# chương 2.1 :))

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bố cho xe vào tầng hầm, rồi bỏ kính mắt ra. Bước xuống xe trước, tôi liền nhảy chân sáo lên bậc tam cấp dẫn đến nhà hàng. Tôi đưa hai ngón tay ra hiệu " có hai người" cho chị phục vu mặc tạp dề trắng đang cầm quyển thực đơn. Chị ấy nói " chị hiểu rồi, mời em đi lối này" và đi trước dẫn tôi đến bàn ăn, chân váy nhún bèo cứ đong đưa qua lại. Tôi ngồi yên vị ở bàn rồi bố mới bước đến cửa.
Nhà hàng không đông lắm. Bàn phía trước có hai chú mặc vét ngồi đối diện nhau, còn ở xa xa nơi chiếc bàn lớn, mấy người tóc nhuộm đủ màu đang bàn chuyện gì đó ra chiều nghiêm trọng lắm. Bố ngồi trước mặt tôi, lấy khăn lau mặt, cổ, các ngón tay thật kĩ. Tôi thấy bố già già thế nào ấy nhưng không tiện nói ra. Lây ngày mới gặp nên tự nhiên thấy lạ đủ thứ!
Chúng tôi mở quyển thực đơn để chọn món. Lúc nãy tôi chưa đói lắm vậy mà nhìn những hình ảnh trong thực đơn, tự nhiên tôi muốn ăn đủ cả.
Tôi rất thích quyển thực đơn có bao nhiêu là hình ảnh món ăn của nhà hàng. Nói sao nhỉ, nó khiến tôi có cảm giác mọi chuyện sẽ suôn sẻ. Cảm giác những gì đáng sợ hay những gì tôi đang lo nghĩ sẽ bị hút vào bóng của những món ăn đó và biến mất. Tôi chăm chú ngắm từng món, từng món trong thực đơn.
- Phục vụ có đến thì gọi cho bô hamburger kiểu Nhật, với ly bia. Còn Haru, muốn ăn gì tùy thích.́
Nói rồi bố đứng dậy.
- Đi đâu vậy ?
-Gọi điện, cho mẹ.
-sao vậy?
-Thì báo là bắt cóc mày rồi. Với lại, còn phải ra điều kiện nữa.
- Điều kiện ?
- Thì đại loại như mẹ muốn bố trả mày về thù phải làm gì. Chuyện đương nhiên mà hả.
Bói vênh mặt nói. Xem chừng trò bắt cóc vẫn sẽ tiếp tục.
- Mẹ không có nhà đâu. Hôm nay không phải ngày đi làm nên mẹ đi mua đồ giảm giá với dì Asako rồi.
Nghe vậy bói liền hầm hầm mặt ngồi xuống ghế. Tôi lại dán mắt vào quyển thực đơn lần nữa.
- Với lại, bố biết là mẹ đâu có ưng mấy trò đó. Chỉ tổ chọc giận mẹ thôi. Mà cho là bố giỡn chơi thì cũng phải biết là nhà mình đâu có tiền.
- Có ai nói đòi tiền chuộc đâu.
Chị phục vụ bàn lúc nãy đến. Sau một hồi đắn đo đã đời, tôi quyết định gọi một phần tôm chiên xù và kem bavarian tráng miệng. Chị ấy đem quyển thực đơn đi mất.
Để lại đó cho người ta cũng có mất mát gì đâu. Tôi vừa được ngắm nghía mấy món ăn lại từ đầu, vừa có chỗ để đánh trống lảng nếu trong bữa ăn, câu chuyện với bố bị đứt quãng một cách mất tự nhiên.
Chị phục vụ mặc tạp dề trắng đi rồi, bàn của hai bố con tôi cũng yên tĩnh hẳn. Tôi kẹp hai tay xương đùi, đong đưa hai chân, suy nghĩ xem nên nói chuyện gì đây. Nhưng nát óc chẳng ra đề tài nào hay ho cả. Bố cũng im lặng, nắn nắn túi tìm thuốc lá.
Rốt cuộc tôi cũng nghĩ ra chuyện vừa nói " hồi sáng dì Yuko đến..." vừa nhìn ngón tay của bố đang lấy thuốc từ trong túi ra. Ngón tay bố xương, dài, hơi đen đúa.
- Dì có rủ con đi nhưng mà mấy người bọn họ, lâu lắc à, bố biết đấy. Giỏi lắm xem quần áo cho con được một chút, sau đó nói " chờ tí" rồi biến mất tiêu luôn. Đi lòng vòng trong đó cho đã rồi quay lại cửa hàng đầu tiên. Nhiều lúc thấy oải như chạy marathon mùa thu vậy.
- Mấy cái vụ đi theo mua sắm đó, bố cũng không ưa.
Bố nói qua làn thuốc. Chị phục vụ đem bia đến. Bố cầm lấy, uống ngon lành.
- À, mà hai người bọn họ có nói sẽ mua cho con cái gì con thích nên con đã dặn trước rồi.
- Cái gì thế?
- Váy, loại hở vai, chân váy chữ A, có in hình hoa hướng dương thật to, vàng rực nữa.
- Gì mà người lớn vậy?
- Nhưng chẳng biết co không nữa. Chỉ là con nghĩ " nếu đựơc giống vậy thì hay" thôi. Có khi bói cũng không ra ấy chứ.
À á, hết chuyện để nói mất rồi. Trong lúc tôi đang có suy nghĩ xem tiếp theo sẽ nói gì thì bố lên tiếng:
- Cũng dài ngày đấy, có thấy thì bố mua cho. Với lại, mày có đem theo gì đâu đúng không, quần áo để thay, bít tất và đồ bơi nữa. Cần gì cứ nói.
Rồi bố dụi đầu thuốc lá, nói thêm bằng một giọng nhỏ hơn "không mua được đồ đắt tiền quá thôi chứ còn..."
Hamburger của bố được đêm ra trước. Bàn chúng tôi lại chìm vào im lặng khi bố ăn. Còn tôi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên kia lớp cửa kính, ánh nắng chiếu rọi khắp nơi. Mấy chiếc xe hơi nối đuôi nhau chạy ngang qua, cửa xe phản chiếu ánh mặt trời chói lóa, còn mấy đứa cỡ tuổi tôi vừa đi bộ trên vỉa hè, vừa vung vẩy túi đồ bơi. Kì nghỉ hè bắt đầu là tôi lại cảm thấy thành phố khang khác sao đó so với thường ngày, dù từ hôm qua đến giờ nó có thay đổi gì đâu. Như thể ánh nắng chói chang hơn hôm qua, hàng cây đậm màu hơn hôm qua, cả thành phố lao xao như trước ngày đi dã ngoại. Tôi nhìn bố đang húp canh xì xụp, nói :
- Vậy giờ mình đi đâu ?
- Đâu cũng được.
Bố nỏ bát canh sang một bên, nhìn tôi.
- Có nghĩa là sắp tới đây phải lẩn trốn khá lâu nên đi đâu cũng được. Ưng biển thì đi biển, lên núi cũng hay, hoặc cứ đi, đi hoài đi mãi như kiểu " đi đến nơi vô định" mà không cần lên kế hoạch trước cũng được. Có điều cứ loanh âynh ở đây thì không hay lắm, ai dám nói là sẽ không gặp mẹ chứ,đúng không ?
Đồ ăn của tôi cũng được mang ra. Bố bặm môi dõi theo hai bàn tay của chị phục vụ đang xếp đĩa. Chờ cho chị đi khuất, tôi hỏi :
- Sao phải trốn ?
-Lúc nãy đã nói rồi, là bố bắt cóc mày. Mà bắt cóc thì phải chạy trốn mọi nơi cho khỏi bị phát hiện. Không chịu nghe người khác nói chuyện gì hết , chắc ở lớp cũng bị thầy cô mắng tội lo là, không tập trung đúng không ?
- Bố mới là dai, con chán trò bắt cóc này rồi.
Tôi cố tình nói giọng lạnh lùng. Tôi còn định nói bệnh đùa dai đấy của mấy ông già nhưng thật ra không thân thiết đến mức có thể nói như vậy nên thôi.
- Đâu có đùa.
Bố nhìn vào mắt tôi, nói vậy. Vẻ mặt bố nghiêm túc đến mức tôi phải ngồi lui lại phía sau mấy xăng-ti-mét liền. Tôi nghĩ bụng " hết cách rồi, kệ, cứ đi với bố". Đương nhiên lúc đó tôi đang nghĩ là chơi trò giả bộ, mai hay mốt gì cũng đước về nhà. Cho nên tôi chẳng có ý định bảo bói mua cho cái váy hoa hướng dương dù có bắt gặp ở đâu đó. Vì chắc chắn đã có cái váy y như tôi hình dung hoặc có hơi khác một chút xíu nhưng rất dễ thương mà di Asako lựa cho tôi, đang chờ ở nhà rồi.
Không biết từ lúc nào mà nhà hàng đông khách hẳn lên. Thành ra dù bố và tôi không nói tiếng gi thì đâu đó vẫn có tiếng cười nói vang lên,̀rơi rớt khẽ khàng xuống bàn chúng tôi. Thỉnh thoảng tôi ngẩng đầu lên nhìn bói qua ly bia còn phân nửa. Bố khom lưng, cúi sát đĩa và ăn. Tư thế ăn uống đó khiến mẹ bực mình. Vậy mà bố vẫn không sửa được. Bên kia lớp chất lỏng vàng óng là khuôn mặt bố đang nhai hamburger, chăm chú như một cậu bé đang làm bài tập về nhà vậy.
Mấy đĩa không đã được dọn đi, thay vào đó là phần kem baravian dâu.
- Chắc về rồi đấy.
Bố lẩm bẩm rồi đứng dậy. Một tay cầm thìa, tôi nhìn theo dáng bố bước đi. Cái áo trắng len qua dãy bàn đầy người tới chỗ điện thoại công cộng trước quầy thu ngân. Bố cho thẻ vào máy, tay cầm ống nghe, quay lưng về phía tôi. Đột nhiên tôi thấy trống ngực tôi đập thình thịch khi thấy cái áo trắng không chú cử động kia, cứ nhử tấm lưng của một người đàn ông xa lạ. Cảm giác lo sợ, biết đâu không được về nhà thật thì sao?
- Về chưa? Mẹ ấy?
Tôi hỏi khi bố quay lại.
- Y như bố đoán, không chịu chấp nhận điều kiện. Đành chịu, xem như mày phải theo bố thôi.
Bố nói mà không hề cười.
- Điều kiện là gì vậy?
- Cái đó không nói được.
Lúc này mới thấy bói cười, lần đầy tiên đấy. Tôi thở phào, chồm người tới:
- Mẹ có nói đã mua váy cho con rồi không?
- Váy gì, có hay không cũng thế. Đằng nào mày có được về đâu.
Bố nói vậy rồi lại rút một điếu thuốc từ trong túi nhăn nhúm.
Lúc chúng tôi lên xe, mặt trời đã đỏi bóng. Nhưng bầu trời vẫn cao và trong, ánh nắng vẫn còn chói chang. Khi xe chạy khỏi bãi, tôi hỏi bố:
- Đi đâu đây?
- Đi đâu thì hay nhỉ?
Bói nói vậy rồi thôi.
Trong xe mát lạnh và im ắng. Tôi nhìn con gấu dán trên bảng đồng hồ xe và nghĩ ngợi lung tung. Nếu hỏi mấy lâu nay bố đi đâu thì kì kì sao ấy. Mà nếu hỏi bố không về nhà nữa à thì cũng có cảm giác khó chịu làm sao. Những suy nghĩ hiện lên trong đầu tôi như bị vướng một sợi chỉ mỏng nên rốt cuộc chẳng nói được gì. Bố cho băng nhạc vào máy nghe. Một bài hát vang lên, tôi không biết giai điệu đó. Nghe ồn ào, hình như nhạc tiếng anh.
-Haru muốn đi đâu? Núi,biển, suối nước nóng hay là nông trại ?
Bố lớn tiếng hỏi giữa tiếng nhạc ầm ĩ.
-Bắt buộc phải là một trong số đó sao ?
Tôi cũng hét táng hỏi lại, bố đưa điếu thuốc lên miệng.
- Ừ thì chỗ khác cũng được.
Vậy con muốn đi Masupe.
-Hả?
- Masupe, là Mark & Spencer ấy.
Mark & Spencer là trung tâm mua sắm mới tinh, cách ga gần nhà tôi mười phú đi xe điện. Mọi người gọi tắt là Masupe.
Thật tình không phải tôi muốn đến đó cho lắm nhưng nghĩ đi Masupe thì có thể về nhà nội trong ngày hôm nay.
- Là gì thế?
Bố hỏi, tôi liền giải thích Masupe cho bố nghe. Sao bố không biết đến cái Masupe noro tiếng đó nhỉ.
Cái trung tâm bách hóa to đùng, không ai là không biết, vậy mà...Thì cũng tại trước khi nó khai trương, bố đã không còn ở nhà rồi. Tôi từng đến đó với mẹ và dì Asakon trong dịp khai trương giảm giá.
- Ờ, cũng phải mua đồ mà, vậy đi thôi, Haru. Nghĩ sẵn những thứ cần thiết cho mình đi.
Bói nói rồi nhả khói thuốc lá. Trong xe mở mờ một làn khói trắng lãng đãng với một mùi gợi nhớ xa xăm.
Lúc mặt tròi chậm rãi chuyển sang màu cam thì xe đến bãi đậu của Masupe. Chúng tôi xuống xe và vào trong bằng thang máy chuyên dụng. Bố rảo bước nhanh đến nỗi tôi phải đi như đuổi theo phía sau. Cứ thế băng qua mấy quầy hàng mĩ phẩm, đồ trang sức rồi lên thang cuốn.
So với thời điểm khai trương thì trung tâm mua sắm bây giờ vắng hơn. Sàn nhà, tường trần,... mọi thứ đều trắng toát. Lên tầng hai rồi tầng ba, tôi cứ như đang thám hiểm một tòa nhà trong mơ vậy.
Bố bước khỏi thang cuốn khi đến tầng đồ dùng trẻ em.
- Cần gì nào?
Bố quay lại hỏi, ngữ điệu như thể giáo viên.
- Để xem.
Tôi vừa nói vừa đi lên trước bói, trên cái sàn nhà trắng tinh. Một thằng nhóc nhỏ xíu, đang ngồi khóc trước quầy hàng em bé. Trong góc, chắc là mẹ của nó, đang bế một em bé sơ sinh như bế một cục bông gòn trắng. Ở quầy hàng váy đầm khá vắng vẻ, có một cô né tóc dài đang cùng mẹ ngắm váy áo. Chiếc váy ren trắng có đính hạt . Hẳn là để biểu diễn piano ấy mà. Nếu tôi chịu học tập tiếp piano thì cũng được mặc kiểu váy đầm như vậy rồi. Chúng tôi đi ngang qua quầy hàng xếp đầy những đôi giày nhỏ xíu, nhỏ hơn cả tai tôi nữa. Rồi khi phát hiện thấy đĩa game điện tử bày trong một góc cửa hàng, tôi liền nhanh chân bước tới. Mấy hộp đĩa game xếp san sát trong tủ, tôi gí mũi vào lớp kính để cố tìm cái đĩa trò chơi mơ ước. Là loại game mới được phát hành vào hồi tháng tư. Bây giờ hỏi tôi cần gì thì thật sự, tôi chỉ nghĩ đến nó thôi. Tôi đã năn nỉ mẹ hai tuần liền mà mẹ chẳng mảy may động lòng.
- Kia rồi, cái đó, cái đó đó!
Tôi ngước nhìn lên bói và nói. Bố nhíu mày, nghiêm mặt :
- Không phải đến lựa quà giáng sinh đây nhóc con. Cần gì mấy thứ đó, với lại có máy đâu mà chơi!
- Ngưng ngoài nó ra con đâu cần gì. Với lại máy game thì ở nhà đã có sẵń rồi!
Bố cố tình thở dài rõ to rồi kéo tay tôi đi. Tôi ngoan ngoãn để bố kéo đến quầy hàng quần áo. Mấy cô bán hàng đồng phục tạp dề đồng thanh " kính chào quý khách ". Biết vậy, lúc nãy tôi đã bắt bố mua cái áo đầm " quý-sờ-tộc " kia rồi, vừa đẹp lại khác với thường ngày. Chứ ở đây, một cửa hàng rõ chán, nhì xem không có lấy một cái váy đầm xòe, toàn quần jeans với áo thun.
Bố đẩy nhẹ lưng tôi như thể muốn tống tôi vào bên trong.
- Tạm thời lựa chọn hai, ba cái mình thích đi.
Bố hạ giọng nói nhỏ. Tôi quay lại định hỏi thì bố nghiêm mặt, nói bằng giọng còn nhỏ hơn thế:
- Mà này,đừng có vớ mấy cái đắt tiền quá đấy.
Không còn cách nào khác, tôi đành bước vào bên trong, thử nhìn ngó mấy cửa hàng xung quanh. Liếc lại thì thấy bố đang khoanh tay, dòm chừng tôi ở cửa ra vào. Tôi lựa chọn đồ với tâm trạng bất cần, chẳng cần biết bố đang định giở trò gì, hay trò bắt cóc này sẽ kéo dài bao lâu, tới đâu cho tới luôn. Nào áo ca-rô kiểu. Nào áo thun chữ tiếng anh. Nào quần jeans. Nào quần trơn. Nào quần lửng vải mềm.
Hồi xưa, tôi đã từng đến trung tâm mua sắm với bố như thế này. Lúc đó tôi bốn tuổi. Bố dẫn tôi đến quầy đồ chơi và nói tôi lựa món nào ưng ý nhất, món nào cũng được. Bố đứng một góc chờ tôi hết lượn chỗ nay rồi sà vào chỗ khác, đắn đo phân vân cả một giờ đồng hồ. Sau đó tôi lựa chọn một con gấu thật lớn, cao hơn cả tôi và ôm nó đi gọi bố. Bố lật ngửa con gấu xem bảng giá rồi nói gần nhe khóc :" Ôi, chết tôi. Đắt quá bô không mua nổi đâu. Xin lỗi con,H́aru. Bố mghèo lắm." Bố nhìn chăm chăm đứa là tôi lúc đó đang thất vọng ghê gớm, rồi tiếp tục nói như thể đang phanh phui một bí mật lớn nào đó : " nhưng không chừng ông già Nô-en lại có thể mua được đấy ". Sáng hôm sau, đúng vậy, là sáng ngày giáng sinh, bên gối tôi nằm đã có sẵn con gấu tôi lựa. Từ đó tôi biết rằng chẳng có ông già Nô-en nào cả!
Trong lúc chọn lựa, ngắm nghía từng món đồ được treo trên giá hay nằm ngay ngắn trên kệ, tư dưng tôi thấy bực bội sao sao. Không phải vì bố không chịu ngừng cái trò bắt cóc chẳng chút hay ho này, cũng chẳng phải vì không được bố mua cho đĩa game, tóm lại tôi chẳng biết lí do tại sao, chỉ thấy cứ bực tức hậm hực trong lòng. Tôi kiểm tra giá từng món đồ thật kĩ. Định bụng sẽ mua mấy thứ dắt nhất trong tiệm dù không ưng kiểu dáng, màu sắc đi nữa, cho bố biết tay.
Và tôi lựa được 4 thứ. Toàn là những món đồ có kiểu dáng chẳng ăn nhập gì với cái giá ngất ngư   ởng của nó. 1 cái áo thun rộng thùng thình, màu sắc loè loẹt tới hoa cả mắt. 1 quần lửng dài đến đầu gối túi lắp khắp nơi và cũng rộng thùng thình. Cái quần jean lại được chắp vá bằng nhiều loại vải. Và một sơ mi một tác phẩm patchwork thất bại của mẹ. Tôi chưa từng mặc kiểu thời trang này, có nghĩa chúng là những món đồ chắc chắn mẹ sẽ chẳng bao giờ mua cho tôi. Đại khái, mẹ luôn bắt tôi mà mấy kiểu đồ con gái. Và hầu hết đều May loại vải trơn màu trầm. Mày lắm thì có kẻ caro. Mẹ nói mấy thứ màu sắc loè loẹt nổi bật là "rẻ tiền" nên chẳng bao giờ mua. Mẹ tin rằng mấy thứ an toàn mới đẳng cấp. Bất chấp cá tính của riêng từng người.
Tôi đưa ống quần cho bố, bố đem ra quầy tính tiền. Tưởng tượng mình trong mấy bộ quần áo rẻ tiền đó bực dọc trong lòng cũng nguôi nguôi.
Sau đó, bố đến quầy bán vật dụng du lịch. Bố bàn chải đánh răng khăn bột giặt dao cạo râu và ném chúng vào giỏ. Rồi bố Chọn một cái túi lớn cho mình một cái ba lô nhỏ cho tôi. Luẩn quẩn theo chân bố tôi bắt đầu chột dạ "mình tiêu rồi" . Xem ra không được về nhà thật. Dễ chừng bố sẽ dẫn tôi đi trốn ở đâu đó cũng nên. Mỗi lần cô bán hàng cầm một món đồ trong giỏ ra, quét mã hàng là trống ngực tôi lại đập thình thịch. Nhưng bố làm thế để làm gì nhỉ? Đi bắt cóc con gái mình thì có gì hay đâu. Chắc chỉ hôm nay thôi. Hôm nay sẽ ngủ ở đâu đó rồi ngày mai được về nhà ấy mà. Mở quần áo lúc nãy thằng là quà bố tặng. Tôi cứ tự an ủi mình như vậy nhưng trong lòng mỗi lúc lại thêm hồi hộp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro