Chương 17: Tôi không quan tâm đến việc cùng cậu cùng nhau thân bại danh liệt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Trời đã sáng bóng, một tia nắng ban mai đánh vào người Giang Hoán, phủ một tầng kim mang lên đồng phục cảnh sát của hắn.

  Sự im lặng của Lộ Hạc Lí đã chứng minh tính xác thực của chuyện này.

  Giang Hoán vẫn bị họng súng trong Lộ Hạc Lí chỉ vào gáy, chủ động giải thích: "Sáng hôm sau khi tàu buôn lậu gặp sự cố, hòm thư của tôi nhận được một email nặc danh, tố cáo Cố Mộng Sinh cấu kết với cảnh sát, nhiều lần mua đi bán lại, buôn lậu thuốc ức chế loại M-IV trong thời gian dài. Chứng cứ cung cấp bên trong có thời gian, địa điểm, trùng khớp với hồ sơ giao dịch do Trần Minh Viễn cung cấp, cho nên tôi mới hoài nghi Cố Mộng Sinh."

  "Vừa rồi em trai tôi nói với tôi, những chất ức chế của Cố Mộng Sinh đều đưa cho anh, cậu ta có chứng cứ."

  Lộ Hạc Lí lẳng lặng đứng trong ánh nắng ban mai trong chốc lát.

  Đột nhiên, họng súng của anh nhấc lên, mũ cảnh sát của Giang Hoán bị anh đẩy xuống đất, lạnh lùng: "Giang Hoán, cậu đang uy hiếp tôi? "

  "Không phải." Giang Hoán lẳng lặng đưa lưng về phía hắn đứng, "Lúc nãy anh cũng nói, anh sẽ không nghi ngờ tôi sẽ vượt giới hạn cuối cùng của một cảnh sát, giống vậy, tôi cũng không nghi ngờ anh sẽ làm như thế. "

  Lộ Hạc Lí ngẩn ra.

  "Đội trưởng Lộ, tôi chưa bao giờ cho rằng anh có liên quan đến buôn lậu." Cảm xúc của Giang Hoán nghe có chút bất ổn, "Cho dù anh thật sự giữ thuốc ức chế loại M-IV, tôi tin anh cũng có nguyên nhân. Tôi đã tin tưởng anh vô điều kiện từ đầu đến cuối, nhưng anh có thực sự tin tưởng tôi? "

  Lộ Hạc lí chậm rãi thả súng xuống, Giang Hoán xoay người.

  Hai người đứng nghiêng về phía ánh mặt trời, kéo ra hai bóng dáng thật dài trên mặt đất.

  "Đều là hồ ly ngàn năm, cậu không nên cùng tôi chơi trò nhẫn tâm vạch trần nhau này." Lộ Hạc Lí nhìn chằm chằm hắn, "Nếu như tôi không tin cậu, sẽ không một mình đến đây, nhưng cậu thả nghi phạm đi, cậu đã phụ lòng tin tưởng của tôi. "

  "Tín nhiệm không phải không có điểm mấu chốt, Giang Hoán. Huống chi hai chúng ta không quen biết như vậy. "

  Lộ Hạc Lí trong lời nói từng chữ đâm vào tim, ngực Giang Hoán nhéo đến khó chịu, hô hấp đều có chút khó khăn.

  "Tôi không có muốn thả hắn đi, đội trưởng Lộ." Thanh âm Giang Hoán bỗng dưng run rẩy, "A Bích là con nuôi của cha tôi, nhưng tôi không ở nhà, chúng tôi đã thật lâu không gặp qua, tôi cũng không biết mỗi ngày hắn đều làm gì. Lúc chúng tôi đến nhà Thiệu Tư Niên, hắn cầm quyển ghi chép kia, đang chuẩn bị trèo cửa sổ chạy trốn. Khi chúng tôi ngăn cản hắn, hắn ta đã bắn và làm bị thương Đại Lưu và Hồ Phong, vì vậy tôi đã đuổi theo hắn tới được đây. Tôi không biết hắn và Thiệu Tư Niên có quan hệ gì, cũng không biết hắn ta có liên quan gì đến vụ án buôn lậu, tôi không có ý muốn thả hắn đi, cũng không muốn bao che cho hắn, anh chờ một chút, tôi sẽ bắt tên đố trở về..."

Giang Hoán đời này đại khái cũng không có một hơi nói nhiều như vậy, đến cuối cùng thậm chí có chút nói năng lộn xộn.

  "Vậy cậu nói cho tôi biết, " Lộ Hạc Lí tiếp cận một bước, "Tại sao cắt đứt liên lạc với lực lượng cảnh sát? "

  Giang Hoán luôn luôn ở trạng thái núi sập cũng không biến sắc, thế nhưng lúc này gân xanh nổi lên: "Lúc tôi đuổi theo xe cùng hắn qua điện thoại, hắn nói muốn gặp tôi, bảo tôi cắt đứt liên lạc rồi tới gặp hắn, bằng không sẽ đem chứng cứ trong tay công khai, đủ để..."

  Lộ Hạc Lí nhướng mày: "Đủ để cái gì? "

  Yết hầu Giang Hoán giật giật, "Đủ để cho anh thân bại danh liệt. "

  Lộ Hạc Lí nhướng mày, nhìn chằm chằm Giang Hoán: "Tôi thân bại danh liệt, liên quan gì đến cậu? Em trai cậu ruốc cuộc là không hiểu cậu đến thế nào, mới dùng tôi để uy hiếp cậu? Cậu có chắc chắn là vì lí do này, cho nên không làm theo quy định, cắt đứt thiết bị liên lạc? Chúng ta có thân quen như vậy không, hả? Giang Hoán? "

  Đối mặt với một loạt các câu hỏi ngược lại, hô hấp của Giang Hoán có chút dồn dập, vô lực phản bác.

  Lộ Hạc Lí cười lạnh một tiếng: "Vậy tại sao cậu lại kêu tôi tới đây? "

  Con ngươi Giang Hoán lóe lên, tránh đi tầm mắt Lộ Hạc Lí: "Hắn muốn gặp anh, bằng không sẽ hủy ghi chép, nhưng tôi sợ..."

  "Ngươi sợ chuyện tôi lấy thuốc ức chế là thật, để cho người bên ngoài nghe được không tốt, cho nên chỉ để cho tôi một mình đến?" Lộ Hạc Lí cảm thấy lời nói dối này của hắn rất buồn cười, từ trên xuống dưới đánh giá hắn, cực kỳ trào phúng, "Giang Hoán, cậu thật đúng là vì tôi trăm phương nghìn kế mà suy nghĩ a, hơn nữa tiếp theo tôi đều phải cảm động phát khóc, cậu có phải là em trai ruột thất lạc nhiều năm của tôi? "

  Giang Hoán bất thình lình cúi đầu xuống.

  Lộ Hạc Lí buông tay: "Nói tiếp, cậu thả nghi phạm đi cũng là vì tôi sao? À, em trai ruột? "

  "Tôi không có ý thả hắn đi." Giang Hoán nói ngắn ngủi một câu, rất gian nan, tựa hồ hao hết khí lực cùng kiêu ngạo toàn thân, "Lúc ấy tôi không kịp phản ứng, tôi thấy người anh sắp đụng phải cốt thép..."

  Tôi không thể kiểm soát, tôi không thể kiểm soát bản thân mình.

  "Ôi mẹ nó." Lộ Hạc lí cười lạnh, những lời giải thích này ở trong mắt anh không có một câu là hợp lý, quả thực hoang đường đến buồn cười, "Ông đây vào sinh ra tử nhiều năm như vậy, còn sợ mấy thanh sắt? Tôi còn cần cậu cứu sao? Cậu anh hùng như vậy, sao không thay ông đây đỡ súng chứ..."

  Nói đến đây, Lộ Hạc Lí chợt sửng sốt, nụ cười ngưng đọng trên mặt.

  Ngắn ngủi hai ngày trước, Giang Hoán quả thật ở trên thuyền buôn lậu thay anh đỡ súng, tuy rằng cái súng kia của hắn chắn không hề cần thiết, không hiểu tại sao, cùng... Hôm nay cũng giống nhau.

  Mặt trời nhú lên, ánh nắng trở nên có chút chói mắt, ánh mắt Lộ Hạc Lí có chút không mở ra được, thân ảnh Giang Hoán ở trong tầm mắt mơ hồ.

  Anh đột nhiên có chút không thấy rõ người trước mắt này.

  Giang Hoán là một người bình thường làm việc kín đáo như vậy, làm sao khắp nơi đều là sơ hở?

  Đầu óc anh rối loạn.

  Thiếu niên tên là a Bích kia, vì sao lại biết bí mật của mình và Cố Mộng Sinh?

  Thiếu niên này có quan hệ gì với Thường Minh Hách?

  Rốt cuộc là ai muốn giết lão K

  Thiệu Tư Niên, Thường Minh Hách, a Bích, thậm chí Giang Hoán trước mắt, phân biệt đóng vai trò gì trong vụ án buôn lậu?

  Giang Hoán ấp a ấp úng, che giấu che giấu, đến tột cùng đang che dấu cái gì?

  Manh mối hỗn loạn phức tạp, Lộ Hạc Lí nhất thời cũng không rõ ràng lắm. Điểm tín nhiệm trong lòng anh đối với Giang Hoán theo bản năng, cùng với một tia hảo cảm vừa mới thành lập, đều bắt đầu dao động.

  Giang Hoán nhìn ra nghi ngờ trong mắt anh, hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập: "Tôi đi bắt hắn trở về, hắn sẽ nghe tôi..."

  Lời còn chưa dứt, lại bị Lộ Hạc Lí giơ tay ngăn cản: "Quên đi, cậu đừng nói nữa. "

  Đôi mắt đào hoa rủ xuống kia, rõ ràng đều là thất vọng.

  Giang Hoán lập tức dừng lại ở đó.

  "Giang Hoán, tôi cho cậu 24 giờ, mặc kệ cậu dùng phương pháp gì, đưa em trai cậu đến đội cảnh sát." Lộ Hạc Lí xoay người đưa lưng về phía hắn, thanh âm phi thường bình tĩnh, "Nếu không tôi sẽ báo cáo cậu, lại báo cáo bản thân mình. Tôi không quan tâm đến việc cùng cậu cùng nhau thân bại danh liệt. "

  Nói xong, anh cũng không quay đầu lại rời đi.

  Giang Hoán đứng tại chỗ, sửng sốt thật lâu.

  ——

  Thiếu niên gọi a Bích kia, quả nhiên không có đuổi kịp. Hắn rất xảo quyệt và có thân thủ tốt, và khi các sĩ quan cảnh sát đuổi theo chiếc xe đó, hắn đã bỏ xe chạy trốn. Điều duy nhất còn lại là cuốn ghi chép bị ném ở tầng dưới.

  Đó là một quyển sổ ghi chép in logo của nhóm nghiên cứu đặc biệt, trên trang tiêu đề viết tên Thiệu Tư Niên, bên trong đều là một ít ghi chép nghiên cứu. Lộ Hạc Lí đại khái lật nghiêng, nhưng không hiểu được phương trình hóa học rậm rạp kia, vì thế bảo người phía dưới đưa đến văn phòng pháp y.

  Trong đội gọi điện thoại tới, hỏi đã 7 giờ 30 sáng, có thể thả Thiệu Tư Niên hay không. Lộ Hạc Lí thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Thả đi, phái hai người nhìn chằm chằm. Luôn luôn có thể cho anh ta một lần nữa để giữ trở lại. "

  Buông điện thoại xuống, các cảnh sát đang thu thập vật chứng tại hiện trường, Lộ Hạc Lí nhìn trái nhìn phải: "Giang Hoán đâu? "

  "Đội trưởng Giang đi rồi, anh cũng trở về nghỉ ngơi một chút đi." Các cảnh sát khuyên anh, "Một đêm không ngủ, thần tiên cũng không chịu nổi a. "

  Lộ Hạc Lí suy nghĩ một chút, đem việc tiếp theo an bài xong, đánh một chiếc xe, trực tiếp đến tiểu khu nhà Giang Hoán.

  anh cả ngày đều ở cùng một chỗ với Giang Hoán, cũng không cần biến thành mèo cọ cọ tin tức của hắn. Nhưng hắn muốn lợi dụng thân phận mèo con này, giám thị hành động của Giang Hoán một chút.

  Dù sao, biểu hiện của hắn đêm nay, thật sự quá khả nghi.

  Xe của Giang Hoán đậu trong sân. Lộ hạc Lí biến thành một con mèo, từng bước từ từ đi qua cửa sổ. Giang Hoán quả nhiên ở nhà, đã thay quần áo ở nhà, nhưng cũng không có ngủ ở trên giường.

  Hắn ngồi trên giường thả chân xuống thảm, cúi đầu, trông kỳ lạ.

  Trước kia trong Lộ hạc Lí nhìn thấy Giang Hoán đều là ở nơi làm việc, hắn vĩnh viễn đều là dung mạo chuẩn mực, tinh thần tràn đầy, cũng không ở trước mặt người lộ ra bộ dáng mệt mỏi, ngay cả khom lưng gù lưng cũng không có qua.

  Cảnh sát trung ương thậm chí còn có một câu nói đùa: "Trời sụp đổ, tóc đội trưởng Giang sẽ không sụp đổ. "Nhưng lúc này Giang Hoán, không chỉ tóc sụp đổ, bả vai đều sụp xuống, ngơ ngác nhìn chằm chằm mặt đất, cả người thoạt nhìn thất hồn lạc phách.

  Lộ Hạc Lí có chút kinh ngạc, lắc lắc lông mèo con bước lại gần một chút. Giang Hoán nhìn thấy con mèo đi tới, đưa tay sờ sờ đầu anh, Lộ Hạc Lí lập tức nhảy ra.

  Mẹ nó phản rồi, muốn đấm lão tử, không có cửa!

  Khi Giang Hoán giơ tay lên, Lộ hạc Lí mới phát hiện, trong tay hắn lại cầm tấm ảnh cũ kia.

  Lộ Hạc Lí nhịn không được bắt đầu tò mò về bức ảnh này. Bức ảnh này rốt cuộc bị sao vậy, buổi tối xem, ban ngày cũng xem, mỗi ngày nhìn, xem không đủ sao?

  Giang Hoán thật lâu cúi đầu, nhìn chằm chằm ảnh chụp, không nói một tiếng, trong phòng im ắng. Lộ Hạc Lí nằm sấp trong chốc lát, mí mắt bắt đầu đánh nhau.

  Đột nhiên, "lạch cạch", rất, rất nhẹ, một giọt nước mắt rơi vào bức ảnh đó.

  Lộ Hạc Lí trợn to hai mắt.

  "Lạch cạch."

  Lại là một giọt nữa.

  Lộ Hạc Lí tức giận cũng không dám lớn tiếng thở dốc, không tự chủ được lui về phía sau một bước.

  Giang Hoán...

  Khóc?!

  Giang Hoán người này, ngay cả cười cũng không biết, cư nhiên lại biết khóc?

  Không đợi Lộ Hạc Lí phản ứng lại, Giang Hoán dương người dậy, vùi mặt vào trong khuỷu tay, thế nhưng thấp giọng nức nở. Hắn tựa hồ muốn cố gắng khống chế cảm xúc của mình, cho nên thanh âm rất thấp, đứt quãng, chỉ có bả vai không ngừng co giật.

  Lộ Hạc Lí đột nhiên có chút không biết làm sao.

  Tâm nguyện cả đời của anh chính là có một ngày đánh Giang Hoán nằm sấp xuống, nhìn tên lãnh tâm lãnh mặt này ở dưới chân mình khóc rống lên, nhận thua cầu xin tha thứ.

  Nhất là hắn vừa mới vi phạm quy định phá án, thả nghi phạm trọng yếu đi, Lộ Hạc Lí trong lòng hận không thể đánh hắn một trận.

  Nhưng Giang Hoán thật sự ở trước mặt anh khóc, trong lòng anh lại không có chút cảm giác thống khoái nào. Anh thật sự không có cách nào vào lúc này nhảy dựng lên, chỉ vào Giang Hoán cười ha ha, anh thậm chí có chút hoảng hốt.

  ...... Giang Hoán sẽ khóc, sẽ ngồi một mình trên mặt đất khóc. Giống như nhận một ủy khuất thật lớn.

  Mèo con nằm sấp ở bên chân Giang Hoán không xa, trừng mắt nhìn chằm chằm hắn.

  Chẳng lẽ là lời ta vừa nói, quá nặng? Lộ Hạc Lí có chút lúng túng gãi gãi bụng.

  Giang Hoán chịu đựng một đêm, vốn đã mệt mỏi, nức nở trong chốc lát, phảng phất như cả người đều thoát lực, dựa vào chân giường từng chút từng chút nghiêng xuống, cuối cùng khom người nằm nghiêng trên thảm.

  Hắn vừa nằm xuống, độ cao liền ngang bằng với mèo con, tầm mắt vừa vặn đối diện với đôi mắt xanh tròn xoe kia.

  Ánh mắt Giang Hoán đỏ đến dọa người, lông mi thật dài ướt sũng. Hắn cùng mèo con nhìn nhau trong chốc lát, mí mắt dần dần khép lại, hơi ngoắc ngoắc tay, lẩm bẩm nói: "Mèo con, lại đây, để cho tôi ôm ấp. "

  Thanh âm của hắn hữu khí vô lực, cả người thoạt nhìn phi thường yếu ớt, phi thường cần an ủi, Lộ Hạc Lí thậm chí hoài nghi, nếu mình cự tuyệt, hắn có thể thở hổn hển tại chỗ, một mạng ô ô.

  Lộ Hạc Lí do dự một chút, cắn răng một cái: Quên đi! Dù sao lão tử bây giờ là một con mèo, Yue trong chốc lát liền trôi qua!

  Mèo con chậm rãi đứng dậy, vô cùng rối rắm từng bước tới gần Giang Hoán, cuối cùng ngồi xổm trước mặt hắn.

  Giang Hoán vươn tay, vớt mèo con, ôm vào trong ngực mình, còn đem cằm ấm áp đặt lên đỉnh đầu mèo, tựa hồ thật sự được an ủi, rất nhanh phát ra tiếng hít thở đều.

  Lộ Hạc Lí thấy hắn ngủ thiếp đi, theo bản năng nhào tới vài cái, muốn mau chóng chấm dứt tư thế hoang đường khiến người ta không thoải mái này. Đột nhiên lại nghe được Giang Hoán ở trong mộng rút mũi, thân thể còn run lên, tựa hồ còn thương tâm lợi hại. Lộ Hạc Lí mềm lòng, liền do dự một chút.

  Hai giờ trước còn đang chỉ súng về phía nhau, lúc này lại muốn ôm nhau mà ngủ. Mẹ nó, nghiệt duyên gì.

  Lộ Hạc lí vừa mắng mẹ nó trong lòng, một bên lại không chống đỡ được buồn ngủ mãnh liệt mà đến, cứ như vậy vùi ở trong khuỷu tay Giang Hoán ngủ thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro