Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phó Hàn Chu gật đầu, khóe môi vẫn treo ý cười nhợt nhạt.

Thấy Phó Hàn Chu rốt cuộc cũng bước thêm nửa bước nữa, trong lòng Tô Vân Cảnh rất vui, kích động khó có thể hình dung được.

Thật tốt quá, bé khốc kiều cuối cùng cũng có thể đẩy ra mây mù của thơ ấu để thấy rõ trăng sáng.

"Vậy cậu thích tớ sao?" Phó Hàn Chu nghiêm túc hỏi Tô Vân Cảnh.

"Đương nhiên." Không hề nghi ngờ.

Phó Hàn Chu rũ mắt, lông mi tạo ra bóng ma rất nặng trên mí mắt dưới, vừa tối tăm lại bướng bỉnh, "Nếu so với em ấy thì, còn thích tớ không?"

Em ấy là chỉ đứa bé trong bụng Tống Văn Thiến. Phó Hàn Chu nhận định em ấy là bé gái.

Bởi vì hắn hi vọng đứa nhỏ này khác giới tính với hắn, càng hi vọng cái thích của Tô Vân Cảnh đối với hai người cũng khác nhau.

Tô Vân Cảnh hơi chần chờ, cuối cùng vẫn cho Phó Hàn Chu một đáp án khẳng định, "Thích."

Nghe được lời này, Phó Hàn Chu cuối cùng cũng lộ ra nụ cười thật sự.

Hắn không thích đưa bé kia, cũng giống như việc hắn không thích những người khác ngoài hắn chạm vào Tô Vân Cảnh.

Tống Văn Thiến cầm tay hắn, xoa đầu hắn, Phó Hàn Chu không những không cự tuyệt mà còn biểu hiện rất ngoan ngoãn.

Đó là vì hắn biết, đây là cách sinh tồn.

Tống Văn Thiến là mẹ của Tô Vân Cảnh, hắn cần làm bà ấy thích hắn, chỉ có như vậy mới có thể tự do ra vào nhà này. Đứa bé chưa sinh kia, mặc dù hắn có chán ghét thì cũng phải tiếp nhận.

Bởi vì Tô Vân Cảnh muốn hắn tiếp nhận sinh mệnh mới này, cho nên không thích cũng phải thích. Hắn không muốn làm cậu tức giận.

———————

Biểu hiện của Phó Hàn Chu ngày càng tốt, đã hoàn toàn hòa nhập vào gia đình nhỏ này.

Hôm Nguyên Đán ấy, Tống Văn Thiến cố ý cầu tình với viện trưởng cô nhi viện, để Phó Hàn Chu ở lại buổi tối.
Những đứa trẻ khác sẽ làm ầm ĩ nhưng Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu không giống vậy.

Hai đứa nhỏ đứa này so với đứa kia còn hiểu chuyện hơn, nếu không phải trong bụng Tống Văn Thiến đang mang một đứa thì đã muốn nhận nuôi Phó Hàn Chu rồi.

Phó Hàn Chu có thể buông bỏ, bắt đầu tiếp nhận những người khác, đây là kết quả mà Tô Vân Cảnh muốn thấy nhất.

Trong phòng tắm, Phó Hàn Chu vừa tắm xong, cả người ướt át, giống như một khối dương chi bạch ngọc bị lột ra khỏi vải vóc.

Hắn ngửa đầu, dưới lông mi cong vút là đôi mắt đen nhánh, sạch sẽ.

"Tớ thích chú, cũng thích dì, cả em bé trong bụng nữa."

Tô Vân Cảnh nghe thấy hắn nói như vậy.

Nhìn bé ngoan Phó Hàn Chu, trong lòng Tô Vân Cảnh một mảnh mềm mại, giơ tay xoa mái tóc đen vẫn còn ướt nước của hắn.

Cảm nhận được niềm vui từ trong ra ngoài của Tô Vân Cảnh, khóe môi Phó Hàn Chu vẫn duy trì nụ cười. Nhưng khi Tô Vân Cảnh xoay người đi lấy khăn lông thì nụ cười ấy dần tắt đi, đáy mắt sạch sẽ cũng dần dần biến lại thành vực sâu thăm thẳm.

Phó Hàn Chu rất thông minh, so với những đứa cùng tuổi thì hắn càng hiểu việc nhìn mặt đoán ý. Hắn mơ hồ cảm giác được rằng, Tô Vân Cảnh rất muốn hắn hòa nhập vào gia đình này, vậy nên hắn nỗ lực thỏa mãn mong chờ của cậu đối với hắn.

Tô Vân Cảnh dùng khăn lông khô, giúp Phó Hàn Chu lau tóc.

"Nhưng người tớ thích nhất là cậu." Phó Hàn Chu gắt gao nắm vạt áo của Tô Vân Cảnh, hắn không hề chớp mắt mà nhìn Tô Vân Cảnh, "Cậu có thích tớ nhất không?"

Tô Vân Cảnh cười, cứ cách mấy ngày là Phó Hàn Chu đều phải hỏi một lần vấn đề như vậy. Cũng chỉ có lúc này Tô Vân Cảnh mới có thể khẳng định chắc chắn rằng Phó Hàn Chu là một đứa trẻ bảy tuổi.

Trên thế giới này nào có cái gọi là thích nhất, thế giới của người trưởng thành có quá nhiều cám dỗ, đồ vật muốn có cũng rất nhiều, chỉ có trẻ con mới có thể treo lời nói như vậy bên miệng.

Cho dù khi ở cùng bạn gái, mi đột nhiên thốt ra một câu, toàn thế giới anh thích em nhất, thì có khi bị bạn gái ghét bỏ mấy lời âu yếm sến sẩm ấy.

Nhưng nếu Phó Hàn Chu thích nghe thì Tô Vân Cảnh cũng không từ chối việc nói cho hắn nghe.

"Tớ cũng vậy, thích nhất cậu, toàn thế giới tớ thích cậu nhất!" Tô Vân Cảnh dùng giọng điệu khi dỗ trẻ em nói.

Phó Hàn Chu không nói gì nhưng nắm chặt vạt áo Tô Vân Cảnh. Hắn có thể nghe ra đối phương có thật lòng hay không, hắn biết, Tô Vân Cảnh chỉ dỗ chơi hắn thôi. Thậm chí còn không coi lời nói của hắn là thật, Phó Hàn Chu rũ mắt.

Bây giờ, hắn giống như những đứa trẻ ở cô nhi viện ấy, bị nhốt sau hàng rào sắt, toàn tâm toàn ý chờ người quyên góp quay lại.

Ác long cười nhạo người lùn, cuối cùng lại biến thành người lùn.

———————

Trường học cho nghỉ ba ngày Nguyên Đán, Tô Vân Cảnh mua pháo hoa que, mang theo Phó Hàn Chu đến cô nhi viện chơi với những bạn nhỏ khác.

Tô Vân Cảnh nhịn không được cảm thán, cứ tiếp tục như vậy thì bé khốc kiều sẽ không biến thành bé bệnh kiều nữa, tất cả đều bắt đầu phát triển theo hướng tốt.

Cha ruột của Phó Hàn Chu rất nhanh sẽ tìm tới, đưa hắn về nhà nuôi. Ngày tháng cụ thể Tô Vân Cảnh không nhớ rõ, chỉ nhớ là sau Nguyên Đán không lâu.

Ở chung với Phó Hàn Chu hơn nữa năm, Tô Vân Cảnh tất nhiên là không bỏ được hắn, nhưng cái gì nên tới thì sẽ phải tới. Đợi đến khi Phó Hàn Chu được đón về, nhiệm vụ của Tô Vân Cảnh đại khái cũng hoàn thành, chẳng biết cậu có rời khỏi thế giới này hay không.

Haiz.

Cách đó không xa, Phó Hàn Chu cầm một que pháo hoa chói sáng. Hoa lửa lướt qua trong giây lát, chiếu vào đôi mắt xinh đẹp của Phó Hàn Chu, lại chẳng thể chiếu sáng vực sâu trong đôi mắt đen nhánh ấy.

Hắn không thích những thứ giống như phù dung sớm nở tối tàn, cho dù nhìn đẹp hơn đi chăng nữa, hắn cũng chẳng bị mê hoặc.

Nhìn Tô Vân Cảnh bị những đứa trẻ khác vây quanh, Phó Hàn Chu nhíu chặt mày.

Pháo hoa que có chỉ số nguy hiểm nhỏ, rất thích hợp để trẻ con chơi.

Trong cô nhi viện có rất nhiều bạn nhỏ chưa từng chơi qua, có vài bạn nữ lúc đầu còn nhút nhát sợ sệt nhưng sau khi không thấy nguy hiểm thì chẳng thể ngăn nổi thiên tính của mình, vây quanh Tô Vân Cảnh để xin.

Những que pháo hoa trong tay Tô Vân Cảnh rất nhanh đã được chia hết.

Thấy trong tay Phó Hàn Chu chỉ còn hai qua, Tô Vân Cảnh hỏi hắn, "Còn muốn chơi không? Có muốn tớ mua thêm cho cậu vài que không?"
Phó Hàn Chu không nói chuyện, không ngừng xoa mũi, chóp mũi đều bị hắn xoa đỏ lên.

Tô Vân Cảnh sờ trán hắn, "Làm sao vậy, mũi không thoải mái hay là bị cảm rồi?"

"Có chút lạnh."

Phó Hàn Chu giờ giống như người tuyết vậy, làn da tuyết trắng, chóp mũi đỏ bừng, đôi mắt đen nhánh, giống như hai viên đá đính trên mặt người tuyết.

Tô Vân Cảnh sợ hắn bị cảm, chẳng còn tâm tình dẫn hắn đi mở rộng vòng bạn bè.

"Chúng ta trở về đi." Tô Vân Cảnh quàng khăn cho Phó Hàn Chu.

"Ừ."

Thấy Phó Hàn Chu và Tô Vân Cảnh cùng rời đi, mấy đứa nhỏ khác trong cô nhi viện đều lộ ra sự thất vọng của mình.

Trên đường trở về, Phó Hàn Chu luôn mím môi, chẳng rõ là do bị lạnh hay là ghen việc cậu chia pháo hoa que cho người khác. Tô Vân Cảnh nhịn không được giải thích với hắn một câu, "Tớ là hi vọng cậu kết thêm mấy người bạn, như vậy lúc tớ đi học sẽ không phải lo lắng cậu cô đơn lẻ loi."
Lời này rõ ràng đã lấy được lòng Phó Hàn Chu, khóe môi hồng nhuận hơi hơi cong lên.

Hắn kéo tay Tô Vân Cảnh lại, đôi mắt hơi cong, giọng điệu vui sướng, "Tớ biết."

Nụ cười đó đâm thẳng vào tim Tô Vân Cảnh, cậu cảm thấy độc bé nam phụ mà cậu trúng lại nặng hơn rồi.

Bệnh kiều cũng chẳng có gì ghê gớm, tuy rằng dục vọng độc chiếm hơi mạnh nhưng lại rất dễ dỗ.

Xem đó, dỗ một lần là vui vẻ, dễ thương biết bao.

———————

Sau khi kỳ nghỉ Nguyên Đán kết thúc, Tô Vân Cảnh chưa đi học được mấy ngày, ngày nọ, khi tan học về đi ngang qua cô nhi viện thì thấy một chiếc siêu xe dừng ở cửa.

Trong lòng Tô Vân Cảnh lộp bộp một tiếng.

Đây hẳn là cha ruột của Phó Hàn Chu tìm tới cửa.

Tô Vân Cảnh chẳng thể nói rõ tư vị trong lòng mình, một khi Phó Hàn Chu được đón đi, hai người bọn họ sẽ cách nhau mấy trăm km, cơ hội gặp mặt cũng ít đi.

Càng đừng nói đến việc sau khi hoàn thành nhiệm vụ liệu Tô Vân Cảnh có còn tiếp tục lưu lại thế giới này không.
Trong lúc Tô Vân Cảnh đang miên man suy nghĩ, Phó Hàn Chu vẫn theo lẽ thường đi ra từ cô nhi viện.

Chỉ là, lần này theo sau hắn còn có một người đàn ông.

Người nọ mặc một bộ tây trang vừa thân màu đen, cao mi trường mục, ngũ quan thâm thúy anh tuấn, khí chất xuất chúng. Người này chính là cha ruột của Phó Hàn Chu, Thẩm Niên Uẩn.

Phó Hàn Chu theo họ mẹ, diện mạo cũng giống mẹ đến bốn, năm phần, đặc biệt là mặt mày.

Vậy nên khi Thẩm Niên Uẩn nhìn thấy Phó Hàn Chu lần đầu tiên là biết mình không tìm nhầm người.

Theo sau Phó Hàn Chu là Thẩm Niên Uẩn, theo sau Thẩm Niên Uẩn lại là trợ lý của ông ấy, còn có viện trưởng cô nhi viện và hai người trung gian.

Có thể tìm thấy Phó Hàn Chu như vậy, người trung gian phát huy tác dụng mấu chốt.

Phó Hàn Chu đã đi tới, nói với Tô Vân Canh, "Đi thôi, về nhà cậu kiểm tra bài tập."

Thần sắc hắn lạnh nhạt, không nhìn ra vui buồn.

Thẩm Niên Uẩn đi sau Phó Hàn Chu, muốn nói lại thôi.

Nhìn ra được, người đàn ông này ở thương trường như cá gặp nước nhưng đối mặt với đứa con xa lạ của chính mình lại phá lệ bó tay không có biện pháp, giữa mày mang vài phần thất bại.

Tống Văn Thiến đỡ tay lái, bất động thanh sắc đánh giá Thẩm Niên Uẩn.

Cửa hàng ngũ kim tuy rằng quy mô không lớn nhưng người đến người đi, Tống Văn Thiến đã gặp muôn hình muôn vẻ khách hàng.

Sự nhạy bén của người làm ăn đã giúp bà nhận ra bầu không khí vi diệu. Thấy người này có vẻ đến vì Phó Hàn Chu, Tống Văn Thiến sinh ra vài phần cảnh giác cùng tò mò.

Phó Hàn Chu là bạn tốt với con trai bà, bà cũng thích đứa bé này nên lắm miệng hỏi một câu.

"Viện trưởng Lý, vị này là?"

Viện trưởng cô nhi viện vội vàng giới thiệu bọn họ, "Vị này chính là ngài Thẩm, ngài ấy là cha ruột của Hàn Chu, hôm nay là tới đón Hàn Chu."

"Ngài Thẩm, đây là Văn Thiến mà tôi đã nói với ngài, tâm địa nhà bọn họ rất tốt, quan hệ với Hàn Chu cũng tốt."
Vừa nghe là cha của Phó Hàn Chu, còn là cha ruột, Tống Văn Thiến kinh ngạc nhìn Thẩm Niên Uẩn.

Người đàn ông trước mắt vừa nhìn là biết điều kiện không tồi, có thể mặc tây trang tốt như vậy, còn mang đồng hồ nổi tiếng, sao sẽ bỏ con ở cô nhi viện?

Sự ghét bỏ trong mắt Tống Văn Thiến quá mức rõ ràng, Thẩm Niên Uẩn không được tự nhiên khụ một chút.

"Rất cảm ơn mọi người đã chăm sóc Hàn Chu, không biết cô có thời gian không? Buổi tối tôi muốn mời cô và chồng cô ăn bữa cơm xoàng."

Thấy Thẩm Niên Uẩn nói chuyện rất khách khí, thành kiến của Tống Văn Thiến đã bớt đi chút. Trong lúc bọn họ nói chuyện, Phó Hàn Chu vẫn gắt gao nắm chặt tay Tô Vân Cảnh.

Cảm nhận được sự tức giận mơ hồ của Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh nói với Tống Văn Thiến, "Mẹ ơi, mẹ nói chuyện với chú này nhé, con mang Hàn Chu về nhà trước."

Phó Hàn Chu rõ ràng không tiếp nhận Thẩm Niên Uẩn, Tô Vân Cảnh muốn đơn độc khai đạo cho hắn.

Tống Văn Thiến cũng nhìn ra sự bài xích của Phó Hàn Chu, bà gật đầu, "Đi đi."

Thẩm Niên Uẩn vừa muốn nói gì đó thì Tống Văn Thiến cho hắn một ánh mắt, kịp thời ngăn lại.

Sau khi Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu đều rời đi, Tống Văn Thiến mới mở miệng, "Đây vốn dĩ là chuyện nhà các người, người ngoài như tôi không nên nhúng tay vào.

Nhưng Hàn Chu là một đứa trẻ tốt, quan hệ với nhà chúng ta cũng không tồi, tôi coi nó như con trai."

"Tôi biết, vậy nên rất cảm ơn cô."

Thẩm Niên Uẩn ăn nói khéo léo, "Đây không phải nơi thích hợp để nói chuyện, nếu cô không bận thì chúng ta có thể tìm một chỗ tâm sự không?"

Vừa lúc, ông rất muốn nói chuyện cùng người quen thuộc với Phó Hàn Chu, tìm hiểu sâu hơn về đứa con trai chưa từng gặp mặt này.

"Đến văn phòng của tôi đi." Viện trưởng cô nhi viện vội nói.

Chuyện lớn nhất bây giờ của Tống Văn Thiến là về nhà nấu cơm. Nhưng so với việc cha ruột của Phó Hàn Chu tìm tới cửa thì việc nấu cơm đúng là không thể so được.

"Vậy đi thôi." Tống Văn Thiến đẩy xe đạp vào trong cô nhi viện.

Thẩm Niên Uẩn nhìn thoáng qua trợ lý đằng sau, đối phương vội vàng tiến lên giúp Tống Văn Thiến đẩy xe.

"Để tôi đẩy cho, cô đang mang thai mà, cẩn thận thân thể."

Sự ân cần của nam trợ lý hơi dọa đến Tống Văn Thiến, những người này cũng không giống như người ở huyện nhỏ này. Trong lòng Tống Văn Thiến nghi hoặc, cha ruột của Phó Hàn Chu từ đâu đến?

———————

Thấy tay nhỏ của Phó Hàn Chu lạnh, sau khi về đến nhà, Tô Vân Cảnh kéo hắn đến cạnh máy sưởi để sưởi ấm.

Tô Vân Cảnh thật cẩn thận hỏi hắn, "Người vừa rồi là bố cậu sao?"

"Tớ không có bố." Giọng điệu Phó Hàn Chu thực bình thản nhưng lúc rũ mắt xuống đuôi mắt lại nhiễm lệ khí.

"Là ông ấy nhận sai người, hay là cậu không muốn nhận ông ấy?" Tô Vân Cảnh biết rõ còn cố hỏi.

Tô Vân Cảnh gỡ khăn quàng màu đen trên cổ xuống, đặt trên máy sưởi, Phó Hàn Chu lặng lẽ nắm một góc, tay hắn nắm chặt.

"Ông ta vứt bỏ tớ, vậy nên tớ không có bố."

Phó Hàn Chu nói trong lòng, tớ chỉ có cậu.

Thật ra Thẩm Niên Uẩn không vứt bỏ Phó Hàn Chu, năm đó ông ấy muốn nuôi Phó Hàn Chu nhưng là mẹ hắn, Phó Hàn Duyên mang hắn đi. Đương nhiên, điều này cũng không có nghĩa Thẩm Niên Uẩn là người cha tốt.

Phó Hàn Chu đều bảy tuổi rồi ông ấy mới nhớ tới hắn, hơn nữa vẫn là sau khi vợ con qua đời rồi mới nhớ đến đứa con này.

Tuy rằng làm cha từng có sai, nhưng không phải hắn không yêu Phó Hàn Chu, dù sao cũng là con ruột của mình. Hơn nữa lựa chọn duy nhất lúc này của Phó Hàn Chu là Thẩm Niên Uẩn.

Nhà Tô Vân Cảnh sẽ không nhận nuôi Phó Hàn Chu, hắn hoặc là được người khác nhận nuôi, hoặc là vĩnh viễn ở trong cô nhi viện có điều kiện kém.

Vậy nên Tô Vân Cảnh mong rằng hắn sẽ đi cùng Thẩm Niên Uẩn.

"Là mẹ cậu nói với cậu rằng bố cậu vứt bỏ hai người sao?" Tô Vân Cảnh phân tích cho hắn, "Tớ cảm thấy cậu không nên tin lời từ một phía."

"Cậu thử nói chuyện với bố xem, hỏi một chút xem năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu không muốn biết vì sao họ lại chia tay sao?"

Phó Hàn Chu không muốn biết.

Nhưng hắn nghe ra được hàm ý ẩn sau câu nói của Tô Vân Cảnh.

"Cậu hi vọng tớ đi với ông ấy sao?" Phó Hàn Chu rũ mắt, thanh âm có chút buồn.

"Nói như thế nào đây, nếu tớ là người trưởng thành, tớ nhất định sẽ nghĩ cách nhận nuôi cậu." Tô Vân Cảnh có chút bất đắc dĩ, "Đáng tiếc tớ còn quá nhỏ."

Tô Vân Cảnh hi vọng bé khốc kiều có thể ăn no, mặc ấm, tiếp thu giáo dục tốt nhất.

Trong mắt Phó Hàn Chu như có vụn băng lấp lánh, ánh sáng mỏng manh chớp động, "Cậu thật sự, nghĩ đến việc nhận nuôi tớ sao?"

"Đương nhiên." Tô Vân Cảnh xoa đầu hắn thở dài, "Nhưng bây giờ nói những cái này cũng vô dụng, chúng ta đều còn nhỏ, có một số việc chẳng thể làm chủ nổi."

"Nói thế nào đi nữa thì hắn là bố của cậu, chắc chắn tốt hơn nhiều so với việc gia đình xa lạ nhận nuôi cậu."

Phó Hàn Chu lại gục đầu xuống.

Tô Vân Cảnh nhìn phần gáy quá mức mảnh khảnh kia, hơi mềm lòng.

"Tớ biết cậu không muốn trở về cùng ông ấy, có một phần nguyên nhân là luyến tiếc tớ, nhưng chúng ta có thể gọi điện thoại mỗi ngày, nghỉ đông và nghỉ hè cậu có thể tới tìm tớ chơi."
Tô Vân Cảnh nói cho hắn biết, giao thông hiện tại rất tiện lợi.

Đừng nói trong nước, cho dù ra nước ngoài thì cũng chỉ tốn mười mấy tiếng đồng hồ ngồi máy bay thôi.

Phó Hàn Chu vẫn không mở miệng, hắn liễm mi, giống như đang suy tư điều gì.

———————

Tống Văn Thiến sau khi nói chuyện với Thẩm Niên Uẩn thì đánh giá đối với ông ấy cũng không tệ lắm.

Thẩm Niên Uẩn nói năng bất phàm, vừa nhìn là thấy đã từng được giáo dục tốt, quan trọng nhất là không cao cao tại thượng như những kẻ có tiền khác.

Thẩm Niên Uẩn một hai phải mời vợ chồng Tống Văn Thiến ăn cơm, cảm tạ bọn họ chăm sóc Phó Hàn Chu nửa năm này.

Nói là cơm xoàng nhưng Thẩm Niên Uẩn để trợ lý đặt nhà hàng tốt nhất.
Lần ăn cơm này tất nhiên sẽ mang theo hai nhóc con.

Tô Vân Cảnh còn tưởng rằng Phó Hàn Chu sẽ không đi, không nghĩ tới rằng hắn cũng không cự tuyệt.

Chẳng qua trong lúc ăn cơm thì không phản ứng lại Thẩm Niên Uẩn, điều này ít nhiều cũng làm Thẩm Niên Uẩn cảm thấy xấu hổ.

Ăn xong cơm chiều, Thẩm Niên Uẩn do dự một chút rồi mới hỏi Phó Hàn Chu, "Ta có đặt phòng ở khách sạn, con về khách sạn với ta hay là đi về trước?"

Tống Văn Thiến biết quan hệ cha con của hai người không tốt lắm nên chủ động giải vây, "Để Hàn Chu về với chúng tôi đi."

Điều kiện ở cô nhi viện quá gian khổ, máy sưởi cũng chẳng có mấy. Thẩm Niên Uẩn rốt cuộc vẫn là cha ruột của Phó Hàn Chu, không muốn hắn trở về chịu khổ.

Lúc chuẩn bị đồng ý đề nghị của Tống Văn Thiến thì lại nghe thấy Phó Hàn Chu nói.

"Tôi về khách sạn với ông."

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía Phó Hàn Chu, bao gồm cả Tô Vân Cảnh.

Này......!

Tốc độ nghĩ thông này không khỏi quá nhanh đi?

Thẩm Niên Uẩn vốn luôn không rõ vui buồn cũng hiếm khi lộ ra vui mừng.

Thẩm Niên Uẩn duỗi tay muốn nắm tay Phó Hàn Chu, đối phương không cảm kích mà tránh đi.

Phó Hàn Chu không phản ứng Thẩm Niên Uẩn, hắn nói với Tô Vân Cảnh, "Cậu trở về đi, trên đường cẩn thận."
Ánh đèn màu quất ấm trong phòng chiếu lên sườn mặt hắn, tạo ra bóng mờ mờ ảo ảo.

Nhìn Phó Hàn Chu mặt mày trầm tĩnh, trong khoảnh khắc Tô Vân Cảnh thế nhưng cảm thấy xa lạ.

Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi nhưng Tô Vân Cảnh chẳng thể đoán được bây giờ hắn đang nghĩ gì.

"Được." Tô Vân Cảnh chỉ phải gật đầu.

Trên đường trở về, Tống Văn Thiến còn nói với Lục Đào, "Đôi khi huyết thống rất kỳ diệu, Hàn Chu nhìn giống như không thích bố của nó nhưng rồi cuối cùng vẫn đi theo người ta không chút do dự."

Nhận ra vị chua trong lời nói của Tống Văn Thiến, Lục Đào nhịn không được nở nụ cười, "Em ghen cái gì? Người ta là cha con ruột đó."

Tống Văn Thiến nhướng mi, "Ghen thì làm sao? Hàn Chu thế nào cũng coi như nửa con trai của em, đính hôn với đứa trong bụng rồi."

"Em bớt bớt đi, còn chưa có sinh ra đâu, đã có con rể rồi?" Lục Đào cười mắng.

Lúc hai người cãi nhau, Tô Vân Cảnh nhìn ngoài ra cửa sổ không nói một lời.

Nói thật, trong lòng cậu rất phức tạp.

Hai cha con hòa hảo là chuyện tốt, nhưng Tô Vân Cảnh có cảm giác chua xót, nhãi con chính mình vất vả nuôi dưỡng bị người khác bắt cóc mất.

———————

Ngày hôm sau, Tô Vân Cảnh vẫn theo lẽ thường đi học.

Khi đi ngang qua cô nhi viện, cậu quen thoái nhìn thoáng qua, phía sau hàng rào sắt hôm nay trống rỗng, chẳng có bất kì ai. Chỉ cần buổi tối Phó Hàn Chu không ngủ lại thì buổi sáng hắn nhất định đứng ở cửa cô nhi viện, nhìn Tô Vân Cảnh đi học.

Hôm nay chợt không thấy người, Tô vân Cảnh ít nhiều còn có chút không thích ứng. Nhưng lại nghĩ đến cảnh tượng bé khốc kiều sẽ được chăm sóc tốt thì cậu cũng an tâm rồi.

Sau khi chấp nhận sự thật Phó Hàn Chu phải rời đi, phiền muộn của Tô Vân Cảnh về điểm này đều tan biến hết, chỉ còn lại điểm không tha(?).

Buổi chiều khi Tống Văn Thiến tới đón Tô Vân Cảnh thì nói cho cậu biết, Phó Hàn Chu đã đồng ý trở về với Thẩm Niên Uẩn.

Vậy nên buổi tối hôm nay bà ấy định sẽ mời hai cha con về nhà ăn cơm.

Biết Phó Hàn Chu thích ăn cá, Tống Văn Thiến cố ý chọn cá thanh giang để nấu. Cá thanh giang ít xương nhưng giá cả lại gấp mười lần cá chép, đủ để thấy Tống Văn Thiến có bao nhiêu coi trọng bữa cơm này.

Tống Văn Thiến chuyên môn làm một bàn lớn, chúc mừng cha con Phó Hàn Chu đoàn viên.

Thẩm Niên Uẩn mang theo quà đến cửa, món quà thật ra không quý giá bao nhiêu nhưng nói ra lại làm người ta thấy thoải mái.

"Quan hệ của hai đứa nhỏ tốt như vậy, hy vọng hai nhà chúng ta có thể qua lại nhiều, đừng chặt đứt liên hệ giữa chúng nó."

Thẩm Niên Uẩn nho nhã tuấn lãng, không có sự kiêu căng của kẻ có tiền.

Vợ chồng Tống Văn Thiến rất có hảo cảm với hắn, mặc kệ sau này có thật sự liên hệ hay không thì riêng phương thức nói chuyện này thôi thật sự khiến người khác hưởng thụ.

Một bữa cơm chủ khách đều vui, bầu không khí vô cùng hòa hợp. Trong khi người lớn đang nói chuyện thì hai đứa trẻ con chỉ yên lặng ăn.

Chỉ là Phó Hàn Chu hứng thú không cao, Tô Vân Cảnh gắp đồ ăn cho hắn thì mới có thể ăn một miếng, bằng không chỉ ăn mỗi cơn.

Sau bữa cơm chiều, Phó Hàn Chu muốn ngủ lại đêm nay, buổi sáng ngày mai hắn sẽ phải ngồi máy bay cùng Thẩm Niên Uẩn trở về.

Thẩm Niên Uẩn không muốn quấy rầy người khác nhưng chẳng thể lay chuyển được ý tứ của Phó Hàn Chu, đành phải đồng ý.

Cơm chiều Phó Hàn Chu chẳng ăn bao nhiêu, chờ sau khi Thẩm Niên Uẩn rời đi thì Tô Vân Cảnh trộm cầm ra nửa que thịt xiên.

"Có đói bụng không?" Tô Vân Cảnh hỏi hắn, "Có muốn ăn thêm một chút không?"

Nhìn thịt xiên trong tay Tô Vân Cảnh, Phó Hàn Chu đột nhiên nhớ tới những ngày Tô Vân Cảnh trộm cơm từ nhà ra cho hắn ăn.

Tuy chỉ qua hơn một tháng thôi nhưng lại làm người có cảm giác như đã qua mấy đời. Phó Hàn Chu mím môi dưới, nhận lấy xiên que trong tay Tô Vân Cảnh.

Hắn cúi đầu, tóc mềm che khuất mặt mày tinh xảo, đường cong lưu sướng uyển chuyển của cằm và xương mũi.
Thấy tâm tình Phó Hàn Chu xuống dốc, Tô Vân Cảnh ngồi xuống cạnh hắn.

"Tuy rằng hai chúng mình phải tách ra nhưng không phải chẳng thể liên hệ, quan trọng nhất là cậu tìm được người nhà, cậu hẳn là vui vẻ..."
Tô Vân Cảnh còn chưa nói xong đã bị Phó Hàn Chu nhét một miếng thịt xiên vào miêng.

Tô Vân Cảnh:......!

Ừm, vị thịt xiên vẫn là không tồi. Tô Vân Cảnh yên lặng cắn thêm một miếng.

Bản chất của Phó Hàn Chu là bé cool guy yêu sạch sẽ nhưng hắn cũng không ghét bỏ Tô Vân Cảnh, tại dấu răng của Tô Vân Cảnh cắn một miếng.

Tô Vân Cảnh móc ra hai túi sữa chua, cho Phó Hàn Chu một túi, mình một túi.

"Thật ra người khác vẫn không tồi, cậu trở về với ông ấy thì phải sống tốt, có chuyện gì thì nên chủ động nói chuyện với hắn, đừng có chuyện gì cũng giấu trong lòng không nói."

Tô Vân Cảnh biết, tuy rằng Phó Hàn Chu đồng ý trở về với Thẩm Niên Uẩn nhưng vẫn còn khúc mắc với ông ấy.

Loại khúc mắc này không phải ngày một ngày hai là có thể cởi bỏ, nhưng chỉ cần Phó Hàn Chu có thể đi đầu mở rộng cửa lòng, Tô Vân Cảnh tin rằng quan hệ cha con của hai người sẽ chậm rãi tốt lên.

Kỳ thực Phó Hàn Chu không thích nghe điều này nhưng trên mặt vẫn ngoan ngoãn ừ một tiếng.

"Cái này tặng cho cậu." Phó Hàn Chu lấy ra một cái di động đời mới nhất.

"Đây là bố cậu mua?"

"Ừ."

"Nếu là ông ấy mua cho cậu thì cậu cầm là được rồi, cậu đưa cái di động cũ trước kia cho tớ, về sau tớ dùng nó gọi điện thoại cho cậu."

"Cái điện thoại ấy cậu đã đưa cho tớ." Phó Hàn Chu nhăn mày nói, "Nó là của tớ."

Tô Vân Cảnh:......!Được rồi.

Ngẫm lại của cải của Thẩm Niên Uẩn, Tô Vân Cảnh cảm thấy nhà hắn sẽ chẳng thiếu một bộ di động cho nên cũng không từ chối nữa.

——————————————————




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro