Chương 2: Nhân chứng bất đắc dĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vì vài lí do riêng, Nhân quay lại nhà thuê cũ để hỏi xem chủ nhà mới ở đó có nhận được mấy bức thư hay bưu kiện nào từ Anh không. Nguyên do khi cô chuyển sang địa chỉ mới, đã quên gửi mail điều chỉnh cho trường mà cô theo học ở bên Anh, nên có lẽ bằng tốt nghiệp và cả một số giấy tờ liên quan sẽ vẫn bị gửi tới địa chỉ cũ. Mà hiện tại Nhân đang nộp đơn cho công việc mới, cần mấy giấy tờ thành tích để gây ấn tượng.

Trời bắt đầu chuyển đông, sáng sớm và chiều tối nhiệt độ có thể hạ xuống 0 kèm theo mưa và gió lớn. Nhân cẩn thận cầm theo dù rồi mới rời khỏi nhà. Mất ba lần chuyển tram cô mới tới nơi. Căn nhà lọt thỏm giữa những cây bạch đàn cao lớn đã rụng hết lá trong mùa thu, trơ những cành khô đâm ngang dọc trên nền trời xám xịt, trông đến buồn.

Nhân nhấn chuông. Theo phép lịch sự, cô cởi găng tay với nón len trên đầu, vuốt lại tóc cho thẳng thớm, miệng nở sẵn nụ cười để chào. Nhưg, một phút rồi hai phút trôi qua, bên trong vẫn không có động tĩnh gì dù đèn phòng khách vẫn sáng. Cô nhìn hàng rào đan bằng những cành cây khô thấp ngang đầu gối, đắn đo không biết có nên bước qua mà vào trong không vì dù sao cô vẫn còn giữ chìa khóa hộp thư.

Nhân lưỡng lự thêm vài giây rồi quyết định tiếp tục nhấn chuông. Nếu trong nhà có người thì việc cô tự ý bước qua hàng rào là hành động xâm nhập bất hợp pháp, họ có thể báo cảnh sát.

"Cứu tôi..."

Nhân giật mình, cô nhìn quanh quất. Hình như có ai đó vừa nói.

Xoảng!

Nhân giật mình khi nghe tiếng đổ vỡ trong nhà, cô vội vã bước qua hàng rào, chạy vào trong sân. Đúng lúc đó một bàn tay tì mạnh vào rèm cửa đã thu hút sự chú ý của Nhân. Rèm cửa trắng mỏng dưới ánh đèn giúp cô nhìn rõ vết loang trên đó chính là máu. Hay ít ra nó có màu đỏ.

"Cứu... tôi..."

Vẫn là giọng nói ban nãy cô nghe được, có điều đã yếu hơn rất nhiều. Nhân khẩn trương lôi điện thoại bấm ba lần phím số 0. Đây là số điện thoại khẩn cấp của Úc.

"A lô"

Bang!

Nhân thấy choáng, cô đưa tay lên đỡ đầu nhưng cơ thể nhanh chóng đổ sụp xuống, cánh tay đang giơ giữa chừng liền vật mạnh xuống đất.

Trong lúc nhận thức trì trệ, cô mơ hồ trông thấy khuôn mặt dính đầy máu với đôi mắt dữ tợn dần tiến gần lại phía cô. Người vừa phang vào đầu Nhân trừng trừng nhìn cô vài giây rồi vội vã bỏ chạy. Trong đau đớn lẫn ảo giác, Nhân vẫn có thể cảm giác thứ chất lỏng đang ào ào chảy ra từ đầu cô chính là máu của mình. Có lẽ cô sắp chết rồi...

...

"Mẹ, đừng đuổi con đi. Ba nữa, sao mọi người đều xua đuổi con? Cho con ở lại với ba mẹ đi mà. Đừng bỏ con mà..."

Nhân khóc không thành tiếng, đầu cựa quậy liên hồi. Sau đó một bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy hai bên má cô, giữ lại. "Đừng cử động mạnh, cô sẽ choáng đấy."

Nhân mở mắt, trông cô lúc này thật đáng thương hại. "Sao lại là anh?"

"Lâu rồi không gặp, không ngờ đến lúc gặp lại là ở đây." Kris tùy tiện ngồi xuống cạnh giường của Nhân. Ba năm nay, cứ vào ngày giỗ của ba mẹ và hai bác Nhân là Kris lại bị điều đi xa làm nhiệm vụ. Tuy nhiên anh vẫn không quên nhờ người đem hoa và thư do chính tay mình viết đến đặt dưới chân Post 13 trên đường Hawthorn. Anh dù có bận mấy cũng không bao giờ quên ý nguyện của cha mình.

"Tôi tưởng sau ngày hôm đó anh đã thanh tỉnh. Không ngờ bây giờ lại vác mặt tới tìm tôi."

Kris gãi gãi mũi, làm bộ dạng như bản thân lâm vào thế bất đắc dĩ phải đến. "Cô biết tôi là cảnh sát mà. Dĩ nhiên tìm cô là có việc."

Kris nói câu đó khiến Nhân nhớ lại lí do mình nằm viện. Còn cả tiếng kêu cứu yếu ớt và bàn tay đầy máu kia. Đã xảy ra chuyện gì?

"Cô Nhân, cô có quan hệ thế nào với bà Clara?" Kris nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ của mình.

"Tại sao tôi phải trả lời câu hỏi của anh?" Nhân đanh mặt nhìn Kris. Ý tứ của cô quá rõ ràng, chính là: Tôi không muốn nói chuyện với anh chút nào, đừng ép tôi.

"Có lẽ cô chưa nắm bắt được tình huống lúc lúc này. Bà Clara đã bị giết chết. Theo camera ghi lại, cô đã chạm trán hung thủ trong vài giây trước khi bị đánh ngất." Kris nhấn mạnh. "Tôi đang hỏi cô với tư cách là cảnh sát điều tra chính trong vụ án này. Mong cô phối hợp."

Nhân kinh ngạc tiếp nhận thông tin mà Kris cung cấp. Cô chẳng có thành kiến gì với vai trò cảnh sát của anh, nhưng cô muốn trao đổi với ai đó cùng ngành với Kris hơn là mặt đối mặt với anh ta.

"Tôi có thể báo cáo việc này với bạn anh không, cô cảnh sát đang nói chuyện với y tá ở bên ngoài ấy?"

"Như cô thấy, cô ấy đang làm công việc của mình." Kris xoay cây bút bi trên đầu ngón tay, điềm tĩnh từ chối.

"Được rồi, tôi cũng chẳng có lí do gì để làm khó anh. Nhưng tôi muốn gặp bác sĩ." Nhân rờ lên vết thương trên đầu đã được băng bó cẩn thận.

"Không có chấn thương lên hộp sọ, chỉ ở phần mềm thôi, cô cần nghỉ ngơi vài ngày." Cái gì mà không muốn, rõ ràng cô đang làm khó tôi. Kris biết tỏng nhưng vẫn phối hợp.

Nhân nhún vai. "Được thôi, như anh nói, bây giờ tôi muốn nghỉ ngơi. Anh biết đấy, tôi có thể cung cấp sai thông tin với tình trạng thế này."

"Bà Clara có một cô con gái duy nhất đang học cấp ba ở CLC. Tôi nghĩ cô bé hẳn đang rất đau buồn. Mẹ cô ấy bị giết và cảnh sát thì vẫn dậm chân tại chỗ." Kris tung đòn này, không tin không đánh trúng tâm lý của Nhân. Chắc chắn cô sẽ thôi việc làm khó dễ anh, ngoan ngoãn cung cấp tất cả những gì cô có thể nhớ trước khi bị ngất.

Nhân thừ người. Cảm giác mất đi người mẹ yêu quý cô thấu hiểu hơn ai hết. Càng đau đớn lại càng muốn tìm ra tên hung thủ bắt hắn phải trả giá cho hành động thủ ác của mình.

Nhân thở dài. Cô cố gắng xâu chuỗi lại sự việc. "Tôi muốn quay lại đó để hỏi chủ nhà xem có nhận được bưu kiện hay đại loại như thế từ Anh quốc hay không. Vì tôi có dùng địa chỉ cũ cho trường mà tôi theo học bên đó. Khi tôi đến nơi, đèn phòng khách đã sáng nên tôi nghĩ trong nhà có người. Tuy nhiên, sau khi nhấn chuông lần thứ nhất, không ai ra mở cửa cả. Sau đó vài phút, có lẽ khoảng một phút, tôi nhấn chuông lần nữa và nghe thấy tiếng kêu cứu rất nhỏ. Tôi cố nghe thêm nhưng lại không nghe thấy nữa. Sau đó là tiếng đổ vỡ. Theo phản xạ tôi chạy vào trong." Nhân bối rối đan các ngón tay vào nhau, cô có chút hoảng sợ khi nhớ lại hình ảnh máu me lúc đó. "Tôi thấy một bàn tay tựa lên rèm cửa, vì nó có màu đỏ nên tôi nghĩ ngay tới máu. Sau đó tôi lấy điện thoại để gọi cấp cứu."

Kris chăm chú nghe Nhân kể, thấy cô dừng lại, anh giục. "Sau đó?"

Nhân cúi mặt, đôi mắt đỏ ngầu hung tợn bỗng khiến cô thấy ám ảnh. "Sau đó tôi bị vật gì đó đập mạnh vào đầu và ngất đi."

"Cô có thấy mặt người đã đánh cô không?" Kris hỏi.

Nhân lắc đầu.

"Cô nghĩ hắn cao khoảng bao nhiêu? Cao hơn cô chứ?" Kris tiếp tục hỏi.

Nhân lắc đầu mạnh hơn. "Tôi không biết. Tôi nghe thấy đầu dây bên kia nói a lô rồi bụp. Tôi còn tưởng mình cũng chết rồi thưa anh!"

Thấy Nhân có vẻ bị kích động, Kris gập sổ ghi chép lại. Có lẽ anh nên quay lại vào ngày mai, khi mà tâm trạng cô đã khá hơn.

"Cô Nhân, xin lỗi vì đã hỏi cô quá nhiều trong khi cô đang bị thương. Nhưng mong cô hiểu cho công việc của chúng tôi. Tôi tin rằng càng nhiều manh mối được cung cấp, hung thủ sẽ sớm lộ diện. Cô biết đấy, con gái của nạn nhân, hẳn đang đếm từng giây..."

Kris đứng dậy, cúi đầu chào rồi ra khỏi phòng bệnh.

Nhân không thèm nhìnanh ta. Khốn nạn, anh ta cứ phải lặp đi lặp lại về con gái của bà ấy. Anh tacho rằng mình giỏi lắm sao. Giỏi thì tự đi bắt hung thủ dựa trên hiện trường vụán ấy, sao cứ hành hạ tâm trí cô mãi!!!    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro