Chương 18: Kí ức (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Todoroki được đưa vào bệnh viện ngay lập tức. Các bác sĩ nhanh chóng nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình. Quirk của Kuroi đã gây ra tổn thương sâu sắc cho cơ thể Todoroki, khiến cậu rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Các thiết bị y tế xung quanh giường bệnh không ngừng phát ra tiếng bíp nhịp nhàng, báo hiệu nhịp tim yếu ớt của cậu.

Bakugo đứng lặng bên ngoài phòng cấp cứu, trái tim cậu nặng trĩu lo âu và nỗi sợ. Cậu không thể chịu đựng được việc nhìn thấy Todoroki nằm im bất động trên giường bệnh, đôi mắt nhắm nghiền như thể cậu ấy đang ngủ sâu. Nhưng đây không phải là một giấc ngủ bình thường. Đây là trạng thái mà Bakugo không thể chắc chắn rằng Todoroki sẽ tỉnh lại.

Các thành viên của lớp 1A cũng đã đến bệnh viện, họ đều lo lắng và đau buồn khi chứng kiến tình trạng của Todoroki. Momo không ngừng khóc, trong khi Kirishima và Deku cố gắng an ủi cô. Nhưng tất cả đều không thể che giấu nỗi sợ hãi trước khả năng mất đi một người bạn quý giá.

Bakugo không nói gì, cậu chỉ đứng đó, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu với hy vọng mong manh rằng Todoroki sẽ mở mắt và mỉm cười với cậu. Nhưng thời gian trôi qua, niềm hy vọng ấy dần mờ nhạt. Cậu cảm thấy sự tuyệt vọng len lỏi vào tâm hồn mình, khiến cậu trở nên lạnh lùng và cứng rắn hơn bao giờ hết.

Một tuần trôi qua kể từ ngày Todoroki nhập viện. Cậu vẫn hôn mê, không có dấu hiệu tỉnh lại. Bakugo ngồi bên giường bệnh của cậu mỗi ngày, không rời nửa bước. Cậu nhìn Todoroki, nhớ lại từng khoảnh khắc họ đã trải qua cùng nhau, từ những cuộc tranh cãi nảy lửa cho đến những khoảnh khắc yên bình khi họ ở bên nhau. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn lại là sự im lặng và nỗi đau.

Bakugo thở dài, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. Cậu không thể để bản thân yếu đuối, không thể để Todoroki thấy cậu sợ hãi. Cậu phải mạnh mẽ, phải tiếp tục chiến đấu, ngay cả khi cậu không biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì.

"Todoroki," Bakugo thì thầm, giọng cậu khàn đặc vì kiệt sức và lo lắng. "Mày phải tỉnh lại, nghe chưa? Tao biết mày không phải loại dễ bị hạ gục, đồ ngốc. Mày đã từng đối mặt với những điều kinh khủng hơn thế này, và mày luôn vượt qua. Vậy thì tại sao bây giờ mày lại bỏ cuộc? Mày không được bỏ tao lại đây một mình, hiểu không?"

Bakugo cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Cậu không muốn khóc, không muốn tỏ ra yếu đuối, nhưng cảm xúc trong cậu quá mạnh mẽ, vượt ngoài tầm kiểm soát. "Mày phải tỉnh lại, Todoroki. Tao cần mày. Tao... tao không thể sống thiếu mày, hiểu không? Tao... yêu mày."

Lời nói ấy phát ra từ tận đáy lòng Bakugo, những lời mà cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ nói ra. Nhưng trong lúc này, cậu không thể giấu diếm nữa. Cậu yêu Todoroki, yêu nhiều hơn bất cứ điều gì trên đời, và ý nghĩ mất cậu ấy khiến Bakugo cảm thấy như mất đi chính bản thân mình.

"Tao biết mày không nghe được, nhưng tao vẫn muốn nói. Tao muốn mày biết rằng tao luôn ở đây, đợi mày tỉnh lại. Và khi mày tỉnh lại, tao sẽ không bao giờ để mày rời xa tao nữa. Tao sẽ bảo vệ mày, sẽ luôn ở bên mày. Chỉ cần mày quay lại với tao, Todoroki."

Bakugo ngồi đó, nắm chặt tay Todoroki, cảm nhận được hơi ấm yếu ớt từ cậu. Dù biết rằng Todoroki có thể không nghe thấy, nhưng Bakugo vẫn hy vọng rằng bằng cách nào đó, cậu ấy sẽ cảm nhận được tình yêu và sự quyết tâm của cậu.

____________

Một tuần sau, vào một buổi sáng yên tĩnh, khi Bakugo vẫn ngồi bên giường Todoroki như thường lệ, cậu bất chợt nhận thấy điều gì đó khác lạ. Cơ thể Todoroki khẽ động đậy, đôi mắt cậu ấy chớp chớp, rồi từ từ mở ra. Bakugo đứng bật dậy, tim cậu đập loạn nhịp, không dám tin vào mắt mình.

"Todoroki!" Bakugo gọi lớn, giọng cậu đầy cảm xúc, xen lẫn niềm vui và sự lo lắng. Cậu nắm chặt tay Todoroki, cảm nhận được sự sống đang dần trở lại với người cậu yêu.

Todoroki mơ màng nhìn xung quanh, đôi mắt vẫn còn mờ nhạt, nhưng khi nhìn thấy Bakugo, cậu khẽ cười, một nụ cười yếu ớt nhưng ấm áp. "Bakugo... tớ... tớ ở đâu thế này?"

"Mày đang ở bệnh viện, đồ ngốc," Bakugo cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng không thể giấu được sự run rẩy trong giọng nói của mình. "Mày bị thương nặng sau trận chiến, mày đã hôn mê suốt một tuần rồi."

Todoroki nhíu mày, cố gắng nhớ lại. Cậu cảm thấy trong đầu mình có một khoảng trống lớn, như thể một phần ký ức của cậu đã bị xóa sạch. "Tớ... tớ không nhớ rõ lắm," cậu thừa nhận, ánh mắt cậu lộ rõ sự bối rối. "Nhưng tớ... tớ nhớ cậu, Bakugo. Tớ không nhớ hết mọi thứ, nhưng tớ nhớ cậu."

Bakugo cảm thấy tim mình như muốn nổ tung. Cậu biết rằng Todoroki vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng việc cậu ấy nhớ được cậu là đủ để khiến Bakugo cảm thấy hy vọng. "Tao ở đây, và tao sẽ giúp mày nhớ lại tất cả. Mày không cần phải lo lắng gì hết, chỉ cần tập trung vào việc hồi phục thôi."

Todoroki nhìn Bakugo, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của cậu. Cậu khẽ gật đầu, rồi bất chợt đưa tay lên, chạm nhẹ vào mặt Bakugo. "Bakugo... cậu là người yêu tớ, đúng không?"

Bakugo hơi sững người, nhưng rồi cậu gật đầu, đôi mắt cậu tràn ngập cảm xúc. "Đúng vậy. Tao là người yêu của mày. Mày đã quên tao, nhưng giờ mày đã nhớ lại rồi, đúng không?"

Todoroki nhìn Bakugo một lúc lâu, như thể đang cố gắng nắm bắt lại những ký ức đã mất. Rồi cậu mỉm cười, một nụ cười ấm áp và đầy tình cảm. "Tớ có người yêu đẹp như cậu... thật là tuyệt vời. Mặc dù chỉ mới nhớ ra những mảnh ký ức mờ nhạt, nhưng tớ biết chắc rằng cậu rất quan trọng với tớ."

Bakugo cảm thấy mắt mình hơi cay, nhưng cậu cố gắng kiềm chế. "Mày đúng là đồ ngốc," cậu nói, giọng cậu khàn đi vì xúc động. "Nhưng tao sẽ giúp mày nhớ lại tất cả. Và tao sẽ không để mày quên tao thêm một lần nào nữa."

Todoroki khẽ gật đầu, rồi bất chợt cậu kéo Bakugo lại gần, ôm chặt cậu vào lòng. "Chẳng phải chúng ta là người yêu à? Vậy thì tớ muốn cậu ở bên tớ, luôn luôn. Đừng bao giờ rời xa tớ, Bakugo."

Bakugo không nói gì, chỉ đơn giản là ôm chặt Todoroki. Cậu cảm nhận được sự ấm áp từ người cậu yêu, và trong khoảnh khắc đó, mọi nỗi sợ hãi và lo lắng đều tan biến. Tất cả những gì cậu cần là Todoroki, và bây giờ cậu ấy đã quay trở lại với cậu.

"Chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa," Bakugo thì thầm, giọng cậu đầy kiên quyết. "Tao hứa với mày, Todoroki."

Và trong khoảnh khắc ấy, cả hai cảm thấy như tất cả mọi thứ đều trở nên hoàn hảo. Bakugo biết rằng con đường phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng cậu không sợ hãi nữa. Với Todoroki bên cạnh, cậu có thể đối mặt với bất cứ điều gì, và cậu sẽ chiến đấu đến cùng để bảo vệ người mình yêu.

_____________________________

Òaaa, OTP cưới nhau mẹ đi cho t đi đám cướiiiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#todobaku