Chương 6 : Tỏ tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khoảng thời gian bên Tần Vị, Quý Ngôn phát hiện ra trong nhà Tần Vị còn có một người thường xuyên ra vào, tên người đàn ông đó là Mạc Ngạn Thành, không giống như tên gà mờ từng đi quân khu Tần Vị, gia tộc Mạc Ngạn Thành trước kia chính là những người tạo ra khu xí nghiệp quân sự, từ nhỏ Mạc Ngạn Thành đã được đưa vào quân nhân bồi dưỡng.

Vóc dáng Mạc Ngạn Thành không cao nhưng chỉ cần hắn đứng ở nơi nào sẽ có một loại khí thế uy nghiêm tự nhiên mà sinh ra, một cái nhấc chân dừng lại đều gọn gàng nhanh gọn, không hề dây dưa dài dòng mang đến khí thế quân nhân, đặc biệt là khi Mạc Ngạn Thành đột nhiên liếc mắt trừng một cái về phía Quý Ngôn, Quý Ngôn suýt nữa thì nghĩ cậu bị Mạc Ngạn Thành nhìn thấy.

Nhưng Mạc Ngạn Thành cũng là một tiểu tử trong sáng, trên mặt đều mang theo nụ cười đường hoàng, bình thường thoạt nhìn cử chỉ đứng đắn, chỉ cần nằm trên ghế salon liền biến thành hồ dán.

"Vĩ tử, Bụng Nhỏ nhà anh đâu rồi?" Da dẻ Mạc Ngạn Thành hơi ngăm đen nhưng cả người thoạt nhìn tuấn lãng anh khí, không phải ngoài ý muốn mà đến nhà Tần Vị, cũng không vô duyên vô cớ tìm Tần Ngôn.

Nói đến thì quan hệ Mạc Ngạn Thành và Tần Vị chính là nghiệp duyên, lúc trước Mạc Ngạn Thành không ưa Tần Vị, giữa chừng lại được an bài tiến vào quân khu, Tần Vị vừa mới vào nên chưa thích ứng, vì vậy tên của Tần Vị cũng bị Mạc Ngạn Thành gọi thành Vĩ tử đầy trào phúng.

Tần Vị tính tình nóng nảy nhìn thấy Mạc Ngạn Thành cũng thấy ngứa mắt, máu nóng vừa lên liền vén ống tay áo bắt đầu đánh, Tần Vị đánh không lại nhưng cũng xem như việt tỏa việt dũng. Đến cuối cùng, lại trở thành không đánh nhau thì không quen biết

Lúc Tần Vị xảy ra bất trắc, Mạc Ngạn Thành cũng thường xuyên đến thăm, giảng giải một chút chuyện trước kia cho Tần Vị, cứ như vậy quan hệ trở nên thân thiết hơn, dù Tần Vị chỉ ở quân khu một năm, quan hệ bằng hữu cả hai luôn kéo dài đến bây giờ.

"Mấy ngày nữa tôi phải đi công tác, sáng sớm Bụng Nhỏ đã bị mẹ đưa đi rồi." Tần Vị không biết đã thích ứng được với tên gọi này từ bao giờ, cho dù không thích thì người trước mặt cũng không dễ thay đổi.

"Há, là như vậy à!" Mạc Ngạn Thành gật đầu, sau đó mắt liếc Tần Vị, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, "Vĩ tử, tôi cũng không thích làm phiền phức, tôi đến đây chính là muốn nói với anh một chuyện!"

"Nói đi." Tần Vị nhíu mày, nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Mạc Ngạn Thành cũng chuyên tâm nghe.

"Vĩ tử, tôi yêu anh."

Mạc Ngạn Thành vừa nói xong, không chỉ Tần Vị giật mình mà cả Quý Ngôn cũng ngẩn người.

"Nhìn bộ dạng ngu ngốc của anh kìa!" Mạc Ngạn Thành nhìn thấy bộ dạng ngốc của Tần Vị không khỏi thở phào một tiếng bất cười lớn, tại lúc Quý Ngôn cho là Mạc Ngạn Thành đùa giỡn thì Mạc Ngạn Thành thu liễm tiếng cười, "Thế nhưng, tôi là nghiêm túc."

Lúc này Quý Ngôn có chút bối rối không tả được, biết rõ bản thân không thể can dự vào chuyện Tần Vị nhưng cậu cũng không thể đè nén được cảm giác hỗn loạn cùng nôn nóng này.

Lúc trước Tần Vị như lão bà thần kinh khẩn trương mỗi ngày đi tìm tiểu tam, nhưng hiện tại cậu tân mắt nhìn thấy một người nam nhân khác nói với người vợ cả như mình. Thực sự tình thế đã xoay chuyển tất cả, điều Quý Ngôn e sợ nhất đã xảy ra.

"Anh đùa gì thế!" Tần Vị trừng hai mắt, cau mày lớn tiếng phản bác, hiển nhiên không thể tiếp thu.

"Tôi đối với anh đùa kiểu gì, tôi thật sự yêu anh." Mạc Ngạn Thành tiếp tục khẳng định nói, hắn có bản lĩnh như vậy, từng chữ từng câu nói mãnh liệt tới, khiến người không tin cũng không được.

Lúc này, Quý Ngôn cảm nhận được bản thân không bằng được Mạc Ngạn Thành.

Người này có thể rõ ràng đem yêu thích nói mạnh mẽ như vậy, không giống cậu đều che che giấu giấu, thời điểm ở bên Tần Vị hầu như đều là thế bị động tiếp nhận, đến phút cuối cũng nhu nhược không dám tiến thêm một bước.

Quý Ngôn có lúc thường nghĩ, nếu lúc nhận cuộc gọi ấy cậu cứ như vậy liều mạng chạy đến trước mặt Tần Vị nói rõ mọi chuyện, có thể hay không kết quả hôm nay đã khác.

Chỉ cần cậu có một nửa dũng khí thẳng thắn của Mạc Ngạn Thành, e rằng quan hệ của cậu và Tần VỊ không đứt đoạn nhanh chóng như vậy.

Dùng thời gian năm năm để hối hận, cuối cùng lại càng ngày càng nhu nhược, đem bản thân khóa trong cái thế giới riêng, nơi nào cũng không dám đến.

Quý Ngôn không có khả năng oán hận bất cứ ai, cuối cùng chỉ có thể nói bản thân mình đáng đời.

Đáng đời bản thân đi yêu Tần Vị, rồi lại không có can đảm thẳng thắn yêu hắn.

Đáng đời Tần Vị quên đi cậu, Quý Ngôn tự cho không dám đi phá họa cuộc sống hạnh phúc Tần Vị sau khi mất trí nhớ, tin tưởng bản thân có thể cho Tần Vị hạnh phúc cậu cũng không có.

Quý Ngôn, đáng đời mày.

"CMN anh yêu đàn ông thì tự mình đi tìm, đừng kéo theo tôi!" Tần Vị nhìn Mạc Ngạn Thành cười, chỉ cảm thấy như đánh vào không khí một cái. Gần đây là thế quái nào, quanh người sao toàn xảy ra chuyện như vậy, Trầm Đình Thiên và mẹ ám chỉ hắn đi tìm đàn ông, anh em cạnh hắn còn chạy đến tỏ tình.

"Tôi CMN chính là yêu anh đó, thế nào?" Mạc Ngạn Thành nhíu mày, hồi phục lại thái độ. Cứ như thế, anh có thể làm sao?

"Anh không sợ lão già nhà anh đem anh đánh chết hả!" Tần Vị giận dữ cười, cuối cùng hừ lạnh trào phúng nhìn Mạc Ngạn Thành.

"Ghê gớm lắm thì bị đánh cho một trận, sợ cái gì!" Mạc Ngạn Thành bộ dạnh không thể suy chuyển, không tim không phổi nhìn Tần Vị.

"Tôi không thích đàn ông." Tần Vị đè nén tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ từng chữ.

"Há, thật sao? Tôi có biết trước đây anh có một tiểu tình nhân!" Mạc Ngạn Thành nhíu mày.

"Ai?" Tần Vị ngẩn người, sau đó lập tức nhạy bén hỏi lại.

Quý Ngôn cũng ngây ngẩn người, nhìn Tần Vị rồi lại nhìn Mạc Ngạn Thành.

Mạc Ngạn Thành không nói gì, cúi đầu nhìn về phía nơi khác, như muốn che giấu đề tài vừa mới nói. Quý Ngôn đột nhiên ý thức được, Mạc Ngạn Thành e rằng biết mình, lúc trước đi quân khu Tần Vị nhất định cùng Mạc Ngạn Thành đề cập tới cậu.

Chỉ là Mạc Ngạn Thành xưa nay chưa nhắc cậu trước Tần Vị, bất kể là năm năm trước, vẫn là hiện tại, hắn rõ ràng biết cậu tồn tại nhưng lại giả vờ không biết.

"Mạc Ngạn Thành!" Tần Vị nhìn phản ứng Mạc Ngạn Thành, liền biết có cái gì không đúng, hắn nhất định gạt mình.

"Tần Vị, có phải anh còn nhớ hắn?" Lần đầu tiên Quý Ngôn nghe được Mạc Ngạn Thành đứng đắn gọi tên Tần Vị, Mạc Ngạn Thành cứ nhìn chằm chằm vẻ mặt Tần Vị, tựa hồ muốn nhìn thấy chút manh mối.

Mạc Ngạn Thành, anh sai rồi. Tần Vị căn bản không nhớ tới tôi.

Quý Ngôn rất tự tin, rằng Tân Vị không hề biết rằng anh đã bỏ lại Quý Ngôn

Tần Vị nhíu chặt mày, không biết người trong miệng Mạc Ngạn Thành nói là ai, nhưng hắn cảm giác được trong khoảng khắc kia, lòng hắn nảy lên một nổi hoảng sợ bất an, có cái gì đó rất nóng tràn cả khoang ngực, thế nhưng cuối cùng lại bị giấu đi dưới nhịp đập của trái tim.

"Mạc Ngạn Thành, anh nói rõ cho tôi!" Tần Vị mặt âm trầm, con ngươi xanh đen bình tĩnh nhìn chăm chú vào mặt Mạc Ngạn Thành.

"Không nói, tôi đến đây chỉ để nói cho anh biết tôi yêu anh." Mạc Ngạn Thành lắc đầu, đứng dậy khỏi ghế salon, lúc đi tới gần cửa, Mạc Ngạn Thành dừng lại quay người nhìn về phía Tần Vị.

"Vĩ tử, tôi biết anh là người để tâm chuyện vụn vặt nhưng chuyện này anh cũng đừng suy nghĩ quá nhiều!"

"Anh từng yêu đàn ông nhưng đó là chuyện bao nhiêu năm về trước rồi? Bây giờ anh cũng đã có con trai gần năm tuổi, anh còn muốn nhớ lại chuyện hư hỏng trước kia làm cái gì? Nếu như hắn ta quả thật yêu anh đã sớm đi tìm anh rồi chứ không phải nhiều năm không liên lạc với anh, có khi đến bây giờ tiểu tử đó đã kết hôn sinh con rồi!"

Mạc Ngạn Thành nói xong, sau đó thở dài nhìn Tần Vị câu môi cười lộ ra vẻ tự tin chắc chắn, "Ngược lại, tôi yêu anh, tôi muốn ở bên anh. Vĩ tử, mặc kệ anh chừng nào nghĩ thông suốt nói cho tôi biết là được, tôi chờ anh."

Cửa đóng lại .

Tần Vị đứng tại chỗ, nhìn cánh cửa thật lâu không nhúc nhích.

Quý Ngôn vẫn đứng sau Tần Vị, nhìn Tần Vị.

Trong cửa ngoài cửa, rõ ràng Quý Ngôn và Tần Vị đều ở trong cửa, thế nhưng lại như hai thế giới khác nhau.

"Tần Vị..."

Quý Ngôn gọi tên Tần Vị, tay chậm rãi giơ lên đặt trên lưng Tần Vị, rõ ràng không cảm nhận được gì, vật thể trong suốt trống không nhưng tựa hồ đầu ngón tay Quý Ngôn như chạm đến hơi ấm của Tần Vị trong quá khứ.

Tần Vị chậm rãi xoay người, vào thời khắc ấy Tần Vị hình như cảm giác được gì đó, thế nhưng quay người lại vẫn là căn phòng trống rỗng.

Nhìn Tần Vị mờ mịt, Quý Ngôn cuối cùng thần sắc lạnh nhạt nhìn Tần Vị mà bật cười, rốt cuộc cậu cũng có cơ hội đến trước mắt Tần Vị, ở trước mắt hắn mà thẳng thắn đem lời mình muốn nói ra từng chữ từng chữ, phát ra từ tâm cam.

Chỉ là mỗi một chữ dường như đạp lên trái tim Quý Ngôn, lồng ngực hắn trống rỗng ngột ngạt đau đớn.

"Tần Vị, em yêu anh."

"Tần Vị, em luôn luôn chờ anh."

Thế nhưng em đã chết, cho nên xin anh mãi mãi đừng bao giờ biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro