Phần NVQuang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày vinh quang 【 trung thiên / vi ngược 】_Thượng

by

Author: Hà Đường tiên sinhEditor: Nunnie

Fic dịch chưa được sự cho phép của tác giả xin vui lòng đừng mang ra khỏi đây


Lúc Phác Xán Liệt đến bệnh viện, chính mình cũng mới từ tiền tuyến trở về một hai ngày trước.

" Lần này thượng úy Biên dẫn quân đội đánh thẳng vào căn cứ quân địch, nếu trận chiến không thành công, chiến tranh lần này cũng sẽ không giành được thắng lợi."

Quân y dẫn Phác Xán Liệt bước nhanh trên hành lang bệnh viện, có lẽ bị bầu không khí thắng lợi trên toàn quốc cuốn hút, khi nói chuyện không tránh được cảm xúc dâng trào.

Phác Xán Liệt trong lòng vốn lo lắng, nhìn thấy bác sĩ cử chỉ điên rồ, sinh ra chút chán ghét.

"Người khác thế nào ." Phác Xán Liệt vội vàng hỏi, không ngờ lại nghe người kia giới thiệu công lao to lớn của Biên Bá Hiền.

Bác sĩ có do dự một lát. Lúc đang chần chừ, hai người đã đi tới cửa phòng bệnh.

"Cậu ấy hôn mê mấy tuần, hai ngày trước mới tỉnh lại. Thiếu tướng, tôi biết ngài và thượng úy Biên là anh em tình thâm, nhưng vẫn. . . . . . nhưng vẫn chuẩn bị tâm lý thật tốt, không cần quá mức đau khổ."

"Anh em tình thâm" -- hai người vẫn lấy thân phận anh em họ xưng hô với nhau.

Phác Xán Liệt liếm bờ môi khô khốc, gật đầu.

-- tóm lại người vẫn còn sống.

Bác sĩ đẩy cửa phòng bệnh ra, Phác Xán Liệt cũng theo hướng người kia nghẹt thở bước vào căn phòng màu trắng.

-- người còn sống, anh sẽ gặp lại . Vài ngày trước đó tin tức tiền tuyến đại thắng lan truyền khắp cả nước, anh đã ở đó vui vẻ ăn mừng.

Bên trong phòng bệnh, anh cố gắng bước nhẹ, nhưng bước chân kia giẫm trên mặt đất vẫn lộ vẻ nặng nề.

-- sẽ làm cậu nhớ tới hành quân không chùn bước trên chiến trường sao. Đúng rồi, bọn họ nói, cậu ngay cả nghe cũng không nghe được .

Phác Xán Liệt đi đến phía trước giường bệnh. Người trên giường hai mắt nhắm nghiền, hơi thở kia cũng không nhẹ nhàng giống như đang tỉnh.

Trên mắt trái cậu được bọc một miếng gạc dày hình vuông, hai bên má có một vết sẹo khâu từ tai đến cằm. Trên cổ cậu bỗng nhiên lõm xuống, mang theo vết thương cháy xém bị đạn súng ống bắn. Phác Xán Liệt cúi xuống, nhìn cơ thể được phủ chăn trắng kia, lẽ ra đây phải là cánh tay phải, tấm chăn lại lõm xuống, sau khi chiến tranh đi qua như cầu đá bị đổ gãy nặng nề, kể ra không có gì trọn vẹn cả.

"Trong chiến hỏa thượng úy bị trọng thương, mắt trái mù, hai tai bị điếc, giọng nói cũng bị ảnh hưởng. Hai chân bại liệt, còn bị đạn bắn trúng. . . . . . mất đi cánh tay phải."

Bác sĩ tàn khốc đem bệnh tình nói thẳng ra, không hề kiêng dè người nằm trên giường.

Dù sao cậu cũng không nghe thấy .

Phác Xán Liệt nhìn người trên giường bệnh, muốn nói lại ngừng một chút, nhưng vẫn nhẹ giọng mở miệng gọi cậu.

"Bá Hiền. . . . . ."

Chúng ta thắng rồi . Bá Hiền, em biết không, trận chiến cuối em lãnh đạo đã vẽ nên bức tranh huy hoàng cho cuộc chiến suốt ba năm nay .

Chẳng bao lâu nữa tòa án công pháp quốc tế sẽ gặp địch quốc để xét xử. Tà bất thắng chính, công đạo ông trời nhìn thấu.

Nhưng vì sao ông trời lại cho em phán quyết tàn nhẫn như vậy.

Bác sĩ nghe thấy Phác Xán Liệt gọi Biên Bá Hiền, không nhịn lên tiếng nhắc nhở: "Thiếu tướng, thượng úy đang ngủ."

"Cậu ấy không ngủ."

Phác Xán Liệt nói xong, còn đưa tay chạm vào người trên giường. Nhẹ nhàng, thật cẩn thận chạm vào cậu.

Trên giường Biên Bá Hiền mở mắt -- mở mắt phải còn nghuyên vẹn.

Phác Xán Liệt ngồi xổm bên giường, cầm tay cậu. Cậu không tính nói chuyện. Cậu muốn lừa mình dối người nhắn dùm người trước mặt một thông điệp -- thế giới này vốn im lặng, không người mở miệng.

Đối mặt với người yêu đã nhiều tháng không gặp -- người yêu giấu mặt của cậu, Biên Bá Hiền lại quá mức im lặng. Tay trái của cậu dường như cũng không còn sức, lúc nắm tay Phác Xán Liệt lại hơi run. Mắt phải còn lại của cậu mất đi toàn bộ thần thái lúc trước, giờ phút này có vẻ dại ra mà hỗn độn.

Nhìn nhau như vậy thật lâu, Phác Xán Liệt nhẹ nhàng rút tay về. Anh đưa hai ngón tay chụm vào nhau, tạo thành một hình tam giác, là nóc nhà kiểu châu Âu.

Chúng ta về nhà .

Anh thầm nói với cậu.

Khi thời tiết tốt, Phác Xán Liệt sẽ giúp Biên Bá Hiền đi ra một chút. Nhưng mỗi lần như vậy Biên Bá Hiền đều muốn tránh người qua đường.

Thiếu tướng và thượng úy từng tham gia chuyến tranh, im lặng nhìn khói thuốc súng từ từ biến mất khỏi đất nước này, bắt đầu kế hoạch xây dựng và phát triển.

Phác Xán Liệt đứng phía sau xe lăn người kia, nhìn thế giới bình yên này, lòng có một chút tư vị nói không nên lơi -- anh hy vọng nhân dân có thể quên đi chiến tranh đau xót, bắt đầu cuộc sống mới, lại không muốn từng chiến tích và hy sinh vinh quang bị người đời quên mất, để lại những người anh hùng bị lãng quên.

Nghĩ như vậy, anh nhìn người trên xe lăn.

Khi mới ra viện, có rất nhiều người tranh nhau muốn phỏng vấn Biên Bá Hiền, thậm chí có đài truyền hình tính làm phim phóng sự chuyên đề chiến tranh thắng lợi, mời Biên Bá Hiền với các anh hùng khác.

Mà lúc Phác Xán Liệt viết cho Biên Bá Hiền xem, đối phương lại hoảng sợ lắc đầu.

Những người trở về từ chiến tranh, dần dần sẽ trở thành người đáng sợ nhất. Cho dù cũng không mang ác ý, nhưng nếu bọn họ nhìn trên TV thấy mình như vậy-- hai chân vô dụng, tay bị cụt, mắt trái xấu xí bị che lại, yếu hầu lõm xuống, cùng với vết sẹo thật lớn trên mặt.

Trời ạ. Anh hùng quốc gia của chúng ta là quái vật.

Bọn họ có nghĩ như vậy không.

Lúc đó mỗi khi Biên Bá Hiền nghĩ như vậy, sẽ gặp cảm thấy giống như bị gai đâm không được thoải mái.

Phác Xán Liệt thấy Biên Bá Hiền miệng không thể nói tai không thể nghe, thật sự không thích hợp làm phỏng vấn với truyền thông. Nhưng anh cũng dần nhận thấy được, sau khi chiến tranh bị trọng thương Biên Bá Hiền cố ý lảng tránh đám đông, lảng tránh cả thế giới.

Phác Xán Liệt từng khuyên nhủ cậu, nhưng đối phương chỉ cúi đầu, cầm tờ giấy an ủi của anh trong tay, lặng im không tiếng động.

Sáng sớm mùa hè, chợt có gió thổi. Mát mẻ mà dễ chịu.

Biên Bá Hiền ngơ ngác nhìn phía trước, không biết suy nghĩ cái gì.

Tuy không để ý đến vinh quang mà lẩn tránh đám đông, Biên Bá Hiền lại cố chấp đeo một cái huy chương. Đó là sau khi chiến tranh kết thúc, nhà nước phát cho mỗi binh sĩ tiền phương một huân chương vinh dự. Vào hạ, phải thay quần áo thường xuyên , nhưng Biên Bá Hiền cũng không ghét này phiền nọ dùng tay trái tự mình đeo huy chương lên.

Sợ nói đến vinh quang. Rồi lại quý trọng gấp đôi. Thật là nghịch lý kì lạ.

Phác Xán Liệt nghĩ, đưa tay nhẹ nhàng vuốt thẳng quần áo Biên Bá Hiền, làm cho tấm huy chương kia cũng ngay ngắn một chút.

Một lát sau, Phác Xán Liệt đi đến trước người Biên Bá Hiền, cúi người xuống, lấy tay làm động tác ăn cơm.

Phải ăn cơm trưa .

-- mấy tháng này, Phác Xán Liệt kiên trì không nói chuyện với Biên Bá Hiền. Lời nói đơn giản chỉ dùng động tác thay thế, không làm được, thì viết giấy hay nhấn điện thoại di động.

Biên Bá Hiền ngẩn người ngẩng đầu nhìn anh, hướng anh gật đầu.

Sau bữa trưa, Phác Xán Liệt thu dọn bát đũa, quay về trước xe lăn của Biên Bá Hiền.

Người trên xe lăn quay đầu nhìn cây trên cửa sổ. Cây hải đồng đầy sức sống xanh tốt xum xuê, chiếu vào trong mắt người kia lại không có một chút sức sống.

Phác xán liệt cúi xuống, giúp cậu vén tóc trên trán.

Biên Bá Hiền quay đầu lại nhìn anh.

Trên băng che mắt màu trắng kia, bị Phác Xán Liệt vẽ kí hiệu hải tặc, để chọc cho Biên Bá Hiền vui. Bây giờ hình vẽ kia hơi mờ nhạt không còn rõ . Giống như sinh mệnh của Biên Bá Hiền còn sót lại một chút vui mừng và an tâm, tất cả đều ở trước mắt Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt nhìn cậu, hai tay chặp lại đặt ở bên tai, làm động tác đi ngủ, sau đó vẽ dấu chấm hỏi to trên không trung, muốn hỏi cậu có muốn ngủ trưa không.

Hôm nay Biên Bá Hiền ngoài ý muốn lắc đầu.

Bây giờ tuy rằng cậu yếu ớt và mẫn cảm, nhưng ngày càng bướng bỉnh -- hay nói là bản thân cậu bướng bỉnh nhưng thật ra không hề thay đổi, chẳng qua là góc cạnh khác của tính cách lúc này đột nhiên hiện ra rõ ràng.

Vì thế Phác Xán Liệt cũng không kiên trì, liền làm động tác, ý bảo anh đi ngủ .

Biên Bá Hiền gật gật đầu, ngoan ngoãn im lặng như đứa bé.

Vừa tỉnh lại Phác Xán Liệt duỗi lưng. Anh nhìn đồng hồ, ngủ vừa đúng một tiếng rưỡi. Quân nhân phẩm chất làm cuộc sống anh rất quy luật, cẩn thận kỹ lưỡng.

Buổi chiều mùa hè, thời tiết nóng muốn bốc hơi, nóng bức làm người ta mê man.

Anh đứng dậy đi vào phòng khách, nhìn thấy Biên Bá Hiền vẫn ở vị trí cũ trước khi anh rời đi, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Dường như có chỗ nào không giống . Phác Xán Liệt đi ra phía trước, hành động đến gần làm cho Biên Bá Hiền theo bản năng quay đầu lai.

-- không giống ở chỗ là Biên Bá Hiền tháo bịt mắt xuống.

Vị trí mắt trái là một cái lỗ đen đáng sợ, bên trong có một cái hố rất nhỏ; kết hợp hớt vết sẹo sâu trên má trái, lúc này Biên Bá Hiền trông giống như người hai mặt làm người ta kinh ngạc.

Đối phương đột nhiên quay đầu lại, làm cho Phác Xán Liệt nhất thời giật mình.

Phản ứng này làm Biên Bá Hiền cuống quýt xoay mặt đi, theo bản năng lấy tay che mắt bị thương, cậu muốn bịt mắt lại, tiếc rằng chỉ có một bàn tay. Cậu cố gắng cúi đầu để Phác Xán Liệt không nhìn thấy mặt mình, dùng tay trái lung tung đưa bịt mắt lên trên đầu.

Hành động ngốc nghếch kia lại bị Phác Xán Liệt đưa tay ngăn lại.

Biên Bá Hiền ngẩn người, nhưng vẫn không muốn quay đầu lại.

Phác Xán Liệt nhẹ nhàng xoay mặt cậu lại, Biên Bá Hiền như đứa bé một lần nữa lấy tay che mắt trái của mình.

Phác Xán Liệt nhìn cậu mỉm cười, lòng mang theo vài phần chua xót. Người trước mắt từng kiêu ngạo, bây giờ chỉ cố chấp giữ vững tôn nghêm linh tinh.

Anh đem cái bịt mắt trong tay cậu đặt sang một bên. Nghĩ đến thời tiết nóng bức, Biên Bá Hiền thừa dịp lúc mình ngủ tháo bịt mắt xuống hít thở không khí.

Phác Xán Liệt ngồi xổm xuống trước mặt cậu, vươn tay cầm lấy cổ tay trái của cậu, động tác nhẹ nhàng nhưng cũng mang theo vài phần ép buộc.

Sau khi cả khuôn mặt đều lộ ra trước mặt đối phương, Biên Bá Hiền cúi đầu, sắc mặt buồn bã.

Lúc này, Phác Xán Liệt mới chú ý trên trán Biên Bá Hiền đổ đầy mồ hôi.

Anh dùng động tác hỏi cậu, có nóng không.

Biên Bá Hiền lắc đầu.

Phác Xán Liệt suy nghĩ, lấy điện thoại nhấn vài chữ.

Cơ thể khó chịu sao ?

Biên Bá Hiền giương mắt nhìn màn hình di động, vẫn lắc đầu như cũ. Nhưng dường như trong lòng cậu xoắn xuýt, tay kéo vạt áo sơ mi, dẩu môi.

Phác Xán Liệt nhìn động tác cậu kéo áo như muốn che đây điều gì, lúc này mới chú ý tới nguyên nhân.

Anh mỉm cười rồi thở dài, đưa tay cở dây lưng đối phương.

Biên Bá Hiền hoảng sợ nhìn anh, động tác tay mang theo hàm ý khước từ.

Phác Xán Liệt nắm tay cậu lại, ngẩng đầu hôn mắt trái không trọn vẹn của cậu, tiếp theo là vết sẹo trên mặt, sau đó lại xuống phía dưới, khẽ hôn cái cổ bị thương lõm xuống của cậu.

Lúc này Phác Xán Liệt nhớ lại lần đầu tiên hai người củi khô lửa bốc, mang theo tính thô lỗ và nóng nãy của đàn ông. Mà lúc này Biên Bá Hiền lại thẹn thùng giống con gái khi được anh hôn môi.

Động tác trên tay anh cũng không dừng lại. Chờ sau khi cởi bỏ hoàn toàn quần áo người kia, Phác Xán Liệt cúi đầu xuống .

TBC


Ngày vinh quang 【 trung thiên / vi ngược 】_Trung

by

Ngày ấy, Phác Xán Liệt giúp Biên Bá Hiền dạo mát ở bờ sông.

Con sông này là sông mẹ của thành phố, đồng thời cũng chảy theo chiều dọc đất nước qua các thành phố quan trọng. Vài ngày trước, vùng ven sông này là cứ điểm trọng yếu của chiến tranh, nước sông cũng từng nhiễm máu tươi của anh em bọn họ.


Mà hiện giờ, mặc dù nơi này vẫn còn chút vật dụng thất lạc hay vũ khí hài cốt trong chiến tranh, nhưng giữa hè cỏ xanh tươi tốt cùng con sông trong suốt lấy một tư thái mềm mại xỏa bỏ đi từng dấu vết chiến tranh. Cỏ xanh mọc lên, nước sông chảy về hướng đông, mọi thứ dường như đang hướng đến cuộc sống mới.

-- thế nhưng, chiến tranh vẫn để lại đau xót, khó có thể dễ dàng quên đi.

Phác Xán Liệt đẩy xe lăn đến bên bờ sông, còn mình ngồi xuống mặt cỏ. Biên Bá Hiền vẫn trầm mặc như trước nhìn cảnh vật trước mắt, không biết suy nghĩ cái gì, nhưng có lẽ cũng chẳng nghỉ gì.

Không lâu nữa sẽ trở lại phục dịch . Điều này làm Phác Xán Liệt nhớ tới những ngày trong quân đội hăng hái chiến đấu đầy nhiệt huyết. Anh thuận tay nhổ một cây cỏ ngậm vào miệng, như lúc mới bước vào quân đội, thiếu niên ngang bướng lại kiêu ngạo.

Anh lơ đãng quay đầu đi, lại thấy người trên xe lăn không biết khi nào cũng xoay qua ... lẳng lặng nhìn anh.

Phác Xán Liệt khẽ nhướn mày, mang theo vẻ mặt thắc mắc -- làm sao vậy?

Biên Bá Hiền lắc đầu.

--" Thiếu niên ngang bướng lại kiêu ngạo " . Trước mắt cậu, như vẫn như lúc đầu.

Biên Bá Hiền thầm nghĩ, bỗng nhiên nhìn thấy Phác Xán Liệt có chút hưng phấn mà đứng lên.

Biên Bá Hiền không rõ nên Phác Xán Liệt liền chỉ cho cậu xem. Lại nhớ tới sau chiến tranh thị lực của Biên Bá Hiền bị hao tổn, liền lấy điện thoại ra đánh chữ.

"Là lão Triệu." Đó là đồng đội cũ của bọn họ.

Biên Bá Hiền nghiêng đầu nhìn lại, quả thật thấy từ xa có một người đi đến.

Thời chiến có nhiều căn cứ khác nhau, rất nhiều đồng đội cũng chưa bao giờ gặp mặt. Phác Xán Liệt gặp lại bạn cũ có chút vui mừng, dùng tay đẩy xe lăn.

Biên Bá Hiền lại vội vàng bắt lấy tay anh.

Làm sao vậy. Phác Xán Liệt nhíu mày nhìn cậu, thấy Biên Bá Hiền hoảng sợ nhìn anh lắc đầu. Vẻ mặt kia mang theo ý cầu xin mà hoảng loạn, khiến lòng Phác Xán Liệt như lửa cháy lan ra đồng cỏ.

"Không ai muốn cười nhạo em!" Anh không nhịn được nhìn cậu gào lên.

Mấy tháng qua, đây là lần đầu tiên Phác Xán Liệt mở miệng nói với Biên Bá Hiền.

Biên Bá Hiền ngây ngẩn cả người. Tuy rằng cậu không nghe thấy, nhưng cậu có thể nhìn ra được vẻ mặt giận dữ của Phác Xán Liệt lúc này, tất nhiên là trách móc mình.

"Em đừng tự khinh thường mình được không! Sau này không có ai gặp em sao!"

Biên Bá Hiền ngơ ngác nhìn Phác Xán Liệt nói chuyện, lập tức xấu hổ cúi đầu.

Xán Liệt nổi giận.

Cậu rất muốn. Cậu muốn giải , muốn nói Xán Liệt không cần tức giận, lại không thể nói được.

Phác Xán Liệt gào lên vài câu, lại cảm thấy người trước mặt không nghe được, vì thế giận dữ lấy di động ra đánh chữ. Trong đầu anh hiện ra dáng vẻ Bá Hiền ngày trước, không nhịn được từ di động giương mắt nhìn xuống Biên Bá Hiền hiện tại-- người kia cẩn thận nhìn mình, vẻ mặt vô thố.

Dáng vẻ kia mang theo chút sợ hãi làm Phác Xán Liệt căm tức, thậm chí thầm mang theo một chút chán ghét. Lập tức anh không còn tâm trạng khuyên nhủ cậu, vứt mạnh điện thoại xuống, xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía cậu.

Biên Bá Hiền hoảng sợ. Cậu cảm thấy điện thoại đập vào xe lăn. Khó khăn cúi người xuống kiểm tra điện thoại, tiếp theo dùng tay trái cố gắng đánh chữ.

Nhưng còn chưa đánh xong, Phác Xán Liệt đột nhiên quay người lại, đoạt di động trong tay cậu, cũng không thèm nhìn mà bỏ vào túi của mình, lúc sau không nói một tiếng giúp Biên Bá Hiền trở về nhà.

Biên Bá Hiền muốn "Nói" với anh nhưng không nói được, cũng không dám gọi anh. Cuối cùng, cậu vẫn không thể làm gì, cúi đầu áy náy, mặc cho Phác Xán Liệt đưa cậu về nhà.

Về đến nhà, Phác Xán Liệt tùy tiện để Biên Bá Hiền trước cửa phòng, trầm mặc đi vào phòng ngủ.

Biên Bá Hiền dùng một tay cố gắng đẩy xe lăn, lo lắng đi về phía phòng ngủ, lại thấy Phác Xán Liệt đột nhiên cửa đóng lại.

Cậu bị ngăn ở phòng khách, chỉ có thể ủ rũ ngồi đấy.

Mà trong phòng ngủ, lòng Phác Xán Liệt cũng mất mát mà không cam lòng.

Anh hoảng hốt nhớ tới lúc mới gặp Biên Bá Hiền.

Hai người bọn họ cùng kì nhập ngũ, nhưng phân ở liên đội khác nhau. Khi đó thành tích huấn luyện của Phác Xán Liệt rất cao, anh cũng thường xuyên nghe người ta nói một người tên là Biên Bá Hiền ở bên sơ cấp cũng nổi tiếng không kém, trong quân đội được mọi người kính nể.

Thời điểm kia, mới vào quân đội hai chàng trai trẻ đều tâm cao khí ngạo, không biết trời cao đất rộng. Một lần, hai người ở hai trung đội khác nhau xảy ra phân tranhh, vì thế khi ban đêm buông xuống, hai nhóm thanh niên choai choai lén trốn khỏi sở chỉ huy, tụ tập ở phòng luyện tập. Phác Xán Liệt thay đồng đội bị đối xử bất công dẫn đầu, phe đối phương lại là một nam sinh gầy nhỏ thanh tú.

"Muốn làm cái gì? Trước hết phải đánh thắng tôi đã rồi nói sau."

Chàng trai kia ngẩng đầu lên, dáng vẻ hăng hái phảng phất thế gian vạn vật cũng không để vào mắt.

Phác Xán Liệt cũng không nghĩ đến liền bật cười: "Chỉ bằng cậu?"

Chàng trai đối diện cũng cười : "Không tin lời tôi nói sao, thử đến đây xem."

-- đó là lần đầu tiên Phác Xán Liệt nhìn thấy Biên Bá Hiền.

Khi đó Biên Bá Hiền ngẩng đầu kiêu ngạo như con sư tử con, ánh mắt nói với mình " Thử đến đây xem", ký ức ấy trong Phác Xán Liệt đến bây giờ còn mới mẻ.

Thậm chí đối mặt chiến sự hiểm ác nhất -- sau chiến tranh, mặc dù bọn họ ở cùng căn cứ, nhưng chiến sự khẩn trương nên ít chạm mặt. Biên Bá Hiền lãnh đạo cuộc chiến cuối cùng, sau khi chiến tranh kết thúc Phác Xán Liệt cũng có nghe. Nó dường như là trận tác chiến tập kích tự hy sinh, lúc ấy mang theo không nhiều binh lực từ căn cứ lại đánh thẳng vào đại bản doanh của quân địch. Thật ra anh có thể tưởng tượng dáng vẻ lúc ấy của Biên Bá Hiền kiên nghị mà không sợ chết. Tuy rằng sau chiến tranh làm lòng Phác Xán Liệt đau xót không thôi, nhưng là một người lính, anh thực sự tự hào về cộng sự của mình.

Nhớ lại như vậy, trơ mắt nhìn tình cảnh bây giờ tim lại càng thêm nặng. Anh suy nghĩ một lúc, đột nhiên trên giường ngồi dậy, mở cửa phòng ra bước ra ngoài.

Nhìn thấy cuối cùng anh cũng đi ra, Biên Bá Hiền yên tâm một chút, nhưng thấy sắc mặt đối phương vẫn âm trầm như cũ, cậu không khỏi cảm thấy bất an.

Phác Xán Liệt lại không rảnh bận tâm đến tâm lý mình biến hóa ra sao, đi đến đẩy xe lăn mở cửa ra.

Muốn đi đâu? Biên Bá Hiền lo lắng quay lại nhìn mặt Phác Xán Liệt .

"Đưa em đi chữa bệnh." Phác Xán Liệt trực tiếp mở miệng nói.

Cái gì? Biên Bá Hiền không biết anh đang nói cái gì, nhìn thấy đối phương vẻ mặt lãnh đạm lại không dám hỏi lại, chỉ có thể bất an đoán trong lòng .

Ra khỏi nhà, ra khỏi sân, ra ngoài quảng trường, Biên Bá Hiền càng ngày càng lo lắng -- Phác Xán Liệt luôn đẩy cậu đến chỗ có đông người.

Dọc đường đi, người đi đường nhìn thấy thanh niên bịt một mắt ngồi xe lăn hơn nữa mang theo vết sẹo quái dị mà đầy tò mò. Bọn họ có người nhìn không chớp mắt, có người chỉ liếc một cái rồi thu hồi tầm mắt, những người còn lại trực tiếp nhìn thẳng vào cậu, mang theo vẻ mặt kinh ngạc hoặc khiếp sợ.

Biên Bá Hiền cúi đầu đau khổ.

Không biết tới nơi nào, rốt cục Phác Xán Liệt cũng dừng lại.

Anh đi đến trước xe lăn, bình tĩnh nhìn Biên Bá Hiền, mà ánh mắt đối phương mang theo ý cầu xin nhìn về phía anh.

Phác Xán Liệt lấy điện thoại ra, đánh chữ cho cậu xem.

"Em phải thích ứng với thế giới này."

Biên Bá Hiền mờ mịt nhìn hàng chữ kia.

Phác Xán Liệt lấy ra trong túi một cây bút và một quẩn sổ ném cho cậu.

"Lúc nào cần thiết, hãy hỏi người khác."

Sau khi nói những lời này với cậu, Phác Xán Liệt liền rời đi cũng không quay đầu lại.

Để lại Biên Bá Hiền một mình bất lực đứng trên đường phố rộn ràng nhốn nháo.

". . . . . . Xán. . . . . . Xán. . . . . . Liệt. . . . . ." Cậu cố gắng dùng dây thanh quản bị tổn thương của mình, lại chỉ có thể nghe âm thanh khàn khàn nặng nề, rất nhỏ giống như bị nuốt trong miệng.

Càng lúc càng xa tất nhiên người kia không nghe thấy được.

Về đến nhà, Phác Xán Liệt liền nằm trên giường tính ngủ. Trong lòng anh cũng không chịu nổi, nhưng bây giờ anh đành phải dùng chăn bịt kín buộc mình không được suy nghĩ thêm nữa. Sau buổi chiều mùa hè, trời nóng bức khiến người ta muốn bất tỉnh, không lâu sau, Phác Xán Liệt liền nằm ngủ trên giường.

Khi tỉnh lại, giống như trước một tiếng rưỡi.

Phác Xán Liệt ngồi dậy, nhìn ngoài cửa sổ trời mưa to, một lúc sau mới phản ứng lại.

Nguy rồi!

Anh vội vàng đứng dậy, lấy dù trong nhà, đi ra ngoài.

Trên đường anh chạy như điên. Dù mở ra tạo lực cản lớn, Anh không quan tâm liền đóng dù lại, bất chấp mưa gió chạy trên đường.

Tới ngã tư, Phác Xán Liệt vội vàng tìm kiếm khắp nơi. Vốn là quảng trường sầm uất, vì mưa bất ngờ nên người trở nên ít ỏi, người mở dù hay gặp mưa cũng đi lại rất vội vàng. Chỉ chốc lát sau, anh liền thấy cách đó không xa Biên Bá Hiền ngồi trên xe lăn.

Thân hình gầy nhỏ kia bị mưa làm ướt đẫm, cái bịt mắt đã tháo xuống từ lúc nào, bịt mắt bị ướt ở trên mặt không thoải mái. Cậu chật vật dùng tay trái xoa mặt, lập tức lại dùng tay vất vả đẩy xe lăn đi tới. Mất mát từ thời chiến với không vận động trong thời gian dài, làm cho tay trái cậu không còn sức, hồi lâu mới có thể di chuyển một chút về phía.

Cậu ấy đã từng ở trong chiến loạn có thể một tay ôm lấy hai người đàn ông lao ra khỏi khói thuốc súng.

Phác Xán Liệt thấy lòng cực kỳ chua xót, vội vàng cầm dù chạy đến.

Mưa trên đầu đột nhiên biến mất. Biên Bá Hiền ngẩng đầu nhìn lại, kinh ngạc thấy Phác Xán Liệt ở trước mắt.

Biểu tình trên mặt Biên Bá Hiền không rõ là vui hay buồn. Cậu sợ người trước mặt lại bỏ đi, nhanh chóng lấy bút và giấy từ trong túi ra, tay chân luống cuống lại đánh rơi bút trên mặt đất. Biên Bá Hiền xấu hổ cúi người nhặt, Phác Xán Liệt lại nhặt lên trước cậu, xoa xoa trên người, mới đưa cho Biên Bá Hiền.

Hình ra là có lời muốn nói. Phác Xán Liệt cúi đầu nhìn Biên Bá Hiền viết, anh cầm dù đứng im lặng.

Biên Bá Hiền không quen dùng tay trái viết, nhưng cậu không muốn làm Phác Xán Liệt mất kiên nhẫn, đành phải viết nhanh. Nhìn xuống nét chữ xiêu vẹo, lại không biết Xán Liệt có đọc được không, trong lòng trở nên ủ rũ.

Cậu đưa quyển sổ lên cho Phác Xán Liệt xem.

Phác Xán Liệt cẩn thận đọc. Chờ anh nhận rõ từng chữ, trong lòng cũng nghẹt thở khó chịu.

--"Thực xin lỗi. Em cũng ghét mình yếu đuối như bây giờ."

Thấy anh xem xong, Biên Bá Hiền lại vội vàng cầm sổ viết tiếp.

Phác Xán Liệt miễn cưỡng cầm ô chậm rãi ngồi xổm xuống. Anh ngẩng đầu lên nhìn người trên xe lăn đang cúi đầu viết, gặp ánh mắt trợn lớn của người kia, dường như đang kiềm chế cái gì, cố gắng viết lên cuốn sổ. Chú ý tới ánh mắt Phác Xán Liệt nhìn chăm chú, Biên Bá Hiền có chút bối rối nhìn anh, lại tiếp tục cúi đầu viết chữ.

Khi cậu ngẩng đầu lên đưa cho Phác Xán Liệt xem, một giọt nước mắt từ mắt phải chảy xuống. Cậu vội vàng nâng tay lau đi.

Mà mắt trái trống rỗng của cậu vẫn sâu thẳm như giếng nước khô cạn.

--"Đợi em được không anh?"

Trang giấy bị nước mưa làm ướt một chút, mang theo nét chữ tỏa sáng.

Cậu vẫn mở to mắt như cũ, giống như chứng minh với Phác Xán Liệt -- em không khóc, em sẽ kiên cường đứng lên.

Phác Xán Liệt nhớ tới vừa rồi Biên Bá Hiền còn thật sự sám hối mà viết một dấu hỏi chấm.

Còn chưa kịp gật đầu, lại thấy Biên Bá Hiền cầm sổ.

Lần này viết rất nhanh.

--"Em sẽ cố gắng."

Phác Xán Liệt theo dõi cậu, không chớp mắt nhìn cậu viết từng chữ. Không đợi Biên Bá Hiền cầm lấy sổ cho anh xem, Phác Xán Liệt đã nghiêng người ôm lấy cậu.

Biên Bá Hiền có chút kinh ngạc, nhưng có lẽ cậu đã biết câu trả lời của Phác Xán Liệt. Cậu rất vui vẻ.

Phác Xán Liệt ôm chặt lấy người ướt sũng, đồng thời cảm nhận được cánh tay trái nhỏ gầy của người kia ôm lấy mình.

Người trong lồng ngực như ánh sao kim.

Cậu đã đầy đủ như thế rồi, cần gì phải trở lại dáng vẻ lúc trước?

Phác Xán Liệt không khỏi tự trách mình.

Nhưng trong lòng Biên Bá Hiền cũng chưa bao giờ oán trách Phác Xán Liệt. Hôm nay làm cậu nhớ tới những ngày huấn luyện gian khổ trong quân đội. Đều xuất thân là quân nhân, làm sao cậu không hiểu Phác Xán Liệt khổ tâm như thế nào.

-- thế nhưng, làm sao em không nhớ tới quá khứ của mình được? Khỏe mạnh mà tự tin, không giống như em bây giờ. Em biết anh khổ sở, em cũng thất vọng với chính mình, thậm chí là vô cùng tuyệt vọng. Luôn không xứng với mong đợi của anh, vô dụng như em, thậm chí còn thấy chán ghét mình. Thế nhưng xin cho em một chút thời gian, để em xứng với anh được không? Vì anh, vì chính bản thân mình, em sẽ cố gắng.

Muốn nói với anh từng tiếng rõ ràng. Nhưng em lại chỉ có thể nói vài câu viết nó trên giấy cho anh xem. Chữ rất khó xem. Cũng cảm ơn anh có thể hiểu em, Xán Liệt.

Biên Bá Hiền nhắm mắt lại, nước mắt vẫn trượt dài trên hai má.


ChanBaek] Ngày vinh quang 【 trung thiên / vi ngược 】_Hạ

by

Lúc sau về đến nhà, Phác Xán Liệt nhanh chóng xả nước nóng vào bồn tắm lớn cho Biên Bá Hiền, giúp cậu cởi quần áo, lại thật cẩn thận ôm cậu vào.

Nước ấm thấm vào khiến Biên Bá Hiền khẽ thở dài. Cậu nhìn Phác Xán Liệt, nhẹ nhàng lấy khăn trong tay đối phương.

Phác Xán Liệt bối rối nhìn về phía cậu.

Biên Bá Hiền cầm khăn ngón tay chỉ chính mình -- em tự làm được.

Chỉ cần cậu kiên trì, Phác Xán Liệt sẽ không có dị nghị gì. Anh không muốn làm Biên Bá Hiên cảm thấy mình cái gì cũng phải dựa vào người khác.

Phác Xán Liệt gật đầu, đang muốn đứng dậy đi ra phòng ngủ, Biên Bá Hiền lại kéo anh lại.

Làm sao vậy? Phác Xán Liệt quay về cầm tay cậu, nhìn cậu rồi chữ viết lên tay.

Mấy ngày nay Biên Bá Hiền luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh, ít toát ra dáng vẻ tinh nghịch. Cậu mở miệng, lại duỗi ngón tay chỉ lổ tai Phác Xán Liệt.

Bảo anh nghe sao? Phác Xán Liệt kiên nhẫn nhìn cậu.

Biên Bá Hiền khẽ hít vào một hơi, cố gắng dùng yết hầu phát ra những âm thanh nho nhỏ.

Âm thanh kia như máy ghi âm kiểu cũ, khó có thể phân biệt tiếng người trong tạp âm khàn khàn hỗn loạn. Nhưng Phác Xán Liệt vẫn tinh tường nghe được, âm thanh nhỏ xíu kia gọi.

"Xán. . . . . . Liệt. . . . . ."

Phác Xán Liệt nhảy lên vui sướng. Anh theo bản năng buột miệng hỏi: "Nói được khi nào vậy?" Sau khi thấy đối phương không phản ứng, lại vội vàng kéo tay người kia, viết hai chữ đơn giản trong lòng bàn tay cậu.

Khi nào?

Suy nghĩ, lại bổ sung thêm chữ: buổi chiều?

Biên Bá Hiền cười gật đầu. Có lẽ trong mắt người khác, khuôn mặt có vết sẹo khủng khiếp và một con mắt bị mất xuất hiện nụ cười chỉ càng thêm đáng sợ, nhưng trong mắt Phác Xán Liệt, đây là nụ cười đẹp nhất trên đời.

Phác Xán Liệt vươn tay ôm lấy cơ thể trần trụi của cậu, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nỉ non, như nói cho chính mình nghe.

"Chúng ta sẽ làm từ từ. . . . . . mọi thứ sẽ ổn thôi. . . . . ."

Không biết anh đang nói Biên Bá Hiền không có một chút phản ứng. Cậu cảm thấy mình được chấp nhận, rất vui vẻ. Cậu cố gắng muốn đem mỗi một chút một chút tiến bộ của mình cho Xán Liệt xem, nhưng cũng không biết mình có thể giữ anh lại bao lâu.

-- đúng vậy. Không lúc nào cậu không lo lắng như vậy. Xán Liệt có một đôi mắt xinh đẹp, Xán Liệt có thể nói chuyện với mình, Xán Liệt có thể nghe được tiếng động của mình, có thể chạy nhanh đến chỗ mình, Xán Liệt có thể dùng hai tay ôm lấy mình.

Khỏe mạnh mà tốt đẹp chính là Xán Liệt.

Đáy lòng cậu vui vẻ nhưng lại phiền muộn. Cậu làm Xán Liệt vui cũng làm mình vui rồi, nhưng lại mơ hồ cảm thấy, cuối cùng anh cũng có một ngày hoàn toàn chán ghét mình, giống hôm nay anh đã quay lưng rời khỏi cậu.

Một giờ kia có dài bao lâu đâu. Nhưng khi nào sẽ đến.

Ngày hôm sau, Phác Xán Liệt mang Biên Bá Hiền trở về bệnh viện quân y.

Anh tìm vị bác sĩ già, giúp Biên Bá Hiền đẩy xe vào phòng.

Phác Xán Liệt giải thích với bác sĩ về tâm lý của Bá Hiền trong khoảng thời gian này và hành động của mình ngày hôm qua . Nói xong, anh nhìn sắc mặt bác sĩ trước mặt, nếu không phải anh là thiếu tướng quân hàm, thật ra bác sĩ đã mở miệng mắng anh rồi.

"Thiếu tướng, khi thượng úy Biên xuất viện tôi chắc chắn phải có người giải thích với ngài rồi dúng không?" Bác sĩ đẩy mắt kính, vẻ mặt đau khổ nói, "Tâm lý của cậu ấy bị ảnh hưởng, ngài phải chú ý quan sát."

Phác Xán Liệt suy nghĩ, quả thật cũng có người nói rồi. Nhưng bệnh lý đối với quân nhân cao lớn thô kệch, thật sự không thấy vấn đề tâm lý này quá quan trọng .

Vì sao không cẩn thận nghĩ lại. Từng có quá khứ huy hoàng rực rỡ như vậy, vì vậy sau khi mất đi càng thêm đau đớn. Vì sao nhận định cậu trời sinh là người kiên cường, nên đối với cậu gặp việc gì cũng theo lẽ thường phải cố gắng vượt qua?

Phác Xán Liệt hổ thẹn nhìn thoáng qua Biên Bá Hiền ngồi bên cạnh -- giờ phút này người trên xe lăn mờ mịt nhìn mình và bác sĩ, dường như đoán được lời thoại của hai người.

"Vậy, vậy phải làm thế nào để cậu ấy chậm rãi hồi phục?" Phác Xán Liệt khiêm tốn nhìn thầy thuốc xin chỉ bảo , lặng lẽ nắm lấy tay Biên Bá Hiền phía sau bàn, làm cậu an tâm một chút.

"Biện pháp cứng rắn không thể thực hiện được, chuyện này với lúc thiếu tướng ở doanh trại không giống nhau. . . . . . chậc. . . . . . Rất có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng." Bác sĩ nói bóng nói gió khiển trách hành động của Phác Xán Liệt ngày hôm qua. Phác Xán Liệt không nói nữa, ngoan ngoãn nghe bác sĩ giảng giải.

Bác sĩ già nói một chút về phương pháp trị liệu, lại cho một chút thuốc làm giảm bớt nỗi buồn. Lúc này Phác Xán Liệt mới giúp Biên Bá Hiền chậm rãi đi ra bệnh viện.

Tiến về phía trước, Biên Bá Hiền lấy sổ ra, viết cái gì đấy, đưa cho Phác Xán Liệt xem.

Phác Xán Liệt dừng bước, nhận quyển sổ.

"Cơ thể em có vấn đề gì không?"

Phác Xán Liệt đi đến trước người cậu, nhìn cậu lắc đầu, sau đó giơ ngón cái lên.

-- em không sao. Tất cả đều rất tốt.

Biên Bá Hiền lại lấy quyển sổ viết lên.

"Sắc mặt của anh và bác sĩ không tốt."

Phác Xán Liệt nhìn thấy chữ này, lấy bút viết cho cậu.

"Là bởi vì bác sĩ dạy bảo anh."

Biên Bá Hiền cúi đầu xem xong, cũng không viết tiếp trực tiếp ngẩng đầu lên nghi ngờ nhìn anh.

Vì sao?

Phác Xán Liệt mỉm cười, không trả lời lại.

Anh giúp Biên Bá Hiền sửa lại tóc và bịt mắt.

Nắng ngày hè chói chang, trời vẫn oi bức như cũ. Không có gió. Anh nâng tay lau đi mồ hôi trên chóp mũi mình.

Biên Bá Hiền chớp mắt phải, chỉ có thể tha thiết nhìn người mình yêu, giống như muốn đem từng phút nháy mắt khắc hình ảnh của anh vào trong tim.

Phác Xán Liệt cũng không có ý đứng dậy. Anh lấy bút và sổ trong tay cậu, do dự một lát, viết lên.

"Ngày mai anh phải đi phục dịch ."

Anh tạm dừng một chút, không đưa cho Biên Bá Hiền xem, mà tiếp tục viết: "Lần này cơ quan điều đi công tác, nhưng mỗi ngày đều có thể về nhà."

Anh suy nghĩ, không có gì bổ sung thêm , liền đưa cho đối phương xem.

Biên Bá Hiền nhận lấy quyển sổ, nhìn một lúc, lập tức ngẩng đầu nhìn anh nở nụ cười.

-- tiếp tục cố gắng, Phác thiếu tướng.

Biên Bá Hiền giơ cánh tay trái lên, cậu nhìn thiếu tướng kính chào theo nghi thức quân đội.

Phác Xán Liệt cũng đứng lên, đứng nghiêm, cũng đưa tay trái lên trên trán, nhìn người yêu trên xe lăn chào.

-- hãy để anh lấy vinh quang, lòng tôn kính và tình yêu này, tất cả đều tặng cho em.

Ngày hôm sau Phác Xán Liệt đi phục dịch, khi được hạ sĩ quan chào, anh vẫn hồi hộp nhớ lại cảnh hôm qua.

Đã nhiều ngày, sau khi làm xong các thủ tục phục dịch, anh lập tức đi đến văn phòng chủ nhiệm của ủy ban quân sự trung ương.

"Cuối cùng đã về rồi, Xán Liệt." Chủ nhiệm vỗ vai anh, "Bá Hiền thế nào, khỏe chứ?"

"Vẫn như vậy." Phác Xán Liệt trả lời, "Chủ nhiệm, lần này tôi tìm đến ngài, cũng là vì chuyện của Biên Bá Hiền."

Chủ nhiệm nhìn anh, chờ anh nói tiếp.

"Lần này tôi trở về, cũng muốn giúp Bá Hiền làm thủ tục xuất ngũ. Không biết. . . . . . tôi có thể thay cậu ấy trước khi xuất ngũ xin thăng cấp quân hàm?"

Chủ nhiệm nghe vậy, suy nghĩ một chút, mặt lộ vẻ khó xử.

"Này. . . . . . Xán Liệt, cậu có biết, việc này rất khó khăn."

"Nhưng cậu ấy vì đất nước lập công lao lớn như vậy! Cậu ấy lãnh đạo trận chiến cuối cùng căn bản là quyết định toàn bộ chiến thắng!"

"Nhưng chắc cậu cũng biết rõ, cậu ấy bị kỷ luật!"

Phác Xán Liệt giật mình: ". . . . . . Cái gì?"

"Vốn sẽ xử phạt cậu ấy, nhưng vì cậu ấy có công lao cống hiến cho đất nước, cũng sẽ không truy cứu ."

"Vì cái gì. . . . . . Sao cậu ấy lại bị kỷ luật?"

Chủ nhiệm nhìn anh khó hiểu: "Sao cậu lại không biết? Tôi nghĩ cậu phải là người đầu tiên biết rõ chứ."

Phác Xán Liệt liếm môi: "Tôi. . . . . . Tôi hoàn toàn không rõ lắm."

Chủ nhiệm bỗng nhiên hiểu được chuyện gì, có chút xấu hổ: "Thì ra cậu không biết. . . . . ."

"Chủ nhiệm, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?" Phác Xán Liệt thấy ông ấp a ấp úng, vội vàng hỏi.

Chủ nhiệm thở dài: "Trận chiến cuối cùng kia, là ở quận Vệ. Chắc cậu cũng nhớ rõ, đó là quận của cậu."

Phác Xán Liệt gật đầu.

"Lúc ấy người tham mưu đang ở Tấn Thành chỉ huy chiến đấu. Chờ cơ hội cuối cùng tới, cậu ấy liền thông báo cho phía dưới, đi nhắn mệnh lệnh dùm cho thiếu tướng Phác Xán Liệt, gọi cậu chuẩn bị đi trận cuối cùng."

Nói đến người này chủ nhiệm liếc mắt nhìn Phác Xán Liệt một cái: "Lúc ấy nhận được thông báo của cậu ta, chính là Biên Bá Hiền."

Được biết sự thật Phác Xán Liệt khiếp sợ nói không ra lời, thật lâu sau, mới ngập ngừng nói: "Vậy, cho nên mới nói. . . . . ."

"Cho nên mới nói, lúc ấy nên chấp hành nhiệm vụ chính là cậu. Nhưng lúc ấy Bá Hiền cắt đứt quân lệnh, một mình dẫn theo cấp dưới ba doanh trại suốt đêm đi tập kích quân địch."

Phác Xán Liệt ngốc nghếch sững sờ tại chỗ.

Chủ nhiệm không nhịn được lại thở dài: "Bất cứ ai cũng thấy trận chiến cuối cùng này vô cùng nguy hiểm, hành động này của Bá Hiền xem như là đoạt quân công."

Sau một lúc lâu, Phác Xán Liệt mới lẩm bẩm nói: ". . . . . . Tôi không biết. . . . . . Vì sao cậu ấy không cho tôi biết. . . . . ."

"Bá Hiền cũng không muốn làm khó cậu." Chủ nhiệm lại vỗ vai anh, "Chăm sóc cậu ấy tốt đi. Tuy rằng lần này cậu ấy không được quân công chính thức, nhưng chúng ta đều biết cậu ấy đã hy sinh không nhỏ."

". . . . . . tôi biết rồi."

Buổi tối, lúc Phác Xán Liệt về đến nhà, Biên Bá Hiền vẫn như thường ngày ngơ ngác ngồi trên xe lăn nhìn ra cửa rổ.

Nhìn thấy cậu, Phác Xán Liệt bỗng nhiên cảm thấy trái tim mình được lấp đầy. Mặc dù người kia không trọn vẹn, nhưng vẫn có thể lấp đầy thế giới của anh như trước .

Cậu ương ngạnh cứng cỏi. Cậu dũng cảm không sợ hãi. Vì anh, mà cậu ấy làm việc ngốc nghếch.

Bây giờ anh còn trách cậu ấy yếu ớt?

Phác Xán Liệt đi ra phía trước, chậm rãi ngồi xổm trước mặt cậu.

Không nghe được tiếng động bây giờ Biên Bá Hiền mới phát hiện Phác Xán Liệt đã trở về. Cậu định nhìn anh cười, lại phát hiện vẻ mặt người trước mắt thật bi thương.

Làm sao vậy? Biên Bá Hiền không rõ tình hình.

"Anh nghe nói hết rồi."

Không có động tác, không có chữ ký hiệu, anh nói trực tiếp, nhìn cậu nhẹ nhàng mở miệng.

"Vì sao không nói cho anh biết? Tên nhóc này."

Phác Xán Liệt muốn cười một chút, trái tim đang dần xé ra vì đau đớn.

"Vì anh, mạng sống cũng không quan trọng sao."

Người trước mắt đau khổ làm Biên Bá Hiền bối rối. Mình lại làm sai gì sao? Cậu cố nhớ lại , lại thất vọng vì mình chẳng biết bất cứ điều gì. Cậu không dám hỏi, lại rất muốn biết Xán Liệt nói gì. Thậm chí cậu còn thận trọng đọc khẩu hình của anh, nhưng chẳng thu được gì.

Cậu liên tưởng đến chuyện phát sinh mấy ngày trước, bất an nhớ lại, có lẽ Xán Liệt thực sự đã vứt bỏ cậu .

Bây giờ đang đau đớn hạ quyết tâm nói lời từ biệt với cậu sao?

Anh lấy lại thân phận thiếu tướng. Cậu trở về cuộc sống bình thường sau chiến tranh. Mà cậu phải suốt đời sống dưới bóng ma của chiến tranh, xấu xí như quái vật, di chuyển cũng không có thể di chuyển, mỗi ngày anh trở về không thể đối mặt với đồ bỏ đi như cậu.

Nhưng mà -- nhưng mà em còn chưa kịp cho anh xem em thay đổi như thế nào mà.

Biên Bá Hiền có chút lo lắng. Cậu lấy giấy bút ra, viết xuống từng câu, đưa cho anh xem --

"Em sẽ cố gắng."

Phác Xán Liệt nhìn, hốc mắt nóng lên.

Anh lắc đầu.

"Em không cần cố gắng. . . . . ."

Em không cần cố gắng, cũng không cần kiên cường chống đỡ. Sẽ không có ai bắt em trở về dáng vẻ như trước đâu. Em có thể không kiên cường, có thể yếu ớt. Em từng vì anh phục vụ quên mình làm hao phí lòng dũng cảm của em, từ nay về sau, anh sẽ làm thanh kiếm của em làm lá chắn của em, được không?

Phác Xán Liệt nâng mặt cậu lên, hôn lên đôi mô khô khốc kia. Sau đó, anh bế người gầy yếu ngồi trên xe lăn lên. Đáy lòng Biên Bá Hiền vẫn bất an, cậu dùng cánh tay trái cẩn thận ôm lấy cổ Phác Xán Liệt, mặc cho anh ôm mình đến ghế sô pha, ôm mình vào trong lồng ngực.

Biên Bá Hiền vô lực tựa trên vai anh, dùng tay trái viết trên ngực anh.

"Có thể nói cho em biết chuyện gì không?"

Phác Xán Liệt ôm cậu, cũng lấy ngón tay nhẹ nhàng viết sau lưng cậu.

Biên Bá Hiền chu miệng, còn thật sự cảm nhận được nét chữ trên lưng.

Bầu trời đêm hè luôn đầy sao. Mấy năm khói thuốc súng bao phủ, dường như hiếm khi ngẩng đầu lên ngắm bầu trời tươi sáng.

Anh viết sau lưng cậu không lâu. Một chữ. Hai chữ. Ba chữ. Anh. Yêu. Em.

Biên Bá Hiền ngẩng đầu nhìn về phía Phác Xán Liệt.

Bên tai cậu dường như nghe thấy tiếng ve kêu đêm hè.

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro