Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tội phạm bị cảnh sát bắt được, Tô Vân Cảnh cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng còn tâm trạng của Phó Hàn Chu mấy ngày nay đều rất tệ, nói đúng hơn là từ đêm hôm đó về sau, nỗi muộn phiền của cậu càng thêm tệ.

Tô Vân Cảnh nghĩ bụng thứ bảy tuần này sẽ dẫn Phó Hàn Chu đi ra ngoài chơi cho khuây khỏa.

Sau khi tội phạm bị cảnh sát bắt được, Tô Vân Cảnh cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng còn tâm trạng của Phó Hàn Chu mấy ngày nay đều rất tệ, nói đúng hơn là từ đêm hôm đó về sau, nỗi muộn phiền của cậu càng thêm tệ.

Tô Vân Cảnh nghĩ bụng thứ bảy tuần này sẽ dẫn Phó Hàn Chu đi ra ngoài chơi cho khuây khỏa.

Trước khi sự cố bất ngờ này xảy ra, thì vào hai ngày nghỉ bọn họ thường là sẽ ở nhà học tập. Sau khi chuyện phát sinh, vì lý do an toàn nên cả hai cũng ngày càng ít đi ra ngoài hơn.

Sáng ngày thứ bảy, Tô Vân Cảnh lập tức đào cái tên vẫn còn vùi mình trong chăn ra, đạp xe đạp đi ra ngoài vui chơi giải trí.

Mấy hôm trước vừa có một đợt tuyết nhỏ, hai ngày nay nhiệt độ cũng bắt đầu thấp dần, thể chất Phó Hàn Chu thì lại khá đặc biệt, tay chân lạnh như băng khó có thể ủ ấm ngay được.

Lúc đi ngang qua một shop quà tặng, Tô Vân Cảnh trông thấy bên trong tiệm có bán túi sưởi ấm sạc điện, bèn đi vào tiệm mua cho Phó Hàn Chu một cái.

Trong tiệm bày rất nhiều món đồ rất sáng tạo và cả trang sức, hình dạng cái nào cũng rất đáng yêu, chúng khiến cho Tô Vân Cảnh nhớ đến lúc cậu học cấp ba, mấy học sinh nữ trong trường đều rất thích tặng cho nhau mấy thứ đồ kiểu này.

“Cậu muốn mua gì khác nữa không?” Tô Vân Cảnh hỏi nhóc cool ngầu.

Phó Hàn Chu chẳng mấy hứng thú với những thứ đồ chơi lòe loẹt này, đi theo sau lưng Tô Vân Cảnh với vẻ không quá hăng hái.

Trên quầy bày một hàng gấu nhồi bông con, một con gấu lông trắng trong số đó mặc một chiếc váy lụa nhỏ, trên đầu còn gắn thêm một cái nơ con bướm.

Tô Vân Cảnh đi đến cầm lấy con gấu kia, khẽ bật cười: “Chu Chu này, tí nữa cậu mua một con gấu đi, sẵn thành đôi với con gấu lớn của cậu luôn.”

Chú gấu thẳng nam thích mặc đồ ngủ x Công chúa bé nhỏ áo váy bồng bềnh.

Phó Hàn Chu nhấc đôi mắt phượng xinh đẹp của mình lên nhìn qua, cầm lấy con gấu bông trên kệ mặc chiếc áo đan bằng len màu xanh da trời, vừa nhìn qua thấy nó là gấu đực liền cầm xuống.

“Lấy cái này.” Cậu nói.

Tô Vân Cảnh kinh ngạc nhìn Phó Hàn Chu, cậu chỉ muốn trêu nhóc cool ngầu chút thôi, không ngờ là cậu sẽ thực sự mua một con đem về.

Cuối cùng, Tô Vân Cảnh cầm một cái túi sưởi ấm sạc điện cùng một con gấu đực cỡ chiếc gối ôm đến quầy đằng trước trả tiền.

Mua một con gấu rồi mà tâm trạng Phó Hàn Chu cũng chẳng thấy chuyển biến tốt hơn. Cậu ngồi yên sau xe đạp mà chẳng nói lấy một lời.

Cậu ôm con gấu, cằm gác lên đầu nó, gió lạnh lùa qua một cái khiến làn da trắng vốn lạnh lẽo càng hệt như tuyết ngày đông.

Lúc đi lên cung đường dốc, Tô Vân Cảnh phải tốn nhiều sức để đạp xe hơn.

Phó Hàn Chu bèn nhảy xuống khỏi xe đạp, đẩy cậu lên khỏi con dốc.

Lúc chuẩn bị xuống dốc, Tô Vân Cảnh lại nói với Phó Hàn Chu: “Ngồi yên đấy, tôi tăng tốc đây.”

Tô Vân Cảnh gập phần thân trên mình lại một chút, cơ thịt phần lưng cậu thít chặt, phần eo cũng được phác họa ra một đường cong gầy gò gãy gọn.

Lúc xe lao xuống, tốc độ sẽ nhanh hơn, đã vậy cậu còn tăng tốc nữa.

Nơi bánh xe lăn qua đều cuốn theo đống lá cây bay phấp phới.

Gió táp gào thét bên tai, chiếc áo choàng dài màu da lạc đà trên người Tô Vân Cảnh cũng bị gió thổi phần phật, cứ như ngay giây sau đó cậu sẽ cưỡi gió mà đi.

Đồng tử Phó Hàn Chu co lại, trong lòng bỗng dấy lên một nỗi sợ hãi không sao kìm nén.

Phó Hàn Chu bất ngờ ôm lấy Tô Vân Cảnh, hai cánh tay ôm siết lấy vòng eo cậu.

Tô Vân Cảnh bị Phó Hàn Chu siết chặt đến mức gần như chẳng thể thở nổi, cậu bèn thắng xe lại, quay đầu hỏi han: “Cậu sao thế?”

Phó Hàn Chu ôm rịt Tô Vân Cảnh, con gấu vốn đang ôm trong tay giờ đã rơi xuống đất mà cậu chẳng buồn để ý, hàng lông mi dài mảnh cụp xuống.

Tô Vân Cảnh biết cậu lại phát bệnh, bèn xoa xoa phần gáy bằng phẳng bóng loáng kia, âm thầm an ủi cậu.

Đến tận bây giờ Tô Vân Cảnh vẫn chưa từng thăm dò thử quy luật phát bệnh của nhóc cool ngầu, nên không biết khi nào khi tâm trạng cậu sẽ xuống đến cùng cực như thế này.

Tác giả của “Ánh sao lấp lánh” không hề viết cụ thể Phó Hàn Chu bệnh tâm lý như thế nào, chỉ bảo đây là di truyền nhiều đời của dòng họ.

Tô Vân Cảnh cảm giác một vài triệu chứng khi phát bệnh của cậu giống như chứng trầm cảm, như tâm trạng đột nhiên xuống rất thấp, hoặc là lập tức vỡ òa, sụp đổ.

Nhưng những lúc nhóc cool ngầu bình thường thì hoàn toàn không nhìn ra được cậu có vấn đề, lúc dỗ dành cậu thì tâm trạng Phó Hàn Chu cũng sẽ rất vui vẻ, thậm chí Phó Hàn Chu còn là người rất dễ dỗ.

“Có phải tối hôm qua ngủ không ngon không?” Tô Vân Cảnh khẽ khàng “vuốt lông” cậu: “Hay tối nay hai chúng mình ngủ chung đi?”

Nỗi đau buồn tiêu cực hệt như một ngọn lửa đốt cháy toàn thân Phó Hàn Chu, khiến cậu nảy sinh một thứ xúc cảm buồn bã chán ghét chính bản thân mình cực kỳ biến thái.

Tâm trạng cậu rất tệ, tệ kinh khủng khiếp.

Nhưng những lời nói kỳ lạ kia của Tô Vân Cảnh đã ve vuốt lấy phần muộn phiền tiêu cực của cậu. Đuôi mắt Phó Hàn Chu hơi nhếch lên, ánh mắt nhìn Tô Vân Cảnh quyến luyến vô cùng.

Cậu lại vùi đầu mình ở chỗ hõm cổ của Tô Vân Cảnh, khẽ khàng “Ừm” một tiếng, giọng điệu cuối cùng cũng nhuốm chút mừng vui.

Cuối cùng Phó Hàn Chu cũng lên tinh thần, trên đường về, là Phó Hàn Chu đạp xe đèo Tô Vân Cảnh.

Lúc sắp đến gần khu nhà, bỗng dưng Phó Hàn Chu tấp vào trước một siêu thị cỡ vừa gần đấy.

Trước cửa siêu thị đang tiến hành hoạt động bán giảm giá sô cô la, tấm biển quảng cáo viết một dòng chữ màu hồng: “Rung động con tim – mềm mại hạnh phúc.”

Phó Hàn Chu đi qua mua mấy hộp socola mềm của hãng.

Tô Vân Cảnh tưởng là Phó Hàn Chu muốn ăn socola, có dè đâu nhóc cool ngầu lại nhìn chằm chằm cậu, một khi cậu mở miệng sẽ lập tức nhét vào miệng cậu một miếng socola.

Bị nhét đến thanh socola thứ ba, cuối cùng Tô Vân Cảnh cũng nhịn hết nổi rồi: “Cậu không ăn thì mua làm gì vậy hả?”

Phó Hàn Chu chẳng ừ hử gì, tiếp tục đút cho Tô Vân Cảnh một miếng nữa.

Tô Vân Cảnh: …

Đến tối, Phó Hàn Chu ôm lấy gối của mình chui vào trong chăn Tô Vân Cảnh.

Giường mà Văn Hoài Sơn mua cho hai người họ rộng hơn nhiều so với chiếc giường tiêu chuẩn trong ký túc xá, nhưng hai thiếu niên ngủ cùng thì vẫn hơi gò ép.

Chăn cho mùa đông lại còn dày, nên hai người họ chỉ đành ngủ chung một chiếc chăn.

Nhưng vì Phó Hàn Chu sợ lạnh nên Tô Vân Cảnh sẽ đắp thêm cho cậu thêm một lớp mền nữa.

Cái giường ngủ đầy ụ đồ, lật người thôi cũng sẽ đụng vào cánh tay người kia.

Người Tô Vân Cảnh ấm áp dễ chịu, nên Phó Hàn Chu rất thích dính chặt lấy cậu mà ngủ.

Phó Hàn Chu nằm nghiêng, nhìn hình dáng Tô Vân Cảnh chìm trong bóng tối, cất tiếng: “Cậu có nghĩ đến sau này, cậu sẽ đi cùng tôi không?”

Tô Vân Cảnh nghĩ ngợi, cậu vẫn luôn mong mỏi việc đến học đại học Thủ đô, là bởi vì trường đại học này có mở ngành tâm lý học.

Đại học Thủ đô cũng là nơi giảng dạy kiến thức về ngành tâm lý học sớm nhất, nên tính chuyên môn hay tiêu chuẩn đều có một trình độ nhất định rồi.

“Nếu như cậu muốn học lại một năm, hai đứa mình sẽ cùng nhau thi vào đại học Thủ đô. Tôi học tâm lý, cậu theo quản trị, mà tất nhiên là cậu cũng có thể chọn những chuyên ngành khác.”

Còn chuyện mai này, Tô Vân Cảnh cũng không nghĩ tới nữa.

Dựa theo tiến trình của tiểu thuyết, tương lai Phó Hàn Chu sẽ là một minh tinh. Cậu vốn chỉ là tay ngang gia nhập, về sau lại bất ngờ hot bứt phá trong showbiz.

Dựa vào giá trị nhan sắc cao ngút, cùng với gia thế phi phàm, vừa nhập cuộc đã biến thành đỉnh lưu, fan trung thành cực kỳ nhiều.

Theo như lời của các fan, thì Phó Hàn Chu chính là một vì sao sáng, một vị công tử thanh liêm duy nhất không thể o ép được trong showbiz này.

Bởi vì người ta là con nhà siêu giàu, là quý công tử hàng thật giá thật.

Dù sau này Phó Hàn Chu có thật sự trở thành minh tinh hay không, với Tô Vân Cảnh mà nói, học nhiều cũng chẳng chết ai, lỡ như cậu quay về nhà thừa kế đống tài sản kếch xù nghìn tỷ thì sao.

Cho nên học quản trị không phải ý tệ, mà nếu như Phó Hàn Chu không thấy hứng thú, cậu cũng có thể học ngành khác.

Dù sao dù cho cậu có thừa kế sự nghiệp của Trần Niên Ôn hay không, thì đều đã ăn đứt cuộc đời của bao người rồi.

Phó Hàn Chu: “Cậu học ngành này là vì muốn chữa bệnh cho tôi à?”

Tô Vân Cảnh không nghe ra sự bài xích từ trong giọng điệu của Phó Hàn Chu, cậu ăn ngay nói thật: “Lúc nào cậu cũng nhìn thấy sâu bọ các thứ, còn vốn hay gặp ác mộng. Tôi muốn thử xem có biện pháp nào giải quyết vấn đề này không.”

Dù là bác sĩ Đông y hay Tây y, hay bác sĩ tâm lý thì đều luôn lẩn tránh việc khám chữa bệnh cho người thân của mình.

Tô Vân Cảnh cũng không muốn xem mình như bác sĩ tâm lý của riêng Phó Hàn Chu, nhưng ít nhất sau khi học xong, cậu cũng có thể phân tích trạng thái tâm lý của Phó Hàn Chu tốt hơn.

“Được.” Phó Hàn Chu cụp mắt, sâu trong lòng có một hồ nước theo làn gió xuân mà gợn sóng: “Tôi chờ cậu chữa bệnh cho tôi.”

Thấy nhóc cool ngầu không ngại bác sĩ, cũng không bài xích việc người khác cảm thấy tinh thần cậu có một ít vấn đề, bấy giờ Tô Vân Cảnh thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra, người mà Phó Hàn Chu không ngại chỉ có Tô Vân Cảnh mà thôi, cậu thích việc Tô Vân Cảnh để tâm đến mình.

Càng thích hơn mỗi khi Tô Vân Cảnh hoạch định tương lai của cậu đều có mặt Phó Hàn Chu. Nó khiến Phó Hàn Chu có một cảm giác rất đỗi an toàn.

Đồng thời lại có đôi phần sợ hãi.

Cậu muốn cắt trái tim mình ra cho Tô Vân Cảnh nhìn xem, nhưng rồi lại sợ khi Tô Vân Cảnh nhìn thấy mặt máu lạnh hung ác trong cậu thì sẽ bị dọa cho sợ hãi, sẽ thất vọng, và rồi sẽ muốn rời xa cậu.

Cho nên Phó Hàn Chu chỉ có thể dè dặt giấu đi, bởi vì cậu vô cùng thích người trước mặt này.

Phó Hàn Chu ôm lấy Tô Vân Cảnh đã vào giấc, muốn chôn mình vào sâu thật sâu trong cơ thể cậu.

Có vẻ như Tô Vân Cảnh bị ôm hơi khó chịu, đầu lông mày chau lại mãi, có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.

Phó Hàn Chu bèn thả cậu ra.

Tô Vân Cảnh được tự do trở mình một cái, đưa lưng về phía Phó Hàn Chu, mặt đối diện với tường.

Chờ sau khi Tô Vân Cảnh đã ngủ say, lúc này Phó Hàn Chu mới dán vào sau lưng Tô Vân Cảnh.

Trán cậu cụng vào gáy Tô Vân Cảnh, khẽ khàng ngửi lấy mùi hương sạch sẽ, nhẹ nhàng, khoan khoái trên người Tô Vân Cảnh. Trong lòng lại nảy sinh vô vàn ý tưởng u ám.

Muốn chiếm hữu cậu.

Muốn chiếm hữu một mình cậu, không để bất kỳ ai nhìn thấy cả.

Thực ra tối hôm ấy, cậu đâu hề gặp ác mộng gì, cậu chỉ lừa Tô Vân Cảnh thôi.

Cậu hôn lấy Tô Vân Cảnh trong vô thức, rồi khi cậu dựa lên người Tô Vân Cảnh như thường ngày, Tô Vân Cảnh rõ ràng rất mất tự nhiên.

Phó Hàn Chu chỉ đành lừa Tô Vân Cảnh rằng mình gặp ác mộng, lúc đó Tô Vân Cảnh mới không hoang mang nữa. Chuyện này cứ thế được che giấu đi.

Nhưng trong tích tắc ấy, Phó Hàn Chu thật sự rất khó chịu, và hoảng sợ, bởi vì sự thân thiết giữa họ dường như có một khoảng cách.

Mà khi vượt rào khoảng cách ấy, Tô Vân Cảnh sẽ lập tức mất tự nhiên.

Càng ngày càng nhiều ý tưởng u tối trỗi dậy, nỗi hung ác trong cơ thể Phó Hàn Chu sôi trào. Cậu cắn chặt hàm răng, đôi đồng tử lại bắt đầu xuất hiện một lớp sương mù dày đậm, đuôi mắt cũng có chút ẩm ướt phủ lên.

Phó Hàn Chu cạ cạ vào đuôi tóc Tô Vân Cảnh, trong lòng vừa tủi thân, vừa nghẹn ứ nỗi sốt ruột.

Sự “Thích” của hai người họ dường như không giống nhau.

Nỗi ưu phiền của Phó Hàn Chu càng nặng nề hơn, sáng hôm sau lại lặng thinh chẳng nói năng gì.

Tô Vân Cảnh chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra với nhóc cool ngầu nữa. Tối ngày hôm qua còn tốt lắm mà, tỉnh dậy lại thành ra như thế này đây.

Vào tiết tự học buổi sáng, Phó Hàn Chu nằm nhoài ra bàn, trong ngực ôm lấy túi sưởi ấm sạc điện, tâm trạng còn đang rất tệ mà vẫn ở đây đọc tác phẩm cổ, trông vừa ngoan ngoãn vừa đáng thương.

Tô Vân Cảnh cũng muốn tụt mood theo luôn.

Kết thúc tiết tự học buổi sáng, lúc Tô Vân Cảnh đang sửa sang lại đống tài liệu học tập thì Phó Hàn Chu lại đột nhiên vươn tay tới, đụng lấy mu bàn tay cậu.

Tô Vân Cảnh ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Hửm?”

Phó Hàn Chu chẳng nói chẳng rằng, lại dùng tay đụng cậu cái nữa.

Ngón tay thon dài mang theo hơi lạnh buốt, quét qua mu bàn tay Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh bỗng sực tỉnh, hỏi Phó Hàn Chu: “Túi sưởi không ấm hả?”

Tô Vân Cảnh sờ thử qua, đúng là không hề ấm: “Trong lớp không có ổ cắm, lát nữa tụi mình đến phòng y tế sạc điện đi.”

Phó Hàn Chu nằm trên bàn, gương mặt tinh xảo rất tĩnh lặng, trông ngoan ngoãn hợp mắt người vô cùng, có điều cậu lại đang lặng lẽ luồn tay vào trong vạt áo của Tô Vân Cảnh.

Cách một lớp áo giữ ấm, nhiệt độ cơ thể của Tô Vân Cảnh tản ra, Phó Hàn Chu thoải mái đến mức híp mắt lại.

Nhìn thấy Phó Hàn Chu biến mình thành một cái túi sưởi ấm, Tô Vân Cảnh đảo mắt: “Phí của tôi đắt lắm đó, cậu trả không nổi đâu.”

Phó Hàn Chu chỉ cho một bàn tay vào, tay kia thì móc ra một thanh socola đặt lên bàn, chầm chậm đưa cho Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh khinh thường: “Có cái này thôi hả?”

Phó Hàn Chu lại đưa thêm một thanh nữa.

Tô Vân Cảnh: “A!”

Phó Hàn Chu lấy ra một ly Hương Phiêu Phiêu* từ trong hộc bàn.

(*: Hãng trà của Trung Quốc)

Lần này thì Tô Vân Cảnh đã không kiềm được nữa rồi, cười toe toét: “Cậu mua hồi nào thế?”

Đôi mắt Phó Hàn Chu cũng mang theo ý cười: “Lúc cậu không thấy.”

Tô Vân Cảnh lấy đi đồ hối lộ của nhóc cool ngầu, ngầm cho phép hành vi sưởi ấm của cậu.

Tô Vân Cảnh cúi đầu sửa soạn tiếp đống tài liệu học tập, không ngờ được tay nhóc cool ngầu vừa mới sưởi ấm được một lúc đã lần tiếp vào trong áo giữ nhiệt.

Sờ lên lớp giữ nhiệt thì chỉ đơn giản là ấm thôi, nhưng sờ lên da Tô Vân Cảnh thì lại là lửa nóng, đốt cháy tay Phó Hàn Chu nóng hôi hổi.

Cậu khát khao nhiệt độ ấy, ngón tay thon dài của Phó Hàn Chu nắm chặt hông Tô Vân Cảnh.

Tay Phó Hàn Chu rất ấm, nhưng phần cổ tay cậu lại hệt như một miếng ngọc lạnh buốt, khiến Tô Vân Cảnh xuýt xoa một cái.

“Nè, hơi quá rồi đó.” Tô Vân Cảnh lại đá vào ghế Phó Hàn Chu lần nữa.

Phó Hàn Chu không nhìn Tô Vân Cảnh, mặt vùi vào trong cánh tay truyền ra một tiếng cười khẽ.

Mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt của cậu, nhưng vẫn trông thấy khóe môi nhoẻn lên kia.

Tay cậu lại nhích thêm một chút, đầu ngón tay trỏ vô tình lướt qua viên thịt be bé trước ngực Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh bất ngờ không kịp đề phòng, cả người cậu run bắn lên như bị giật điện.

Phản ứng kỳ lạ này của Tô Vân Cảnh khiến Phó Hàn Chu ngước mắt quay sang, đôi đồng tử đen nhánh không thể nhìn thấu.

Bị nhìn chăm chú như thế khiến hai tai Tô Vân Cảnh như muốn bốc cháy.

Bởi vì cậu cũng cảm thấy phản ứng này có gì đó hơi bị sai, không đàn ông chút nào.

“Thích chơi chứ gì?” Tô Vân Cảnh ngượng chín mặt bèn giả vờ nổi giận.

Cậu đứng dậy, ép Phó Hàn Chu ra mép bàn, quỳ gối chặn ngay sau lưng Phó Hàn Chu.

Sau khi cố định được Phó Hàn Chu rồi, Tô Vân Cảnh bắt đầu từ phía sau cù cậu: “Còn chơi nữa không hả?”

Phó Hàn Chu cong lại như một con tôm, ánh mắt chan chứa ý cười vui vẻ, cậu ngã tới ngã lui giãy giụa.

Có mấy lần nhột quá không nhịn được, hai cánh môi khẽ hé ra, bật cười một, hai tiếng.

Bạn cùng lớp ai nấy đều nghiêng đầu nhìn về phía Phó Hàn Chu và Tô Vân Cảnh.

Hai người con trai đùa giỡn với nhau là chuyện rất bình thường, học sinh nam lớp họ cũng thường xuyên chơi tấn công từ sau lưng thế này.

——————————————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro