CHAP 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



15 NĂM SAU

Thời gian đã trôi qua nhanh chóng , kéo theo không biết bao nhiêu biến cố của cuộc đời . Giờ đây Iseul chỉ sống vì một mục đích duy nhất , cuộc sống của cô bây giờ chẳng khác gì địa ngục , ngột ngạt đến khó thở , cô ghét mỗi buổi sáng phải thức dậy , ghét phải đi ra ngoài , ghét nhìn mặt mọi người , ghét tất cả ... Những lúc như vậy , cô lại nhớ đến năm tháng tươi đẹp ở Jeju , nhớ đến những ngày còn nhỏ cùng vui đùa với Ruyn Ki , nhớ cả gương mặt hồn nhiên , ngây thơ của cậu bé . Lúc đó cô chẳng cần phải lo nghĩ , chỉ biết tung tăng cùng mẹ trên bãi biển đầy cát , nhặt những con sò biển mang về trang trí trong phòng ... Có những hôm cùng bố ngồi câu cá đến chiều tối nhưng chẳng được con nào , những lúc như vậy hai bố con chỉ biết nhìn mặt nhau cười hì hì ...

Iseul mang cái khay có cháo và thuốc trên đó vào phòng mẹ , đặt trên bàn , rồi đỡ mẹ dậy

- Ăn cháo đi mẹ .

Mẹ của Iseul chống tay ngồi dậy , hơi thở nặng nề , gương mặt trắng bệch , làn da nhăn nheo đã làm mờ đi nhan sắc xinh đẹp của bà . Mỗi lần nhìn mẹ như vậy , cô không thể nào cầm lòng được , cô luôn tự nhủ tại sao ông trời lại độc ác với gia đình cô như vậy chứ , ba mẹ cô đã làm gì nên tội để rồi họ phải gánh chịu những điều này .

- Mẹ không ăn đâu .

- Mẹ à , mẹ ráng ăn một chút thôi cũng được , một chút thôi nha mẹ .

- Mẹ không muốn ăn .

Iseul quay mặt , lau đi giọt nước mắt đã cố kìm nén nãy giờ , cô không biết mẹ cô phải sống như thế này đến bao giờ nữa .

- Thôi được rồi , con để dây , lát nữa mẹ nhớ ăn nha .

- Ừ .

Mỗi ngày của cô đều như vậy , đau khổ nhất là nhìn thấy mẹ cô ngày càng tiều tụy , ốm yếu . Đã hơn một năm từ khi chuyện đó xảy ra , như một cơn bão ập đến nhà cô , cuốn đi tất cả , chỉ để lại những vết thương khó có thể lành lại được . Iseul đeo cặp rồi đi đến thư viện , không quên dặn dì Bok Hee phải nhắc mẹ ăn cháo .

Nhưng vừa ra khỏi con hẻm , bỗng một viên đã từ đâu bay đến chọi vào đầu cô . Một người phụ nữ khoảng chừng 50 tuổi đang đứng trước mặt Iseul , chỉ tay vào mặt cô khóc lóc , chửi xối xả , không ngừng dùng đá ném vào người cô .

- Mày là đồ rác rưởi , tao phải cho mày chết để đền mạng cho con trai tao , tao phải khiến bố mày nếm được nỗi đau khổ của gia đình tao ,...

- Mình à , chúng ta về thôi , đừng gây chuyện nữa mà ... về thôi _ Người đàn ông đó có lẽ là chồng của người phụ nữ , đang khổ sở ngăn bà ta lại , khó khăn lắm mới kéo được bà ta về nhà .

Iseul đã quen với việc này , quen với việc bị người khác nhòm ngó , rồi bàn ra tán vào . Cô cúi xuống nhặt cặp lên , rồi đi đến nhà của Hana . Vết thương trên trán của Iseul chảy máu bê bết làm cho Hana hoảng hồn .

- Cậu ... cậu bị sao vậy... lại là mấy người đó đúng không , họ đúng là không biết lý lẽ mà .

- Tớ không sao .

- Như vậy mà bảo là không sao .

- Ngồi xuống đây , đợi tớ một lát , tớ đi lấy thuốc .

Hana là người bạn thân nhất của cô , chính Hana là người đã giúp cô vượt qua những khó khăn này , cô ấy luôn ở bên động viên và an ủi cô . Trong tình cảnh của Iseul lúc này , Hana chẳng khác gì là " điều may mắn " đối với cô , không có cô Iseul sẽ cô đơn cho đến chết .

- Có đau lắm không ?

- Cũng không đau mấy .

- Tớ không hiểu nổi mấy người đó đang nghĩ gì trong đầu nữa

Iseul chỉ cười trừ cũng chẳng biết nói gì , như bao lần khác , Hana sẽ ca một khúc ca để chửi mắng người đã làm cô bị thương , đôi khi còn chửi tục nữa chứ .

- À mà này , hôm nay không phải cậu có hẹn với Woo Jin sao ?

- A ... đúng rồi ha , vậy mà tớ quên mất .

- Cậu đúng là đồ hậu đậu .

- Thôi , mình đi đây .

- Khoan , chờ một lát , tớ dán băng cá nhân vào đã _ Hana cẩn thận dán vào trán Iseul , rồi dặn dò :

- Mang khẩu trang vào giùm tớ với nhé .

- Biết rồi mà , cậu yên tâm đi .

Iseul ba chân , bốn cẳng chạy đến công viên thành phố , đã trễ hơn 30 phút , không biết Woo Jin có đợi cô không nữa .

- Iseul à , ở đây này .

Thật may quá , anh ấy vẫn đợi cô .

- Em xin lỗi , tại em có chuyện nên mới đến trễ .

- Được rồi , chúng ta ... Iseul này trán em bị sao vậy ? _ Woo Jin hốt hoảng nhìn cô đầy lo lắng .

- À , em đi không cẩn thận , nên va vào cửa ấy mà .

- Đừng nói dối nữa , em lại bị người ta đánh đúng không .

- Hì Hì , vết thương nhỏ ấy mà , em không sao đâu , chúng ta đi ăn thôi , em đói bụng muốn xỉu rồi .

Woo Jin thật sự không chịu nổi khi cứ chứng kiến bạn gái anh bị người khác sỉ vả , chửi bới rồi đánh đập như vậy được , cậu không kiềm chế được nên đã quát lớn :

- Iseul à ... sao em , lúc nào cũng vậy thế hả , lúc nào cũng không sao , không sao , em có anh là bạn trai em không hả .

- Sao anh lại giận dữ với em .

- Đừng cố tỏ ra là mình ổn nữa , hãy nói với anh , anh sẽ lắng nghe em mà .

- Em không muốn .

- Tại sao chứ ? Em làm như vậy khiến anh cảm thấy mình thật vô dụng , em khiến em tức điên lên được _ Woo Jin vò đầu , bức tóc , khuôn mặt vô cùng tức giận .

Iseul hiểu cảm giác của anh ấy lúc này , nhưng cũng vô cùng đau lòng , nước mắt bất giác lại tuôn trào , cô ngồi gục xuống đất , nức nở trong tiếng khóc nghẹn ngào :

- Anh thôi đi , anh muốn em phải làm sao đây hả ... anh muốn em phải kể lễ với anh những lúc em bị người ta xỉ nhục , bị người ta chửi bới , bị tạt nước , thậm chí là muốn giết em sao ... nhìn em chưa đủ thảm hại hay sao .

- Anh có biết mỗi lần như vậy , người đầu tiên em nghĩ đến chính là anh ... nhưng em không dám nói , em không muốn mình trở nên đáng thương trước mặt anh , anh có hiểu không vậy ... em sợ anh sẽ rời xa em ...

Con người là có giới hạn , tất cả đã quá đủ đối với Iseul rồi , nó đã vượt quá sức chịu đựng của Iseul rồi , cô không thể gắng gượng hơn nữa . Tiếng khóc hòa tan vào màn đêm lạnh giá , những hạt tuyết đầu mùa rơi xuống , chạm nhẽ trên bàn tay đang run lên bần bật của cô .

- Iseul à , anh ... anh xin lỗi , xin lỗi vì đã không hiểu được em .

Woo Jin dang đôi tay ôm trùm lấy Iseul , trong lòng anh lúc này chỉ có duy nhất một ý nghĩ đó là " làm sao để bảo vệ cô gái bé nhỏ này " , "anh phải bảo vệ bảo vệ người con gái anh yêu ".

Mùa đông ở Hàn Quốc luôn lạnh như vậy , gió luồng vào mái tóc bồng bềnh của Iseul , khẽ lướt qua làn da mềm mại của cô . Dù cuộc sống của cô đang vô cùng đau khổ , nhưng cô vẫn góp nhặt được hạnh phúc nhỏ bé , điển hình là như lúc này đây , lúc cô được hát . Ước mơ của Iseul, ước mơ có lẽ là quá xa vời đối với cô , nhưng cô vẫn cứ ôm ấp trong lòng . Vì vậy mà thỉnh thoảng cô vẫn qua nhà Woo jin để hát những bài hát mà anh ấy sáng tác dành riêng cho cô , nhà anh ấy có phòng thu , nên cô tha hồ mà hát .

- Hay lắm , bạn gái của anh đúng là một ca sĩ có tiềm năng .

- Đương nhiên rồi , đó là điều mà ai cũng biết mà .

- Ghê quá ha , đói bụng chưa , để anh làm cái gì ngon ngon cho em ăn nha .

- Vâng ạ ... à mà này , không phải anh nói hôm nay có bạn anh đến chơi mà .

- Ừ , lát nữa nó đến , nói là bạn vậy thôi , chứ nó thua em 1tuổi em đấy .

Iseul mở tủ lạnh , lấy táo ăn ngon lành .

- Vậy là thua anh đến hai tuổi , sao làm bạn được hay thế .

- Tuy nó nhỏ tuổi hơn anh , nhưng suy nghĩ của nó sẽ làm em ngạc nhiên đấy , nó chững chạc lắm luôn .

- Thật sao ?

- Ừ .

Đang lúc nói chuyện vui vẻ , thì tiếng chuống nhà vang lên

- Để em ra mở cho .

Cô chạy ra nhà , mở cửa .

Có những thứ trên đời này sẽ không bao giờ quên được , đặc biệt là những người đã từng gắn bó với mình . Dù đã chút thay đổi , nhưng vừa nhìn là cô đã nhận ra ngay .

- Ruyn ... Ruyn Ki .

- Ken à , vào đây đi .

Người mà Woo Jin vừa gọi thản nhiên đi vào trong nhà mở tủ lấy nước uống , khí chất lạnh lùng đến sởn gai ốc , gương mặt đẹp không tả nỗi , chiếc mũi cao , thẳng tắp , đôi mắt sâu thăm thẳm , nước da trắng hồng tôn lên đôi môi cuốn hút , tất cả hài hòa đến khó tin

- Iseul à , đứng ngoài đó làm gì vậy , vào đây đi .

- Đợi tôi một chút nhé , sắp xong rồi , ở lại đây ăn cơm với bọn tôi .

Iseul vẫn chưa bình tĩnh được , rõ ràng là Ruyn Ki , nhưng cũng không phải là Ruyn Ki , cô lẳng lặng đi vào trong , người tên Ken đó chẳng đáp lại lời của Woo Jin , cầm chai rượu vang trên tay rồi ra ngồi ở sofa và cũng chẳng nhìn Iseul lấy một lần .

- Chị Iseul này .

Iseul rất ngạc nhiên , đang loay hoay nhặt rau thì vội quay đầu lại .

- Có ... có chuyện gì vậy ?

- Lấy giùm tôi cái ly , được không .

4* 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro