Chap 4.0

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh sáng mờ tối trong quán bar tràn đủ loại tạp âm, trên sân khấu ban nhạc hát Hip-Hop khàn cả giọng, người trong sàn nhảy vặn vẹo không biết mệt mỏi.

Người biếng nhác dựa vào trên ghế sa lon, nhìn dáng dấp giống như đang ngủ, cũng không biết chỗ huyên náo như vậy rốt cuộc ngủ thế nào được.

Trước quầy bar có một người đàn ông dáng vẻ thô bỉ móc thứ gì đó từ trong túi áo jacket ra ngoài, cảnh giác nhìn quanh một lát, khi ánh mắt rơi vào trên ghế sa lon thì giả bộ trấn định dừng lại lâu hơn một chút, sau đó đưa cho người phụ nữ trước mặt thật nhanh.

Cũng trong nháy mắt này, người đàn ông trên ghế sa lon đột nhiên đứng lên, xuyên qua đám người bắt đầu khởi động đi thẳng tới trước mặt anh ta, đoạt lấy túi trong suốt bịt kín trong tay người phụ nữ.

"Triết..., anh Triết...." Người đàn ông kia nói cà lăm, dáng vẻ cung kính mà sợ hãi, tay cũng có chút phát run.

"Đây là cái gì?" Triết Hàn không chút để ý đem cái túi nhỏ kia đến trước mặt anh ta, giọng nói trầm thấp mà chậm rãi, ánh mắt không hề có độ nóng dừng ở trên mặt anh ta.

"Đây là,... Đây là..." Người kia càng run càng lợi hại, không dám nhìn mắt anh.

Sau lưng Triết Hàn rất nhanh có nhiều người, anh cũng không quay đầu lại, chỉ bình tĩnh nói một câu: "Tôi nhớ tôi nói rồi, ở chỗ của tôi, đừng để cho tôi nhìn thấy những vật bẩn này."

Anh xoay người đi, chỉ để lại một câu dặn dò như có như không. "Về sau không cần để cho tôi nhìn thấy hắn ta."

Mấy người kia rất nhanh kéo người đàn ông kia rời đi.

Đại Minh từ bên ngoài trở lại trong chốc lát, đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, "OK rồi, anh Triết, tôi ném tên ngu ngốc này ra ngoài!" Thấy anh không để ý mình, Đại Minh tiến tới nhìn điện thoại di động màu trắng trong tay Triết Hàn, "Từ đâu tới? Anh cũng chơi cả đêm, điện thoại di động này đàn bà như vậy, cũng không ngại phá hư vị đàn ông của anh hả?"

Triết Hàn cười nhẹ hai tiếng, đẩy đầu anh ta ra chút, miệng không chút để ý nói một câu: "Nhặt được."

"Hử, tôi cũng muốn có loại vận khí tốt như vậy, tùy tiện tiện nhặt được Note 10!" Đại Minh nâng đầu làm vẻ mắt lấp lánh mong đợi.

Triết Hàn liếc anh ta một cái, chen chân vào đạp anh ta một phát, "Cút!"

"Aizzzz! Hâm mộ tôi đáng yêu dễ thương cũng không thể tập kích bất ngờ như vậy!" Đại Minh khoa trương gào thét hai tiếng, sau đó mới đổi vẻ mặt nghiêm chỉnh, "Đúng rồi anh Triết, vừa rồi tôi nhận mấy cuộc điện thoại, nghe nói Hắc Đại buông lời khắp nơi nói anh có phụ nữ, chính là người xuất hiện ở trong ngõ hẻm tối nay."

Ánh mắt Triết Hàn hơi ngừng lại, "Sau đó thì sao?"

"Bọn họ đang tìm cô ấy."

Triết Hàn khẽ cười, ấn nút bật sáng màn hình, điện thoại di động còn dừng lại ở trước trang photo album.

Dáng vẻ hai cô gái sinh viên đại học nháy mắt cười ha ha về phía màn hình, một người cầm trong tay chuỗi cá mực còn lớn hơn mặt.

Ánh mắt của anh dừng lại ở trên mặt một người trong đó, minh minh diệt diệt, có chút nhìn không thấu.

Đại Minh thò đầu ra muốn nhìn ảnh trên màn hình, kết quả lại bị đá một cước trên mông đít.

"Không phải bảo cậu cút sao? Còn đứng lỳ ở đây làm gì?" Triết Hàn liếc nhìn anh ta một cái.

Đại Minh ủy khuất che cái mông, trong miệng nói năng hùng hồn: "Người đàn ông hư hỏng bội tình bạc nghĩa!"

Triết Hàn làm ra vẻ lại muốn đạp anh ta, Đại Minh rốt cuộc yên tĩnh, chạy vào sàn nhảy tìm mỹ nữ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đúng sáu giờ, học sinh xông ra cổng trường luôn là một đợt sóng tiếp nối một đợt sóng, giống như nhóm cá diếc lớn sang sông, trùng trùng điệp điệp, khí thế hung hăng.

Trong đám người, Khiết Nhi vừa đi vừa quen sờ điện thoại di động, sờ soạng nửa ngày mới nhớ tới, tối hôm qua lại đánh rơi nó trên chiếc xe taxi màu xanh dương.

Người đàn ông kia tên gì nhỉ? Anh Triết.

Cô lặp lại lặp lại xưng hô này, cảm giác uy phong lẫm liệt còn cất giấu một chút cảm giác hân hoan. Nếu như tối nay lại đến quán bán hàng nơi đó tìm anh, có phải điện thoại di động còn có thể trở về với cô một lần nữa giống như lần trước hay không?

Mặc dù tối hôm qua Vũ Nguyệt đã cười nhạo cô: "Cậu cho rằng người ta là hắc đạo hỗn tạp cả ngày ăn no không tiêu hóa, ngồi nghiêm chỉnh ở giữa quán bán hàng náo nhiệt làm người quyết sống không nhặt của rơi, chờ cậu đến lấy điện thoại di động?"

Vũ Nguyệt là bạn cùng phòng của cô, cùng chuyên ngành, cùng lớp. Vừa mới lên năm nhất ấy, người nhà đặt mua bất động sản, mua cho cô phòng nhỏ ở phụ cận trường đại học, sau đó, cô và Vũ Nguyệt cùng nhau vào ở. Cô không lấy tiền thuê nhà của Vũ Nguyệt, nhưng bản thân Vũ Nguyệt lại rất ngại, liền chủ động gánh chịu tiền điện, nước, gas và phí quản lí gì đó.

Vì vậy mỗi khi gặp ngày nộp phí, Vũ Nguyệt cũng sẽ phóng khoáng đặt tờ hóa đơn vỗ trên bàn, "Cầm đi, chị thưởng cho em!"

Mỗi khi như vậy, Khiết Nhi luôn có một loại ảo giác bị người ta bao nuôi trong chính căn nhà của mình.

Một đoàn người cùng nhau đứng chờ đợi đèn xanh, đứng ở đầu lối đi bộ thì Khiết Nhi vừa ngẩng đầu liền phát hiện người ở đối diện bên kia đường. Bên kia đường có người yên lặng nhìn cô, không phải là người khác, chính là 'anh Triết' đó.

Lần này 'anh Triết' không đội mũ lưỡi trai, không chút để ý ngồi ở chỗ đó nhìn cô, giống như chắc chắn cô nhất định sẽ qua.

Anh vẫn mặc áo khoác ngoài màu đen giống tối hôm qua, trên mặt không có biểu cảm gì, con ngươi đen nhánh rất giống bảo thạch thâm thúy nào đó.

Tay của anh tùy ý khoác lên trên xe môtô, ngón trỏ và ngón giữa còn đang kẹp một điếu thuốc lá chưa cháy hết, từng luồng khói mù như có như không biến mất ở trong không khí, giống như một bức họa yên tĩnh xa xưa.

Đèn xanh tới, nhóm người nhốn nha nhốn nháo nhắm về phía đường đối diện mà đi tới, Khiết Nhi cũng đi tới trước mặt 'anh Triết'.

Cô chần chờ hỏi anh: "Anh ở đây..."

"Chờ cô." Câu trả lời của anh chỉ có hai chữ rất đơn giản, không có dừng lại chốc lát, anh lại từ tốn nói câu: "Lên xe."

"Nếu như muốn trả điện thoại di động tôi, ở chỗ này là được rồi, tôi..."

"Lên xe." Anh nhìn thẳng phía trước, khởi động động cơ, mô tô giống như một chiếc Hummer, phát ra tiếng gầm rú trầm thấp chói tai. Mà giọng nói của anh lại và âm thanh tạo thành chênh lệch rõ ràng, trầm tĩnh, bình yên: "Trừ điện thoại di động, còn có chuyện quan trọng hơn phải nói với cô."

Không khí yên lặng chốc lát, Khiết Nhi đang do dự.

Biết rõ anh là người không làm việc đàng hoàng, rất nguy hiểm, thần thần bí bí, nhưng quanh người anh toát khí chất lại khác một trời một vực với trong tưởng tượng của cô. Có lẽ bởi vì anh đã cứu cô, có lẽ bởi vì anh nhiều lần không nhặt của rơi, đem trả lại điện thoại di động cho cô, cô chỉ chần chờ như vậy mấy giây, vẫn thuận theo ngồi lên chỗ ngồi phía sau của anh.

Anh ngồi trước đưa mũ bảo hiểm tới, Khiết Nhi vừa đội, vừa hỏi anh: "Sẽ không mang tôi đi bán chứ?"

Anh Triết cúi đầu cười một tiếng, "Chút thịt này, tôi có thể hi vọng bán bao nhiêu tiền đây?"

Rõ ràng là cười nhạo, giọng nói của bản thân cũng không thấy có bao nhiêu vui vẻ hay nhạo báng, nhưng bị anh nói vậy, cuối cùng lại giống như nhiều hơn mấy phần hương vị.

Khiết Nhi chưa kịp suy nghĩ nhiều, chỉ nghe thấy anh nói một câu: "Ngồi vững."

Trong khoảnh khắc, Môtô nổ vang đi nhanh như điện chớp, cô khó khăn lắm kịp ôm chặt hông của anh. Thật sự không muốn tiếp xúc gần như vậy, nhưng không ôm chặt thì có lẽ sẽ lập tức vùi thân dưới xe, đi đời nhà ma.

Trong mũ bảo hiểm có một mùi thuốc lá nhàn nhạt, thủy tinh trong suốt trước mặt mũ không có phủ lên, có gió gào thét xông vào, bởi vì nhiệt độ quá thấp mà tạt gò má đau đớn.

Cô nhớ lại ngày hôm qua mẹ cho một cái tát kia, lại nghĩ đến nếu như bà biết mình cứ như vậy ngồi lên xe môtô của một người đàn ông xa lạ, sẽ có bao nhiêu tức giận.

"Khiết Nhi mày nhất định bị ma quỷ ám ảnh, không có đầu óc!"

Giống như những năm này ở trong mắt của mẹ, cô từng có đầu óc lúc nào chứ?

Ngực đột nhiên dâng lên cảm giác sảng khoái không hiểu, cũng xen lẫn mùi vị tự do trong gió.

***

Triết Hàn dừng xe ở bên ngoài Pizza Hut, ăn chung bữa cơm cùng cô. Không như dáng vẻ đại ca trong tưởng tượng, không có tác phong côn đồ ăn cơm chùa, anh nói thẳng, nói nguyên nhân tìm cô.

"Tối hôm qua cô xông vào ngõ hẻm, nhắc nhở tôi ba người kia mang theo dao, bọn họ cho rằng cô là người của tôi. Hiện tại có người đang tìm cô khắp nơi, dò thăm tin tức của cô, có thể sẽ có chút chuyện phiền toái."

Khiết Nhi có chút lơ mơ, kết quả nguyên nhân do cô còn chưa thích ứng thuật ngữ chuyên nghiệp của đại ca xã hội đen.

"Chuyện do tôi gây nên, vốn không nên liên luỵ tới cô, nhưng bây giờ tình huống như thế cũng không phải là tôi có thể khống chế. Cho nên một thời gian sau này có lẽ sẽ có người mang đến một chút phiền toái cho cô." Triết Hàn cố gắng tránh nói đến chuyện của mình, chỉ tiết lộ sẽ có phần liên quan đến cô.

Anh trả điện thoại di động màu trắng kia lại cho cô, mở điện thoại ra.

"Đây là số điện thoại di động của tôi, đã lưu vào. Sau này tôi sẽ tìm người đi theo cô, bọn họ sẽ bảo vệ cô. Nếu như cô có chuyện tìm tôi, gọi số này là được rồi."

Tay thon dài đẹp mắt cầm di động kia, đốt ngón tay rõ ràng, giống như mỗi một tấc mỗi một phần ở đây đều thể hiện sắp xếp không thuộc về bất kỳ một loại nghệ thuật nào.

Khiết Nhi nhận lấy điện thoại di động, cúi đầu nhìn tên trên màn hình. Triết Hàn.

Nhìn qua sạch sẽ giống như chủ nhân, thậm chí mang theo một loại sắc thái dịu dàng, phảng phất như không thuộc về buổi tối mà cô từng chứng kiến đêm ấy, không thuộc về thân phận người đàn ông thần bí phức tạp này.

Khiết Nhi tiêu hóa nửa ngày, rất nhiều nghi ngờ xông lên đầu, nhưng đối mặt với tròng mắt trầm tĩnh sâu xa của người đàn ông trước mặt, cô mơ hồ đã nhận ra, coi như mình mở miệng hỏi thăm, cũng sẽ không thấy có đáp án gì. Cho nên cô chỉ nói ra một yêu cầu:

"Thân phận của anh đặc biệt, mà tôi chỉ là một người bình thường, tôi chỉ hi vọng anh có thể khiêm tốn giải quyết, không để cho người bên cạnh tôi cho rằng tôi và..."

Còn sót lại lời không tốt lắm chưa nói ra khỏi miệng, nhưng Triết Hàn đều hiểu hơn ai khác.

Anh đâm điếu thuốc ở trong gạt tàn thuốc, đứng dậy đồng thời bình tĩnh gật đầu một cái, "Tôi hiểu ý của cô."

Bất kể kẻ nào, bất kỳ người bình thường nào, cũng sẽ không muốn dính líu quan hệ gì đến những kẻ như anh.

"Về sớm một chút." Đây là câu nói sau cùng của Triết Hàn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Vì vậy từ ngày đó trở đi, cuộc sống bây giờ và ngày trước của Khiết Nhi quả thật khác nhau rất lớn.

Triết Hàn nói được là làm được, không can thiệp vào cuộc sống bình thường của cô, nhưng mặc kệ cô đi nơi nào, đều có thể nhìn thấy có người đi theo cô phía sau xa xa.

Đến trường tan học, chắc chắn sẽ có hai người trẻ tuổi ăn mặc rất khác thường đi theo ngoài mấy chục mét như vậy, nếu như không phải cô rõ ràng nguyên do trong đó, sợ rằng còn có thể ngộ nhận bọn họ thành hạng người lưu manh coi trọng cô.

Chủ nhật từ trung tâm huấn luyện ra ngoài, đầu ngõ sẽ có một chiếc xe taxi màu xanh dương đưa đón cô, biển số xe luôn bị lật ngược. Chính là chiếc xe mà cô đã ngồi trong lần đầu tiên gặp Triết Hàn, tài xế cũng luôn là một người cố định, gọi là Đạo Bá, tài xế xe taxi tuổi còn khá trẻ.

Sự giống nhau khó ngờ thể hiện đổ thân thiết của các cặp mẹ con
Đạo Bá nói, xe là của cậu ấy, cậu ấy là người của Triết Hàn, cho nên có lúc xe này sẽ có công dụng riêng, để cho Triết Hàn sử dụng. Nhưng cụ thể công dụng là gì, Đạo Bá không nói.

Khiết Nhi lập tức cảm giác ý nghĩ của mình ban đầu đúng là dại dột ghê gớm, thế mà lúc đấy cô còn cho rằng đại ca xã hội đen buổi tối sẽ kiêm chức lái xe taxi. Thực sự ngẫm lại liền thấy bản thân thật ngớ ngẩn.

***

Sau đó lại có một ngày buổi tối, sữa tắm trong nhà dùng hết rồi, cô đi xuống lầu mua, ở trong hành lang nhìn thấy căn hộ đối diện kia chợt sáng đèn, có người đứng ở cửa sổ nhìn cô, vẫn đưa mắt nhìn cô đi vào siêu thị, lại đưa mắt nhìn cô trở lại trong hành lang.

Tim của cô đập rất nhanh, gần như cảm thấy thở không được, tất cả đều dưới sự giám sát của người kia.

Nhưng khi cô về đến nhà, vừa kéo màn cửa sổ ra nhìn, lại chỉ nhìn thấy người đối diện khép rèm cửa sổ lại rất nhanh, hoàn toàn không để cho cô nhìn thấy mặt của anh ta.

Bóng người bên trong rèm cửa sổ hình như đi tới cửa chính, rất nhanh không thấy. Khiết Nhi nhìn dưới lầu, không quá hơn nửa phút, một bóng dáng đi ra khỏi hành lang, trên đầu mang mũ lưỡi trai màu đen.

Cô đột nhiên đoán được thân phận của người kia.

Lại chính là Triết Hàn!

Anh chuyển đến đối diện nhà cô từ khi nào?

***

Cho dù thần kinh thô như Vũ Nguyệt, cũng dần dần phát hiện chỗ nào không đúng lắm. Trên đường tan học cô ấy liên tục quay đầu lại nhìn, sau đó nói với Khiết Nhi: "Này, cậu không phát hiện mấy ngày nay luôn có mấy người đầu tóc xù dài đi theo phía sau chúng ta sao?"

Khiết Nhi không muốn hù dọa cô ấy, cho nên làm như có thật, quay đầu lại liếc nhìn, "Có không? Đâu, ở đâu?"

"Đó, đúng đúng đúng, hiện tại đang nhìn một người trong chúng ta đấy!" Vũ Nguyệt rất cảnh giác, nhưng cảnh giác đồng thời có chút đắc chí, "Mình cảm thấy có thể là anh ta coi trọng sắc đẹp của chúng ta, bụng dạ khó lường."

Vẻ mặt Khiết Nhi nghiêm túc lắc đầu một cái, "Để ý khuôn mặt đẹp của mình là bụng dạ khó lường, coi trọng sắc đẹp của cậu đó là cận thị rất nặng."

Vì vậy thành công dời được lực chú ý của Vũ Nguyệt đi, mỗi ngày không thể thiếu đại chiến dồn ép thay thế nghi ngờ của cô ấy.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Toàn bộ một tuần mẹ không gọi điện thoại tới, giống như hoàn toàn thất vọng đối với cô, ngay cả chửi rủa trực tiếp cũng lười.

Khiết Nhi nằm ở trên giường gọi điện thoại cho Khiết Vy, nói chuyện thực tập.

Khiết Vy là chị của cô, chị ruột. Năm năm trước bởi vì từ chối con đường mà mẹ sắp xếp cho chị ấy, ngược lại gả cho một giáo viên mà quyết liệt với mẹ. Mà năm năm qua, cho dù cùng một thành phố, từ đầu đến cuối mẹ cũng không cho phép chị ấy bước vào cửa nhà nửa bước.

Nghe cô tự thuật xong, Khiết Vy bên kia yên lặng một hồi, hỏi cô: "Khiết Nhi, em trách chị sao?"

"Trách chị làm gì?"

"Nếu như ban đầu không phải chị bất chấp tất cả rời khỏi nhà, mẹ cũng sẽ không ép em chặt như vậy, có lẽ em có thể làm chuyện mình muốn, sẽ không phải gánh chịu những gánh nặng vốn không thuộc về em..."

"Chị." Khiết Nhi ngắt lời cô ấy, "Chị biết không, em đã từng rất hâm mộ chị, hâm mộ chị có được sự chú ý của tất cả mọi người, hâm mộ trong mắt mẹ chỉ có chị, hâm mộ chị nhảy múa khiêu vũ tốt hơn em, hâm mộ tất cả của chị."

". . . . . ."

Trong khoảng thời gian ngắn Khiết Vy nói không ra lời, sau đó mới nghe bên đầu kia điện thoại chậm rãi truyền đến giọng nói của Khiết Nhi, bình thản mà điềm tĩnh, giống như biển rộng không sóng không gió, yên tĩnh trống trải.

"Nhưng thật ra em là người cực tham lam, khi không có được, nằm mơ cũng muốn có, hiện tại rốt cuộc chiếm được, lại bắt đầu chán ghét tất cả."

". . . . . ."

Em đã từng còn hận chị, ước gì không có chị trên thế giới này, ba mẹ chỉ có một đứa con gái là em đây."

". . . . . ."

Khiết Nhi nhẹ giọng cười rộ lên, nửa là bất đắc dĩ nửa là nói giỡn hỏi chị gái: "Chị, có phải chị đang suy nghĩ, cô em gái này thật sự là người phụ nữ đáng sợ nhất không có lương tâm nhất trên thế giới hay không?"

Khiết Vy mang thai rồi!cũng cười, dường như cảm thán nói ở đầu kia: "Không, chị nghĩ, em gái của chị nhất định là cô gái nhỏ đáng yêu nhất, thành thật nhất, đáng giá để người ta thật lòng đối đãi nhất trên thế giới này."

Giống như có gió phất qua trong lòng, mỗi một phần yếu ớt nhất đều được dịu dàng xoa dịu.

Đôi mắt Khiết Nhi chợt đỏ, nhỏ giọng hỏi cô ấy: "Chị, gần đây chị trải qua như thế nào?"

"Như thế nào? Cũng như cũ thôi." Khiết Vy cười lên sảng khoái, cuối cùng thần thần bí bí lại khó nén vui sướng tăng thêm một câu, "Cũng có thay đổi, chỉ có điều còn chưa tới ngày, qua một thời gian nữa, trong nhà sẽ thêm thành viên mới!"

Giống như một tiếng sấm đập vào trái tim, ngăn lại toàn bộ lời nói ở trong cổ họng. Khiết Nhi nằm mơ cũng không nghĩ đến, Khiết Vy  lại mang thai rồi!

Vừa nghĩ tới mẹ có thể sẽ có phản ứng, ngay cả vỏ đại não của cô cũng vang lên một hồi còi báo động dồn dập.

Ngày Tận Thế sao?

Không, Ngày Tận Thế cũng không đáng sợ như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro