Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi làm spa xong, vẫn còn một khoảng thời gian trước khi đến bữa tối, Đường Vệ xúi giục mọi người đánh thêm mấy trận đấu mà chỉ có mình cậu ta quan tâm tới kết quả thắng thua.

Tham gia thi đấu với đám người có cảm giác quá kém, sự nhiệt tình của Đường Vệ đã giảm đi đáng kể, cậu ta cáu kỉnh nói: “Mấy người có thể nghiêm túc hơn được không? Có chút căng thẳng với hưng phấn nào của thể thao không thế?”

Tô Vân Cảnh không có căng thẳng hưng phấn của thể thao, cậu chỉ buồn ngủ.

Sau khi ngâm mình trong suối nước nóng rồi đi làm spa hàm lượng kỹ thuật thấp, toàn thân Tô Vân Cảnh uể oải vô cùng, cậu hoàn toàn không muốn vận động chút nào.

Đầu gối của Phó Hàn Chu được phủ bởi một chiếc chăn lông thủ công, nếu không phải có Tô Vân Cảnh ở đó thì chắc hẳn cậu sẽ không đồng ý với yêu cầu lập nhóm chơi trò chơi của Đường Vệ.

Lâm Liệt mân mê Phantom 1, trong lúc cực kỳ bận rộn như vậy mới đáp Đường Vệ được một câu: “Ngoan, tự mình chơi đi, anh bây giờ không có thời gian trông trẻ con đâu.”

(*Phantom 1: viết tắt của Phantom I 108dB là loa bluetooth sang trọng, đẳng cấp đến từ thương hiệu Devialet)

“Ngoan cái bà mẹ cậu, trông trẻ con mẹ cậu.”

Thù mới hận cũ Đường Vệ cộng tất lại, cậu ta muốn nẫng tay trên chiếc Phantom 1 trong tay Lâm Liệt.

Kết quả cho cái việc kích động tâm trạng chính là cậu ta đã không cẩn thận mà làm đổ đồ uống bên cạnh rớt nước vào quần của Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh còn đang mặc bộ đồ ngủ do khách sạn cung cấp, vải lanh, rộng rãi và thoải mái.

Đồ uống đó văng rớt vào người, gần bắp đùi bị ướt, vết hằn do nước để lại thấm đẫm một mảng.

Chất liệu vải lanh một khi dính nước thì sẽ dính chặt vào cơ thể, bắp đùi lạnh lẽo, người không biết còn tưởng rằng Tô Vân Cảnh tiểu ướt cả quần.

“Tôi không cố ý đâu.” Đường Vệ cũng không ngờ cậu ta lại lỡ tay làm ngộ thương người vô tội, cậu ta rút vài cái khăn giấy định bụng đưa cho Tô Vân Cảnh lau.

Tay cậu ta còn chưa chạm được tới Tô Vân Cảnh thì đã bị Phó Hàn Chu chặn lại.

Đường Vệ không hiểu ra làm sao, ngẩng đầu lên nhìn Phó Hàn Chu thì lại thấy vẻ mặt thâm trầm, vẻ mặt lạnh lùng như nhìn người lạ.

Đường Vệ:???

Phó Hàn Chu buông Đường Vệ ra, cậu quay đầu lại nói với Tô Vân Cảnh: “Cậu đi thay quần áo trên người đi. Một lát nữa là đến bữa tối rồi.”

Tô Vân Cảnh nghĩ cũng đúng, cậu cũng không thể đi đến nhà hàng trong bộ đồ ngủ này được, vậy là liền đứng dậy đi đến tủ để tìm quần áo mà bản thân mang theo.

Nhà hàng ở trong khách sạn, cậu không cần phải mặc thêm quần áo dày, Tô Vân Cảnh tìm một bộ quần áo thể thao, đang lúc chuẩn bị cởi đồ thay quần áo mới, Phó Hàn Chu đột nhiên thốt lên.

“Cậu vào nhà tắm thay quần áo đi, nhân tiện tắm rửa luôn, đồ uống dính vào người sẽ khó chịu.”

“Đừng đi tắm nữa. Vừa mới ngâm trong suối nước nóng hơn nửa giờ đồng hồ rồi, lại tắm nữa thì có mà rụng hết lông da đấy. Có khăn ướt đây.”

Đường Vệ cầm lấy khăn ướt khử trùng chuyên dụng trên bàn lên, đang định đưa nó cho Tô Vân Cảnh thì Lâm Liệt lại giật lấy.

“Cậu làm cái gì đấy?” Đường Vệ lườm Lâm Liệt, cậu ta nổi nóng nói: “Thật lòng muốn gây khó dễ đấy phải không?”

“Cho dùng một tí.” Lâm Liệt thong thả ung dung rút một chiếc khăn trong đó ra và lau chân vịt của Phantom1.

Đường Vệ không nhìn nổi bộ dạng của cái đồ chó chết này nữa: “Mua một cái Phantom1 thôi mà đã làm cho cậu trở nên khoe khoang hãi hùng thế này rồi à.”

“Cậu ghen tị à?”

“Tôi ghen tị con mẹ cậu.”

Nhìn thấy hai người họ cãi lộn ầm ĩ, Tô Vân Cảnh đợi cái khăn ướt để dùng thôi mà đã đợi đến tận khi hoa cũng tàn rơi xuống mặt đất rồi vẫn chẳng thấy đâu. Cậu chẳng còn cách nào khác đành phải đi vào phòng tắm để rửa.

Nhìn thấy Tô Vân Cảnh chỉ cầm theo một bộ quần áo thể thao, lông mi đậm dày của Phó Hàn Chu khẽ động, cậu đứng dậy đi tới tủ quần áo.

Lâm Liệt vừa cãi nhau với con gà tiểu học Đường Vệ, vừa theo dõi động tác của Phó Hàn Chu.

Phó Hàn Chu mở tủ quần áo ra, tay cậu ta dường như cầm thứ gì đó, Lâm Liệt híp mắt mới có thể nhìn thấy rõ ràng cái thứ kia là quần lót.

Thẩm Niên Ôn đặt cho họ một căn hộ, không gian sáu mươi mét vuông, có phòng ngủ, phòng khách, phòng tắm và một quầy bar nhỏ.

Cửa phòng tắm vừa mới khép một nửa, bên trong láng máng có tiếng nước chảy.

Phó Hàn Chu đi qua đó, từ khe cửa hở đã nhìn thấy đôi chân rắn chắc thẳng tắp, Tô Vân Cảnh đã cởi đồ ngủ ra, cầm lấy vòi hoa sen xối nước lên vết đồ uống không cẩn thận bị văng trúng.

Nước trút xuống thành dòng, cặp đùi trắng nõn nà bị nước xối ửng hồng, chất lỏng chảy xuống khắc họa đường nét của đôi chân.

Tầm mắt của Phó Hàn Chu thuận theo dòng nước, nhìn thẳng một đường từ khung xương cho tới mắt cá chân của Tô Vân Cảnh.

Giọt nước rơi xuống đất tích tụ cùng với một ít nước trên mặt đất, tiếng kêu tí tách, làm bắn tung tóe những hạt nước nhỏ.

Âm thanh đó rất nhỏ, nhưng lại đánh thật mạnh từng đợt vào trái tim của Phó Hàn Chu.

Tô Vân Cảnh ngẩng đầu lên là đã nhìn thấy đôi mắt mắt sâu thẳm và nặng nề của Phó Hàn Chu, trong tay cậu còn đang cầm vòi phun hoa sen, thân thể hơi cúi xuống, chà chà đôi bàn chân của mình.

Mặc dù không có ngực và mông, nhưng cũng không ngăn được Tô Vân Cảnh cảm thấy tư thế này mẹ nó quá là không có thể diện, ôi trời đậu!

Đầu óc cậu nổ tung, còn tai cậu thì đỏ như mỏ hàn.

Tô Vân Cảnh đóng sầm cửa phòng tắm lại, trong lòng cậu đã chửi thầm cả trăm lần.

Người bên ngoài phòng gõ cửa.

Tô Vân Cảnh điều khiển cho dòng nước chạy chậm lại một chút, vểnh tai lên lắng nghe động tĩnh bên ngoài, cậu muốn biết Phó Hàn Chu muốn làm cái gì.

Bất ngờ nhóc cool ngầu không câu nào mà ngược lại lại đẩy mở cửa phòng tắm.

Cửa phòng chỉ hở một cái khe rất hẹp, độ rộng vừa một cái tay, cái tay đó đang cầm chiếc quần lót của Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh:...

Họ đều là đàn ông, tắm rửa bị nhìn thấy, giúp đỡ nhau lấy đồ lót sạch sẽ, tất cả những việc đó cũng không phải là vấn đề gì to tát, cũng chẳng có gì mà phải ngại ngùng cả.

Nhưng hàng loạt hành động của nhóc cool ngầu, tại sao có nghĩ thế nào cậu cũng cảm thấy như vậy có gì đó không phù hợp chứ?

Toàn bộ vành tai của Tô Vân Cảnh đã nóng đến đỏ bừng, cậu tức giận túm lấy quần lót của mình.

Khi người bên kia muốn rút tay về, Tô Vân Cảnh không nhịn được mà nắm lấy đôi tay mảnh mai thon dài, hướng tới lòng bàn tay của nhóc cool ngầu đánh một cái thật mạnh, dạy dỗ Phó Hàn Chu giống như những dạy dỗ sai lầm của những đứa trẻ vậy.

Sau khi đánh xong, Tô Vân Cảnh mới đẩy ra bàn tay đó ra, đóng rồi chốt cửa lại.

Phó Hàn Chu nhìn vết đỏ trên lòng bàn tay của mình, trong mắt cậu hơi có ý cười, sau đó cậu lại nghĩ đến cặp đùi trắng nõn ửng đỏ, con ngươi cậu càng thêm đậm màu.

Cậu thực sự muốn sờ nó.

Để xem cậu có thể sờ nó đến mức nó ửng đỏ không.

Phó Hàn Chu quay lưng về phía họ, Lâm Liệt không nhìn rõ vẻ mặt của cậu, nhưng cậu ta lờ mờ cảm thấy hành động mang giúp quần lót của Phó Hàn Chu có chút cợt nhả.

Lâm Liệt liếc nhìn Đường Vệ bên cạnh cậu ta, đột nhiên mở miệng hỏi: “Cậu có nghĩ rằng một người đàn ông đưa quần lót cho một người đàn ông khác là hành động quái đản không?”

Đường Vệ chẳng muốn vì một gói khăn ướt mà nói những lời thừa thãi tranh cãi với Lâm Liệt, cậu ta uể oải ngồi ở phía sau, cánh tay rám nắng khỏe mạnh chống ở trên ghế trước giường.

“Có cái quái gì mà quái đản chứ? Lần trước tôi ngủ ở nhà cậu, không phải cậu cũng lấy quần lót cho tôi đấy à?”

Lần trước Đường Vệ cãi nhau bỏ nhà ra đi, ngoài chính bản thân cậu ta và cái điện thoại thì cái gì cũng không mang theo, tắm xong đến đồ lót còn không có mà thay, cứ ở trong phòng tắm ồn ào, gọi Lâm Liệt tới.

Nghĩ đến sự việc này, Đường Vệ nhếch mép cười xấu xa: “Ông đây còn không thèm nói cậu đâu, thứ đồ chơi của cậu nhỏ như cây tăm ấy, ông đây mặc quần lót của cậu cảm thấy bí bách chết đi được.”

Đường Vệ vỗ vỗ Lâm Liệt, chân thành mở lời: “Lão Lâm à, hay là nếu không được nữa thì cậu làm cái phẫu thuật gia tăng kích thước đi? Đúng là tội nghiệp quá mà.”

Lâm Liệt đối đãi với cậu ta giống như ruồi bọ vậy, đẩy văng tay của cậu ta ra: “Đó là quần lót mới, đừng có luôn mồm nói ‘quần lót của cậu’, cứ như là cậu mặc quần lót tôi đã mặc qua không bằng.”

Đường Vệ bị Lâm Liệt chán ghét mà toàn thân nổi hết da gà: “Cậu mẹ nó độc mồm thế?”

“Độc mồm bằng cậu à, phẫu thuật gia tăng kích thước mà biết rõ mồn một thế.” Lâm Liệt đè mí mắt của mình xuống, ngó nhìn hai lạng thịt ở giữa h4i chân cậu ta: “Cậu đã sớm làm rồi hả?”

“Đeo thêm chân giả vào hả?”

“Chậc chậc, nhìn cũng không lớn mấy nhỉ.”

“Phẫu thuật thất bại rồi à?”

Đường Vệ còn chưa bao giờ nhìn thấy cái mồm nào độc địa hơn mồm của Lâm Liệt. Cậu ta lại chửi một câu, mẹ nó mồm cậu ta độc vừa thôi chứ.

Cậu ta không muốn ngồi với cái loại tởm lợm này thêm chút nào nữa. Đường Vệ nhấc mông lên muốn ngồi ở trên giường, nhưng rồi cách đó không xa chợt truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Đi xuống!”

Đường Vệ nghe thấy giọng nói đó mà giật mình, cậu ta ngẩng đầu lên thì đã thấy đôi chân dài của Phó Hàn Chu đang đứng dựa vào cửa phòng tắm, đôi mắt đen láy sắc bén.

Đường Vệ lập tức trượt người quỳ xuống đất theo phản xạ có điều kiện, tốc độ nhanh đến mức làm cho người ta líu lưỡi không nói nên lời.

Phó Hàn Chu thu hồi ánh mắt, không nhìn cậu ta nữa.

Cho dù dây thần kinh của Đường Vệ có mạnh mẽ cỡ nào, vào thời điểm này cậu ta cũng có chút tủi thân: “Tôi là bạn của cậu ta, thế mà đến cái giường cậu ta cũng không cho tôi ngồi nữa.”

Lâm Liệt sờ sờ cái đầu chó của cậu ta mà an ủi: “Tôi mà lên giường ngồi, cậu ta cũng sẽ phản ứng như thế thôi.”

Lúc này Đường Vệ mới ổn định lại tinh thần của mình, thậm chí còn thúc giục Lâm Liệt: “Vậy thì cậu mau ngồi lên đi.”

Lâm Liệt cảm thấy cái loại chó này không xứng đáng được cậu ta an ủi, tiếp tục mân mê với Phantom 1 của cậu ta.

Tô Vân Cảnh ở trong phòng tắm, cậu nghe thấy rõ Phó Hàn Chu nói ‘Đi xuống’, đã lâu cậu không nghe thấy nhóc cool ngầu dùng cái giọng điệu đâm vào lòng người như vậy mà nói chuyện rồi. Cậu cũng chẳng để ý đến sự việc ngại ngùng tí tẹo lúc nãy nữa, bước từ phòng tắm ra ngoài.

“Sao thế?” Tô Vân Cảnh hỏi.

Đường Vệ còn chưa trở lại bình thường, hiếm khi nào thấy cậu ta giống như một cô vợ nhỏ nhìn sang Tô Vân Cảnh, muốn nói rồi lại thôi.

Giọng nói của Phó Hàn Chu cũng không còn lạnh lùng như ban nãy nữa, trông cậu còn giống một cô vợ nhỏ hơn cả Đường Vệ, cậu rũ mắt nghiêm nét mặt lại: “Cậu ta chưa thay quần áo, mặc áo khoác ngoài mà còn muốn ngồi trên giường, tôi sợ không sạch sẽ.”

Đường Vệ:... Chuyện gì đấy hả, lúc nãy cậu không dùng cái giọng điệu đó đâu nhé.

Đường Vệ chọc chọc Lâm Liệt mong rằng cậu ta giúp đỡ nói lên một câu công bằng.

Lâm Liệt đã sớm nhìn thấy rõ trình độ kỹ năng diễn xuất của Phó Hàn Chu rồi, cũng không muốn dính vào cái vũng nước đục này, vậy là không thèm để ý đến Đường Vệ luôn.

Lần trước, Đường Vệ ở nhà cậu ta tắm rửa, cậu ta cũng chẳng chủ động theo sát đưa qu4n lót vào cho cậu ta, chẳng có cợt nhả như anh Phó của cậu ta đâu.

Tô Vân Cảnh cũng không tiện nói gì, phong cách sống của mỗi người đều không giống nhau. Từ nhỏ đến lớn, nhóc cool ngầu đã mắc chứng bệnh sạch sẽ.

Chỉ có thể nói lần sau đến phòng của đám Đường Vệ chơi thôi, như thế thì Đường Vệ có thể tự do thoải mái muốn làm gì thì làm.

Cuối cùng, Tô Vân Cảnh nói với Phó Hàn Chu: “Lần sau nói năng cho có chừng mực, đừng có dọa người thế.”

“Được.” Cậu ngoan ngoãn đồng ý.

Phó Hàn Chu không ác cảm với Đường Vệ. Chỉ có điều, cậu lại không thích người khác chạm vào Tô Vân Cảnh, cũng không thích người khác chạm vào giường của hai người bọn họ.

Đây là khách sạn, Phó Hàn Chu đã bớt căng thẳng nhiều rồi, ít nhất cậu đã cho phép bọn họ vào chơi.

Đối với Phó Hàn Chu mà nói, phòng ngủ là lãnh địa riêng của cậu và Tô Vân Cảnh.

Ở bên ngoài, cậu không quan tâm Tô Vân Cảnh kết bạn với ai, cho dù có tận tâm tận lực giúp đỡ như giúp Giang Sơ Niên đi nữa. Mặc dù Phó Hàn Chu ghen tị, nhưng cậu cũng không có ngăn cản Tô Vân Cảnh.

Cậu không muốn gia tăng áp lực xiềng xích với Tô Vân Cảnh, chỉ cần Tô Vân Cảnh không chạm vào điểm tới hạn thì dù Tô Vân Cảnh làm cái gì, Phó Hàn Chu nhất định sẽ cam tâm tình nguyện mà ủng hộ cậu, cậu tuyệt đối sẽ không bao giờ can thiệp vào việc của Tô Vân Cảnh.

Lãnh địa của mỗi người không giống nhau. Tô Vân Cảnh là của cậu, ánh mắt của Tô Vân Cảnh chỉ nên dành cho cậu mà thôi.

Phó Hàn Chu không cho phép bất cứ ai vào và làm phiền nơi riêng tư của cậu và Tô Vân Cảnh.

Quách Tú Tuệ và Văn Yến Lai đến chỗ họ, Phó Hàn Chu không thể ngăn cản người ta. Bởi vì bây giờ cậu đang sống ở dưới mái nhà của họ.

Từ khi còn nhỏ cậu đã hiểu chuyện. Cậu hiểu đạo lý con người sống ở dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu.

Nếu Tô Vân Cảnh quan tâm đến gia đình của mình, Phó Hàn Chu cũng sẽ không quá cứng rắn với họ làm cho Tô Vân Cảnh ở giữa rơi vào tình thế khó xử.

Có một nhà hàng buffet ở trên tầng cao nhất của khách sạn.

Tô Vân Cảnh và những người khác cầm lấy thẻ câu lạc bộ cao cấp của Thẩm Niên Ôn. Thật ra họ có thể gọi đồ ăn trong phòng và để cho đầu bếp đặc biệt làm đồ ăn cho riêng họ.

Nhưng mà Tô Vân Cảnh lại muốn mở mang kiến thức một chút xem tiệc buffet của các khách sạn năm sao cung cấp phục vụ như thế nào, vậy là cả nhóm lên tầng trên cùng ăn cơm.

Đường Vệ dùng tiếng anh không mấy thuần thục của mình, khua môi múa mép. Vậy mà bằng một cách thần kỳ, cậu ta lại có thể cùng với đám người nước ngoài nói được một lúc.

Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu không có ham muốn muốn kết bạn, vậy là tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.

Một lúc sau, Đường Vệ mặt mày hớn hở quay trở lại rồi thuận tay lấy một miếng bánh pizza từ đĩa của Tô Vân Cảnh.

Đường Vệ cắn miếng pizza hải sản, chia sẻ thông tin cậu ta mới hỏi được với hai người họ: “Ban nãy tôi tìm được người hỏi rồi. Ở đây cũng có quán bar có party và còn loại quán bar bình dân có thể chỉ uống rượu và tán gẫu nữa.”

Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu không có tí hứng thú gì đến thông tin mà cậu ta chẳng dễ gì có được đó.

Tô Vân Cảnh vẫn coi như là nể tình cho cậu ta tí mặt mũi, đặt chiếc bánh pizza mới cắn một miếng trên tay xuống, lắng nghe lời của Đường Vệ.

Phó Hàn Chu quá lười nghe cậu ta, cậu nhặt lát pizza của Tô Vân Cảnh, sau đó theo vết cắn của Tô Vân Cảnh cũng cắn một miếng.

Đường Vệ: “Nghe nói đêm mười hai giờ vẫn còn có biểu diễn sôi động, chúng ta có nên đi một chuyến không?”

Tô Vân Cảnh lấy hai miếng pizza, vừa mới ăn một miếng đã hết, cậu cũng không còn tâm trạng nào nghe Đường Vệ nói nữa, nhướng mày nhìn sang nhóc cool ngầu.

Cậu dùng ánh mắt âm thầm hỏi Phó Hàn Chu, cậu ăn bánh pizza của tôi, tôi ăn cái gì hả?

Phó Hàn Chu đưa cho Tô Vân Cảnh chiếc bánh sừng bò socola trên đĩa của cậu.

Góc bánh sừng bò bị Phó Hàn Chu cắn một miếng, lộ ra đầy nhân socola ở bên trong.

Cậu không biết tại sao mà gần đây nhóc cool ngầu rất thích ăn sôcôla nữa.

Không biết là vì sao, cậu không chỉ một mình thích ăn mà còn thường xuyên đưa cho Tô Vân Cảnh ăn.

Tô Vân Cảnh không có lựa chọn nào khác ngoài việc lấy bánh sừng bò.

Đường Vệ hai ba miếng đã xử lý xong chiếc bánh pizza. Cậu ta thấy cả hai người họ dường như không để tâm đến cuộc nói chuyện bèn nói: “Hai người có nghe tôi nói những gì không thế? Buổi tối chúng ta đi xem náo nhiệt nhé?”

Tô Vân Cảnh bối rối không hiểu ra sao: “Cậu vừa mới nói cái gì cơ?”

Đường Vệ:...

Nếu không phải Phó Hàn Chu ở đây thì thậm chí Đường Vệ đã muốn chửi rồi đấy, không ngờ cậu ta nói đến cả nửa ngày rồi mà cả hai người kia không ai nghe thấy gì hết.

Đường Vệ có chút tức giận, cậu ta cầm con dao ăn bên cạnh đang định xiên mất mấy lát sashimi trên đĩa của Tô Vân Cảnh thì đã bị Phó Hàn Chu ném cho một ánh mắt lạnh như cắt.

Đường Vệ không mạo phạm người có quyền thế nữa, vô cùng tủi thân mà đặt con dao ăn xuống, đúng lúc đó Lâm Liệt bê hai đĩa đồ ăn tới.

Lâm Liệt vừa mới ngồi xuống đã bị Đường Vệ cướp mất một đĩa.

Lâm Liệt biết cái tật xấu hèn hạ này của cậu ta, cho nên cũng không thèm tính toán.

—————————————

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro