🍲Chương 1🍲

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhóm chat "Lớp hai một lòng".

Là Dương không phải dê: A a a ----

Dọn gạch hộ chuyên nghiệp: Mới sáng sớm, than thở gì đấy?

Là Dương không phải dê: Tớ mệt mỏi quá.... Đột nhiên phát hiện đi học thật hạnh phúc, công việc gì đó, chính là nỗi đau của cuộc sống, mới kỳ thực tập thôi đã mệt như chó T_T.

Tiểu bảo bối: ( ôm một cái ) Đúng vậy! Mệt mỏi cũng đành, cấp trên của tớ lại là một người ngốc, ngày nào cũng phá hỏng một đống chuyện.

Kekeiaiai: Nhà xuất bản của tớ mới là một lời không kể hết, thực sự không xem thực tập sinh như con người ...

...

Trong nhóm đều là sinh viên mới ra trường, khi còn đi học luôn mong ngóng được sớm đi làm, lúc đi làm mới nhận ra đi học sướng như thế nào.

Sau khi một người mở đầu than phiền, một tràng oán giận liền nổ ra, mọi người trong nhóm sôi nổi lên trong chốc lát.

lily: Tớ thấy cũng được mà, thực tập ở đài truyền hình thú vị hơn so với đi học nhiều, có thể được học thật nhiều điều mà ở trường không dạy.

Mọi người vốn đang than phiền, tin nhắn khác thường này vừa nhảy ra, trong nhóm trở nên yên tĩnh lại, một lúc sau mới có người trả lời.

Dọn gạch hộ chuyên nghiệp: Đài truyền hình nha... Thật hâm mộ quá đi!

Tiểu bảo bối: Đài truyền hình so với nơi thực tập của bọn tớ tốt hơn nhiều, cậu tất nhiên cảm thấy tốt!

Là Dương không phải dê: Ô ô ô. Điều đáng giận nhất là công việc không những mệt mỏi mà còn không học được gì cả, nếu không tớ cũng không oán trách!

lily: Tớ chỉ là may mắn mà thôi! Kể ra Hướng Vãn cũng thật đáng tiếc, cậu ấy cũng vất vả để được nằm trong danh sách đến đài truyền hình thực tập như tớ, kết quả lại... Haizz, sức khỏe của cậu ấy cũng quá cản trở.

Xem xong tin nhắn của " lily", các cô gái trong nhóm không nhịn được mà bĩu môi, trong lòng thầm mắng cô ta đạo đức giả. Rốt cuộc ai chẳng biết, mặc dù lần này đài truyền hình tuyển không ít thực tập sinh, nhưng người được chuyển thành nhân viên chính thức lại đếm được trên đầu ngón tay, thiếu đi một đối thủ cạnh tranh "lily" vui mừng còn không kịp, thay Hướng Vãn đáng tiếc mới là lạ!

Hạ phong: Lại nói tiếp, hiện nay Hướng Vãn thực tập ở đâu mọi người có biết không?】

Là Dương không phải dê: Không biết.

Kekeaiai: Gần đây tớ rất bận rộn, không rảnh tìm cậu ấy tám chuyện.

Tiểu bảo bối: Haizz! Tiếc ghê, thành tích ở đại học của cậu ấy tốt như vậy.

lily: Thành tích tốt thì có lợi ích gì, với tình trạng sức khỏe của cậu ấy, đoán chừng không có công ty nào dám nhận. Chắc là bây giờ cậu ấy đang ở nhà nghỉ ngơi đi, kể ra thì bề ngoài của Hướng Vãn cũng tạm được, nếu không kiếm được công việc thì có thể tìm một người tốt để gả.

kekeaiai: Bề ngoài của Vãn Vãn mà gọi là tạm được, vậy thì tất cả bạn gái lớp mình đều xấu xí sao? Còn nữa, muốn thì chính cậu tự gả đi, đừng lôi Vãn Vãn vào!

lily: Được được được, Hướng Vãn là xinh đẹp nhất, xinh như tiên nữ được chưa! Nói tí thôi mà cũng làm ầm lên. (quỳ lạy )

kekeaiai: Ơ hay! Ai đó "mèo khóc chuột" mà còn không biết xấu hổ nói tớ làm ầm lên à?

lily: Cậu nói kháy ai đấy ?

kekeiaiai: Ha hả.

Hạ phong: Được rồi, chuyện bé tí tẹo mà thôi, không phải rất bận rộn sao? Đừng ồn ào nữa.

Nhắc đến "Hướng vãn", mọi người thực ra đều có không ít lời muốn nói, nhưng nghĩ đến cô cũng ở trong nhóm chat, rất nhiều lời vẫn nhịn xuống không nói ra.

Mọi người đều đang trong kỳ thực tập nên rất bận bịu, sau khi lớp trưởng "Hạ Phong" đứng ra giảng hòa, những người khác tùy tiện nhắn vài câu rồi thi nhau offline, trong nhóm liền yên tĩnh trở lại.

——————————

Chung cư nào đó ở phụ cận thành phố H.

So với nhóm sinh viên đã bắt đầu cực khổ đi làm, Hướng Vãn giờ này mới thức dậy.

Mặc dù ngủ đủ tám tiếng, nhưng lúc này cô vẫn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nửa tựa vào đầu giường xem tin nhắn trong nhóm chat xong, tinh thần cô càng kém hơn.

Bạn học trong nhóm đều oán giận thực tập khổ thế này thế kia, nhưng Hướng Vãn lại rất hâm mộ họ, ít nhất mọi người còn có cơ thể khỏe mạnh để chịu đựng những gian khổ ấy, không như cô..

"Khụ khụ."

Thời tiết cuối mùa thu ở thành phố H, tuy buổi sáng có hơi lạnh nhưng lúc này mặt trời đã lên cao, đồng thời ở trong phòng, theo lý thì đúng là không lạnh, nhưng vừa rời khỏi chăn, sau lưng Hướng Vãn liền truyền tới luồng khí lạnh khiến cô có chút chịu không nổi, chau mày ho khan hai tiếng, cô để điện thoại xuống rồi cầm áo khoác ở mép giường lên mặc vào mới cảm thấy đỡ hơn.

Mặc xong áo khoác, cô lại mang thêm tất, lúc này mới chậm rãi đứng dậy đi xuống giường rửa mặt.

Rửa mặt xong, cô vào phòng bếp nấu hai quả trứng gà, đồng thời kiểm tra nồi chưng cách thủy đã nấu chín, giờ chỉ cần múc cháo táo đỏ ra tô nữa là chuẩn bị xong bữa sáng.

Mặc dù bữa sáng chỉ có cháo gạo táo đỏ thơm ngọt và trứng luộc, nhưng vẫn là bữa ăn khá bổ dưỡng, vậy mà Hướng Vãn lại không có khẩu vị gì, nhớ đến sức khỏe của bản thân, cô mới miễn cưỡng cầm muỗng lên bắt đầu ăn sáng.

 Cô ăn một miếng nhỏ trứng gà rồi một miếng cháo, cứ ăn như vậy chừng mười phút, trứng gà trong tay cô vẫn còn dư lại nửa cái.

Đúng lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Hướng Vãn nhìn qua, thấy mẹ gọi đến liền vội buông đồ vật trong tay, sau đó vừa cầm lấy di động nhận cuộc gọi vừa rút tờ giấy ăn lau miệng.

"Alo ---- bé ngoan à, con ăn cơm chưa?"

" Mẹ, con vừa mới ăn xong."

"Hôm nay không đi làm sao?"

" Vâng! Hôm nay con được nghỉ."

"Nghỉ cũng tốt. Con đi làm có mệt không? Cùng đồng nghiệp ở chung như thế nào?"

"Mọi chuyện đều rất suôn sẻ, sức khỏe cũng khá tốt, ba mẹ đừng lo lắng cho con..."

"Suôn sẻ là tốt rồi, ba mẹ ở nhà rất khỏe. Đúng rồi, con còn đủ tiền tiêu không?"

"Cũng đủ dùng... Tiểu Dật ở nhà có nghe lời ba mẹ không?"

"Con còn không biết tính thằng bé sao, chỉ nghe lời con nói...Đúng lúc con vừa tốt nghiệp, có thể về nhà quản thúc em ..."

Hướng Vãn biết tuy rằng ba mẹ đồng ý cho cô đi học xa, nhưng thật ra trong lòng vẫn không yên tâm, hy vọng cô có thể trở về càng sớm càng tốt.

Sau khi cúp điện thoại, Hướng Vãn cầm di động, giữa chân mày hiện lên nét ưu sầu, rất hợp với khuôn mặt mang vẻ ốm yếu, cho nên mặt cô nhìn đặc biệt trắng, nhìn vào sẽ khiến mọi người sinh lòng thương xót.

Từ nhỏ đến lớn, bởi vì tình trạng sức khỏe của cô, người nhà đã tiêu phí không ít tâm tư, thậm chí còn quan tâm cô hơn cả em trai.

Nếu có thể, Hướng Vãn thật sự không nghĩ gây thêm phiền toái cho gia đình, cho nên sau kỳ thi đại học cô mới chọn trường ở thành phố kế bên.

Trong bốn năm đại học, tuy có chút khó khăn, nhưng cô cũng coi như có thể tự chăm sóc bản thân, không cần giống như trước nữa, chuyện gì cũng phiền đến gia đình.

Cô thật sự cho rằng, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp, nhất là sau khi cô nhờ vào thành tích xuất sắc mà lọt vào danh sách đến đài truyền hình thực tập, không ngờ rằng.... Cuối cùng vẫn bị sức khỏe gây cản trở.

Ngày ngày thực tập đầu tiên, nhịp sống nhanh hơn thường ngày khiến cô có chút chịu không nổi nên đã sớm có linh cảm, nhưng bây giờ mọi chuyện thành thế này, vẫn khiến cô cảm thấy.. Thật khổ sở!

Nghĩ đến bản thân chỉ mới ở kỳ thực tập liền không kiên trì nổi, có lẽ công việc càng hết hy vọng, cuối cùng chỉ có thể trở về gây phiền toái cho gia đình, Hướng Vãn bỗng nhiên thấy hơi khó thở, cô khẽ vuốt ngực để thuận khí, đồng thời không dám để bản thân chìm đắm trong cảm xúc tiêu cực này nữa.

Hướng Vãn là trẻ sinh non, theo lời bà ngoại thì lúc cô mới sinh giống mèo con vậy, vừa nhỏ lại yếu, đến bác sĩ cũng không dám đảm bảo rằng có thể nuôi cô lớn được, chỉ dặn dò bố mẹ quan tâm chăm sóc cô nhiều hơn, người xung quanh thì âm thầm nghi ngờ, nói rằng đứa bé này chắc chắn không thể lớn được, họ thậm chí còn khuyên vợ chồng ông Hướng nhân lúc còn trẻ sinh thêm đứa nữa.

Vợ chồng ông Hướng lại không thích nghe lời này, trái lại còn cảm thấy bọn họ không thể cho con gái một sức khỏe tốt là thiếu nợ cô, vậy nên họ hết lòng hết dạ với con gái, tỉ mỉ chăm sóc cô từ bé đến bây giờ.

Hướng Vãn bệnh tật ốm yếu từ nhỏ, đi đường cũng mất nhiều thời gian hơn những đứa trẻ khác, khi cô lớn hơn chút nữa, đứa trẻ khác có thể chạy nhảy bình thường, cô thì không. Chỉ đi bộ nhiều hơn một lát mà mặt đã trắng bệch, chịu một chút mệt mỏi là có thể ngất xỉu ngay.

Điều kiện nhà họ Hướng khá tốt, vợ chồng ông Hướng đã mang con gái đến rất nhiều bệnh viện lớn từ khi cô còn nhỏ, bác sĩ cũng chuẩn đoán rằng cô bị bệnh từ trong thai, không chữa được, cuối cùng chỉ có thể tìm một thầy thuốc Đông y nổi tiếng, kê một phương thuốc từ từ bồi dưỡng.

Bồi dưỡng như vậy đến khi mười mấy tuổi, sức khỏe Hướng Vãn đã tốt hơn so với khi còn nhỏ, ít nhất sẽ không động một tí là đau đầu, thậm chí ngất xỉu.

Từ nhỏ Hướng Vãn đã là một đứa trẻ thông minh hiểu chuyện, nhưng mà con cái lớn lên luôn có suy nghĩ của chính mình, cô cảm thấy gia đình từ nhỏ đến lớn đã quan tâm cô quá nhiều, thậm chí vì vậy mà có chút coi nhẹ em trai, cho nên cô mới chọn đến học đại học ở thành phố bên cạnh.

Người nhà cô dĩ nhiên luyến tiếc, nhưng từ nhỏ cô đã ngoan ngoãn nghe lời, hiếm khi đưa ra yêu cầu gì nên bố mẹ không đành lòng từ chối, cuối cùng họ vẫn phải đồng ý. Song vì sức khỏe cô không tốt, khi ngủ không chịu được ồn ào, nếu không ngủ ngon sẽ dẫn đến đau đầu nên lúc cô học năm nhất bố mẹ đã thuê một căn hộ gần trường cho cô.

Căn hộ bao gồm hai phòng ngủ một phòng khách, phòng bếp và ban công, phòng ngủ chính là phòng của Hướng Vãn, phòng ngủ khác thì sửa sang lại thành phòng sách.

Lúc này, Hướng Vãn ngồi ở bàn ăn cân bằng cảm xúc, sau đó từ từ đứng dậy thu dọn chén đũa.

Ngoài việc không thể chịu mệt mỏi, về mặt ăn uống cô cũng phải kiêng kị nhiều, không thể uống nước đá, ăn cay, đồ ăn có gia vị nặng cũng không được đụng vào, vì vậy nếu có thể thì cô sẽ ăn ở nhà chứ không ăn thức ăn bên ngoài.

Bởi vì điều này nên cho dù người trong nhà có nuông chiều, nhưng vẫn để cô học chút tài nấu nướng, ít nhất có thể nấu cơm cho bản thân ăn.

Sau khi thu dọn xong chén đũa, Hướng Vãn liền thuận tiện quét nhà, làm xong chút chuyện này, cô bắt đầu thấy hơi khó thở.

Thật ra thì người nhà đã muốn mua cho cô một con robot lau nhà từ lâu, nhưng Hướng Vãn nghĩ đây chỉ là việc vặt, coi như làm để rèn luyện sức khỏe nên không mua.

Nghỉ ngơi một hồi rồi tiếp tục lau xong nhà, Hướng Vãn đến ngồi ở ghế mây trên ban công.

Hôm nay thời tiết khá tốt, ánh mặt chiếu vào xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu đến trên người cô khiến cơ thể ấm áp lên .

Hướng Vãn ngửa đầu, nhìn bầu trời trong xanh, cuối cùng tâm trạng mới khá hơn một chút.

Nghĩ lại thì, so với rất nhiều người trên đời này, cô đã quá may mắn, có một gia đình tốt lại không thiếu tay thiếu chân, còn có thể nhìn thấy thế giới tươi đẹp này.

Sau khi lớn lên hiểu chuyện, Hướng Vãn so với ai khác đều rõ ràng bản thân cô không chịu được mệt mỏi, vì vậy đã hình thành thói quen tự an ủi bản thân.

Thật sự không được, thì về nhà thôi, dù sao ba mẹ vĩnh viễn sẽ không ghét bỏ cô.

Sau khi tắm mình dưới ánh mặt trời, Hướng Vãn cũng suy nghĩ thông suốt, trong khoảng thời gian bốn năm đại học, cô đã trải qua cuộc sống tự lập, lần này trở về cũng coi như không quá tiếc nuối.

"Nhưng mà, sau khi trở về cũng không thể ăn bám bố mẹ, ít nhất là có thể tìm được một công việc ."

Hướng Vãn thì thầm nói khẽ, trong lòng đã bắt đầu tính toán, lấy tình trạng sức khỏe của mình, sau khi trở về có thể làm việc gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro