TÔI CHỌN QUÁ KHỨ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quá khứ đi qua để lại biết bao kỉ niệm buồn vui, dù biết quá khứ có tổn thương có đau khổ, tôi vẫn muốn chọn quá khứ.

Kỉ niệm là thứ tôi không muốn buông bỏ, khoảnh khắc tươi đẹp tôi không muốn cho qua, quá khứ đã đem đến cho tôi một luồng không khí thật tuyệt vời. Kỉ niệm, không khí xưa cũ.....

Chính xác là tôi yêu cái nét đẹp thiên nhiên, con người và cảnh vật thời xưa ấy, những vẻ đẹp tuy hoang sơ nhưng đem lại cảm giác yên bình biết bao, con người thật thà chất phát, trò chuyện nô đùa cùng nhau chia sẻ những gì đã xảy ra trong một ngày, cảnh vật hoài niệm ấy đem lại cho tôi cảm giác ấm áp biết bao. Trở về hiện tại thế kỷ XXI năm 2024 cảnh vật, con người và thiên nhiên, tuy nó không tệ đi nhưng nó không còn mang lại cho tôi lại cảm giác như xưa, một cảm giác thật khó tả, cảm giác mà mọi người quây quần với nhau bên bàn cơm chỉ có vỏn vẹn hai đến ba món, tính cả nước chấm thì chắc hẳn mới là được ba món. Nhưng những món ăn tuy đơn sơ, mộc mạc ấy nó mang lại đầy ắp tiếng cười rôm rả, những sợ ấm áp từ con người với con người, và cả những chú cún, chú mèo dễ thương ngồi kế bên. Nhà tôi thời ấy, chỉ ăn cơm ở dưới đất, quây quần với nhau, đến mùa mưa là bao nhiêu tiếng cười vì vừa ăn vừa bê chén cơm ngồi xổm vì nước ngập đến trong nhà, nhưng khi ấy, tiếng cười vẫn bao quanh ngôi nhà nhỏ ấy. Tôi yêu cảm giác xưa cũ, những căn nhà tranh mái lá, hiên nhà, đồng ruộng, ôi, luồng không khí ấy, tôi muốn được trải qua một lần nữa, thật nhẹ nhàng và ấm áp.

Nhớ hồi ấy những khi tết đến, nhà tôi và các bác tôi lại quây quần lại nhà nội, nhà ngoại. Ngôi nhà lớn đó, sao mà nó vui biết bao nhiêu, những trò chơi, câu chuyện của cả một năm, anh chị em lại được xum vầy, quây quần bên nhau sau một năm dài đằng đẵng xa cách, tuy xa mặt nhưng lòng luôn hướng về một nơi đó là gia đình, những câu chúc tết, bao lì xì chỉ vỏn vẹn 5 10 nghìn đồng thôi, nhưng lại thấy phấn khích với những đồng mừng tuổi ấy. Tết thì không thể thiếu được những trò chơi như đánh bài, bầu cua, lô tô,.... thấy những món đồ chơi này không khí lại càng thêm phấn khởi, chơi không nhiều nhưng lại rất rất vui.

Hồi ấy, tiền chưa là vấn đề quá nặng nề với chúng tôi

Hiện tại, tết chỉ còn là một cái tên gọi một ngày lễ trong năm, chỉ còn là một khoảng lặng nhỏ để mọi người nghỉ ngơi, nó không còn là CÁI TẾT XUM VẦY VÀ ĐOÀN VIÊN. Xuân xa nhà, đối với biết bao người nó dần trở nên rất bình thường, hoặc chỉ là về ăn tết một mùng và đi kiếm sống tiếp. CUỘC SỐNG hai từ đè nặng lên vai những người con xa nhà, những người mẹ xa quê, những người cha cực khổ kiếm sống. Thời đại, xu hướng, luôn là thứ chèn ép, đàn áp con người chúng ta đến cùng cực. Hồi ấy, chỉ cần ở quê sáng dậy đi làm, chiều về ăn cơm nghỉ ngơi, chả cần phải lo nghĩ, phải bao nhiêu tiền MỚI LÀ ĐỦ, phải LÀM VIỆC GÌ MỚI TỐT, phải LẤY CHỒNG GIÀU,.... vô vàn việc phải LÀM, phải NGHĨ. Tôi yêu còn người xưa cũ ấy, không hiện đại, nhưng rất ấm áp, không cầu kì nhưng rất tuyệt mỹ.

Tết xưa, là cái tết ẤM NO, HẠNH PHÚC, nó không đầy đủ nhưng nó TRỌN VẸN

Qua bao nhiêu sự đổi thay từ thiên nhiên, con người và cảnh vật. Mọi thứ thay đổi đến chóng mặt, sự phát triển hiện tại rất tuyệt vời và hữu ích, nhưng nó đã cướp đi những người bạn HIỆN THỰC của tôi, cướp đi sự TRONG SÁNG của những đứa trẻ thơ, cướp đi rất nhiều rất nhiều thứ của chúng ta, và hằng ngày hằng ngày nó chiếm lĩnh hầu hết THỜI GIAN của chúng ta. Con người dần mất đi cảm xúc yêu tự nhiên, dần mất đi sự nhạy bén của chính bản thân mình, giảm dần tương tác trực tiếp giữa người với người và dần khép mình lại với thế giới rộng lớn này.

Không khí nhẹ nhàng hồi xưa cũ ấy, tuy không sa hoa, lộng lẫy như hiện tại, nhưng nó lại có những con người dễ thương, dễ mến, hòa đồng, vui vẻ. Những tình yêu dễ thương như kẹo ngọt, không giống như tình yêu chớp nhoáng như hiện tại. Tôi yêu kỉ niệm xưa cũ, TÔI CHỌN QUÁ KHỨ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro