Chương 09: Truyền thuyết đô thị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 09: Truyền thuyết đô thị

Editor: Rosaline

Beta: Rosaline, Lilly


Buổi trưa, Mạc Phi xem một bộ tiểu thuyết tên là 《 thời gian yêu người 》, có người nói chính là lúc Thẩm Dạ hôn mê, Phương Vũ đọc quyển sách kia cho hắn.

Thời gian yêu người - Timeless Love (2013) - Lý Tiểu Lộ, Lập Uy Liêm

Cố sự không hề dài, Mạc Phi dùng xấp xỉ một giờ liền đọc xong, chủ yếu là nhân vật chính vì thủ hộ người mình yêu, không ngừng tiến hành du lịch thời gian, thay đổi lịch sử, cuối cùng đem cố sự của mình vĩnh viễn lưu lại trong thông đạo thời gian.

Thảo nào An Cách Nhĩ lại nói, nói lời tâm tình, là một người ở lại trong thời gian.

Chuyện xưa này sáng tác khoảng thời gian vô cùng rất xưa, hơn nữa còn là một bộ lấy tình yêu là đề tài chính kịch cùng khoa huyễn, cũng không có quá nhiều giải thích trên nguyên lý khoa học đối với du lịch thời không.

Xem xong tiểu thuyết, Mạc Phi cùng An Cách Nhĩ thảo luận về đề tài khoa huyễn.

An Cách Nhĩ tuy rằng tin tưởng vững chắc có tồn tại của văn minh ngoại tinh, nhưng đối với đại đa số tác phẩm khoa huyễn đều không quan tâm, hắn thường nói, nhân loại vẫn luôn đối với mình đánh giá cao quá phận, điểm này thông qua tiểu thuyết khoa huyễn có thể chứng minh.

Năm mươi năm trước tiểu thuyết khoa huyễn được thưởng thức, năm mươi năm sau cũng không có thực hiện, hai mươi năm trước được thưởng thức hai mươi năm sau cùng năm mươi năm trước thưởng thức kỳ thực cũng không có khác nhau nhiều lắm, vẫn không có thực hiện. Hiện tại thưởng thức của năm mươi năm sau, còn dừng lại ở thưởng thức của năm mươi năm trước. Nhân loại luôn nói khoa học kỹ thuật biến chuyển từng ngày, nhân loại vĩ đại dường nào tiến bộ rất nhanh, nhưng mà người hiện đại cùng người cổ đại, phương diện sức tưởng tượng cơ bản không có bay vọt quá lớn, vẫn như cũ ở trong một lồng giam đồng nhất, bị ràng buộc logic đến gắt gao.

Liền lấy máy thời gian làm thí dụ, nếu như bộ lý thuyết kia có thể sớm nghiên cứu ra được, có ít thứ, quá khứ nghiên cứu không được, có nghĩa là thời gian tới cũng nghiên cứu không được, đó cũng không phải là vấn đề ý nghĩ mà là vấn đề kiến thức, căn nguyên là nhân loại căn bản không có đủ loại kiến thức này.

Tư duy là có thể mở rộng, nhưng tri thức chỉ có thể được trao tặng.

Nhân loại phải học tập đến tri thức không có trước mắt, mới có thể tiếp cận tầng văn minh cao hơn.

Đạo lý này kỳ thực cũng áp dụng với quan hệ giữa người và người.

An Cách Nhĩ cho rằng, hai người có lượng tri thức khác nhau, năng lực logic khác nhau thì không nên khắc khẩu, cái này tương đương với hai sinh vật đẳng cấp văn minh khác nhau khắc khẩu.

Cho nên nếu có một ngày, thời điểm một người vô tri logic lại hỗn loạn đến chỉ trích ngươi, ngươi chỉ cần thừa nhận hắn đúng là được rồi, bởi vì hắn quả là đã cạn kiệt thứ hắn có thể biết.

Đối mặt với người có đẳng cấp văn minh thấp hơn ngươi, ngươi nên không nhìn bọn họ, tựa như người ngoài hành tinh đối đãi nhân loại như vậy.

Đối mặt với người có văn minh càng cao đẳng, ngươi cũng có thể không nhìn bọn họ, tựa như nhân loại đối đãi người ngoài hành tinh vậy.

Bọn họ hai bên đều sinh tồn ở hai bên thế giới tiếp xúc không được.

An Cách Nhĩ trước sau như một mà vẫn duy trì cố chấp khôi hài của mình, dĩ nhiên, mấy thứ này trong mắt Mạc Phi xem ra đều là đáng yeuy, đây là sức mạnh của tình yêu. Cho nên trình độ nào đó mà nói, yêu có thể là một loại tồn tại cao hơn khoa học cùng logic đi...

Đối với điểm này, An Cách Nhĩ tán thành tính phức tạp của yêu, lại không đồng ý tính cao thượng, bởi vì có chút yêu không hề cao thượng! Rất nhiều yêu có tính lừa dối, tính dối trá, tính chất biệt lập, tính nguy hiểm, khả năng chí mạng thậm chí dẫn phát chiến tranh cùng hủy diệt. Nhưng yêu xác thực cũng đủ phức tạp, người đối với tình cảm bản thân và thế giới tinh thần nhận thức liền cùng với vũ trụ cùng biển cả không sai biệt lắm, then chốt vẫn là khuyết thiếu đầy đủ tri thức!

An Cách Nhĩ và Mạc Phi đợi đến buổi chiều, không đợi đến Phương Vũ cùng Thẩm Dạ, lại chờ được mấy "Khách không mời mà đến" .

Cửa của phòng tranh dừng lại hai ô tô sang trọng.

Từ trên xe bước xuống bốn người, hai người được An Cách Nhĩ quy về là "không chào đón", hai người được An Cách Nhĩ quy về là "có thể tiếp thu".

Hai cái người không được hoan nghênh này, là Mạc Tần và Phil, mà hai người có thể tiếp nhận, là hai trợ thủ của bọn hắn, Thẩm Tuyển cùng Cao Minh.

Mạc Phi có chút không hiểu nhìn bốn người đi tới.

Người thông minh đều có tự biết rõ, Thẩm Tuyển cùng Cao Minh biết mình là người An Cách Nhĩ tương đối có thể tiếp nhận, cho nên vào cửa liền lễ phép ân cần thăm hỏi, sau đó tìm một chỗ khó rõ ràng ngồi xuống, tận lực không làm người khác chú ý.

Mà đồng dạng có tự biết rõ là Mạc Tần và Phil, ở trong ánh mắt ghét bỏ của An Cách Nhĩ, đi vào phòng tranh.

Mạc Tần trước sau như một cẩn thận tỉ mỉ nghiêm túc lạnh lùng, Phil còn lại là khoa trương mà tự do tản mạn.

Bất quá hai người sau khi vào cửa, thần tình đều có chút nhảy nhót, tuy rằng một người biểu lộ rất nhảy thoát, một người rất hàm súc, nhưng đều lộ ra một cổ ra sức không đè nén được như vậy.

Phil hưng phấn mà chạy vào, ngồi ở trên ghế sa lon, khóe miệng còn mang theo ý cười.

Mạc Tần cũng đi đến, cũng ngồi ở trên ghế sa lon, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

Sau khi An Cách Nhĩ bưng ly trà quan sát hai người một hồi, hướng về phía Mạc Phi nghiêng đầu, ý kia —— thấy không? Văn minh đẳng cấp thấp!

Mạc Phi nín cười, đi rót trà cho mấy người.

"An Cách Nhĩ!" Phil sau khi trà liền không kịp chờ đợi mở miệng, "Gần nhất..."

Chỉ là mới vừa một câu không đợi nói xong, cửa lại ngừng một chiếc xe.

Cửa xe mở ra, ba người tuổi trẻ đi xuống, hai nam một nữ. Tới chính là Phương Vũ cùng Thẩm Dạ, cùng với một vị nữ sĩ chưa thấy qua. Ba người ăn mặc đều tùy ý lại đúng mức, lộ ra một cổ khí tươi mát.

An Cách Nhĩ hơi cười cười, bỏ lại hai người đại thúc trung niên đầy mỡ trên ghế sa lon kia, đứng lên, cùng Mạc Phi cùng đi đến cửa phòng tranh.

"Người nào vậy?" Phil hướng cửa kính ngắm, vừa vỗ Mạc Tần, "An Cách Nhĩ lại cười đi ra nghênh tiếp!"

Mạc Tần cũng đầy mỡ thật tò mò.

Ngồi ở bên cửa sổ Thẩm Tuyển cùng Cao Minh trước tiên thấy được người, hai người ăn ý trao đổi một ánh mắt, sau đó hướng về phía Mạc Tần cùng Phil báo cho biết một chút.

Phil cùng Mạc Tần nhìn nhau một cái, đều đứng lên.

"An Cách Nhĩ!" Phương Vũ cao hứng cùng An Cách Nhĩ chào hỏi.

An Cách Nhĩ gật đầu, Thẩm Dạ đã cùng An Cách Nhĩ vẫy vẫy tay.

Dạ Vũ trấn từ biệt nhiều năm không gặp, hai người thiếu niên đã trưởng thành, cho người cảm giác là khỏe mạnh mà tự tin.

Nhìn thấy người mình từng giúp đỡ sống tốt, là một chuyện làm người ta vui sướng không gì sánh được, An Cách Nhĩ cũng không ngoại lệ.

Tuổi tác của vị nữ sĩ theo hai người cùng vào kia chừng 25 tuổi, vóc người cao gầy da trắng nõn, ăn mặc rất thời thượng, An Cách Nhĩ cảm thấy cô nàng nhìn có một chút quen mắt.

Mọi người cùng nhau vào cửa, trong phòng Mạc Tần cùng Phil đều đứng.

Hai bên đối mặt, đều hơi sửng sờ. Biểu tình tựa hồ có một chút xấu hổ, lo lắng nhưng cũng không phải quá giật mình...

An Cách Nhĩ hỏi, "Các người là vì cùng một việc tới sao?"

Thẩm Dạ cùng Phương Vũ trước đó cùng An Cách Nhĩ đã từng quen biết, cho nên đều bội phục mà nhìn hắn, đồng thời gật đầu —— chắc vậy.

Mạc Tần cùng Phil còn lại là tận lực bảo trì vẻ mặt chân thành, nhưng trong mắt sợi kích động rõ ràng hơn.

An Cách Nhĩ ý bảo tất cả mọi người qua đây ngồi.

Thẩm Dạ đánh giá phòng tranh, Mạc Phi cũng rót trà cho ba người, ở bên cạnh An Cách Nhĩ ngồi xuống.

Thẩm Dạ cùng Phương Vũ đều nhìn vị nữ sĩ kia, ý bảo cô —— có thể cùng An Cách Nhĩ nói.

Thấy cô nàng có chút khẩn trương, An Cách Nhĩ chỉ chỉ Mạc Tần bọn họ bốn người không liên quan gì kia, "Có thể đem bốn người bọn họ đều đuổi ra."

Nữ sĩ kia nhanh chóng xua tay, "Nga, không cần..."

"Không cần khách khí." Giọng của An Cách Nhĩ mang theo giựt dây.

Mạc Tần và Phil đầy đủ mà cảm nhận được ghét bỏ của An Cách Nhĩ phát ra từ toàn thân.

"Kỳ thực đây cũng không phải là bí mật gì..." Người nữ kia sĩ có chút bất đắc dĩ nói, "Tôi là Tô Phương..."

An Cách Nhĩ đột nhiên nhớ tới cô là người nào, liền hỏi, "Cô là người sống sót của án Sơn Thành?"

Tô Phương có chút kinh ngạc nhìn An Cách Nhĩ, sau đó gật đầu, đồng thời lại nhìn Phương Vũ và Thẩm Dạ một chút.

Thẩm Dạ cùng Phương Vũ đều đối với cô lắc đầu, biểu thị bản thân không có trước tiên cùng An Cách Nhĩ giới thiệu qua cô...

"Tôi xem qua hồ sơ của án Sơn Thành." An Cách Nhĩ nhấc chân lên, không nhanh không chậm nói, "Toàn bộ án kiện lúc đó chỉ có hai người người sống sót, cô là một trong số đó, còn có một người nam, gọi..."

"Gọi Alex." Tô Phương gật đầu, "Anh ấy cũng là chồng của tôi bây giờ."

An Cách Nhĩ hơi nhướng mày một chút, tựa hồ tin tức này ngoài dự liệu của hắn.

"Án Sơn Thành..." Mạc Phi nhịn không được cau mày, vụ án này phát sinh tám năm trước, lúc đó tương đối oanh động.

Sơn Thành chỉ là một tòa công viên rừng rậm của vùng ngoại thành S thị —— công viên Sơn Thành.

Công viên Sơn Thành chiếm diện tích rất lớn, là một công viên vùng núi rừng rậm tự nhiên, rất được người yêu thích hoạt động bên ngoài yêu mến.

Trong công viên Sơn Thành có ba tòa núi, núi San Hô, núi Thải Phượng cùng dãy Tiểu Đạo.

Núi San Hô cao nhất, có mấy cái lộ tuyến khác nhau lên núi, đến đỉnh núi có thể quan sát toàn bộ cảnh đêm của S thị. Mỗi ngày sẽ có đại lượng người yêu thích leo núi và đi bộ đường xa, căn cứ lộ tuyến bất đồng leo núi San Hô.

Núi Thải Phượng là thánh địa xem chim, hàng loạt loài chim quý trong rừng rậm sống ở đó, tiến vào núi Thải Phượng thông thường đều là ngồi xe du lãm, bởi vậy quang khách tương đối nhiều.

Mà dãy Tiểu Đạo còn lại là người cắm trại ngoài trời tương đối nhiều, bên trong có làng du lịch rừng rậm phương tiện rất đầy đủ, nhà gỗ ôn tuyền các loại phương tiện tiêu khiển, bởi vậy bình thường sẽ có trường học ở đó tổ chức hoạt động trại hè các loại.

Tám năm trước, một xã đoàn chụp ảnh đại học S thị nào đó, mướn một tòa hai tầng phía tây của dãy Tiểu Đạo đi nghỉ, tiến hành một buổi cắm trại thời hạn một tuần.

Cái xã đoàn này tổng cộng bảy người, bốn nam ba nữ, mục đích chuyến này của bọn họ là vì quay một bộ phim phóng sự.

Địa hình của dãy Tiểu Đạo tương đối bằng phẳng, trong khu rừng có bảng chỉ đường rõ ràng, đồng thời cách không xa sẽ có trung tâm tiếp tế tiếp viện cùng cứu trợ đứng, bên trong khu rừng không có góc chết tín hiệu, điện thoại cũng có thể thông.

Nhưng chính là tại trong dãy núi nhỏ an toàn như vậy, lại xảy ra án Sơn Thành khiếp sợ S thị.

Lúc đó đoàn chụp ảnh kia, bảy người, ở giữa trưa ngày thứ hai sau khi ra ngoài quay chụp, toàn bộ mất liên lạc. Ngày thứ ba thời điểm chạng vạng tối, phòng nhân viên công tác báo cảnh sát, cảnh lực toàn thành phố xuất động hơn phân nửa, hơn nữa rất nhiều người tình nguyện cùng nhân viên công tác bên trong công viên, đối với dãy Tiểu Đạo tiến hành rồi lục soát khắp nơi, nhưng bảy người tựa như ở nhân gian bốc hơi giống nhau tung tích không thấy.

Chuyện xảy ra sau ngày thứ ba, một vị khách leo núi ở trên chân núi phía nam của núi San Hô, thấy được một cô gái trẻ tuổi vết máu khắp người. Lúc đó cô gái kia nửa người được chôn dưới đất, nửa người ở bên ngoài, tựa hồ là mới từ trong bùn bò ra ngoài.

Khách Leo núi phát hiện cô gái kia còn có hơi thở, lập tức báo nguy cũng kêu xe cứu thương.

Lúc này cảnh sát ban đầu bên trong dãy Tiểu Đạo lục soát cấp tốc chạy tới núi San Hô, đem cô gái kia đào ra đưa đi bệnh viện. Mà ở trong hố to đào cô nàng ra, còn chôn hai cổ thi thể khác, theo thứ tự là một nam một nữ. Cảnh sát rời khỏi đem phạm vi lục soát khuếch trương lớn đến toàn bộ núi San Hô, kết quả rất nhanh vừa tìm được hai nơi hố to khác, trong mỗi hố chôn hai người, trong đó ba người đã tử vong, còn có một người có hơi thở yếu ớt. Mà bảy người này, chính là bảy người trong xã đoàn chụp ảnh mất tích, duy chỉ còn hai người sống sót, chính là Tô Phương và Alex.

Trải qua pháp y giám định, trên thân bảy người đều có ngoại thương tương đối nghiêm trọng, chắc là bị vũ khí va đập tạo thành, nhưng nguyên nhân cái chết của năm người đều là hít thở không thông, nói cách khác, bảy người này sau khi bị đánh, lại bị chôn sống.

Mà ly kỳ hơn chính là, hai người sống sót Tô Phương và Alex kia, đều bởi vì tổn thương nghiêm trọng phía sau làm chấn thương, đã không có ký ức chuyện xảy ra mấy ngày trước.

Cảnh sát điều tra hơn nửa năm, không có tra được một chút đầu mối, hung phạm cũng vẫn luôn không tìm được.

Bởi vì án tử quá mức ly kỳ, lúc đó rất nhiều báo chí đều đối với lần án này tiến hành đưa tin, rất nhanh, các loại suy đoán vang lên, cuối cùng cố sự mà bắt đầu hướng phương hướng truyền thuyết đô thị phát triển.

Tám năm trước Intenet đã phổ biến, rất nhiều người ở trên online chia sẻ cái nhìn của bản thân đối với án lần này, trong đó cũng không thiếu âm mưu bàn về người. Rất nhiều người đều nói hai người may mắn còn sống sót có vấn đề, khả năng bọn họ chính là hung thủ. Cũng có người nói bọn họ khả năng tận mắt thấy hiện trường phạm tội gì mà bị diệt khẩu. Nói sát thủ liên hoàn cái gì, nói cái gì người ngoài hành tinh, nói dã nhân gì đó... Các loại thuyết pháp đều có, nhưng cuối cùng, vụ án này vẫn là không có kết quả.

Trước đó An Cách Nhĩ lật xem qua ghi chép án chưa giải quyết của cảnh sát, thấy qua ảnh chụp của người sống sót, cho nên đối với Tô Phương có chút ấn tượng.

Vụ án này tranh luận lớn nhất kỳ thực ở chỗ hai vị người sống sót mất trí nhớ, nếu như là chỉ có một vị mất trí nhớ kia còn có thể tiếp thu, hai người đồng thời mất trí nhớ, đây liền có chút kỳ quái. Nhưng y học là nghiêm cẩn, đại não của con người có cơ năng tự bảo vệ bản thân, rất nhiều người ở sau khi gặp được thương tổn to lớn, cũng sẽ không nhớ rõ chuyện lúc thương tổn xảy ra . Nếu bác sĩ đều chứng minh chứng thực hai người đích thật là mất trí nhớ, vậy cũng không có cách nào...

An Cách Nhĩ có nhiều hăng hái nhìn Tô Phương, hỏi, "Cô tìm tôi, là bởi vì án tử năm đó, hay là nguyên nhân khác?"

Hai tay Tô Phương giao nhau, các đốt ngón tay trắng bệch, biểu hiện cô nàng lúc này khẩn trương cùng lo âu.

"Tôi đã nghe qua không ít chuyện liên quan tới anh... Cảm thấy anh hẳn là có thể giúp tôi giải quyết khốn cảnh hiện nay. Chuyện của ta, nói ra cảnh sát cũng sẽ không tin tưởng, cho nên chỉ có thể xin giúp đỡ từ trinh thám..." Tô Phương hít sâu một hơi, ngẩng đầu hỏi An Cách Nhĩ, "Anh tin tưởng linh hồn xuất khiếu cùng du lịch thời gian sao?"

Tô Phương hỏi xong, Mạc Tần cùng Phil đều mở to hai mắt nhìn An Cách Nhĩ, tựa hồ là đang quan sát phản ứng của hắn.

Mạc Phi khẽ nhíu mày, hắn cũng là trăm triệu không nghĩ tới đề tài dĩ nhiên đột nhiên hướng cái phương hướng này phát triển.

An Cách Nhĩ đang nghe Tô Phương những lời này sau, hứng thú trong mắt càng đậm vài phần, mỉm cười ý bảo cô nàng, "Tiếp tục!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro