• Chương 13: Gặp lại •

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Bông + Ly :v

---------------------
MỌI NGƯỜI ĐANG ĐỌC LẬU Ở ĐÂU, VUI LÒNG QUAY VỀ NGUỒN ĐĂNG CHÍNH CHỦ ĐỂ ĐỌC!!! Truyện chỉ đăng DUY NHẤT trên Wattpad và Fanpage Wehatelovestory.

Đôi mắt Kỷ Sùng Quân sâu thẳm, không rõ là cảm xúc gì.

Ánh nhìn của Trình Quý An chạm đến ánh mắt anh, liền vô thức buông lỏng tay Chiêm Minh, thân thể cũng trở nên căng thẳng. Anh vẫn luôn khiến cô cảm thấy vô cùng áp lực, dù là hữu hình hay vô hình.

"Hơ?" Chiêm Minh xoay người đem ly rượu trong tay để vào khay, không nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhận thấy sự khác thường của cô, lúc này mới cầm ly rượu quay đầu lại.

Trình Quý An vội vàng hoàn hồn, nhìn cậu cười, khoác lại tay cậu. Cô có chút hổ thẹn, vì đến bây giờ, khi nhìn thấy anh, chân tay cô vẫn luống cuống như cũ.

Bọn họ đã ly hôn, đã không còn liên quan đến nhau.

Trình Quý An đứng thẳng người, lộ ra vẻ tươi cười, chỉ là khi cô ngẩng đầu nhìn về hướng Kỷ Sùng Quân thì anh đã sớm đi đến phía trước.

Dù có liếc nhìn thấy nhau, nhưng chớp mắt một cái liền trở thành người lạ.

Trình Quý An nhìn anh đi qua, bình tĩnh trở lại. Cô lại theo bản năng nhìn về người đứng cạnh anh, vừa nhìn, nụ cười trên mặt trở nên cứng đờ.

Cô cùng Chiêm Minh đứng ở phía bên phải đại sảnh, Kỷ Sùng Quân từ lối giữa đi tới, nãy giờ, sự chú ý của cô luôn đặt lên người anh, lại thêm Đỗ Bảo Sinh đang nghênh đón khách khứa đứng bên phải anh, chặn mất tầm mắt của cô, nên cô cũng không chú ý đến người phụ nữ đứng bên cạnh anh.

Chỉ là không nghĩ tới nữ nhân đi cùng anh không phải Kiều Vi Vi, cũng không phải người khác, lại là Cố Ấu San.

Cố Ấu San mặc một bộ váy màu hồng nhạt, đính ngọc trai, vừa quyến rũ lại vừa rực rỡ. Bước đi vô cùng tự tin, lưng duỗi thẳng, tay ôm chặt cánh tay của Kỷ Sùng Quân, cằm cũng nâng lên. Ánh mắt cô ấy tao nhã dường như lại mang theo ẩn ý nhìn thẳng về phía trước, trên mặt mang theo nụ cười, từ đầu đến chân đều toát lên thần thái hơn người.

Không ai để ý tới những bước chân vội vã dưới tà váy của cô, có lẽ ngay cả cô ấy cũng không biết điều đó.

Trình Quý An kinh ngạc nhìn cô ấy, cô không biết vì sao bạn nhảy của Kỷ Sùng Quân không phải là Kiều Vi Vi mà lại là Ấu San, rõ ràng anh rất coi trọng cô ấy, đi đâu cũng đưa cô ấy theo, rõ ràng, Ấu San cũng đã có lúc thấy phản cảm với hành động này, cũng đã nhiều lần bất bình thay cô......

Chẳng lẽ, có nguyên nhân gì sao?

Trình Quý An vì thấy hai người cùng nhau xuất hiện mà khó hiểu, nhưng khi nhìn thấy sự tự tin của Ấu San, cô chỉ đành im lặng.

Cô chưa từng thấy cô ấy với bộ dáng như vậy.

Cố Ấu San nhìn xung quanh một vòng, cô cong mắt, không giấu được vẻ tươi cười trên mặt, nhưng đột nhiên, ánh mắt cô dừng lại trên một người, nét tươi cười lập tức cứng đờ, mắt mở to.

Nhanh chóng, trong mắt cô hiện lên một tia hoảng loạn, sau đó, lại quay đầu đi, kéo cánh tay Kỷ Sùng Quân, bước chân trở nên nhanh hơn.

Tâm trạng Trình Quý An trùng xuống.

Nếu trước đó chỉ là hoài nghi, thì bây giờ, tất cả đã được chứng minh.

Cô bỗng bừng tỉnh, nhớ tới ngày đó ở triển lãm tranh, khi gặp được Kiều Vi Vi. Ngay từ đầu, cô ấy đã kiêu ngạo, đối với cô chính là có sự đối địch, nhưng sau đó, thái độ ấy lại trở nên bi ai, mất mát.

Cô ấy nói, tôi thật sự rất hâm mộ cô; cô ấy nói, có lẽ cô đã rất hạnh phúc.

Khi đó, cô căn bản không rõ, chỉ cảm thấy suy nghĩ của cô ấy cùng mình đều không giống nhau. Nhưng lúc trước, toàn bộ đều là cô tưởng tượng, chuyện này rốt cuộc là do đâu mà thành?

Ấu San nói......

Ấu San nói......

Trình Quý An phát hiện ra tất cả những hiểu biết của cô về Kiều Vi Vi đều đến từ Ấu San.

Hơn nữa, cô còn chẳng bao giờ hoài nghi lời cô ấy nói.

"Trình An An, ngẩn người làm gì, đi thôi." Âm thanh Chiêm Minh lại vang lên.

Trình Quý An vội vàng hoàn hồn, phát hiện mọi người xung quanh đều đi vào bên trong, nhanh chóng đi theo Chiêm Minh.

Đại sảnh được ngăn cách bởi một bức bình phong rất lớn, Đỗ Bảo Sinh đứng ở trước tấm bình phong chính bắt đầu phát biểu, "Cảm tạ các vị đã không quản lịch trình bận rộn mà đến đây dự buổi tiệc này của Đỗ mỗ, khiến Đỗ mỗ không khỏi vinh hạnh, cũng không khỏi cảm kích......"

Chiêm Minh đi tìm vị trí ít người đứng, Trình Quý An đi theo, lại nghĩ về chuyện lúc nãy.

Quả thật, chính mắt cô thấy, ngày đó ở Hội sở Thượng Trình, Kiều Vi Vi cùng Kỷ Sùng Quân sóng vai đi cạnh nhau, chuyện thân mật ở hành lang, thậm chí chuyện Kiều Vi Vi mở miệng châm chọc cô, cô đều không trực tiếp ở đó.

Cho nên, những chuyện đó thực chất đều chưa từng xảy ra?

Cho nên, tất cả đều là Ấu San nói dối trước mặt cô?

Cho nên, cô vẫn luôn hiểu lầm Kỷ Sùng Quân sao?

Lúc trước, khi đưa ra quyết định ly hôn, đúng là vì Kiều Vi Vi.

Trình Quý An đột nhiên đứng thẳng người, sao có thể, cho dù mọi chuyện vẫn còn nhiều nghi vấn, nhưng một số chuyện hình như đã thực sự xảy ra.

Ngay cả khi Kỷ Sùng Quân không thực sự có tình cảm đối với Kiều Vi Vi như Ấu San đã nói, thì giữa hai người họ vẫn luôn có chút gian tình, huống chi còn có những thứ liên quan khác. Vậy ra trong hai năm đó, anh trước sau vẫn luôn mặc kệ bản thân, cô đơn một mình.

Kiều Vi Vi lại hiện lên trong đầu —

Có đôi khi tôi thực sự hâm mộ cô, dễ dàng có được trong tay điều mà mọi người đều mong muốn, nhưng cuối cùng lại không chiếm được về mình.

Tâm trạng Trình Quý An vô cớ bị kích động. Cô ấy vì cái gì mà hâm mộ cô? Vì được ở bên Kỷ Sùng Quân kia sao, vì ở bên Kỷ Sùng Quân có được cảm giác gì hay sao? Một gia đình giàu có, những gì cô ấy muốn đều hết thảy đạt được, không chỉ về tiền bạc hay địa vị xã hội, không lẽ lại còn có điều gì khác sao?

Một tia suy nghĩ chợt xuất hiện trong đầu, cô lập tức gạt bỏ —— Sao có thể!

Kỷ Sùng Quân quả thật đối đãi với cô không tệ, khi ly hôn thì cũng bảo đảm cơm áo cho cô, chỉ vậy không hơn!

Cô đề nghị ly hôn, anh cũng đáp ứng ngay, chưa từng từng có chút nào do dự.

Trong TV, hình ảnh anh vẫn mang nhẫn cưới hiện ra, thậm chí nhiều người đến nay vẫn không biết hai người đã ly hôn......

Trình Quý An không dám nghĩ tiếp, càng nghĩ càng thấy kì lạ, càng nghĩ càng thấy không thật.

Theo bản năng, cô nhìn về phía đông người. Tìm kiếm một hồi, Kỷ Sùng Quân ở trong đám người, nghiêng mặt, trước sau đều xa cách.

Trình Quý An cảm thấy buồn cười chính mình, cô cũng chưa từng đối với anh mà suy nghĩ nhiều đến vậy, bởi vì bọn họ luôn vạch ra ranh giới rõ ràng, trước kia vẫn như thế, hiện tại sao có thể thay đổi?

Thu hồi ánh mắt, đem mọi suy nghĩ trong đầu gạt bỏ. Cô không nên tiếp tục như vậy, cô đã không còn là Kỷ phu nhân, cô cũng nên có một cuộc sống mới của riêng mình......

Đỗ Bảo Sinh còn đang nói, Trình Quý An vừa nghe, vừa dần đi vào trong.

Ở phía xa, Kỷ Sùng Quân xoay người, ánh mắt xuyên qua đám người, dừng ở trên người cô.

Cô đứng sau một số người, lẳng lặng nghe, thi thoảng cúi đầu cùng giao lưu với người bên cạnh, khóe miệng nâng lên.

Anh không nghĩ tới cô có dáng vẻ như thế này, lại nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi khi anh bước vào.

Cô đứng trong đám người, một thân váy đỏ, đẹp lay động lòng người, sau cái chớp mắt sơ ý lúc đầu, cô đã rất nhanh bình tĩnh trở lại. Anh chưa bao giờ thấy cô như thế này, cô nở nụ cười đó như thể cô đã thay đổi rồi.

Đi cùng cô là một người trẻ tuổi, đẹp trai soái khí, cô khoác tay anh ta, một đôi bích nhân.

Kỷ Sùng Quân quay đầu lại, cảm xúc chợt lóe lên trong ánh mắt cũng biến mất.

Lời nói của Đỗ Bảo Sinh đã tới hồi kết thúc: "Tôi lại không cẩn thận liền mở loa lớn, làm các vị chê cười rồi, bây giờ không nói chuyện phiếm nữa, chúng ta vào vấn đề chính thôi. Hôm nay Đỗ mỗ mời các vị tới, chủ yếu là muốn các vị cùng nhau giao lưu một chút......"

Nói đến đây, bức bình phong phía sau ông được nhân viên di chuyển từ giữa ra hai bên trái phải, tức khắc, đại sảnh bên trong liền hiện ra.

Bên trong trải rộng những quầy triển lãm, bốn phía đều là tủ kính pha lê sáng bóng, bên trong trưng bày rất nhiều hiện vật, dưới ánh đèn chiếu rọi, mỗi tác phẩm cổ kính này đều mang trong mình vận mệnh gắn liền với lịch sử.

"Đây chính là nơi Đỗ mỗ cất giữ bộ sưu tập này, tổng cộng có 48 món, thật không dám giấu giếm, có được mỗi một món cổ vật này đều không hề dễ dàng gì. Tất nhiên, bởi vì hiểu biết còn hạn hẹp, nên sẽ khó tránh khỏi sai lệch, mong các vị chỉ giáo! Bây giờ hãy để tôi giới thiệu cho các vị trước." Nói rồi, ông lại quay qua nhìn Kỷ Sùng Quân: "Xin mời."

"Đây là một món đồ có từ thời nhà Thanh, tôi tin chắc rằng sẽ có không ít người nhận ra nó......"

"Đây là Minh Đại bảo bình, được phụ thân tôi mua lại từ một thương nhân nước ngoài. Khi liên minh tám nước xâm lược Trung Quốc đã mang đi của nước ta không ít thứ tốt......"

"Đôi chén Ngọc này đã giúp cho bệnh tim của tôi có chuyển biến rất tốt, các vị đừng thấy nó đơn giản mà bỏ qua, kỳ thật nó có thể đang cất giấu điều gì......"

Đỗ Bảo Sinh vừa đi vừa giới thiệu, thao thao bất tuyệt. Một đoàn người đi theo sau, ai ai cũng yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng phát ra tiếng cảm thán vì kinh ngạc.

Chiêm Minh và Trình Quý An vẫn luôn đi sau cùng, thỉnh thoảng thì nghe vài câu, nhưng thật ra hoàn toàn là tự mình đi xem.

Ở viện bảo tàng Hoa Đô đã lâu, dù bộ sưu tập của Đỗ Bảo Sinh có rất nhiều món vô cùng quý giá, thì hai người đều đã sớm nhìn nhiều thành quen rồi.

Hơn nữa, trong cuộc nói chuyện vừa rồi, hai người cũng biết hôm nay đa số người được mời đến đây là những ai. Quả thật có không ít nhà sưu tầm, nhưng cũng có không ít người ở trong giới kinh doanh và chính trị. Đỗ lão tổ chức bữa tiệc này, bất quá cũng chỉ để giao lưu danh nghĩa và kết giao bằng hữu mà thôi.

Cũng không biết Kỷ Sùng Quân vì sao lại tới đây, thân phận của anh thật sự cũng không quá to lớn. Điều đó chứng tỏ Kỷ Sùng Quân phải có vai trò gì đó rất quan trọng.

Chiêm Minh đối với việc này vô cùng hoài nghi, Trình Quý An cũng có điều nghi hoặc, nhưng cũng chỉ là nghi hoặc thôi.

"Được rồi, bây giờ để tôi giới thiệu với các vị món đồ cuối cùng, có thể đối với mọi người ở đây, thứ này có thể không phải là quý nhất, nhưng lại là thứ tôi yêu thích nhất. Tôi có được nó cũng là trong một lần vừa tình cờ, vừa may mắn. Tuy rằng, đem nó đặt cùng với cổ vật ở đây không quá thích hợp, nhưng mà Đỗ mỗ tôi thật sự muốn cùng chia sẻ với các vị, chia sẻ vẻ đẹp mỹ hoạ này, chia sẻ những câu chuyện chứa đựng bên trong......"

Trình Quý An nghe được chữ "Họa" liền ngẩng đầu lên, xoay người nhìn lại, thấy Đỗ Bảo Sinh đang đứng ở trên một đài cao, phía sau ông có một chiếc khung thật lớn đang bị vải nhung che mất.

Tất cả mọi người đều bị lời nói của ông làm nổi lên lòng hiếu kỳ, ánh mắt ai nấy đều ánh lên sự tò mò, muốn nhìn xem thứ khiến Đỗ lão yêu quý vạn phần đến thế có bộ dạng gì.

Trước mắt mọi người, Đỗ Bảo Sinh kéo nhẹ, tấm vải nhung màu đỏ liền hạ xuống.

Một bức họa hiện ra ở trước mắt, Trình Quý An kinh ngạc mở to hai mắt.

Bức tranh kia không xạ lạ, chính là bức tranh của cô《 Cô gái hoa hướng dương 》.

Nhưng vì sao nó lại xuất hiện ở đây?

Nhìn về phía Chiêm Minh, Chiêm Minh cũng mờ mịt khó hiểu.

"Mọi người xem, bức tranh này có phải rất đẹp hay không, đẹp đến mức làm tâm động, đến nao lòng người? Thật không dám giấu giếm, thời điểm đầu tiên mà Đỗ mỗ nhìn thấy nó, vậy mà xem đến mức rớt nước mắt, đôi mắt của cô gái trong tranh phảng phất như thể xuyên thấu tâm can, chạm đến nơi yếu ớt nhất của trái tim. Nó cho tôi cảm giác như nhìn thấy được đứa con gái đã mất của mình, nhìn thấy khoảng thời gian khi con bé còn bên cạnh tôi. Cho nên, tôi đã không chút do dự mà mua nó, tôi muốn trân quý, muốn giữ gìn nó thật xứng đáng. Và tôi vẫn luôn muốn gặp lại người đã vẽ ra bức tranh này, tôi nghĩ cô ấy nhất định phải là một người rất xinh đẹp, một người có rất nhiều tâm tư. Nhưng thật đáng tiếc, cơ duyên vừa khéo, trước đó tôi đã không gặp được nữ họa sĩ mỹ lệ kia, bất quá hôm nay, Đỗ mỗ rốt cuộc cũng có thể thực hiện được ý nguyện rồi!"

Đỗ Bảo Sinh đột nhiên cao giọng, Trình Quý An nghe xong, cảm giác có chút lo lắng.

Quả nhiên, Đỗ Bảo Sinh hướng tầm mắt đến chỗ cô: "Hôm nay, tác giả của bức họa cũng đã đến đây, đúng như tôi nghĩ, cô ấy quả thật là một mỹ nữ. Bây giờ, chúng ta hãy cùng chào đón tác giả của bức tranh, Trình Quý An tiểu thư!"

Đỗ Bảo Sinh dẫn đầu vỗ tay tán thưởng, rồi sau đó bước xuống đài cao, đi về phía cô.

Mọi người cũng theo đó vừa vỗ tay vừa nhìn lại đây, Trình Quý An liếc nhìn qua Chiêm Minh bên cạnh, lòng bàn tay bắt đầu toát mồ hôi.

"Thả lỏng đi, có tôi ở đây rồi." Chiêm Minh chỉ nhẹ nhàng nói nhỏ, kéo tay cô khoác lên cánh tay của mình, trên mặt mang theo ý cười.

Nụ cười của cậu rất cuốn hút, ánh mắt còn vô cùng kiên định, Trình Quý An nhìn cậu, tâm trạng cũng thoải mái hơn chút.

Cô tuy rằng không muốn phải đứng trước nhiều người, đối diện với những ánh mắt quan sát của họ, cô thường rất lo sợ, nhưng hiện tại cô đang đứng ở đây rồi.

"Trình tiểu thư, gặp được cô, Đỗ mỗ thật sự vô cùng vui vẻ!" Đỗ Bảo Sinh đã bước đến trước mặt cô và đưa tay ra.

Trình Quý An cũng bắt tay ông, cười dịu dàng: "Có thể gặp được Đỗ tổng cũng là vinh hạnh của tôi."

"Ha ha, Trình tiểu thư sao có thể nói như vậy, Đỗ mỗ cũng là tam sinh hữu hạnh*! Các vị," Đỗ Bảo Sinh nói xong, liền quay lại với mọi người giới thiệu: "Vị này chính là tác giả của bức họa Trình Quý An tiểu thư, đứng bên cạnh cô ấy là Chiêm Minh tiên sinh, họ đều đến từ viện bảo tàng Hoa Đô của chúng ta!"

*Tam sinh hữu hạnh (三生有幸): Trải qua ba đời 3 kiếp mới gặp được may mắn, hạnh phúc.

Tiếng vỗ tay lại vang lên, Trình Quý An ra hiệu chào mọi người, khi nhìn lướt qua Kỷ Sùng Quân, cô hơi khựng lại, có chút run run.

Kỷ Sùng Quân cũng nhìn cô, ánh mắt lại trước sau như một, vô cùng khó đoán.

Đỗ Bảo Sinh tiếp tục giới thiệu Chiêm Minh với mọi người: "Chiêm tiên sinh cũng là thanh niên vừa tài năng lại tuấn tú, Đỗ mỗ đã cùng cậu ấy tiếp xúc qua vài lần, thật là cảm khái Trường Giang sóng sau xô sóng trước!"

Chiêm Minh nhanh nhạy trả lời: "Đỗ lão quá khen rồi, những cống hiến của Đỗ lão cho viện bảo tàng Hoa Đô của chúng ta mới thực sự đáng khâm phục!" Tiến thoái thỏa đáng.

Trình Quý An nhìn cậu, không nghĩ tới cậu còn có bộ dáng nghiêm túc như vậy.

Chiêm Minh đột nhiên nháy mắt với cô, cực kỳ hài hước, như thể đã trở về bộ dáng thường ngày.

Trình Quý An không khỏi bật cười.

Đỗ Bảo Sinh vừa nhắc tới một chút, thực mau lại quay sang mọi người: "Các vị à, nhìn đồ vật lâu như vậy, chắc các vị đều đói bụng rồi, Đỗ mỗ đã chuẩn bị nhiều món ăn ngon, hoan nghênh các vị thưởng thức!"

Mọi người cùng quay ra nhìn, quả nhiên, một nhóm bồi bàn đang bưng rất nhiều khay bạc đi vào hai bên trong đại sảnh. Trên bàn tiệc đã có không ít điểm tâm và đồ uống, lúc này lại thêm các loại món ăn mỹ vị, càng thêm phong phú.

"Các vị có thể khiêu vũ, có thể vừa thưởng thức mỹ thực, cũng có thể tiếp tục cùng Đỗ mỗ đi xem hết bộ sưu tập này, Đỗ mỗ chân thành hy vọng các vị có mặt ở buổi tối hôm nay, sẽ ăn thật vui vẻ, chơi thật vui vẻ!" Đỗ Bảo Sinh nói xong, vẫy tay một cái, dàn nhạc công bên cạnh lại nổi lên.

Mọi người dần dần tản ra, Chiêm Minh cũng hỏi: "Cô đã đói bụng chưa, có muốn ăn chút gì hay không?"

"Có." Trình Quý An gật đầu đáp, cô mặc lễ phục, buổi tối cũng không dám ăn quá nhiều, trước đó còn để bụng rỗng một chút, bây giờ thực sự đã hơi đói rồi.

Đi đến bàn tiệc, từng người đều tự lấy đĩa riêng, Trình Quý An lấy một miếng bánh kem nhỏ, Chiêm Minh cũng lấy một miếng. Hai người đứng ở bàn tiệc từ từ ăn uống, thỉnh thoảng lại nhìn mọi người khiêu vũ ở giữa đại sảnh, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu trò chuyện.

Đỗ Bảo Sinh không biết đã đi đâu rồi, hai người dường như đã bị mọi người ở đây lãng quên mất.

"An An." Lúc này, ở phía sau, có một giọng nói vang lên.

Trình Quý An xoay người, phát hiện đó là Cố Ấu San.

"Tôi có thể cùng An An nói chuyện vài câu được không?" Đi đến gần, Cố Ấu San nói với Chiêm Minh.

Nụ cười của Trình Quý An tắt dần.

Chiêm Minh nhìn cô một cái, cười đáp: "Tôi qua bên kia xem thử có món gì ngon không."

Cậu chỉ vào phía bên kia của bàn tiệc, cũng không xa lắm.

Trình Quý An không tiện mở miệng, chỉ có thể gật đầu.

Chiêm Minh nhanh chóng bước đi, còn chưa kịp đi đến nơi đối diện, người đàn ông phía trước đã cùng cậu chào hỏi đi tới......

Bên này, Cố Ấu San đã mở miệng: "An An, em đến đây là muốn giải thích với chị." Vẻ mặt có chút nôn nóng, trong ánh mắt cũng hiện lên vẻ chân thành.

Trình Quý An cười cười, đem đĩa đồ ăn trong tay đặt xuống bàn tiệc.

Cố Ấu San lại kéo tay cô và nói: "Chị, chị phải tin tưởng em, hôm nay em thực sự là không muốn đến. Ngày hôm qua bố em cùng Kỷ lão gia ăn cơm cùng nhau, nghe nói Kỷ Sùng Quân sẽ đi dự tiệc nhưng lại thiếu bạn nhảy, nên đã yêu cầu em đi tham gia cùng. Là họ bắt em đi theo Kỷ Sùng Quân, em mới là người không muốn đến đây!"

Nếu là trước đây, Trình Quý An sẽ liền tin ngay, nhưng hiện tại...... Mọi sự tình này đều không thể chứng minh được điều gì.

Huống chi, vẻ tươi cười ngay trước đó của cô ấy đã quá rõ ràng.

"Còn có, em cũng là đang đề phòng Kiều Vi Vi, em nghĩ nếu em mà không đi, không chừng Kiều Vi Vi tiện nhân kia sẽ lại đi theo, tuy rằng chị và Kỷ Sùng Quân đã ly hôn, nhưng em cũng không thể để cô ta chiếm tiện nghi được! Chính cô ta đã trực tiếp hại hai người ly hôn, em sẽ không bao giờ bỏ qua cho cô ta! Chị không biết gần đây cô ta đã đi quá xa như thế nào đâu, ngày ngày đều bám dính lấy Kỷ Sùng Quân, em nhìn còn thấy ghê tởm!......"

"Ấu San ——" Trình Quý An rốt cuộc không nghe nổi nữa, mở miệng cắt ngang lời cô ta.

"Hử?" Cố Ấu San dừng lại.

"Mấy ngày trước chị đã gặp Kiều Vi Vi rồi." Trình Quý An nhàn nhạt nói.

"......" Cố Ấu San im lặng một lúc. Phảng phất như lời nói dối của cô ta đã bị vạch trần, vẻ mặt lộ ra sự tan vỡ, ánh mắt lóe lên.

Ngay sau đó cô ta lại hỏi: "Chị đã gặp cô ta? Ở đâu? Cô ta đã nói với chị những gì?" Thanh âm rất khẩn trương, mang theo thận trọng, níu kéo.

Trình Quý An nhìn cô ấy, lại không muốn mở miệng.

Cô vốn không nghĩ là nên đem mọi chuyện nói ra, vì chỉ một câu phản ứng kia, đã khiến cho cô nhận ra rất nhiều điều.

Cố Ấu San nhìn cô một lúc, dường như đã thấy được câu trả lời của cô, ánh mắt của cô ta cũng dần tối lại.

Cho đến không còn lấy một tia ấm áp nào.

Trình Quý An đã từng nhìn thấy bộ dạng lạnh băng như vậy của cô ấy, tuy sớm đã đoán trước, nhưng vẫn cảm thấy có chút đau đớn.

Cô đã từng cho rằng cô ấy chính là người bạn duy nhất của mình ở Kỷ gia, nhưng không ngờ đến cô ta lại chính là người đâm sau lưng cô một nhát dao sâu nhất.

Có lẽ cô ta cũng chưa bao giờ xem cô là một người bạn.

Ngay từ đầu tiếp cận, cô ta có lẽ đã mang theo tính toán trước, chủ động đối tốt, cố tình làm quen, cuối cùng khiến cho cô nguyện ý tin tưởng vào, nguyện ý làm bạn với cô ta. Cô ta kín đáo che đậy suy nghĩ trong lòng, khiến cô chẳng thể nào nhận ra được.

Trình Quý An cười nhạt, tiếc nuối vì sự tin tưởng của bản thân, vì phần tình bạn kia đã mất đi vĩnh viễn.

Cô quay người rời đi, không muốn nhìn thấy cô ta lần nào nữa.

Vẻ cười cười của cô khiến Cố Ấu San tức giận, cô ta đột nhiên hung hăng gằn giọng: "Cô cho rằng nếu không ly hôn thì Kỷ Sùng Quân sẽ yêu cô sao? Anh ấy vĩnh viễn sẽ không bao giờ yêu cô đâu, cô không xứng với anh ấy!"

Vỏ bọc cuối cùng rốt cuộc đã bị phá bỏ, hết thảy cảm xúc đều trần trụi hiện ra. Trình Quý An cũng chỉ là ngừng lại một chút, sau đó tiếp tục bước đi.

Để Cố Ấu San một mình đứng đó.

Từ trước đến giờ cô biết chính mình vốn không xứng với Kỷ Sùng Quân, làm gì có chuyện cô dám hy vọng xa vời rằng anh ấy sẽ yêu cô?

Thậm chí, cô cũng không muốn biết sự thật bên trong, những điều đó đều chỉ là suy nghĩ trong lòng của cô ta, những điều đó đều là cô ta lừa dối cô mà thành, cũng bởi vì cô và Kỷ Sùng Quân đã ly hôn. Yêu cầu cô đưa ra, Kỷ Sùng Quân cũng đã đáp ứng rồi.

Cố Ấu San nhìn bóng dáng cô rời đi, trong mắt hiện lên sự phẫn hận.

Cô ta quả thật vẫn luôn nói dối trước mặt cô, dù là trước đây hay hiện tại.

Kiều Vi Vi đúng thật là vẫn luôn theo đuổi Kỷ Sùng Quân, nhưng Kỷ Sùng Quân chưa bao giờ chấp nhận cô ấy, thậm chí sau này còn vô cùng chán ghét. Lần đó cô ta chỉ biết rằng Kiều Vi Vi sẽ xuất hiện bên cạnh Kỷ Sùng Quân nên đã sắp xếp một tình huống như vậy, làm cho Trình Quý An nhìn thấy họ ở bên nhau, sau đó lại thêm dầu vào lửa.

Vì sao cô ta lại biết? Bởi vì trong năm năm năm nữ hôm đó có một người là bạn của cô ta. Người kia đã nói cho cô ta biết hướng đi của họ, nên cô ta mới nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay như vậy.

Kỷ Sùng Quân căn bản không bao giờ tỏ ra quá thân thiết với Kiều Vi Vi, cũng căn bản không bao giờ quá dung túng cho cô ta, sau lần đó, Kiều Vi Vi thậm chí còn không xuất hiện bên cạnh anh thêm lần nào. Mà Kiều Vi Vi cũng tự nhiên không được anh đối xử tốt như trước nữa, theo cô ta thấy thì là vậy.

Cô ta làm ra hết thảy những chuyện này, bất quá chỉ là muốn mượn Kiều Vi Vi để gây khó dễ cho Trình Quý An, vì cô ta biết cô tự ti, biết cô không thích sự hoạt náo, cô ta nghĩ việc chèn ép cô từng chút một, sẽ khiến cô phải khóc, phải đau khổ, khiến cô cuối cùng chịu không nổi mà đệ đơn ly hôn.

Kết quả, cô thật sự cùng Kỷ Sùng Quân ly hôn, với một tốc độ mà cô ta không thể tưởng tượng nổi.

Sau khi giải quyết xong Kiều Vi Vi, lại đá được Trình Quý An đi, cô ta liền có thể từ từ tiếp cận Kỷ Sùng Quân một lần nữa. Cô ta đã thích anh mười mấy năm, từ khi còn là một cô bé, đến bây giờ đã 24 tuổi, mục tiêu của cô ta chính là được gả cho anh.

Nhưng cô ta lại phát hiện ra, mọi thứ căn bản đều vô dụng. Kỷ Sùng Quân chỉ coi cô ta là em gái, thậm chí có đôi khi còn không để cô ta vào mắt. Nhưng cô ta vẫn luôn cho rằng trong lòng anh không hề có Trình Quý An, kết hôn hai năm, anh tựa hồ vẫn luôn mặc kệ cô ấy, chính là không nghĩ tới, sau khi đã ly hôn lâu như vậy, anh vẫn còn mang nhẫn cưới, thậm chí ngoài cô ta, không một ai biết về việc ly hôn của hai người họ.

Cô ta không biết tại sao anh lại làm như vậy, vì suy nghĩ cho gia tộc, hay vì điều gì khác, vô luận như thế nào cô ta cũng không dám nghĩ tới chính là trong lòng anh vẫn còn cô ấy.

Cô ta trước nay không bao giờ nhìn thấu được Kỷ Sùng Quân, cho dù đã quen nhau 20 năm, cũng chưa từng hiểu được.

Mà lần tham dự bữa tiệc này của cô ta, cũng là nhờ vào quan hệ của bố mẹ, bất quá không phải là bố mẹ đưa cô ta cùng tham gia, mà là cô ta nhờ bố mẹ nói với Kỷ Sùng Quân đưa cô ta đi cùng.

Lúc trước, trong một lần tình cờ gặp nhau, cô ta đã nhìn thấy thiệp mời trên tay luật sư Mạnh.

Cho nên, là cô ta cố chấp muốn đi theo, chứ không phải là được Kỷ Sùng Quân mời.

Cố Ấu San không những không cảm thấy xấu hổ khi kế hoạch không thành, ngược lại đem sự bất mãn chuyển sang trên người Trình Quý An, ánh mắt càng trở nên căm ghét.

......

Trình Quý An bước đến bàn tiệc bên kia.

Chiêm Minh nãy giờ chỉ chuyên tâm ăn bánh, uống rượu, mặc kệ mọi người đang nhìn mình, cậu vẫn giữ nguyên bộ dáng không quan tâm.

Nhìn thấy cô đi tới, cậu chỉ cười, nhướng mày nói: "Nói xong rồi?"

Trình Quý An gật gật đầu, trên mặt mang theo ý cười, cảm xúc tiêu cực lúc nãy cũng đã biến mất.

"Vậy chúng ta cũng nên khiêu vũ đi, cô có đồng ý khiêu vũ với tôi không?" Chiêm Minh đặt ly rượu xuống, đề nghị.

Trình Quý An sửng sốt một lúc, rồi trả lời: "Được."

Cái này khi còn ở đại học cô đã từng được học qua, sau đó lại gả vào Kỷ gia, cũng đã bỏ ra rất nhiều tâm sức, chỉ là cuối cùng vẫn không có tác dụng gì.

Chiêm Minh đưa tay ra, vô cùng lịch thiệp.

Trình Quý An tiến lên một bước, một tay đặt vào trong lòng bàn tay cậu, một tay đặt ở trên vai cậu, trong mắt tràn đầy ý cười.

Bàn tay còn lại của Chiêm Minh cũng đặt lên eo cô, để lộ tấm lưng thật hoàn mỹ của cô, cậu cũng chỉ là nhẹ đỡ bên eo, không dám quá phận.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều mỉm cười thật vui vẻ.

Tiếng nhạc nổi lên, làn váy bắt đầu chuyển động. Những bước nhảy của Trình Quý An rất tự nhiên và duyên dáng, cô xoay người giữa sàn nhảy, dáng người thon thả tinh tế, thập phần xinh đẹp.

......

Trong căn phòng phía sau đại sảnh, Kỷ Sùng Quân ngồi trên sô pha, hồi lâu vẫn không mở miệng. Đỗ Bảo Sinh ngồi ở đối diện, cũng chỉ nói một mình.

"Kỷ lão đệ hôm nay có thể đến đây, thật sự làm ta ngạc nhiên đấy. Lúc trước luật sư Mạnh đến đây tìm ta, đã làm ta rất bất ngờ, ai mà không biết luật sư Mạnh là người bên Kỷ lão đệ. Về chuyện kia, cũng không phải là ta làm bộ làm tịch gì, chỉ là bức họa kia với ta mà nói thật sự rất trân quý, nguyên nhân về sự quý giá của nó, ta cũng đã đề cập trước đó rồi, nói vậy Kỷ lão đệ ngươi chắc hẳn đã hiểu rồi. Lúc ấy ta nghĩ mình nên gặp mặt Kỷ lão đệ, để giải thích nguyên do thật rõ ràng, cho nên liền gửi thiệp mời cho Kỷ lão đệ. Cũng nghĩ nếu là Kỷ lão đệ không chịu xuất hiện, ta cũng sẽ tới tận nơi để nói chuyện, tóm lại đều là muốn nói rõ ràng với Kỷ lão đệ, để tránh tổn thương hòa khí, không nghĩ tới hôm nay, Kỷ lão đệ lại đến đây. Xem ra, Kỷ lão đệ đối với bức họa kia thật sự coi trọng......"

Ngữ khí Đỗ Bảo Sinh có phần kích động, tuy rằng hắn cũng là người có địa vị không nhỏ trong giới thượng lưu, nhưng cùng so sánh với người của Kỷ thị, rốt cuộc vẫn thấp hơn một bậc.

Kỷ Sùng Quân lắng nghe, trước sau vẫn không nói gì, ánh mắt cũng rất bình tĩnh.

Quả thực anh đến đây là vì bức họa kia. Đầu tiên là khiến A Chiêu phải ra mặt thương lượng mua bán, không ngờ hắn lại bị đem ra làm mồi để nhử anh, hắn sau đó cũng đã nói lời từ chối rồi, cuối cùng lại vẫn nhận được thiệp mời.

Chút chuyện này anh sao có thể không hiểu, Đỗ Bảo Sinh từ trước đã có tiếng tăm ở Đông Nam Á, nhưng hiện giờ muốn ở lại Hoa Đô, hắn không thiếu tiền, lại quen biết nhiều người xung quanh, vì vậy có thể dễ dàng kết giao, khắp nơi đều là quan hệ tốt. Mà nếu có thể cùng Kỷ thị thiết lập quan hệ, không khác gì mở ra con đường phát triển xuống núi Chung Nam là lối tắt để bành trướng thế lực, hắn sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội này.

Dấn thân vào thương trường đã hơn mười năm, Đỗ Bảo Sinh chính là một con cáo già khôn ngoan lõi đời, anh sao có thể không nhìn thấu được bản chất của sự vòng vo này.

Biết rõ bước lui này chính là để tiến thủ, anh cũng chỉ có thể thuận theo thế cục mà thôi.

Bởi vì thứ anh muốn là bức họa kia, cho dù bây giờ vẫn chưa thể chạm tới được, anh cũng không muốn để nó lọt vào tay người khác.

Đây là bức tranh đầu tiên mà cô đã vẽ, cũng là thứ duy nhất bên người cô mang dấu ấn của căn biệt thự.

Không nhịn được, anh bất giác lại nhớ về đêm đó, anh trở về biệt thự, từ từ mở cửa, đi đến trước bức tranh. Anh nhìn cô gái trong tranh, từ trong mắt cô, cảm nhận được nỗi bi thương tuyệt vọng của cô.

Cảm nhận được đến cuối cùng, anh đã không dám nhìn nữa.

Đối với cô mà nói, Kỷ gia có lẽ giống như một nhà tù, cho dù sáng lạn hoa mỹ đến mấy, cuối cùng cũng không phải là thứ cô khao khát......

"Kỷ lão đệ? Kỷ lão đệ?"

Bên tai truyền đến thanh âm, Kỷ Sùng Quân quay lại thực tại, phát hiện chính mình đã thất thần một lúc. Đôi mắt liền rũ xuống, mọi cảm giác ngay lập tức biến mất. Anh lại trở về bộ dáng Kỷ Sùng Quân lạnh lùng xa cách, không ai nhìn thấu thâm tâm.

Đỗ Bảo Sinh cũng dừng một lúc, lại nói tiếp: "Lúc đầu quả thực ta rất luyến tiếc nó, chính là quân tử thành nhân chi mỹ*, nếu Kỷ lão đệ coi trọng bức họa này như vậy, ta cũng đành nhường lại cho cậu. Dù sao thì chuyện đó cũng đã qua, con gái ta cũng không trở về được nữa, vẫn là không nên nhớ nhung nó quá, để con bé được an giấc ngàn thu......" Nói xong lời cuối cùng, lại tiếc nuối thở dài một tiếng.

*Quân tử thành nhân chi mỹ (君子成人之美): Quân tử giúp đỡ cho việc tốt của người khác.

Không nằm ngoài kết cục đã dự đoán trước, Kỷ Sùng Quân nghe xong, chỉ nhàn nhạt nói: "Vậy cảm ơn Đỗ tổng đã giúp đỡ, sau này tôi sẽ chuẩn bị quà tạ ơn thật long trọng."

"Ai, đừng nói như vậy, bất quá chỉ là một bức họa mà thôi, bằng hữu với nhau không cần khách sáo như vậy." Đỗ Bảo Sinh cười thoái thác, ngay sau đó lại nói: "Ngày mai ta sẽ cho người mang bức tranh đến nhà cho cậu."

"Cảm ơn Đỗ tổng." Vừa nói, Kỷ Sùng Quân vừa đứng dậy.

"Thời gian còn sớm, Kỷ lão đệ ở lại chơi thêm chút đi, để lão ca ca ta có thể chiêu đãi cậu một phen thật tốt......" Đỗ Bảo Sinh cũng đi theo đi ra ngoài.

Bước ra khỏi lối đi nhỏ, là đại sảnh, ánh đèn lộng lẫy, tràn ngập tiếng nói cười.

Mọi người trên sàn nhảy đang khiêu vũ, giai điệu êm dịu, thập phần lãng mạn. Kỷ Sùng Quân đi được vài bước, rồi dừng lại.

Một đôi nam nữ đang khiêu vũ, hấp dẫn nhiều ánh mắt xung quanh.

Chàng trai ưu nhã, phong độ, đôi mắt sáng ngời, trên mặt mang theo ý cười; mà cô gái thì duyên dáng, dịu dàng, nở nụ cười đầy sức sống.

Cô ấy thật mỹ lệ, cho dù chỉ lặng lẽ đứng yên một chỗ, vẫn rất nổi bật.

Tầm mắt của Kỷ Sùng Quân nhìn theo tấm lưng xinh đẹp, lướt xuống đến bàn tay đặt trên eo nhỏ của cô, đôi môi cuối cùng cũng di chuyển.

Chiêm Minh bước một bước, Trình Quý An liền xoay người bước theo. Cô nhìn Chiêm Minh đang cố bước những bước thật dài mà bật cười, ánh mắt vừa dời đi, lại chạm đến tầm mắt của một người đang đứng phía xa kia, nụ cười liền từ từ dừng lại.

Bất quá ngay sau đó, lại khôi phục như bình thường.

"Kỷ lão đệ, ngồi bên này." Đỗ Bảo Sinh lại đã sắp xếp xong chỗ ngồi.

Kỷ Sùng Quân không đáp lại, mà chỉ đi theo.

Sau khi nhảy xong khúc đầu, chóp mũi của Trình Quý An có chút đổ mồ hôi. Vốn định từ bỏ, lại có người từ bên cạnh đi tới: "Trình tiểu thư, xin hỏi cô có thể nhảy với tôi một khúc được không?"

Trình Quý An có chút ngoài ý muốn, bất quá đối phương là thật lòng muốn mời cô, từ chối e là không hay lắm.

"Cô đi nhảy đi, vừa vặn tôi có chút chuyện muốn tìm Đỗ tổng." Chiêm Minh cũng không ngăn cản, chỉ cười nói.

Người nọ đã đưa tay ra, Trình Quý An cũng tiến lên trước, nhẹ giọng cười nói: "Là vinh hạnh của tôi."

Chiêm Minh đã ngồi xuống nói chuyện với Đỗ tổng, Trình Quý An cũng tin vào năng lực của cậu, nên không quan tâm đến nữa, chỉ tập trung nhảy với người bên cạnh.

Nhưng thỉnh thoảng, cô cũng để ý tới một người. Kỷ Sùng Quân đang ngồi một mình trên ghế sô pha ở xa, đưa lưng về phía này, có vẻ như đang uống rượu.

Bước nhanh về phía trước, cầm lấy ly rượu, uống thật vội vàng, ánh mắt trầm tĩnh như nước. Cố Ấu San khi đi đến trước mặt anh, cũng mau tránh đi chỗ khác, sau đó lại bị mời đến sàn nhảy.

Những cô gái xinh đẹp, bao giờ cũng nhận được nhiều ưu ái. Cố Ấu San tuy rằng coi thường việc giao du với những người ở đây, nhưng chung quy lại cũng không muốn rời đi.

Mà Kỷ Sùng Quân từ đầu đến cuối đều không nhảy cùng ai.

......

Sau khi Trình Quý An nhảy xong hai khúc, Chiêm Minh rốt cuộc đã quay lại đây, đi cùng còn có Đỗ Bảo Sinh.

"Phong thái của Trình tiểu thư thật là làm người khác mê muội, không biết cô có thể cùng Đỗ mỗ nhảy một khúc không?" Đỗ Bảo Sinh mở miệng đề nghị.

Trình Quý An có chút vô lực, cô thực sự là nhảy đến mức mệt mỏi.

Chiêm Minh ở bên cạnh nói: "Tôi nghĩ tối hôm nay cô còn có việc phải làm, vừa rồi cùng Đỗ tổng trao đổi xong liền chuẩn bị rời đi, không nghĩ tới Đỗ tổng lại nói muốn cùng cô nhảy một lần. Đỗ tổng nhất định là vừa mới nhìn thấy phong thái chuyên nghiệp của cô trên sàn nhảy lúc nãy rồi."

Trình Quý An vừa nghe xong, đã hiểu ra, liền quay qua trả lời Đỗ Bảo Sinh: "Vậy cung kính không bằng tuân mệnh."

Tối nay cô căn bản cũng không có việc gì, lúc nãy Chiêm Minh chính là muốn nói cô khi nào thì có thể về. Chiêm Minh hẳn đã nhìn ra cô không muốn ở lại đây lâu.

Tiếng nhạc lại một lần nữa vang lên, Trình Quý An thuần thục cùng Đỗ Bảo Sinh bước vào sàn nhảy. Đỗ Bảo Sinh không cao, cô lại mang giày cao gót, ông chỉ đứng tới ngang tóc con trên trán cô. Trình Quý An cảm thấy có chút không ổn, Đỗ Bảo Sinh lại không quan tâm lắm, vẫn như cũ cười chuyện trò vui vẻ.

"Muốn gặp Trình tiểu thư một lần thật sự không dễ dàng, mấy ngày trước tôi đã vài lần muốn mời cô, Trình tiểu thư vẫn luôn từ chối tôi, thật sự là làm Đỗ mỗ có chút thương tâm."

Trình Quý An sớm đã dự đoán được việc ông sẽ nói ra chuyện này, cũng sớm đã chuẩn bị tốt cách ứng đối, ngượng ngùng cười: "Xin Đỗ tổng thứ lỗi, thật sự là ngày thường công việc bận rộn quá không có thời gian, tôi mới vào nghề, còn có rất nhiều điều phải học hỏi. Hơn nữa tôi cũng tự nhận thấy chính mình tác phong làm việc còn vụng về kém tao nhã, cho nên cũng không dám lộ diện trước nhiều người."

"Trình tiểu thư quá khiêm tốn rồi!" Đỗ Bảo Sinh nói một tiếng, sau đó cũng không nói tiếp nữa.

Những lời Trình Quý An nói cũng khó mà trả lời tiếp, càng không thể kéo dài vấn đề hơn.

Trình Quý An cũng mỉm cười, không nói gì thêm. Cô tuy rằng có thể bình tĩnh ứng đối với Đỗ Bảo Sinh, nhưng vẫn như cũ không muốn dính dáng đến ông quá nhiều. Chuyện mua tranh vì nhớ con gái tuy rằng cảm động, nhưng trừ cái này ra, lại có quá nhiều mặt bất đồng.

Là cô bát diện linh lung*, hay chính cô hiện tại cũng không hiểu rõ là mình đang làm gì mà đã để lộ luôn danh tính của bản thân.

*Bát diện linh lung (八面玲珑): Đối nhân xử thế linh hoạt, tinh tế, đối với ai cũng khéo léo.

Đỗ Bảo Sinh lại hiển nhiên vẫn không từ bỏ, thực mau lại cười nói: "Trình tiểu thư có phải đang trách tôi chưa được sự đồng ý mà đã muốn tiết lộ thân phận của cô?"

"Đỗ tổng thật biết nói đùa." Trình Quý An trả lời.

"Kỳ thật thì tôi cũng khá quan tâm đến Trình tiểu thư. Trình tiểu thư nhất định đang thắc mắc Đỗ mỗ vì sao lại biết được thân phận của cô, kỳ thật rất đơn giản, ngày hôm đó thấy trong danh sách khách mời đã đến có tên của Trình tiểu thư, tôi liền nhận ra ngay. Trình Quý An tên này cũng không phổ biến, cô lại đang làm việc ở viện bảo tàng Hoa Đô, tôi đoán chắc chắn là cô. Sau đó thì tìm người xác nhận một chút, phát hiện Phùng lão hiện giờ cũng đang công tác ở viện bảo tàng Hoa Đô, liền càng thêm chắc chắn......"

Chuyện này đúng như cô đã nghĩ, thân phận của cô sẽ không đến mức được lan truyền ra từ triển lãm tranh kia, vậy chỉ có thể là từ viện bảo tàng. Mà Đỗ tổng đã sớm biết tên tác giả của bức họa, lại nhìn đến danh sách khách mời, cũng sẽ tự liên hệ được ra ngay.

Cô chỉ không ngờ rằng vị doanh nhân giàu có đã mua tranh của cô tại triển lãm nghệ thuật thế nhưng lại chính là một nhà sưu tầm cổ vật người Hoa kiều, cũng là người đứng ra tổ chức triển lãm cá nhân cho các bộ sưu tập của mình.

"Khi tôi biết được Trình tiểu thư thế nhưng sẽ thay mặt cho viện bảo tàng Hoa Đô tới tham bữa tiệc của tôi, Đỗ mỗ đã phấn khích đến nỗi nửa đêm vẫn không ngủ được, vẫn luôn nghĩ đến lúc đó rốt cuộc nên làm quen như thế nào với Trình tiểu thư, cuối cùng suy nghĩ nửa ngày, cũng chỉ nghĩ ra cách này. Vốn dĩ là muốn tạo bất ngờ cho Trình tiểu thư, nhưng hiện tại xem ra là tôi tự chuốc lấy thất bại rồi."

"Đỗ tổng nói quá rồi, tôi chỉ là nhất thời gặp chuyện ngoài ý muốn, không có để trong lòng đâu."

"Vậy là tốt rồi, bất quá để bày tỏ lời xin lỗi, tôi muốn mời Trình tiểu thư khi nào rảnh rỗi có thể cùng Đỗ mỗ đi ăn tối......"

"......"

"Rào rào rào." Lại hết một bài, mọi người chung quanh lại vỗ tay tán thưởng.

Trình Quý An vội vàng rút lui, cũng không quên cúi đầu chào lại.

Chiêm Minh cũng đi tới, cười nói: "Đỗ tổng quả nhiên là người có bản lĩnh, chẳng những tài hoa, mà còn nhảy rất giỏi."

"Những lời này là phải dành cho Trình tiểu thư." Đỗ Bảo Sinh mượn lời khen ngợi.

Trình Quý An miễn cưỡng cười cười, Chiêm Minh lại nói: "Hiện tại cũng không còn sớm, trong nhà còn có một đống tư liệu cần xem, thứ hai phải dùng đến, cho nên Đỗ tổng, chúng tôi xin về trước."

Đỗ Bảo Sinh cũng không muốn giữ lại, chỉ nói: "Vậy hôm khác gặp lại." Khi nói chuyện chỉ liếc nhìn Trình Quý An.

Trình Quý An vờ như không thấy.

Đỗ Bảo Sinh cũng không để bụng, chỉ biết cười trừ.

Sau một phen khách sáo, Chiêm Minh cùng Trình Quý An lặng lẽ rời khỏi đại sảnh đi ra cửa chính.

Bên ngoài trời đã tối, lúc này cũng đã 9 giờ.

"Đi taxi đi, vừa rồi nói chuyện cùng Đỗ tổng tôi có uống mấy ly, không lái xe được nữa." Chiêm Minh nói.

Trình Quý An đương nhiên đồng ý, say rượu lái xe thật sự quá nguy hiểm. Cô lấy áo khoác và chút tư trang từ trên xe Chiêm Minh rồi đi theo cậu ra đường lớn.

Bắt một chiếc xe, lần lượt ngồi vào.

Trên bậc thang trước tòa nhà, có hai người đang đi xuống.

"Chúng ta hiện tại phải về rồi sao?" Cố Ấu San hỏi.

Kỷ Sùng Quân không trả lời cô ta, chỉ là nhìn về chiếc xe đang rời đi phía trước. Chờ lão Trương lái xe tới đây, anh lập tức đi thẳng đến trước cửa xe.

Lão Trương vội vàng xuống xe, Kỷ Sùng Quân đã ngồi vào trong, vặn chìa khóa khởi động, lúc này mới nhàn nhạt nói một câu, "Gọi xe khác, đưa Cố tiểu thư về nhà."

Nói xong, liền lái xe đi mất.

......

Nửa giờ sau, xe taxi đã tới đường Ngô Đồng, Trình Quý An không cho tài xế rẽ vào trong, chỉ bảo anh ta dừng xe bên đường lớn: "Tôi xuống xe ở đây thôi, đỡ phải quay đầu xe lại." Nói xong thì xuống xe, lại vẫy tay với người bên trong.

Phía trước cũng chỉ có vài bước, đi bộ qua là được.

Chiêm Minh thấy cô đã đi xuống, biết khuyên can cũng vô dụng, đành phải mở cửa sổ dặn dò cô cẩn thận một chút.

Trình Quý An thấy cậu lại quan tâm quá mức, không khỏi bật cười, cũng không gì, chỉ phất tay lần nữa rồi xoay người bước đi.

Chiêm Minh thấy cô đã đi xa, lúc này mới yên tâm bảo tài xế lái xe đi.

......

Trình Quý An đi về phía trước, hai bên đường là những cây ngô đồng cao lớn, đèn đường chiếu xuống, bóng cây lắc lư trên mặt đất, trên đường không có ai đi lại, thỉnh thoảng chỉ có một chiếc xe lướt qua.

Chung cư đã ở gần trước mắt.

Phía sau cô, một chiếc ô tô đang dõi theo từ xa, từ góc phố rẽ vào, chầm chậm chạy trên con đường yên ắng.

Bên trong xe, Kỷ Sùng Quân nhìn bóng dáng Trình Quý An trước mắt, ánh mắt thâm trầm, vô cùng im lặng, tựa hồ như đang ngâm mình trong một tầng sương mù, lại như muốn vén lên lớp ngụy trang thường thấy.

Biết rõ như vậy là không đúng, nhưng lại nhịn không được mà đi theo.

Rốt cuộc vẫn là không dám tới gần, cô sắp đi đến nơi, anh liền dừng xe lại ở phía xa.

......

Trình Quý An đi gần đến cửa, đang mở túi xách chuẩn bị lấy chìa khóa, thì bước chân cô đột nhiên dừng lại, thân thể cũng căng chặt theo bản năng lùi lại nửa bước.

Trước cửa thềm chung cư có một người đàn ông đang ngồi xổm trên bậc đá, trên miệng phì phèo điếu thuốc, khuôn mặt âm u quen thuộc.

Trình Quý An căng thẳng nói không nên lời, cô không biết hắn ta vì cái gì lại xuất hiện ở đây.

Ân Húc Đông nhìn thấy cô trở về, đột nhiên đứng lên, "Cô đã về rồi à!" Thanh âm của hắn nặng nề thô tục, không hề giống trước đây chút nào.

Trình Quý An theo bản năng lùi về phía sau, "Anh muốn gì?"

"Sao? Thứ giày rách vừa ly hôn như cô cũng dám đánh giá tôi sao!" Ân Húc Đông hung hăng gầm gừ khinh miệt, trong thanh âm cũng tràn đầy phẫn hận.

Vốn dĩ khi biết được sự thật hắn ta cũng chỉ thấy kinh ngạc, chính là sau khi trở về suy nghĩ, càng nghĩ lại càng tức giận, càng nghĩ lại càng thấy ghê tởm.

Cứ tưởng rằng cô chính là nữ thần thuần khiết, náo loạn nửa ngày mới biết được quả nhiên lại là người vừa ly hôn! Ly hôn rồi cũng được thôi, thế nhưng lại còn dám cự tuyệt hắn, làm nhục hắn!

Trình Quý An đã hốt hoảng lùi về phía sau, trước mắt là một Ân Húc Đông hung ác, dữ tợn, quả thực so với trước kia như hai người khác nhau.

Ân Húc Đông đã tiến lên trước bắt được một tay cô, lớn tiếng mắng chửi: "Cô đúng là đồ kỹ nữ không biết xấu hổ! Cô đừng cho rằng khóc lóc van xin thì tôi sẽ bỏ qua cho cô! Cũng chỉ là đi bán tranh, còn khoe khoang cái gì! Chẳng phải ngay từ đầu nên từ chối tôi sao, giờ lại đi bán tranh làm giàu mới dám nói tôi đừng quấy rầy cô nữa, cô chính là thứ đàn bà đứng núi này trông núi nọ! Thật nực cười, Sao lúc trước tôi có thể bị người như cô bỏ bùa được nhỉ!"

"Anh buông tôi ra!" Trình Quý An muốn rụt tay lại, nhưng căn bản lại tránh không được.

Ân Húc Đông đột nhiên lấy ra một con dao găm, hung dữ nói: "Cô không phải luôn cho rằng mình đẹp lắm sao, hôm nay lão tử phải rạch nát cái bản mặt xấu xí này của cô, xem từ nay về sau có ai thèm để ý đến cô nữa không!"

"Á!" Trình Quý An nhìn lưỡi dao, hét lên một tiếng, cuống quít quay đầu, lại càng giằng co mạnh hơn.

"A ——" Nhưng bên tai lại vang lên một tiếng thảm thiết, cánh tay đang bị nắm cũng bất ngờ buông ra.

Trình Quý An vội vàng lùi về phía sau, chỉ nhìn thấy một người đang đẩy Ân Húc Đông ra xa.

"Mẹ kiếp! Mày là ai!" Ân Húc Đông lảo đảo, thiếu chút nữa thì té ngã, không khỏi thẹn quá hóa giận.

Người nọ không trả lời hắn, Trình Quý An cũng giật mình kinh sợ —— Kỷ Sùng Quân sao lại ở đây?!

Đứng trước mặt cô không phải ai khác, mà đúng là Kỷ Sùng Quân!

Ân Húc Đông lại xông lên trước, "Mày đừng có xen vào chuyện của người khác!"

"Cẩn thận!" Nhìn con dao trong tay hắn, Trình Quý An hoảng sợ nhắc nhở.

Kỷ Sùng Quân một chút không sợ, anh bước lên bắt lấy bàn tay đang cầm dao của hắn, xoay người vật hắn qua một bên rồi đá vào chân hắn, sau đó lại dùng sức đá thêm vài cái, làm cả người hắn phải quỳ phục trên mặt đất. Con dao đã tuột khỏi tay hắn từ lúc nào, rơi xuống đất.

"Đại ca tha mạng!" Xương cốt rụng rời, Ân Húc Đông đau đến toát mồ hôi, sắc mặt cũng trắng bệch. Hắn không còn vẻ hung dữ như vừa rồi nữa, nước mắt nước mũi cũng không ngừng trào ra.

"Tay của anh!" Trình Quý An lại kêu lên.

Dưới ánh đèn đường, trên tay Kỷ Sùng Quân là một vết cắt đầy máu.

Kỷ Sùng Quân dường như lúc này mới phát hiện, duỗi tay ra nhìn, quả nhiên, trên tay đã bị cắt một đường, máu đang chảy không ngừng.

Ân Húc Đông như được tha mạng, lại vội vã ngã nhào về phía trước liều mạng chạy trốn.

"Đừng đuổi theo nữa!" Kỷ Sùng Quân muốn đuổi theo, lại bị Trình Quý An ngăn cản.

Ân Húc Đông chạy thật xa mới dám quay đầu nhìn lại, trên mặt vẫn chưa kịp định thần, nhưng trong mắt lại tràn đầy hận thù.

"Mau đi bệnh viện đi." Trình Quý An đi đến trước mặt Kỷ Sùng Quân, kéo tay anh, lo lắng nói. Vết dao cắt trên tay dài chừng hai gang, máu không ngừng chảy, trông thật ghê người. Cô chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đau.

"Không cần." Nhưng Kỷ Sùng Quân chỉ nhàn nhạt nói.

Trình Quý An ngẩng đầu nhìn anh, không thể tin được: "Như thế này còn không đi, toàn máu là máu!"

Kỷ Sùng Quân lấy tay che vết thương lại: "Miệng vết thương không sâu."

Vẻ mặt anh quá mức bình tĩnh, như thể không quan tâm đến việc này.

Trình Quý An nhất thời câm nín, không biết anh thật sự có thấy ổn không hay là không muốn nói.

Sau một lúc lâu lại lo lắng mà lên tiếng: "Vậy anh vào trong với tôi, tôi băng bó cho anh." Trong nhà có hộp thuốc, có thể khử trùng miệng vết thương, cũng có thể dùng băng gạc để băng bó cầm máu.

Kỷ Sùng Quân yên lặng nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng đáp: "Được."

Thanh âm của anh hơi khàn khàn, lại đặc biệt an tĩnh.

Trình Quý An nghe xong, liền cúi đầu một chút.

MỌI NGƯỜI ĐANG ĐỌC LẬU Ở ĐÂU, VUI LÒNG QUAY VỀ NGUỒN ĐĂNG CHÍNH CHỦ ĐỂ ĐỌC!!! Truyện chỉ đăng DUY NHẤT trên Wattpad và Fanpage Wehatelovestory.
---------------------

[Tâm sự xíu xiu]: Xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu, hy vọng mọi người có thể bỏ qua cho chúng mình vì sự chậm trễ không báo trước này. Hiện tại chúng mình vẫn sẽ tiếp tục cố gắng đăng được nhiều chương truyện nhất có thể. Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ở lại và chờ đợi chúng mình đến hôm nay.

Hiện tại thì chúng mình sẽ up full chương này lên đây nhé, nhưng sẽ có một số chương chúng mình sẽ đăng trong group để tránh bị reup lậu quá nhiều. Chúc mọi người có một ngày vui vẻ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro