5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào một tiết học sau đó vài tuần, giáo viên yêu cầu luyện nói người đầu tiên sẽ hỏi người bên cạnh, sau khi trả lời người bên cạnh sẽ hỏi người ngồi kế bên, cứ làm như vậy đến hết lớp. Đến lượt Khoảnh Khắc hỏi cô, Khoảnh Khắc cứ nhìn cô rồi cười sau lại úp mặt lên bàn cười, nụ cười dường như không kìm chế được. Nhìn Khoảnh Khắc trong trạng thái đó cô không điều khiển được cảm xúc của mình, điều mà từ trước đến giờ cô luôn thực hiện một cách hoàn hảo, cô cũng cười với Khoảnh Khắc, lại cố gắng kìm chế cho cậu bình tĩnh lại. Sau rồi Khoảnh Khắc không thể dừng lại được khiến toàn bộ lớp học đều cười. Cả lớp cùng chen nhau nói Khoảnh Khắc mặt bị đỏ hết lên rồi. Lúc này cô mới để ý, khuôn mặt của Khoảnh Khắc đã đỏ, rất đỏ, đỏ ửng toàn bộ khuôn mặt. Sau bao nhiêu lần cố gắng Khoảnh Khắc cũng có thể hoàn thành câu hỏi một cách hoàn chỉnh. Lại một hành động khiến cô lưu tâm.

Nếu muốn có hành động khiến cô phải suy nghĩ vậy thì cô sẽ suy nghĩ vậy.

Từ sau buổi học hôm đó, cô chính thức đề ý đến Khoảnh Khắc nhiều hơn. Cô phát hiện ra một cảm giác bấy lâu cô không thèm cảm nhận, mỗi lần nhìn thấy Khoảnh Khắc ở lớp học thêm cô điều có một cảm giác rất thoải mái, cậu có những sở thích hoàn toàn giống cô, thường xuyên kiếm chuyện làm cô cười. Cậu khiến cô không còn cảm thấy mệt mỏi trong việc học. Vì sao lại như vậy cô cũng không biết. Có một điều cô chắc chắn cô muốn có mối quan hệ lâu dài với Khoảnh Khắc. Cô nghĩ có lẽ bản thân đã thích Khoảnh Khắc, nhưng có thể thích như thế nào thì cô không rõ.

Một khoảng thời gian vừa đủ cô quên mất suy nghĩ của mình. Cuối cùng cô hạ quyết định sẽ nói toàn bộ cảm nhận với Khoảnh Khắc, không để bản thân mông lung trong suy nghĩ Khoảnh Khắc có thích cô không. Còn việc cô thích Khoảnh Khắc đã là điều chắc chắn. Cô không biết có nên lên kế hoạch gì hay không. Có nên làm điều gì bất ngờ, thú vị không. Có nên tặng quà rồi mới nói không. Đột nhiên cô thấy cô suy nghĩ thật tào lao, toàn là những điều nhảm nhí cô khó mà thực hiện.

Nếu gặp và biết Khoảnh Khắc trong một khoảnh khắc bình thường, thì cũng sẽ dùng giây phút bình thường mà tỏ lời.

Cô biết nếu nói ra những điều trong lòng trước trong hay sau giờ học sẽ luôn có rắc rối sảy ra, đó là những bạn học xung quanh sẽ đổ dồn tâm điểm lên cô, sẽ có lời châm chọc, sẽ có lời bàn tán, sẽ xôn xao một thời gian, nói không chừng cô có thể nổi tiếng toàn trường, và sẽ là nội dung chính được bàn luận hàng đầu ở trường. Những điều đó trước giờ luôn là nỗi sợ hãi kinh hoàng nhất với một con người sợ sệt với cuộc sống như cô. Cô rất sợ những điều đó, cô biết suy nghĩ của mình quá mức phóng đại, nhưng ít nhiều gì chúng cũng sẽ sảy ra, vào lúc này cô dự đoán được toàn bộ, cô sẵn sàng đối mặt với nó. Cô cho bản thân nổi loạn một lần, cô cho bản thân một cơ hội bước qua bóng tối ám ảnh cô bấy lâu, dù kết quả hay hậu quả ra sao cũng không hối hận, không dằn vặt chính mình như trước.

Ngày hôm đó trước khi tiết học bắt đầu, cô xuống quyết tâm buổi học kết thúc sẽ nói chuyện với Khoảnh Khắc. Hôm đó cũng là một buổi tối Khoảnh Khắc rất lạ lùng, cậu không đứng cạnh cô như mọi khi, cũng không cười với cô, còn có ý lẩn tránh cô. Chẳng sao cả, cô không nghĩ nhiều, cô đang mơ màng sẽ mở lời như thế nào với cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro