Chương 2: Buổi hẹn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi sáng cuối tuần, trời trong xanh, Todoroki đứng dưới tán cây trong công viên gần trường, chờ Bakugo đến. Trái tim cậu đập mạnh mỗi khi nghĩ đến việc sắp dành cả buổi sáng với Bakugo. Dù không có kế hoạch gì đặc biệt, chỉ đơn giản là đi dạo cùng nhau, nhưng điều đó đủ để khiến Todoroki cảm thấy bồn chồn.

Đúng giờ, Bakugo xuất hiện từ phía xa. Cậu ấy mặc đồ thoải mái nhưng vẫn không giấu được dáng vẻ mạnh mẽ và quyết đoán. Bakugo luôn như thế, mạnh mẽ trong mọi hoàn cảnh, và có lẽ chính điều đó là một phần khiến Todoroki càng thêm bị cuốn hút.

"Tao tới rồi đây. Mày định làm cái gì?" Bakugo cộc cằn hỏi khi đến gần, ánh mắt lạnh lùng nhưng không hề có sự tức giận thực sự.

Todoroki mỉm cười nhẹ nhàng. "Không có gì to tát đâu, chỉ muốn đi dạo và thư giãn cùng cậu thôi."

Bakugo lườm cậu. "Mày đúng là rảnh rỗi quá nhỉ."

"Ừ, vì cuối tuần mà," Todoroki đáp lại một cách nhẹ nhàng, không hề bị Bakugo làm cho bối rối. Cậu đã quen với thái độ này của Bakugo, và thậm chí, cậu lại thấy điều đó thật thú vị.

Cả hai bắt đầu bước dọc con đường trải sỏi của công viên. Ánh nắng xuyên qua những tán lá xanh, tạo thành những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Không gian yên bình, chỉ có tiếng gió thổi qua và tiếng bước chân của hai người. Todoroki thỉnh thoảng liếc nhìn Bakugo, cảm thấy có chút bối rối nhưng đồng thời cũng thích thú khi được ở gần cậu ấy.

"Tại sao tự nhiên mày lại rủ tao ra đây?" Bakugo đột ngột hỏi, đôi mày cau lại như đang cố hiểu điều gì đó.

Todoroki ngừng bước trong giây lát, rồi quay sang Bakugo. "Tớ nghĩ cậu cần thư giãn sau những ngày luyện tập căng thẳng. Cậu lúc nào cũng làm việc quá sức, không cho bản thân nghỉ ngơi. Tớ lo cho cậu."

Bakugo trố mắt nhìn Todoroki, rõ ràng không ngờ tới câu trả lời này. "Lo cho tao? Tao không cần ai lo cả. Tao ổn mà."

"Tớ biết cậu ổn, nhưng tớ vẫn muốn làm điều gì đó cho cậu," Todoroki đáp, giọng điệu bình thản nhưng chân thành.

Bakugo khịt mũi, nhưng không nói gì thêm. Cậu tiếp tục bước đi, vẻ mặt có chút khó hiểu nhưng không hẳn là khó chịu.

Cả hai tiếp tục dạo quanh công viên, không nói nhiều nhưng bầu không khí giữa họ dường như nhẹ nhàng hơn. Todoroki thỉnh thoảng chỉ vào những cảnh vật xung quanh, cố gắng giữ cuộc trò chuyện không quá cứng nhắc. Bakugo, dù có vẻ không hứng thú lắm, nhưng cũng không phản đối. Có lẽ, trong lòng cậu cũng thấy thoải mái khi được thoát khỏi sự căng thẳng hàng ngày, dù chỉ trong chốc lát.

Khi cả hai dừng lại ở một quầy bán kem bên đường, Todoroki quay sang hỏi Bakugo. "Cậu muốn ăn kem không?"

"Không," Bakugo trả lời nhanh gọn, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào những cây kem đủ màu sắc.

Todoroki cười nhẹ, rồi không nói thêm gì, tự mình mua hai cây kem. Sau khi trả tiền, cậu chìa một cây về phía Bakugo. "Tớ mua cho cậu. Đừng lo, tớ mời mà."

Bakugo nhìn cây kem trong tay Todoroki với ánh mắt bối rối trong giây lát, rồi với lấy nó mà không nói gì. "Tao không yêu cầu đâu nhé," cậu lầm bầm, nhưng vẫn bắt đầu ăn kem một cách nhanh chóng.

Todoroki chỉ mỉm cười, không đáp lại. Cậu cảm thấy buổi sáng hôm nay thật tuyệt vời, không phải vì bất cứ điều gì quá đặc biệt, mà chỉ vì được ở bên Bakugo. Cậu nhận ra rằng, đôi khi chỉ cần như vậy thôi cũng đủ làm cậu hạnh phúc.

Hai người ngồi xuống ghế đá, thưởng thức những cây kem trong sự im lặng dễ chịu. Todoroki liếc nhìn Bakugo, người đang chăm chú vào cây kem của mình, khuôn mặt thoáng có chút dịu đi dưới ánh nắng vàng. Đôi khi, sự hiện diện của Bakugo, dù cộc cằn hay khó chịu, cũng mang đến một cảm giác an toàn lạ thường cho Todoroki.

"Tớ thích thế này," Todoroki bỗng thốt lên, giọng nói như một lời tự sự hơn là một câu hỏi.

Bakugo nhướn mày, quay sang nhìn cậu. "Thích cái gì?"

"Thích việc chỉ đơn giản là ngồi đây với cậu. Không phải làm gì quá đặc biệt, chỉ là được ở cạnh nhau thôi."

Bakugo im lặng trong vài giây, không đáp lời. Cậu không biết phải nói gì trước lời nói chân thành của Todoroki, nhưng cũng không hề tỏ ra khó chịu. Thay vào đó, cậu chỉ tiếp tục ăn kem, như thể ngầm đồng ý với những gì Todoroki vừa nói.

Một lúc sau, khi cả hai đã ăn hết kem, Bakugo đứng dậy, tay đút túi quần. "Tao về đây. Hết giờ thư giãn rồi."

Todoroki nhìn Bakugo, ánh mắt vẫn dịu dàng như mọi khi. "Cảm ơn cậu vì đã đi cùng tớ. Lần sau, nếu cậu muốn, chúng ta có thể lại đi dạo tiếp."

Bakugo nhìn Todoroki, đôi mắt sắc bén nhưng không còn lạnh lùng như trước. "Xem đã."

Rồi không nói thêm gì, Bakugo quay lưng bước đi. Todoroki nhìn theo, một nụ cười nhỏ nở trên môi. Cậu biết rằng dù Bakugo có vẻ không muốn thừa nhận, nhưng cậu ấy đã bắt đầu chấp nhận sự hiện diện của cậu theo một cách nào đó.

Todoroki đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi công viên, lòng cảm thấy nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Cậu không cần Bakugo phải nói ra những lời ngọt ngào hay thổ lộ bất cứ điều gì. Chỉ cần được ở bên cạnh Bakugo như thế này thôi cũng đủ để Todoroki cảm thấy mãn nguyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#todobaku