Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Will tỉnh giấc cùng một cơn đau đầu chói mắt và cảm giác rằng có điều gì đó không đúng. Anh ở một mình, trong một căn phòng trắng, đang nằm trên một chiếc giường king - size sang trọng với những tấm chăn mềm mại. Có một chiếc tủ đầu giường bên cạnh anh, và một tủ quần áo đối diện. Không khí có phần ngột ngạt, Will có cảm giác rằng ngôi nhà này không hề có sự sống. Anh ngồi dậy và ngay lập tức ngồi lại ngay xuống để dừng lại cơn choáng váng

Anh đang ở đâu ? Chuyện gì đã xảy ra ? Anh nhớ lại một cách mơ hồ, anh được gọi đến một hiện trường vụ án mới, chiếc xe bị hỏng, Hannibal đã đón anh... Tâm trí anh khiêu vũ xung quanh những sự việc đã xảy ra. Hiện tại, anh không muốn phải giải quyết chúng, dù sao đi nữa

Không có cửa sổ và đèn chùm. Will tựa lưng lên giường, rên rỉ. Cơ thể anh bị tê liệt một cách kỳ lạ ở một vài chỗ và cảm nhận sự kỳ quặc. May mắn thay, đó chỉ là phần dưới cánh tay và đầu gối, nhưng nó đã bị loại bỏ

Anh thử nâng cánh tay phải, cố rũ bỏ cảm giác tê dại khi nhìn thấy nó. Có một đường khâu gọn gàng, sạch sẽ, mỏng manh, ngay trên cơ bắp tay. Anh cố cử động tay trái để vuốt những mũi khâu, xem liệu chúng là thật hay nếu đó là... giả hoặc thứ gì đó, nhưng cả cánh tay trái cũng không thể cử động

Đôi mắt anh co giật, triệu chứng duy nhất hiện lên trên khuôn mặt hoảng loạn và anh biết nếu nhìn xuống, anh sẽ nhìn thấy vết mô tương tự trên chân. Là hắn làm... ? Không biết phải suy nghĩ gì, những cú sốc về nó đã mang lại hiện thực cho anh

Cuộc gọi điện thoại, sự nhận thức, Hannibal đang chậm rãi đâm kim tiêm vào cánh tay anh, và hồi ức mơ hồ về một chặng đường dài, hầu như mơ màng vì mỗi giờ hoặc lâu hơn, Dr. Lecter quay trở lại với một mũi tiêm mới

Cánh cửa mở ra và đôi mắt Will bừng tỉnh. Giờ anh đã hiểu tại sao không có sự giam cầm nào trên giường. Anh hầu như không thể tập trung năng lượng để cử động cánh tay của mình một hoặc hai inch khỏi ghế sofa, chứ đừng nói là bò ra cửa, ngay cả khi muốn. Dr. Lecter đứng đó điềm tĩnh, một phần thức ăn của bánh mì, trứng và cá bên cạnh một cuộn bông băng mới và những kim tiêm

Hắn trông không hề ngạc nhiên khi Will hỏi. " Ông đã làm gì với tôi ? "

Hắn đặt chiếc khay xuống kế bên chiếc bàn cạnh giường trước khi trả lời, " không có gì xấu cả ". Đôi mắt nâu đỏ khác thường của hắn vươn lên và bắt gặp ánh mắt Will với một xúc cảm mãnh liệt mà hắn chưa bao giờ nhận thấy trước đó

" Tôi có thể thấy rõ ", Will nói với một tràng cười của mọi sự hoảng loạn. "Nhưng ông đã làm gì với tôi ? "

" Tôi biết sẽ thuận tiện để khiến cậu hơi yếu đi trong vài tháng tới hoặc lâu hơn, vậy nên trong lúc cậu ngủ tôi đã mạn phép cắt đi một số cơ mà cậu thường cần để di chuyển hiệu quả. Cậu không cần lý do để lo lắng ". Hannibal lãnh đạm nói, mặc cho gương mặt đang hoài nghi của Will. " Những vết cắt thì sạch sẽ và chúng sẽ lành lại theo thời gian "

" Và trong lúc ấy ? " Will run rẩy hỏi, cố gắng thể hiện một khuôn mặt gan dạ. " Điều gì sẽ xảy ra mà tôi lại cần phải cắt đi những cơ của mình ? "

Hannibal gửi Will một nụ cười giả tạo, quyết định bỏ qua kế hoạch của mình là một phương án tốt nhất. Những điều hắn dự định làm với anh... tốt nhất không nên đề cập đến trong lúc Will vẫn trong trạng thái dễ bị tổn thương và đang điều chỉnh. " Ở lại đây. Chúng ta sẽ tiếp tục phiên của mình và tôi sẽ chăm sóc cậu "

" Ông là kẻ giết người hàng loạt " Will nói lớn và Hannibal khẽ mỉm cười, kéo mạnh những miếng băng cũ của Will

" Tôi cũng là bạn của cậu, Will "

" Chúng ta không phải bạn bè, Dr. Lecter " Will nói một cách tàn nhẫn, biết rằng điều đó không khôn ngoan nhưng dù sao đi nữa, anh cũng cần phải nói ra. " Ông là kẻ chúng tôi đang truy lùng trong suốt thời gian này... ông là tên sát nhân "

Dr. Lecter chỉ mỉm cười, mặc dù có lẽ hắn có thể nhận thấy một dấu hiệu đau đớn trước sự hung dữ của Will. "Thế nhưng, tôi bây giờ là người chăm sóc duy nhất của cậu. Chúng ta ở đây một mình, hàng trăm dặm khỏi bất kỳ sự văn minh nào, và tôi là cơ hội duy nhất của cậu để sống sót"

Will nhướn cằm. " Jack Crawford sẽ tìm ông. Giờ ông ấy đã biết người mà ông ấy đang tìm kiếm "

Hannibal cười lớn, thưởng thức sự ngây thơ của Will và trông thấy vẻ tự tin dần rời khỏi khuôn mặt. " Jack Crawford đã dành hai năm đến những bữa tiệc tối tại nhà và tìm kiếm tôi, Will. Ông ta không giỏi như cậu nghĩ và chúng ta không ở đâu gần nơi mà ông ta có thể tìm thấy "

Hannibal nhận thấy bản thân đang vạch một bàn tay âu yếm trên đùi Will, gần nơi hắn cắt và vờ như chỉ để kiểm tra vết thương. Wll không hề nao núng, điều đó có nghĩa anh không biết về những kế hoạch mà Hannibal đã dành sẵn cho mình. Ý nghĩa chỉ khiến hắn hạnh phúc hơn

Giọng hắn trở nên nhẹ nhàng và trầm lắng. "Tất cả những năm dành ra để tránh việc giết chóc và tôi đã có khá nhiều thời gian rảnh rỗi. Tôi tìm thấy nơi xinh xắn này, sở hữu bởi một kẻ ẩn dật giàu có. Ông ta đưa tôi chùm chìa khóa và tôi biến ông ta thành một cái bánh ". Hắn thoáng chốc thích thú với cái nhìn sốc và vẻ lắng đọng tuyệt vọng len lỏi trên khuôn mặt Will. " Chúng ta đang ở vùng Canada hoang dã, cách bốn giờ từ biên giới Hoa Kỳ. Tôi có đủ tài sản để duy trì cho chúng ta mãi mãi và chúng ta có tất cả thời gian trên thế giới này "

" Tại - " Will hắng giọng, cái nhìn của nỗi sợ hãi vượt qua sự phẫn nộ. " Tại sao ông lại muốn điều đó? "

Hannibal lại mỉm cười. " Tôi nghĩ, nó sẽ dành cho cuộc thảo luận vào lần sau ". Hắn dịu lại khi xem xét nỗi sợ trên gương mặt Will. " Không cần phải sợ hãi, bạn của tôi. Tôi không bao giờ có ý định ăn cậu. Điều đó dành cho... một đám người nhỏ bé hơn. Tôi đã có sẵn những kế hoạch dành cho cậu ". Ánh nhìn hắn trao anh, khiến Will rùng mình

Hắn cúi xuống và đặt một nụ hôn lên đầu Will, hơi nán lại một chút. " Ăn đi, nếu cậu có thể và có cảm giác ngon miệng. Chúng ta có nhiều việc phải làm, nhưng may mắn là chúng ta có rất nhiều thời gian. Tôi sẽ gặp cậu sau vài giờ nữa ". Hắn thu gom thiết bị y tế và để lại Will trông đông cứng, đang nhìn chằm chằm vào hắn từ trên giường, khuôn mặt anh là một vẻ đau đớn, hỗn loạn cùng sợ hãi

Anh nhìn xung quanh hắn và cảm nhận rõ rệt mọi thứ Hannibal nói là sự thật. Anh cô độc ở đây cùng hắn, phải phụ thuộc vào hắn... nhưng nó sẽ không luôn như vậy, anh thề rằng

Cuối cùng, Will sẽ lấy lại sức lực của mình và Hannibal sẽ phạm phải sai lầm

Không phải là mãi mãi, Will tự dối lòng, mình sẽ thoát khỏi đây một ngày nào đó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro