Chương 13. Dạy dỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không chỉ Lận Quy Châu sững sờ mà cả Tiết Chính Cảnh cũng nhướng mày ngạc nhiên.

Đây là một mặt hoàn toàn khác của Tiết Từ mà ông chưa từng thấy.

Tiết Từ lúc này trông rất tự nhiên, đôi mắt sáng ngời, thần thái vô cùng tự tin. Cậu không hề kiêu ngạo mà tỏ ra rất thản nhiên, giống như một chú mèo con đang giương vuốt trước mặt người lớn, không hề sợ hãi.

Thật đáng yêu!

Tiết Chính Cảnh thậm chí còn muốn xoa đầu cậu.

Tuy nhiên, vì có chủ nhân của vết thương đang đứng ngay trước mặt, Tiết Chính Cảnh vẫn cố gắng kìm nén lại.

Tiết Chính Cảnh kiềm lòng không vươn tay ra. Ông nghiêm túc rút ra một phong bì, đưa cho Lận Quy Châu, giọng điệu thân thiện: "Anh Lận."

Lận Quy Châu đáp: "…Tiết tổng cứ nói thẳng."

Tiết Chính Cảnh nở một nụ cười lịch sự, khác hẳn với vẻ quyết đoán thường ngày trên thương trường.

Ông nói với giọng điệu của một người cha: "Trẻ con mà, không hiểu chuyện, đánh nhau cũng không nghiêm trọng lắm, chúng ta lớn tuổi rồi không nên xen vào."

Lận Quy Châu không đồng tình: "Vẫn phải có người chịu trách nhiệm."

Tiết Từ chen ngang: "Cũng không tính là đánh nhau."

Tiết Chính Cảnh mặt không biến sắc tiếp lời: "Đúng rồi, chỉ là chơi đùa thôi."

Tiết Từ: "Chủ yếu là có mình con đánh thôi."

Tiết Chính Cảnh: "..."

Bị con trai phá ngang, Tiết Chính Cảnh cũng phải bật cười, nhưng ông không tức giận mà khéo léo kéo Tiết Từ ra sau lưng mình, tránh đề cập đến việc xin lỗi: "Ha ha, trẻ con mà, ở nhà chúng tôi hơi chiều chuộng."

Lận Quy Châu lại càng bất ngờ hơn khi thấy cậu bé ngoan ngoãn ấy lại có thể hành động như vậy. Ông không chịu nhượng bộ: "Chiều chuộng cũng không được như vậy.
Chuyện hôm nay, Tiết tổng vẫn phải cho tôi một lời giải thích."

Tiết Từ bị che khuất một phần bởi bóng lưng của Tiết Chính Cảnh. Cậu có thể thấy rõ lưng của cha mình, thẳng tắp và vững chãi, giống như bức tranh mà cậu từng thấy trong sách ảnh. Đó là hình ảnh một người cha mạnh mẽ và đáng tin cậy.

Điều mà cậu từng luôn khát khao.

Nhưng giờ khi nhìn thấy rồi, cậu cũng chẳng vui sướng như trong tưởng tượng, mà cảm thấy khó chịu.
Cứ như một mộng cảnh trong mơ vậy, giả tạo vô cùng.

'Ở nhà được nuông chiều.'

Đối với Tiết Từ câu nói này xa lạ cực kỳ.

Cậu không hiểu tại sao Tiết Chính Cảnh lại có thể nói ra những lời như vậy.

Tiết Từ hơi bực bội nghĩ, nuông chiều? Còn rất biết nói dối, vậy cậu sẽ không để Tiết Chính Cảnh khách khí nữa, để nhà họ Lận biết thế nào là nuông chiều thật sự.

Tiết Từ bước ra khỏi bóng của cha mình một chút, để lộ ra tay đang ôm sách, cậu còn mỉm cười đầy mỉa mai, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lận Dung Tuyết.

Cậu hơi cao giọng, ra vẻ kiêu căng, giọng điệu cao ngạo: "Tôi cố tình đánh cậu ta đó. Tôi đưa bánh kem cho cậu ta, nhưng cậu ta không những không nhận mà còn muốn đánh tôi. Vậy thì tôi đánh trả lại có gì sai?"

Đứa trẻ là người thấp bé nhất ở đây, cho nên cậu hơi ngửa đầu, thấy rõ được xương quai xanh thon gầy.

Thái độ cậu kiêu ngạo, ôm cánh tay, cong môi nói.

Sống trong tầng lớp thượng lưu, một trong những điều được học chắc chắn có lễ nghĩa, dù có tranh cãi, cũng âm thầm xử lý, giữ thái độ bình tĩnh.

Tiết Từ đã chịu ảnh hưởng sâu sắc từ cách giáo dục nghiêm khắc trong gia đình.

Là con trai thứ của nhà họ Tiết, cậu luôn bị so sánh với anh trai, càng không được cha mình yêu thương bằng. Vì vậy, cậu luôn cố gắng tuân thủ mọi quy tắc, luôn kìm nén bản thân, nhưng khi có chuyện xảy ra, cha Tiết luôn trách mắng cậu trước, trong lòng cậu vẫn luôn ấm ức, tự nghiệm ra rất nhiều điều.

Cậu cho rằng những lời nói của mình lúc nãy đã đi quá giới hạn, giống như một đứa trẻ hư đốn, biết sai mà vẫn cố tình làm, chắc rằng cha Tiết sẽ rất tức giận.

Đúng như dự đoán, Tiết Chính Cảnh nổi giận.

Tiết Chính Cảnh khi còn trẻ đã rất anh tuấn, kết hôn sinh con rồi cũng không già đi, nhưng lúc này, vẻ ngoài điềm tĩnh thường ngày của ông trở nên nghiêm khắc, càng hiện ra uy nghiêm của người chủ gia đình. Lận Quy Châu, người chứng kiến cảnh này, cảm thấy rất bất ngờ.

Ông ta không ngờ rằng một chuyện nhỏ nhặt giữa trẻ con lại có thể khiến Tiết Chính Cảnh tức giận đến vậy, ai không biết còn tưởng đối tác đàm phán không thành.

Ban đầu, Lận Quy Châu cảm thấy có lỗi vì con trai mình đã gây ra chuyện này, nhưng khi thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tiết Từ, ông ta lại cảm thấy mình mới là người bị hại.

Tuy nhiên, thấy thái độ đột ngột thay đổi của Tiết Chính Cảnh, ông ta cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Tiết Chính Cảnh đang rất tức giận.

Ban đầu, ông còn cố gắng giữ bình tĩnh vì con trai mình sai trước.

Nhưng khi biết được Tiết Từ bị bắt nạt trước, ông không thể kìm được cơn tức giận.

Nhà họ Lận đúng là toàn người điên, đứa nhỏ như Từ mà cũng dám bắt nạt.

Để giữ thể diện cho con trai, Tiết Chính Cảnh cố gắng kìm nén cơn tức giận, nhẹ nhàng hỏi Tiết Từ: "Con có bị thương ở đâu không?"

Tiết Từ thấy Tiết Chính Cảnh đang cố gắng kiềm chế, còn có thể nhẫn nại hỏi chuyện, đúng là diễn cho người khác coi, hoàn hảo, không chê vào đâu được.

Tiết Từ thực sự không hiểu, lúc này Tiết Chính Cảnh còn hỏi thăm cậu, mà không phải quan tâm đến vết thương của cậu chủ Lận.

Biểu cảm cậu càng lạnh lùng, giọng điệu cũng thêm kiêu căng, kiên trì khích Tiết Chính Cảnh tức giận: “Tất nhiên là không rồi, Lận Dung Tuyết muốn ném bình hoa vào người tôi, tôi liền chạy tới giật lấy, đập nát bình hoa, tiện thể…”

Tiết Từ cố ý ngừng lại, nói tiếp bằng giọng chắc nịch: “Tiện thể dọa cậu ta chút.”

Một khoảng lặng ngượng ngùng bao trùm căn phòng.

Tiết Chính Cảnh cố gắng kìm nén sự tức giận, giọng nói khàn khàn: "Tiết Từ, sao con có thể làm những chuyện như vậy?"

Tiết Từ không hề nao núng trước sự uy hiếp của cha mình, dù sao kiếp trước cậu đã trải qua nhiều hơn thế: "Con chỉ trả đũa thôi mà..."

"Còn đập bình hoa, mảnh vỡ bay ra, vô tình trúng tay, nghiêm trọng hơn là bay vào mắt cậu ta thì sao? Con phải làm sao đây?" Tiết Chính Cảnh hít một hơi thật sâu rồi nói, "Dù con đánh thắng, nhưng nếu làm người khác bị thương thì cũng không tốt.
Con không được phép làm như vậy nữa."

Đây là lần đầu tiên Tiết Chính Cảnh có cơ hội nói chuyện nghiêm túc với Tiết Từ sau khi biết chuyện cậu đánh nhau.

Lận Quy Châu cảm thấy quá đáng, rất quá đáng.

Ông ta chưa kịp nói gì, Tiết Chính Cảnh đã bắt đầu "dạy dỗ" con trai mình. Dù cậu bé rất đáng yêu, nhưng việc đánh người là không thể chấp nhận được. Ông ta định lên tiếng về vấn đề giáo dục con cái, nhưng Lận Dung Tuyết, người vẫn đứng im lặng bên cạnh, đã lên tiếng: "Cha."

Lận Dung Tuyết cuối cùng cũng đủ can đảm để nói. Giọng y rất yếu ớt, như thể đang ốm nặng: "Thực ra con muốn cha dẫn con đến..."

Y dừng lại một chút rồi tiếp tục: "Xin lỗi."

Lận Quy Châu: “……”

Tiết Từ: “……”

Tiết Từ bỗng thấy hoang mang, phản ứng của cha Tiết cũng không khiến cậu hoang mang đến vậy.

Cậu chủ nhỏ nhà họ Lận bị đánh đến ngu luôn rồi hả?

Thực ra, Tiết Từ đã rất khống chế lực khi đánh Lận Dung Tuyết, y chỉ bị sưng mặt chứ không bị thương ở đầu, đã bị đánh lại còn đi xin lỗi.

Lận Dung Tuyết nói: "Lúc nãy tôi không cố ý, là do bệnh của tôi."

Chuyện này đối với y có chút khó nói.

Y nhắm mắt lại giải thích: "Cảm ơn cậu đã đánh tôi tỉnh ngộ. Nếu không, tôi có thể sẽ gây ra sai lầm lớn hơn. Lúc trước tôi ném bánh kem của cậu là vì tôi không dám mơ ước có một người bạn, tôi chỉ muốn đuổi cậu đi, vì..."

Lận Dung Tuyết không nói hết câu. Y ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tiết Từ.

Đó là một bí mật giữa hai người họ.

Y ghen tị với Tiết Từ.

Tiết Chính Cảnh luôn đối xử tốt với trẻ con, nhưng đó là với Tiết Từ, còn với Lận Dung Tuyết thì khác. Ông nói với giọng điệu lạnh lùng: "Nếu cậu chủ Lận bị bệnh nên mới hành động như vậy thì chúng tôi cũng không so đo. Tôi hy vọng cậu sớm khỏe lại và mong rằng Lận tổng sẽ chú ý đến sức khỏe của con trai mình để tránh những chuyện đáng tiếc xảy ra."

Tiết Chính Cảnh nói câu đó với giọng điệu chắc chắn, khiến Lận Quy Châu cảm thấy áp lực như đang đối mặt với bố vợ. Ông ta vội vàng đáp: "Nhất định, nhất định, tôi sẽ chú ý."

Tuy nhiên, sau đó ông ta mới nhận ra một điều kỳ lạ, rõ ràng mình đến đây để đòi công bằng cho con trai, vậy mà cuối cùng lại trở thành người xin lỗi?

Tiết Chính Cảnh đã kiên nhẫn đến giới hạn, không hề khách khí tiễn khách, sau đó ánh mắt ông liền tập trung vào Tiết Từ.

Tiết Từ cảm nhận được điều đó.

Cậu đã chuẩn bị tinh thần, trong lòng không chút gánh nặng, yên tĩnh chờ cha Tiết phát tiết.

Vẻ mặt thiếu niên vô tội, tay để sau lưng, đôi mắt sáng trong, nhìn cha mình như một chú mèo con đang tò mò quan sát, trông rất đáng yêu.

Nhìn thấy ánh mắt của con trai, cơn tức giận của Tiết Chính Cảnh dần lắng xuống.

Ông nhẫn nhịn, nghĩ rằng có lẽ Tiết Từ đang sợ nên không trách cậu việc phải bảo vệ bản thân, ôn hòa mà chuyển sang một chủ đề khác: "Tiết Từ, hôm nay chuyện..."

Tiết Từ giả vờ lắng nghe.

"Cái bánh kem đó, con làm lại cho cha nhé." Tiết Chính Cảnh nói với giọng điệu bình tĩnh, "Đừng lãng phí. Cho cha, cha sẽ không vứt đi đâu."

Tiết Từ: “….”

Cậy đã quyết định cả chiều nay rồi, sao mọi chuyện là thành ra như vậy?

Tiết Từ làm lơ hỏi: “Cha không có gì khác muốn nói à?”

Với tính cách khinh thường việc dạy dỗ cậu, dù có vô dụng cũng sẽ nói, muốn cậu thu liễm tính tình, đừng làm phiền người khác.

Tiết Chính Cảnh đúng là có rất nhiều chuyện muốn nói, ví dụ như dạy cậu ý thức bảo vệ bản thân. Nhưng hôm nay xảy ra nhiều chuyện, sợ Tiết Từ vừa sợ vừa mệt, ông kìm chế lại nói: “Không có. Bánh kem để mai hẵng làm, con đi ngủ đi.”

“….”

Tiết Từ thấy mình đã gây chuyện nhiều vậy mà.

Đợi cậu ngủ dậy, chuyện cậu làm sai hôm qua vẫn không bị nhắc đến, lúc này lại nhận được điện thoại của Tiết Phù.

Theo lý mà nói, Tiết Phù không rảnh đến vậy mới đúng.

Nhưng người thừa kế nhà họ Tiết mặc bộ đồng phục chỉnh tề, ngồi giữa phòng học rộng lớn, xung quanh là các bạn học khác, anh nở nụ cười nói: “Từ à, nghe quản gia nói tối qua em gây chuyện.”

Tuy cha Tiết không trách mắng gì, nhưng thân làm anh, Tiết Phù cũng nên dạy dỗ em trai mình, nghiêm túc phê bình.

“Sau này không được đánh nhau nữa.”

Tiết Từ chăm chú nghe anh mình trách móc.

“Có gì gọi cho anh, anh trai giúp em trút giận.”

….Cái lời thoại này không đúng lắm.

“Còn nữa, bánh kem hôm nay, có thể làm cho anh một phần không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro