Chương 314: Trận Chiến Chống Lại Hơi Ấm Hao Mòn Lý Trí Tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong bầu không khí rất khó xử đó, một phần vì chuyện xảy ra trong phòng tắm, tôi trở về phòng được chỉ định và nằm lên giường.
Hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, đặc biệt là vì sự kiện trong phòng tắm, tinh thần tôi cũng mệt mỏi nên nghĩ đến việc ngủ một giấc thật ngon.
Sau một đêm ngủ, Alice sẽ trở lại bình thường...... Tôi tin rằng chuyện như vậy sẽ xảy ra. Vì vậy, bây giờ chúng ta hãy ngủ ngon nhé.
Nghĩ đến những điều đó một cách dại dột, tôi tắt đèn trong phòng và nhắm mắt lại.
......Sau khi tôi nghĩ như vậy thì đã 2 giờ trôi qua.
T-Tôi không thể ngủ được chút nào. Tại sao? Đã 1 giờ sáng và tôi thường đi ngủ vào lúc này, và vì tôi đã đi bộ cả ngày nên cơ thể tôi chắc hẳn khá mệt mỏi...... nhưng không hiểu sao, tôi không thể ngủ được chút nào .
Không, tôi không nên nói như thể tôi đang thắc mắc lý do là gì...... Tôi hiểu rõ lý do tại sao.
Đúng vậy, ngay cả khi tôi nhắm mắt lại và cố gắng làm trống tâm trí của mình...... Cảnh tượng tôi đã thấy trước đây...... Hình ảnh Alice trần trụi như in sâu vào tâm trí tôi, và tôi không thể bình tĩnh được.
Có lẽ nào...... tôi đã tích lũy nó tệ đến thế sao? Tôi thực sự không thể nói...... không phải vậy.
Nhìn lại, chủ đề đó cũng đã xuất hiện khá nhiều trong suốt buổi hẹn hò của chúng tôi, và có lẽ tôi đã rất đau khổ về nó mà không hề nhận ra.
Khi tôi kéo tay Alice như một trò đùa và chuẩn bị đi đến khu quán trọ sau bữa trưa...... Alice hầu như không phản kháng chút nào. Có lẽ, nếu tôi kéo cô ấy nhiều hơn nữa...... với Alice......
Khoảnh khắc ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu tôi, hình ảnh cơ thể khỏa thân của Alice lại hiện lên trong tâm trí tôi...... vẫn nằm trên giường, tôi tự đấm vào má mình.
Tôi đang nghĩ cái quái gì thế này!? Alice dù có phản kháng thế nào đi nữa thì khi cô ấy nói rằng cô ấy chưa sẵn sàng cho việc đó, việc ép đặt mong muốn của bản thân lên hàng đầu là hành động kinh khủng nhất và là thiếu tôn trọng Alice!!!
Đúng vậy, chuyện này chắc chắn là vì điều đó. Đó là vì buổi hẹn hò của chúng tôi thực sự rất vui và đó là lý do tại sao những chất Dopamine và Adrenaline được cơ thể tôi tiết ra lại khiến tôi khó ngủ!
Giải phóng bản thân khỏi những suy nghĩ. Tôi sẽ thoát khỏi mọi suy nghĩ...... Vâng, tâm trí tôi bây giờ sẽ trong trẻo như bầu trời khi tôi đi ngủ.
Trong khi tôi trùm chăn lên đầu và cố gắng ngủ trong tuyệt vọng, nhưng thực tế chắc chắn là một bà chủ tàn nhẫn...... Tiếng gõ cửa dè dặt ngay sau đó khiến tôi giật mình đến mức tưởng chừng như tim mình sắp rớt ra khỏi miệng.
[......Kaito-san, anh vẫn còn thức à?]
[A-Alice? A-Anh vẫn còn thức nhưng......]
[......Em có thể vào không?]
[Hở? V-Vâng......]
Tôi nên làm gì đây!? Bản thân người đó đang ở đây sao!? B-Bình tĩnh đi, việc cô ấy đến đây chắc chắn không có ý nghĩa gì lạ cả. Cô ấy chỉ ở đây để làm gì đó. Phải, chắc chắn cô ấy vừa mới đến đây vì có việc gấp cần làm......
Một tay đặt lên ngực, cố gắng đè nén trái tim đang đập thình thịch của mình, tôi ra khỏi giường, bật đèn rồi mở khóa cửa.
[......C-Chào buổi tối......]
[..........]
Sau đó, nhìn thấy bộ dạng của Alice, tôi không nói nên lời.
Alice đang mặc một chiếc váy ngủ rộng rãi màu xanh nhạt, một chiếc áo sơ mi hơi rộng có chấm bi và quần. Trên đầu cô ấy đội một chiếc mũ hình tam giác, khá ấn tượng về nhiều mặt.
Này, Alice!? Không phải em đang quá nghiêm túc ở đây sao? Nghiêm túc mà nói, chẳng phải em quá dễ thương sao!?
Chiếc váy ngủ của cô ấy trông thật tuyệt trên mái tóc vàng gợn sóng của Alice, và có thể nhìn thấy xương quai xanh của cô ấy qua khe hở trên chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, trông dễ thương một cách kỳ lạ.
[......Kaito-san?]
[......Hahh!? Aa, không, xin lỗi. Có chuyện gì thế?]
Tôi hoàn toàn bị quyến rũ bởi vẻ ngoài của cô ấy. Alice thực sự đã lộ diện khi chỉ có hai chúng tôi, cùng với mái tóc vàng dài buông xõa và đôi mắt xanh lam...... vẻ ngoài của cô ấy trông rất chính thống và chỉn chu.
Mặc dù bản thân cô ấy thường xuyên tự gọi mình như vậy, nhưng tôi đoán sẽ không quá lời khi nói rằng cô ấy xinh đẹp.
Rất tiếc, tôi cần phải đổi mới suy nghĩ của mình. Alice đáng lẽ phải nói điều gì đó rất quan trọng bây giờ. Tôi chắc chắn rằng phải có chuyện gì đó khẩn cấp......
[......Ừmmm, "Em có thể ngủ cùng anh được hông"?]
[......Hở? Xin lỗi, em vừa nói gì thế?]
Kenayislipwidyu? Đó có phải là một loại bùa chú ma thuật nào đó không? Thật không may, với kiến thức hạn chế về ma thuật của mình, tôi không biết cô ấy đang nói về ma thuật gì......
[N-Như em đã nói, em muốn ngủ với anh, Kaito-san.]
[..............]
Rõ ràng, đó không phải là một ma thuật nào đó chưa được biết đến, nhưng nó thực sự giống như tôi đã nghe trước đây, một câu hỏi xin phép tôi được ngủ với tôi...... Điều đó thật tuyệt.
Không chờ đợi! Ở đó chẳng có gì tuyệt vời cả, phải không!? Đúng hơn là nó rất tệ...... Ngủ trên cùng một tấm nệm với Alice ăn mặc dễ thương đến chết người như vậy? Không, không, điều đó là không thể, quả nhiên, nếu tôi không từ chối ở đây, lý do của tôi sẽ là......
[......Ừmmm, em cảm thấy hơi "cô đơn"...... điều đó...... không ổn sao?]
[Không, anh không phiền. Anh cũng vừa định đi ngủ.]
......Nó không tốt. Không, điều này không thể giúp được. Ý tôi là, không đời nào tôi có thể từ chối nếu cô ấy trông cô đơn đến vậy khi hỏi điều đó.
Guhhh, k-không sao đâu. Tôi vẫn có thể chịu đựng được nó...... Lý trí của tôi vẫn chưa sụp đổ.
Căn phòng tối lờ mờ, chỉ có ánh trăng mờ nhạt lọt qua khe hở trên rèm. Trên chiếc giường đủ rộng để ngủ một mình, nhưng hơi hẹp cho hai người ngủ, tôi hiện đang nằm trong chăn và quay mặt về phía Alice.
[......Em xin lỗi. Thật ích kỷ khi hỏi anh điều này.]
[Không, nhưng đột nhiên em bị sao vậy?]
[Aaa~~ Không, ừmmm, buổi hẹn hò hôm nay...... Em thực sự đã có rất nhiều niềm vui, và vì thế...... em chỉ muốn chiều chuộng Kaito-san một chút thoy.]
[................]
Alice tung ra một đòn kết hợp một hai cú đâm, sau đó là một cú đâm thẳng...... Nụ cười bẽn lẽn của cô ấy có một sức mạnh to lớn đến nỗi tôi cảm thấy như lý trí của mình đang dần bị bào mòn.
Cố gắng hết sức để cổ vũ lý trí sắp bước vào vùng đỏ chỉ sau đòn tấn công đầu tiên của cô ấy, tôi quay sang Alice và cười gượng.
[À, đúng rồi! Kaito-san, liệu em có thể yêu cầu một cái "gối tay" được không?]
[......K-Không thành vấn đề. Đ-Đến đây đi.]
[Cảm ơn anh. Vậy xin phép......]
Tuy nhiên, cô ấy không buông tôi ra và tiếp tục tấn công.
Cảm thấy như thể sợi dây lý trí của mình đang bị cưa đi, tôi đồng ý với yêu cầu của Alice.
Sau đó, Alice vui vẻ nắm tay tôi và tựa đầu vào cánh tay tôi và tuyên bố...... V-Và mặt cô ấy thậm chí còn gần hơn trước!?
[......A-Ahaha, điều này có vẻ hơi xấu hổ phải không? Tuy nhiên, em cũng...... muốn thử điều này một lần.]
[......Không phải em nói rằng mình muốn làm mọi thứ mà bản thân khao khát sao?]
[Vâng. Và một trong số đó lại trở thành sự thật...... Đây là hạnh phúc.]
[A-A-A-Anh hiểu rồi......]
Này, đúng như anh nghĩ, em đang cố tình làm điều này phải không? Em đang cố tình phá hủy lý trí của anh phải không? Tình hình đã thực sự tồi tệ rồi, nhưng tôi cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Alice trên cánh tay tôi và hơi thở của cô ấy phả vào mặt tôi......
Sau đó, Alice và tôi đều im lặng, chúng tôi nhìn nhau trong bóng tối lờ mờ.
Nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Alice, tôi có cảm giác như mình sắp bị hút vào đó, và không hiểu sao, ánh mắt của chúng tôi càng lúc càng nóng bỏng.
[......U-Ừmmm, Kaito-san...... Em biết rằng đã khá muộn để nói điều này...... nhưng tình huống này chúng ta đang gặp phải thật xấu hổ, phải hong?]
[U-Unnn. Chắc chắn là đã khá muộn để nói điều đó......]
[......Ummm...... nếu chỉ là một nụ hôn...... ờm...... thì sẽ ổn thôi, anh biết đó?]
[......Hở?]
Tôi theo phản xạ hỏi lại lời thì thầm nhẹ nhàng của cô ấy. Alice đỏ mặt xấu hổ nhưng cô ấy vẫn nhìn tôi và tiếp tục nói.
[......Em vẫn chưa đủ can đảm để làm "điều đó" nhưng...... nếu đó là một nụ hôn...... không, ừmmm...... em muốn hôn anh.]
[......Alice.]
Tôi cảm thấy nóng đến mức đầu óc tôi như tê dại. Tôi không thể rời mắt khỏi Alice.
Mặc dù tôi đã hôn cô ấy hai lần nhưng có phải vì tình hình hiện tại mà tôi cảm thấy căng thẳng đến bất lực?
Đặt bàn tay hơi run của mình lên má Alice, tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy khi đưa mặt mình lại gần hơn.
Alice cũng không nhắm mắt mà nghiêng mặt lại gần hơn một chút để chúng tôi hôn nhau dễ dàng hơn, và sau vài giây...... môi chúng tôi chạm nhau.
[Hnnn......]
Môi của Alice mềm mại và có phần ngọt ngào. Tôi cũng có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt Alice rất rõ ràng.
Chúng tôi giữ môi mình chạm vào nhau trong vài giây, không nhận thức được điều gì khác...... Được dẫn dắt bởi hơi nóng, lưỡi tôi nhẹ nhàng chạm vào đôi môi khép kín của Alice.
[Hnnnn!?]
Khi Alice nhận ra điều này, đôi mắt cô mở to và vẻ mặt kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt.
Và ngay khi tôi nhận ra sai lầm của mình và cố gắng quay mặt đi...... Tay của Alice đưa ra sau gáy tôi, môi cô ấy mím chặt hơn trước, đồng thời...... như muốn dẫn lưỡi tôi vào, miệng cô ấy hơi mở ra.
[.....nnchuu...... aahhnn...... chyuu......]
Như thể bị hút vào, lưỡi của tôi tiến vào miệng Alice và bắt đầu di chuyển để nếm thử cảm giác ấm áp và ngọt ngào bên trong miệng cô ấy.
Lúc đầu, Alice chấp nhận lưỡi của tôi mà không có bất kỳ sự phản kháng nào nhưng...... sau một lúc, như thể được dẫn dắt bởi lưỡi của tôi, lưỡi của cô ấy bắt đầu di chuyển, và lưỡi của chúng tôi đan vào nhau và tạo ra những âm thanh ướt át.
[Hnn...... Fuuaaa...... nyuu, chyuuu, chuuuu...... fwaahh...... chyuuu......]
Chúng tôi đã trao đổi nước bọt với nhau như thế này được bao lâu rồi? Sau một... nụ hôn rất dài...... Khi tôi quay mặt đi, tôi nhìn thấy một sợi chỉ bạc giữa miệng Alice và miệng tôi.
Và rồi, khi vẻ mặt lơ đãng hiện lên trên khuôn mặt Alice, một lúc sau, cô ấy bình tĩnh lại và mặt đỏ bừng.
[......Auuuuuu.]
[E-Ermm, anh xin lỗi...... anh không thể kiềm chế được.]
Tôi không chắc liệu sự xấu hổ có đang trào dâng trong tôi hay không, nhưng khi Alice vùi khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy vào ngực tôi, tôi theo phản xạ thốt ra lời xin lỗi.
[......K-Không sao đâu...... Em đã rất ngạc nhiên nhưng...... cảm giác thật tuyệt......]
[Uuuu......]
[U-Ừmmm...... Ờm, Kaito-san.]
[U-Unnn.]
[H-Hôm nay thế là đủ rồi...... X-Xin hãy tha cho em.]
[U-Ừm, đừng lo lắng...... Anh sẽ không ép Alice làm bất cứ điều gì.]
Nhẹ nhàng ôm Alice vào lòng, tôi nhẹ nhàng nói với cô ấy để trấn an cô ấy. Lúc này, tôi cũng không quên giữ nửa thân dưới của mình cách xa cô ấy một chút.
Alice, được ôm trong vòng tay tôi, ngước nhìn tôi với đôi mắt ướt át và thì thầm nhẹ nhàng.
[......Em xin lỗi...... Em sẽ không để anh đợi lâu đâu...... Vì vậy cho đến ngày em có đủ can đảm...... xin hãy đợi...... thêm một chút nữa.]
[Unnn. Em thực sự không cần phải vội vàng đâu......]
[......Vâng. Cảm ơn anh.]
Kết thúc bằng những lời đó, Alice nhắm mắt lại và một lúc sau, bắt đầu ngủ yên bình trong khi dựa người vào tôi.
Nhìn thấy vẻ mặt hoàn toàn tin tưởng của cô ấy dành cho tôi...... Tôi lặng lẽ chuẩn bị tinh thần cho một đêm thức trắng.
Cha mẹ yêu ơi———Đây có lẽ là lần đầu tiên con gần chạm đến giới hạn lý trí của mình đến vậy. Không, đúng hơn là con thậm chí còn cảm thấy như nó hơi sụp đổ. Nhưng thôi, Alice bảo con đợi. Trên mặt cô ấy cũng có vẻ tin tưởng, như muốn nói rằng cô ấy tin con. Vậy thì, con sẽ phải vượt qua chuyện này———Trận chiến chống lại sự ấm áp đã bào mòn lý trí của con.

<Tác Note>

Đó chỉ là một nụ hôn sâu thôi, nên rất an toàn!

Và sau đó, tôi đoán là còn một vài chương nữa trong câu chuyện về Alice.

Sau đó, tôi sẽ đăng các Phụ Chương về Valentine và sau một vài chương nữa, tôi sẽ đăng phần trước Lục Vương Hội, "Arc Fear", nơi mà Shea-sama yêu thích của mọi người có thể (hoặc có thể không) đóng vai trò tích cực.

Serious-senpai: [*cạch* !?]

(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro