Chương 14: Cảm ơn Thomas

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường đi làm, Nhân tạt vào siêu thị tiện lợi 7eleven mua một phần ăn sáng gồm sandwich gà trắng và nước điện giải có ga. Quay trở lại thì thấy xe mình đang được một nhân viên móc tờ vào, chuẩn bị kéo đi.

"Cô là chủ nhân chiếc xe này."

"Phải." Nhân hấp tấp thừa nhận. "Nhưng mà..."

"Đây là giấy phạt của cô." Nhân viên lạnh lùng xé một tờ giấy màu trắng, ghi rõ tiền phạt hơn hai trăm đô.

Nhân cầm giấy phạt, lại nhìn vị trí xe. Ơ ơ, không đúng, cô đâu có đậu vào chỗ cấm đậu này?

"Tôi rõ ràng đã đậu xe ở đúng phần cho phép mà." Không hiểu sao nó lại dịch chuyển lên đây. Ý Nhân là thế, nhưng vị nhân viên nọ sau khi trao giấy phạt cho cô thì cũng chẳng thèm giải thích làm gì. Anh ta trực tiếp leo lên xe, khởi động máy.

Nhân lôi điện thoại, mở phần mềm PTV tìm lộ trình tram đi qua chỗ mình, sau đó dùng google chỉ đường. Cứ thế vừa đi bộ vừa ăn sáng, kiêm luôn tập thể dục.

(PTV: phần mềm tra lịch train, tram, bus chạy trong nước Úc.)

"Chào cô!"

Pin! Pin!

Nhân bị tiếng còi xe thu hút sự chú ý. Ở đây, thường người lái xe chẳng bao giờ bấm còi, trừ khi bạn cố tình gây sự kiểu như vượt lên tạt đầu xe theo đúng kiểu bằng P đỏ.

(bằng P đỏ giành cho người dưới 22 tuổi, độ tuổi này thường ngông và lái xe cực ẩu).

Hình như ông ta gọi mình? Nhân dừng lại, dùng ngón tay chỉ chỉ vào mặt mình hỏi ngược lại. "Tôi?"

"Đúng vậy, cô có muốn quá giang không?" Người đàn ông có khuôn mặt hiền từ nhanh chóng tiến lại chỗ nhân. Ông ta đậu xe vào đúng chỗ Nhân vừa bị phạt.

"Ồ, mà khoan, ông không được đậu chỗ này đâu. Mới ban nãy xe tôi bị kéo đi đó."

"Tôi thấy rồi. Nhưng xe tôi vẫn đang để đèn xi nhan mà. Chưa quá 5 phút sẽ không bị phạt." Người đàn ông cười hiền hậu. "Tôi chưa có dịp nói lời cảm ơn cô, hôm đó, tôi quá bối rối."

Nhân nhìn người đàn ông xa lạ, cảm giác hình như mình cũng biết người này, nhưng một lúc không thể nhớ ra được.

"Tôi là bố của David..." Lời nói có chút nghẹn lại, sau đó liền gượng cười chìa tay ra "Tên tôi là Thomas."

Ồ, bố của David, Nhân bối rối.

"Cảm ơn cô vì hôm đó đã có mặt cùng chúng tôi tiễn đưa David về với Chúa." Thomas chân thành nói.

"Ồ, bác đừng nói như vậy. David là một cậu nhóc tuyệt vời, và và... Ồ thôi nào Thomas... Cháu có thể ôm bác một cái không." Nhân chợt động lòng khi thấy hốc mắt đỏ hoe của người đàn ông này.

Thomas dang tay ra, đón lấy cái ôm nhẹ nhàng của Nhân.

"Cô có muốn quá giang không? Tôi có việc đi ngang qua thư viện đấy." Thomas nhìn đồng hồ rồi đề nghị.

Lẽ ra Nhân đã từ chối, nhưng mà cảm tình với David khiến cô không nỡ từ chối cha cậu ta. Nhân nghĩ có lẽ Thomas rất đau buồn vì sự ra đi của con trai, nhưng ông không thể giãi bày với ai. David từng bảo rằng cậu sống với bố. Vì bố cậu là trẻ mồ côi nên cậu không có họ hàng nào cả. Chưa kể mẹ cậu lại mất ngay khi vừa sinh cậu. David lớn lên hoàn toàn từ tình thương của bố.

"Cô Nhân, nếu cô ngại thì khi khác chúng ta nói chuyện cũng được. Bây giờ tôi phải dời xe đi rồi."

"Thật ngại quá, vậy bác cho cháu đi nhờ một đoạn."

"Ồ, cô Nhân, cô đừng khách sáo, mời lên xe..."

Nhân ngồi ghế phụ ngay cạnh ghế lái nên hơi thấy bất tiện. Nhưng nếu cô ngồi ghế sau thì khác gì coi Thomas là tài xế taxi? Nhân thở dài trong lòng, cô cũng không nghĩ ra được mở đầu hay ho nào cho cuộc nói chuyện giữa cô và Thomas cả.

Còn chưa nghĩ xong thì Thomas đã gợi ý trước. "David kể tôi nghe về cô nhiều lắm."

"Thế ạ? Tôi thật không biết là cậu ấy lại nhiều chuyện thế." Nhân cố tỏ ra mình là người có khiếu hài hước.

Thomas hơi cười, ông nói. "Thật mà, thằng bé bảo rất thích nghe cô kể chuyện."

Nhân lại cười cười. "Kì thực, cậu ấy là chàng trai tốt."

"Phải, tôi đã cố gắng để hướng thằng bé sống một cách có trách nhiệm." Thomas run run nói. "Và nó đã sống đúng như thế."

Nhân im lặng. Cô đã rất cố gắng để né chuyện liên quan đến David, nhưng cuối cùng, Thomas vẫn đề cập tới. Điều này chứng tỏ ông đã phải kiềm nén cảm xúc của mình.

"Xin lỗi, chắc cô thấy phiền vì tôi vớ vẩn lắm. Tôi cứ nói về thằng bé..."

"Thomas, cháu có thể gọi bác như vậy không?" Nhân thấy Thomas gật đầu đồng ý, cô mới nói tiếp. "Thomas, cháu thực ra cũng nhớ David. Cháu hiểu tâm trạng của bác bây giờ." Bởi vì cháu cũng từng có giai đoạn như thế này. Nhân quay mặt, tự nhìn gương mặt mờ mịt của mình trên kính xe.

Lần này tới lượt Thomas im lặng.

Đến một khúc cua, Thomas bẻ lái ôm theo đường vòng cung. Từ cửa kính nhìn ra xa đã có thể thấy cái chóp nhà cao cao của thư viện thành phố.

"Cô Nhân, cô có thói quen viết nhật kí không?" Đột nhiên Thomas hỏi.

Nhân lắc đầu. "Cháu không thích viết lách lắm." Nếu cầm bút, cô chỉ thích vẽ vời.

"Hôm rồi khi xếp đồ đạc trong phòng David, tôi thấy quyển nhật kí của thằng bé." Thomas nói với chất giọng trầm hẳn xuống, nhưng mặt ông không có biểu hiện gì là buồn bã. "Tôi biết mình không có quyền xem trộm nhật kí của thằng bé. Nhưng tôi đã làm."

"Ồ, cháu nghĩ cậu ấy sẽ không giận bác đâu." Nhân an ủi.

Cô nhìn bên trái, đã tới đường Flinder rồi. Thư viện chỗ Nhân làm nằm gần khúc giao nhau của Flinder với Victoria.

"Cô Nhân, trong những trang gần nhất, thằng bé dán toàn ảnh của cô." Thomas nhấn ga khi thấy tín hiệu đèn xanh, giọng nói vẫn ở tông trầm thấp.

Bờ rửm... vútttttttttttt....

Chiếc xe đột nhiên xóc lên một cái rồi rồ lên chồm về phía trước. Theo quán tính, vật đập thình thịch trong lồng ngực Nhân cũng bị kéo về phía trước rồi tức thì bị ném trả lại chỉ trong tích tắc. Suy nghĩ của cô đồng thời cũng bị xáo trộn một phen.

"Xin lỗi vì đã lên ga quá nhanh." Thomas lo lắng khi thấy khuôn mặt Nhân trắng bệch như bị dọa.

"Không sao, cháu ổn, chỉ là đai an toàn hơi chặt nên có chút khó thở." Cô cười nhẹ.

Hai người tiếp tục im lặng trong suốt thời gian ngồi trên xe sau đó. Cho tới khi cổng thư viện chình ình xuất hiện trước mặt Nhân.

Thomas cẩn thận đậu xe đúng vị trí cho phép, rồi mới lịch sự vòng qua đuôi xe, mở cửa cho Nhân bước xuống.

"Cảm ơn Thomas!" Nhân nhìn ông với ánh mắt có phần thân thiết hơn.

"Khi nào cô có thời gian, chúng ta đi uống cà phê nhé!" Thomas đề nghị.

"Ồ tại sao lại không? Cháu rõ ràng không có lí do để từ chối."

"Được, quyết định thế." Thomas nháy mắt. "Tôi phải đi đây. Đến ca làm của tôi rồi."

Nhân cúi đầu chào. Nhìn cái bóng dáng cao lớn gù cả xuống của Thomas, cô bỗng chạnh lòng. Trong mọi cuộc chia ly, người ở lại luôn là người cảm thấy nặng nề nhất.

...

Cuối ngày, Nhân hẹn Salem ở quán bánh ngọt gần chỗ làm của cô bạn.

Vừa thấy Salem xuất hiện, Nhân nhào tới ôm lấy cô bạn mà chọc léc. "Bồ ha, giỏi ha, dám bán đứng mình ha!"

"Ôi thôi thôi, ha ha, mình biết lỗi rồi, bồ đừng làm vậy mà, ha ha... Người ta nhìn..." Salem cười muốn ná thở, ra sức vặn vẹo thân hình đẫy đà của mình né ngón tay thon gọn cứ nhoay nhoáy nhằm điểm nhột của cô mà chọc.

"Hừ, tạm tha cho bồ." Nhân trở lại ghế ngồi, ổn định nhịp thở. Chọc léc người ta mà bản thân mệt muốn đứt hơi.

"Bồ đừng trách mình. Mình đọc xuống cuối thư, nên..." Salem áy náy giải thích.

Nhân xua tay. "Được rồi, mình hiểu mà. Nhưng... bồ nhất định phải chọn anh ta để khai báo à?"

"Thì cảnh sát... mình cũng chỉ biết mỗi Kris, hơn nữa, lâu không liên lạc, cũng muốn tán dóc chút." Salem nháy mắt.

Nếu mà ngày xưa, Nhân sẽ chẳng nhọc lòng mà ném cho Salem một câu cảnh cáo. "Bồ bạn là thuốc độc, nghĩ tới thôi cũng không nên chứ đừng tơ tưởng sẽ uống." Nhưng mà bây giờ, mọi thứ đã khác.

"Chuyện đó, cũng bỏ luôn đi. Mình có chuyện khác muốn hỏi bồ."

"Chắc không bao giờ bồ đòi gặp mình chỉ vì nhớ mình đơn thuần thôi ha!" Salem chọc.

Nhân cười xòa.

"Nhất định sẽ có ngày đó, sẽ gặp bồ chỉ vì muốn thấy cái bản mặt đáng ghét của bồ thôi. Còn giờ, bồ có cách nào liên lạc với Hải Nhân không?"

"Ồ, cậu bạn Trung Quốc đẹp trai đó hả? Cùng đội bóng bầu dục với Kris, bồ có phải đi hỏi nhầm người rồi không thế?"

Nhân hừ lạnh. "Hồi đó, bồ chả bám riết lấy cậu ta còn gì? Không nhẽ chỉ tò tò đi theo sau mà không moi móc được gì về đời tư?"

"Có. Có moi, có móc chứ. Nhưng mà... đã bao lâu rồi?" Salem nhún vai. "Tớ đã có hai nhóc tì, không lẽ tới giờ vẫn còn vấn vương tới mối tình đầu?"

"Hết cách rồi sao?" Nhân xụi lơ hỏi.

Salem im lặng. Hồi lâu mắt sáng rỡ, khều Nhân. "Bồ nói mình nghe việc này quan trọng không?"

"Quan trọng." Nhân vừa nói vừa gật đầu.

Salem híp mắt. "Mình còn liên lạc với Sara, nghe bảo mỗi năm vào kì nghỉ đua ngựa, mọi người đều họp mặt đấy."

(Ở Úc, tháng mười có giải đua ngựa, nam nữ đi xem sẽ diện đồ như quý tộc Anh thời xưa ấy. Và mọi người đều được nghỉ một ngày để đi xem."

Nhân len lén vỗ tay mừng thầm, nhưng sau đó mặt xám xịt. "Mọi người?"

Salem vui vẻ gật đầu đầy ý tứ, mắt cong cong cười.

"Chết tiệt." Nhân lẩm bẩm.

"Nhưng mình thì không có đi lần nào. Có cần hỏi giùm bồ xem Hải Nhân có tham gia không?"

"Thôi, phiền bồ vậy đủ rồi. Cho mình số của Sara, mình sẽ tự thân vận động. Dù Hải Nhân không tới, mình không tin mấy chục người ở đó đều không biết gì về cậu ta." Nhân tự tin đáp.

Gió mùa xuân nhè nhẹ thổi đến bàn ăn ngoài trời chỗ Nhân và Salem đang dùng bữa. Thời gian quả thật là thứ khó ưa nhất quả đất, nó sẽ trôi nhanh thật nhanh khi bạn cần thêm thời gian, và nó sẽ trôi chậm thật chậm khi bạn mong đợi từng ngày.

Nhân dĩ nhiên không thể đợi tới mùa đua ngựa năm sau được.

ts_%tg

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro