Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi sợ hãi ba chân bốn cẳng chạy lên cầu thang, phía sau lưng đã nghe được tiếng phá cửa xông vào. Lên gần tới phòng thì tôi bị trượt chân, tôi lăn từ trên đầu cầu thang xuống tới chân cầu thang. Cả người vô cùng đau nhức, giữa hai chân, máu chảy ra không ngừng kèm theo đó là cơn đau thấu trời từ bụng mà tôi không thể nào tả được.

Trước khi ngất đi, tôi thấy họ từ từ tiến đến chỗ tôi, rồi mọi thứ trước mắt tôi tối sầm lại.

Tôi không biết mình đã ngất bao lâu chỉ biết tôi cứ có cảm giác cả người mình như được ai đó đang lay rất mạnh, tôi cố gắng mở mắt một cách mệt mỏi, hóa ra nãy giờ chỉ là một giấc mơ quái ác. Nếu soi gương giờ này, tôi tin rằng mặt mình hẳn đang trắng bệch và tái mét không còn chút máu.

Những hình ảnh đáng sợ kia vẫn đang trong tâm trí nên tôi với đôi tay run rẩy choàng ôm lấy anh tìm chỗ dựa. Anh nhìn tôi lo lắng định mở miệng hỏi thì ở  ngoài phòng bỗng có tiếng gõ cửa kèm theo đó là giọng nói của mẹ chồng tôi:

- Con Nhi bị làm sao mà la hét nửa đêm thế?
Chồng tôi ra mở cửa cho bà vào, sau đó anh và bà ngồi lên cạnh tôi, anh lo lắng hỏi:

- Em bị làm sao thế?

Tôi mang sự việc kể lại cho anh và mẹ nghe, kể xong tôi vẫn sợ hãi lấy tay xoa bụng. Mẹ chồng tôi và anh nhìn nhau với ánh mắt ngưng trọng và tràn ngập thâm ý, sau cùng bà nói:

- Ác mộng thôi con, không sao đâu. Để mai mốt có rảnh mẹ lên chùa thỉnh bùa bình an về cho con đeo.

Nói xong bà đi lại xuống phòng, còn tôi thì nằm ôm anh mà thao thức không ngủ được.

Hôm sau chồng tôi nghỉ làm để đưa tôi đi khám thai, sau khi bác sĩ nói đứa trẻ đang phát triển theo triều hướng tốt thì tôi và anh cũng đều vui vẻ. Ra tới cổng bệnh viện thì anh đi lấy xe, còn tôi thì đứng ở đó chờ.

Đang xoa bụng cười cười hạnh phúc, thì từ đâu có một bà lão tiến về chỗ tôi. Bà lão ấy tầm năm mươi tuổi, đầu quấn khăn rằn và đội một cái nón lá. Khi đứng trước mặt tôi, bà ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt rồi bà lấy một xâu tràng hạt màu xanh như ngọc thạch từ trong túi ra đưa cho tôi. Vừa đưa bà lão ấy vừa nói:

- Lão nợ ân tình của gia tiên nhà cô, nay được họ nhờ vả nên lão đáp lại ân tình năm xưa. Đây là pháp khí được khai quan, thời khắc mấu chốt nó sé cứu cô một mạng. Lão tài hèn sức yếu nên chỉ giúp cô được tới đây thôi.

Dù không hiểu hành động và lời nói của bà cụ, nhưng không rõ một thế lực vô hình nào đó cứ thôi thúc tôi phải nhận và đeo lấy nó. Tôi vốn dĩ là người tin tâm linh, cũng biết là có thờ có thiêng, có kiêng có lành; với lại dạo gần đây ở nhà chồng cứ có mấy chuyện là lạ mờ ám xảy ra nên tôi cũng vui vẻ nhận lấy. Tôi cảm ơn bà lão ấy rồi đeo vào tay. Sau khi thấy tôi đeo xong, thì bà lão ấy quay lưng đi về hướng dòng người đông đúc trên phố rồi mất hút.

Một lát sau anh quay lại, nhìn thấy chiếc vòng trên tay tôi, anh hỏi:

- Cái này ở đâu vậy em? Lúc nãy anh không có thấy em đeo.

Tôi không dám nói thật vì sợ anh không muốn tôi nhận đồ của người lạ nên tôi bịa đại một lí do.

- À hồi nãy có một cậu nhóc lại mời em mua vòng tay, móc khóa đồ các thứ, thấy cậu nhóc ấy tội nghiệp nên em mua ủng hộ ấy mà.

Nghe tôi nói xong anh không hỏi gì nữa, tôi và anh lên xe để đi về nhà. Sau khi chúng tôi đi được một đoạn thì anh hỏi:

- Nay em có muốn đi đâu chơi không?
Tôi nghĩ ngợi một lát, bất chợt muốn đến một nơi nào để tìm chút bình yên sau những chuyện kia nên trả lời:

- Hay anh chở em vào chùa nha. Không hiểu tại sao mà dạo gần đây em cứ có cảm giác bất an sao sao ý anh ạ.

Anh có vẻ khó chịu, không hài lòng nhưng vì tôi nài nỉ mãi nên anh cũng đồng ý.

Đưa tôi tới cổng chùa nhưng anh nhất định không chịu vào, nên tôi đành một mình mua hoa quả rồi tự mình vào chùa để cúng kiếng.Xong xuôi tôi cùng anh đi về.
     Tới nhà thì cũng đã đến giờ cơm chiều, chúng tôi ngồi vào bàn để dùng bữa cùng ba mẹ chồng.

Ăn qua loa một tí, rồi tôi lấy cớ là mệt do cả ngày đi ngoài đường nên xin phép lên phòng nghỉ ngơi. Mẹ chồng tôi chả nói gì chỉ khẽ gật đầu. Lên phòng tôi ngồi lên giường nhìn qua cửa sổ ngắm nhìn hoàng hôn. Bầu trời là cả một màu đỏ rực, nhưng tôi lại chẳng có cảm giác ấm áp, mà ngược lại tôi cứ thấy nó giống màu của máu, của sự hận thù.

Khẽ bật cười vì tưởng tượng hoang đường của chính bản thân, tôi lắc lắc đầu xua chúng ra khỏi suy nghĩ của mình.

Khi ánh mặt trời cuối cùng của ngày không còn đủ để chiếu sáng cho căn phòng rộng thênh thang, tôi đứng dậy đi về phía cái tủ được đặt ở góc phòng để lấy quần áo đi tắm. Tôi vừa mở cửa tủ thì có một người từ trong đó bò ra. Đèn đột nhiên tắt ngúm, những ánh sáng của mặt trời cũng biến mất, cả căn phòng bị nhấn chìm trong bóng tối một cách đáng sợ.

Tôi hét ầm lên, trong hoảng loạn tôi đưa tay sờ soạng khắp nơi hi vọng tìm được một nguồn sáng nào đó trong vô vọng. Chợt, tay tôi chạm phải một bàn tay của ai đó. Bàn tay ấy như không có nhiệt độ, lạnh buốt, trên đó dính một chất lỏng nhơn nhớt, và nó đang nắm chặt tay tôi. Cố hết sức rụt tay lại, vừa gắng sức tôi vừa kêu gào tên anh. Tôi đang vô cùng sợ hãi, những tưởng sẽ phát điên nếu anh còn không xuất hiện.Bổng nhiên mọi thứ sáng bừng, tôi sực tỉnh, hóa ra lại là một giấc mơ. Còn chồng tôi đứng ở chỗ công tắt đèn đang nhìn về phía tôi với cặp mắt lo lắng:

- Em có sao không? Em lại mơ thấy ác mộng đúng không?

Vừa hỏi anh vừa tiến lại chỗ tôi. Tôi tự trấn an mình, rồi đáp:

- Em không sao, chắc do em hơi mệt nên ngủ quên thôi ạ.

Nói xong tôi đứng dậy nhưng hơi loạng choạng, anh nhanh tay đỡ lấy tôi và dìu tôi vào nhà tắm. Dòng nước mát như khiến tôi tỉnh táo hơn, bấy giờ tôi mới nghĩ về những gì mà tôi đã gặp phải.

Không biết có phải là tôi vô ý mà phạm phải những người ở thế giới bên kia hay không, còn không là gia đình này chắc chắng có uẩn khúc phía sau.

Đến bây giờ tôi , có cố lờ đi nỗi sợ cũng đã không còn tác dụng nữa rồi. Những điềm báo ấy ngày một dày đặc, và mỗi lúc càng đáng sợ.

Tắm táp xong, tôi ra nằm lên giường, cơn buồn ngủ như đã chực chờ đợi sẵn, nó nhanh chóng rì lấy mi mắt.
     Tôi dần mất đi ý thức, chìm sâu vào bóng tối vô tận.

Hiện giờ, tôi cảm nhận được mình đang ở trong một cánh rừng thưa, cây cối xung quanh cành lá đã khô và xơ xác, chẳng còn chút nào là sự sống sót lại trên những thân cây kia. Nhờ chút ánh sáng còn lại của ánh mặt trời sắp yên giấc ở phía tây, tôi lần từng bước đi về phía trước để thoát khỏi cánh rừng này.

Gió thổi từng cơn lạnh tanh vào cơ thể yếu ớt, bầu trời u ám cũng đã nuốt chững những ánh sáng le lói cuối cùng của mặt trời; giờ đây, mặt trăng dần lên cao đang tỏa ra những tia sáng lành lạnh xuống khu rừng. Từ xa, có bóng hình của một người đàn ông, gã cõng trên lưng một người. Do ánh sáng không đủ nên tôi không trông rõ mặt, chỉ nhìn thấy thấp thoáng, gã ấy đang nện từng bước chậm rãi đi về phía tôi.

Lời tác giả: đấy, mình thương các cậu lắm á, chương này dài rồi, ngại gì mà còn không like, cmt khích lệ mình.

#TỘI_ÁC

TÁC GIẢ: PHONG TƯỜNG

CHƯƠNG 7

Từ xa tôi trông thấy có một người đàn ông  đang đi lại hướng mình. Trong lòng mừng thầm, tôi đứng dậy vẫy vẫy tay chào rồi định hỏi xem ở đây là ở đâu. Nhưng người đàn ông ấy không để ý tới tôi dù chỉ là một cái liếc mắt. Có chút khó chịu tôi vừa chạy theo, vừa gọi to:

- Chú gì ơi! Cho cháu hỏi với ạ.

Nhưng gã ta vẫn cắm đầu đi tiếp như không nghe thấy lời tôi nói. Hạ quyết tâm, tôi chạy theo sau lưng định vỗ vai gã, nhưng tay tôi lại xuyên qua người của gã ấy. Từ từ gã ta đặt người con gái sau lưng xuống, rồi chậm rãi gã lấy từ trong cạp quần ra con dao. Người đàn ông ấy cười lên một nụ cười quái dị, từ từ gã dùng lực đâm thẳng vào bụng của cô gái. Cô ấy mở trừng mắt, trong mắt mũi, miệng máu chảy ra không ngừng. Gã ta rút con dao ra, máu từ đó bắn ra xối xả, bắn thẳng vào mặt. Gã cười lên khoái chí, đúng lúc đó trên trời nổi lên một tia chớp khiến tôi nhìn rõ được mặt của gã đàn ông đó. Tôi thét lên kinh hoàng, vì đó là gương mặt của bố chồng tôi, ông đang nhìn về phía tôi nở một nụ cười nham hiểm, trong miệng đang nhai nhồm nhàm miếng thịt của cô gái xấu số.. nuốt ực một cái rồi ông lè chiếc lưỡi dính máu đỏ tươi ra liếm mép một cách thỏa mãn, nhìn về phía tôi, cặp mắt chằng chịt tơ máu như muốn băm dằm tôi. Tôi loạng choạng ngã ngồi xuống đất, ba chồng lê đôi chân từng bước đi đến chỗ tôi ngồi. Sau lưng ông, cô gái xấu số ấy đưa cặp mắt hận thù nhìn theo ông.

- Dậy, dậy em ơi!

Tôi giật mình bừng tỉnh, mở mắt ngơ ngác nhìn anh, còn chưa kip chuẩn bị tinh thần thì những hình ảnh kinh hoàng trong giấc mơ ban nãy nhanh chóng ùa về như nước lũ. Tôi hoảng loạn ôm lấy anh mà bật khóc. Chồng tôi còn chưa kịp hiểu gì thì bên ngoài đã có tiếng mẹ chồng tôi vọng vào.

- Tuấn!!! Mở cửa cho mẹ. Con Nhi lại nằm mơ thấy ác mộng nữa à?

Chồng tôi ra mở cửa cho bà vào, ngồi cạnh tôi bà hỏi:

- Con nằm mơ thấy gì mà mặt mày tái mét vậy?

Lúc này, tôi cũng đã lấy lại được bình tĩnh, đắn đo không biết có nên nói ra hay không. Lỡ ba chồng tôi biết thì ông lại nghĩ là do hình ảnh của ông trong tâm trí của tôi không được tốt nên mới mộng mị như thế. Sau cùng tôi quyết định không nói.

- Hồi nãy con mơ thấy một cô gái bị giết vô cùng dã man,  kinh khủng quá mẹ ạ.

Ngay lúc tôi vừa nói xong, mặt mẹ chồng và anh lập tức thay đổi, nhưng tôi cứ nghĩ là do quan tâm tôi nên mới như thế. Chồng tôi lo lắng liếc nhìn mẹ chồng tôi một cái rồi nói:

- Do em xem phim kinh dị nhiều thôi chứ không có gì đâu mà nghĩ ngợi.

  Rồi quay sang bà anh nói tiếp:

- Nhi không sao đâu mẹ, mẹ cứ về phòng nghỉ ngơi.

Đêm đó tôi không ngủ được, cứ nằm trằn trọc mãi, nghĩ lại từ lúc tôi về ngôi nhà này đến bây giờ, tần suất những giấc mơ kì lạ xuất hiện cứ tăng dần. Không biết có phải điềm báo không? Có liên quan tới tôi không?

Tôi cứ rối ren với mớ câu hỏi mà không có câu trả lời của mình.

Sáng hôm sau, khi vừa xuống dưới nhà, mẹ chồng tôi liền đưa cho tôi một lá bùa màu đen, trên đó có hình đầu lâu với nhiều  kí tự kì dị, bà bảo:

- Này là bùa mẹ thỉnh được từ một bà mo nổi tiếng, con mang để dưới gối nằm, nó sẽ giúp con không còn thấy ác mộng nữa.

Tôi vâng dạ nhận lấy rồi cũng vào bàn ăn sáng với cả nhà. Sau khi ăn xong, tôi dự định đi ra nhà của con Thư chơi thì chồng tôi nói:

- Khu mình dạo này trẻ em bị mất tích hoài ấy em, ba đứa rồi, hai ngày rồi mà vẫn chưa tìm được.

- Vậy có báo cảnh sát chưa anh?

Chồng tôi cau mày đáp:

- Công an vào cuộc rồi mà vẫn chưa tìm được.

Nhìn xuống chiếc đồng hồ trên tay, anh nói:

- Tới giờ anh đi làm rồi, em ở nhà cẩn thận, có gì gọi điện thoại cho anh. À mà nay anh đi công tác, chắc về không kịp, tối em có sợ thì xuống ngủ với mẹ nha.

Tôi trong lòng thì muốn anh ở nhà, nói thật ngủ một mình cũng sợ, nhưng tôi biết chồng mình là một người của công việc nên tôi cố nén tiếng thở dài vào trong rồi đáp:

- Vâng, anh yên tâm, em lớn rồi mà.

Nhìn theo bóng lưng anh rời đi mà tim tôi cứ đập không ngừng như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, cảm giác bất an ngày càng lớn. Tôi lo lắng đi vào trong, ngồi trên sôpha tôi mở ti vi xem vài thứ vớ vẩn để lẫn tránh cảm giác bồn chồn ấy, nhưng tôi không có cách nào mà  tập chung được. Tôi cũng quên luôn dự định ra nhà con Thư chơi.

Chiều nay mẹ chồng tôi nghỉ bán một bữa để cùng mấy bà hàng xóm qua nhà những người có con bị mất tích để an ủi. Người ở quê là vậy đấy, tối lửa tắt đèn có nhau. Ba chồng tôi  cũng đi đâu chỉ còn một mình tôi ở nhà. Một lát sau con Thư nó qua nhà tôi chơi. Nó trên thành phố về cũng được mấy ngày rồi mà nay mới rảnh chạy vào thăm tôi.

- Ba mẹ tao trên đó vẫn khỏe chứ?

- Ừ, khỏe re à, mày khỏi lo.

Ngồi lên chiếc sô pha, cởi vội áo khoác ngoài rồi nó nói tiếp:
- À mà hôm nào mày nói ông Tuấn chở mày về thăm ông bà đi, chứ tao thấy ba mẹ mày nhớ mày lắm.

- Ừ, để tao nói ảnh hết tuần này chở tao về. Mà mày ngồi ở đây đợi tao xíu, tao vào trong lấy nước ra rồi hai đứa mình tám.

Nói xong tôi vào trong lấy ra hai ly nước cho tôi với nó, nhìn thấy tôi nó liền hớn hở báo:

- Ê Nhi! Nãy giờ tao quên báo với mày, tao sắp cưới rồi á.

Tôi ngạc nhiên hỏi lại:

- Mày cưới á? Mà với ai?

Nó vui vẻ trả lời:

- Anh Nguyên ấy.

Thấy nó hạnh phúc tôi cũng mừng cho nó, chỗ bạn bè nên tôi cứ giục nó mãi mà giờ mới chịu cưới. Anh Nguyên thì vô cùng quan tâm, chăm sóc cho nó, nói chung là người đàn ông mẫu mực. Con Thư nó đang luyên thuyên kể về dự định của nó với chồng sắp cưới thì mặt nó tái xanh, chỉ tay ra cái giếng nó lấp bấp nói:

- Thằng... thằng... nhóc Hào, nó... nó... nó...đứng trên cái giếng kìa mày.

Tôi nghi hoặc hỏi lại:

- Thằng nhóc Hào nào?

- Thằng nhóc Hào con ông dương bị mất tích cả tuần nay ấy.

Tôi nhanh chóng nhìn về phía cái giếng nhưng lại không có ai.

- Có ai đâu mày. Có thấy ai đâu, chắc do mày hoa mắt thôi.

Nó cứ khăng khăng cãi lại:

- Tao thấy rõ ràng, nó nhìn tao rồi khóc mày ạ, cả người đang chảy máu không ngừng.

- Mày nhìn coi chỗ đó có giọt máu nào không?

Nó không tin lắm, nói bâng quơ một câu.

- Quái không lẽ là ma?

Nói chuyện  thêm một lát thì nó đứng lên ra về.

- Thôi tao về, nay cứ thấy mệt sao sao ấy, mai ra nhà tao chơi.

- Ừ, mày về đi, mai tao ra.

Lời tác giả: Tớ bị ám ảnh chỗ gã kia nhai miếng thịt. Híc

#TỘI_ÁC

TÁC GIẢ: PHONG TƯỜNG

CHƯƠNG 8

Tiễn nó ra tới cổng rồi tôi quay vào trong. Lúc này chỉ có tôi ở nhà, ngồi nhìn ra chiếc giếng, tôi có phần tin lời con Thư nói, có lẽ thứ nó thấy không phải là người mà là oan hồn của thằng nhóc Hào. Nhưng tại sao nó lại xuất hiện ở đây? nó có liên quan gì tới gia đình chồng của tôi không? còn những sự việc kì lạ, những giấc mơ mà tôi đã trải qua, đằng sau chúng có phải là một bí mật gì đó không? Mãi miên man với dòng suy nghĩ của mình mà mẹ chồng tôi về lúc nào tôi cũng chẳng hay.

- Sao ngồi nghệch ra ở đây vậy con? Cơm nước gì chưa?

- Dạ chưa ạ, con chờ ba mẹ về ăn chung.

Bà có vẻ khó chịu nói:

- Nay có con với mẹ ăn thôi, ba con ổng đi nhậu rồi.

Nói đoạn tôi và bà vào bếp dọn cơm ra ăn. Cơm nước xong xuôi, tôi không biết làm gì nên lấy điện thoại ra nghịch, chợt có tin nhắn tới- là của con Thư.

- Ê Nhi!

- Ừ, có chuyện gì không?

- Hồi nãy ngồi ở nhà mày, tao cứ có cảm giác ai đang nhìn sau lưng ấy. với không khí ở đó sao lạnh quá mày.

- Thôi đi cô nương, xem phim kinh dị nhiều rồi hoang tưởng à?

Một lát sau không thấy nó trả lời, màn hình hiển thị nó đã không còn hoạt động nữa nên tôi cũng tắt điện thoại để đi tắm. Nói với nó vậy thôi chứ tôi biết chắc là có vấn đề, nhưng mà vấn đề ở đâu thì tôi còn chưa tìm ra. Có lẽ chỉ là tưởng tượng, còn không là...

Tắm xong tôi ra nằm lên giường, đêm nay không có anh tự nhiên thấy cô đơn, trống trải sao sao ấy. Không biết sao mà chiều giờ tôi cứ bồn chồn, thấp thỏm, cứ linh cảm sắp có chuyện lớn xảy ra liên tục ùa vào tâm trí tôi. Nhưng nghĩ ngợi nhiều chỉ thêm mệt mỏi, tôi quyết định hôm nay ngủ sớm một bữa.

Ngoài trời, mặt trăng tròn treo cao bên rặng liễu, dưới ánh nguyệt quang xuống khắp nơi. Ngoài sân, nơi cái giếng, có bóng của một người con gái đang đứng nhìn về phía ngôi nhà.

Nửa đêm tôi bị giật mình bừng tỉnh vì những tiếng lục đục dưới nhà. Ban đầu tôi cứ nghĩ là mẹ chồng tôi dậy tìm gì đó nên mặc kệ, nhưng một lúc lâu sau những âm thanh ấy vẫn còn, tính tò mò nổi lên nên tôi ngồi dậy để đi xuống xem mẹ chồng tôi đang làm gì.

Tôi bước xuống dưới nhà, nhìn trước nhìn sau vẫn không thấy ai, cửa phòng của ba mẹ chồng vẫn đóng, không biết là đã ngủ hay còn thức. Đang định đi về phòng ngủ thì bất chợt tôi nghe thấy một tiếng khóc cứ luẩn quẩn bên tai, bản thân cứ ngỡ là tiếng của mẹ chồng vì lúc chiều tôi thấy bà cãi nhau với ba chồng, hẳn là bà đang rất buồn. Trí tò mò thôi thúc tôi lần theo tiếng khóc.

Từng cơn gió lạnh chạm vào da thịt khi tôi đi ngang qua cái giếng trong sân. Lúc này đây, ánh trăng kia đã bị mây mờ che phủ, lúc tỏ lúc mờ vô tình tạo thành những cái bóng kì dị, bất động soi xuống mặt đất. Đứng trước căn phòng đối diện cái giếng, tôi cất lời gọi:

- Mẹ ! Mẹ ơi ?! Mẹ ở trong đó ạ?

Tôi im lặng lắng nghe nhưng không nhận được lời hồi âm nên lại cất giọng lần nữa:

- Mẹ ơi ? Có phải mẹ ở trong đó không?

Vẫn không có tiếng đáp lại, thấy vậy tôi bèn vươn tay ra đẩy nhẹ cửa. Vừa lúc đấy, tiếng khóc bỗng nhiên ngừng lại. Cánh cửa từ từ mở rộng, một luồng gió lạnh kéo theo mùi tanh nồng xộc vào mũi.

Tôi sờ vào công tắc đèn, bật nó lên và không khỏi kinh hãi trước cảnh vật trước mắt. Cơn buồn nôn xộc lên khiến tôi gập người ôm bụng và bắt đầu nôn, quả thật là không thể kìm nén được sự kinh tởm.

Ở giữa căn phòng là một cái bàn dài, phía trên là đầu người bị bổ đôi, chúng dính đầy máu và không còn não. Bên cạnh là những tảng thịt cùng đống nhãn cầu đang được băm dở. Tôi lại nhìn tiếp về phía lò hấp, là vài cái bánh bao đã làm xong và đang chờ để đưa vào lò. Bất giác ngạc nhiên, hướng về phía góc phòng, hình ảnh một xác chết bị xẻ thịt hiện ra khiến tôi không khỏi bàng hoàng, khiếp sợ.

Hóa ra nhà chồng tôi làm bánh bao từ thịt người. Tôi sợ hãi, bủn rủn cả chân tay như không còn sức lực, tôi lê lết đôi chân nặng nhọc rời khỏi nơi quái quỷ ấy. Đột nhiên ánh sáng chợt vụt tắt, ánh trăng yếu ớt lọt vào căn phòng, dưới ánh trăng bóng của một người con gái lúc ẩn lúc hiện. Thấy tôi kinh hoảng sắp hét toáng lên thì cô ta cất tiếng:

- Chị đừng sợ, em không hại chị đâu.

Tôi sợ hãi nói trong tiếng nghẹn:

- Ma quỷ mà không hại người á, cô tưởng tôi là trẻ lên ba ư?

- Em nói thật, em cũng là nạn nhân của nhà này thôi, chỉ muốn trả thù họ chứ không muốn liên lụy người vô tội.

Lúc này tôi có muốn chạy trốn cũng không được, tay chân cứng đờ, phía trước là một bóng người trong suốt đang đứng chắng ngang. Thấy tôi không nói gì nên cô ấy nói tiếp:

- Em tên Phương, em là con nuôi của gia đình này. Ban đầu chúng thương em lắm, nhưng trong một lần em nghe thấy chúng nói với nhau rằng em chỉ là phúc tinh của bọn chúng, chờ em lớn lên sẽ cùng con trai của chúng có thai, tròn một trăm ngày chúng nó sẽ mổ lấy đứa bé để luyện một thứ bùa có tên là thiên linh cái để trấn áp lại những oan hồn mà họ đã sát hại, còn em chúng sẽ xẻ thịt làm bánh. Nghe thấy vậy em bỏ chạy ngay trong đêm, nhưng chính thằng Tuấn nó đã bắt em lại. Nó hãm hiếp em cho đến chết, xong rồi cùng ông bà già nó tranh nhau ăn não của em. Chị có hiểu cảm giác đó không? Đứng bên cạnh nhìn nó chà đạp sự trong trắng của người con gái và phải chứng kiến bọn nó ăn từng miếng, từng miếng não của mình, chưa thỏa mãn, bọn chúng còn moi mắt em ra nhai như ăn kẹo. Xong xuôi chúng xẻ thịt em mang đi làm bánh bán cho mọi người.

Kể xong, Phương òa lên khóc nức nở. Lúc này tôi không còn thấy sợ mà chỉ thấy thương xót cho phận đời của người con gái đáng thương này. Đưa tay lên lau nước mắt, tôi định mở lời thì Phương chỉ tay về hướng cái giếng rồi hỏi tôi:

- Chị biết trong đó là cái gì không? Là những thi thể mà chúng đã xẻ thịt rồi đấy.

Tôi lại một lần nữa kinh tởm sự tàn ác của ngôi nhà này. Có chút thắc mắc, tôi hỏi:

- Nhưng tại sao cô lại giúp tôi? Tôi với cô có quen biết gì nhau đâu.

Phương có vẻ hả hê nói:

- Để cứu đứa bé trong bụng chị, đồng nghĩa là kế hoạch luyện bùa của chúng sẽ thất bại, những oan hồn sẽ không bị trấn áp, bọn chúng phải chết, chết sạch.

Vừa nói người con gái ấy quay lại nhìn về hướng ngôi nhà với đôi mắt thù hận. Có chút không hiểu tôi hỏi lại:

- Là sao cơ? Kế hoạch gì?

- Chị tưởng bọn chúng đối tốt với chị là thật à? Chúng nó chỉ vì đứa trẻ trong bụng của chị thôi, vì thứ bùa có tên thiên linh cái ấy, đạt được mục đích rồi kết cục của chị cũng giống như em thôi.

Tôi lạnh cả người, lòng bàn tay đã ướt nhẹp mồ hôi, tôi nói trong tiếng nấc:

- Bây giờ chị phải làm sao đây hả em??

Lời tác giả: còn một chương nữa, để mình viết nốt rồi mai up, mọi người tương tác cho mình với.

#TỘI_ÁC

TÁC Giả: PHONG TƯỜNG

CHƯƠNG CUỐI

- Bây giờ chị phải làm sao đây em?

Đột nhiên Phương gấp gáp nói:

- Chạy, chạy ngay đi chị, mụ ta đang đi lên phòng chị để kiểm tra xem chị có ở trên đó không đấy.

- Chạy đi đâu bây giờ em? Chị làm gì còn nơi nào để mà đi đâu.

- Chị đi ngay ra bến xe để về lại thành phố đi.

Nghe vậy tôi lập tức chạy đi, tôi sẽ chạy lại nhà con Thư nhờ nó đưa tôi ra bến xe. Đúng rồi, tôi phải báo cảnh sát nữa. Chạy ra tới cổng tôi nghe thấy sau lưng tiếng gào của mẹ chồng tàn ác.

- Mày chạy đi đâu hả Nhi? Mày tưởng mày trốn thoát à? Tao sẽ phái âm binh theo quật mày chết.

Tôi không ngoái lại nhìn mà chạy đi luôn, vẫn nghe sau lưng tiếng gào của con mụ quỷ dữ, nhưng lại có đôi ba phần đau đớn, kèm theo đó là có rất nhiều tiếng khóc oán hận vô cùng thê lương. Tôi đoán chắc đó là tiếng khóc của những nạn nhân mà bọn quỷ ác đó đã giết chết. Tôi chạy đi không kịp thở giữa đêm khuya, nghe xung quanh bốn bề yên tĩnh. Quái lạ! Tại sao mọi người không thức dậy mở cửa ra xem, có lẽ họ không nghe được âm thanh do  những oan hồn đó phát ra chăng? Đoạn đường chỉ dài tầm ba trăm mét mà hôm nay tôi lại cảm thấy nó dài đằng đẳng. Dừng lại trước cửa nhà con Thư, tôi đập cửa gọi to:

- Thư! Thư ơi! Cứu tao với.

Tôi gọi to thêm vài lần nữa thì mới thấy nó ra mở cửa. Chưa kịp để nó chửi đổng hay phàn nàn thì tôi đã mang sự việc một năm một mười kể lại cho nó nhanh nhất có thể.

- Vậy đó. Tao sợ quá! Tao muốn về lại thành phố.

Tôi nói xong câu trong tiếng khóc. Con Thư nhanh chống vào nhà lấy xe ra chở tôi ra bến xe. Trước khi lên xe tôi dặn nó:

- Mày đừng về ngay, nguy hiểm lắm, mày đi báo cảnh sát đi.

- Ừ tao biết rồi, mày đi đi, nào tới nơi thì báo tao.

Xe bắt đầu khởi hành mà tôi vẫn không tài nào an tâm được. Lấy điện thoại ra gọi cho ba mẹ ở nhà, bảo với họ là tôi đang trên đường về nhưng không nói thêm gì nữa. Mệt mỏi, tôi nhắm mắt nghe bên tai bản nhạc không lời, cố ru mình vào giấc ngủ.

Đang mơ màng thì tôi có cảm giác cả xe đang lắc lư, mở mắt ra nhìn thì tôi kinh hoàng vì có rất nhiều người lơ lửng bay theo xe. Tôi đoán đây là đám âm binh của con mụ mẹ chồng. Nhưng chưa kịp suy nghĩ thêm gì nữa thì chiếc xe đã va vào lề đường, theo đà tôi nhoài người về phía trước đập mạnh đầu vào lưng ghế trước mặt.

Trước khi hôn mê, tôi thấy chuỗi tràng hạt trên tay lóe lên những tia sáng xanh bao trọn cả người tôi, rồi mọi thứ trước mắt tối sầm, tôi mất đi ý thức.

Chẳng biết tôi đã hôn mê bao lâu chỉ biết khi tỉnh dậy đã thấy gương mặt tiều tụy của mẹ tôi đang nhìn đăm đắm lấy tôi. Thấy tôi tỉnh rồi, bà vui vẻ nói:

- Con tỉnh rồi à? Con thấy trong người như nào rồi?

Tôi vẫn chưa kịp nhớ lại hết mọi chuyện đã xảy ra trước khi hôn mê nên có phần ngơ ngác chưa trả lời câu hỏi của bà. Chờ một lát không thấy tôi trả lời, vội vội vàng vàng bà chạy đi gọi bác sĩ tới. Kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới rồi ông nói:

- Sức khỏe đang hồi phục theo chiều hướng tốt, thai nhi vẫn khỏe, theo dõi vài ngày nữa là có thể xuất viện thôi.

Trước khi đi vị bác sĩ ấy còn nói thêm:

- Đúng là kì tích mà. Cả xe đều không qua khỏi, chỉ còn mỗi cô và thai nhi sống thôi đấy.

Lúc bấy giờ tôi đã nhớ lại hết mọi chuyện, liếc nhìn xuống chuỗi tràng hạt thì tôi thấy nó đầy những vết rạng. Thầm cảm ơn bà lão ấy, thấy tôi còn hơi hoảng sợ nên mẹ tôi cầm tay tôi trấn an.

- Không sao đâu con, mọi chuyện qua hết rồi. Ông bà ta nói gặp nạn không chết tức có hậu phúc, nên đừng có lo lắng nữa.

Một lát sau ba tôi vào, ông ngồi xuống cạnh tôi, rồi ông nói:

- Chúng nó chết cả rồi. Con đừng lo nghĩ gì nữa hết.

Tôi ngạc nhiên hỏi lại:

- Mấy người đó tại sao lại chết vậy ba?

- Nghe công an bảo là chúng nó có vấn đề về tâm lí, rất thích ăn não người. Không biết tại sao đêm đó bọn chúng nổi máu đien lại chém giết lẫn nhau. Lúc con Thư báo công an chạy tới đó thì chúng đã chết rồi. Hiện trường thê thảm lắm, công an họ điều tra là chúng lấy dao chém nhau, người nào người nấy cơ thể đều chi chít đầy vết dao. Họ mở nắp giếng thì thấy có chừng mười bộ xương người chỉ còn dính lại trên đó vài miếng thịt đang trong quá trình phân hủy.

Tôi biết đây không phải sự thật, mà sự thật có lẽ là do những oan hồn đó trả thù bọn chúng. Trả thù cho một tội ác không thể tha thứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tộiác