cho nên tiến lên phía trước cảm ơn hoặc ít nhất mỉm cười ra hiệu với anh ta, dù sao hai lựa chọn cũng nên có một.

Nhưng mà không đợi cô cong khóe miệng lên, người đàn ông kia lại thản nhiên xoay đầu trở về.

Nụ cười gắng gượng của cô cứng ở nơi đó.

Vũ Nguyệt thật nhanh bấm một cái ở trên bắp đùi cô, rõ ràng cho thấy đang trả thù việc cô bóp một cái lúc nãy: "Nhìn cái gì vậy à? Vừa rồi không nhéo mình ư? Cậu nhanh chóng vùi đầu khổ tận lực ăn đi, động vật nuôi nhốt!"

"Nói vậy thật giống như cậu không phải ở chung trong một vòng tròn với mình vậy!" Khiết Nhi không quên cãi lại, sau đó nhỏ giọng, "Người đàn ông đội mũ lưỡi trai màu đen chính là tài xế cứu mình lần trước."

Lúc này Vũ Nguyệt xoay người nhìn qua, không thấy chính diện, chỉ có thể lại gần nói: "Không phải lái xe taxi sao? Thấy dáng vẻ thế nào cũng giống như xã hội đen hay sao?"

"Làm sao mình biết được?" Khiết Nhi đẩy cô ấy ra chút, sợ loại động tác xì xào bàn tán này đưa tới chú ý của bọn họ.

Vũ Nguyệt không ăn được quá cay, rất nhanh đi ra ngoài phố mua trà sữa, dặn dò Khiết Nhi ở lại chỗ này.

Bà chủ thao thao bất tuyệt theo sát cô vừa nói chuyện, tâm tư của cô lại bị giọng nói của mũ lưỡi trai bàn kia kéo đi, mơ hồ nghe bọn họ đang nói mấy chữ "Giết", "Chém" hoặc là "Thấy máu"... linh tinh. Trong lòng cô kéo căng lên, càng cảm thấy bọn họ không phải người lương thiện gì.

Vẫn là thôi đi, nói cám ơn gì đó thì lén lén lút lút tiến hành ở trong lòng là tốt rồi. Đây đều là nhân vật hơi lớn, cũng không thể nhớ cô, ngộ nhỡ cô đường đột chạy lên trước nói cám ơn, vẻ mặt đối phương không kiên nhẫn bảo cô biến, hoặc là cầm dao chém cô. . . . . .

Đang lúc suy tư, cô nghe có người lớn tiếng hỏi một câu trong tiếng huyên náo: "Anh Triết, đêm đó đợi được người nói muốn chém Đại Minh không?"

Tất cả mọi người yên tĩnh, âm thanh nhỏ xuống.

Sau đó người được gọi là "anh Triết" kia, trước đó không làm sao nói chuyện, cuối cùng mở miệng.

Là giọng nói cực kỳ trầm thấp rõ ràng, thong thả mà lành lạnh, nghe không ra cảm xúc gì.

"Không có, có người để lộ tin tức, hắn biết người trong xe không phải Đại Minh, là anh."

Giọng nói kia giống như cô đã uống ca cao nóng nồng độ vừa phải, trong đậm đà lại mang theo chút vòng xoáy do bị ống hút khuấy động dẫn lên, không chút để ý, khẽ lắc lư.

Nhưng màu sắc rất nặng mà nồng đậm.

Cô không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh, lại chỉ nhìn thấy vành mũ thật thấp, cùng tay vuốt vuốt ly rượu ở trên bàn. Chỉ có ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng nắm cái ly xinh xắn kia, không chút để ý chuyển động, chất lỏng trong suốt trong ly khẽ lắc lư, phản chiếu ra ngón tay thon dài xinh đẹp của anh.

Chốc lát sau dừng lại, cô nghe người đàn ông kia bổ sung thêm một câu: "Xế chiều hôm nay đã tìm được hắn ta."

Một câu nói không đầu không đuôi đột nhiên dẫn tới một tràng tiếng cười vui sướng, thậm chí mang theo huyên náo, chói tai, còn có người huýt gió. Không có quá nhiều lời nói, nhưng Khiết Nhi chỉ cảm thấy trong lòng có chút sợ hãi, gần như đã tưởng tượng đến một số cảnh tượng máu tanh.

Vì không để tiếp tục mơ mộng những thứ kỳ quái gì đó nữa, cô quyết định đến tiệm trà sữa tìm Vũ Nguyệt, cho nên vội vã kết thúc xong, mang theo gói đồ nướng đi nhanh ra khỏi lều lớn màu xanh dương.

Cũng đã đi tới đầu ngõ rồi, sau lưng chợt truyền đến một loạt tiếng bước chân, trong lòng cô hơi ngừng lại, cảnh giác quay đầu lại, thấy đầu tiên lại là.    Người đội mũ lưỡi trai đó.

Vẻ mặt của người đàn ông được gọi là "anh Triết" lạnh nhạt đứng ở trước mặt cô, bóng dáng thon dài chặn lại ngọn đèn đường sau lưng anh, tạo ra một bóng đen ở dưới chân của cô.

"Có..., có chuyện gì sao?" Giọng nói của Khiết Nhi có chút căng thẳng.

Anh Triết không lên tiếng, từ trong túi tiền móc ra thứ gì đó đưa cho cô, ngay lúc đó phản ứng đầu tiên của cô lại là. Nguy rồi, chẳng lẽ nhận thấy được cô đang trộm nghe, cho nên anh muốn móc dao đâm chết cô?

Vậy mà đợi, cô thấy rõ chiếc điện thoại di động màu trắng trong tay anh thì mới phục hồi tinh thần lại trong nháy mắt.

"Tại sao lại ở chỗ của anh?" Miệng cô mở rộng, đưa tay nhận lấy.

Anh Triết liếc nhìn dáng vẻ cô sững sờ, lời ít mà ý nhiều nói: "Đêm hôm đó cô làm rơi ở trên xe."

Chỉ một câu như vậy, cũng không đợi cô nói cám ơn cái gì , anh ta lập tức xoay người đi vào quán ăn.

Khiết Nhi có chút lờ mờ, nhưng vẫn đuổi theo, "Chờ một chút!" Anh không ngừng, cô chỉ có thể lại đề cao giọng nói kêu một câu, "Làm phiền anh dừng một chút được không?"

Anh Triết dừng bước, quay đầu lại nhìn cô, "Còn có việc sao?"

Cô cầm mấy tờ tiền mặt 200 nghìn từ trong túi ra ngoài, đưa tới, "Cám ơn anh hôm đó đã cứu tôi, còn có điện thoại di động của tôi hôm nay."

Cuối cùng trên mặt anh Jeon đã có một chút biểu cảm, cười như không cười, đôi môi khẽ nâng lên, có chút kinh ngạc nhìn cô.

Chae Young vội vàng bổ sung: "Tôi biết rõ tiền này không tính là gì, nhưng buổi tối muộn anh vẫn còn lái xe ở bên ngoài cũng không dễ dàng." Cô lại lướt qua bóng dáng của anh, liếc nhìn chiếc mô tô cỡ lớn cách đó không xa, "Giữa mùa đông lại phải lái xe thì càng không dễ dàng, cho nên đây là một chút tâm ý của tôi, thật sự cám ơn anh."

Anh Triết cúi đầu cười hai tiếng, đưa tay rút mấy tờ tiền mặt cô đang nắm ra.

Khiết Nhi còn tưởng rằng anh đón nhận, đâu có thể đoán được anh tự tay lấy đi túi xách của cô, sau đó dễ dàng nhét tiền vào, lại nhét túi về trong tay cô lần nữa.

"Kẻ xấu xung quanh đây rất nhiều, hộ gia đình quá ít, buổi tối muộn cũng đừng đi ra ngoài lang thang nữa." Anh nói một câu như vậy, sau đó liền xoay người đi.

Đèn đường kéo bóng dáng của anh ra rất dài, kèm theo tư thế đi bộ hơi đung đưa.

Khiết Nhi chỉ có thể nhìn mũ lưỡi trai đội trên đầu anh này, nghĩ thầm rốt cuộc anh người thế nào, không ham tiền, đặc lập độc hành. Dù sao không giống tài xế taxi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro