Phiên ngoại 1 : Tần Vị phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Vận quẹt thẻ mở cửa, đi vào phòng.

Đây là phòng ở của Tần Vị và con trai, nhưng bên trong lại không còn một bóng người, không hề có hơi thở.

Kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời trong nháy mắt chiếu sáng từng ngõ ngách, ánh sáng ấm áp rơi vào phòng.

Hôm nay là sinh nhận con bà, trong phòng vẫn nên cần ấm áp một chút.

Nơi này đã hơn một năm không có ai ở.

Ngày 17 tháng 5 năm ngoái, Tần Vị tự sát.

Nói là tự sát nhưng khi Diệp Vận biết tin Tần Vị tự sát, trong tiềm thức như đã dự liệu được điều này nhất định sẽ tới, con trai bà tại thời điểm Quý Ngôn chết đã nhịn ròng rã tám năm cuối cùng vẫn là đi theo Quý Ngôn.

Lúc trước bên trong căn phòng này, thời điểm nó chết còn nằm trên ghế salon, trên sàn nhà còn có lưỡi dao và máu tươi đỏ sẫm, trên cổ tay trái bị lưỡi dao cắt năm đường, một đường không nhiều một đường không ít, máu tươi theo vết thương nhuỗm đỏ cả chiếc nhẫn đeo trên ngón tay trái.

Tay phải Tần Vị đặt trên ngực, đè lên một bức họa, bức họa kia phẳng phiu sạch sẽ không có bị máu nhiễm một điểm, đó là bức tranh khi Quý Ngôn mười lăm tuổi vẽ Tần Vị, trong bức họa còn vẽ lên hình nhân nhỏ bé ngây thơ, Diệp Vận biết, đó là Quý Ngôn. Con trai bà cho đến lúc chết, vẫn còn đang nhìn bức tranh này.

Giống như bọn họ từ khi mười năm tuổi bắt đầu ở bên nhau, nhiều năm sau này bọn họ vẫn ở bên nhau.

Thời điểm Tần Vị chết, khóe miệng còn mang nụ cười nhàn nhạt, bình yên hạnh phúc như vậy mà rời đi.

Trong tay phải còn siết chặt chiếc nhẫn khác.

Vào lúc ấy Diệp Vận không tránh khỏi đau thương, rồi lại thản nhiên vài phần.

Con trai bà... cuối cùng đã được giải thoát rồi.

Từ lúc trong bệnh viện, Tần Vị đã nói với bà, hắn muốn ở bên Quý Ngôn, sẽ không thất hứa thêm một lần nào nữa, có lẽ bà đã dự liệu được một ngày đó sẽ tới, hơn nữa lại trải qua những bảy năm, điều này cũng đã vượt qua dự đoán của bà.

Từ đó về sau, từ năm đó cho đến nay, con trai bà vẫn luôn một thân một mình.

Trong mấy năm nay, Tần Vị dường như cố gắng làm thật tốt trách nhiệm của bản thân. Thế nhưng Diệp Vận làm sao lại không biết, Tần Vị là con trai bà, dù Tần Vị vẫn còn thở nhưng Diệp Vận biết từ khi Quý Ngôn chết đi, cả người Tần Vị đã không còn hoàn chỉnh.

Diệp Vận thường xuyên nghe Tần Vị một mình lầm bầm, giống như đang giả vờ cùng Quý Ngôn trò chuyện, cũng chỉ có lúc đó Diệp Vận mới có thể nhìn thấy trên mặt Tần Vị đã không còn lạnh băng và trống rỗng mà là biểu tình ôn nhu.

Trong những năm này, chẳng qua là Tần Vị thống khổ chịu đựng mà thôi.

Diệp Vận còn nhớ khi bà và ba Tần Vị còn trẻ sinh ra Tần Vị, vào lúc ấy bọn họ đều là người hiếu thắng, cảm thấy tuổi trẻ nên thừa dịp phát triển sự nghiệp thật tốt, liền đem Tần Vị giao cho người lớn chăm sóc, còn Diệp Vận cũng yên lòng đi công tác.

Có lẽ chính từ lúc đó, quan hệ của bà và Tần Vị càng trở nên xa cách, rõ ràng là con trai bà bà lại thiếu quan tâm, thời gian rất lâu mấy tháng một lần mới về nhà thăm liếc mắt nhìn Tần Vị một cái. Bắt đầu từ khi đó, tính cách Tần Vị trở nên hung hăng bát nháo, ai cũng không quản được.

Cho đến khi một lần Diệp Vận bệnh nặng, Diệp Vận mới nhận ra bà đã quên đi một thứ gì.

Khi Diệp Vận nhìn Tần Vị cao lớn đã lên cấp hai, hai mắt đỏ bừng đứng bên giường bệnh, Diệp Vận mới bừng tỉnh, hóa ra con trai bà đã lớn như thế này rồi.

Từ khắc đó, Diệp Vận quyết định bỏ công tác, muốn bắt đầu bù đắp lại cho Tần Vị.

Diệp Vận còn nhớ, hôm sinh nhật đó, bà cố ý mời rất nhiều người dự sinh nhật Tần Vị. Lúc trước bà luôn bỏ quên sinh nhật con trai, nên bây giờ bà muốn đem tất cả tốt đẹp để bù đắp lại cho Tần Vị. Nàng để Tần Vị ăn mặc như tiểu vương tử, đang lúc mọi người chúc phúc, cắt bánh gato, tặng quà tặng.

Thì Tần Vị đột nhiên biến mất, đem tất cả âu phục kia cởi ném trên mặt đất, mặc quần áo thường chạy ra ngoài ban đêm, ai cũng không ngăn được.

Bà sắp điên, lập tức đi tìm người.

Cuối cùng, ở bên trong căn nhà nhỏ bà lại thấy được, con trai bà cùng một đứa trẻ khác ngồi trên bãi cỏ, một người một bát mì ăn sạch bóng, hai bát rỗng ném ở một bên, còn Tần Vị cùng đứa trẻ kia đang huyên náo nói gì đó, trong mắt chính là hưng phấn mà Diệp Vận chưa từng nhìn thấy.

Bà còn nhớ, lúc đó trên đầu Tần Vị rối như tơ vò, ánh mắt lại phá lệ sáng người, trên gương mặt lại mang ý cười rạng rỡ mà bà chưa bao giờ thấy. Hắn nhận được vô số quà tặng đắt tiền, nhưng cái gì cũng không muốn, chỉ nâng niu một cây bút vẽ đơn giản trên tay.

Về đến nhà, Tần Vị nói, mẹ đừng tổ chức sinh nhật cho con nữa, con không thích.

Vào lúc ấy, Tần Vị nói—— "Con đã tìm thấy được người cùng con tổ chức sinh nhật rồi."

Đúng vậy, Tần Vị đã tìm được người cùng hắn tổ chức sinh nhật.

Hắn cũng đã tìm thấy người có thể cùng hắn sống đến cuối đời.

Mà người đó, chính là Quý Ngôn.

Hai người bọn họ vừa bắt đầu đã quấn quít bên nhau, và sau này ai cũng không chia cắt được.

Từ lúc đó, đến bây giờ, cũng chỉ có một mình Quý Ngôn mà thôi.

Như vậy là tốt rồi.

Người phụ nữa đem bánh gato đặt lên bàn, mở hộp ra, đem nến và dao để một bên, sau đó đặt hai cái đĩa.

Một là cho Tần Vị, một là cho Quý Ngôn.

Sau đó Diệp Vận bắt đầu thu dọn căn phòng, bà đem căn phòng không người ở này giữ lại. Mỗi tuần bà đều đúng giờ đến quét tước, cùng Tần Vị và Quý Ngôn nói chuyện một chút, rồi mới trở về nhà.

Trong bảy năm qua, Tần Vị chỉ dùng thời gian rảnh để học vẽ tranh, con trai bà vốn cho là nghệ thuật phiền nhất, cuối cùng lại chịu đựng tất cả để hạ bút, hay nói là hắn muốn đem tất cả tình cảm phát tiết lên bên trong tranh.

Tần Vị không vẽ bất cứ thứ gì, chỉ vẽ Quý Ngôn, trong tranh của hắn vĩnh viễn chỉ có một mình Quý Ngôn. Mỗi lần Tần Vị vẽ Quý Ngôn, vẻ mặt đều thành kính và ôn nhu như vậy kiến người khác cảm thấy bi thương, hay nói là chỉ khi Tần Vị vẽ, Diệp Vận mới phát giác ra hắn còn sống. Nhất bút nhất họa như vậy, lại giống như đem toàn bộ sinh mệnh, ký ức thấm vào bên trong.

Mỗi một bức họa đều là một đoạn ký ức.

Tần Vị muốn đem một mặt ký ức này bù đắp, trên tường nhà là Quý Ngôn trong lòng Tần Vị, còn trên bàn vẽ là Tần Vị trong lòng Quý Ngôn.

Trong phòng lớn như vậy, có rất nhiều bức tranh Tần Vị, sau đó có rất nhiều Quý Ngôn.

Mỗi một bức bên người Tần Vị, đều có một Quý Ngôn.

Cứ như vậy, bọn họ sẽ không bao giờ tách ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro