Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tôi gần như đã chuẩn bị sẵn sàng, Cố Trạch lại gửi một tin nhắn khác: "Đừng vội ra ngoài."

"Bên ngoài nắng nóng mà em lại không có bằng lái xe, nên anh đã cho người đến đón em."

"Tài xế họ Lưu, anh ta hơi hói, biển số xe là xxxx"

(*Editor: trời ơi hói mà cũng nói nữa, có tính là đang bd samsung ngta k dị anh=)) ).

"Anh ta sẽ đợi ở trước cửa nhà em."

Tôi trả lời: "Được!"

Đúng là một chàng trai chu đáo và ân cần.

Tôi cầm hộp cơm đi ra ngoài, quả nhiên có một người đàn ông đầu trọc đang đứng đợi ở cửa.

Tôi đi vòng lui phía sau xe.

Đúng biển số xe này rồi.

Rồi tôi sang phía cửa bên kia và mở cửa xe bước vào.

Tôi không nói gì suốt cả chặng đường.

Tôi cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm cái tay đang cầm hộp cơm trưa của mình, rồi tôi nhận ra thứ mà tôi đã quên.

Tôi quên mang trang sức...

Thậm chí tôi còn không mang chiếc vòng tay yêu thích của tôi.

Quá đơn giản và không phù hợp với trang phục của tôi!

May mắn thay, khuôn mặt này của tôi vẫn có thể vớt vát được một chút ít.

Khi tôi đến tập đoàn Cố thị, đã có một người đàn ông đeo kính hiền lành ở cửa, anh ta tự xưng là trợ lý của Cố Trạch, họ Tề, đang đợi để đón tôi.

Tôi cau mày, điều này...

Không hề tốt.

Cố Trạch vẫn chưa phải là người thừa kế duy nhất trong tương lai, anh vẫn chỉ là một trong những người thừa kế.

Hoàn cảnh hiện tại của anh thực sự rất khó khăn.

Trong nguyên văn, Cố Trạch, Đại thiếu gia của nhà họ Cố, bị bảo mẫu bắt cóc đi vào ngày đầy tháng, mẹ anh rất đau buồn vì sự mất tích của anh mà ngã bệnh và ra đi sau đó không lâu...

Không lâu sau khi mẹ anh đi, cha anh đã mang về nhà một người phụ nữ và một đứa trẻ.

Người phụ nữ đó đã trở thành Cố phu nhân mới.

Còn đứa trẻ kia là em trai cùng cha khác mẹ với anh, chỉ kém anh một tuổi.

Cố Trạch sau khi được tìm thấy đã phải đối mặt với loại gia đình này.

Vì vậy, ngay khi vừa trở về nhà, anh đã được đưa ra nước ngoài.

Sau khi quay về, anh phải bắt đầu từ hai bàn tay trắng.

Nhưng em trai của anh, Cố Húc, đã có chỗ đứng trong Tập đoàn Cố thị nhờ sự ưu ái của cha anh ấy.

Người duy nhất mà Cố Trạch có thể tin tưởng là ông nội của anh, người luôn tìm kiếm anh và yêu thương anh.

Chỉ vì hôm nay tôi đến mà bảo trợ lý phải đứng ở cửa đợi tôi, chắc chắn sẽ có một vài người làm ầm ĩ chuyện này.

Quên đi, tôi lại lo nghĩ quá rồi.

Mọi chướng ngại đều chỉ là công cụ để nam chính hoàn thiện bản thân trong tương lai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro