Mở đầu: Gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chủ nhật nắng rất đẹp, nắng nhàn nhạt trên những thảm bồ công anh xanh mướt, li ti những đốm vàng. Chấm nắng còn đuổi theo những bước chân vội vã của Nhân trên đường phố ồn ào người qua lại. Nhân ôm một bó cúc trắng thuần khiết trên tay, mắt se sẽ buồn nhìn vào khoảng mông lung.

Tin Tin...

Tiếng còi xe khiến cô giật mình. Người đàn ông giơ ngón tay thối sau cửa kính, buông lời tục tĩu chửi. Nhân dùng ánh mắt thờ ơ đáp lại gã, đồng thời đưa tay nhấn nút xin đường. Dòng xe ngược xuôi vun vút, tiếng động cơ, tiếng gió ập vào màng nhĩ khiến cô buốt cả tai. Nhân kéo mũ lên trùm đầu, rút hai dây vải phía dưới buộc kín. Cô dựa đầu vào cột đèn, chờ đợi.

Đèn cho người đi bộ vừa chuyển xanh, Nhân lập tức bước xuống đường. Qua bên kia đường, cô lại tiếp tục chờ đợi. Mười phút sau, tram số 16 hú còi báo hiệu đang đến trạm. Cửa tram vừa mở, Nhân ôm bó hoa dọc theo người, tay còn lại rút thẻ MK* quẹt vào máy. Suốt đường đi, dù còn nhiều ghế trống nhưng Nhân không ngồi. Cô yên lặng nhìn về phía trước. Khi ngã tư Hawthorn lọt vào tầm mắt, Nhân ấn nút xanh dương, phát tín hiệu cho tài xế dừng tram* ở trạm kế tiếp.

(Thẻ MK: thẻ myki, một loại thẻ dùng để đi tất cả các phương tiện công cộng trong bang Victoria – Úc)

Tram: phương tiện công cộng di chuyển trên mặt đất theo đường ray giống như tàu điện, nhưng ngắn bằng 1 toa tàu điện mà thôi)

Tram dừng ở Stop 76 đường Hawthorn. Nhân bước xuống, đi bộ thêm mười mấy mét rồi lại băng qua đường. Cô xúc động đặt bó hoa cúc trắng xuống thềm gạch, ngay dưới post thư số 13 rồi nhắm mắt cầu nguyện. Khi mở mắt, cô thấy một bó hoa cúc vàng rực rỡ nằm ngay cạnh bó cúc trắng của mình. Nhân đứng phắt dậy, đối mặt với chủ nhân của bó hoa kia, nổi điên. "Tôi đã bảo anh đừng xuất hiện ở đây rồi mà. Anh nghĩ gia đình tôi sẽ cảm thấy được an ủi vì sự có mặt của anh ở đây ư?"

"Chúng ta vào trong kia rồi nói chuyện." Kris từ tốn nói.

"Tại sao tôi phải làm như thế?"

Kris phớt lờ câu hỏi của Nhân, anh lướt qua cô rồi đi vào trong. Nhân đứng bên ngoài một lúc, sau đó bất đắc dĩ hướng cửa mà đi vào. Vừa đặt mông xuống, cô nói ngay. "Rốt cuộc anh cứ quấy nhiễu cuộc sống của tôi tới bao giờ? Cứ mỗi lần thấy anh là y như tôi đang nhìn thấy cha anh vậy. Điều đó chỉ khiến tôi ngay lập tức muốn bóp chết anh."

Kris nhìn Nhân.

"Tôi thực sự muốn giết chết anh đấy!" Nhân lặp lại.

"Cứ làm thế nếu cô thấy mình đủ khả năng. Tôi không ý kiến đâu, miễn cô thoải mái là được." Kris điềm đạm đáp.

Nhân trân trối nhìn Kris, da mặt anh có thể dày đến mức vậy sao? "Làm ơn đi Kris, tôi cam đoan gia đình tôi cũng khó chịu như tôi vậy, khi trông thấy anh."

"Tôi không thể làm trái ý nguyện của cha tôi. Ông ấy đã nhờ tôi hàng năm tới đây để cầu xin sự tha thứ. Ngày nào còn sống, tôi dĩ nhiên sẽ thực hiện." Kris dừng lại, nét mặt của Nhân ngày một xấu hơn, nhưng anh vẫn nói tiếp. "Tôi nghĩ so với việc khiến cô cảm thấy thoải mái, việc khiến linh hồn cha tôi được thanh thản quan trọng hơn nhiều."

"Anh..." Nhân căm hận nhìn Kris. "Thanh thản? Cha anh, ông ta muốn thanh thản sau khi đã giết chết sáu mạng người ư? Thật hoang đường."

"Cô Nhân. Vụ tai nạn đó tôi không muốn nhắc đến nữa. À ừm, về con số thiệt hại, có vẻ là cô mất mát nhiều hơn. Nhưng điều đó không có nghĩa cô đau đớn hơn tôi. Cô có biết cảm giác tận mắt chứng kiến người cô thương yêu nhất mất dần sự sống là như thế nào không?"

Mười năm trước, Nhân có một gia đình hạnh phúc. Kris cũng thế.

Sáng mùa thu trong mát, bố mẹ Nhân cùng hai bác lái xe lên núi Dandenong để ngắm lá rụng. Bốn người ngồi trên chiếc Camry trắng bạc, chạy ngang qua ngã tư Hawthorn. Đúng lúc đo một chiếc xe tram đột nhiên bẻ lái, lao ra khỏi đường ray, nhằm thẳng xe họ mà đè bẹp.

Mẹ Nhân và bác gái đều đang mang thai. Vì thế vụ tai nạn ấy đã cướp đi tổng cộng sáu mạng người.

Tài xế tram xuống dưới đường kiểm tra tình hình ngay sau đó. Rồi ông gào rú điên loạn khi thấy người qua đường túm lại lôi ra từ trong xe một thi thể phụ nữ be bét máu, và một đứa trẻ vụn nát rớt trong xe. Sau đó là những tiếng la thất thanh, tiếng nôn ọe và cả tiếng khóc thương cho nạn nhân xấu số.

Tài xế sau đó được tòa phán quyết vô tội vào sáu tháng sau vụ tai nạn.

"Cha tôi lẽ ra chỉ cần chờ tòa phán xét, nhưng ông đã tự quyết định bằng lương tâm của mình, ông chọn cái chết ngay sau đó để đền tội. Như thế cô còn thấy chưa đủ, hay cô muốn cả tôi cũng phải chết?" Kris có dấu hiệu mất bình tĩnh. Anh luôn như thế khi nhớ tới cái chết của cha mình.

Hôm ấy, sau khi gây ra tai nạn, cha anh đi thẳng một mạch về nhà. Trông ông vô cùng sợ hãi và đau đớn. Ông đi qua Kris mà không biết anh đang đứng đó. Ông vào trong phòng ngủ, Kris cũng vào theo ông. Cha anh lục lọi khắp nơi và lôi ra một khẩu súng ngắn, run rẩy nạp đạn.

"Cha, cha định làm thật à?" Kris cười. Hai hôm trước cha anh có bảo rằng sẽ bắn chết con chuột túi nếu nó còn phá phách vườn hoa của ông. Nên Kris chỉ dựa người vào cửa, điềm tĩnh đút hai tay vào túi quần.

Đến lúc cha anh quỳ trên sàn nhà, run run chĩa đầu súng vào thái dương của ông thì anh mới hoảng hốt chạy lại.

"Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..."

Bang!

Óc ông văng ra dính vào chân bàn, thân thể cao lớn đổ sụp xuống. Toàn bộ quá trình chỉ trong chớp mắt. Kris sốc đến nỗi anh cũng ngã vật ra bất tỉnh.

"Cha tôi tuy gây ra việc ác, nhưng ông là một người lương thiện. Tôi mong một ngày cô sẽ tha thứ cho ông, để ông thực sự có thể an nghỉ." Kris hạ giọng, gần như là cầu xin.

Nhân bật cười, chua chát làm sao, tha thứ ư? "Anh đừng hoang tưởng, tôi hận ông ta cả đời."

Rồi cô đứng dậy. "Anh vẫn chưa hiểu rõ về cha anh như anh tưởng đâu."

"Vậy còn cô? Cô nghĩ mình hiểu rõ cha tôi ư?" Kris cảm thấy thật hoang đường khi phải nghe những lời này từ Nhân.

"Phải, tôi hiểu rõ ông ấy." Nhân nhếch môi, "Có lẽ anh chưa biết, hôm đó cha anh đã tới gặp tôi."

Kris nhìn Nhân.

"Không tò mò ư?" Nhân cười nhạt.

"Ông ấy đã nói gì với cô?"

Nhân cười nhẹ, thứ cha anh cho tôi là lời nói thật, nhưng tôi thì không thể cho anh cùng một thứ được.

"À, ông ta đã quỳ dưới chân tôi cầu xin. Anh đoán xem ông ta cầu xin gì?" Ngừng một chút để thăm dò phản ứng của Kris, Nhân tiếp. "Dĩ nhiên là xin tôi tha thứ."

Mặt Kris tối sầm lại, anh nắm chặt tay, cố giữ giọng không run. "Vậy, cô đã nói gì với cha tôi."

"Ba chữ." Nhân Nhìn thẳng ào khuôn mặt sa sầm của Kris rồi khom người ghé sát tai anh, đôi môi xinh đẹp nhả ra từng chữ tròn vành. "Đi chết đi."

"Muốn tôi tha thứ, chết trước đi rồi tính." Nhân cười, nụ cười độc ác lạnh xương nhưng trong thâm tâm, một cảm giác đau đớn từ quá khứ ập về khiến cô muốn ngã khuỵu.

Biết Kris vẫn chăm chú quan sát mình nên Nhân cố gắng thả lỏng cơ thể, rồi thật tự nhiên mà rời khỏi quán.

Mãi cho tới khi Nhân đã đi được một lúc lâu Kris mới gọi phục vụ ra tính tiền. Anh biết, người con gái có trái tim ấm áp, cho dù trải qua biến cố, nó cũng không thể trở thành trái tim của phù thủy trong truyện cổ tích được. Nhân nói dối anh, nói dối rất nhiều thứ. Anh không phải vì không biết cô nói dối nên mới tin, mà vì yêu cô nên mới để bản thân cố chấp như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro