Toi Ai Tan Nuong (76-88)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tội Ái Tân Nương – Q3 – C 76 : Dấu ấn đặc quyền – P1

Tô Noãn Noãn về đến biệt thự của Ninh Nam, thấy Tấn Tịch và Ninh Manh vẫn đang ngồi đấy chờ.

[anti-both]

“Cô đã đi đâu thế? Vừa rồi bị lạc trong trung tâm mua sắm, gọi vào di động của cô cũng không được, chúng tôi còn nghĩ cô đã đi mất rồi.”

“Oh ~ di động của tôi hết pin rồi, vừa rồi bị lạc trong đám đông, tôi lâu quá rồi không được ra ngoài, nên mới đi dạo trong trung tâm mua sắm, song chẳng gặp được hai người, nên tôi đoán hai người về trước rồi.”

Tô Noãn Noãn cười giải thích, đem lí do đã nghĩ kỹ khi còn trên xe nói lại một lần nữa.

Thật không ngờ đến, đi một vòng, cuối cùng vẫn là quay về.

“Vậy sao, cô cũng phải nghĩ cách để gọi một cuộc điện thoại chứ, Tấn Tịch nói chúng tôi để lạc mất cô, nhất định muốn ở đây đợi cô về, còn suýt nữa điều người đi tìm cô đấy.”

Tô Noãn Noãn vào trong nhà, nhìn Tấn Tịch đang ngồi trên sofa, mỉm cười xin lỗi với anh ta, lại quay sang Ninh Manh.

“Tôi không ở đấy không phải vừa vặn là thế giới của hai người sao, cho nên mới không muốn làm phiền hai người.”

“Thế giới hai người cái gì chứ, Tấn Tịch không thấy cô đâu, chúng tôi cũng chẳng còn tâm trí đâu mà đi mua sắm nữa …”

Ninh Manh vô ý nói ra, làm Noãn Noãn không nhịn được lại nhìn Tấn Tịch mấy lần, trên mặt anh ta vẫn là nụ cười ấm áp, ánh mắt nhìn vào Noãn Noãn, dường như có chút ý an tâm.

“Cô đã về rồi, chúng tôi cũng về đây, Ninh Manh, ông nội bảo em tối nay đến nhà anh ăn cơm đấy.”

“Ân, được ạ, cái đồ yêu nghiệt Lam Mặc cũng đến nhỉ, lâu lắm rồi không được cãi nhau với anh ta, đúng rồi, Thất Thất, Nam Nam đang ở trong phòng đấy, cô đi báo với anh ấy đã về bình an đi.”

Qua một hồi nói chuyện đơn giản, Tấn Tịch đưa Ninh Manh rời khỏi Ninh gia.

Tô Noãn Noãn nhìn quanh bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Shopie đang dọn dẹp ở phòng khách.

Cô ta nhìn qua thì có vẻ cái gì cũng không quan tâm, song thực ra lại là một kẻ tai mắt nguy hiểm.

Quan hệ của cô và Ninh Nam, nhất cử nhất động ở Ninh gia, có lẽ mỗi ngày đều được báo cáo với Hàn Dật Thìn, nếu không anh ta cũng không thể biết được việc cô nằm viện rõ ràng như vậy.

Trong tâm thầm thở dài một cái, có lẽ quãng đường đi sau này đều như vậy, lúc nào cũng lo lắng thấp thỏm.

Cô lên lầu gõ cửa phòng Ninh Nam, trong tâm đoán mò không biết lí do cô bịa ra đó liệu Ninh Nam có tin hay không.

“Về rồi à.”

Ninh Nam mở cửa phòng ra, nhìn Tô Noãn Noãn đang có chút lo lắng, ánh mắt dừng lại trên cánh môi hồng phấn của cô.

[anti-both]

Đôi môi vừa bị một người đàn ông khác thưởng thức qua. ~

Tội Ái Tân Nương – Q3 – C 77 : Dấu ấn đặc quyền – P2

“Về rồi à.”

Ninh Nam mở cửa phòng ra, nhìn Tô Noãn Noãn đang có chút lo lắng, ánh mắt dừng lại trên cánh môi hồng phấn của cô.

Đôi môi vừa bị một người đàn ông khác thưởng thức qua. ~

Tô Noãn Noãn bị anh ta nhìn đến nỗi tim có chút hoảng lên, vừa mới định mở miệng, lại bị Ninh Nam kéo vào phòng ngủ.

“Em đã đi đâu?”

Anh ta đẩy cô ra giường, song lại không tiến đến gần cô, mà là đứng từ xa, vẫn nhìn chăm chú vào khuôn miệng cô.

Tô Noãn Noãn điều chỉnh lại tư thế ngồi, không muốn bản thân mình thể hiện ra quá bối rối.

“Tôi và Ninh Manh trong lúc đi xem hàng ở trung tâm mua sắm bị lạc nhau, di động lại hết pin nên không tìm được bọn họ, vậy nên tôi đành tự mình đi dạo một vòng.”

“Vậy sao? Đi dạo một vòng thế đã mua gì chưa?”

Ngữ khí của anh ta không giống như đang thăm dò, song Tô Noãn Noãn vẫn là cẩn thận trả lời.

“Lúc đi với Ninh Manh có mua quần áo rồi, lúc đi một mình vì không có ai tham khảo cùng, nên không mua được.”

Ninh Nam như đang suy nghĩ gật gật đầu, cười nói: “Em không mua gì, thì để tôi giúp em chuẩn bị thứ mà em cần.”

Thân hình thon dài của anh ta bước tới bên ngăn tủ ở đầu giường, từ đó rút ra một cái hộp hình vuông nhỏ.

Tô Noãn Noãn nhìn bóng lưng anh ta, chỉ cảm thấy từ bốn phía đều có hàn ý bốc lên, làm người ta hoảng sợ.

Từ thái độ vừa rồi của anh ta, dường như là anh ta đã tin lời cô nói, lại cũng có vẻ như đang hoài nghi, thậm chí trong ánh mắt nhìn cô lại có mấy phần chán ghét.

Anh ta và Hàn Dật Thìn đều là người nguy hiểm, không thể thấy rõ được.

Chỉ khác là, sự lợi dụng và tra tấn mà Hàn Dật Thìn đối với cô đều lộ ra rõ ràng.

Còn Ninh Nam, trên miệng luôn mang theo nụ cười làm người khác không cưỡng lại được, cho dù biết rằng nụ cười đó là cạm bẫy, thì cũng không thể khống chế được mà bị mê hoặc.

“Cái gì thế?”

Cô nhìn anh ta bước lại gần, chiếc hộp nhỏ trong tay còn có thêm một đầu dây cắm điện.

Anh ta cười cười huơ huơ mở chiếc hộp trong tay, đưa đến trước mặt Tô Noãn Noãn.

Đó là một con dấu, bên trên còn khắc chữ Ninh.

Tô Noãn Noãn không hiểu, lại bị sự tập hợp thù địch trong ánh mắt anh ta giây phút đó làm sợ đến đờ người ra.

Để che giấu sự bối rối trong tim, cô miễn cưỡng nhếch khóe miệng lên thành nụ cười, song thân thể run rẩy kia lại bán đứng cô hoàn toàn.

“Có biết không? Chữ này là để chứng minh em chỉ có thể là của tôi!”

Ninh Nam nhìn vào trong mắt cô, lại có một cảm giác sở hữu mà bản thân cũng không nhận ra. ( Sặc ~ sao mà các nam 9 thích cái trò sở hữu BT này thế không bít? )

“Là ý gì?”

Cô nhìn anh ta đứng dậy đem giắc cắm cắm vào ổ điện, sau đó từng bước từng bước tiến gần cô.

Trong giây phút đó, cô đã hiểu ý của anh ta, chỉ cảm thấy dòng máu toàn thân đều đã đông lại. ~

Trong giây phút đó, cô đã hiểu ý của anh ta, chỉ cảm thấy dòng máu toàn thân đều đã đông lại. ~

Ninh Nam từng bước từng bước bức lại gần Tô Noãn Noãn, cô theo bản năng mà lùi lại phía sau, cho đến khi thân thể chạm đến bên cạnh giường.

Trên mặt anh ta không nhìn ra chút biểu tình gì, vẫn lại là ý cười ôn nhu đó, lại càng làm cho cô hoảng sợ hơn.

“Đừng đến gần đây … “

Tô Noãn Noãn run rẩy, bảo vệ toàn thân, ngữ khí như đang cầu xin.

Cái con dấu nho nhỏ đó, cô thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực của nó.

Ninh Nam một tay bắt lấy cổ tay cô, đáy mắt lộ ra màu đỏ thẫm kỳ lạ, “Em có biết hay không, tôi đã đấu giá em về đây, em chỉ có thể là của tôi!”

Tô Noãn Noãn giãy giụa lắc đầu, không thể hiểu được đôi mắt đột nhiên trở nên độc ác và khát máu kia.

Lúc này trên mặt cô cắt không còn một giọt máu, đôi môi run rẩy không phát ra được chút âm thanh nào, giọt lệ to như hạt đậu rơi xuống liên tiếp.

Cô không muốn bị ấn lên cái thứ kia, đó rõ ràng là sự hổ thẹn đối với tôn nghiêm của cô!

“Đừng sợ hãi, sẽ qua rất nhanh thôi, đây không phải là trừng phạt em, chỉ là để em hoàn toàn thuộc về tôi mà thôi.”

Ninh Nam như đang an ủi, có điều ngữ khí lại mang nặng hàn ý nồng đậm.

Cổ tay trắng mảnh của Tô Noãn Noãn vì bị anh ta khống chế mà hiện lên màu đỏ, cái con dấu nóng rực kia cũng càng ngày càng đỏ thêm.

“Tôi không phải là của anh … tôi không phải … “

Cô dùng chút sức lực cuối cùng để phản kháng lại, song lại không thành lời được.

“Em chỉ có thể là của tôi!”

Đôi mắt Ninh Nam đột nhiên biến thành màu đỏ thẫm, kéo cổ áo cô ra, con dấu nóng rực kia ấn xuống.

“ A …. … … ! “

Tiếng kêu thảm thiết từ miệng Tô Noãn Noãn phát ra, kinh động cả đất trời!

Miếng sắt nóng kia rơi xuống ngực cô, mùi khét đốt cháy cả mũi, đốt cháy da thịt.

Tô Noãn Noãn mở miệng ra, song lại chẳng thể nào phát ra được âm thanh, sự đau đớn sắc nét kia thấm vào từng lỗ chân lông của cô.

Ninh Nam buông bàn tay đang khống chế cô ra, để ngón tay mình vào cái miệng đang mở của cô.

“Cắn nó, sẽ không đau nữa.”

Tô Noãn Noãn nghĩ cũng không nghĩ liền cắn xuống, dùng sức lực còn lại của cô, để đáp lại nỗi hận của anh ta!

Trong phút chốc ngón tay bật ra máu tươi, lông mày Ninh Nam nhíu lại, nhìn ngón tay mình lưu lại vết răng màu hồng tươi của cô.

“Em đã mang theo dấu ấn của tôi, em chỉ có thể thuộc về tôi … “

Ninh Nam cúi người xuống, hơi thở ấm nóng dường như đang ở chỗ vết thương của cô, như loại độc dược mê hoặc, làm người ta toàn thân run rẩy. ~

*oaoa* Huhu ~ Sao nam 9 bộ của ta lại BT đến điên rồ như thế này chứ ???

Ninh Nam cúi người xuống, hơi thở ấm nóng dường như đang ở chỗ vết thương của cô, như loại độc dược mê hoặc, làm người ta toàn thân run rẩy. ~

Tô Noãn Noãn vẫn đang run rẩy, trong mắt đã không còn chảy ra nước mắt được nữa.

Cô khi đã bị người ta in dấu lên như thế này, đã không thể nào thuộc về Hàn Cảnh Thìn nữa rồi!

Bóng tối vô tận nuốt gọn linh hồn cô, mí mắt càng ngày càng trĩu nặng xuống …

Ninh Nam bế cô đã có phần ngất đi lên, để cô nằm lên trên giường.

“Nhẹ thật . “

Anh ta thì thầm, nhìn sinh mệnh yếu ớt trong lòng mình.

Hơi thở của cô ấy rất nhẹ, dấu ấn đặc quyền mang chữ “Ninh” kia, in nổi bật trên làn da trắng nõn, khắc ra bông hoa mê hoặc.

Ninh Nam nhếch miệng lên, ngón tay nhẹ nhàng lau đi mồ hôi dính trên tóc cô, trong tim sinh ra một loại cảm giác mãn nguyện. ( BT quá ~ T_T)

Con gái của Tô Trác Thiên mang trên mình dấu ấn đặc quyền thuộc về Ninh gia, chỉ điều này thôi cũng đủ làm anh hưng phấn rồi.

Cúi đầu hôn lên cô đang hôn mê, liếm lên cánh môi vì đau đớn mà có chút khô nứt ra của cô, nụ hôn ướt át mạnh mẽ.

Dường như thế này, sẽ có thể xóa đi mùi vị của một người khác.

Nghĩ đến sự mất kiểm soát vừa rồi của mình, cái loại cảm giác chinh phục mãnh liệt đó, đến bản thân anh cũng không thể khống chế được ( Hix ~ tất cả chỉ là biện hộ ~ )

Hóa ra cái mà anh muốn, không chỉ có người của cô ấy, mà còn muốn , trái tim cô … …

*** *** *** *** *** ***

Tô Noãn Noãn tỉnh lại lần nữa, đã đang ở trong phòng mình rồi.

Trong phòng tối tăm, rèm cửa đóng rất kín, làm Tô Noãn Noãn không nhìn ra được bây giờ là lúc nào, bản thân đã hôn mê bao lâu rồi.

Cố gắng ngồi dậy, toàn thân đều đau nhức, sự đau đớn ở trên ngực lập tức đánh vào ý thức của cô, nhắc nhở cô, về sự tủi hổ trước khi ngất đi kia.

Cô xuống giường mở rèm cửa ra.

Ánh sáng mãnh liệt làm cô trong chốc lát không thích ứng được.

Bước đến trước gương, kéo cổ áo xuống, nhìn vào dấu ấn kia.

Vết thương đã đóng vảy, chữ Ninh màu đỏ thẫm kia trong mắt cô vô cùng hung dữ đến khó chịu.

Vết lõm sâu trên đó lại càng nhắc nhở cô về sự tồn tại sâu sắc của dấu ấn này.

Có lẽ, nó sẽ theo cô suốt cả cuộc đời.

Ác cảm để y phục che đi, nhìn đồng hồ thấy đã là mười hai giờ trưa ngày hôm sau.

Tô Noãn Noãn cười khổ một cái, Ninh Nam đúng là có bản lĩnh thật, lần nào cũng làm cô ngất đi lâu như vậy.

Vốn cứ nghĩ là anh ta sẽ tiếp tục giả vờ dịu dàng như vậy, có điều sự bá đạo và chiếm hữu ngày hôm qua của anh ta làm cô có chút ảo giác.

Anh ta lẽ nào đang để ý đến cô sao?

Lắc lắc đầu làm vệ sinh rồi xuống lầu.

Cô đói rồi, phải ăn cơm.

Ngày mai còn phải nghĩ cách để đi gặp Hàn Cảnh Thìn. ~

Tô Noãn Noãn bước xuống đến đầu cầu thang, thì nghe thấy tiếng cãi nhau truyền đến từ phòng khách.

Là Ninh Nam và mẹ anh ta.

”Mẹ đã nói rồi, nếu con chỉ là tùy ý chơi bời mẹ không có ý kiến gì, song cô gái này con còn muốn giữ lại bao lâu nữa.”

”Con không hề chơi bời, con cũng không hề muốn để cô ấy đi, cô ấy là do con mua về từ hội đấu giá.”

”Mua ? Nghe ý của con, con còn muốn lưu cô ta lại đây cả đời sao! ”

”Đúng, cả đời này!”

”Chát ” tiếng vang của một cái tát.

”Mẹ đã tìm giúp con một đốt tượng tốt rồi, cô gái này hãy nhanh chóng đuổi cô ta đi.”

Hình Tuệ nói xong, giận dữ đi ra khỏi biệt thự của Ninh Nam, bà trước giờ chưa có lúc nào lại cùng con trai náo ra chuyện khó xử như thế này, hôm nay lại chỉ vì một cô gái.

Ninh Nam nhìn bóng lưng rời đi của Hình Tuệ, trong tâm thầm nhủ, ”Mẹ, sau này mẹ sẽ hiểu việc con làm.”

”Ninh Nam.” Tô Noãn Noãn đứng trên cầu thang gọi anh ta, không hiểu sao, âm thanh lại có chút nghẹn ngào.

Có lẽ là vì lâu lắm rồi không được ai quan tâm đến, thấy Ninh Nam vì bảo vệ cô, cãi nhau với cả mẹ của anh ta, làm cô có chút cảm động. ( không được á ~ chị không nhớ anh ta đã làm những rì sao ? )

”Em tỉnh rồi.” Ninh Nam có chút vui mừng.

”Ân.” Tô Noãn Noãn lãnh đạm đáp lại một tiếng.

Mặc dù cảm động vì anh ta, cô cũng không thể hiện ra ngoài, so với những việc mà anh ta đã làm, thì chút cảm động này làm sao có thể làm tan chảy trái tim cô.

”Còn đau không? ” Anh ta bước đến gần cô, chỉ vào dấu ấn trước ngực cô.

Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến là Tô Noãn Noãn lại càng thêm giận.

Cái thứ này, rõ ràng là anh ta cưỡng ép cô in lên, đau đến mức nào, anh ta thừa biết.

Con người này chỉ toàn sau khi đối xử bạo tàn với cô xong mới biến thành cực kỳ ôn nhu, Tô Noãn Noãn thực sự thấy không nhìn thấu được.

Chỉ có cảm giác sự ôn nhu của anh ta mang theo mục đích nào đó, song lại không rõ là cái gì ~

Chỉ có cảm giác sự ôn nhu của anh ta mang theo mục đích nào đó, song lại không rõ là cái gì ~

”Đang trách tôi?” Thấy cô không có phản ứng, Ninh Nam lại hỏi.

Tô Noãn Noãn ánh mắt quét qua bên mặt bị đánh của anh ta, trong tim đột nhiên lại thắt lại, trên miệng lại chỉ lãnh đạm nói: ”Anh không phải đến công ty sao?”

”Tôi sợ em sẽ tỉnh dậy bất cứ lúc nào.” Anh ta nói chân thành, ngữ khí cực kỳ quan tâm.

Tô Noãn Noãn cười lạnh, đã quen sự hỉ nộ vô thường của anh ta.

”Có phải là có thể ăn bữa trưa rồi không, tôi đói rồi.”

Cô đi vào bàn phòng ăn nhìn một cái, Shopie và Maria đã dọn đồ ăn lên.

”Mạc tiểu thư, thiếu gia nói thân thể cô còn yếu, đặc biệt yêu cầu chúng tôi làm một bát tổ yến để cô bổ thân.”

Shopie chuyển thức ăn trong tay, vui vẻ nói, nụ cười thành thật, song mắt lại nhanh chóng nháy với Tô Noãn Noãn một cái.

Tô Noãn Noãn trong tim lập tức hiểu được, là Hàn Dật Thìn bảo cô ta đem tin cho cô.

Hai người họ ngồi xuống ăn cơm, không nói thêm lời nào.

Chỉ có Ninh Nam thường xuyên gắp thức ăn vào bát cô, biểu thị quan tâm.

Lúc sắp ăn xong, Tô Noãn Noãn mới mở miệng nói.

”Mấy ngày này tôi muốn ra ngoài đi lại.” Cô nghĩ, để việc đến lúc đó lại bị anh ta nghi ngờ, còn không bằng nói trước với anh ta một tiếng, quang minh chính đại vẫn hơn.

”Ra ngoài đi lại, đi đâu? ” Ninh Nam dừng đũa lại, ánh mắt chăm chú nhìn cô, trên mặt vẫn là ý cười ôn nhu thanh nhẹ.

”Đi đâu cũng được, chỉ là không muốn ngột ngạt ở nhà.”

”Oh , để tôi bảo xe đưa em đi.”

”Không cần!” Tô Noãn Noãn lập tức từ chối, cố ý dùng giọng điệu trêu đùa nói: ”Anh chẳng dễ dàng gì trả lại tự do cho tôi, tôi nghĩ vẫn là một mình thì hay hơn.”

”Ân.” Ninh Nam gật đầu, có vẻ như đồng ý với suy nghĩ của cô, ”Có điều nhớ là phải đeo chiếc vòng tôi tặng khi ra ngoài, tôi rất thích thấy em đeo nó.”~

“Yêu kiều “, hộp đêm nổi tiếng ở Mộng Thành.

Ý nghĩa gợi cảm của Yêu kiều không phải để chỉ phụ nữ, mà là đàn ông, những người đàn ông còn yêu kiều hơn cả phụ nữ.

Nơi đây, chỉ đón tiếp một lượng nhất định những nam nhân có ảnh hưởng, mà tất cả phục vụ nơi đây, đều là nam.

Vào lúc chạng vạng tối, bồi bàn nam ở Yêu Kiều từng người đang vẽ nên kiểu trang điểm khói thuốc ở Yêu Kiều, để chuẩn bị cho công việc làm ăn sắp bận rộn tới đây.

Căn phòng chuyên dụng sang trọng nhất, phục vụ cho ông chủ của Yêu Kiều, Lạc Phong chuyên sử dụng. ( ai đó : ta đã lên hình ( cười duyên dáng — bibon :kin quá ~ — ai đó : biến khỏi địa bàn của ta )

Trong phòng, trên chiếc giường lớn mềm mại.

Hàn Cảnh Thìn đột nhiên cảm thấy trên người có chút ngưa ngứa, trên mặt hình như cũng có cái gì đó ấm nóng đang đến gần.

Bản năng gạt ra, gạt ra thứ đang dính trên khuôn mặt, anh thực sự mệt mỏi quá.

“Cảnh Thìn.” Một giọng nam nhân dịu dàng đến xương cất lên.

Dưới giường, Lạc Phong bị Hàn Cảnh Thìn một đánh lăn xuống dưới, dùng ánh mắt cực kỳ đau buồn ấm ức nhìn anh ta.

Có điều Hàn Cảnh Thìn vẫn là quay lưng lại phía hắn ta ngủ tiếp, không nhìn đến hắn một cái.

“Cảnh Thìn … “ Lạc Phong không cam tâm lại trèo lên giường, đầu thoa vào trong lòng anh ta, nở nụ cười quyến rũ như hoa sen. ( Bibon: Hix … t/g BT không tưởng … T/g : Ta chém !!! … Lạc Phong : ( tay kéo rèm ) biến đi cho rảnh )

“Tôi muốn với anh … “

“Không tốt.” Lạc Phong còn chưa nói hết, Hàn Cảnh Thìn đã dứt khoát ngắt lời hắn ta, không chút do dự.

Vẻ mặt Lạc Phong đang cười hì hì trầm hẳn xuống, thay vào đó là cái bóng đáng sợ.

“Anh có phải vẫn đang nghĩ tới con đàn bà kia không! Anh đã là người của tôi rồi!” ( Bibon : aiya ~ ghen khiếp quá …. Lạc Phong : biến, không liên quan đến ngươi! … Bibon : ta dịch a~ đương nhiên là có liên quan rồi ~ ta đi ta đi ~ gai hết cả người)

“Tôi không phải là người của anh! Đều là anh dùng những thứ chết tiệt kia ép tôi.”

Hàn Cảnh Thìn đột nhiên mở mắt ra, uất hận nhìn chằm chằm vào người đàn ông yêu kiều đến cực độ trước mắt! ( Bibon : Ta cũng mún được ngắm á ~ —chỉ dám hé rèm ngó vào thì thầm trong lòng thui — sợ lắm )

“Tôi ép anh?” Lạc Phong cười đến yêu kiều, ngón tay quét qua hình dáng mảnh mai mà khỏe mạnh của hắn ta.

“Là em trai ruột của anh bán anh cho tôi, còn nữa, tôi đã nói rồi, chỉ cần anh trong ba ngày không cầu tôi tiêm cho anh một mũi, tôi sẽ trả tự do cho anh, là tự anh không làm được đấy chứ!”

Lời của hắn ta, như một mũi dao, nhấn vào chỗ đau của Hàn Cảnh Thìn. ~

Bibon : ta thấy anh Dật Thìn đáng bị tuyên án tử hình mất, bán cả hai vợ chồng nhà người ta, hix … lại còn bán cho những kẻ BT nhất quả đất … thật đáng chém … aiya ~ các tình iu a ~ có chém thì dùng dao cùn một chút nhá ~

Lời của hắn ta, như một mũi dao, nhấn vào chỗ đau của Hàn Cảnh Thìn. ~

Trong chốc lát con ngươi của Hàn Cảnh Thìn biến thành âm u, đứa em trai anh thấy tội lỗi trong bao năm, vừa gặp mặt, đã đem anh đi bán vào nơi đây.

Anh thậm chí không thể hiểu được nguyên nhân, cũng không biết được tình hình bên ngoài kia như thế nào, cả ngày đều bị giam cầm trong cái hộp đêm này.

“Anh đã là do Lạc Phong tôi mua về, thì vĩnh viễn cũng không thể nào thoát khỏi tôi được.”

Lạc Phong thay đổi bản mặt dày trước đó, trầm trầm thở dài một cái.

Suốt hơn một tháng tiếp xúc, Hàn Cảnh Thìn cơ bản đã rất hiểu rõ hắn.

Hắn ta hàng ngày, đối với anh đều là có yêu cầu bắt buộc, thậm chí là cầu xin một cách bỉ ổi.

Nhưng chỉ cần nghĩ tới việc tim anh vẫn còn nghĩ đến người khác, hoặc là về vấn đề anh muốn rời đi.

Là hắn ta sẽ biến thành ác quỷ tàn bạo bất nhân, dùng đủ mọi thủ đoạn đến cực điểm với anh.

“Anh lúc nào cũng thích hát lạc điệu với tôi, anh không thể nào ngoan ngoãn nghe lời sao? Cũng là để bớt chịu khổ đi.”

Lạc Phong oán giận nói, trong con ngươi màu tro nhạt kia, đã lóe lên ánh nguy hiểm.

“Tôi không thích đàn ông!” Hàn Cảnh Thìn nhấn mạnh một lần nữa, đây là lời mà mỗi ngày anh đều phải lặp lại đến mười mấy lần

( bibon : haiz ~ chấp nhận sự thật đi anh , đã không thể về với chị Noãn nữa rồi ~ )

“Anh phải tiêm rồi.” Lạc Phong nhắm mắt làm ngơ, đáy mắt lại quét qua một tia thương tổn, đứng dậy, phân phó cho thuộc hạ đi lấy đồ.

“Tôi không cần những thứ đó!” Hàn Cảnh Thìn phản kháng, sự phản kháng từ trong đáy tim.

“Anh không muốn? Lần nào anh cũng như vậy, song cuối cùng vẫn là cầu tôi muốn đấy thôi.”

Tay Lạc Phong đã cầm kim tiêm, như một dã thú nhìn thấy con mồi nhìn anh ta.

Con nghiện phạm rồi thì là phạm rồi.

Lúc này thân thể Hàn Cảnh Thìn bắt đầu run rẩy, toàn thân từ trên xuống dưới không tự chủ được mà phát lạnh, thân thể như thể có móng mèo đang cào lên da thịt anh, cái loại cảm giác ngứa ngáy đau khổ đó theo lỗ chân lông thấm vào đến tận xương cốt anh, muốn gãi mà không gãi đến được.

“Còn muốn nữa không? Anh có biết không? Tôi lại cứ thích cái vẻ khó bị thuần phục này của anh đấy.”

Lạc Phong đặt tay lên làn da đang run rẩy của anh, cảm nhận nỗi đau của anh, cười đến tà mị. ~

Lạc Phong đặt tay lên làn da đang run rẩy của anh, cảm nhận nỗi đau của anh, cười đến tà mị. ~

Hàn Cảnh Thìn cắn chặt đôi môi, trên mặt vì đau đớn mà đã biến thành trắng bệch.

Trong đầu đều là tiếng cánh muỗi đập, âm thanh vù vù.

Từ từ, anh cảm thấy mạch máu của bản thân đang được vắt ra ngoài, dường như làm thân thể anh nứt ra, người trước mặt kia cũng thành lắc lư biến dạng dần.

“Đưa tôi… “ Anh khàn khàn cầu xin, tay hướng về phía Lạc Phong, ánh mắt ảm đạm, tất cả mọi ý nghĩ đều tập trung ở ống tiêm kia.

Lạc Phong mỉm cười lùi ra sau hai bước, cầm ống kim tiêm huơ huơ, cười nói: “Cố gắng thêm một lúc nữa, tôi thích nghe thấy tiếng anh cầu xin tôi.”

Hàn Cảnh Thìn nằm trên giường đau khổ lăn lộn, dùng sức lực còn lại muốn bò đến hướng Lạc Phong.

Nỗi đau khổ khó nói thành lời xâm chiếm anh, trong lúc giãy giụa, anh rơi từ trên giường xuống, ngã trên nền đất, bắt đầu co giật.

Lạc Phong biết là anh đã chịu đến cực điểm, cầm lấy ống tiêm đi tới, điện thoại trên người bỗng kêu lên.

Lạc Phong hoài nghi, số di động của anh rất ít người biết đến, cầm di động lên, nhìn một cái số máy gọi đến, hiện lên là : Ninh thiếu.

Cười cười cầm ống kim tiêm vứt đến trước mặt Hàn Cảnh Thìn, Lạc Phong đi ra ngoài trước để nghe điện thoại.

Một lúc sau, Lạc Phong cầm rượu vang đỏ bước vào, Hàn Cảnh Thìn đã tự mình giải quyết xong, nằm lên trên giường.

Lúc này, cơ thể của anh ta đang hưởng thụ khoái cảm mà ống tiêm đó mang lại, trong tim lại không ngừng lên án chính mình.

“Uống chút rượu vang sẽ thấy dễ chịu hơn đấy.”

Lạc Phong đưa rượu cho anh, thấy anh không hề phòng bị mà uống xuống, trên mặt thoáng qua nụ cười kì lạ.

*** *** *** *** ***

Hàn Dật Thìn và Tô Noãn Noãn gặp nhau, là vào lúc buổi chiều.

Song mãi đến khi sắp tối, Hàn Dật Thìn mới đưa Tô Noãn Noãn đến “ Yêu kiều”.

Bảng hiệu nền đen, hai chữ Yêu Kiều màu hồng đào, biểu lộ hết được vẻ quỷ mị của hộp đêm này.

“Một lát nữa cô phải theo sát tôi đấy, nơi đây là địa bàn của người khác, tôi không có quyền nói đâu.”

Trước khi bước vào, Hàn Dật Thìn nhắc nhở Noãn Noãn.~

Trước khi bước vào, Hàn Dật Thìn nhắc nhở Noãn Noãn.~

Thật ra đúng là như vậy, anh ta mặc dù đã đem bán Hàn Cảnh Thìn cho Yêu Kiều, dựa theo quy tắc của nghề này, anh cũng không có quyền can thiệp nữa.

Đi vào nội địa, hộp đêm này không có không khí cuồng loạn bất ổn như những hộp đêm khác, cũng không có âm nhạc ngông cuồng quá mức.

Tô Noãn Noãn có chút bối rối, cứ cảm thấy hộp đêm này rất kỳ quái.

Khắp nơi đều là các phòng bao riêng, đôi khi mới có hai người đàn ông đi qua, đều là dáng vẻ rất mờ ám.

Nhìn thấy từng người đàn ông với đàn ông kề vai áp má, cô đột nhiên hiểu ra được tại sao, hộp đêm này không có phụ nữ, đây là hộp đêm …

Ngoài bị sốc ra, Tô Noãn Noãn lại càng lo sợ, Hàn Dật Thìn đưa cô đến chỗ như thế này tìm Hàn Cảnh Thìn, điều này có nghĩa là gì.

“Hàn tổng, thật hiếm có khi được tiếp đón, cần phục vụ gì đây?” Một giám đốc người gầy gầy bước tới, trên mặt là nụ cười tươi.

“Tôi muốn gặp ông chủ Lạc.”

“Điều này … “ Giám đốc có chút do dự.

Lạc Phong và Hàn Cảnh Thìn ngày nào vào giờ này cũng là đang ở trong phòng, ai cũng không dám tới làm phiền.

“Anh đi vào thông báo một tiếng, có chuyện gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Hàn Dật Thìn nói dứt khoát, trên thực tế, anh đã đến trước một ngày tìm Lạc Phong để gặp Hàn Cảnh Thìn, có điều với tính cách của Lạc Phong, nhân vật càng lợi hại, anh ta càng không chịu lép vế.

Cho nên Hàn Dật Thìn cứ thế mà đến, dù biết là sẽ có nguy hiểm.

“Xin đợi.” Giám đốc cân nhắc một chút, vẫn là quyết điịnh đi thông báo với Lạc Phong.

Xét cho cùng thì anh trai của Hàn Dật Thìn bây giờ đang là đại hồng nhân trước mặt ông chủ, ông ta nào dám đắc tội.

“Ai muốn gặp tôi?”

Không đợi giám đốc đến thông báo, Lạc Phong đã từ bóng tối âm u đi ra, trên mặt là nụ cười tán tỉnh, đi đến trước mặt Hàn Dật Thìn và Tô Noãn Noãn.

Tô Noãn Noãn ngây ra, lần đầu tiên biết được, thì ra đàn ông cũng có thể sinh địa như yêu nghiệt thế này.~

Tô Noãn Noãn ngây ra, lần đầu tiên biết được, thì ra đàn ông cũng có thể sinh địa như yêu nghiệt thế này.~

“Hàn đại tổng tài, sao lại rảnh rỗi thế này.” Lạc Phong bước đến trước mặt Hàn Dật Thìn, ánh mắt lại dính chặt vào trên người Tô Noãn Noãn, như cười mà không cười.

“Yêu Kiều của chúng tôi không hoan nghênh nữ giới.”

Anh ta rất bình tĩnh, song trong ngữ khí lại mang theo khí thế sắc nét không thể xem thường.

“Ông chủ Lạc, lâu lắm không gặp.” Hàn Dật Thìn nhẹ nhàng mở lời, giơ tay ra …

Lạc Phong cười khinh miệt một cái, bước qua Hàn Cảnh Thìn tự mình ngồi xuống, không hề nể mặt chút nào.

“Cô ta là ai?” Lạc Phong hếch hếch cằm, ý chỉ Tô Noãn Noãn, biểu tình rõ ràng thể hiện ra sự bất mãn vì có phụ nữ ở đây.

“Cô ấy là bạn tôi, ông chủ Lạc, chúng ta vào thẳng vấn đề nhé, tôi hôm nay đưa cô ấy đến đây để gặp Hàn Cảnh Thìn.”

Trên mặt Hàn Dật Thìn không có chút sắc giận dữ nào, lúc đầu khi anh ta đem Hàn Cảnh Thìn bán vào nơi này, thì đã biết thủ đoạn và quy tắc của Lạc Phong, như vậy mới cắt đứt được đường lùi của bản thân, tránh sau này mềm lòng.

“Gặp Hàn Cảnh Thìn ?” Lạc Phong ngước mắt, nhìn khuôn mặt Tô Noãn Noãn, trong con mắt hẹp dài đó lộ ra sắc âm lãnh khó mà nhận thức được.

“Tôi ghét nhất là người đàn ông của tôi cứ lằng nhằng mãi với người phụ nữ khác !”

Tô Noãn Noãn trong tim run rẩy, việc cô lo sợ nhất đã xảy ra rồi, Cảnh Thìn, là người đàn ông của hắn ta ?

Cô thực sự là không dám nghĩ …

Hàn Dật Thìn nắm lấy tay Tô Noãn Noãn, siết chặt lấy, trước mặt một kẻ có thế lực lớn, anh lại xốc nổi muốn bảo vệ cô như vậy.

“Sao thế ông chủ Lạc, vẫn lo người của anh sẽ chạy theo người khác sao ?” Hàn Dật Thìn khiêu khích nói.

“Tôi thì không sợ, chỉ có điều, anh ta vừa mới phục vụ tôi xong, còn đang nghỉ ngơi.” Lạc Phog chậm rãi nói, ánh mắt lại chăm chú nhìn vào vẻ mặt của Tô Noãn Noãn.

Không ngoài dự liệu, sắc mặt cô đột nhiên nhợt nhạt, thân thể cũng bắt đầu run rẩy.

“Hàn Cảnh Thìn, hóa ra đây chính là người con gái mà anh vẫn một lòng nhớ đến ?” Lạc Phong trong tâm thầm nhủ, thật muốn lập tức băm nhỏ cô ta ra ! ~

“Hàn Cảnh Thìn, hóa ra đây chính là người con gái mà anh vẫn một lòng nhớ đến ?” Lạc Phong trong tâm thầm nhủ, thật muốn lập tức băm nhỏ cô ta ra ! ~

“Có điều đây là người em trai Hàn Cảnh Thìn đưa đến, tôi đương nhiên sẽ cho gặp mặt, có điều, chỉ cho mình cô ta gặp.”

Lạc Phong chuyển giọng, trên mặt lại chỉ có nụ cười yêu mị vô hại.

Tô Noãn Noãn đi theo Lạc Phong, trong tim vẫn là nỗi lo lắng như trước, cô không muốn tin vào những gì hắn ta nói, Hàn Cảnh Thìn lại cùng đàn ông …

Trong căn phòng rộng lớn kia, một người đàn ông hơi gầy đang nằm thẳng trên giường.

Tô Noãn Noãn chạy qua.

Anh ta đang ngủ say, hoàn toàn khỏa thân, vòm ngực có đầy những vết tích hoan ái màu đỏ, trên cánh tay lại là dấu vết kim đâm dày đặc.

Đó là cái gì, Tô Noãn Noãn đều hiểu, cô thật không ngờ đến, cách có mấy tháng gặp lại, lại là tình cảnh như thế này.

Anh ấy ngủ rất nặng nề, thậm chí Noãn Noãn đang ở trước mặt cũng không hề biết.

“Cảnh Thìn … “ Cô gọi anh, đã không cất nổi tiếng nữa rồi.

Lông mày Hàn Cảnh Thìn hơi hơi nhíu lại, song lại không hề mở mắt, anh nghĩ rằng mình đang nằm mơ, trong mơ mới có thể có giọng nói của cô ấy.

Tô Noãn Noãn khóc nức nở, hai tay run rẩy phủ lên mặt anh, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Cảnh Thìn … “ Cô tiếp tục gọi, gương mặt quen thuộc, mùi vị quen thuộc, chỉ có điều gầy đi quá nhiều.

Hàn Cảnh Thìn mở to mắt, trong lúc ý thức còn lờ mờ, khuôn mặt mà anh ngày đêm mong nhớ đã xuất hiện trước mặt anh.

“Noãn Noãn … “ Anh không thể tin được, mạnh mẽ ngồi dậy, nắm lấy tay cô.

“Sao em lại ở đây?” Anh nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô, bản năng dùng ngón tay giúp cô lau đi, lại ý thức được bản thân bây giờ đang lõa thể, trên ngực còn có những dấu vết kia.

Anh ngượng ngùng cúi thấp đầu, đang định hỏi Tô Noãn Noãn xảy ra chuyện gì, lại đột nhiên cảm thấy thân thể phát nóng lên.

Nghĩ đến nụ cười quỷ mị của hắn ta, trước khi anh ngủ còn đưa anh uống rượu vang, đột nhiên, anh hiểu ra là chuyện gì.

Hắn ta đã tính toán trước cả rồi! ~

“Cảnh Thìn, anh sao thế?” Tô Noãn Noãn phát giác ra trên mặt anh xuất hiện hai đốm hồng kì lạ.

“Em mau đi đi!”

“Cảnh Thìn, anh rốt cuộc sao thế? Bọn họ có làm hại anh không?”

Tô Noãn Noãn thương tâm nhìn anh, lại bị anh mẫn cảm đẩy ra!

“Em đi mau, ở đây nguy hiểm lắm!” Anh ta đã có chút mất khống chế, tác dụng thuốc đến nhanh quá, anh không muốn làm ra việc đáng hổ thẹn với cô, hơn nữa Lạc Phong lại còn đang ở đây.

Tô Noãn Noãn nhìn anh đang phát điên, ôm chặt lấy eo anh, phủ lên ngực anh khóc.

“Đừng đuổi em đi, em phải khó khăn lắm mới gặp được anh, Cảnh Thìn, anh rốt cuộc sao thế này?”

“Anh không sao! Em đừng đụng vào anh … “ Anh ta gầm lên như một con thú bị nhốt, một tay đẩy cô ra trên sàn.

Tô Noãn Noãn ngã ra trên sàn, thương tâm nhìn Hàn Cảnh Thìn, không hiểu nổi tại sao anh lại kháng cự lại cô thế này.

“Cảnh Thìn, anh không còn yêu em nữa sao?”

Yêu? Hàn Cảnh Thìn ngây ra, nhìn cô đang ngã trên nền nhà mà vạn phần thương tâm.

Người đã không còn khống chế được ý thức của bản thân nữa rồi, liệu còn tư cách yêu không ?

“Cảnh Thìn bảo cô đi, cô có thể đi rồi.” Lạc Phong bước tới, lạnh lùng nhìn cô.

Tô Noãn Noãn không nhìn hắn ta, bò dậy muốn tiếp tục tiến đến bên Hàn Cảnh Thìn, lại bị Lạc Phong tiến tới dùng hai tay giữ lại.

“Mời cô ta ra.” Lạc Phong ra lệnh.

Giây tiếp theo, Tô Noãn Noãn đã bị hai thủ hạ của Lạc Phong giữ lấy.

“Đừng có hại cô ấy! Đừng có ép tôi phải hận anh!” Hàn Cảnh Thìn đột nhiên hét lên với Lạc Phong.

“Tôi sẽ không làm hại cô ta đâu.” Đáy mắt Lạc Phong lướt qua một tia tổn thương, lại phân phó hai thuộc hạ, “Cẩn thận mời cô ta ra ngoài.”

Hai người thủ hạ hiểu ý, mỗi người nắm một bên tay cô đưa cô ra ngoài.

Tô Noãn Noãn tuyệt vọng nhìn theo Hàn Cảnh Thìn, anh ấy thực sự không quan tâm cô nữa.

Cô không tin, anh đã không còn yêu mình nữa.

Hai người thủ hạ chỉ đưa cô đến cửa, Hàn Dật Thìn lập tức đi đến, Tô Noãn Noãn lại leo lên cửa sổ, cô phát hiện, ở đây lại hoàn toàn trong suốt, có thể nhìn thấy rõ tình hình bên trong.

Lạc Phong thấy Tô Noãn Noãn đã bò lên cửa sổ, tà mị cười một cái, quay lại nói với Hàn Cảnh Thìn, “ Cô ấy đang nhìn chúng ta đấy.”

Hàn Cảnh Thìn nhìn về phía cửa sổ, đột nhiên hiểu ra được dụng ý của anh ta.

“Đồ ma quỷ nhà anh, đồ điên!” Anh không tài nào chịu được, cơ bản là không thể nào tưởng tượng được cô nhìn thấy anh và một người đàn ông, sẽ như thế nào!

“Tôi cứ muốn cô ta thấy anh mất kiểm soát, thấy chúng ta …!”~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro