Tóc Ngắn - Kính Cận.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có bao giờ bạn nghĩ: bạn sẽ yêu một cô nàng tóc ngắn chưa? Giống như những cô gái mang phong cách tomboy bây giờ ấy. Riêng bản thân tôi, trước giờ luôn bị cuốn hút bởi những mái tóc dài dịu dàng. Cứ ngắm từng sợi tóc mai mỏng manh tung bay theo làn gió chiều, trong cái ráng vàng rực rỡ của hoàng hôn thì lòng tôi lại cảm thấy lâng lâng. Phải nói tóc dài luôn có một sự thu hút lạ kì và chưa bao giờ thôi hấp dẫn. Ấy vậy mà ngay lúc này đây, tôi bị lung lạc bởi một mái tóc ngắn cá tính từ một cô nàng kính cận chưa hề quen.
Trong thâm tâm một đứa con trai mang tư tưởng phong kiến "nữ nhi yểu điệu thục nữ" thì quả đầu ngắn là không thể chấp nhận được. Từ trước đến nay tôi vẫn luôn đặt ra cho mình tiêu chuẩn về một người con gái xưa. Một cô gái với mái tóc đen huyền xõa dài, dịu dàng e ấp trong tà áo dài trắng truyền thống. Tôi chưa bao giờ và cũng chưa từng nghĩ bản thân sẽ thích một cô gái tóc ngắn, thậm chí là tóc xõa ngang vai cũng không. Đúng hơn là tôi chẳng bao giờ để những cô gái ấy vào mắt mình cả. Cứ tưởng tượng trong một buổi hẹn hò, sánh bước bên nhau... rồi mọi người nhìn vào quả đầu ngắn ấy lại thốt lên một câu: Dạo này Gay nhiều thế! Thật chẳng thể chấp nhận được.
Vậy mà giờ đây tôi lại bị cái quả đầu ngắn cá tính ấy chinh phục mất rồi.
Tôi gặp em vào một buổi chiều thu, khi những chiếc lá bắt đầu ngả sang màu vàng rực rỡ. Cứ như môt sự sắp đặt trớ trêu của định mệnh ấy, chuyến xe buýt tôi bắt chỉ còn đúng 1 chỗ trống duy nhất. Không phải bên một cô nàng xinh đẹp mà cạnh một cậu con trai đang ngả đầu về phía cửa kính. Mà quái lạ thay cậu con trai tôi nhìn thấy có nước da trắng toát, dáng vẻ thư sinh và đôi môi mỏng, đỏ hồng hệt như con gái. Trong lòng tôi cũng chẳng thích loại con trai công tử bột ấy, chắc hẳn chỉ biết sử dụng tiền của gia đình mà thôi. Với tôi, con trai phải mạnh mẽ, nam tính một chút, da ngăm do chơi thể thao thì càng tốt. Rồi trong đầu tôi lại thoáng lên suy nghĩ: có khi nào cậu bạn bên cạnh là Gay không? Khi tôi thấy được chiếc khuyên tai nhỏ lấp ló sau những sợi tóc màu hung, một cảm giác chẳng mấy thân thiện hiện lên. Tôi chỉ mong đến trạm mau mau để tôi có thể thoát khỏi con người kì cục này. Nhưng cũng thật may mắn cho tôi vì cậu bạn kia có vẻ say ngủ nên chẳng hề biết biểu cảm trên gương mặt tôi lúc này.
Xui khiến thế nào chẳng biết, chiếc xe buýt cứ giằng xóc mãi cho đến khi cậu ta ngã thẳng vào người tôi. Như một phản ứng tự nhiên, cái cảm giác chạm vào người khác giới thì trong cơ thể tôi cứ như có luồng điện chạy qua chẳng bằng. Chiếc mũ lưỡi trai rơi xuống đất, để lộ ra một gương mặt xinh đẹp mà người ta thường hay gọi là ngũ quan tinh tế. Đến lúc bấy giờ thì tôi mới biết hóa ra không phải một cậu chàng mà là một cô nàng. Một cô gái với mái tóc tomboy cá tính, cặp kính cận dày cộm che mất nữa gương mặt. Phải nói lúc đó tôi suýt phải hét lên vì ngạc nhiên, cũng may là bản năng kiềm chế của tôi không đến nỗi tệ nếu không thì...
Đôi mắt to tròn chớp chớp vài cái, bàn tay nhỏ xinh khẽ khàng đẩy gọng kính lên đúng vị trí của nó. Cô bé vội vàng rời khỏi vai tôi, vẻ mặt vẫn vô cùng điềm nhiên. Cô gật đầu một cái ý như cảm ơn rồi vội vàng xuống trạm. Chính giây phút đó khiến tôi có một cảm giác lạ thường trực sẵn trong tim. Lần đầu tiên tôi dõi theo một cô nàng tomboy - kính cận. Lần đầu tôi sững sờ vì một cô nàng xa lạ.
Trở về nhà, hình ảnh cô bé vẫn cứ hiện lên trong đầu tôi. Một ấn tượng kì lạ, từ đôi mắt to tròn ẩn sau cặp kính dày cho đến vóc dáng nhỏ xinh xắn. Cứ mong rằng bản thân có thể gặp em lần nữa, được cùng trò chuyện với em. Chẳng biết sao tôi lại háo hức muốn tìm hiểu về em đến như thế.
Mỗi ngày qua, tôi bắt đúng chuyến xe buýt ấy chỉ để được gặp kính cận - tóc tomboy. Mỗi ngày như thế tôi trông ngóng một hình ảnh thân quen nhưng rồi lại thất vọng. Có vẻ như em không quen thuộc với những chuyến xe buýt hay tại vì mối duyên giữa tôi và em chỉ dừng lại tại đó. Không từ bỏ mọi cố gắng, suốt 1 tháng liền tôi làm bạn với tuyến xe chiều ấy, với bác tài quen thuộc và anh nhân viên khó tính. Vậy mà ông trời chẳng thương người có lòng, cư như là đang thử thách sự kiên trì của tôi ấy chứ.
Rồi đến lúc tôi có ý định dẹp đi mọi hy vọng về em thì tôi lại lần nữa vô tình gặp em. Cũng trong buổi chiều cuối thu, bóng dáng nhỏ nhắn bên cạnh trái bóng chuyền trong sân vận động của thành phố khiến tôi bất ngờ. Đôi khi cuộc đời là những buổi hẹn tình cờ như thế ấy. Nhìn những giọt mồ hôi rơi trên gương mặt, nụ cười tỏa nắng ấy khiến tôi xuyến xao. Dõi mắt theo từng bước chân em, tôi như người lạc giữa cõi mơ. Cho đến khi một bàn tay nào đó đập mạnh từ phía sau lưng kéo tôi trở về với thực tại.
Xem gì mà chăm chú thế?
Giọng nữ thanh thanh vang lên khiến tôi giật mình, hóa ra là cô bạn thân cùng khóa của tôi. Cứ như bị bắt gặp đang làm gì đó mờ ám, khuôn mặt tôi trở nên khá ngưỡng ngùng. Bàn tay gãi gãi đầu, bờ môi nhấp nháy nhưng chẳng biết nói gì.
Nói xem, thích ai trong số đó tớ làm mai cho.
Cái nháy mắt tinh nghịch, cứ như cô nàng hiểu được tăm ý của tôi chẳng bằng. Nhưng câu nói kia khiến tôi mừng húm như bắt được vàng, tôi vội vàng kéo cô bạn vào quán chỉ để hỏi một vài thông tin về em.
Qua cuộc trò chuyện ngắn, tôi biết em tên Hà Như, một cái tên khá đẹp và nữ tính. Em là con gái miền tây chính gốc nhưng chẳng giống những cô gái quê khác. Em mạnh mẽ, cứng rắn và độc lập. Suốt 1 năm trời học ở đây, em phải tự đi làm thêm để trang trải cuộc sống cá nhân. Hơn hết em lại còn rất năng nổ và hào hứng tham gia các hoạt động Đoàn cũng như các hoạt động thể thao. Em là con người hướng ngoại, yêu thích sự đơn giản nên lúc nào cũng chọn cho bản thân phong cách bụi phủ. Và điều mà tôi chẳng ngờ tới, em là cô bé cùng khoa với tôi kia đấy.
Có được số điện thoại của Như, tôi sung sướng đến gần như phát điên lên được. Tối hôm đó tôi gọi ngay cho em, tôi mong có thể được trò chuyện với em mọi lúc, mọi thời gian. Những tưởng em sẽ khó chịu khi bị làm phiền, trái lại em hồi đáp một cách lịch sự. Tuy chưa biết mặt tôi, chưa biết tôi là ai nhưng em vẫn có thể vô tư cười đùa, đôi khi còn pha trò chọc tôi cười. Tự nhiên, tôi nghe tim mình ấm lại, cảm giác như bắt được một món quà vô giá mà tạo hóa ban tặng.
Kể từ hôm đó, tối đến tôi và Như lại trò chuyện cùng nhau như hai người bạn thân. Như già dặn hơn trong chính những suy nghĩ, em trải đời nhiều và hiểu biết nhiều hơn những thứ mà một thằng con trai như tôi được biết. Sâu trong cái vẻ hồn nhiên, hoạt bát bên ngoài; trong đáy mắt em luôn ẩn chứa một nỗi niềm nào đó mà chẳng ai chạm tới được. Em không chia sẻ quá nhiều về đời tư của bản thân mà ngược lại nói nhiều về những mảnh đời cơ nhỡ trong xã hội. Em luôn khao khát một ngày nào đó có thể gánh một phần trách nhiệm cho những con người bất hạnh hơn em. Chính những câu chuyện đời thường mà Như kể đã thức tỉnh phần nào con người tôi.
Kể từ khi quen Như, tôi bỏ hết mọi thói quen xấu. Tôi ít hơn những buổi cà phê cùng bạn bè, tôi hạn chế những giờ giấc chơi game vô ích. Thậm chí tôi học được cách sử dụng lại những thứ đồ mà tôi tưởngc hừng chỉ có thể đem vứt lại. Ví dụ như chiếc áo sơ mi khi nhỏ hay một cái quần cũ không mặc vừa nữa; thay vì vứt bỏ tôi có thể mang đến giúp đỡ cho những người cần nó. Những buổi đi chơi giữa tôi và Như được thay thế bằng những buổi thăm làng trẻ em, những buổi đi nhặt ve chai để quyên tiền cho các trung tâm nuôi dưỡng trẻ mồ côi. Như có cả một nhóm chuyên đi làm những việc thiết thực đó. Nói thực thì ban đầu tôi không quen cho lắm, nhưng dần dần hòa nhập vào tôi cảm thấy những việc mình làm ý nghĩa vô cùng. Cuộc đời đôi khi còn có vô vàn những việc hữu ích mà con người hay ngó lơ.
Một buổi tối đi chơi đúng nghĩa, tôi và Như vừa kết thúc kì thi học kì đau khổ nên muốn giành một buổi cho bản thân. Tôi chở Như đến một quán cóc ven đường - nơi mà chỉ từ khi quen Như tôi mới đến. Ngồi nhâm nhi tách cà phê sữa nóng, ăn những món ăn vặt rồi lại lặng lẽ ngắm nhìn em. 3 tháng rong ruổi cùng cô bé tomboy ấy là khoảng thời gian dài hạnh phúc đối với tôi. Tình cảm tôi giành cho em không chỉ đơn thuần là một người bạn, một người anh. Thứ tình cảm đó có lẽ ngay cả tôi cũng chẳng thể nói được là gì. Mà có lẽ tôi đã thay đổi quá nhiều, tôi chẳng còn ác cảm với tóc ngắn cá tính nữa. Đôi khi tôi thấy tóc ngắn cũng hay đấy chứ, nhất là con gái tóc ngắn lại có một nét riêng nào đó.
Anh Huy này.
Giọng Như lặng lẽ gọi tôi, trông mắt em dường như có điều gì muốn nói.
Em nói đi.
Tôi có mộta ảm giác bất an. Trước mắt tôi không phải là cô bé Như hồn nhiên thường ngày. Em dường như ưu tư nhiều hơn mọi khi. Nét trầm lặng khiến em trở nên chững chạc hơn nhiều, nhưng tôi vẫn thích em hồn nhiên của trước đây thôi.
Tuần sau em sẽ sang Mỹ định cư.
Sao bất ngờ vậy.
Tôi gần như mất hồn sau câu nói của em. Khoảng thời gian tôi và em bên nhau quá ngắn. Tôi còn rất nhiều điều chưa nói cùng em, nhiều việc chưa làm cùng em. Vậy mà chỉ một tiếng đi là em lại rời xa tôi.
Ba mẹ muốn em có cuộc sống tốt hơn. Và em cũng nghĩ Mỹ là nơi để em có thể thực hiện ước mơ của mình. Em có thể giúp nhiều hơn cho những đứa trẻ.
Mắt Như ngời sáng khi đề cập đế ước mơ cao cả của bản thân.
Em có nghĩ tới cảm nhận của anh không? Sao lúc nào em cũng chỉ nghĩ đến người khác vậy. Em đâu có nợ họ
Tôi phát cáu lên sau khi nghe Như nói về những ước mơ kia. Tôi không muốn em cứ mãi như thế. Tôi... đôi lúc tôi ích kỉ cứ muốn giữ mãi em bên cạnh mình mà thôi.
Anh nói gì kì vậy, đó là ước mơ và lí tưởng của em. Nếu anh cảm thấy không thích thì thôi, em xin phép.
Như đứng dậy, vẻ mặt em bình thản nhưng trong lời nói chất chứa sự phẫn nộ. Em bước đi, cứ thế mà rời khỏi tôi. Tôi muốn chạy theo, muốn níu kéo em lại nhưng bàn chân cứng đơ chẳng thể nào bước tiếp. Có lẽ tôi quá ích kỉ, mà đúng hơn thì tôi có quyền gì hạch sách em chứ? Dường như em giận tôi nhiều, nhiều hơn những gì mà tôi tưởng.
Suốt cả tuần ấy, tôi tìm mọi cách liên lạc với Như đều không được. Em không online, gọi điện thì không nghe máy, nhắn tin lại chẳng trả lời. Tôi đến nhà thì ba mẹ bảo em đi vắng, tôi đến những nơi quen thuộc nhưng mãi chẳng thấy em. Cứ thể như em đang dần biến mất khỏi cuộc đời tôi vậy đấy. Mãi cho đến khi trước ngày em xuất ngoại, tôi mới nhận được một tin nhắn, một cuộc hẹn từ em. Phải nói rằng lúc đó tôi vui sướng như phát điên lên được. Nếu chẳng kìm chế thì có lẽ tôi đã hét lên rồi ấy chứ. Ăn mặc thật lịch sự, tôi vội vàng phóng xe đến chỗ em. Tôi muốn mình thật chững chạc khi đứng trước mặt em dù chỉ là lần cuối.
Như hôm nay thật khác, em không bụi phủ như phong cách thường ngày nữa. Em chọn cho mình một chiếc đầm thun trơn đơn giản màu xám tro, em thay đôi giày thể thao bằng giày búp bê đế bệt. Mái tóc ngắn được điểm xuyết bằng chiếc băng đô nhỏ đơn giản. Trông em xinh hẳn ra, nét dịu dàng, e ấp một cách kín đáo. Ai bảo tomboy thì không thùy mị kia chứ, em là người đã chứng minh hết tất cả đấy thôi.
Em lặng lẽ xin lỗi tôi. Cứ tưởng mấy ngày qua em tránh mặt tôi nhưng thật sự thì em đang tất bật lo mọi thứ, nào là chuẩn bị hành lí sang Mỹ rồi lại đến thăm những em nhỏ cơ nhỡ. Em bận đến mức điện thoại đầy những tin nhắn, những cuộc gọi từ bạn bè, người thân mà chẳng thể hồi đáp được. Em còn sợ tôi giận nên mãi đến hôm nay mới có thể hẹn tôi ra gặp gỡ.
Như tặng tôi một món quà nhỏ do chính tay em làm. Em còn dặn tôi đừng ra sân bay tiễn vì em sợ... sẽ phải khóc trước mặt mọi người. Em muốn tất cả có thể giữ mãi hình ảnh một cô bé Như mạnh mẽ chứ không phải yếu đuối. Bỗng dưng tôi kéo em vào lòng, ôm thật chặt và siết nhẹ bờ vai gầy. Tôi ước giây phút đó mãi cũng đừng trôi qua, để em mãi trong vòng tay của tôi mà thôi. Tôi và Như cứ đứng như thế cho đến khi trời bắt đầu nổi những cơn gió lạnh mới chịu về. Phút chia tay, tôi bịn rịn chẳng muốn bước đi. Như chỉ đành cười xòa rồi nhẹ đặt lên trán tôi một nụ hôn phớt thay lời tạm biệt.
Ngày Như đi, tôi chỉ lặng lẽ đứng một góc của sân bay mà chẳng dám ra gặp em. Tôi sợ em khóc, sợ cả bản thân rồi cũng sẽ khóc theo em. Chuyến bay cất cánh trong sự tiếc nuối vô định, chuyến bay đưa Như rời khỏi Việt Nam đến chân trời mới. Nhưng tôi có thể chắc một điều: lần chia tay này không phải là mãi mãi. Chia tay là để gặp lại, cuộc tao phùng hẳn sẽ có rất nhiều việc để nói. Có những nỗi nhớ của tháng năm xa cách. Có những khoảnh khắc tay bắt, mặt mừng ngày hạnh ngộ. Tôi sẽ kể cho Như nghe về cuộc sống của tôi, những thay đổi của đất nước hình chữ S theo thời gian. Như sẽ cho tôi xem kết quả của những năm tháng miệt mài lao động tại Mỹ. Em sẽ chỉ nở nụ cười khi kể về những khó khăn vất vả. Tôi tin là thề, vì em của tôi rất mạnh mẽ, sẽ không có gì có thể quật ngã được em.
Ngày Như trở về, em sẽ lại tiếp tục thực hiện ước mơ còn đang dang dở kia. Ước muốn một mái nhà hạnh phúc cho những mảnh đời bất hạnh. Em sẽ còn tiến xa hơn trên con đường mà em lựa chọn. Nhung ngay bây giờ, tôi sẽ thay Như chăm lo cho những ước mơ nhỏ. Tôi sẽ giúp em duy trì ngọn lửa tin yêu cho đến ngày em trở lại. Và ngày đón em về, tôi sẽ nói cho Như biết mọi tình cảm của tôi giành cho em. Thứ tình yêu cách ngăn bằng địa lí và được dưỡng nuôi bằng niềm tin. Tình yêu dành cho cô bé tóc ngắn - kính cận đáng ghét nhưng cũng vô cùng dễ thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro