7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nuốt nỗi lòng vào tận sâu trong ngóc tối của tâm hồn, giữ lại câu nói và nụ cười của Khoảnh Khắc trân trọng làm bí mật tự chữa lành chính mình. Cô muốn bỏ qua cho bản thân lại muốn tàn nhẫn với chính nó. Bao lâu vẫn luôn luôn dày vò chính mình, vì một lần lệch nhịp lại trở thành thông suốt. Dù trong trạng thái như thế nào, dù không muốn bước tiếp, thời gian vẫn trôi, vẫn đang tồn tại trong trạng thái sống. Vẫn phải bước.

Bước vào lớp mười một, cô vẫn đi học thêm cùng lớp của Khoảnh Khắc, dường như cô quên mất Khoảnh Khắc là ai, gương mặt của cậu đã phai mờ trong tâm trí cô cho dù hằng ngày đi học vẫn gặp trên hành lang. Một năm học chung ít nhiều cũng quen mặt mọi người, lớp mười một này cô được ngồi chung cùng một cậu bạn tính cách khá thú vị, suốt buổi học nói không ngừng, cô ngồi nghe và thỉnh thoảng đáp lại. Ở góc nào đó có một ánh mắt lén lút gửi lên hình ảnh cô. Khoảnh Khắc vẫn né tránh cô.

Gần kết thúc năm học của lớp mười một, khoảng thời gian cô quên mất Khoảnh Khắc là ai kết thúc, cô thấy Nói Nhiều đi cùng Khoảnh Khắc trông vô cùng thân thiết, cách hai bồn hoa cô hé nụ cười như mưa xuân chào hai người họ, cả Khoảnh Khắc và Nói Nhiều bất giác gương mặt đều trở nên gượng gạo. Nói Nhiều cố gắng cười lại với cô rồi nhanh chóng đi mất, Khoảnh Khắc ở gần sau cũng bước vội theo lên cầu thang mất dáng. Sau vài lần gặp, cả hai đều có ý né tránh cô. Đối với cô dùng một chút ý thức cũng đoán được là vì sao, mất công đoán cũng chẳng được gì. Nếu không muốn gặp, không muốn chào thì thôi.

Thời gian học lớp mười hai, cô thường xuyên gặp KhoảnhKhắc và Nói Nhiều đi cùng nhau. Khi đi học, vì đi bộ cô thấy rất rõ Khoảnh Khắcchở Nói nhiều ở phía sau đang ôm eo cậu cười nói. Lúc hai người đó chạy xengang qua cô, tiếng cười nói đều tắt ngóm. Cả lúc ra về cũng gặp hai người họtrong trạng thái như vậy, đôi lúc học thêm không còn chung lớp cô vẫn hay bắtgặp cảnh tượng đó. Thỉnh thoảng cô gặp họ ở hành lang, cầu thang hay sân trường,Khoảnh Khắc và Nói Nhiều đùa giỡn cùng nhau, cô muốn chào cả hai, cả hai lại có vẻ mặt rất thiếu tự nhiên, cô cũng không chào. Không còn chào nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro