Chương 12 : Người chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu để Quý Ngôn xếp hạng người đối xử tốt nhất với cậu, thì sau mẹ và Tần Vị, hạng đầu tiên chính là Quý Trạch.

Mặc dù như thế, Quý Ngôn vẫn không thể hiểu Quý Trạch.

Quý Ngôn thừa nhận, cậu có khúc mắc đối với Quý Trạch, không chỉ vì khi cậu hai mươi bốn tuổi mới biết mình vô duyên vô cớ có thêm một đứa em trai, lại càng bởi vi Quý Trạch so với Quý Ngôn nhỏ hơn hai tuổi, ngay thời điểm Quý Ngôn năm tuổi cha cậu rời đi.

Lúc nhìn thấy Quý Trạch, Quý Ngôn chợt hiểu ra tại sao cha cậu lại bỏ cậu và mẹ. Dù Quý Ngôn không tin tưởng lời mẹ nói cha vì theo đuổi nghệ thuật mà rời đi nhưng cũng không nghĩ tới tình huống này.

Vào lúc ấy, Quý Ngôn sống rất tệ, mỗi ngày Quý Trạch đều dùng ngữ khí lạnh băng đáng đời mắng Quý Ngôn, nhưng Quý Ngôn biết Quý Trạch thật tâm đối xử tốt với cậu, mỗi ngày đều giúp cậu dọn dẹp hỗn loạn, một mực yên lặng chăm sóc thân thể cậu.

Thế nhưng Quý Ngôn không hiểu, đều không phải là con nít, Quý Ngôn 24 tuổi mới biết có một đứa em trai, cậu không tin cái tình thâm huynh đệ máu mủ gì đó tồn mối quan hệ giữa cậu và Quý Trạch. Hơn nữa dù nói thế nào, phân tích thấu hiểu dưới mọi tình huống thì giữa cậu và Quý Trạch đều có một khoản nợ về người cha, lý ra hai người phải tương kính như băng mới là tình cảnh thích hợp nhất.

Nhưng Quý Trạch gọi cậu là anh trai, từ ngày đầu tiên thẳng thắn không thay đổi cách gọi này đối với Quý Ngôn.

Giống như Quý Trạch muốn bất tri bất giác để Quý Trạch khắc sâu thân phận này, Quý Trạch muốn cậu không thể nào phủ nhận người em trai này.

Có người nói Quý Trạch rất giống Quý Ngôn, hai người đều tạo cho người khác cảm giác lãnh đạm, xa cách. Nhưng Quý Ngôn biết, cậu sánh không bằng Quý Trạch, cuộc đời Quý Trạch mỗi bước đều ngay ngắn rõ ràng, giống như không để bất cứ kẻ nào quấn chân, nhưng Quý Ngôn lại không giống, cậu vì một người Tần Vị mà phá hủy cả cuộc đời.

Khi nghe Quý Trạch nói chuyện cùng cậu, trên mặt đều băng lãnh cùng biểu tình châm chọc, Quý Ngôn mới cảm giác bản thân không hiểu được Quý Trạch, và càng bất an và sợ hãi hơn.

Quý Ngôn hoảng loạn, cậu biết lời kia của Quý Trạch nhất định là nghiêm túc, Quý Trạch muốn đem cái chết của cậu đổ lỗi lên người Tần Vị, cậu có thể nói như vậy, nhất định đã nghĩ xong kế hoạch trả thù Tần Vị.

Quý Ngôn muốn điên lên, dù người khác không hiểu cậu nhưng Quý Trạch làm sao lại không hiểu cậu. Tình cảm trong thế giới không có công bằng, cho nên Quý Ngôn căn bản cũng không muốn đi tính toán chi li mối quan hệ Quý Ngôn – Tần Vị, thời gian bảy năm cũng đã sớm bào mòn tất cả hi vọng của Quý Ngôn đối với Tần Vị, nhưng dù như vậy, cho dù Quý Ngôn chết cũng chưa hề nghĩ tới chuyện muốn dùng cái chết của mình để gây vướng mắc cho Tần Vị .

Trong năm năm, Quý Ngôn vì chính mình mà tỉ mỉ lập ra ảo tưởng bản thân với Tần Vị, dù trong ảo tưởng này có chút sai lệch với hiện tại nhưng Quý Ngôn còn có thể an ủi chính mình, Tần Vị có con trai hắn, cha Tần và mẹ Tần đều hài lòng, không giống như lúc trước mỗi lần gặp mặt đều lạnh lùng cãi vã, rời bỏ cậu, Tần Vị có thể đi thành phố khác để phát triển sự nghiệp, và trong tương lai sẽ có người tốt hơn Tần Vị đang chờ cậu.

Thế nhưng Quý Trạch xuất hiện phá vỡ tất cả bình tĩnh.

Quý Trạch nói, là Tần Vị thiếu nợ Quý Ngôn, Quý Trạch sẽ thay Quý Ngôn đòi lại từng thứ một từ Tần Vị. Điều này đại biểu cho Quý Ngôn lúc trước cẩn thận không chạm vào thế giới của Tần Vị, nhưng sau khi cậu chết, tất cả nỗ lực đều trở nên uổng phí.

Tại sao Quý Trạch có thể làm như thế? Nếu quả thật cậu cách xa Tần Vị mà không sống nổi thì từ năm năm trước không cần gặp Quý Trạch thì Quý Ngôn vẫn sẽ chết, cái chết của cậu căn bản không thể đổ lên người Tần Vị, Quý Trạch không có quyền lấy danh nghĩa của cậu để đòi nợ.

Không ai có thể phá hủy được Tần Vị.

Chỉ có Quý Ngôn mới có thể, nhưng cũng chỉ có Quý Ngôn là không thể.

Quý Ngôn bất an tự hỏi nên nhắc nhở Tần Vị như thế nào, nhưng còn có một người không ngừng chờ Tần Vị về nhà, Mạc Ngạn Thành.

Mạc Ngạn Thành trong tay xách theo bún cay nóng, quen cửa quen nẻo đem hai phần lớn bún cay nóng đặt ở trên bàn ăn, sau đó từ trong tủ lạnh lấy ra mấy lon bia, vừa nhướng mày đối với Tần Vị xả miệng nở nụ cười, "Đến đây, Vĩ tử, hôm nay tôi mời anh ăn bữa tiệc lớn!"

Quý Ngôn nhìn trên bàn bữa tiệc lớn bún cay nóng, cũng chỉ có thể đắng chát cười gượng, thời điểm lúc trước cậu cùng Tần Vị lên đại học, trước cổng đại học đều là các loại quán cơm nhỏ, mà mùi vị tốt nhất là một nhà bún cay nóng, mỗi lần đều có thể ăn no sảng khoát lại rất tiện nghi. Cậu và Tần Vị đều là khách quen mà lúc đó Tần Vị không ăn cay được, sẽ luôn rót một bình bia đá, tiếp đó lại đại cật đại hát*.

(*Đại cật đại hát: ăn uống thả ga.)

Quý Ngôn còn tưởng rằng, kiểu sinh hoạt này là niềm vui nhỏ của riêng Quý Ngôn và Tần Vị, lại không ngờ rằng bên người Tần Vị sớm đã có người thay thế mình. Thật ra như vậy cũng tốt, hiện tại Quý Ngôn còn hi vọng Tần Vị có thể ở bên Mạc Ngạn Thành.

Cuộc đời Mạc Ngạn Thành còn dài, dù sao bên người cũng muốn có một người bồi tiếp, Quý Ngôn có thể soi mói tất cả trên người Mạc Ngạn Thành nhưng Quý Ngôn thật sự biết, Mạc Ngạn Thành rất tốt.

"Vĩ tử, chuyện lần trước tôi nói với anh, anh suy tính thế nào rồi?" Mạc Ngạn Thành miệng lớn ăn bún cay nóng, vừa giống như vô ý nhắc đến, sau đó ngậm đũa thẳng tắp nhìn Tần Vị, bên trong ngữ điệu còn mang theo chút tùy ý và lỗ mãng. Hắn cứ như vậy không bắt ép Tần Vị, nhưng vẫn nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của Tần Vị, giống như cho dù Tần Vị từ chối Mạc Ngạn Thành cũng có thể giả vờ vô tình tiếp tục chờ.

"Anh xem chúng ta ở bên nhau tính cả lúc trước anh mất trí nhớ, cũng tốt xấu gì đã lăn lộn sáu năm, chúng ta cũng không cần bồi đắp. Hơn nữa ba mẹ tôi đều biết anh, ba mẹ anh cũng đều biết tôi, như vậy thật tốt, quan hệ gia đình hài hòa." Mạc Ngạn Thành tiếp tục tùy ý nói, sau đó vui vẻ nở nụ cười, giống như đã suy nghĩ kỹ về cuộc sống với Tần Vị.

"Mạc Ngạn Thành, anh dẹp ý nghĩ này cho tôi!" Tần Vị nói từng chữ từng chữ, trong đôi mắt mang theo khó chịu cùng kiên quyết nhìn Mạc Ngạn Thành.

"Được rồi được rồi, biết rồi, tiếp tục ăn đi!" Không đợi Tần Vị tiếp tục nói, Mạc Ngạn Thành cười cười hất tay, như hoàn toàn không thèm để ý đáp án Tần Vị. Người này giống như biết một ngày nào đó Tần Vị sẽ đáp ứng, cứ như vậy không cứng không mềm mà mài Tần Vị.

"..." Tần Vị mặt âm trầm không nói gì, tay nắm chặt lon bia, sau đó cau mày nhìn sang một bên.

Kỳ thực nhìn thấy phản ứng Tần Vị, Quý Ngôn cảm thấy đại khái Mạc Ngạn Thành vẫn còn cơ hội.

Tần Vị trong ấn tượng của Quý Ngôn, nếu như lúc trước hắn mà bị đàn ông tỏ tình không chừng đã trực tiếp vén lên tay áo đưa người kia tiến vào bệnh viện. Thế nhưng Mạc Ngạn Thành vẫn lành lặn ngồi đối diện Tần Vị ăn bún cay nóng, còn có thể khiến Tần Vị im lặng không lên tiếng còn ngầm thừa nhận người đàn ông này tiến vào phòng.

Mạc Ngạn Thành ở bên Tần Vị chờ đợi năm năm, chờ đợi bản thân đủ tự tin mới cùng Tần Vị nói rõ ràng, cho dù Tần Vị không đáp ứng, Tần Vị cũng không thể đem tình bạn năm năm của Mạc Ngạn Thành mà đá hắn ra khỏi vòng tròn, mà Mạc Ngạn Thành còn có rất nhiều kiên trì, hắn có thể tiếp tục chậm rãi chờ Tần Vị.

Nhưng một màn kế tiếp, lại làm cho Quý Ngôn khiếp sợ mặt trắng bệch.

Quý Ngôn tận mắt nhìn thấy tay Tần Vị lôi cổ áo Mạc Ngạn Thành hướng lại gần, sau đó dùng sức mà hôn.

Mạc Ngạn Thành cũng cả kinh, lập tức phản ứng lại, trong mắt thoáng hiện vui vẻ thân thủ ôm lấy cổ Tần Vị.

Quý Ngôn rất lạnh, lạnh đến mức toàn thân run lên.

Tất cả đột ngột chuyển biến quá nhanh, Quý Ngôn không nhìn rõ cảnh hôn trước mặt, nhìn Tần Vị hôn Mạc Ngạn Thành, trong lòng cậu là cảm giác gì, chỉ cảm thấy một giây sau linh hồn đau đớn sắp vụn nát, nhưng không tài nào đem tầm mắt dời đi được, Quý Ngôn cưỡng bách phải nhìn, cưỡng bách chính mình đau, tốt nhất là tan vỡ đến vụn nát hóa thành tro bụi tại đây đi.

Thời khắc này Quý Ngôn mới rõ ràng rồi, lúc trước bản thân dù có hi vọng bên người Tần Vị có người đi cạnh, Quý Ngôn cũng không cách nào bình thản tiếp thu, đâm sâu vào trong lớp mặt nạ ngụy trang của Quý Ngôn, cậu chính là người lạnh lùng ích kỷ, ngay cả dũng khí tận mắt nhìn Tần Vị hạnh phúc cũng không có.

Không biết qua bao lâu, đại khái thời gian rất ngắn, nhưng linh hồn Quý Ngôn tựa như vô hình bị đâm hàng ngàn lỗ, mỗi một giây đều đau đến tê tâm liệt phế.

"Tần Vị, anh..." Mạc Ngạn Thành trong mắt là không che giấu được thần thái, ngữ điệu bên trong đều mang lên kích động rõ ràng.

Thế nhưng lời còn chưa nói hết, Mạc Ngạn Thành lại giật mình, trong mắt Tần Vị không có cùng tình cảm giống như Mạc Ngạn Thành, ngược lại là hoàn toàn lạnh lẽo cùng lãnh đạm. Sau khi tiếp nhận nụ hôn, phản ứng Tần Vị lại không khác nào dội lên đầu Mạc Ngạn Thành một thùng đá, nội tâm nguội lạnh.

"Mạc Ngạn Thành, hôn người chết so với hôn anh còn có cảm giác hơn!"

Tần Vị từng chữ từng chữ nói ra khỏi miệng, bức bách Mạc Ngạn Thành nghe rõ ràng lời hắn tàn nhẫn lại lạnh như băng. Mạc Ngạn Thành sững sờ cười lạnh một tiếng, sau đó trong mắt mọi tâm tình cũng thu liễm thành một mảnh băng lãnh, cuối cùng tay phải vung quyền dùng sức đánh lên mặt Tần Vị.

Mạc Ngạn Thành lớn lên ở quân khu, cường độ vung quyền đánh người tự nhiên so với người thường nặng hơn nhiều, mà Tần Vị không có trốn, cũng không đánh trả, thần sắc lãnh đạm nhìn Mạc Ngạn Thành, giống như là cam tâm tình nguyện nhận cú đấm này.

"Tần Vị, cú đấm này tôi coi như đây là lời xin lỗi của anh!" Giọng Mạc Ngạn Thành lạnh xuống, sau đó hai tay đột nhiêu kéo cổ tay Tần Vị lại, con ngươi xanh đen yên lặng nhìn Tần Vị, "Tôi có thể tự cho là không nghe thấy, nhưng Tần Vị, tôi yêu anh cũng không cho anh sỉ nhục tôi. Con mẹ nó, anh dù muốn cự tuyệt tôi cũng có thể nói rõ ràng cho tôi!"

Tần Vị dời mắt không nhìn Mạc Ngạn Thành, biểu tình khó hiểu không rõ, căn bản là không nhìn ra Tần Vị đang suy nghĩ gì.

"Tôi đi trước, chính anh chỉnh đốn lại đi!" Mạc Ngạn Thành nhìn Tần Vị không nói lời nào, cũng biết ở bầu không khí như thế này, hắn ở lại chỉ sợ quan hệ với Tần Vị phát sinh mâu thuẫn gì.

Mạc Ngạn Thành đem đồ vật của mình dọn dẹp, sau đó chuẩn bị rời khỏi nhà Tần, đi tới cửa thì dừng một chút sau đó xoay người nhìn Tần Vị ngồi cạnh bàn ăn, "Tần Vị, anh nghe cho rõ đây, tôi có thể ở bên anh một lần năm năm, hiển nhiên cũng có thể chờ đợi thêm năm năm!"

"Vĩ tử, tôi chờ anh!"

Lời nói qua đi, chính là âm thanh cửa đóng rầm lại.

Quý Ngôn nhìn biến cố thình lình trước mắt, không tài nào phản ứng lại. Tần Vị như trước ngồi bên cạnh bàn ăn, trên mặt bị đánh một quyền đã bắt đầu sưng tấy, nhưng Tần Vị cũng không quản, người đàn ông này chỉ mờ mịt nhìn bàn tiệc bún cay nóng mới bắt đầu.

Sau đó Tần Vị quay đầu hơi nhìn quả lắc đồng hô, sau đó liền híp mắt nhìn ghế sô pha, tựa như đang chăm chú muốn nhìn rõ cái gì đó.

Cho đến giờ phút này, Quý Ngôn mới đột nhiên ý thức được.

Câu kia của Tần Vị "hôn người chết đều so với hôn anh còn có cảm giác" kia, người chết kia, chính là cậu, Quý Ngôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro